Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
-
Chương 12
Người này không phải đi rồi hở? Quay đầu trở về là ý gì? Khương Hề quả thật không biết nên bày ra vẻ mặt như nào để ứng phó nữa, nội tâm kinh sợ.
Vương Tĩnh Tĩnh bên cạnh cũng liên tục lui về phía sau, sợ liên lụy đến mình, trốn rất xa.
Cô ta đã hoàn toàn tin vào lời nói dối của Khương Hề, cảm thấy Úy Lam chính là tên biến thái.
Khương Hề lúc này còn ở trên bàn, mất dép nên cậu vẫn chưa xuống ngay, sớm biết như vậy thì cậu tuyệt đối sẽ không ba láp ba xàm nữa, nay chỉ có thể cầu mong vớt vát được chút: "Anh, em không phải có ý đó đâu.."
Úy Lam tiến lên hai bước nhấc bổng người trên bàn, khiêng lên lầu.
"Ê! Anh làm gì vậy?" Khương Hề lo lắng anh sẽ thật sự động thủ với mình, bèn cố sức đấm hai cái vào sau lưng anh, kết quả bước chân người đàn ông vẫn không xao động, dường như chẳng hề có cảm giác gì vậy.
Khương Hề: "..."
Đối phương tuyệt đối không phải người! Theo đúng nghĩa đen luôn, người bình thường bị đánh đấm như vậy không thể nào không có phản ứng gì được, không hộc máu hai lít thì cũng phải liêu xiêu ấy chứ.
Vương Tĩnh Tĩnh vốn định ngăn trở, nhưng nhìn ác ý phát ra từ trên người đàn ông, lặng lẽ cúi đầu, tự lấy cớ cho mình, cô ta đánh không lại Úy Lam, hơn nữa tối hôm qua Khương Hề đã từng ngủ với người đàn ông, hôm nay lại ngủ thêm lần nữa thì có sao đâu..
Thậm chí Vương Tĩnh Tĩnh còn nghĩ, có lẽ chính Khương Hề cố ý bò lên giường Úy Lam, ở thế giới Game vì để sống sót thì có gì không làm được? Thậm chí tối hôm qua nếu Viên Bưu có hứng thú với mình, chắc chắn cô ta sẽ không từ chối.
Có vài kẻ cứ quen thói lấy bụng ta suy bụng người, lại đã quên rằng không phải ai cũng có bụng dạ hẹp hòi như cô ả.
Tuy Khương Hề không có liêm sỉ gì lắm, nhưng cái chuyện hầu ngủ này, cậu đương nhiên không chịu..
đâu nhỉ?
Cái loại mặt đẹp dáng ngon như Úy Lam nói không chừng đúng gu của Khương Hề luôn ấy chứ?
Người đàn ông lúc này đã vác cậu về phòng, ném lên giường không chút thương tiếc nào, đứng ở mép giường nhìn từ trên cao xuống lạnh lùng nói: "Cậu thật sự là newbie? Hay là..
Có một thân phận nào khác không thể nói ra?"
Khương Hề ngơ ra, chẳng hiểu đối phương có ý gì, nhưng sát khí lăm le truyền tới từ trên người đàn ông thì có thể cảm nhận được, cho nên túm cái quần lại là đã thành công bị mình chọc tức rồi hở?
Hơn nữa cái tư thế này, muốn hiếp trước giết sau hay gì, có điều bộ dạng đối phương nom cũng mặt người dạ chó lắm, chắc không đến mức làm chuyện cầm thú này đâu nhỉ?
Khương Hề cực kỳ khó xử, rối rắm nửa ngày mới mở miệng nói: "Em không muốn hiến thân, cùng lắm thì cho anh sờ ngực nhé? Còn mấy chỗ khác anh nhịn chút xíu đừng có chạm vào được hông?" Nói xong cậu còn chủ động cởi hai nút áo trên cùng.
Úy Lam: "..."
Úy Lam: "..."
Anh đây bị ngáo nên mới cho rằng Khương Hề có thân phận khác! Cái ngữ này có nhìn kiểu gì cũng chẳng giống nhân vật tối cao gì hết.
Khương Hề quen nhìn mặt đoán ý, cảm thấy mấy lời nói lúc nãy của mình không chỉ không có tác dụng, dường như còn khiến người đàn ông giận thêm, cậu vội vàng nói tiếp: "Anh ơi em sai rồi! Em chẳng qua là không muốn ngủ chung với cô ả kia, nên mới lấy anh làm bia đỡ mà thôi, anh cũng chẳng thiệt hại gì."
Khương Hề: "Đầu tiên là thân thể em thì anh biết rồi đấy, nếu không cẩn thận cô ta cũng phát hiện ra bí mật này, rồi mê mẩn thân thể em thì phải làm sao? Hơn nữa Viên Bưu xảy ra chuyện cô ta không những không bị thương mà thái độ còn cực kì bình tĩnh, trong đó chắc chắn có điều mờ ám, em không muốn ngủ chung phòng với ả, anh ơi em không có ý gì khác đâu, chỉ mượn danh nghĩa của anh dùng xíu thôi à."
Mấy câu trước nghe còn hơi xàm, nhưng mấy câu sau thì ổn áp, Úy Lam đang định lườm nguýt cậu một cái rồi nói gì đó, bỗng nhìn thấy hai cái nút trước ngực bị Khương Hề cởi bỏ, lập tức dời ánh mắt.
Người đàn ông nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn giết người, nuốt hết những lời muốn nói, xoay người bỏ đi, chẳng muốn ở trong phòng thêm một giây phút nào nữa.
Khương Hề tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xuống giường đi sang phòng bên cạnh tìm đôi dép để mang.
Thời gian không nhiều lắm, tìm ra manh mối là điều quan trọng nhất.
Kết quả khi cậu xuống lầu, Vương Tĩnh Tĩnh còn chưa đi, kinh ngạc nói: "Úy Lam nhanh vậy á?"
Khương Hề: "..
Phụt." Chỉ thốt ra một âm tiết, bèn im ngay lập tức, bởi vì cậu thấy người đàn ông kia đang đứng ở cửa nhìn mình.
Đệt! Lại chưa đi.
Giờ đây Khương Hề cho ra một kết luận, vĩnh viễn đừng nên nói xấu sau lưng người khác, đặc biệt là Úy Lam, người này xuất quỷ nhập thần, một giây đã có mặt tại hiện trường.
Vương Tĩnh Tĩnh nhìn theo ánh mắt Khương Hề, đơ ngay tại chỗ, cô ta định giải thích gì đấy, nhưng ánh mắt của người đàn ông khiến người ta rén hết cả mình, ngu ngơ nửa ngày trời cũng chẳng thốt nên lời.
Chờ khi tỉnh táo lại, Úy Lam sớm đã rời đi, ở cửa đâu còn bóng dáng anh nữa.
Vương Tĩnh Tĩnh vọt nhanh về phía Khương Hề, nhỏ giọng nói: "Úy Lam trông lạ lắm, ngay từ đầu thấy anh ta không phải như này, anh ta không bị thứ gì bám vào người đấy chứ?"
Khương Hề thầm nghĩ người đàn ông kia vẫn luôn như vậy, lúc trước cô bị ảnh lừa thôi cô em à, nhưng mấy lời này cậu không thể nào nói ra được, chỉ an ủi nói: "Hiện tại chỉ còn ba người chúng ta, cho dù ảnh có biến thành như nào thì hai ta cũng chẳng làm gì được, hơn nữa đã trải qua chuyện đồng đội tử vong, lá gan trở nên lớn hơn cũng là lẽ thường, ví dụ như cô, ngày hôm qua khóc như thế, buổi tối lại chết thêm Viên Bưu, cô cũng có thể chịu đựng được."
Vương Tĩnh Tĩnh nghe xong mấy lời này, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, cứng đờ gật gật đầu: "Cô..
Nói rất đúng, chúng ta luôn phải trưởng thành, muốn sống sót ra ngoài, chỉ khóc thôi thì không giải quyết được vấn đề."
Khương Hề mới nãy đang thử cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Tĩnh Tĩnh để lộ sơ hở, cậu cũng không định trực tiếp vạch trần: "Cho nên bây giờ chúng ta chỉ có thể phòng bị, lại không thể tìm tòi nghiên cứu chuyện của Úy Lam, hay là vậy đi, cô chịu kinh hãi quá độ, thôi thì ở lại nghỉ ngơi chuẩn bị cơm trưa, tôi đi tìm hiểu tin tức."
Vì đang tìm cớ để cho Vương Tĩnh Tĩnh ra rìa nên Khương Hề mới nói như vậy.
Vương Tĩnh Tĩnh nghe thấy lời đề nghị này, muốn đồng ý nhưng lại hơi xấu hổ.
Khương Hề không ngừng cố gắng: "Yên tâm đi tôi sẽ thật cẩn thận, cô cũng chú ý an toàn nhé."
Như thế, Vương Tĩnh Tĩnh mới gật đầu đồng ý, cho đến bây giờ ở lại chỗ trọ lúc ban ngày đều không có bất kì nguy hiểm nào, chỉ có buổi tối con rối mới có thể công kích con người, cô ta sớm đã chẳng muốn tìm manh mối gì nữa, dù sao ngày mai đã có thể rời khỏi nơi này, thăm dò chân tướng sau lưng cho dù có lợi ích to lớn, cũng phải liều mạng lắm.
Hay là chờ Khương Hề tìm hiểu trở về, cô ta lại làm bộ hỏi thăm đối phương, xem có manh mối gì không, Vương Tĩnh Tĩnh nghĩ như thế.
* * *
Chân của Khương Hề vẫn còn đau, nhưng thật ra giờ đã đỡ hơn chút rồi, không thể vận động quá mạnh, lúc đi đứng chú ý một xíu là được, lúc trước vòi vĩnh nửa ngày cũng không bảo được Úy Lam tìm thuốc bôi cho mình, cậu thờ dài một tiếng, à, đàn ông.
Hơn nữa Khương Hề cũng không cho rằng tránh ở chỗ trọ thì sẽ an toàn, buổi tối con rối không lấy mạng trăm phần trăm, nếu ban ngày chỉ cần ở yên trong phòng là sẽ bình an vô sự, thế thì trò chơi cũng quá đơn giản rồi đấy?
Cho đến nay cứ vào ban ngày là mọi người đều ra ngoài tìm manh mối, khoảng thời gian ở chỗ trọ không lâu lắm cho nên mới không kích phát nguy hiểm mà thôi.
Sự thật chứng minh cậu đúng.
Vương Tĩnh Tĩnh ở lại một mình vừa mừng thầm khỏi cần ra ngoài đối mặt với nguy hiểm, vừa không nhịn được nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Viên Bưu vốn không cần phải chết, trong thời khắc nguy hiểm gã kéo Vương Tĩnh Tĩnh một phen, nhưng lại bị cô ta trong lúc sợ hãi quá độ đẩy ra chắn con rối, sau khi tỉnh táo lại, Viên Bưu đã chết thê thảm nằm dưới đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook