Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi
-
Chương 88: Ai là hung thủ (2)
Quý Vân Hạo còn chưa nói xong, Quý Vân Hoàng đã nhẹ nhàng cười ngắt lời hắn nói: "Lục đệ, việc này có chút liên quan tới đệ. Rốt cuộc, hai nữ tử kia hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới đệ. Chẳng lẽ đệ không muốn tìm ra hung thủ giết hại Hồ Điệp Thường?"
Quý Vân Hạo bị hắn giang tay cản lại, nhất thời không thể thoát thân, chỉ đành cười cười: "Tiểu đệ đương nhiên muốn, nhưng tiểu đệ thật sự còn có việc gấp cần phải xử lý......"
"Yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian của đệ. Trong vòng nửa canh giờ (1h) có thể tra ra manh mối."
Quý Vân Hoàng đã nói tới mức như thế, Quý Vân Hạo không có cách nào để thoát khỏi nó, đành phải đi theo.
Những người khác đương nhiên cũng đi theo phía sau. Rất nhanh, tất cả đều ra tới bên ngoài ngọ môn.
Tại Thiên điện bên ngoài ngọ môn, đã có mấy người đang chờ ở nơi đó. Nhìn thấy thánh giá thì cùng nhau quỳ xuống cung nghênh.
Mấy người kia đều là những Ngỗ tác giỏi nhất Trường Không Quốc......
Đó không phải là điều kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất chính là, giữa Thiên điện còn có một chiếc quan tài --
Hồ tướng quân liếc mắt một cái đã nhìn thấy quan tài kia. Ông ta ngẩn người, bỗng nhiên bước nhanh xông lên, đẩy nắp quan tài ra và nhìn vào trong, khuôn mặt trầm xuống, nhìn về phía Quý Vân Hoàng: "Thái tử đưa quan tài tiểu nữ tới đây là có ý gì?!"
Quan tài nữ nhi của ông ta rõ ràng đang được đặt ở linh đường quý phủ!
Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn ông ta, lời ít ý nhiều: "Chẳng lẽ Tướng quân không muốn biết chân tướng vì sao lệnh ái bị hại?"
Một câu khiến Hồ tướng quân ngậm miệng, đối với vị Thái tử này, ông ta vẫn cực kỳ kiêng kị.
Quý Vân Hạo bên cạnh dùng ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Quý Vân Hoàng một cái. Hắn ta không ngờ rằng, chỉ trong một thời gian ngắn mà Quý Vân Hoàng có thể âm thầm làm xong nhiều chuyện như vậy!
Vị Thái tử này, chẳng phải sau khi rời khỏi hoàng cung, rõ ràng đã trực tiếp quay lại phủ Thái tử hay sao? Xem ra là hắn đã phân phó người đi làm.
Quý Vân Hạo cũng phái người âm thầm trông chừng động tĩnh bên phủ Thái tử, không ngờ người của hắn ta không hề nghe ngóng được chuyện này!
Và biểu hiện của phụ hoàng dường như cũng không biết gì......
Xem ra thế lực sau lưng Tam ca này của hắn ta thật sự rất sâu.
Sắc mặt của Quý Vân Hạo hơi tái nhợt, ngón tay trong ống tay áo nắm chặt gần như trắng bệch, mặc dù trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng hắn ta lại không thể nói bất cứ điều gì.
Hắn ta xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên dừng ở trên người tiểu đồng mà Quý Vân Hoàng đưa tới.
Tiểu đồng kia dáng người gầy nhỏ, đứng ở phía sau Quý Vân Hoàng, từ sau khi tiến vào vẫn luôn an tĩnh, rất quy củ, giống như người vô hình, cảm giác tồn tại rất thấp, gần như không có người nào chú ý tới hắn.
Quý Vân Hạo lúc đầu cũng không chú ý, lúc này nhìn thấy thì trong lòng bỗng nhiên xao động. Hắn ta mơ hồ cảm thấy hình dáng tiểu đồng này dường như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào......
Bên cạnh Quý Vân Hoàng thường xuyên có một số người cổ quái đi cùng, hơn nữa lúc này tâm thần Quý Vân Hạo vốn dĩ có chút không yên, vì vậy sau khi liếc mắt nhìn tiểu đồng kia một cái, hắn ta lập tức dời ánh mắt đi.
Tiểu đồng kia vẫn luôn hơi cúi đầu, dường như cảm nhận được ánh mắt của Quý Vân Hạo, lúc này khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, mơ hồ có một nụ cười yếu ớt, không biết đó có phải là nụ cười nhạo báng hay không......
Quý Vân Hạo nhìn nhìn cỗ quan tài kia, nhíu mày: "Thân thể Hồ tiểu thư đáng quý ngàn vàng, sao có thể cứ phơi trước mắt mọi người như vậy? Tam ca, lần này có quá lỗ mãng hay không?."
Quý Vân Hoàng nói giọng thờ ơ: "Đây là một vụ án mạng, còn liên quan tới bé gái mồ côi của Tĩnh Viễn Hầu, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ. Nếu như triều đình không điều tra rõ ràng, sao có thể không khiến anh linh trên trời của Tĩnh Viễn Hầu thất vọng? Làm thế nào có thể giữ được sự tín nhiệm của lê dân bá tánh đối với triều đình?"
Những lời này lại khiến Quý Vân Hạo nói không nên lời.
Nhạc Hiên Đế hoà giải: "Nếu như để thẩm tra ra chân tướng Hồ tiểu thư bị hại, Hồ tướng quân chắc sẽ không phản đối việc này. Được rồi, Hoàng nhi, đâu là chân tướng mà con nói tới?"
Quý Vân Hạo bị hắn giang tay cản lại, nhất thời không thể thoát thân, chỉ đành cười cười: "Tiểu đệ đương nhiên muốn, nhưng tiểu đệ thật sự còn có việc gấp cần phải xử lý......"
"Yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian của đệ. Trong vòng nửa canh giờ (1h) có thể tra ra manh mối."
Quý Vân Hoàng đã nói tới mức như thế, Quý Vân Hạo không có cách nào để thoát khỏi nó, đành phải đi theo.
Những người khác đương nhiên cũng đi theo phía sau. Rất nhanh, tất cả đều ra tới bên ngoài ngọ môn.
Tại Thiên điện bên ngoài ngọ môn, đã có mấy người đang chờ ở nơi đó. Nhìn thấy thánh giá thì cùng nhau quỳ xuống cung nghênh.
Mấy người kia đều là những Ngỗ tác giỏi nhất Trường Không Quốc......
Đó không phải là điều kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất chính là, giữa Thiên điện còn có một chiếc quan tài --
Hồ tướng quân liếc mắt một cái đã nhìn thấy quan tài kia. Ông ta ngẩn người, bỗng nhiên bước nhanh xông lên, đẩy nắp quan tài ra và nhìn vào trong, khuôn mặt trầm xuống, nhìn về phía Quý Vân Hoàng: "Thái tử đưa quan tài tiểu nữ tới đây là có ý gì?!"
Quan tài nữ nhi của ông ta rõ ràng đang được đặt ở linh đường quý phủ!
Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn ông ta, lời ít ý nhiều: "Chẳng lẽ Tướng quân không muốn biết chân tướng vì sao lệnh ái bị hại?"
Một câu khiến Hồ tướng quân ngậm miệng, đối với vị Thái tử này, ông ta vẫn cực kỳ kiêng kị.
Quý Vân Hạo bên cạnh dùng ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Quý Vân Hoàng một cái. Hắn ta không ngờ rằng, chỉ trong một thời gian ngắn mà Quý Vân Hoàng có thể âm thầm làm xong nhiều chuyện như vậy!
Vị Thái tử này, chẳng phải sau khi rời khỏi hoàng cung, rõ ràng đã trực tiếp quay lại phủ Thái tử hay sao? Xem ra là hắn đã phân phó người đi làm.
Quý Vân Hạo cũng phái người âm thầm trông chừng động tĩnh bên phủ Thái tử, không ngờ người của hắn ta không hề nghe ngóng được chuyện này!
Và biểu hiện của phụ hoàng dường như cũng không biết gì......
Xem ra thế lực sau lưng Tam ca này của hắn ta thật sự rất sâu.
Sắc mặt của Quý Vân Hạo hơi tái nhợt, ngón tay trong ống tay áo nắm chặt gần như trắng bệch, mặc dù trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng hắn ta lại không thể nói bất cứ điều gì.
Hắn ta xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên dừng ở trên người tiểu đồng mà Quý Vân Hoàng đưa tới.
Tiểu đồng kia dáng người gầy nhỏ, đứng ở phía sau Quý Vân Hoàng, từ sau khi tiến vào vẫn luôn an tĩnh, rất quy củ, giống như người vô hình, cảm giác tồn tại rất thấp, gần như không có người nào chú ý tới hắn.
Quý Vân Hạo lúc đầu cũng không chú ý, lúc này nhìn thấy thì trong lòng bỗng nhiên xao động. Hắn ta mơ hồ cảm thấy hình dáng tiểu đồng này dường như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào......
Bên cạnh Quý Vân Hoàng thường xuyên có một số người cổ quái đi cùng, hơn nữa lúc này tâm thần Quý Vân Hạo vốn dĩ có chút không yên, vì vậy sau khi liếc mắt nhìn tiểu đồng kia một cái, hắn ta lập tức dời ánh mắt đi.
Tiểu đồng kia vẫn luôn hơi cúi đầu, dường như cảm nhận được ánh mắt của Quý Vân Hạo, lúc này khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, mơ hồ có một nụ cười yếu ớt, không biết đó có phải là nụ cười nhạo báng hay không......
Quý Vân Hạo nhìn nhìn cỗ quan tài kia, nhíu mày: "Thân thể Hồ tiểu thư đáng quý ngàn vàng, sao có thể cứ phơi trước mắt mọi người như vậy? Tam ca, lần này có quá lỗ mãng hay không?."
Quý Vân Hoàng nói giọng thờ ơ: "Đây là một vụ án mạng, còn liên quan tới bé gái mồ côi của Tĩnh Viễn Hầu, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ. Nếu như triều đình không điều tra rõ ràng, sao có thể không khiến anh linh trên trời của Tĩnh Viễn Hầu thất vọng? Làm thế nào có thể giữ được sự tín nhiệm của lê dân bá tánh đối với triều đình?"
Những lời này lại khiến Quý Vân Hạo nói không nên lời.
Nhạc Hiên Đế hoà giải: "Nếu như để thẩm tra ra chân tướng Hồ tiểu thư bị hại, Hồ tướng quân chắc sẽ không phản đối việc này. Được rồi, Hoàng nhi, đâu là chân tướng mà con nói tới?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook