Úy Lam: "..."
Phòng tắm cũng không lớn, Khương Hề đảo mắt liếc sơ qua là biết nơi này không có quần lót của người đàn ông kia.
Chờ nửa ngày thì bên ngoài mới truyền tới giọng nói lạnh lùng của Úy Lam: "Tôi tự mình giặt."
Khương Hề ờ một tiếng, vừa cởi quần áo vừa nghĩ chắc dưới lớp khăn tắm Úy Lam không mặc quần lót đâu nhỉ? Đem đi giặt rồi cơ mà.
Sau đó, cậu thật sự không muốn nhìn thấy thân thể bị biến thành nữ của mình, đành luôn phải ngẩng đầu một góc 45 độ để tắm.
Không phải cậu kì thị phụ nữ, mà là đang từ thân để đàn ông bình thường lại xảy ra chuyện này đều muốn phát điên luôn ấy chứ? Tâm lý và năng lực thừa nhận của Khương Hề như vậy là cao lắm rồi, ít nhất thì bề ngoài trông vẫn bình tĩnh.
Sau khi tắm xong, lại giặt sạch sẽ quần lót của mình, cậu liền bắt đầu lấy máy sấy để sấy, cuối cùng thì Khương Hề cũng hiểu quần lót của người đàn ông ở ngoài kia tại sao lại khô nhanh như vậy..
Lúc này Úy Lam đang nằm ở trên giường xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tối nay không trăng không sao, duỗi tay không thấy năm ngón, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn không rời đi, bởi vì anh đang lâm vào trầm tư.
Qua thật lâu sau.
Pang
Một tiếng đập không lớn không nhỏ trên cửa sổ làm Úy Lam thu hồi suy nghĩ, chỉ thấy trên cửa kính không xa, một bàn tay trắng bệch vươn ra muốn tóm lấy thứ gì đó để leo lên, nhưng do quá trơn, cái móng tay nhọn hoắt kia liền để lại một vệt thật dài kèm theo tiếng rít chói tai.
Nếu là cái đứa đang ở cách vách căng thẳng thần kinh như Vương Tĩnh Tĩnh nhìn thấy cảnh này, e rằng đã sớm phát điên hét lên, nhưng ánh mắt của người đàn ông trước mặt này lại hờ hững vô cùng, chỉ thấy không vui khi bị quấy rầy.
Anh xuống giường đi về phía cửa sổ, không chút do dự mở cửa sổ ra, chủ nhân của cái tay kia cảm thấy dường như đây là một cơ hội tốt, đang muốn nhảy tót vào trong phòng, thì lại bị Úy Lam giật tóc, rắc một tiếng, ngay đến cổ cũng bị bứt gãy.

Máu tươi xuôi theo cửa sổ chảy xuống, lúc này Khương Hề vừa mới ra khỏi phòng tắm, nương ánh đèn liếc mắt một cái liền thấy trong tay Úy Lam đang túm cái..

Đầu của con rối mà lúc trước mình không quẳng đi được?
Tóm lại là phần dưới đầu rỗng tuếch, chỉ còn mỗi cái đầu, trên cổ còn đang nhỏ máu kìa.
Ngay sau đó, người đàn ông chán ghét quẳng luôn cái đầu ra ngoài, xoay người đi về phía phòng tắm, rửa tay.
Khương Hề: "..."
Cậu chạy nhanh về phía cửa sổ, muốn xem thử con rối kia chết thật hay chưa? Nếu như vậy mình có thể trực tiếp trở về phòng ngủ.
Nhưng chờ Khương Hề ngó xuống phía dưới, chỗ đấy chỉ còn một vũng máu, thi thể và cái đầu bị quẳng ra dường như chỉ là ảo giác.
Sao lại không có?
Tuy không rõ sao lại như vậy, nhưng Khương Hề vẫn bỏ luôn ý định trở về phòng mình, chờ sau khi người đàn ông đi ra, cậu thắc mắc mở miệng: "Anh lợi hại như vậy, tại sao hôm qua lúc bị đám rối truy đuổi không trực tiếp vặn đầu chúng nó luôn?"
Úy Lam liếc nhìn Khương Hề một cái thật sâu, u ám nói: "Bởi vì hắn..

Đang nhìn chúng ta."

Lúc người đàn ông nói tới hắn, dù chưa nói ra tên, Khương Hề vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người, vốn định mở miệng hỏi hắn là ai, nhưng ậm ừ nửa ngày, bèn đổi thành: "Thế sao hôm nay lại vặn?"
Úy Lam lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi không vui."
Khương Hề: "..."
Người đàn ông lại nằm trở về giường lần nữa, nhắm mắt lại nói: "Tắt đèn."
Khương Hề lo lắng mấy thứ đồ quỷ bỗng nhiên xuất hiện cho nên mở đèn: "..."
Cậu cũng chẳng nhát gan như vậy, nhưng trong hoàn cảnh này mở đèn sẽ có cảm giác an toàn hơn chứ nhỉ?
"Em muốn ngồi thêm lát nữa, anh ngủ trước đi." Khương Hề ý đồ lấy cớ để không tắt đèn.
Xuất phát từ sự tôn trọng đối với thân thể nữ tính của mình, Khương Hề không thể chỉ quây cái khăn tắm bên không liền đi ra giống như Úy Lam, cậu đem cái áo sơ mi đã được giặt sạch sấy khô trực tiếp tròng vào, nửa người dưới thì quây khắn tắm, cho nên bây giờ không lo bị lộ hàng.
Úy Lam nhếch khóe miệng: "Tắt đèn." Giọng điệu đã từ nhẹ nhàng dần trở nên khó ở không được trái ý.
Khương Hề: "..."
Tâm không cam lòng không nguyện tạch một tiếng ấn nút công tắc, sau đó nhanh chóng bò lên trên giường, trước khi người đàn ông còn chưa trực tiếp ném cậu xuống giường liền mở miệng: "Em chỉ ngồi ở đầu giường thôi, chạm vào anh một cái thì cứ trực tiếp đá em."
Như thế, Úy Lam mới không làm gì cậu.
Khương Hề phát hiện năng lực nhìn ban đêm của mình không tệ, dựa theo năm giác quan của người bình thường, lúc này ở trong phòng tuyệt đối có mắt như mù, nhưng cậu lại có thể nhìn rõ gương mặt dáng hình của người đàn ông nằm bên cạnh, thậm chí cả đường nét cơ bụng.

Điều kì lạ chính là, Khương Hề cũng coi là một người cẩn thận, nhưng cậu chưa bao giờ phân tích tại sao thị lực của mình khác người thường, giống như việc bỗng nhiên thay đổi giới tính thân thể vậy, không những không hoảng hốt, lại còn sử dụng một cách trơn tru?
* * *
Mùa hè oi bức chắc chắn không cần đắp mền, trạng thái lúc này của hai người cũng chẳng khác gì nằm trên sô pha, nhưng Khương Hề vẫn mải miết nhìn người đàn ông, bởi vì cậu đang nghĩ xem đối phương trở mình mấy cái, khả năng khăn tắm phía dưới sẽ bị tuột..
Trong óc suy nghĩ vớ va vớ vẩn, thời gian cứ thế trôi nhanh, mãi đến khi ngủ Khương Hề vẫn chưa chờ được đến cảnh tượng người đàn ông bị tuột khăn tắm, tư thế ngủ của Úy Lam từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích lần nào.
Có thể là trong tiềm thức đang tìm kiếm cảm giác an toàn, Khương Hề không tự chủ được nhích một chút về phía người đàn ông, khi sắp sửa đụng tới, Úy Lam đã mở mắt, ánh mắt đầy bão táp, do không vui vì bị quấy rầy giấc ngủ.
Khương Hề suýt chút nữa ủi trúng mặt người ta, đầu người đàn ông chỉ hơi động đậy một xíu thôi, là mặt đối mặt với cậu luôn.
Lúc trước Úy Lam từng bị đôi môi kia thu hút ánh mắt, lúc này nhìn lần nữa, bỗng sững lại, khoảng cách hai người quá gần, người đàn ông thậm chí ngửi được đó không phải là mùi máu tươi, mà lại là mùi gì đó..

thơm ngọt thì phải?
Úy Lam không thích ăn ngọt, nhưng mùi ngọt ngào trong chóp mũi lúc này lại có lẫn cảm giác mát lành, không cảm thấy ngấy chút nào, khiến người ta nghiện.
Thật kỳ lạ, Úy Lam nghĩ vậy, lại ngửi trên người Khương Hề một cái, không đúng, đây rõ ràng là..

Hương vị linh hồn.
Nhưng linh hồn của người bình thường chẳng phải không có hương vị hay sao?
Mắt người đàn ông nhíu lại, bắt đầu quan sát Khương Hề một cách cẩn thận, cuối cùng phát hiện giữa cổ cậu có cái gì đó nhỏ nhỏ nhô lên, đây là..


Hầu kết?
Bàn tay của Úy Lam ngay lập tức bóp lấy cổ cậu, không dùng nhiều sức, chỉ muốn cảm thụ một chút xem có phải mình nhìn lầm rồi không.
Động tác như vậy, Khương Hề tự nhiên sẽ bị đánh thức, đôi tay không tự chủ được bắt lấy người đàn ông: "Anh làm gì?"
Giọng nói gốc của cậu mang theo cảm giác trong veo của thiếu niên, nghe êm ái như tiếng chim hót lanh lảnh trong rừng, nhưng từ khi đi vào thế giới Game, liền tự động trở thành chất giọng nam nữ khó phân biệt, thậm chí có đôi lúc còn hơi quyến rũ.
Nhưng điều này đối với Úy Lam lúc này mà nói, chính là người trước mắt cố tình lừa mình! To gan lắm.
Người đàn ông xoay người đè Khương Hề dưới thân, giọng điệu nguy hiểm nói: "Ngụy trang thành nữ tiếp cận tôi? Cậu rốt cuộc có mục đich gì!"
Vốn dĩ Khương Hề còn chưa biết tại sao bỗng dưng Úy Lam lại nổi điên như này? Nhưng nghe xong lời nói của đối phương, trong lòng bàng hoàng, mau chóng phủ nhận: "Em không biết anh đang nói gì.."
Ít nhất cái cảm xúc cậu đụng chạm trước ngực của người đàn ông rất thật, Úy Lam dùng một tay vạch áo Khương Hề một cách thô bạo: "Thân là con trai mang theo vật ngụy trang giả làm newbie, cậu.."
Giọng nói sượng trân, không nói tiếp nữa, bởi vì cái nút áo trước ngực đối phương nháy mắt đã sứt ra, cái này trông hình như là..

Đồ thật?
Người đàn ông bị mảng trắng trước mắt gây chấn động não không hề nhẹ, đầu ngón tay buông lỏng, liền bị Khương Hề thét chói tai đẩy ra, thuận tiện bốp một tiếng, còn để lại trên gương mặt đẹp trai của Úy Lam một dấu tay năm ngón bên má.
Khương Hề vừa hoảng loạn vừa giận dữ muốn dùng áo che mình lại, nhưng ngặt nỗi sau khi cái áo sơ mí trắng bó sát kia bị thiếu nút, chẳng thể che nổi cậu.
Úy Lam: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương