Đoản
-
15: Tg Vãn Y Tinh 1
Bao nhiêu ký ức tươi đẹp và hạnh phúc nhất đều ùa về trong tâm trí Thanh Thần không sót việc gì, cô mờ mịt đôi mắt nhìn khắp mọi nơi trong căn nhà này.
Nơi đã từng in lại dấu vết ngọt ngào của cô và người đàn ông cô yêu nhất, nơi đã từng bao lấy cả một bầu không gian ấm áp và hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, cả căn nhà này chỉ còn một bầu không khí lạnh lẽo u ám, mang đến cho cô một sự trống trải cô đơn lạc lõng đến nghẹn ngào! Thanh Thần cuộn tròn trên sofa, chôn mặt lên đầu gối nhớ lại những kỷ niệm thật đẹp với anh, nước mắt không biết đã tuôn trào từ lúc nào mà len lỏi vào môi cô mặn chát.
Ngồi ôm ký ức của quá khứ, cô lặng lẽ khóc trong chiều mưa rơi.
.
Cô và Tưởng Đường yêu nhau bốn năm, không quá dài cũng không quá ngắn nhưng đã cho cô một dấu ấn đậm sắc trong trái tim.
Nhưng mà, ba tháng trước anh đã nghẹn ngào nói lời chia tay với cô, bởi vì anh phải làm theo ý nguyện của gia đình kết hôn với một người môn đăng mộ đối với anh.
Anh không thể bỏ mặc gia đình mà cùng cô xây tổ ấm được.
Ngày anh ra đi, Thanh Thần đã đuổi theo anh, nhìn chiếc xe Rolls-Royce sang trọng đi vút trong màn mưa trắng xóa, cô thất thần đứng yên một chỗ hứng trọn cơn mưa lạnh lẽo buốt giá cả tâm hồn.
Cô dầm mưa, cô bị thương, nhưng anh đâu rồi?Anh không còn ở nơi này lo lắng quan tâm cho cô nữa! anh đã đi thật rồi! Tưởng Đường ngoảnh mặt một cách tàn nhẫn, anh ra đi để lại vô số nỗi dày vò nhớ anh của Thanh Thần, để nổi đau gặm nhấm cơ thể yếu ớt của cô mỗi ngày vì nhớ anh, trong tâm trí lúc nào cũng hiện lên hình bóng của anh.
Anh ra đi bỏ mặc cô ngày ngày rơi nước mắt vì anh, ngày ngày ôm hi vọng anh sẽ trở về, ôm lấy những kỉ niệm ngọt ngào hạnh phúc với anh mà phải chịu cơn đau xé lòng từ trái tim.
Nếu như không để lại dấu vết sâu đậm về tình yêu, thì khi nhớ lại cũng chẳng đã đau đến mức này.
Phải không?Thanh Thần nhắm tịt mắt để ngăn đi sự nghẹn ngào.
Suốt ba tháng qua từ ngày Tưởng Đường ra đi cô như trở thành cái xác không hồn, cô đã từng thử rất nhiều lần để có thể gạt bỏ hình bóng anh ra khỏi đầu cô.
Nhưng cô đều không làm được.
Hình ảnh của anh đã khắc sâu vào trong tâm trí và trái tim cô một cách sâu sắc, in lên vị trí nhất định trong lòng cô mà không ai có thể xóa mờ đi được.
Nếu không yêu anh sâu đậm như thế thì việc buông bỏ anh đối với cô đã rất dễ dàng.
Đôi mắt Thanh Thần ngập tràn ánh lệ, cô lấy điện thoại trên bàn mở ra, nhìn màn hình khóa là hình ảnh của Tưởng Đường và cô cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn nhất.
Cô run rẩy mở khóa điện thoại lên, là ngày sinh nhật của anh.
Theo thói quen cô vào trang cá nhân của anh trên mạng xã hội, nhìn hình ảnh của anh với người con gái khác hạnh phúc bên nhau mà trái tim cô tan nát từng mảnh.
Đã bao lần cô phải khống chế bản thân không tìm anh, nhưng lòng cô không cho phép.
Cô không thể kìm nén được tình yêu mãnh liệt của mình dành cho anh, kìm nén được sự khát khao tương tư về anh.
Nhưng cái giá phải trả là cô phải nhìn thấy những hình ảnh ngọt ngào của anh và người con gái khác.
Cô quyết tâm đây sẽ là lần cuối cùng cô vào trang cá nhân của anh, bởi vì cô không muốn trái tim mình sẽ tan nát đau đớn xé tận tâm can nữa.
Mắt không thấy, tim sẽ không đau! Thanh Thần ấn vào danh bạ điện thoại, một cái tên duy nhất xuất hiện trong mục yêu thích của cô: “My love”.
Cô lưu luyến vuốt ve hai chữ đó trên màn hình thật lâu, cuối cùng vẫn không có can đảm gọi đi.
Cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Cô nhớ gương mặt anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ tha thiết giọng nói của anh, nhớ vòng ôm của anh, nhớ nụ hôn nồng nhiệt của anh, nhớ sự dịu dàng và ấm áp của anh, cô nhớ tất cả mọi thứ về anh.
Nhớ anh muốn phát điên! Ngày kia anh đã kết hôn, cô không có gì để tặng cho anh cả, tình yêu và trái tim cô đã trao cho anh nhưng anh không nhận nữa, mà tàn nhẫn hủy hoại nó.
Đến cuối cùng, cô chỉ còn một cái xác với lồng ngực trống rỗng không có tình yêu và trái tim.
Nếu vậy thì, thể xác này cô giữ lại làm gì nữa!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook