Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ
-
Quyển 2 - Chương 2: Cuộc hẹn chiến
Một nhà ba người Rick sau khi Jonathan vào trong phòng thì về đến nơi. Evelyn và Rick sau khi về đến nhà liền kích tình ôm hôn nên họ không chú ý đến hành lý của Jonathan, mà Alex thì lại phát hiện được chúng, vui vẻ chạy vào phòng của Jonathan nhưng lại phát hiện không có một bóng người. Alex buồn bực không thể làm gì khác hơn là trở lại tầng một, không nhìn đến động tác ân ái công khai trên cầu thang.
Alex nhàm chán đi quanh co trong phòng khách, ngâm nga mấy ca khúc dở hơi mà Jonathan dạy cho cậu, ví dụ như Dân tộc Gió khoe khoang số một, Chú dê vui vẻ chú dê lười biếng vân vân. Mà cái giọng hát ngũ âm không hoàn chỉnh giống Jonathan như đúc kia hoàn toàn phá tan không khí kiều diễm, khiến cho Rick và Evelyn một trận chán nản.
“Alex, đi thu dọn hành lý đi.” Evelyn nói.
“Alex, chú ý từ ngữ của con, cho dù là cậu con cũng không được nói mấy lời thô tục như vậy!” Evelyn nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi, ôi Chúa ơi, cái rương này nặng quá đi!” Alex ánh mắt láo liên dõng dạc nói. Evelyn và Rick bất đắc dĩ cười, thằng bé này càng lúc càng giống Jonathan rồi. Mà Alex thì ở trong lòng oán thầm, chú John không có nói như vậy á? Đừng có điêu, con là chân truyền của chú ấy đó!
Đang lúc Alex chuẩn bị nhấc thêm một túi hành lý khác, cái bảo rương trên bàn đột nhiên tự động mở ra, tuôn ra theo đó là một khúc thì thầm bằng tiếng Ai Cập cổ.
Mà sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của Alex, chiếc rương kia không xuất hiện bất kỳ dị tượng gì nữa. Alex thật cẩn thận nhìn cặp ba mẹ vẫn đang ôn tồn, nhẹ nhàng mở chiếc rương ra, đôi mắt trong phút chốc bị chiếc vòng tay bằng vàng ròng chói mắt làm rung động.
“Waaaa!” Alex nhỏ giọng tán tụng một phen. Cầm chiếc vòng tay lên, Alex móp mép cái miệng, một con bò cạp thật lớn, thật xấu xí, đặt lại thôi!
Một lát sau, Alex lại cầm chiếc vòng tay lên, theo lời mẹ nói, cái vòng tay này đã có năm ngàn năm lịch sử rồi, vòng tay của Tử Thần, vòng tay của Anubis, ừm, hay là, thử một chút?
Được Jonathan nhiều năm thành công hun đúc, thằng nhóc này chỉ cần thứ gì có chữ “Anubis” là tràn ngập hứng thú, tựa hồ thấy những thứ này liền có thể tưởng tượng đến truyện 囧 “Anubis bị nổ cúc” mà cậu mình kể, cứ nghĩ vậy tâm tình cũng tốt lên rất nhiều! Alex cẩn thận đặt chiếc vòng tay lên cánh tay trái, không ngờ chiếc vòng tay nhìn có vẻ rất to này lại vô cùng vừa vặn với cánh tay nhỏ nhắn của mình, hài lòng cười cười rồi chuẩn bị gỡ nó xuống.
Thế nhưng chiếc vòng tay giống như có phép thuật, làm thế nào cũng
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu như sau này gặp được người yêu tiểu cúc hoa của đối phương không thích vòng tay của mình thì làm sao?
Mệt mỏi quá, cảm giác như không bao giờ yêu được nữa rồi.(chính xác thì phải dịch là ‘Oải ghê, chắc chả yêu đương gì được nữa rồi.’ =)))
Đúng rồi, hỏi chú John, chú ấy nhất định biết phải làm thế nào!
Alex bình tĩnh lại, kéo ống tay của chiếc áo khoác trên người xuống, miễn cưỡng cũng che được chiếc vòng tay. Cậu đang chuẩn bị đóng nắp chiếc rương lại thì đột nhiên nhớ ra, không có chiếc vòng tay, trọng lượng của chiếc rương khi mẹ cầm lên kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra, vì vậy cậu liền bỏ khối đá hình hoa cúc của Jonathan vào trong chiếc rương, sau đó mỉm cười nhìn về phía mẹ cậu đang bước xuống lầu, giống như không có chuyện gì xảy ra!
“Xem này, năm nay là năm bò cạp của Ai Cập, con thích không?” Evelyn cầm quyển sách mỉm cười hỏi.
“Khụ, bò cạp khẩu vị nặng quá, con thích cua hơn!” Nụ cười vô hại của Alex khiến cho khóe miệng của Evelyn co giật một chút, thằng bé này giống Jonathan quá rồi.
Mà lúc này Jonathan vốn là đang bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi trên chiếc ghế salon mềm mại đợi cô gái muốn nói chuyện với hắn kia. Jonathan định dùng cách nói chuyện dông dài để câu giờ, bởi vì vé máy bay mà hắn đặt cho nhà Evelyn là trở lại Luân Đôn là trong hôm nay, hắn chỉ cần chờ đến lúc tên đại sát khí Rick kia trở về là được.
Thế nhưng, khi hắn nhìn rõ dung mạo của cô gái phong tình vạn chủng kia xong, Jonathan không có cách nào bình tĩnh được nữa rồi.
Chính là khuôn mặt này đã từng dày xéo lên tôn nghiêm lúc hắn là Pharaoh. Chính là khuôn mặt này đã cướp đi người quý giá nhất trong lòng hắn. Chính là khuôn mặt này đã đâm cho hắn rất nhiều nhát dao, khiến cho hắn một mình một người ở trong Hamunaptra dần thối rữa. Khuôn mặt của người mà hắn căm ghét nhất, Anck Su Namun.
Annika [tên của Anck Su Namun chuyển thế] nhìn người đang ngồi trên ghế salon giống như sét đánh thì hiện lên một vẻ mặt xinh đẹp, cười càng thêm yêu mị. Dung mạo và mị lực của mình, không ai có thể cưỡng lại.
Cô vẫn cười, đúng vậy, chính là nụ cười này, trong ngây thơ lại mang theo một chút quyến rũ. Jonathan nhìn nụ cười kiều mỵ càng lúc càng muốn ăn đòn hiện lên trên mặt Annika, tức giận tích góp từng tí một nhiều năm trong nháy mắt bộc phát, cái gì mà trì hoãn thời gian chờ bọn Rick trở lại, hắn không lo được nhiều như vậy, không dạy dỗ con yêu quái trước mắt một phen, hắn quả thực vô cùng có lỗi với cái chân thứ ba của mình!(liên quan quá ha =.=)
Jonathan giống như có thể nhìn thấy cái nón xanh vô hình trên đỉnh đầu của mình, tựa hồ theo số lần xuất hiện của cô ta càng thêm xanh mướt đong đưa theo gió. Có thể nhịn được thì ai mà không nhịn! Mấy năm trước ở Hamunaptra giải quyết xong cái xác ướp khô quắt kia, giờ sao lại xuất hiện thêm một ả giống ả ta như đúc vậy, thật là “Cục gạch đập không dứt, gió xuân vẫn sinh sôi“(1) mà!
(1) Câu này phế sài chế lại từ hai câu 3 và 4 của bài “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” (Cỏ trên cao nguyên xưa đưa tiễn) của Bạch Cư Dị, vốn là:
Dã hỏa thiêu bất tận (Lửa đồng đốt không xuể / Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi)
Xuân phong xuy hựu sinh (Gió xuân lại sinh sôi / Gió xuân sang lại mọc xanh thì)
Thế mà phế sài chế thành “Bản chuyên phách bất tẫn / Xuân phong xuy hựu sinh”, nghĩa dịch như trên, ý chỉ có diệt thế nào cũng không chết được (bản dịch được chế bởi editor =.=)
Jonathan không chút cố kỵ nào lấy cái quyền trượng màu vàng kia ra, nện xuống phía cô gái kia, cho dù bị mấy người thần bí khác trong nháy mắt giết rụng cũng không tiếc, dù sao hắn còn có cơ hội sống lại ba lần!
Mà lúc này, Rick thì ở trong phòng ngoài nhìn thấy chiếc áo khoác Jonathan cởi xuống, anh cực kỳ khó chịu mở cửa phòng ra, nhìn thấy chính là Jonathan đang uy vũ cầm một quyền trượng màu vàng anh chưa từng thấy qua với tư thế chuẩn bị đánh nhau cùng một đám người mặc đồng phục phong cách Ai Cập.
“A à, hình như tôi thấy thứ không nên thấy rồi. Hy vọng tôi không quấy rầy hứng thú của mọi người. Jonathan, tôi nghĩ tôi có quyền được biết, tại sao anh lại muốn ở trong phòng tôi tổ chức dạ hội hóa trang!” Rick nói câu kia xong liền nhìn phản ứng của mọi người trong phòng.
“Ngọn giáo của Osiris(ngọn giáo phán xét)? Tại sao ngươi lại có thể có ngọn giáo của Osiris?” Tên Viện trưởng viện bảo tàng Anh kích động không thể tin hô lên.
“Rick, cậu không phát hiện bọn họ có súng sao! Cứu tôi!”
Jonathan hô lớn, sau đó trong nháy mắt thu hồi quyền trượng bảo bối của hắn lại. Ngọn giáo của Osiris mà tên kia nói chẳng lẽ là quyền trượng của Anubis? Nhưng Anubis cũng không nói rõ ràng tên gọi và lai lịch của cây quyền trượng này. Quả nhiên, Anubis, ngươi lại đang trù tính cái gì đây!
“Jonathan, tôi nhớ anh có nói chỉ đi tuần giảng cả nước làm cái nghiên cứu khoa học cao thâm của anh, không ngờ anh vừa về đã kéo theo phiền toái cho tôi!” Rick linh hoạt né tránh công kích của đối phương, đi đến bên cạnh Jonathan, cũng mang theo phế sài từ trong rừng súng mưa đạn tránh đi. Hai người nhanh chóng chạy vào phong tắm, Tthế nhưng cái tường phòng tắm rất nhanh bị đạn bắn thủng, hai người lại phải trốn vào trong bồn tắm.
“Giữa tôi và Evelyn, không cần phải giải thích!” Rick nhướn mày tự tin nói.
Jonathan đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị đám đạn xuyên qua cửa phòng tắm đột nhiên xuất hiện cắt đứt.
“Mẹ nó, Rick, lúc trước đã nói với cậu rồi, sửa sang không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, loại đạn này mà cũng có thể bắn xuyên qua vách tường với cửa, tôi nghĩ cậu hẳn phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Jonathan nhìn căn phòng tắm hoàn toàn biến dạng tức giận nói.
“Đây không chỉ là nhà của anh mà còn là nhà của tôi! Tôi cũng rất muốn một lời giải thích hợp lý! Chuẩn bị xong chưa?” Rick la lớn.
“Chuẩn bị cái gì?” Jonathan hỏi.
Rick đột nhiên bắt lấy cánh tay của Jonathan, kéo hắn đến cạnh cửa sổ phòng tắm, cánh tay cường tráng của Rick còn đặt trên cái eo nhỏ nhắn của Jonathan, mang theo Jonathan bước ra ngoài cửa sổ, “Nhảy cửa sổ!”
“A a a!” Jonathan sợ hãi hét chói tai.
Hai người hữu kinh vô hiểm(2) rơi trên đám cây trong vườn hoa, Rick cơ bản là bảo vệ phế sài Jonathan. Rick da dày lắm máu vốn không bị thương tích gì, mà Jonathan được đối phương bảo vệ cũng là hữu kinh vô hiểm.
(2) đại loại là “bị kinh động nhưng không có nguy hiểm” đi
Cùng lúc với Jonathan với người trong phòng đánh nhau, đại sảnh tầng một cũng không được yên ổn.
Đang lúc Evelyn chuẩn bị thực hiện chức trách của người mẹ, bẻ thẳng lại tam quan méo mó của cậu con trai, năm người mặc áo đỏ thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hai mẹ con.
“Alex, đứng ra phía sau mẹ!” Evelyn ném quyển sách xuống, che con trai ở phía sau. Bé Alex cũng ngoan ngoãn ôm lấy cái rương đứng ra phía sau mẹ.
“Các vị đây, đêm khuya xông vào nhà người khác, không mời mà đến, hình như đây không phải là thói quen tốt!” Evelyn cảnh giác nhìn những người trước mặt nói.
“À mẹ này, con nghĩ với mấy người không có văn hóa thì không cần nói đạo lý đâu! Trực tiếp đánh, cho nổ hoa cúc của bọn họ luôn!” Alex trích dẫn câu nói cửa miệng của cậu mình. Evelyn đầu đầy hắc tuyến, ra tay với hai trong số những người đó.
“Oa, mẹ, mẹ học được ở đâu vậy? Thật là lợi hại!” Alex linh hoạt ôm chiếc rương né tránh đuổi bắt của đám người áo đỏ. Người cầm đầu đám áo đỏ thì không ra tay, chỉ cười lạnh nhìn mọi người trước mặt.
“Chiêu này là ba con dạy!” Evelyn dùng sức đem đầu đập vào đầu của tên áo đỏ, “Còn chiêu này là của cậu con giới thiệu!” Một cước hung hăng đá lên hạ thân của người nọ. Alex thấy một chiêu tàn nhẫn như vậy, không khỏi lại đem địa vị của chú John ở trong lòng nâng lên một cấp.
“Còn mấy chiêu này, ồ, mẹ cũng không biết, không giải thích được.” Evelyn rút thanh kiếm trên tường ra chém lên lưng của tên áo đỏ. Từng chiêu từng thức của cô đều rất có quy luật, tựa như đã được huấn luyện vô số lần, chứ không phải là chém lung tung không có quy tắc nào. Mà Alex một bên thì không được dễ dàng như vậy, sau mấy lần tránh né, bị một tên áo đen tóm cổ áo nhấc lên.
“Buông ra, đồ không có văn hóa! Tôi mới chỉ có sáu tuổi, lại có cái loại bắt nạt con nít như ông sao! Thả tôi xuống!”
Người nọ rất biết nghe lời, đoạt lấy cái rương rồi ném Alex ra ngoài.
“A!” Alex sợ hãi hét chói tai, nhắm mắt lại, nhưng suy đoán tiếp xúc thân mật với mặt đất lại không xuất hiện, cậu tựa hồ rơi vào trong một lồng ngực ấm áp. Alex mở mắt, đập vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc và lạnh như băng, giống như được con dao khắc nên. Miệng của người đó mím căng, không hề nhìn cậu mà nhìn về phía Evelyn. Người đó đặt Alex xuống đất, rút thanh đao ra gia nhập cuộc chiến, sự xuất hiện của hắn ta rõ ràng đã giảm bớt áp lực cho Evelyn.
“Adalbert? Sao anh lại đến đây?’ Evelyn vui mừng nói.
“Đợi lát nữa giải thích!” Adalbert, cũng chính là thủ lĩnh áo đen nhập cuộc đánh nhau với đám người áo đỏ.
“Lockner, tên phản bội ngươi, nỗi sỉ nhục!” Adalbert lạnh lùng nói.
Alex thì vừa đoạt lại chiếc rương, quay lại đứng một góc nhìn mẹ của mình với người áo đen phối hợp cực kỳ ăn ý. Cậu vuốt cái cằm bóng loáng của mình, yên lặng đánh giá người áo đen Adalbert. Ngẫm lại vẻ mặt vui mừng của mẹ với sự phối hợp ăn ý hài hòa, chẳng lẽ… Quả nhiên, chú John nói rất đúng, ba người này chắc chắn có gian tình!
“Trong chiếc rương là cái gì?” Adalbert nhìn người áo đỏ lần lượt đuổi theo đoạt lấy chiếc rương trong tay Alex nghi ngờ hỏi.
Alex nhàm chán đi quanh co trong phòng khách, ngâm nga mấy ca khúc dở hơi mà Jonathan dạy cho cậu, ví dụ như Dân tộc Gió khoe khoang số một, Chú dê vui vẻ chú dê lười biếng vân vân. Mà cái giọng hát ngũ âm không hoàn chỉnh giống Jonathan như đúc kia hoàn toàn phá tan không khí kiều diễm, khiến cho Rick và Evelyn một trận chán nản.
“Alex, đi thu dọn hành lý đi.” Evelyn nói.
“Alex, chú ý từ ngữ của con, cho dù là cậu con cũng không được nói mấy lời thô tục như vậy!” Evelyn nghiêm túc nói.
“Được rồi được rồi, ôi Chúa ơi, cái rương này nặng quá đi!” Alex ánh mắt láo liên dõng dạc nói. Evelyn và Rick bất đắc dĩ cười, thằng bé này càng lúc càng giống Jonathan rồi. Mà Alex thì ở trong lòng oán thầm, chú John không có nói như vậy á? Đừng có điêu, con là chân truyền của chú ấy đó!
Đang lúc Alex chuẩn bị nhấc thêm một túi hành lý khác, cái bảo rương trên bàn đột nhiên tự động mở ra, tuôn ra theo đó là một khúc thì thầm bằng tiếng Ai Cập cổ.
Mà sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của Alex, chiếc rương kia không xuất hiện bất kỳ dị tượng gì nữa. Alex thật cẩn thận nhìn cặp ba mẹ vẫn đang ôn tồn, nhẹ nhàng mở chiếc rương ra, đôi mắt trong phút chốc bị chiếc vòng tay bằng vàng ròng chói mắt làm rung động.
“Waaaa!” Alex nhỏ giọng tán tụng một phen. Cầm chiếc vòng tay lên, Alex móp mép cái miệng, một con bò cạp thật lớn, thật xấu xí, đặt lại thôi!
Một lát sau, Alex lại cầm chiếc vòng tay lên, theo lời mẹ nói, cái vòng tay này đã có năm ngàn năm lịch sử rồi, vòng tay của Tử Thần, vòng tay của Anubis, ừm, hay là, thử một chút?
Được Jonathan nhiều năm thành công hun đúc, thằng nhóc này chỉ cần thứ gì có chữ “Anubis” là tràn ngập hứng thú, tựa hồ thấy những thứ này liền có thể tưởng tượng đến truyện 囧 “Anubis bị nổ cúc” mà cậu mình kể, cứ nghĩ vậy tâm tình cũng tốt lên rất nhiều! Alex cẩn thận đặt chiếc vòng tay lên cánh tay trái, không ngờ chiếc vòng tay nhìn có vẻ rất to này lại vô cùng vừa vặn với cánh tay nhỏ nhắn của mình, hài lòng cười cười rồi chuẩn bị gỡ nó xuống.
Thế nhưng chiếc vòng tay giống như có phép thuật, làm thế nào cũng
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu như sau này gặp được người yêu tiểu cúc hoa của đối phương không thích vòng tay của mình thì làm sao?
Mệt mỏi quá, cảm giác như không bao giờ yêu được nữa rồi.(chính xác thì phải dịch là ‘Oải ghê, chắc chả yêu đương gì được nữa rồi.’ =)))
Đúng rồi, hỏi chú John, chú ấy nhất định biết phải làm thế nào!
Alex bình tĩnh lại, kéo ống tay của chiếc áo khoác trên người xuống, miễn cưỡng cũng che được chiếc vòng tay. Cậu đang chuẩn bị đóng nắp chiếc rương lại thì đột nhiên nhớ ra, không có chiếc vòng tay, trọng lượng của chiếc rương khi mẹ cầm lên kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra, vì vậy cậu liền bỏ khối đá hình hoa cúc của Jonathan vào trong chiếc rương, sau đó mỉm cười nhìn về phía mẹ cậu đang bước xuống lầu, giống như không có chuyện gì xảy ra!
“Xem này, năm nay là năm bò cạp của Ai Cập, con thích không?” Evelyn cầm quyển sách mỉm cười hỏi.
“Khụ, bò cạp khẩu vị nặng quá, con thích cua hơn!” Nụ cười vô hại của Alex khiến cho khóe miệng của Evelyn co giật một chút, thằng bé này giống Jonathan quá rồi.
Mà lúc này Jonathan vốn là đang bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi trên chiếc ghế salon mềm mại đợi cô gái muốn nói chuyện với hắn kia. Jonathan định dùng cách nói chuyện dông dài để câu giờ, bởi vì vé máy bay mà hắn đặt cho nhà Evelyn là trở lại Luân Đôn là trong hôm nay, hắn chỉ cần chờ đến lúc tên đại sát khí Rick kia trở về là được.
Thế nhưng, khi hắn nhìn rõ dung mạo của cô gái phong tình vạn chủng kia xong, Jonathan không có cách nào bình tĩnh được nữa rồi.
Chính là khuôn mặt này đã từng dày xéo lên tôn nghiêm lúc hắn là Pharaoh. Chính là khuôn mặt này đã cướp đi người quý giá nhất trong lòng hắn. Chính là khuôn mặt này đã đâm cho hắn rất nhiều nhát dao, khiến cho hắn một mình một người ở trong Hamunaptra dần thối rữa. Khuôn mặt của người mà hắn căm ghét nhất, Anck Su Namun.
Annika [tên của Anck Su Namun chuyển thế] nhìn người đang ngồi trên ghế salon giống như sét đánh thì hiện lên một vẻ mặt xinh đẹp, cười càng thêm yêu mị. Dung mạo và mị lực của mình, không ai có thể cưỡng lại.
Cô vẫn cười, đúng vậy, chính là nụ cười này, trong ngây thơ lại mang theo một chút quyến rũ. Jonathan nhìn nụ cười kiều mỵ càng lúc càng muốn ăn đòn hiện lên trên mặt Annika, tức giận tích góp từng tí một nhiều năm trong nháy mắt bộc phát, cái gì mà trì hoãn thời gian chờ bọn Rick trở lại, hắn không lo được nhiều như vậy, không dạy dỗ con yêu quái trước mắt một phen, hắn quả thực vô cùng có lỗi với cái chân thứ ba của mình!(liên quan quá ha =.=)
Jonathan giống như có thể nhìn thấy cái nón xanh vô hình trên đỉnh đầu của mình, tựa hồ theo số lần xuất hiện của cô ta càng thêm xanh mướt đong đưa theo gió. Có thể nhịn được thì ai mà không nhịn! Mấy năm trước ở Hamunaptra giải quyết xong cái xác ướp khô quắt kia, giờ sao lại xuất hiện thêm một ả giống ả ta như đúc vậy, thật là “Cục gạch đập không dứt, gió xuân vẫn sinh sôi“(1) mà!
(1) Câu này phế sài chế lại từ hai câu 3 và 4 của bài “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” (Cỏ trên cao nguyên xưa đưa tiễn) của Bạch Cư Dị, vốn là:
Dã hỏa thiêu bất tận (Lửa đồng đốt không xuể / Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi)
Xuân phong xuy hựu sinh (Gió xuân lại sinh sôi / Gió xuân sang lại mọc xanh thì)
Thế mà phế sài chế thành “Bản chuyên phách bất tẫn / Xuân phong xuy hựu sinh”, nghĩa dịch như trên, ý chỉ có diệt thế nào cũng không chết được (bản dịch được chế bởi editor =.=)
Jonathan không chút cố kỵ nào lấy cái quyền trượng màu vàng kia ra, nện xuống phía cô gái kia, cho dù bị mấy người thần bí khác trong nháy mắt giết rụng cũng không tiếc, dù sao hắn còn có cơ hội sống lại ba lần!
Mà lúc này, Rick thì ở trong phòng ngoài nhìn thấy chiếc áo khoác Jonathan cởi xuống, anh cực kỳ khó chịu mở cửa phòng ra, nhìn thấy chính là Jonathan đang uy vũ cầm một quyền trượng màu vàng anh chưa từng thấy qua với tư thế chuẩn bị đánh nhau cùng một đám người mặc đồng phục phong cách Ai Cập.
“A à, hình như tôi thấy thứ không nên thấy rồi. Hy vọng tôi không quấy rầy hứng thú của mọi người. Jonathan, tôi nghĩ tôi có quyền được biết, tại sao anh lại muốn ở trong phòng tôi tổ chức dạ hội hóa trang!” Rick nói câu kia xong liền nhìn phản ứng của mọi người trong phòng.
“Ngọn giáo của Osiris(ngọn giáo phán xét)? Tại sao ngươi lại có thể có ngọn giáo của Osiris?” Tên Viện trưởng viện bảo tàng Anh kích động không thể tin hô lên.
“Rick, cậu không phát hiện bọn họ có súng sao! Cứu tôi!”
Jonathan hô lớn, sau đó trong nháy mắt thu hồi quyền trượng bảo bối của hắn lại. Ngọn giáo của Osiris mà tên kia nói chẳng lẽ là quyền trượng của Anubis? Nhưng Anubis cũng không nói rõ ràng tên gọi và lai lịch của cây quyền trượng này. Quả nhiên, Anubis, ngươi lại đang trù tính cái gì đây!
“Jonathan, tôi nhớ anh có nói chỉ đi tuần giảng cả nước làm cái nghiên cứu khoa học cao thâm của anh, không ngờ anh vừa về đã kéo theo phiền toái cho tôi!” Rick linh hoạt né tránh công kích của đối phương, đi đến bên cạnh Jonathan, cũng mang theo phế sài từ trong rừng súng mưa đạn tránh đi. Hai người nhanh chóng chạy vào phong tắm, Tthế nhưng cái tường phòng tắm rất nhanh bị đạn bắn thủng, hai người lại phải trốn vào trong bồn tắm.
“Giữa tôi và Evelyn, không cần phải giải thích!” Rick nhướn mày tự tin nói.
Jonathan đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị đám đạn xuyên qua cửa phòng tắm đột nhiên xuất hiện cắt đứt.
“Mẹ nó, Rick, lúc trước đã nói với cậu rồi, sửa sang không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, loại đạn này mà cũng có thể bắn xuyên qua vách tường với cửa, tôi nghĩ cậu hẳn phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Jonathan nhìn căn phòng tắm hoàn toàn biến dạng tức giận nói.
“Đây không chỉ là nhà của anh mà còn là nhà của tôi! Tôi cũng rất muốn một lời giải thích hợp lý! Chuẩn bị xong chưa?” Rick la lớn.
“Chuẩn bị cái gì?” Jonathan hỏi.
Rick đột nhiên bắt lấy cánh tay của Jonathan, kéo hắn đến cạnh cửa sổ phòng tắm, cánh tay cường tráng của Rick còn đặt trên cái eo nhỏ nhắn của Jonathan, mang theo Jonathan bước ra ngoài cửa sổ, “Nhảy cửa sổ!”
“A a a!” Jonathan sợ hãi hét chói tai.
Hai người hữu kinh vô hiểm(2) rơi trên đám cây trong vườn hoa, Rick cơ bản là bảo vệ phế sài Jonathan. Rick da dày lắm máu vốn không bị thương tích gì, mà Jonathan được đối phương bảo vệ cũng là hữu kinh vô hiểm.
(2) đại loại là “bị kinh động nhưng không có nguy hiểm” đi
Cùng lúc với Jonathan với người trong phòng đánh nhau, đại sảnh tầng một cũng không được yên ổn.
Đang lúc Evelyn chuẩn bị thực hiện chức trách của người mẹ, bẻ thẳng lại tam quan méo mó của cậu con trai, năm người mặc áo đỏ thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hai mẹ con.
“Alex, đứng ra phía sau mẹ!” Evelyn ném quyển sách xuống, che con trai ở phía sau. Bé Alex cũng ngoan ngoãn ôm lấy cái rương đứng ra phía sau mẹ.
“Các vị đây, đêm khuya xông vào nhà người khác, không mời mà đến, hình như đây không phải là thói quen tốt!” Evelyn cảnh giác nhìn những người trước mặt nói.
“À mẹ này, con nghĩ với mấy người không có văn hóa thì không cần nói đạo lý đâu! Trực tiếp đánh, cho nổ hoa cúc của bọn họ luôn!” Alex trích dẫn câu nói cửa miệng của cậu mình. Evelyn đầu đầy hắc tuyến, ra tay với hai trong số những người đó.
“Oa, mẹ, mẹ học được ở đâu vậy? Thật là lợi hại!” Alex linh hoạt ôm chiếc rương né tránh đuổi bắt của đám người áo đỏ. Người cầm đầu đám áo đỏ thì không ra tay, chỉ cười lạnh nhìn mọi người trước mặt.
“Chiêu này là ba con dạy!” Evelyn dùng sức đem đầu đập vào đầu của tên áo đỏ, “Còn chiêu này là của cậu con giới thiệu!” Một cước hung hăng đá lên hạ thân của người nọ. Alex thấy một chiêu tàn nhẫn như vậy, không khỏi lại đem địa vị của chú John ở trong lòng nâng lên một cấp.
“Còn mấy chiêu này, ồ, mẹ cũng không biết, không giải thích được.” Evelyn rút thanh kiếm trên tường ra chém lên lưng của tên áo đỏ. Từng chiêu từng thức của cô đều rất có quy luật, tựa như đã được huấn luyện vô số lần, chứ không phải là chém lung tung không có quy tắc nào. Mà Alex một bên thì không được dễ dàng như vậy, sau mấy lần tránh né, bị một tên áo đen tóm cổ áo nhấc lên.
“Buông ra, đồ không có văn hóa! Tôi mới chỉ có sáu tuổi, lại có cái loại bắt nạt con nít như ông sao! Thả tôi xuống!”
Người nọ rất biết nghe lời, đoạt lấy cái rương rồi ném Alex ra ngoài.
“A!” Alex sợ hãi hét chói tai, nhắm mắt lại, nhưng suy đoán tiếp xúc thân mật với mặt đất lại không xuất hiện, cậu tựa hồ rơi vào trong một lồng ngực ấm áp. Alex mở mắt, đập vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc và lạnh như băng, giống như được con dao khắc nên. Miệng của người đó mím căng, không hề nhìn cậu mà nhìn về phía Evelyn. Người đó đặt Alex xuống đất, rút thanh đao ra gia nhập cuộc chiến, sự xuất hiện của hắn ta rõ ràng đã giảm bớt áp lực cho Evelyn.
“Adalbert? Sao anh lại đến đây?’ Evelyn vui mừng nói.
“Đợi lát nữa giải thích!” Adalbert, cũng chính là thủ lĩnh áo đen nhập cuộc đánh nhau với đám người áo đỏ.
“Lockner, tên phản bội ngươi, nỗi sỉ nhục!” Adalbert lạnh lùng nói.
Alex thì vừa đoạt lại chiếc rương, quay lại đứng một góc nhìn mẹ của mình với người áo đen phối hợp cực kỳ ăn ý. Cậu vuốt cái cằm bóng loáng của mình, yên lặng đánh giá người áo đen Adalbert. Ngẫm lại vẻ mặt vui mừng của mẹ với sự phối hợp ăn ý hài hòa, chẳng lẽ… Quả nhiên, chú John nói rất đúng, ba người này chắc chắn có gian tình!
“Trong chiếc rương là cái gì?” Adalbert nhìn người áo đỏ lần lượt đuổi theo đoạt lấy chiếc rương trong tay Alex nghi ngờ hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook