Đoạt Đích
-
Chương 10
Edit: Lengkeng_Sophie
Lúc Thuận Trị mới biết Ô Vân Châu mang thai, tuy rằng đau khổ vạn phần, nhưng Ô Vân Châu dù sao cũng là phúc tấn của Bác Quả Nhĩ, hoài thai con của Bác Quả Nhĩ, hắn không có tư cách xen vào. Nhưng Bác Quả Nhĩ biểu lộ không đụng Ô Vân Châu, Ô Vân Châu cũng khăng khăng căn bản không có mang thai, hắn liền cũng đối với chuyện này rất tin không nghi ngờ, lòng tràn đầy ý tưởng muốn cùng Ô Vân Châu làm một đôi phu thê ân ái, bạch đầu giai lão.
Nhưng đêm tân hôn hắn liền bị đội một đầu nước lạnh! Ngự y lại còn nói Ô Vân Châu sảy thai!
Hi vọng bao nhiêu liền thất vọng bấy nhiêu, mà khiến Thuận Trị không tiếp thụ được nhất là đứa bé này là con hoang! Hắn bất chấp ngự y cùng thái giám cung nữ đều đang ở bên cạnh, vài bước liền xông tới trước giường, nộ khí tận trời bóp chặt cổ Ô Vân Châu, “Ngươi cư nhiên dám phản bội trẫm! Nói! Là con hoang của ai?”
Toàn bộ cung nhân sợ hãi quỳ gối xuống đất, trong lòng kinh dị không thôi, theo bọn họ thấy, phúc tấn Tương Thân vương vốn là hoài thai, Hoàng Thượng không muốn mặt mũi đưa người vào cung, như thế nào lại mắng đứa bé trong bụng này là con hoang?
Ô Vân Châu trừng lớn mắt, hai tay không ngừng lôi kéo Thuận Trị, gian nan phun ra vài chữ, “Ta không…… Biết……” Nàng ta thật không biết vì cái gì thái y đều nhận định nàng ta mang thai.
Không biết? Dã nam nhân quá nhiều cho nên không biết đứa bé là của ai? Thuận Trị giận dữ, hoàn toàn mất đi lý trí, ném Ô Vân Châu xuống đất, nhấc chân liền đạp một cái vào bụng nàng ta. lúc này Ô Vân Châu bị đá lăn ra đánh vào trên giá Đa Bảo, các vật trang trí ở trên rơi xuống đầu, mặt Ô Vân Châu. Ô Vân Châu vừa định bò lên, liền bị mảnh sứ vỡ cắt qua lòng bàn tay, chỉ có thể ôm bụng lê hoa đái vũ khóc nói: “Phúc Lâm…… Ta thật không có mang thai, là người khác hãm hại ta a…… Chàng phải tin ta a Phúc Lâm……”
“Tin ngươi? Ngươi- tiện nhân này lừa ta xoay vòng! Trách không được Bác Quả Nhĩ đối với ngươi nửa phần lưu luyến đều không có, nguyên lai ngươi thật sự là hạ lưu bại hoại! Là trẫm mắt bị mù, mắt bị mù!” Thuận Trị nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, ngự y quỳ bên cạnh mắt nhìn tiết khố Ô Vân Châu nhiễm máu, do dự một lát, vẫn là làm như không thấy đi. Vị Hiền phi nương nương này sợ là không vào lãnh cung cũng sẽ thất sủng, lúc này hoàn chẩn trị cho nàng ta không phải là xúc rủi ro của Hoàng Thượng sao!
Suy nghĩ của các cung nhân khác cũng không sai biệt lắm so với ngự y, hơn nữa nơi này nhưng là tẩm cung của Hoàng Thượng, hiện tại một đống hỗn độn Hoàng Thượng cũng chưa có chỗ ở, phải nhanh chóng quét tước sạch sẽ mới được, bọn họ vội vàng dọn dẹp.
Vì vậy, Ô Vân Châu phong cảnh tiến cung, tại đêm đó phong phi liền bị một cái chăn quấn lại nâng trở về tẩm cung của mình, lời đồn nàng ta chọc Hoàng Thượng nổi giận cũng tại một đêm kia truyền khắp hoàng cung.
Hiếu Trang đều không đếm được gần đây là lần thứ mấy ném vỡ chén trà, nhíu mày vỗ bàn, “Hoang đường! Quả thực hoang đường!”
Tô Ma vội vàng thuận khí cho bà ta, khuyên nhủ: “Ngài tội gì vì mấy kẻ này tức phát bệnh? Lại nói, ngài không phải sợ ả mê hoặc Hoàng Thượng sao? Kể từ đó, ngược lại là chính hợp ý ngài.”
Sau một lúc lâu trầm tư, Hiếu Trang thật vất vả áp chế tức giận trong lòng, giọng nói lạnh lùng nói: “Trong cung Đổng Ngạc thị liệu có người có thể sử dụng? Ả dám trêu chọc con ta như thế, sao xứng hưởng thụ vinh hoa phú quý?”
Tô Ma hiểu ý, “Chủ tử yên tâm, nô tài đi làm ngay.”
Tâm phúc trước kia Ô Vân Châu bồi dưỡng sớm liền bị Tô Tuyết Vân đưa xa, hiện tại một người đáng tín nhiệm đều không có, cung nhân trong tẩm cung được Tô Ma phân phó tự nhiên muốn làm việc cho Thái Hậu. Đợi Ô Vân Châu phản ứng tới liền phát hiện bản thân giống như vào ở lãnh cung, chậu than đốt hết không ai đổi mới, mỗi ngày thiện thực là canh tàn cá lạnh, gọi cung nhân làm cái gì thường thường phải thật lâu mới hoàn thành. Thuận Trị không gặp nàng ta, phi tần khác chê cười nàng ta, nàng ta mới vừa mới tiến cung cũng đã bắt đầu tuyệt vọng, loại sinh hoạt này liền là nàng ta hao tổn tâm cơ sở cầu đến? So tại phủ bối lặc còn không bằng! Nhưng là đến cùng vì cái gì sẽ biến thành như vậy? Ai có thể giúp nàng ta?
Tạo thành bi kịch cho nàng ta như thế, Tô Tuyết Vân tuyệt không sợ người khác hoài nghi đến trên người nàng, bởi vì thuốc thần kỳ này ở thế giới này căn bản không có! Bất quá bí dược sở dĩ được xưng là bí dược, vốn là một loại bí mật, nàng lấy ra cũng không có bất luận kẻ nào hỏi phương thuốc từ nơi nào.
Tại niên đại này, Ô Vân Châu làm ra loại chuyện này, căn bản chính là muốn bức chết Bác Quả Nhĩ. Không có bất cứ một Hoàng đế có thể cho phép chồng trước của vợ lắc lư trước mắt, bởi vì người vợ này là dùng thủ đoạn xấu xa đoạt được, mỗi lần Thuận Trị thấy Bác Quả Nhĩ đều phải chột dạ tức giận một lần. Mà mấy chuyện này Ô Vân Châu mặc kệ toàn bộ, Bác Quả Nhĩ đối với nàng ta tốt, nàng ta không có nửa điểm cảm động, chỉ có miệt thị chán ghét.
Khiến Thuận Trị cũng có thể cảm giác một phen đội nón xanh, Tô Tuyết Vân liền không lại đem tinh lực đặt ở trên người bọn họ. Bác Quả Nhĩ lên chiến trường, không phải tùy tiện nói một câu liền có thể thắng, cho dù thắng cũng không nhất định có thể bình an trở về, chuyện khác Tô Tuyết Vân không thể giúp, nhưng nàng có thể tận lực kinh doanh quan hệ, khiến thế lực bên này của chính mình càng lúc càng lớn, minh hữu càng ngày càng nhiều, tương lai vạn nhất có chuyện gì, Bác Quả Nhĩ cũng có thể có trợ lực càng lớn.
A Bố Nãi nhi tử của Lâm Đan Hãn đã sớm trưởng thành, Na Mộc Chung dùng một chi ám vệ bản thân huấn luyện ra, lặng yên không một tiếng động cùng A Bố Nãi chặt chẽ liên lạc, thậm chí vài lần đưa đi không ít vũ khí lương thảo, trực tiếp khiến A Bố Nãi trở thành thủ lĩnh bộ lạc, bắt đầu khuếch trương địa bàn, lớn mạnh thế lực.
Các bộ lạc trên thảo nguyên tranh đấu không ngừng, ai cũng không phục ai, mà Thuận Trị lên làm hoàng đế, khiến bộ lạc của Ngô Khắc Thiện – anh trai của Hiếu Trang, được không ít lợi ích, trên thảo nguyên ẩn ẩn là bộ lạc mạnh nhất. Đáng tiếc Thuận Trị cùng Hiếu Trang không phải là một lòng, phế đi nữ nhi người ta, khiến Ngô Khắc Thiện mất mặt tại thảo nguyên, các bộ lạc khác cũng bắt đầu rục rịch. A Bố Nãi liền là thừa dịp cơ hội này lớn mạnh lên, tương lai tất nhiên cũng là trợ lực nhất cho Bác Quả Nhĩ.
Rất nhiều thời điểm, chúng đại thần chỉ xem trọng có thể được bao nhiêu ích lợi cùng tự thân an toàn, đặc biệt Đại Thanh nhập quan không lâu, trên triều đình không có đạt tới cân bằng, này là thời cơ dễ luồn cúi nhất. Mà Tô Tuyết Vân vừa vặn cực kỳ am hiểu phương diện này, dù cho đủ không lực, vẫn khiến thế lực của nàng nhanh chóng tăng trưởng lên.
Thời điểm mọi chuyện thuận lợi, cuối cùng sẽ để người ta cảm thấy thời gian qua thật sự mau, chỉ chớp mắt một năm liền qua đi, gần đây Bác Quả Nhĩ bên kia thường truyền đến tiệp báo, mắt thấy liền sắp đại thắng trở về, trong vương phủ mỗi người mặt mang ý cười, thần thanh khí sảng, ngay cả Tô Tuyết Vân cũng cảm thấy thoải mái không ít. Đợi Bác Quả Nhĩ trở về, gánh nặng trên người nàng là có thể dỡ xuống, nàng vẫn thích là một “lão phu nhân”.nhàn nhã
Liền tại thời điểm nàng tính toán thế nào giúp Bác Quả Nhĩ tuyên truyền thanh danh tốt, một dũng sĩ theo Bác Quả Nhĩ lên chiến trường Mông Cổ âm thầm trở về kinh thành. Tô Tuyết Vân vừa thấy bộ dáng hắn trong lòng liền cả kinh, “Tay ngươi! Là sao thế này?”
Vị dũng sĩ kia cung kính hành lễ, hổ thẹn nói: “Là Ba Ha vô dụng, bị tặc nhân chém một đao, may mắn chủ tử gia bình an vô sự.”
Tô Tuyết Vân vừa nghe liền biết này không phải là chém giết trên chiến trường bình thường mà đến, không khỏi nhíu chặt lên mi, “Ngươi là nói…… Có người ám sát Bác Quả Nhĩ?”
“Vâng, mười mấy tặc nhân thừa dịp khi chủ tử gia ra ngoài đột tập, chủ tử gia phía sau lưng trúng một đao, nhưng miệng vết thương rất nông, thoa dược mấy ngày liền không có việc gì. Tặc nhân chỉ bắt sống ba người, kẻ khác đều chết.” Ba Ha phẫn nộ nói, “Ba người kia muốn tự sát, chủ tử gia nghĩ ra khổ hình bức cung, cuối cùng từ trong miệng một người hỏi ra là Thái Hậu phái bọn họ đi, muốn cho chủ tử gia về không được kinh thành.”
Ánh mắt Tô Tuyết Vân lạnh xuống, nàng hỏi từng từ: “Là, Thái, Hậu?”
“Vâng! Chủ tử gia cùng phó tướng đã là sinh tử chi giao, thời điểm thẩm vấn cũng có phó tướng, cho nên chủ tử gia khiến Ba Ha trở về trước một bước bẩm báo quý thái phi nương nương, khiến ngài cẩn thận.”
Tô Tuyết Vân lại hỏi một ít chi tiết, nhìn đến bên trên quần áo hắn mơ hồ lộ ra màu máu, có lẽ là vội gấp rút lên đường miệng vết thương nứt ra. Nàng trịnh trọng nói lời cảm tạ với Ba Ha, “Nhờ có ngươi cứu Bác Quả Nhĩ, về sau có chuyện gì giải quyết không được đều tới nói với bản cung, ngươi cùng nhà người, đều là bộ hạ trung thành nhất.”
“Ba Ha đa tạ quý thái phi nương nương!” Ba Ha kinh hỉ hành lễ, với hắn mà nói, có thể được chủ tử nhận định liền là an ủi lớn nhất.
Tô Tuyết Vân chờ hắn sau khi rời khỏi, tay đặt sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi đậm bên ngoài, lại nửa điểm tâm tình thưởng thức đều không có. Hiện tại tâm tình nàng liền không âm trầm như thời tiết bây giờ, lại không thấy thoải mái như trước kia.
Ô Lan lo lắng cho nàng bỏ thêm kiện áo choàng, khuyên nhủ: “Chủ tử, vương gia cát nhân thiên tướng tất nhiên không có việc gì, ngài phải cẩn thận thân thể a, vương gia còn chờ ngài báo thù nữa.”
Tô Tuyết Vân hơi hơi nheo lại mắt, đưa tay tiếp phiến bông tuyết, bên miệng cong lên độ cong trào phúng, “Đúng vậy, ta còn phải báo thù cho Bác Quả Nhĩ. Hiếu Trang và Thuận Trị, ta cùng Bác Quả Nhĩ, hai cặp mẹ con chúng ta vốn không thể cùng tồn tại, được làm vua thua làm giặc, ta không có khả năng mang theo người cả phủ chờ chết. A, Thuận Trị đoạt phúc tấn của Bác Quả Nhĩ, Hiếu Trang lại muốn đoạt mệnh Bác Quả Nhĩ, nếu bọn họ khẩn cấp như vậy, ta cũng muốn tốc độ nhanh hơn.”
“Ô Lan, gần đây vài người kia trong cung có tin tức gì?”
“Hồi chủ tử, giống như ngài sở liệu, Đổng Ngạc thị cũng không nhận mệnh, vẫn đang tìm cơ hội cùng Hoàng Thượng hòa hảo, chỉ là có Thái Hậu từ giữa làm khó dễ, cho nên Đổng Ngạc thị vẫn không thành công ngược lại còn ăn không ít đau khổ. Trước đó không lâu Đổng Ngạc thị dùng toàn bộ trang sức không ký hiệu mua chuộc một cung nữ vẩy nước quét nhà, cung nữ này vừa vặn là người của chúng ta, liền tương kế tựu kế dựa theo Đổng Ngạc thị phân phó giúp ả truyền miệng cho An quận vương.”
Tô Tuyết Vân có chút nghi hoặc, “Ô Vân Châu liên hệ Nhạc Nhạc làm cái gì?”
“Trước kia Đổng Ngạc thị chưa xuất giá vẽ không ít tranh về Hoàng Thượng, An quận vương tại một lần khi Hoàng Thượng phiền muộn, dẫn Hoàng Thượng đi chỗ lão sư dạy bọn hắn vẽ tranh, làm bộ như không cẩn thận khiến Hoàng Thượng thấy được vài bức họa kia. Hoàng Thượng hồi cung liền đi tẩm cung Đổng Ngạc thị, Đổng Ngạc thị được tiểu cung nữ nhắc nhở, bắt cơ hội khiến Hoàng Thượng thấy được tình cảnh ả bị cung nhân trào phúng, chịu không nổi nhục nhã nhảy hồ.”
“A,” Tô Tuyết Vân nở nụ cười, đi trở về trong phòng uống ly trà, “Này xem Thuận Trị khẳng định quên toàn bộ chuyện phía trước, lại yêu Đổng Ngạc thị?”
Ô Lan vội vàng đóng cửa sổ lại, cười nói, “Chủ tử đoán không sai, chẳng qua nước hồ quá lạnh, Đổng Ngạc thị một năm này thân thể liền không dưỡng tốt, đợi thời điểm cứu lên, ngự y nói ả lại cũng không thể có thai. Hoàng Thượng vì thế cùng Thái Hậu cãi nhau một trận, Thái Hậu hai ngày nay nói là bị phong hàn đang uống thuốc dưỡng thân.”
“Tiểu cung nữ kia còn tại trong cung sao?”
“Vẫn còn, nàng làm bộ như kính nể dũng khí của Đổng Ngạc thị, không muốn chút châu báu kia, lại làm xong vài chuyện, hiện tại Đổng Ngạc thị rất tín nhiệm nàng.”
Tô Tuyết Vân hơi hơi nhướn mi, “Làm được không sai, cơ hội tốt như vậy, ta không làm điểm cái gì thì thực xin lỗi Đại Ngọc Nhi quan tâm Bác Quả Nhĩ a……”
Lúc Thuận Trị mới biết Ô Vân Châu mang thai, tuy rằng đau khổ vạn phần, nhưng Ô Vân Châu dù sao cũng là phúc tấn của Bác Quả Nhĩ, hoài thai con của Bác Quả Nhĩ, hắn không có tư cách xen vào. Nhưng Bác Quả Nhĩ biểu lộ không đụng Ô Vân Châu, Ô Vân Châu cũng khăng khăng căn bản không có mang thai, hắn liền cũng đối với chuyện này rất tin không nghi ngờ, lòng tràn đầy ý tưởng muốn cùng Ô Vân Châu làm một đôi phu thê ân ái, bạch đầu giai lão.
Nhưng đêm tân hôn hắn liền bị đội một đầu nước lạnh! Ngự y lại còn nói Ô Vân Châu sảy thai!
Hi vọng bao nhiêu liền thất vọng bấy nhiêu, mà khiến Thuận Trị không tiếp thụ được nhất là đứa bé này là con hoang! Hắn bất chấp ngự y cùng thái giám cung nữ đều đang ở bên cạnh, vài bước liền xông tới trước giường, nộ khí tận trời bóp chặt cổ Ô Vân Châu, “Ngươi cư nhiên dám phản bội trẫm! Nói! Là con hoang của ai?”
Toàn bộ cung nhân sợ hãi quỳ gối xuống đất, trong lòng kinh dị không thôi, theo bọn họ thấy, phúc tấn Tương Thân vương vốn là hoài thai, Hoàng Thượng không muốn mặt mũi đưa người vào cung, như thế nào lại mắng đứa bé trong bụng này là con hoang?
Ô Vân Châu trừng lớn mắt, hai tay không ngừng lôi kéo Thuận Trị, gian nan phun ra vài chữ, “Ta không…… Biết……” Nàng ta thật không biết vì cái gì thái y đều nhận định nàng ta mang thai.
Không biết? Dã nam nhân quá nhiều cho nên không biết đứa bé là của ai? Thuận Trị giận dữ, hoàn toàn mất đi lý trí, ném Ô Vân Châu xuống đất, nhấc chân liền đạp một cái vào bụng nàng ta. lúc này Ô Vân Châu bị đá lăn ra đánh vào trên giá Đa Bảo, các vật trang trí ở trên rơi xuống đầu, mặt Ô Vân Châu. Ô Vân Châu vừa định bò lên, liền bị mảnh sứ vỡ cắt qua lòng bàn tay, chỉ có thể ôm bụng lê hoa đái vũ khóc nói: “Phúc Lâm…… Ta thật không có mang thai, là người khác hãm hại ta a…… Chàng phải tin ta a Phúc Lâm……”
“Tin ngươi? Ngươi- tiện nhân này lừa ta xoay vòng! Trách không được Bác Quả Nhĩ đối với ngươi nửa phần lưu luyến đều không có, nguyên lai ngươi thật sự là hạ lưu bại hoại! Là trẫm mắt bị mù, mắt bị mù!” Thuận Trị nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, ngự y quỳ bên cạnh mắt nhìn tiết khố Ô Vân Châu nhiễm máu, do dự một lát, vẫn là làm như không thấy đi. Vị Hiền phi nương nương này sợ là không vào lãnh cung cũng sẽ thất sủng, lúc này hoàn chẩn trị cho nàng ta không phải là xúc rủi ro của Hoàng Thượng sao!
Suy nghĩ của các cung nhân khác cũng không sai biệt lắm so với ngự y, hơn nữa nơi này nhưng là tẩm cung của Hoàng Thượng, hiện tại một đống hỗn độn Hoàng Thượng cũng chưa có chỗ ở, phải nhanh chóng quét tước sạch sẽ mới được, bọn họ vội vàng dọn dẹp.
Vì vậy, Ô Vân Châu phong cảnh tiến cung, tại đêm đó phong phi liền bị một cái chăn quấn lại nâng trở về tẩm cung của mình, lời đồn nàng ta chọc Hoàng Thượng nổi giận cũng tại một đêm kia truyền khắp hoàng cung.
Hiếu Trang đều không đếm được gần đây là lần thứ mấy ném vỡ chén trà, nhíu mày vỗ bàn, “Hoang đường! Quả thực hoang đường!”
Tô Ma vội vàng thuận khí cho bà ta, khuyên nhủ: “Ngài tội gì vì mấy kẻ này tức phát bệnh? Lại nói, ngài không phải sợ ả mê hoặc Hoàng Thượng sao? Kể từ đó, ngược lại là chính hợp ý ngài.”
Sau một lúc lâu trầm tư, Hiếu Trang thật vất vả áp chế tức giận trong lòng, giọng nói lạnh lùng nói: “Trong cung Đổng Ngạc thị liệu có người có thể sử dụng? Ả dám trêu chọc con ta như thế, sao xứng hưởng thụ vinh hoa phú quý?”
Tô Ma hiểu ý, “Chủ tử yên tâm, nô tài đi làm ngay.”
Tâm phúc trước kia Ô Vân Châu bồi dưỡng sớm liền bị Tô Tuyết Vân đưa xa, hiện tại một người đáng tín nhiệm đều không có, cung nhân trong tẩm cung được Tô Ma phân phó tự nhiên muốn làm việc cho Thái Hậu. Đợi Ô Vân Châu phản ứng tới liền phát hiện bản thân giống như vào ở lãnh cung, chậu than đốt hết không ai đổi mới, mỗi ngày thiện thực là canh tàn cá lạnh, gọi cung nhân làm cái gì thường thường phải thật lâu mới hoàn thành. Thuận Trị không gặp nàng ta, phi tần khác chê cười nàng ta, nàng ta mới vừa mới tiến cung cũng đã bắt đầu tuyệt vọng, loại sinh hoạt này liền là nàng ta hao tổn tâm cơ sở cầu đến? So tại phủ bối lặc còn không bằng! Nhưng là đến cùng vì cái gì sẽ biến thành như vậy? Ai có thể giúp nàng ta?
Tạo thành bi kịch cho nàng ta như thế, Tô Tuyết Vân tuyệt không sợ người khác hoài nghi đến trên người nàng, bởi vì thuốc thần kỳ này ở thế giới này căn bản không có! Bất quá bí dược sở dĩ được xưng là bí dược, vốn là một loại bí mật, nàng lấy ra cũng không có bất luận kẻ nào hỏi phương thuốc từ nơi nào.
Tại niên đại này, Ô Vân Châu làm ra loại chuyện này, căn bản chính là muốn bức chết Bác Quả Nhĩ. Không có bất cứ một Hoàng đế có thể cho phép chồng trước của vợ lắc lư trước mắt, bởi vì người vợ này là dùng thủ đoạn xấu xa đoạt được, mỗi lần Thuận Trị thấy Bác Quả Nhĩ đều phải chột dạ tức giận một lần. Mà mấy chuyện này Ô Vân Châu mặc kệ toàn bộ, Bác Quả Nhĩ đối với nàng ta tốt, nàng ta không có nửa điểm cảm động, chỉ có miệt thị chán ghét.
Khiến Thuận Trị cũng có thể cảm giác một phen đội nón xanh, Tô Tuyết Vân liền không lại đem tinh lực đặt ở trên người bọn họ. Bác Quả Nhĩ lên chiến trường, không phải tùy tiện nói một câu liền có thể thắng, cho dù thắng cũng không nhất định có thể bình an trở về, chuyện khác Tô Tuyết Vân không thể giúp, nhưng nàng có thể tận lực kinh doanh quan hệ, khiến thế lực bên này của chính mình càng lúc càng lớn, minh hữu càng ngày càng nhiều, tương lai vạn nhất có chuyện gì, Bác Quả Nhĩ cũng có thể có trợ lực càng lớn.
A Bố Nãi nhi tử của Lâm Đan Hãn đã sớm trưởng thành, Na Mộc Chung dùng một chi ám vệ bản thân huấn luyện ra, lặng yên không một tiếng động cùng A Bố Nãi chặt chẽ liên lạc, thậm chí vài lần đưa đi không ít vũ khí lương thảo, trực tiếp khiến A Bố Nãi trở thành thủ lĩnh bộ lạc, bắt đầu khuếch trương địa bàn, lớn mạnh thế lực.
Các bộ lạc trên thảo nguyên tranh đấu không ngừng, ai cũng không phục ai, mà Thuận Trị lên làm hoàng đế, khiến bộ lạc của Ngô Khắc Thiện – anh trai của Hiếu Trang, được không ít lợi ích, trên thảo nguyên ẩn ẩn là bộ lạc mạnh nhất. Đáng tiếc Thuận Trị cùng Hiếu Trang không phải là một lòng, phế đi nữ nhi người ta, khiến Ngô Khắc Thiện mất mặt tại thảo nguyên, các bộ lạc khác cũng bắt đầu rục rịch. A Bố Nãi liền là thừa dịp cơ hội này lớn mạnh lên, tương lai tất nhiên cũng là trợ lực nhất cho Bác Quả Nhĩ.
Rất nhiều thời điểm, chúng đại thần chỉ xem trọng có thể được bao nhiêu ích lợi cùng tự thân an toàn, đặc biệt Đại Thanh nhập quan không lâu, trên triều đình không có đạt tới cân bằng, này là thời cơ dễ luồn cúi nhất. Mà Tô Tuyết Vân vừa vặn cực kỳ am hiểu phương diện này, dù cho đủ không lực, vẫn khiến thế lực của nàng nhanh chóng tăng trưởng lên.
Thời điểm mọi chuyện thuận lợi, cuối cùng sẽ để người ta cảm thấy thời gian qua thật sự mau, chỉ chớp mắt một năm liền qua đi, gần đây Bác Quả Nhĩ bên kia thường truyền đến tiệp báo, mắt thấy liền sắp đại thắng trở về, trong vương phủ mỗi người mặt mang ý cười, thần thanh khí sảng, ngay cả Tô Tuyết Vân cũng cảm thấy thoải mái không ít. Đợi Bác Quả Nhĩ trở về, gánh nặng trên người nàng là có thể dỡ xuống, nàng vẫn thích là một “lão phu nhân”.nhàn nhã
Liền tại thời điểm nàng tính toán thế nào giúp Bác Quả Nhĩ tuyên truyền thanh danh tốt, một dũng sĩ theo Bác Quả Nhĩ lên chiến trường Mông Cổ âm thầm trở về kinh thành. Tô Tuyết Vân vừa thấy bộ dáng hắn trong lòng liền cả kinh, “Tay ngươi! Là sao thế này?”
Vị dũng sĩ kia cung kính hành lễ, hổ thẹn nói: “Là Ba Ha vô dụng, bị tặc nhân chém một đao, may mắn chủ tử gia bình an vô sự.”
Tô Tuyết Vân vừa nghe liền biết này không phải là chém giết trên chiến trường bình thường mà đến, không khỏi nhíu chặt lên mi, “Ngươi là nói…… Có người ám sát Bác Quả Nhĩ?”
“Vâng, mười mấy tặc nhân thừa dịp khi chủ tử gia ra ngoài đột tập, chủ tử gia phía sau lưng trúng một đao, nhưng miệng vết thương rất nông, thoa dược mấy ngày liền không có việc gì. Tặc nhân chỉ bắt sống ba người, kẻ khác đều chết.” Ba Ha phẫn nộ nói, “Ba người kia muốn tự sát, chủ tử gia nghĩ ra khổ hình bức cung, cuối cùng từ trong miệng một người hỏi ra là Thái Hậu phái bọn họ đi, muốn cho chủ tử gia về không được kinh thành.”
Ánh mắt Tô Tuyết Vân lạnh xuống, nàng hỏi từng từ: “Là, Thái, Hậu?”
“Vâng! Chủ tử gia cùng phó tướng đã là sinh tử chi giao, thời điểm thẩm vấn cũng có phó tướng, cho nên chủ tử gia khiến Ba Ha trở về trước một bước bẩm báo quý thái phi nương nương, khiến ngài cẩn thận.”
Tô Tuyết Vân lại hỏi một ít chi tiết, nhìn đến bên trên quần áo hắn mơ hồ lộ ra màu máu, có lẽ là vội gấp rút lên đường miệng vết thương nứt ra. Nàng trịnh trọng nói lời cảm tạ với Ba Ha, “Nhờ có ngươi cứu Bác Quả Nhĩ, về sau có chuyện gì giải quyết không được đều tới nói với bản cung, ngươi cùng nhà người, đều là bộ hạ trung thành nhất.”
“Ba Ha đa tạ quý thái phi nương nương!” Ba Ha kinh hỉ hành lễ, với hắn mà nói, có thể được chủ tử nhận định liền là an ủi lớn nhất.
Tô Tuyết Vân chờ hắn sau khi rời khỏi, tay đặt sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi đậm bên ngoài, lại nửa điểm tâm tình thưởng thức đều không có. Hiện tại tâm tình nàng liền không âm trầm như thời tiết bây giờ, lại không thấy thoải mái như trước kia.
Ô Lan lo lắng cho nàng bỏ thêm kiện áo choàng, khuyên nhủ: “Chủ tử, vương gia cát nhân thiên tướng tất nhiên không có việc gì, ngài phải cẩn thận thân thể a, vương gia còn chờ ngài báo thù nữa.”
Tô Tuyết Vân hơi hơi nheo lại mắt, đưa tay tiếp phiến bông tuyết, bên miệng cong lên độ cong trào phúng, “Đúng vậy, ta còn phải báo thù cho Bác Quả Nhĩ. Hiếu Trang và Thuận Trị, ta cùng Bác Quả Nhĩ, hai cặp mẹ con chúng ta vốn không thể cùng tồn tại, được làm vua thua làm giặc, ta không có khả năng mang theo người cả phủ chờ chết. A, Thuận Trị đoạt phúc tấn của Bác Quả Nhĩ, Hiếu Trang lại muốn đoạt mệnh Bác Quả Nhĩ, nếu bọn họ khẩn cấp như vậy, ta cũng muốn tốc độ nhanh hơn.”
“Ô Lan, gần đây vài người kia trong cung có tin tức gì?”
“Hồi chủ tử, giống như ngài sở liệu, Đổng Ngạc thị cũng không nhận mệnh, vẫn đang tìm cơ hội cùng Hoàng Thượng hòa hảo, chỉ là có Thái Hậu từ giữa làm khó dễ, cho nên Đổng Ngạc thị vẫn không thành công ngược lại còn ăn không ít đau khổ. Trước đó không lâu Đổng Ngạc thị dùng toàn bộ trang sức không ký hiệu mua chuộc một cung nữ vẩy nước quét nhà, cung nữ này vừa vặn là người của chúng ta, liền tương kế tựu kế dựa theo Đổng Ngạc thị phân phó giúp ả truyền miệng cho An quận vương.”
Tô Tuyết Vân có chút nghi hoặc, “Ô Vân Châu liên hệ Nhạc Nhạc làm cái gì?”
“Trước kia Đổng Ngạc thị chưa xuất giá vẽ không ít tranh về Hoàng Thượng, An quận vương tại một lần khi Hoàng Thượng phiền muộn, dẫn Hoàng Thượng đi chỗ lão sư dạy bọn hắn vẽ tranh, làm bộ như không cẩn thận khiến Hoàng Thượng thấy được vài bức họa kia. Hoàng Thượng hồi cung liền đi tẩm cung Đổng Ngạc thị, Đổng Ngạc thị được tiểu cung nữ nhắc nhở, bắt cơ hội khiến Hoàng Thượng thấy được tình cảnh ả bị cung nhân trào phúng, chịu không nổi nhục nhã nhảy hồ.”
“A,” Tô Tuyết Vân nở nụ cười, đi trở về trong phòng uống ly trà, “Này xem Thuận Trị khẳng định quên toàn bộ chuyện phía trước, lại yêu Đổng Ngạc thị?”
Ô Lan vội vàng đóng cửa sổ lại, cười nói, “Chủ tử đoán không sai, chẳng qua nước hồ quá lạnh, Đổng Ngạc thị một năm này thân thể liền không dưỡng tốt, đợi thời điểm cứu lên, ngự y nói ả lại cũng không thể có thai. Hoàng Thượng vì thế cùng Thái Hậu cãi nhau một trận, Thái Hậu hai ngày nay nói là bị phong hàn đang uống thuốc dưỡng thân.”
“Tiểu cung nữ kia còn tại trong cung sao?”
“Vẫn còn, nàng làm bộ như kính nể dũng khí của Đổng Ngạc thị, không muốn chút châu báu kia, lại làm xong vài chuyện, hiện tại Đổng Ngạc thị rất tín nhiệm nàng.”
Tô Tuyết Vân hơi hơi nhướn mi, “Làm được không sai, cơ hội tốt như vậy, ta không làm điểm cái gì thì thực xin lỗi Đại Ngọc Nhi quan tâm Bác Quả Nhĩ a……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook