Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử
Chương 22: Đầu Bếp Và Rắn (Hết)

Ngao Tuấn khôi phục hình rồng!

Vảy rồng vàng chói lọi rực rỡ dưới ánh mặt trời, cơ hồ khiến người hoa mắt chóng mặt, cũng không biết là ai quỳ xuống trước, dập đầu bái lạy. Dần dần, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, huyện lệnh lúc trước còn đắc ý vênh váo bấy giờ co thân thể mập mạp lại thành một đống run lẩy bẩy, dưới thân còn có một bãi nước tiểu.

Bọn họ vậy mà lại muốn đánh một con rồng!

Kim long đẹp đẽ cúi đầu, khẽ hừ một tiếng, rơi vào tai mọi người chẳng khác nào sấm rền nổ vang, huyện lệnh bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu. Nhất thời, trong đám người mơ hồ truyền ra tiếng khóc.

Ngay khi mọi người lo lắng con rồng này sẽ trắng trợn phá hoại, một tiếng rồng gầm nữa vang lên, nó đột nhiên phóng lên trời, tiến vào tầng mây rồi biến mất.

Cùng biến mất, còn có cả Kiều Văn.

Mười năm sau.

Trong thị trấn xuất hiện vô số phiên bản liên quan đến truyền thuyết Kiều Văn và rồng, ngay cả hoàng đế cũng đích thân tới nơi đây, không chỉ trừng trị lão huyện lệnh vẫn luôn cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, còn xây một ngôi Kim Long Tự, bên trong ngoại trừ một con rồng màu vàng, còn có một thiếu niên.

Người trong thị trấn mỗi lần nhắc tới Kiều Văn được rồng quan tâm, luôn dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp nói về y. Mà vào lúc này, Kiều Văn đang làm lại nghề cũ —— nấu ăn cho người ta.

Cá khổng lồ bị y cắt ra, đầu cá nấu canh, thịt cá thì nướng, thơm đến nỗi khiến người, không, khiến rồng thèm nhỏ dãi.

Nam tử tuấn mỹ ghé vào bên nồi, mắt lom lom nhìn nồi, khóe miệng còn để lại một ít chất lỏng khả nghi.

Kiều Văn cạn lời nhìn tình cảnh này, lòng sùng bái kính ngưỡng rồng bỗng bớt đi vài phần.

Năm đó khi bị người này dùng đuôi cuốn bay tới đây, y vừa mừng vừa sợ, ngơ ngác ngẩn người, hoàn toàn không thể chấp nhận việc rắn tinh mình cho là sẽ ở cùng cả đời lại là rồng. Kết quả con rồng này vẫy đuôi một phát, đột nhiên không biết bắt ở đâu ra một con cá vứt trước mặt y, bảo y nấu cơm.

Y vừa rồi còn tưởng rằng sẽ mất đi đối phương, tự dưng yên tâm hẳn.

Chỉ cần y rèn luyện tay nghề, nhất định có thể hầu bên cạnh con rồng này mãi nhỉ? Ít là trước khi y nấu không nổi nữa, con rắn này... không, rồng, chắc chắn sẽ không vứt bỏ y.

Kiều Văn bình tĩnh trở thành đầu bếp của rồng, dù nhìn thấy con rồng này biến thành người, còn là người đẹp nhất y gặp được từ trước tới nay, y cũng không đổi sắc mặt.

Nhưng không phải y vẫn luôn bình tĩnh như thế, ví dụ như gần đây, y luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Sức mạnh của y càng ngày càng lớn không nói, còn có thể thở trong nước! Hơn nữa mười năm trôi qua, mỗi ngày bị gió biển thổi ánh mặt trời phơi, y cũng không già đi.

Đặt mấy món ăn trước mặt Ngao Tuấn, Kiều Văn yên lặng nhìn đối phương.

Ngao Tuấn càn quét một phen mới phát hiện Kiều Văn không ăn miếng nào.

"Sao ngươi không ăn cơm?"

"Ngao Tuấn, ta cảm thấy gần đây ta hơi lạ."

"Lạ chỗ nào?"

"Sức mạnh của ta trở nên lớn, sức ăn lớn hơn, có thể thở trong biển, còn không già đi!"

"Đây không phải chuyện rất bình thường à?"

"Bình thường?"

"Ừ, ta sửa lại khế ước chúng ta ký lúc đầu." Ngao Tuấn hào hứng nhìn Kiều Văn.

"Khế ước?"

"Ừ, khế ước bình đẳng chúng ta ký kết khi mới gặp chỉ có thể để chúng ta không tổn thương lẫn nhau, không thể làm ngươi trường thọ. Vì để ngươi có thể nấu ăn cho ta vĩnh viễn, ta sửa lại nó rồi!" Ngao Tuấn ưỡn ngực, rất là đắc ý.

"Ngươi đổi thành khế ước gì?"

"Ta đổi thành khế ước bản mạng, sau này chúng ta đồng sinh cộng tử, bản mạng cùng nhau. Vậy là ngươi có thể nấu cho ta ăn đời! Ngươi phải ngoan đấy, biết không?" Ngao Tuấn giơ tay vỗ lồng ngực mình, khế ước bản mạng chỉ có thể ký với một người, phụ vương ký với mẫu hậu, hắn đối xử với đầu bếp tốt quá đi mất!

"Biết rồi." Kiều Văn nở một nụ cười thật to.

"Biết là tốt rồi!" Ngao Tuấn mặt không đổi sắc tiếp tục ăn, chỉ là sau lưng chợt thoát ra một cái đuôi, lắc lư trái phải, cuối cùng còn cuốn lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương