Đoản
27: Tg Bạc Hà 2


Tôi là thợ trang điểm cho người chết.Mọi người thường kinh sợ khi nghe đến cái nghề này.

Nhưng tôi không sợ, đơn giản vì làm nghề này được rất nhiều tiền.

Có thể nói nghề này là nghề "hái" ra tiền từ các gia đình giàu có.Tôi theo học nghề từ bà ngoại ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Vị khách thứ 14 tôi đảm nhận đơn hàng chính là thi thể của một cô gái vừa mới bị chết đuối.

Quả nhiên, nhà cô ta rất giàu, vì muốn con gái yên lòng nhắm mắt nên đã liên lạc với bà tôi đến để trang điểm cho xác của con gái họ trước khi đem đi an táng.Tôi xách hộp đồ nghề trang điểm bước vào.

Bà tôi đứng bên ngoài nói chuyện với quản gia, nhiệm vụ của tôi là trang điểm cho xác cô ấy theo phong cách Châu Âu.Tôi không biết lúc trước cô gái đã khuất kia thích trang điểm kiểu đấy không nhưng, tôi không quan tâm tới điều đó.


Tôi chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng mà thôi.Cô gái đó nằm trong quan tài, gương mặt trắng bệch, thân thể mảnh mai mặc bộ váy trắng toát dài qua đầu gối.Tôi nhìn thoáng qua cũng thấy cô ta khá đẹp, bất giác tôi cúi xuống chạm nhẹ lên gò má của cô ta.

Sự lạnh lẽo đó truyền tới các dây thần kinh của tôi.Thật là...!có hơi chút đáng sợ...Tôi bắt đầu hành nghề, trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt của cô ấy trong căn phòng yên ắng.Bắt đầu từ đâu nhỉ? Bà ngoại nói nếu xác chết dính máu thì phải lau sạch đã.

Nhưng cô gái này chết đuối, chắc không cần lau đâu?Cũng không biết qua bao lâu, mãi tới khi bà tôi gõ cửa thúc giục, vừa vặn tôi làm xong tác phẩm của mình.Chỉ là, khi tôi thu gọn đồ đạc đứng dậy, tôi cảm giác có ai đó ở phía sau lưng mình.

Tuy nhiên, khi quay lại không thấy ai.

Bước một vài bước tôi lại nghe thấy có âm thanh kì lạ.

Tôi lại quay về phía sau, không bóng người....!song...!khi quay lại phía trước thì...!một gương mặt trắng bệch với hốc mắt đen sì đập ngay vào mắt tôi.Phải nói rằng tôi sợ tới mức chân tay cũng bủn rủn cả.Cổ họng khản đặc không tài lào hét lên được.Tôi gặp ma rồi!- Cô trang điểm cũng khá đẹp và tỉ mỉ.Giọng nói này khiến tôi lạnh cả sống lưng.


Tôi móc túi, lấy ra 1 sợi dây chuyền mà bà ngoại đã đưa cho mình đeo vào cổ.- Tôi chỉ là trang điểm cho cô thôi, không thù không oán...!đừng hại tôi...- Cô thấy được tôi...Lúc này tôi giật mình.

Đưa tay xoa xoa nhẹ lên hai con mắt.

Không thể nào, tôi không thể nhìn thấy ma được.Không thể!Dù cọ bao lâu, nhưng tôi không tài nào dám mở mắt.Chỉ đành bất lực ngồi sụp xuống trong sự sợ hãi.

Giọng nói của cô gái đó quá khiếp, âm thanh cứ nhẹ nhàng khiến con người ta nổi hết da gà.Cứ tưởng chừng tôi sẽ chết, thật may mắn tôi nghe thấy giọng của bà ngoại.

Mở mắt ra thì bà đứng ngay cạnh tôi.Tôi muốn òa khóc nhưng không dám chỉ đứng dậy ôm lấy bà.Xác chết tôi không sợ, mà sợ nhất là thấy ma.- Ân Khê, sắc mặt cháu rất kém.- Cháu...!đã nhìn thấy cô ta...!cháu...Bà tôi chỉ xoa nhẹ đầu tôi thở dài.Lúc này, quả gia căn biệt thự mới từ ngoài bước vào.

Người đàn bà kia đi tới chỗ quan tài kiểm tra một lượt, thấy rất hài lòng gật đầu.- Không tệ, tiểu thư đúng là xinh đẹp hơn.Tôi không dám nói gì.

Bà tôi đi tới nói chuyện với quản gia một hồi rồi nhận tiền thù lao.

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi cùng bà toan rời khỏi nơi này.Nhưng, khi tới gần cửa ra vào, chiếc dây chuyền yểm bùa trên cổ tôi bị đứt rơi xuống đất.Bên tai tôi lại vọng tới thứ âm thanh đáng sợ đó.- Anh trai tôi để ý...!tới cô đó....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương