Độc Bộ Kiếm Tiên
20: Dưỡng Thương


Đế đô, trong một toà lầu các ở Minh Kiếm tông, một lão già ngồi khoanh chân ở trên một chiếc bồ đoàn, bên cạnh có một thiếu niên đang đứng.
“Sư phụ, Huyết Sát bảng vừa có tên của một người tên Lê Dương, theo tin tức là học viên của học viện Hoa Lư, hơn nữa treo giải thưởng rất cao.

Đây là có ý gì?”
Thiếu niên nhếch miệng nở nụ cười, người được treo tên trên Huyết Sát bảng đều không phải kẻ đơn giản, hắn thấy rất hứng thú với cái tên Lê Dương này.

“Ngay cả việc này còn cần phải hỏi sao?”
“Vâng.

Theo như con được biết tên Lê Dương này chỉ là một Hư Hồn cảnh nhị trọng, mấy ngày trước lấy tu vi Hư Hồn nhị trọng đánh trọng thương Hư Hồn thất trọng Nguyệt Dung của Vô Cực tông, hơn nữa nghe nói Nguyệt Dung kia còn đã dùng Tụ Huyết đan đẩy cảnh giới lên Hư hồn đỉnh phong mà vẫn thua.

Vô Cực tông chắc chắn nuốt không trôi cục tức này.

Nhưng tại sao Vô Cực tông lại không dám tự mình động thủ mà phải treo thưởng tên đó?”
“Ngươi nói đúng, Vô Cực tông thật sự là không dám.”
“Ha ha! Là vì sợ sau lưng hắn có người hay thế lực nào đó cường đại sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Tên Lê Dương này lấy tu vi Hư Hồn nhị trọng đánh bại Hư Hồn đỉnh phong, kiếm đạo, trận đạo, bí pháp, thủ đoạn không thiếu.

Với đám cáo già Vô Cực tông kia làm sao có thể không suy đoán sau lưng hắn có thế lực ủng hộ được? Hơn nữa hắn là học sinh của Học viện Hoa Lư, trừ khi những lão già kia điên rồi mới dám công khai giết người!”
“Cho nên treo tên hắn lên Huyết Sát bảng là vì thăm dò xem thực sự có thế lực lớn nào đứng sau lưng hắn không, cũng vì tránh xung đột với bên học viện Hoa Lư?”
“Đúng!”
“Minh Kiếm tông ta có đi tham gia vào vụ việc này không?”
“Ngươi có thiếu một chút tiền thưởng của bọn chúng không?”
Lão giả kia tức giận cười nói.
“Ta muốn cùng tên Lê Dương kia đánh một trận!”

“Thu hồi ý đồ kia, đừng kiếm thêm phiền phức về Minh Kiếm tông ta.”
“Lại nói, Học viện Hoa Lư sẽ để yên sao?”
“Học viện Hoa Lư và Vô Cực tông vốn đã nhìn không ưa nhau từ trước, giờ Vô Cực tông lại dám treo thưởng Lê Dương, họ không bảo vệ hắn, chẳng lẽ lại giao hắn cho Vô cực tông à?”
“Nói cũng đúng, còn Sinh Vân cung và Huyền Đạo môn thì sao?”
“Minh Kiếm tông ta đã thấy rõ tình thế, ngươi cho rằng hai tông môn đó cũng không nhìn ra sao?”
“Vậy thì khả năng những thế lực hạng ba ở đế đô sẽ tham gia rồi?”
“Không, có thể đứng vững chân ở đế đô đều không phải đồ ngu, Minh Kiếm tông ta, học viện Hoa Lư thậm chí Sinh Vân cung và Huyền Đạo môn đều sẽ không động, những thế lực hạng ba kia cũng sẽ không động thủ, nếu như vậy sẽ làm cái đích cho người khác nhằm vào!”
“Aizz! Không có ý nghĩa, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi yên một chỗ, Vô Cực tông treo thưởng trên Huyết Sát bảng có cũng như không!”
“Ngươi đúng là lo sợ thiên hạ không loạn a!”
“Đây cũng không phải, sư phụ ngươi không biết đâu.

Ta nghe qua dáng vẻ điên cuồng của tên Lê Dương kia khi chiến đấu với đệ tử Vô Cực tông, ta chỉ muốn xem xem hắn sẽ thế nào nếu bị người khác khiêu khích, gây khó khăn và tận mắt thấy thực lực của hắn mà thôi.” — QUẢNG CÁO —
Thực sự là một tấm gương sáng của những tên thích gây náo loạn.
Chưa đến đế đô mà đã khiến đế đô sôi trào, khắp nơi biết đến!
Ta nếu có thể nổi tiếng giống như hắn thì tốt rồi.

Đi đâu cũng được người biết đến, cua gái cũng dễ hơn a.
“Ngươi nếu là giống như hắn, việc đầu tiên ta làm là sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”
“......”
Thiếu niên rụt cổ một cái, không nói nữa.
“Yên tâm, chuyện này sẽ không yên bình được.

Trong đế đô, Học viện Hoa Lư, Vô Cực môn, Minh Kiếm tông, Sinh Vân cung và Huyền Đạo môn có lẽ sẽ không ra tay với tên Lê Dương kia, đi vào vũng bùn này.

Nhưng vô số những thế lực bất nhập lưu ở dưới cùng của đế đô thì khó nói rồi!”
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.

“Đế đô Lam Tinh quốc, mặt ngoài nhìn như sóng êm biển lặng, phồn vinh hưng thịnh, thực ra chính là nơi ô uế và bẩn thỉu nhất cả Lam Tinh quốc này, chất chứa tất cả tội ác của cả đế quốc, người lừa ta, ta lừa người, tranh chấp và giết người không ghê tay.

Mỗi ngày, trong đế đô này có vô số thế lực bất nhập lưu mới sinh ra, cũng sẽ có vô số thế lực bất nhập lưu bị diệt đi, trong bóng tối giãy dụa cố gắng sống sót, chôn xương vô số.

Bọn họ đều liếm máu người trên lưỡi đao mà sống, dù là có người thấy rõ tình hình cũng vẫn vì phần thưởng kếch xù của Vô Cực tông treo thưởng mà liều mạng động thủ.”
Cái này gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, trong đế đô có rất nhiều thế lực nhỏ, bọn chúng vì có thể đứng vững trong đế đô mà có thể làm ra rất nhiều chuyện người bình thường không dám tưởng tượng, mà những chuyện kia thường thường chúng sẽ bất chấp hậu quả ra sao .
Ví dụ như chính Minh Kiếm tông bọn họ, đã từng một thế lực nhỏ ở đáy đế đô này, vì muốn sinh tồn và phát triển, rất nhiều lần bọn họ đều làm những việc mà người khác không dám làm.
Vì sự quyết tâm như thế, với hơn trăm năm, Minh Kiếm tông càng ngày càng mở rộng, trở thành một trong ba thế lực lớn nhất đế đô như ngày nay.
Cho nên, thân là trưởng lão Minh Kiếm tông, lão giả này rất rõ ràng những thế lực dưới đáy đế đô kia đều tập trung những thế lực cực kì hung ác, cũng vì sinh tồn mà thôi!
“Cho nên, vẫn có thể có chuyện vui để xem?”
“Đúng vậy, sẽ có chuyện vui cho ngươi xem!”

Thiên Sơn thành, trong một căn hầm dưới lòng đất, Lê Dương chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra điều đầu tiên hắn làm là thử cử động cơ thể, may mắn chưa đến nỗi quá nặng như lão giả thần bí kia nói.

Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội, toàn thân tê dại không còn sức.
Lê Dương mặt đầy mờ mịt nhìn bốn phía.
“Tỉnh rồi sao?”
Một âm thanh truyền đến, một người đàn ông vạm vỡ đi vào trong căn hầm, trong tay bưng một bát nước thuốc.

Lê Dương nhận ra người này chính là ông chủ tiệm rèn, người đã rèn cho hắn trận đạo bút - Khôi Hùng.
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
“12 ngày!”
Khôi Hùng đi tới trước mặt Lê Dương, đưa bát thuốc bổ đến trước mặt hắn.
“Tại sao ta lại ở đây? Những người khác đâu?”
— QUẢNG CÁO —

“Bọn họ à? Sau khi ngươi hôn mê năm ngày đã rời đi rồi.

Có vẻ họ có việc gấp nên phải mau chóng trở về!”
“Còn về tại sao ngươi ở đây, nguyên nhân là ngươi bị thương quá nặng, lại gây ra động tĩnh quá lớn nên cần một nơi yên tĩnh để chữa trị, tình cờ ta gặp được bọn họ nên đưa đến đây luôn.

Cái người người đàn ông mặt nghiêm túc ấy đã liên tục truyền chân khí cho ngươi ba ngày ba đêm đấy! Chà chà, có vẻ như ngươi rất được bọn họ quan tâm thì phải.”
Khôi Hùng đáp lại, lập tức kéo một cái ghế qua, ngồi ở trước mặt Lê Dương.
Lê Dương cảm nhận một chút chân khí trong cơ thể mình, ủa, hắn đã đột phá Hư Hồn tam trọng rồi? Vừa ngủ một giấc đã đột phá rồi?!
“Ngươi bây giờ làm ra động tĩnh cũng không nhỏ! Ta tại đế đô có một vài người bạn, theo như tin tức bọn họ truyền đến, ở đế đô bây giờ đang náo loạn hết cả lên rồi!”
Hắn nhìn Lê Dương cười với dáng vẻ rất thích thú.
“Gì? Ta có liên quan gì đến đế đô, sao có thể có chuyện gì được?!”
Lê Dương cầm lấy bát thuốc Khôi Hùng đưa cho đưa lên miệng uống.
“Ngươi biết Huyết Sát bảng chứ?” Khôi Hùng hỏi.
“Biết!”
“Một thế lực nào đó đã treo tên ngươi trên Huyết Sát bảng, bây giờ trong đế đô có rất nhiều thế lực bất nhập lưu để ý đến ngươi.

Đầu của ngươi thế mà cực kì đáng tiền đó!”
“Cho nên ngươi cũng muốn giao ta cho bọn chúng để lấy thưởng?”
Lê Dương sắc mặt bình tĩnh nói.
“Nếu như để lấy phần thưởng thì bây giờ ngươi còn ở đây húp thuốc được không?”
Khôi Hùng nhếch miệng nở nụ cười, ăn ngay nói thật.
Hắn đối với treo thưởng kia không có hứng thú, bởi vì hắn biết rõ chuyện này không đơn giản chỉ là giết người lấy tiền thưởng, ở đế đô đều là những người cực kì gian xảo, hung ác, không có một ai hoặc thế lực nào dễ đối phó, giao dịch với bọn chúng không khác gì đứng trên một con thuyền sắp chìm, có thể chết đuối bất cứ lúc nào.
“Vậy thì cảm ơn ngươi đã thông báo cho ta!”
“Còn nữa, ngươi trong thời gian này tốt nhất nên dưỡng thương ở đây cho đến khi khỏi hẳn, không nên ra ngoài nếu không cần thiết, hiện nay ở Lam Tinh đế quốc chỉ sợ không có chỗ nào ngươi có thể đi!”
Khôi Hùng đáp lại.
“Ta đã biết, cảm ơn nhắc nhở!”
“Không cần phải cảm ơn!”
Khôi Hùng phất phất tay, sau đó từ trên lưng gỡ xuống một hộp gỗ dài, đưa cho Lê Dương.
“Nghe nói ngươi là một bậc thầy dùng kiếm có thể phát ra kiếm khí?”
— QUẢNG CÁO —

Khôi Hùng lấy ra một điếu thuốc lào, bắt đầu hút thuốc, hít vào một hơi thật sâu rồi nhả ra, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lê Dương.
Lê Dương không có trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Hắn không muốn lộ ra mình đã đạt đến cảnh giới kiếm ảnh, hắn đã lộ quá nhiều bí mật rồi!
Hắn mở ra hộp gỗ, bên trong chứa một thanh kiếm dài hai mét màu xám đen, kiếm rộng ba ngón tay, toàn thân óng ánh, thanh kiếm vô cùng sắc bén, hàn mang lan toả, trên thân kiếm có khắc hai chữ —— Triều Nguyên.
“Sao lại đưa nó cho ta?”
“Cầm lấy đi, ngươi cần nó, nó cũng cần người có thể phát huy hết khả năng của nó!”
“Ân tình giúp đỡ lần này, ngày sau nhất định ta sẽ trả lại!”
Lê Dương thu kiếm, nhìn thẳng vào Khôi Hùng nói một cách chân thành.
“Ngươi nếu nhớ ân tình này thì hãy mang theo thanh kiếm này, để nó dương danh ở Lam Tinh quốc hoặc thậm chí toàn bộ Huyền Vũ đại lục này.”
Khôi Hùng nhả khói thuốc lào từ trong miệng, nhìn qua thanh kiếm Triều Nguyên kia, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dù là ai cũng sẽ có khát vọng của riêng mình!
Khôi Hùng từng đi theo học một vị luyện khí sư bậc nhất ở đế đô, đáng tiếc thiên phú của bản thân hắn quá kém cỏi, không được ai quan tâm, đoạn thời gian ở đế đô thì sư phụ tránh mặt, đồng môn khinh thường và trào phúng.
Cả đời này hắn khát vọng được chứng minh cho tất cả mọi người biết, dù cho hắn không có thiên phú luyện khí, chỉ là một thợ rèn sắt nhỏ bé nhưng cũng có thể cố gắng bằng mồ hôi sương máu của mình chế tạo ra một thần khí tuyệt thế!
Hắn khao khát đến nỗi đem thanh kiếm gửi gắm toàn bộ tâm huyết cả đời mình cho Lê Dương, đó là bởi vì hắn nhìn được tiềm lực của Lê Dương, tâm huyết của hắn sẽ không vứt đi, tương lai hai chữ “Triều Nguyên” nhất định sẽ hùng chấn thiên hạ, được hậu thế truyền tụng, lưu danh muôn đời.
Khôi Hùng rời đi, Lê Dương nằm trên giường, bắt đầu vận chuyển đấu quyết hấp thu thiên địa linh khí, tiến hành bổ sung đấu khí cùng với chữa trị thương thế chưa khỏi hẳn trong người.
Một tuần sau, Lê Dương lưng đeo Triều Nguyên kiếm rời khỏi giường.
“Đã khôi phục rồi sao? Ngươi định đi đâu”
Nhìn thấy Lê Dương, Khôi Hùng lên tiếng hỏi.
“Ta sẽ đi đế đô.”
“Không sợ chết sao?”
“Có một số việc nhất định phải làm.

Cho dù sợ chết cũng không thể không làm.”
“Bây giờ từ bên trong Thiên Sơn thành đến đế đô đều không thiếu người đang tìm kiếm ngươi, nếu như ngươi đi đế đô thì tốt nhất nên cải trang một chút, tránh tai mắt khắp nơi.”
“Không cần, ta có suy nghĩ của mình.” Lê Dương nói, hắn đã sống mười bảy năm trong im lặng rồi, hắn không muốn sống như vậy nữa! Ai muốn giết hắn, hắn sẽ trả lại đủ! Người không phạm ta ta không phạm người.

Dù cho hắn còn nhỏ bé nhưng đừng bất kì ai nghĩ có thể dễ dàng ăn được!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương