Đoạt Mộng
Chương 12: Gặp Mặt Nói Chuyện



Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 11: GẶP MẶT NÓI CHUYỆN
-----------------------------------------------------
Phóng viên vừa rời đi, phòng họp ngay lập tức rơi vào một phút yên tĩnh.

"Có chuyện gì thì nói đi." Thi tiên sinh nở một nụ cười trào phúng, nói, "Buổi chiều Nê Nê còn phải đi học."
Hoàng Đình chậm rãi nói: "Chủ yếu thì ngày hôm nay muốn cả hai bên nói chuyện với nhau, giải quyết cho xong hiểu lầm."
Dư Hạo một lần nữa chuyển sự chú ý lên trên người Thi Nê.

Từ lúc phóng viên đi vào cho đến khi rời đi, ánh mắt Thi Nê vẫn chưa hề rời khỏi điện thoại của mình.

Thi tiên sinh nói: "Tôi không biết rằng việc này còn có cái gì hiểu lầm nữa.

Hiện tại bên phía cảnh sát mấy người có ý gì, muốn nhân nhượng cho qua vụ này à?"
Hoàng Đình nói: "Chuyện bạn học Dư không nhặt của rơi thì chắc hẳn Thi tiên sinh ngài cũng phải từng nghe thấy rồi.

Cậu ta hẳn phải tự biết chừng mực mà không lấy đi đồ vật thuộc về người khác."
Trần Diệp Khải nói: "Ban đầu có vẻ là đã có chút gì đó hiểu lầm.

Dư Hạo bình thường không quá giỏi về việc biểu hiện chính mình, hơn nữa cả hai bên đều không có lỗi gì, có thể đối mặt với nhau để nói ra là tốt rồi."
Dư Hạo nghe Trần Diệp Khải cùng Hoàng Đình một xướng một họa, đột nhiên liền nghĩ rằng có phải hai người này căn bản đã quen biết nhau từ trước?
Thi tiên sinh nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị, không thể theo chủ nghĩa duy tâm như kiểu coi lời nói là chứng cứ, cái tôi cần là bằng chứng xác thực.

Tôi nói có đúng không, Hoàng cảnh quan?
Hoàng Đình lại bỏ mũ cảnh sát xuống sau lại đội lên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: "Vì thế nên hiện tại chúng tôi cũng không có chứng cứ buộc Dư Hạo đã tự tay lấy đồ của ngài."
"Cái này mà cũng chưa được tính là chứng cứ ư?" Thi tiên sinh bật cười.

"Nhưng ngài cũng đã thấy rồi đấy." Trần Diệp Khải lấy ra bản thông báo tìm người mất đồ của Dư Hạo, "Em ấy cũng không hề biết gì, hay là trong lúc vô tình chiếc đồng hồ đó đã rơi vào ba lô của em ấy?"
Lúc này Thi Nê ngẩng đầu nhìn Dư Hạo.

"Tôi cảm thấy việc này không có gì phải bàn lại rồi." Thi tiên sinh nói, "Quá lãng phí thời gian.

Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu ta sẽ tự thừa nhận sai lầm của mình cơ đấy.

Nếu như thái độ nhận sai thành khẩn thì có khi tôi còn cân nhắc đến việc không khởi tố....!còn bây giờ..."
Dư Hạo đột nhiên mở miệng nói: "Ngài có thể để tôi cùng Nê Nê nói chuyện không?"
Sắc mặt Thi tiên sinh nhất thời biến đổi, nói: "Cậu có tư cách gì?"
Trần Diệp Khải cùng Hoàng Đình nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong nhất thời mọi người ở đây liền hiểu ra.

Hoàng Đình nói: "Yêu cầu ngài hãy phối hợp điều tra, để hai bên cùng nói chuyện biết đâu có thể giải trừ được hiểu lầm."
"Căn bản là không hề có bất cứ sự hiểu lầm nào ở đây!" Thi tiên sinh nói.

Hoàng Đình chỉ nhìn đến Thi tiên sinh.

Thi tiên sinh thì nổi giận đùng đùng nhìn đối diện.

Trong nhất thời, tất cả mọi người trong phòng hội nghị liền nhìn Thi tiên sinh.

Thi tiên sinh lại nói: "Nói chuyện gì?"
Trong phòng họp không ai mở miệng, tất cả đều đang nghĩ thầm, người này muốn giở thủ đoạn tâm lý?
Thi tiên sinh đợi không được câu trả lời, lại nói: "Nê Nê, con đồng ý cùng cậu ta nói chuyện không?"
Thi Nê trầm mặc, Thi tiên sinh lại hướng bọn họ nói: "Các người xem? Nê Nê căn bản không hề muốn để ý tới cậu ta."

Vẫn là không ai trả lời.

Cuối cùng Thi tiên sinh nói: "Được, tôi cho các cậu năm phút đồng hồ, còn sau đó tôi sẽ không đồng ý bất cứ yêu cầu nào đâu.

Tất cả mọi người trong phòng họp đồng loạt đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại Dư Hạo và Thi Nê.

Dư Hạo nghĩ thầm rằng quả thật tâm lý học trong thực tế đã thắng lợi —— khi giá cả đã được thương lượng tại thời điểm đàm phán, sau đó lại quay sang nhìn kỹ đối thủ của mình xem, nếu lúc này mà có ai đó mở miệng thì chắc chắn y liền thua rồi.

Nhưng quả nhiên, không một ai mở miệng cả, Thi tiên sinh thua trận.

Y chỉ có năm phút đồng hồ.

Dư Hạo cũng đã chú ý tới việc cả Trần Diệp Khải và Hoàng Đình cùng ở lại phòng họp và cả hai đã bắt đầu ghi âm.

"Nê Nê." Dư Hạo hướng Thi Nê nói.

Thi Nê ngồi phía đối diện Dư Hạo, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, "Ừ" một tiếng.

Dư Hạo nói: "Điều kiện trước tiên của cuộc đối thoại này chính là anh sẽ tha thứ cho em."
Thi Nê đột nhiên đổi sắc mặt, nói: "Anh có tư cách gì mà nói như vậy? Tôi cũng không làm sai cái gì, cần gì phải được tha thứ?"
Dư Hạo nói: "Em đem đồng hồ để trong cặp của anh, anh cũng nhìn thấy.

Ngày đó em thừa dịp anh ra ngoài nhận điện thoại liền trèo lên ghế mở ra hộp đựng đồng hồ.

Em vốn là muốn lấy một chiếc đồng hồ khác đúng không? Trên những chiếc đồng hồ khác đều lưu lại dấu vân tay của em."
Thi Nên ngẩng đầu nhìn Dư Hạo, trong chớp mắt liền thấy hết sức kinh hãi.

Lòng Thi Nê nhất thời rối như tơ vò.

Ba của cô bé có tổng cộng 11 chiếc đồng hồ đeo tay, tất cả đều nằm trong một chiếc hộp đồng hồ lớn bằng gỗ, được đặt trong tủ sách.

Sau khi Dư Hạo rời đi, Thi Nê đã đặc biệt lau dọn tủ bằng khăn giấy nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng lúc cô bé chọn đồng hồ để nhét vào cặp Dư Hạo thì cũng đã lưu lại dấu vân tay trên đồng hồ.

Mà có thể đảm bảo rằng dì Khiết giúp việc sẽ lau chùi tủ, nhưng dì Khiết tất nhiên sẽ không giúp Thi tiên sinh lau đồng hồ.

"Chuyện vân tay thì anh đã bảo bọn họ không nói với ba em." Dư Hạo kiên nhẫn nói, "Đồng thời bọn anh cũng đã nghĩ đến một biến pháp giúp em giấu đi, có được không? Với tư cách một người từng dạy em, anh có thể đảm bảo sẽ không để em bị mắng, chỉ mong em đừng có đổ oan cho anh.

Em tại sao lại có thể ghét anh như vậy? Có phải ba em vì sĩ diện mà bắt em..."
Trong mắt Thi Nên hiện ra sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Dư Hạo mới nói được một nửa liền ngay lập tức nhận ra có chút không đúng, nhưng y chưa kịp ngẫm nghĩ xem không thích hợp ở đâu thì Thi Nê đã "Oa" một tiếng, khóc lớn lên.

Dư Hạo vốn đang muốn an ủi cô bé nhưng lúc này bên ngoài phòng hội nghĩ đã vang lên một tiếng rống đầy giận dữ.

"Cậu dám hăm dọa con bé!" Thi tiên sinh đứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ vào trong.

Thi Nê vừa khóc thì ông ta liền lao vào.

"Ơ kìa." Chu Thăng cả giận nói, "Còn chưa đủ 5 phút đồng hồ đâu?!"
Chu Thăng theo sát phía sau, cưỡng ép đem Thi tiên sinh kéo ra ngoài.

Dư Hạo nghĩ thầm nguy rồi.

Chính y vẫn còn có lời muốn nói, nhưng Thi Nê tự dưng lại khóc lên.

Không được, y không thể để sự việc cứ thế bị gián đoạn.

"Lại cho tôi thêm hai phút nữa!"
"Nê Nê!" Thi tiên sinh cả giận nói, "Đi với ba!"
"Cậu quả thật không đáng tin!"
Thi Nê sau khi đứng dậy liền chạy đến một đầu khác phòng họp trốn.

Dư Hạo nhìn thấy Chu Thăng kéo Thi tiên sinh, vội nói: "Chuyện gì cũng phải từ từ, đừng có động thủ."
Thi tiên sinh bị Chu Thăng kéo lại liền nhất thời giận dữ xoay người lại tung ra một cú tát, cắn răng nghiến lợi nói: "Lưu manh rác rưởi..."
Như dự liệu là Chu Thăng chỉ ngửa ra sau một cái là tránh được.

Hắn nhẹ nhàng né qua một bên, ngay sau đó liền vung nắm đấm!
Trong nhát mắt đó, trong đầu Dư Hạo chỉ có hai chữ hiện lên trong choáng váng —— Kết thúc!
Chu Thăng đấm một quyền xuống.

Trước cửa phòng họp nhất thời rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Thi tiên sinh điên cuồng hét lên một tiếng, nhào tới muốn liều chết đánh nhau cùng Chu Thăng, Phó Lập Quần liền can ngăn nói: "Đừng đánh nhau! Chuyện gì cũng phải từ từ nói!" Nói xong liền lao ra ôm chặt Thi tiên sinh từ phía sau.

"Này ——"
Chu Thăng chợt nhảy đến, nắm chặt nắm đấm ở hai tay.

Hắn giống như đang coi Thi tiên sinh là bia ngắm mà đánh đến.

Thi tiên sinh nhất thời không nói gì, "ầm" một tiếng liền bị Chu Thăng đấm cho máu rơi tung tóe.

"Dừng tay lại cho tôi!" Trần Diệp Khải với Hoàng cảnh quan trở về, âm thanh quát lên như sấm chớp.

Sinh viên trong học viện ầm ầm kéo nhau tới, chen lấn nhau, đứng chật cả hành lang.

Tình cảnh hỗn loạn đến mức không thể khống chế.

Dư Hạo cũng không hề để ý đến Thi Nê đang trốn dưới bàn đang thò đầu ra quan sát.

"Tất cả đều cứ chờ đấy! Lần này mà không đánh chết chúng mày thì tao không phải họ Thi!"
Thi tiên sinh hổn hển quát.

"Thật tệ quá!" Thầy chủ nhiệm dường như là giận dữ mà hét, "Quá đáng lắm rồi!"
Nửa giờ sau, viện trưởng kết thúc hội nghỉ liền nhanh chóng chạy về học viện.

Viện trưởng là một lão thái thái đã ngoài sáu mươi, bà đang ngồi trong phòng họp, nghiêm mặt lật xem báo cáo.

Dư Hạo, Chu Thăng, Trần Diệp Khải, Phó Lập Quần ở đối diện thì đứng thành một hàng lần lượt chắp tay sau lưng.

"Một sinh viên tóm lấy ba của cô bé đấy." Thầy chủ nhiệm hướng viện trưởng giải thích sự việc, "Nào là lôi kéo, ẩu đả, đánh nhau! Tôi còn tận mắt nhìn thấy một sinh viên nhảy lên đấm người ta như đấm bao cát! Học viện chúng ta làm sao lại có loại sinh viên như vậy, quả thực là..."
"Bạn học Dư Hạo." Viện trường vừa mở miệng, thầy chủ nhiệm lập tức ngậm miệng.

Dư Hạo ngay ngắn cúi đầu nhìn vết máu trên tay Chu Thăng, trong mắt mang đầy vẻ dò hỏi, Chu Thăng ra hiệu là không có chuyện gì.


Sau đó nghe thấy viện trưởng gọi mình, Dư Hạo liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai mắt viện trưởng.

"Phụ đạo viên thầy Tiết lúc trước đã từng trình đơn lên yêu cầu đuổi học em." Viện trưởng nói, "Thế nhưng vào tối ngày hôm trước, cũng phải sắp mười hai giờ đêm rồi, thầy Trần lại chạy đến tìm tôi nói chuyện những hai giờ."
Dư Hạo trầm ngâm không nói gì, viện trưởng đột nhiên đem tài liệu đập mạnh lên mặt bàn, cả giận nói: "Đây chính là cách mà mấy người xử lý chuyện này sao?! Quả thực hoang đường!"
Khóe miệng viện trưởng hiện ra hai đường nếp nhăn.

Trần Diệp Khải vốn còn định giải thích, nhưng thấy viện trưởng đang rất tức giận thì không dám nói gì nữa.

"Là em ra tay." Chu Thăng một bộ vẻ mặt không sao cả, "Chuyện này không liên quan đến cậu ấy, viện trưởng muốn đuổi thì cũng nên đuổi em.

Yêu cầu đi, cứ yêu cầu là em sẽ thôi học."
Phó Lập Quần đột nhiên "Phụt" một tiếng bật cười, bên trong phòng họp nhất thời lúng túng.

"Không liên quan gì đến bọn họ!" Dư Hạo lập tức nói, "Đều là do em gọi bọn họ đến giúp đỡ! Hơn nữa là do Thi tiên sinh động thủ trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy."
Viện trưởng họ Ninh, là một người rất có tiếng ở trong giới tư pháp, sau khi nghỉ hưu sớm thì đến làm viện trưởng tại học viện này, nhìn bà thì có vẻ không quan tâm mọi chuyện nhưng thật ra trong lòng đã hiểu hết mọi chuyện.

Bà dù sao cũng đã tiếp xúc qua bao nhiêu vụ án giết người và cả những án kiện tụng cả to lẫn nhỏ, đối với chút chuyện nhỏ này của Dư Hạo thì bà quả thực đã nhìn ra được chút nội tình.

Cộng thêm việc vào tối ngày hôm trước, lúc trước khi đi ngủ, khi ngồi nghe Trần Diệp Khải nói nửa ngày thì trong lòng bà gần như là hiểu rõ.

"Đây là vấn đề của tôi." Trần Diệp Khải cúi đầu hướng Ninh viện trưởng, đáp, "Tôi sẽ giải quyết việc này."
Ninh viện trưởng vội vội vàng vàng trở về, lúc về tới cổng học viện vừa vặn đụng mặt Thi tiên sinh đang nghênh bà rời đi.

Thi tiên sinh mặt đầy máu me ở trong một đống âm thanh chê cười của đám học sinh mà đi ra.

Lúc vừa nhìn thấy bà thì nhất thời không kiềm chế được mà chửi ầm lên, không thèm để ý đến lời tạ lỗi của bà, cứ thế trực tiếp lái xe rời đi.

"Chu Thăng ở lại kiểm điểm." Ninh viện trưởng lạnh lùng nói: "Nhắc nhở Dư Hạo, thứ hai sẽ triệu tập học sinh để mở hội nghị, để Dư Hạo ở trên hội nghị làm kiểm điểm bản thân.

Diệp Khải, chuyện này thì cậu nghĩ lại cho rõ ràng đi, đừng để tương lai của vài học sinh này bị vùi lấp."
Không khí xung quanh lúc này tương đối trùng xuống, Trần Diệp Khải lập tức lên tiếng đáp lại.

Ninh viện trưởng thì mang vẻ giận dữ, đứng dậy rời đi.

Ra ngoài học viện, Dư Hạo trầm mặc trong chốc lát liền muốn hướng về phía trong hành lang thì lại bị Trần Diệp Khải kéo lại.

Trần Diệp Khải nói: "Em lại muốn làm cái gì?"
"Em đi tìm viện trưởng." Dư Hạo nói, "Là em hại Chu Thăng."
"Không việc gì." Chu Thăng thờ ơ như không, tiện đà cùng với Trần Diệp Khải đem Dư hạo lôi đi.

"Dư Hạo, thế là cậu không còn bị buộc yêu cầu thôi học?" Phó Lập Quần đột nhiên nói.

Chu Thăng cũng nghĩ tới, nói: "Đúng đấy, không phải là nói muốn buộc cậu phải thôi học sao?"
Trần Diệp Khải rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ở bên ngoài học viện giận dữ hét: "Cho nên hiện tại mấy đứa còn muốn đi tranh thủ tiện nghi cái gì hả?"
Trần Diệp Khải nguyên bản là đã đi tìm viện trưởng trình bày rõ ràng nguyên do trong đó và sự tình mọi chuyện, Dư Hạo tạo nên trong ấn tượng của viện trưởng đang rất là tốt đẹp.

Còn đang dự định hôm nay nói chuyện xong cùng bên đối phương, hòa nhã mà giải quyết mọi chuyện rồi bên kia sẽ bỏ qua và để yên mọi chuyện.

Sau lấy chuyện Dư Hạo với Chu Thăng nhặt được tiền ra, viện trưởng đã vô cùng khen ngợi hai sinh viên này.

Hơn nữa, ngoài ra thì Thi tiên sinh lại đem mũi nhọn hướng về phía học viện, vậy thì tất nhiên sẽ khiến người ta khó chịu rồi.

Vì thế nên ý của viện trưởng chính là đối phương không muốn hòa giải thì chúng ta cũng chẳng việc gì phải sợ.

Nhờ vậy mà hôm nay Trần Diệp Khải mới dám tự tin như thế, nhưng lại không nghĩ tới sẽ phát sinh rắc rối chính vì một nắm đấm của Chu Thăng.

May mà Phó Lập Quần không bị dính vào.

"Đến quán cơm gọi món đi, cậu có mang thẻ cơm đi không?" Chu Thăng thờ ơ nói với Phó Lập Quần.

"Tất cả đều cút trở về phòng cho anh!" Trần Diệp Khải rốt cuộc cũng mất đi lý trí mà gào lên với ba người.

Dư Hạo há miệng nói: "Thầy Trần..."
Trần Diệp Khải giơ tay lên, giương cao như là muốn đánh Dư Hạo một trận.

Dư Hạo theo bản năng cúi đầu nhắm mắt lại.

"Anh cảm thấy quá thất vọng rồi." Trần Diệp Khải nói xong liền rời đi.

Dư Hạo ngơ ngác đứng đấy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ khó chịu.

Chu Thăng nhét hai tay vào túi, một đạp đá văng cửa phòng ngủ của Dư Hạo, làm cho những người cùng phòng y sợ hết hồn.

"Mở hội nghị." Chu Thăng nói, "Mượn tạm nơi này một chút."
Mọi người: "..."
"Dừng lại đi." Dư Hạo gấp rút lôi kéo Chu Thăng.

Dù sao thì đây cũng là phòng ngủ của y nhưng Phó Lập Quần, Chu Thăng vừa đi đến thì mấy người cùng phòng y giống như gặp ma, không nói một lời, nhanh chóng chạy đi.

Chu Thăng kéo một cái ghế ngồi xuống.

Phó Lập Quần thì trực tiếp nằm lên giường Dư Hạo.

Dư Hạo thì đi ra đem quần áo của Chu Thăng rút vào, đưa lại cho hắn.

Chu Thăng "Ồ" một tiếng tiếp nhận lấy, nhưng đầu thì vẫn cúi xuống gửi tin nhắn nào đó.

Nội tâm của Dư Hạo vẫn vô cùng cảm thấy hổ thẹn khi khiến mọi người bị liên lụy vào, y cảm thấy thực sự rất dằn vặt.

Phó Lập Quần nói: "Cậu có hỏi ra được cái gì không?"
Chu Thăng nhìn Dư Hạo một chút, cầm điện thoại di động đưa đến bên tai nghe âm thanh.

Dư Hạo nói: "Chỉ thiếu chút nữa là có thể hỏi ra rồi."
Phó Lập Quần nói: "Ba cô bé đó cảnh giác cực kì, giống như lo lắng con gái lão sẽ bị cậu dụ nói ra.

Khải Khải cùng cảnh sát kia đứng bên ngoài hút thuốc thì đột nhiên cảnh sát đấy bị một cuộc điện thoại gọi đi.

Nếu cảnh sát còn ở đấy thì họ Thi kia cũng không dám đi vào đâu."
Dư Hạo nói: "Không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy lúc đó Thi Nê dường như có điều muốn nói."
Phó Lập Quần nói: "Hay là ngày mai chúng ta đến chờ ở trước cổng trường cô bé? Cậu biết trường đấy ở đâu không?"
Dư Hạo tất nhiên là biết, đó là một trường tiểu học trong khu nhà trọng điểm ở ngay trung tâm thành phố.

Nhưng mọi chuyện đã như thế này, Thi tiên sinh có thể sẽ cực kỳ cảnh giác, không chừng còn đích thân đưa đón.


Vậy nên mấy người bọn họ đã chưa chắc có thể đến gần được con gái của lão.

Y liếc Chu Thăng, kỳ quái là Chu Thăng từ đầu tới cuối đều duy trì trầm mặc, không hề hé răng lấy nửa chữ.

"Lông đỏ." Phó Lập Quần nói, "Không nói dóc nữa, suy nghĩ biện pháp thôi."
Dư Hạo liếc nhìn điện thoại di động của Chu Thăng, chỉ thấy một đống tin nhắn hiện lên, người nhắn tin chính là Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải thì gửi đến một đống tin nhắn thoại, tất cả đều dài 60 giây.

"Cậu đừng giận anh ấy." Dư Hạo vội nói, "Tôi thật lòng có lỗi với anh ấy, Chu Thăng!"
Chu Thăng nói: "Tôi phải hỏi anh ấy cho rõ ràng! Anh ấy thất vọng điều gì ở cậu? Người rõ ràng là tôi đánh, mắc mới gì tới cậu!"
Bên trong Dư Hạo là một mớ hỗn độn, nếu có thể thay đổi quá khứ thì y cũng không nghĩ rằng y sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Thật xin lỗi." Chu Thăng đem điện thoại cất trong túi, hướng Dư Hạo nói.

"Nên xin lỗi là tôi mới đúng." Dư Hạo chán nản nói, "Hại những người bên cạnh bị liên lụy."
Chu Thăng lập tức nói: "Vậy cậu giúp tôi giặt sạch quần áo bẩn đi."
Dư Hạo: "Được."
Phó Lập Quần nói: "Tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác khi thấy Chu Thăng bị xử phạt kỷ luật, cuối cùng cũng thấy được, trong lòng liền có chút cảm giác chân thật rồi."
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng nói: "Cậu vừa nhắc đến cô bé kia, là có chuyện gì?"
Dư Hạo cũng không biết tại sao luôn có chút cảm giác kỳ quái.

Thi Nê khóc không giống như đang sợ sệt, mà giống như là đã nín nhịn rất lâu, nhịn nỗi oan ức khổ sở đến cực hạn nên trong lúc vô thức đấy mới phát khóc.

Nhưng y cùng Thi tiên sinh căn bản không thù không oán, đối phương không có mục đích nào để sai khiến con gái mình hãm hại y.

Ba người thảo luận tới thảo luận lui cũng không có kết quả gì.

Bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên ở giữa phòng, Dư Hạo nhận điện thoại, thế mà là Trần Diệp Khải gọi đến.

Trần Diệp Khải hết giận nên gọi điện xin lỗi Dư Hạo.

Trần Diệp Khải trong điện thoại nói rằng: "Vừa nãy anh mất lý trí, chuyện này không can sự gì tới em cả, đều là tên dở hơi Chu Thăng gây ra, chúng ta đều là người bị hại.

Để hai đứa kia trở về phòng ngủ của chính mình đi, đừng tiếp tục gây sự, em cũng làm một bản kiểm điểm đi."
Dư Hạo lén nhìn hai người một chút.

Phó Lập Quần che mặt lại nằm trên giường Dư Hạo, dường như đang ngủ.

Chu Thăng thì bắt wifi phòng Dư Hạo để chơi game giống như mọi người khác.

Dư Hạo nói "Ok.

ok." rồi cúp điện thoại.

"Hai cậu trở về phòng đi." Dư Hạo đem Phó Lập Quần vẫn còn đang có chút buồn ngủ đánh thức.

Chu Thăng nói: "Đi ăn cơm đi."
Cuộc sống hàng ngày của Chu Thăng luôn đi kèm với việc ăn uống.

Dư Hạo mang thẻ cơm theo muốn mời bọn họ ăn cơm.

Bên trong thẻ cơm còn một chút tiền, tiền lương đi dạy gia sư kia có khi cũng sẽ không được nhận, nhưng bữa cơm này y vẫn muốn mời bọn họ.

Sau bữa cơm chiều, Chu Thăng đưa cho y một đống quần áo.

Dư Hạo vừa đeo tai nghe vừa giặt quần áo, y giặt từ lúc tám giờ đến tận khi tắt đèn mà vẫn còn một chậu quần áo đang ngâm.

Áo khoác, áo sơ mi thì không nói nhưng tại sao lại còn có cả tất cùng quần lót của Chu Thăng...!Đây là lần đầu tiên Dư Hạo giặt đồ lót cho người khác nên tâm tình y lúc này tương đối phức tạp.

Nếu y cùng Chu Thăng quen biết nhau ở trung học thì có khi bây giờ y cũng coi hắn thành bạn trai chính mình mất.

Tuy nhiên thì Dư Hạo đối với kiểu nam sinh như Chu Thăng không tính là vừa gặp đã yêu, mà y cũng không thể rõ được bản thân y thích kiểu người như nào.

Có lẽ là do Chu Thăng luôn luôn che chở cho y, nhưng loại "che chở" này cũng quá mức thẳng nam rồi.

Y không cảm nhận được hắn đối với y có cái cảm giác gì, nhưng y cũng tự ngăn cản bản thân không được thích hắn.

Dư Hạo không muốn để Chu Thăng biết được xu hướng tình dục của y có vấn đề, bởi cũng không thể đảm bảo được rằng Chu Thăng có hay không sẽ cảm thấy y thật buồn nôn.

Vậy thì y thích loại hình như nào? Loại như Lưu Bằng Hiên? Dư Hạo nhớ lại vẻ mặt tràn đầy thù hận của Lưu Bằng Hiên ở trước cửa lớn thì lại có chút kinh ngạc, y thế mà lại từng thích gã? Gã ta có gì tốt nhỉ?
Giặt xong quần áo của Chu Thăng, Dư Hạo đột nhiên lại nghĩ đến việc Chu Thăng có bạn gái chưa? Y không nhịn được mà muốn nói chuyện yêu đương rồi.

Đây là lần đầu tiên trong đời y có kỳ vọng mãnh liệt như vậy với tình yêu.

Nhưng có lẽ trong đời này, cũng đã có một "Người" lưu lại một vị trí không thể xóa nhòa trong ý thức của y —— Tướng Quân giờ đang ở nơi nào, hắn vẫn khỏe chứ? Nếu như có thể thì y rất muốn thỉnh cầu Tướng Quân đi đến giấc mơ của Thi Nê để biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Vẫn chưa giặt xong quần áo —— a a a ——
Đến lúc tắt đèn thì quần áo của Chu Thăng vẫn còn ngâm một đống trong chậu.

Cả một buổi tối này Dư Hạo chẳng làm được gì cả, sáng giặt quần áo, mai lại cũng lại phải giặt cả một ngày.

Cuối cùng thì y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà leo lên giường đi ngủ.

[7/8/2020].


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương