Độc Bộ Kiếm Tiên
15: Xung Đột


Ở phòng khách quý của học viện Hoa Lư, một cô gái sau khi nghe thấy giọng nói báo giá thì ngẩn người ra, hai bên lông mày nhíu chặt lại.
“Giọng nói này hình như ta đã nghe ở đâu đó rồi thì phải?”
“Ồ! Chẳng lẽ là hắn…”
Đúng thế, cô gái này chính là người mà Lê Dương đã gặp ở Cửu Linh sơn mạch - Trần Thiên Nhi, người đưa cho hắn lệnh bài gia nhập vào học viện Hoa Lư.
“Ai vậy, người quen của nàng từ đế đô cũng đến đây sao?” Thanh niên ngay bên cạnh cũng lên tiếng.
“Không phải, là từ mấy ngày trước vô tình gặp ở gần đây, một thiên tài kiếm đạo, ta đã mời hắn vào học viện Hoa Lư nhập học.” Trần Thiên Nhi mỉm cười nói một tiếng.
“À!”
Thanh niên kia như có điều hiểu ra, cô nàng này là người không chịu ngồi yên một chỗ, rất hay chạy lung tung.

Việc thỉnh thoảng lại lôi về một hai người là điều bình thường, người bị đưa về đều là các thiên tài ở những nơi bọn họ đi qua.

Nhưng hầu như những người đó có thiên phú không quá cao, hắn nghĩ lần này cũng giống như lần trước mà thôi nên không quá để ý.
“Ngươi lại lôi một người nữa về học viện sao? Thiên phú của hắn thế nào? Tên này xem ra khác với những tên những lần trước, nhiều tiền của, lại có gan lớn a!”
Một người đàn ông trung niên cười ha hả nói ra, hắn bắt đầu thấy Lê Dương có chút thú vị, đang bực mình vì tài lực không đủ đấu với Vô Cực tông, giờ người được cô nàng này nhìn trúng lại ngay lúc này ra tay, khác nào đánh thẳng vào mặt bọn chúng chứ! Quá thoải mái.
“Ta cũng không rõ sao hắn có nhiều linh thạch như vậy! Nhưng thiên phú thì cực kì tốt, mới mười bảy mười tám tuổi, có thể ở Hư hồn nhị trọng đánh chết Lôi Lang Vương có thể so với Hư Hồn ngũ trọng đỉnh phong, thiên tài kiếm đạo sở hữu kiếm khí hoá hình, kiếm ảnh!” Trần Thiên Nhi vô cùng tự hào với nhãn lực của mình nói ra.
“Cái gì?” Tất cả mọi người ở trong căn phòng này đều trợn to mắt, sở hữu kiếm ảnh? Lại ở đây tìm được một yêu nghiệt như vậy?
“Thật sự còn trẻ như vậy đã luyện được kiếm ảnh? Hắn cũng đã xác nhận vào học viện chúng ta?”
“Đúng vậy, ta đã đưa cho hắn lệnh bài ưu tiên, không có vấn đề gì!” Trần Thiên Nhi nói.

“Haha, tốt lắm, hắn đã nhận lời vào học viện thì chính là người của học viện chúng ta.

Chuyện này đám Vô Cực tông kia sẽ không để yên đâu.

Một khi đã là người của học viện chúng ta thì sẽ không cho phép ai làm hại hắn.

Ba người các ngươi ra ngoài chuẩn bị bảo vệ hắn, tránh cho Vô Cực tông lại làm thổ phỉ ăn cướp giữa đường!” — QUẢNG CÁO —
Phó viện trưởng học viện Hoa Lư hiếm khi thấy mỉm cười lên tiếng, hắn quá hiểu rõ đám người bên Vô Cực tông kia.

Và hắn cũng biết cô nàng trước mặt này tuy làm việc có chút tuỳ ý nhưng chắc chắn không nói dối.

Hắn tuyệt đối tin tưởng điều này.

Ba người đàn ông trung niên theo lệnh lui ra ngoài.

“Nhưng mà sao hắn lại có nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy? Vả lại hắn mới chỉ Hư Hồn nhị trọng mà lại dám đấu với Vô Cực tông ác danh vang xa này? Hẳn là có bối cảnh lớn?” Thanh niên bên cạnh nghi vấn.
“Ta cũng không rõ.” Trần Thiên Nhi cũng một mặt khó hiểu, nhíu mày nói.
“Dù hắn làm việc này với mục đích gì, có thế lực sau lưng hay không thì cũng không quan trọng.


Có chúng ta ở đây sẽ không để hắn xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

Nếu hắn thiếu linh thạch thì hãy cho hắn mượn, không cần biết lí do hắn đấu giá thi thể này là gì, thà để thi thể yêu thú Nguyên Chân cảnh này rơi vào tay hắn còn hơn để rơi vào tay Vô Cực tông!” Phó viện trưởng chém đinh chặt sắt nói ra, thể hiện một mặt cực kì bao che của hắn.
Nghe vậy tất cả mọi người ở trong phòng không còn ai có ý kiến gì nữa.

Còn Trần Thiên Nhi thì chăm chú nhìn về phía Lê Dương, cảm thấy tên này càng ngày càng thú vị.
Trong khi cuộc trò chuyện diễn ra ở phòng học viện Hoa Lư, thì toàn bộ sàn bán đấu giá đã lại bộc phát ra vô số tiếng nghị luận, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía trong góc khu đấu giá chỗ Lê Dương đang ngồi.
Người chủ trì đứng ở trung tâm cũng sợ hết hồn, ngây ra một lúc rồi mới tỉnh hồn lại, lập tức gương mặt kích động, giọng nói có chút run rẩy quát:
“8 vạn linh thạch thượng phẩm, 8 vạn linh thạch thượng phẩm, có người ra giá 8 vạn linh thạch thượng phẩm , còn có ai ra giá cao hơn hay không...”
Trong phòng của Vô Cực tông, vài tên trong đó mặt đã xám xịt, nhưng lại không có một người nói chuyện, bởi vì ngay cả bọn họ cũng bị cái giá cao này làm sợ hết hồn.
“8 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ nhất, còn có ai trả giá cao hơn không...”
“8 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ hai...”
“Khoan đã.” Cuối cùng lão giả ở Vô Cực tông cũng tỉnh hồn lại, hô to một tiếng.
— QUẢNG CÁO —
“Ta nghi ngờ tên này cố tình phá đám buổi đấu giá, hắn nhìn còn trẻ như vậy làm sao có thể có nhiều linh thạch như thế được? Ta yêu cầu xem xét kiểm tra tài phú của hắn.

Nếu như dám phá đám ở đây ta nhất định sẽ tự tay xé đôi hắn ra!”
Tiếng gầm gừ truyền đến, người chủ trì cũng nhíu mày nhìn về phía Lê Dương.


Quả thật là quá trẻ tuổi, vừa nãy lão quá vui mừng nên đã quên mất điều này.
“Vị khách quý này vui lòng thông cảm, vì số linh thạch thực sự quá lớn nên chúng tôi không thể không tiến hành xác thực khả năng tài chính của ngài, chúng tôi thực sự vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này!”
Người chủ trì nở một nụ cười nói với Lê Dương, sau đó mời hắn vào một căn phòng riêng biệt tiến hành xác thực.
Khoảng nửa tiếng sau kết thúc kiểm tra, Lê Dương đi ra với khuôn mặt âm trầm như đã hắn thực sự không đủ linh thạch bị bắt tại trận vậy.

Nhưng thực chất hắn đang nhức đầu về việc làm sao mang được thi thể yêu thú kia bình yên rời đi khỏi đây nên mới có khuôn mặt như vậy.
Sau khi nhận được thông tin xác thực từ phía nhân viên khu đấu giá, người chủ trì nói lớn:
“Thông qua xác thực đã xác định vị khách quý này hoàn toàn có đủ khả năng đấu giá thi thể của yêu thú Nguyên Chân cảnh, một lần nữa vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này!”
“Đấu giá sẽ vẫn tiếp tục! 8 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ nhất…!”
Người chủ trì lại tiếp tục làm công việc của mình.

Còn bên trong phòng Vô Cực tông đã tràn đầy sát khí, bọn chúng nuốt không trôi cục tức này, sắp đấu giá thành công lại bị một thằng nhóc nhảy vào, ai mà giữ nổi bình tĩnh được chứ.
“Đi, tra cho ta thông tin về tên nhóc đó, hôm nay ta sẽ cho hắn biết vì sao hoa hồng lại đỏ, dám chọc vào Vô Cực tông ta phải nhận kết cục bi thảm khiến hắn không thể tưởng tượng nổi!” Lão giả tức giận gầm thét rồi cả đám hùng hổ đi ra ngoài, không tiếp tục ở lại nữa.
Ở phía đối diện, phòng của học viện Hoa Lư.
“Ta biết ngay đám người Vô Cực tông kia sẽ không để yên như vậy.

Chúng ta cũng đi thôi, bọn chúng sẽ không làm việc theo quy tắc đâu, phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi có điều gì đó quá muộn xảy ra!” Phó viện trưởng cùng mọi người ở học viện Hoa Lư cũng đứng lên đi ra ngoài.

Có lẽ sắp tới sẽ không yên ổn rồi đây.
“8 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ hai…!”
“8 vạn linh thạch thượng phẩm lần thứ ba, thành giao…!” — QUẢNG CÁO —

Người chủ trì cầm búa gõ mạnh xuống bàn, cuối cùng yêu thú Nguyên Chân cảnh cũng bị Lê Dương đấu giá thành công với 8 vạn linh thạch thượng phẩm .
Mà Lê Dương sau khi chần chờ một lúc, cuối cùng thở dài đứng dậy, hắn không chờ xem vật phẩm cuối cùng là gì nữa, đi về hướng hậu trường của khu đấu giá, hắn đã đấu giá thành công yêu thú Nguyên Chân cảnh, bây giờ phải giao tiền và lấy vật đấu giá thành công.

Hắn quyết định cùng lắm thì để lộ ra con bài cuối cùng, để lộ ra bí mật còn hơn là mất mạng.
Khi Lê Dương đi đến chỗ hậu trường, ở đây đã tụ tập không ít người, nơi này là nơi giao nhận những vật phẩm bán đấu giá thành công.
Hơn trăm người vô cùng tự giác xếp hàng chờ đợi ở đây, trong tay cầm một lệnh bài đấu giá hội phát ra để giao nhận vật phẩm.

Sau khi đấu giá được vật mình muốn, nhiều người cũng không ở lại xem đấu giá mà trực tiếp ra đây tiến hành giao nhận ngay.
“Kính thưa quý khách, vật ngài đấu giá được đã được đặt trong chiếc nhẫn này, chúng tôi sẽ không tính thêm bất cứ phí gì khác, nhưng mong ngài có thể đi theo chúng tôi đến gặp ông chủ của chúng tôi một chút!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Lê Dương, chỉ thấy một phục vụ của đấu giá hội này đang mỉm cười đứng bên cạnh hắn đưa ra một chiếc nhẫn và thấp giọng nói.
Bởi vì Lê Dương quá nổi bật trong buổi đấu giá nên hắn đã đứng chờ ở đây từ trước và có thể nhận ra một cách dễ dàng.
“Được, ngươi dẫn đường đi!” Lê Dương nhận lấy chiếc nhẫn, khách sáo nói.
Hai người đều không nói gì thêm, quay người hướng vào bên trong mà đi, người phục vụ này dẫn đường, Lê Dương đi theo sau vào.
Nhưng mà, ngay lúc Lê Dương chưa đi được mấy bước, đột ngột dừng lại, hơi quay đầu nhìn về đằng sau chỗ cửa nhỏ tiến vào đây.
Chỉ thấy ba người mặc trường bào trắng sánh vai mà đi chậm rãi từ cửa nhỏ bên trong đi ra, trong ba người này có một lão giả, một thanh niên rất đẹp trai, và cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Nhìn khuôn mặt này, thân hình này… đây chẳng phải Trần Thiên Nhi hắn gặp ở Cửu Linh sơn mạch sao?? Vậy những người này đều là người của học viện Hoa Lư rồi!
Trần Thiên Nhi thấy Lê Dương thì nháy nháy mắt một cái khiến hắn không hiểu ra sao cả.

Đang muốn tiến lên chào hỏi thì….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương