Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi
-
Chương 94: Trừng phạt (4)
Đồng tử kia nói: "Tĩnh Viễn Hầu phủ hơi nghèo một chút, xin bệ hạ hãy ban cho nàng một vạn lượng vàng."
Yêu cầu này không khỏi có chút quá nhiều.
Trường Không quốc, một vạn lượng vàng là bổng lộc cả đời của quan viên nhất phẩm......
Và Tĩnh Viễn Hầu phủ hiện tại không có chủ nhân, cho bọn họ một vạn lượng vàng dùng để làm gì?
Nhạc Hiên Đế thoáng có chút đau lòng, trầm ngâm nói: "Điều này......"
Đồng tử kia nhìn ông: "Bệ hạ không muốn? Chẳng lẽ ở trong lòng bệ hạ, một vạn lượng vàng còn đáng giá hơn so với địa vị công chúa?"
Nhạc Hiên Đế đen mặt, ngại với thân phận suy đoán của đồng tử này, nhưng ông cũng không thể bác bỏ, đành phải cắn răng đồng ý.
Đồng tử kia lại liên tiếp đưa ra hai điều kiện khác, một là nghiệm trinh thú chính thức thuộc quyền sở hữu của Ninh Tuyết Mạch. Hai là cho phép hắn ở lại chứng kiến Lục hoàng tử bị đánh côn.
Điều kiện đầu tiên, Nhạc Hiên Đế rất vui vẻ đồng ý.
Điều kiện thứ hai, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng ông cũng không thể không đồng ý.
Sắc mặt Quý Vân Hạo đang quỳ phía dưới hơi đổi.
Thật ra, hầu như tất cả mọi người ở trong hoàng cung đều biết, hình phạt đánh côn này khá đặc biệt. Tám mươi côn có thể trực tiếp đánh chết người, cũng có thể khiến người chịu hình chỉ chịu một chút bị thương ngoài da mà thôi, nhìn thì rất dọa người nhưng lại không quá đáng ngại --
Hoàng tử chịu hình, nếu ở dưới tình huống bình thường, người hành hình sẽ nắm bắt được sức nóng này.
Nhưng nếu đồng tử đích thân giám sát, ai dám xả nước?
........
Quý Vân Hạo bị trói ở trên ghế hành hình, có bốn tên quan chấp hành hình phạt, trên tay cầm chiếc côn màu đen, đứng thẳng ở bên cạnh hắn.
Đồng tử kia chậm rãi đi qua, cúi đầu xuống nhìn nhìn Quý Vân Hạo đang chật vật ghé vào nơi đó, dường như mỉm cười.
Nụ cười tưởng như bình thường lại khiến lông tơ trên người Quý Vân Hạo dựng đứng thẳng lên, phảng phất như nhìn thấy một tiểu yêu quái ăn thịt người đang cười......
Cảm giác quen thuộc này càng tăng lên!
Hắn biết không thể tránh được trận côn hôm nay, vì vậy hắn nhắm mắt âm thầm vận chuyển niệm lực trong cơ thể, tạo thành một tầng bảo vệ trong người, tầng bảo vệ này không thể thấy không thể sờ, nhưng lại có thể giúp hắn giảm bớt một số lực đánh của côn.
Nhiều nhất hắn chỉ chịu thương tổn ngoài da một chút......
Đồng tử kia dạo quanh qua hắn một vòng, cười cười, sau đó vươn bàn tay nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng gõ gõ ở một bộ vị nào đó phía sau lưng hắn: "Lục hoàng tử có một thân niệm lực rất cao, đủ khả năng phòng thân. Khi các ngươi động thủ không cần phải cố kỵ, nếu các ngươi dám can đảm xả nước, ta sẽ phải yêu cầu các ngươi đánh hắn một đợt côn nữa."
Nàng quay đầu lại nhìn nhìn Nhạc Hiên Đế đang ngồi phía sau cách đó không xa: "Bệ hạ, có phải hay không?"
Nhạc Hiên Đế gượng cười: "Tiên đồng yên tâm, bọn họ sẽ không dám."
Uy hiếp này hết sức thiết thực, bốn tên quan hành hình lặng lẽ rùng mình một cái, đồng thời đồng ý một tiếng "Vâng!"
Quý Vân Hoàng, người đang đứng bên cạnh Nhạc Hiên Đế, có một cái nhìn phức tạp về phía đồng tử kia.
Có thù tất báo, tiểu gia hỏa này thật sự không phải là một hài tử thiện lương!
Trong lòng Quý Vân Hạo lại không ngừng kêu khổ, đồng tử kia vừa rồi trong lúc vô ý gõ gõ một cái, đáng chết vừa lúc đập trúng khí huyệt tu luyện của hắn!
Khiến hắn trong nháy mắt giống như bị phong bế huyệt đạo, khí cơ bất chợt bị phá vỡ, niệm lực quanh thân không thể vận chuyển. Hiện tại hắn không khác gì người thường!
Khi chịu hình phạt đánh, vốn đã không cho phép dùng niệm lực chống đỡ, vì vậy hiện tại Quý Vân Hạo là người câm ăn đồ bẩn, ngay cả nói cũng không thể nói. Trong lòng hắn hiểu rằng, hôm nay bản thân mình sẽ phải chịu tội rồi --
Đồng tử kia còn không yên tâm, tiếp tục kiểm tra từng côn của bốn tên thi hành đánh một chút, xác nhận không có gì mờ ám, lúc này mới trả lại côn cho bọn hắn. Sau đó, đồng tử kia ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mỉm cười nói một câu: "Bắt đầu đi!"
Yêu cầu này không khỏi có chút quá nhiều.
Trường Không quốc, một vạn lượng vàng là bổng lộc cả đời của quan viên nhất phẩm......
Và Tĩnh Viễn Hầu phủ hiện tại không có chủ nhân, cho bọn họ một vạn lượng vàng dùng để làm gì?
Nhạc Hiên Đế thoáng có chút đau lòng, trầm ngâm nói: "Điều này......"
Đồng tử kia nhìn ông: "Bệ hạ không muốn? Chẳng lẽ ở trong lòng bệ hạ, một vạn lượng vàng còn đáng giá hơn so với địa vị công chúa?"
Nhạc Hiên Đế đen mặt, ngại với thân phận suy đoán của đồng tử này, nhưng ông cũng không thể bác bỏ, đành phải cắn răng đồng ý.
Đồng tử kia lại liên tiếp đưa ra hai điều kiện khác, một là nghiệm trinh thú chính thức thuộc quyền sở hữu của Ninh Tuyết Mạch. Hai là cho phép hắn ở lại chứng kiến Lục hoàng tử bị đánh côn.
Điều kiện đầu tiên, Nhạc Hiên Đế rất vui vẻ đồng ý.
Điều kiện thứ hai, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng ông cũng không thể không đồng ý.
Sắc mặt Quý Vân Hạo đang quỳ phía dưới hơi đổi.
Thật ra, hầu như tất cả mọi người ở trong hoàng cung đều biết, hình phạt đánh côn này khá đặc biệt. Tám mươi côn có thể trực tiếp đánh chết người, cũng có thể khiến người chịu hình chỉ chịu một chút bị thương ngoài da mà thôi, nhìn thì rất dọa người nhưng lại không quá đáng ngại --
Hoàng tử chịu hình, nếu ở dưới tình huống bình thường, người hành hình sẽ nắm bắt được sức nóng này.
Nhưng nếu đồng tử đích thân giám sát, ai dám xả nước?
........
Quý Vân Hạo bị trói ở trên ghế hành hình, có bốn tên quan chấp hành hình phạt, trên tay cầm chiếc côn màu đen, đứng thẳng ở bên cạnh hắn.
Đồng tử kia chậm rãi đi qua, cúi đầu xuống nhìn nhìn Quý Vân Hạo đang chật vật ghé vào nơi đó, dường như mỉm cười.
Nụ cười tưởng như bình thường lại khiến lông tơ trên người Quý Vân Hạo dựng đứng thẳng lên, phảng phất như nhìn thấy một tiểu yêu quái ăn thịt người đang cười......
Cảm giác quen thuộc này càng tăng lên!
Hắn biết không thể tránh được trận côn hôm nay, vì vậy hắn nhắm mắt âm thầm vận chuyển niệm lực trong cơ thể, tạo thành một tầng bảo vệ trong người, tầng bảo vệ này không thể thấy không thể sờ, nhưng lại có thể giúp hắn giảm bớt một số lực đánh của côn.
Nhiều nhất hắn chỉ chịu thương tổn ngoài da một chút......
Đồng tử kia dạo quanh qua hắn một vòng, cười cười, sau đó vươn bàn tay nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng gõ gõ ở một bộ vị nào đó phía sau lưng hắn: "Lục hoàng tử có một thân niệm lực rất cao, đủ khả năng phòng thân. Khi các ngươi động thủ không cần phải cố kỵ, nếu các ngươi dám can đảm xả nước, ta sẽ phải yêu cầu các ngươi đánh hắn một đợt côn nữa."
Nàng quay đầu lại nhìn nhìn Nhạc Hiên Đế đang ngồi phía sau cách đó không xa: "Bệ hạ, có phải hay không?"
Nhạc Hiên Đế gượng cười: "Tiên đồng yên tâm, bọn họ sẽ không dám."
Uy hiếp này hết sức thiết thực, bốn tên quan hành hình lặng lẽ rùng mình một cái, đồng thời đồng ý một tiếng "Vâng!"
Quý Vân Hoàng, người đang đứng bên cạnh Nhạc Hiên Đế, có một cái nhìn phức tạp về phía đồng tử kia.
Có thù tất báo, tiểu gia hỏa này thật sự không phải là một hài tử thiện lương!
Trong lòng Quý Vân Hạo lại không ngừng kêu khổ, đồng tử kia vừa rồi trong lúc vô ý gõ gõ một cái, đáng chết vừa lúc đập trúng khí huyệt tu luyện của hắn!
Khiến hắn trong nháy mắt giống như bị phong bế huyệt đạo, khí cơ bất chợt bị phá vỡ, niệm lực quanh thân không thể vận chuyển. Hiện tại hắn không khác gì người thường!
Khi chịu hình phạt đánh, vốn đã không cho phép dùng niệm lực chống đỡ, vì vậy hiện tại Quý Vân Hạo là người câm ăn đồ bẩn, ngay cả nói cũng không thể nói. Trong lòng hắn hiểu rằng, hôm nay bản thân mình sẽ phải chịu tội rồi --
Đồng tử kia còn không yên tâm, tiếp tục kiểm tra từng côn của bốn tên thi hành đánh một chút, xác nhận không có gì mờ ám, lúc này mới trả lại côn cho bọn hắn. Sau đó, đồng tử kia ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mỉm cười nói một câu: "Bắt đầu đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook