Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
-
Chương 2
Khương Hề bỗng nhiên bị bừng tỉnh, còn chưa kịp ngẫm nghĩ xem tiếng gào thét vừa nãy là sao, thì đã bị tiếng bình bịch bình bịch ở cửa tủ quần áo thu hút toàn bộ sự chú ý.
Bên trong tủ kia chẳng phải có con rối bị cậu nhét vô trước đó hay sao? Thi biến à? Cũng không biết có thoát được dây trói chưa, dù sao cái dây cột cửa tủ thì sắp đứt tới nơi rồi.
Khương Hề chẳng dám chần chờ thêm một giây nào nữa, ngay cả áo khoác cũng không mặc đã chạy ngay xuống giường, không đầy hai giây cửa tủ liền bị phá vỡ, có lẽ con rối chưa kiểm soát được sức lực, bỗng từ bên trong vọt ra cắm mặt xuống đất.
Khương Hề: "! "
Hình như cậu nghe thấy một tiêng rack, gãy cổ hở?
Ngay sau đó, con rối run run rẩy rẩy bò dậy từ mặt đất một cách kiên cường, cái đầu treo trên cổ liêu xiêu như sắp rớt, cặp mắt đỏ tươi dùng góc độ quái dị ghim chằm chằm Khương Hề, thái độ căm hận khỏi nói cũng biết.
Khương Hề: "! "
Vớ lấy cây kéo và chìa khóa ở đầu giường phắn ra khỏi phòng ngay và luôn.
Nhưng tốc độ phản ứng cửa con rối cũng nhanh cực, thoắt cái thừa dịp cậu kéo cửa phòng, móng tay nhọn hoắt đã duỗi đến sau lưng Khương Hề.
Gần như đồng thời lúc Khương Hề mới vừa bước ra cửa phòng, thì đã nghe thấy áo vang lên cái roẹt một tiếng, mặt sau của chiếc áo sơ mi trắng đã bị rạch cho 3 đường, cũng may không có vết thương nào khác, xém xíu nữa là tiêu tùng.
Khương Hề nhanh chóng trở tay đóng cửa lại, đè chặt khung cửa không cho con rối chạy ra, liếc mắt một cái thì thấy người đàn ông gương mặt bình thường từ đầu đến nay chưa nói câu nào kia đang đi tới, lập tức mở miệng: "Mau giúp một tay, khóa cửa lại! Tôi không rảnh tay.
"
Người đàn ông nhìn cậu một cái, rồi mới đủng đỉnh gỡ xuống chìa khóa móc ở tay Khương Hề, hỗ trợ khóa cửa.
Phải nói rằng chất lượng cái cửa này tốt thật luôn, chỉ có thể nghe được tiếng móng tay con rối cào ván cửa, nhưng không tài nào ra được.
Khương Hề thở phào một hơi: "Cảm ơn, nợ anh một lần.
"
Người đàn ông khẽ ừ một tiếng, dường như chẳng thèm để bụng.
Phản ứng này khiến Khương Hề nhìn anh đầy kinh ngạc, tính cách của người đàn ông nom hết sức bình thường này không phải dạng nhút nhát, mà khá là lạnh lùng?
"Đúng rồi, anh cũng bởi việc con rối tạo phản nên nửa đêm nửa hôm mới đi ra phải không?" Khương Hề hỏi.
Người đàn ông: "Không, thông thường nếu không trêu chọc con rối, thì có lẽ chúng nó sẽ không làm gì, bằng không chúng ta chết sạch trong một đêm.
"
Khương Hề nghe vậy bèn nhớ đến chuyện mình ưỡn ngực trước mặt con rối.
.
Con rối rác rưởi! Chuyện này mà cũng gọi là trêu chọc hả? Zú lép còn không cho nói.
Khương Hề lập tức lảng sang việc khác: "Thật ra tôi nghe được tiếng gào thét ở cách vách nên mới tỉnh dậy, dù sao cũng đã đi ra, cùng đi ngó thử?"
Tuy rằng đôi khi sự tò mò sẽ mang đến manh mối vượt màn, nhưng nửa đêm nửa hôm, độ nguy hiểm khá cao, người đàn ông không chút do dự lắc đầu: "Không.
.
"
Vừa mới lên tiếng, cánh cửa cách vách đã uỳnh một tiếng mở ra, làm ngắt lời của anh.
Gã Thô Tục máu me đầy người đổ ập từ trong cánh cửa ra, gã còn chưa chết hẳn, móng tay moi móc nền nhà bằng gỗ hòng bò về phía trước, kéo theo một vệt máu thật dài, sau khi nhìn thấy Khương Hề và người đàn ông bên cạnh cậu, dường như muốn cầu cứu, nhưng trong miệng chỉ có thể không ngừng phun ra máu tươi, trông như bộ phận thanh âm đã bị thương nặng.
Mà con rối gã Thô Tục chọn thì đang cầm cây kéo, dẫm lên thân thể gã bước ra ngoài, cặp mắt đã trở nên đỏ tươi y chang con rối bị Khương Hề nhốt trong phòng.
Khương Hề thấy cảnh này liền đơ hết cả người, con rối lúc trước bị cậu nhốt trong phòng kia tuy hoạt động, nhưng trông vẫn còn dịu dàng chán, không gặp máu thì thôi, nay nhìn thấy máu, cậu cảm giác hơi khó chịu.
Cũng chả phải chứng sợ máu hay sợ người chết gì, chỉ là không thích nhìn thấy máu mà thôi, cứ có cảm giác ghê tởm thế nào ấy, cậu hơi mắc chứng ở sạch, giết người chẳng lẽ không thể dùng cách nào bình thường hòa nhã một xíu hả? Low thật!
Có điều bây giờ không phải lúc để cảm thán, gã Thô Tục tuy còn nằm trên nền đất giãy giụa, nhưng cũng sắp ngỏm củ tỏi rồi, con rối thay đổi mục tiêu giết người, giương mắt nhìn chằm chằm Khương Hề và người đàn ông đứng cạnh, hình như muốn động thủ với hai người họ?
Khương Hề duỗi tay muốn lay người đàn ông bên cạnh, kết quả với tay cả nửa ngày chả đụng được cái góc áo nào, quay đầu nhìn qua, thấy đối phương đã chạy tít tới cuối hành lang.
Khương Hề: "! "
Thật sự không nhịn nổi phải hét lớn: "Đệt! Bỏ trốn cũng không thèm gọi tôi!" Vừa nói vừa cắp đít chạy.
Cùng lúc đấy con rối cũng đuổi theo, tốc độ nhanh hơn chút so với người bình thường, Khương Hề lại mang giày cao gót, làm ảnh hưởng đến tốc độ của mình, hơn nữa không biết thế quái nào mà cậu có thể mang giày cao gót lượn từ tối qua đến giờ, không thấy đau hả chời?
Khương Hề lập tức đá rớt đôi giày, chạy trốn bằng chân không, tinh mắt nhìn thấy người đàn ông phía trước đang trốn bên cạnh đống đồ đạc lỉnh kỉnh đặt ở sân sau.
Người đàn ông: "! "
Hai mắt lạnh lùng bày tỏ rằng nơi này không chào đón người khác gia nhập, bởi vì địa điểm quá nhỏ, dễ dàng bại lộ.
Khương Hề chắp tay trước ngực năn nỉ anh: "Nhích vô nào, tôi không chiếm diện tích lắm đâu.
" Nói xong chẳng màng đến sự phản đối của người đàn ông, chen chung với anh.
Người đàn ông: "! "
Khương Hề lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên lạnh thêm mấy độ, khí lạnh truyền ra từ trên thân thể người đàn ông, cậu rất lấy làm lạ, bản thân hiện tại nhìn kiểu nào cũng được tính là mỹ nữ, chẳng lẽ đối phương không hưng phấn xíu nào hay sao?
Chân còn chưa đứng vững, người đàn ông đã duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu, xuất phát từ bản năng phán đoán nguy hiểm, Khương Hề phát hiện đối phương dường như có ý định ném văng mình ra.
Sao lúc nãy con rối lại chậm hơn cậu một đoạn, không phát hiện chỗ cậu đang trốn ấy à? Bởi vì khi đi ngang phòng Khương Hề, con rối thế mà dùng chìa khóa phòng của gã Thô Tục để mở cửa phòng Khương Hề, thả ra một con rối khác.
Cho nên bây giờ đang có hai con rối đang lảng vảng bên ngoài, đi ra sẽ chết chắc.
Khương Hề không nói hai lời bám rịt lấy cánh tay người đàn ông, ánh mắt đặc biệt kiên định, muốn quẳng tôi ra ngoài? Chết chùm nhé!
Bản mặt người đàn ông đã hoàn toàn trở nên lạnh tanh, sự mềm mại trên cánh tay khiến anh cảm thấy cực kì không thoải mái, nếu không phải giờ đây bên ngoai đang có hai con rối đang lượn lờ, động đậy một xíu thôi sẽ làm lộ nơi ẩn náu, chắc chắn anh sẽ chẳng thèm đếm xỉa gì đến việc đối phương là một cô gái, ném người văng xa tit tắp.
Ánh trăng đêm nay sáng tỏ, ít nhất là dưới tình huống trong sân không một ánh đèn, Khương Hề vẫn có thể nhìn rõ sự vật xung quanh một cách rành mạch, lúc này hai con rối kia bỗng mất đi mục tiêu, tìm một lúc lâu bèn rời đi.
Mà Khương Hề trừ việc phải chăm chú động tĩnh bên ngoài, còn phải phòng ngừa người bên cạnh chơi úp sọt, đồng thời người đàn ông cũng đang nhìn cậu, hai người nhìn nhau sâu sắc một hồi, cậu đành bất đắc dĩ thỏa hiệp trước, nói bằng khẩu hình: "Đừng để ý, mạng nhỏ quan trọng.
"
Người đàn ông: "! "
Lạnh lùng-ing, không lên tiếng.
Khương Hề vẫn chăm chú nhìn anh, nhưng nhìn một hồi liền cảm thấy có gì đó sai sai?
Đường nét gương mặt người đàn ông trông cực kì ưa nhìn, thậm chí dùng hai chữ đẹp trai vẫn chưa đủ để hình dung, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, nom như vị thần mang huyết thống phương tây vậy.
Mê chướng ở trước mắt dưới cái nhìn chằm chằm lúc lâu giờ đã tan biến, Khương Hề bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc trước tại sao cậu lại cảm thấy người đàn ông này dung mạo bình thường nhỉ? Rõ ràng người ta đẹp giai muốn chớt!
Lúc này đã hoàn toàn không thấy bóng dáng con rối đâu nữa, cùng một lúc với động tác của người đàn ông, Khương Hề cũng lùi phắt ra đằng sau, giữ một khoảng cách với anh, kinh ngạc nói: "Gương mặt anh là chuyện thế nào vậy?"
Nghe xong người đàn ông liền biết mình đã bị lộ, ánh mắt nhíu lại, bước một bước tới gần Khương Hề.
Cậu cuống quít lùi về sau mấy bước: "Anh.
.
Anh muốn làm gì? Anh còn tiến thêm một bước nữa là không xong với tôi đâu đấy!" Thành thực mà nói đối phương mang lại cho cậu cảm giác quá mức nguy hiểm, khiến Khương Hề không thể không đề phòng.
Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ châm chọc, dựa theo lời cậu, cố tình tiến thêm một bước, vừa định mở miệng nói gì đó, lại không ngờ rằng Khương Hề chẳng thèm do dự gào lên: "Có dê xồm! Có dê xồm--"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook