Đoản
5: Tg Châu Hạ Băng 3


- Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Cút đi, đi đi.Cô ngồi xuống sàn ôm hai vai mình mà khóc nức nở.Người cô yêu nào yêu cô chứ? Anh ta yêu là yêu thân thể của cô.Năm mười tám tuổi được mua về với tư cách là một người phụ nữ trưởng thành.Mười chín tuổi mở lòng yêu người đàn ông đã mua cô về.- Cô lấy tư cách gì hận tôi? Cô là tôi mua về, bây giờ sống chết quyền tôi, tư cách gì đuổi tôi? Ha hay là bỏ tôi lại bán cho thằng khác với giá cao hơn? Nên nhớ đời này chỉ là một món đồ chơi do tôi mua về.

Không có quyền lên tiếng.Anh nói xong quăng cái ly trà trên tay xuống.Đúng!Cô chỉ là một con rối, một món đồ chơi tình dục của anh.Tình cảm gì ở đây chứ?Ngu ngốc.Anh cũng thấy trong câu nói của mình hơi quá đáng nhưng anh không được phép hạ mình.Cô cũng không để tâm gương mặt đang tức giận kia nữa.Anh đi lại cúi người bế ngang cô lên phòng.Chẳng hiểu sao cứ từ ngày ấy cô...!không mở miệng nói chuyện nữa, không còn vẻ hoạt bát như xưa.Suốt ngày chỉ ngồi nhìn vào một góc nhà, như thể rằng cô nhìn hoài một góc mà không bao giờ chán.Hắn đã dẫn cô đi đến rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng họ đều lắc đầu.Cô không phối hợp với họ, họ cũng bó tay.- An Nhiên, tôi sai rồi, tôi thua rồi.


Em nói đi tôi phải làm gì bây giờ?- Buông tha tôi.Không được.

Anh thà rằng sống với một An Nhiên không có cảm xúc còn hơn cô rời bỏ anh mãi mãi.Ngày nào anh cũng ở cạnh cô, đến tận ngày cô nói rằng:- Tôi mang thai rồi.- Thật sao?Anh không giấu được niềm vui mừng trong ánh mắt mình.Anh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.- Ngoan, anh dẫn em đi đăng ký kết hôn, nhé?- Tôi không muốn.- Em không suy nghĩ lại sao? Em muốn con của em có cha không, có một gia đình, người ta công nhận vậy.Câu nói làm cô suy nghĩ một hồi, đúng là như vậy nhưng mà liệu có hạnh phúc.Hay lại giống như cha mẹ cô, không hạnh phúc, nợ nần chồng chất rồi đem bán cô.- Anh hứa sẽ không để em chịu thiệt thòi.


Anh yêu em.Cô im lặng hồi lâu, mắt cũng ngân ngấn lệ cô cúi mặt xuống đất không ngước lên thì nước mắt đã tràn mi.Anh thấy cô ngước mắt lên nhìn mình ánh mắt ngập nước liền đau lòng.- Đừng khóc.Anh lau đi nước mắt cho cô.

Rồi dắt tay cô đến trước một nhà thờ rất lớn.Anh nắm chặt tay cô dẫn cô vào bên trong:- Kết hôn cùng anh được không?An Nhiên ngước mắt nhìn anh.Suốt những ngày qua ngày nào anh cũng hạ mình trước cô, không ngày nào kiêu ngạo hay nói lớn tiếng cả.Thật sự anh sẽ thay đổi chứ?Không chờ cô chấp nhận anh đã chuẩn bị cả rồi nhẫn, váy cưới, khách khứa đều đông đủ.Anh đứng trên lễ đường nhìn ra.Cánh cửa dần mở cửa người con gái mặc váy cưới y hệt một cô công chúa đang cầm tay ông nội mình bước vào.Anh không kiềm được mà nở nụ cười trên môi mình.Hôm nay là ngày anh hạnh phúc nhất, nhất định sẽ bù đắp tất cả cho An Nhiên.Lúc đọc lời thề bỗng dưng cánh cửa kia lại một lần nữa mở ra:- Anh không còn cần em nữa sao?Người phụ nữ đang ngồi trên xe lăng dần đến gần họ hơn.

Đây là...?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương