Đoản
-
7: Tg Châu Hạ Băng 3
Cô tức tốc chạy đến bệnh viện, họ bảo rằng khu vực anh nằm không ai được vào.Cô cũng chỉ biết ngồi bên ngoài mà trông ngóng.Từ bên trong một người đàn ông mặt áo blouse trắng đi ra.Trông anh ta không dễ gần nhưng khi gặp An Nhiên lại gật đầu chào hỏi.- Cuối cùng cũng tới rồi.- Anh...!đang nói tôi á hả?Cô chỉ vào mặt mình rồi ánh mắt vẫn nhìn vị bác sĩ kia.Anh ta cởi khẩu trang xuống, rồi chỉ đường cho cô đi vào.- Anh ta sắp chết rồi.
Ở trong phòng 303.Chết sao?Nghe tới đây cô liền sững người.Chồng mới cưới sắp chết còn cô thì sẽ ra làm sao chứ?Cô đi vào trong mở nhẹ cửa ra nhìn anh đang chợp mắt ngủ.Không dám làm phiền giất ngủ của anh cô tiến đến ghế ngồi cạnh.Được một lúc cô cũng buồn ngủ mà chợp mắt.Cô mơ thấy anh bỏ mẹ con cô mà đi.Cô có chạy theo mãi vẫn không tày nào đuổi kịp.- Đừng...!đừng...Vừa mở mắt anh đã ngồi trên giường nhìn cô.Thấy cô tỉnh dậy anh cũng hơi áy náy, thật sự cũng nhận được cuộc gọi ấy anh tức tốc chạy đi luôn.- Tối qua, anh...- Đừng nói nữa, không sao hết.
Em vẫn ổn, anh đói không? Em đi mua đồ ăn cho anh nhé?- Hay để anh...Anh vừa xoay người chuẩn bị đặt chân xuống giường cô liền ngăn cản.Cuối cùng cũng phải nghe lời vợ nằm trên giường ấy thôi.Cô cầm túi xách đi ra ngoài, cantin cách phòng bệnh anh khá xa.Cũng coi như tập thể dục vậy.An Nhiên cảm thấy rằng phía sau luôn có một ai đó đang nhìn chằm chằm mình.Nhìn lại, à thì ra là cô tình địch thất thủ hôm qua.Đến đây gây chuyện à?Càng nghĩ càng tức, nhưng tức chuyện gì thì bản thân cô lại không rõ.- Chăm sóc chồng một ngày đã nhập viện rồi.
Tốt thế cơ đấy?- Ừ tốt thật, tốt hơn kẻ vừa ăn bám vừa phản bội.Cô vừa nói xong đã đi vào xếp hàng.Người phụ nữ kia chỉ biết cứng họng mà ngậm cục tức.Cô vừa trở về thì thấy anh đã ngồi xoay lưng với cửa, gương mặt hướng về phía cửa sổ.Không nói không rằng khoé mắt cô đã đỏ lên từ khi nào rồi.Vừa mới hạnh phúc đây phải lìa xa nhau sao?Cô dần dần nhấc chân bước đến gần hơn.Trong giây phút ấy cô muốn mình sẽ đứng nhìn người đàn ông này mãi.Muốn có một gia đình hạnh phúc về sau chứ không phải là chia lìa.Anh vươn vai xoay người lại, gặp cô hốc mắt đã đỏ liền hoảng lên.- Sao lại khóc? Anh sai rồi, anh không nên giấu em.
Được chưa, em...!em đừng có khóc, sau này con sinh ra sẽ xấu lắm đấy.Cô liền bật lên nức nở mà nhào vào người anh.Anh đối xử tàn nhẫn như vậy với cô- Sao lại giấu em, em lắm đấy.
Vừa khóc cô vừa nói, thấy cô càng khóc nhiều bản thân lại không biết dỗ anh cũng đành câm nín và vỗ nhẹ lưng của cô.
- Bác sĩ nói mai anh xuất viện.
- Bác sĩ chạy anh rồi hả? Nghe xong câu anh nói cô càng điếng người.
Khóc càng lớn hơn, bác sĩ kêu về...!vậy là thời gian còn lại của anh không nhiều nữa.
Vừa mới cưới chồng chồng mang bệnh.Không lẽ cô phải chịu kiếp goá phụ sao? Anh nghe xong liền hiểu ra vấn đề, cầm lấy hai vai cô.
Trấn áp lên trán An Nhiên mở miệng hỏi: - Em có bị ngốc không vậy? Ai nói với em như thế? - Bác sĩ chứ ai? Anh nhớ rồi, bác sĩ chính đợt này của anh là Hạo Quân, thằng đáng chết ấy.
Nhất định phải dạy cho một bài học.
- Ừm ừm, bác sĩ đó trốn từ viện tâm thần ra đấy.
Em đừng tin anh chỉ bị thương một xíu, một tháng nữa quay lại khám là xong rồi.
Không có sao hết.
- Thật sao? Anh gật đầu, cô vợ anh hôm trước còn thông minh lắm mà.
Sao bây giờ lại như một con người ngốc nghếch rồi.Thật giống như lúc anh và cô vừa gặp nhau.
Ngốc ngốc nhưng cái gì đến tiền bạc thì không ai hơn cả.
Ngày hôm ấy anh hỏi y tá bác sĩ đâu.
Thì thật hay một điều: - Lúc ấy bác sĩ Quân có đến, xong hình như đến trước cửa phòng của anh thì quay lại.
Lên xin viện trưởng đi du lịch rồi.
- Nếu cô liên lạc được với thằng đó bảo nó rằng trốn cho kĩ vào.
Đừng để bị bắt lại.
Cứ thế hai vợ chồng họ xuất viện đi về nhà.
Năm năm sau, một đôi anh em nhỏ chạy trong sân.
Thật sự rất ồn ào, anh rất muốn đá đít bọn đấy về nội cho khuất mắt.
- Thật sự anh không biết rằng đẻ chúng nó ra để làm gì? Cô vừa liếc một cái anh hoảng hồn ngậm miệng lại ngay và liền.
Cứ ngỡ là mọi chuyện đã xong nhưng không.
Tối ấy có người đàn ông lủi thủi ra ngoài sofa ngủ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook