[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!
-
Chương 60: Chương 59: Chuyện Tình Hai Thùng Mì Gói
Chuyện Tình Hai Thùng Mì Gói
Quà tết sớm và vô cùng đơn giản, xin lỗi mọi người vì ta lười quá! ^^
Lão Ngô và Hàm Hàm là hai thùng mỳ gói, lão Ngô là thùng lớn, Hàm Hàm là thùng nhỏ, bọn họ đều chịu cảnh quanh năm suốt tháng nằm lì ở tầng cao nhất của kệ hàng siêu thị.
Thùng mỳ gói nhỏ Hàm Hàm sợ độ cao, cả ngày ở một bên "anh anh anh", thùng mỳ gói lớn lão Ngô nghe thì luôn cảm thấy khô nóng cả người, chỉ có thể một lần lại một lần nói: "Cậu đừng khóc nữa, cậu vừa khóc tôi liền khó chịu."
Về phần tại sao lại như vậy, lão Ngô cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho Hàm Hàm nghe.
Bỗng nhiên có một ngày, kẻ quanh năm bị di vong ở góc tầng cao nhất, lão Ngô của chúng ta tu luyện thành tinh, hóa thành hình người, buổi tối thừa dịp bốn bề vắng lặng, len lén hôn một cái thùng mỳ gói nhỏ Hàm Hàm đang say ngủ, sau đó rời khỏi siêu thị.
Ngày thứ hai Hàm Hàm tỉnh lại thì phát hiện lão Ngô không ở bên cạnh, cho rằng lúc chính mình đang ngủ nướng thì lão Ngô bị mua mất, sau đó liền "anh anh anh" khóc nức nở.
Đang khóc hăng say, một anh chàng cao lớn đẹp trai đi tới trước kệ hàng, đem Hàm Hàm lấy xuống, xoa xoa trên người cậu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, tôi là lão Ngô, tôi tới mang cậu về nhà."
Được lão Ngô mang về nhà, Hàm Hàm rốt cục không cần thống khổ chịu đựng chứng sợ độ cao nữa, được ai đó coi như bảo bối mà đặt trên ghế sa lon, mỗi ngày lão Ngô đều bồi cậu nói chuyện.
Rốt cục có một buổi tối, lúc mà lão Ngô đang ngủ say, tiểu Hàm Hàm cũng tu luyện thành hình người.
Hàm Hàm hóa thân thành mỹ thiếu niên cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào gian phòng của lão Ngô, xốc chăn lên chui vào, ôm chặc lão Ngô chỉ mặc qυầи ɭóŧ.
"Ngô Diệc Phàm, tôi cũng trở thành người rồi!" Hàm Hàm lay tỉnh lão Ngô, chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn đôi mắt mông lung của người kia.
Ngô Diệc Phàm nhìn tiểu quỷ xinh đẹp trước mắt, liếc mắt liền nhận ra đây chính là thùng mỳ gói nhỏ Hàm Hàm của hắn, vội vàng đem người ôm vào trong lòng, hôn nhẹ, vô cùng vui mừng.
"Bảo bối, tôi chờ em thật lâu." Ngô Diệc Phàm hôn lên cái mũi nhỏ của Hàm Hàm, bàn tay to xoa xoa mái tóc đen nhánh.
(Vì để phù hợp với không khí dễ xương chu cheo quắn quéo từ đầu truyện, mình mạn phép sửa lại đôi từ! Nguyên văn: Bàn tay to nhu hắn đồn biện)
Vì vậy, một đêm không chợp mắt, khó quên đêm nay.
END
30/1/2022, chủ nhật lúc 7h sáng
Quà tết sớm và vô cùng đơn giản, xin lỗi mọi người vì ta lười quá! ^^
Lão Ngô và Hàm Hàm là hai thùng mỳ gói, lão Ngô là thùng lớn, Hàm Hàm là thùng nhỏ, bọn họ đều chịu cảnh quanh năm suốt tháng nằm lì ở tầng cao nhất của kệ hàng siêu thị.
Thùng mỳ gói nhỏ Hàm Hàm sợ độ cao, cả ngày ở một bên "anh anh anh", thùng mỳ gói lớn lão Ngô nghe thì luôn cảm thấy khô nóng cả người, chỉ có thể một lần lại một lần nói: "Cậu đừng khóc nữa, cậu vừa khóc tôi liền khó chịu."
Về phần tại sao lại như vậy, lão Ngô cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho Hàm Hàm nghe.
Bỗng nhiên có một ngày, kẻ quanh năm bị di vong ở góc tầng cao nhất, lão Ngô của chúng ta tu luyện thành tinh, hóa thành hình người, buổi tối thừa dịp bốn bề vắng lặng, len lén hôn một cái thùng mỳ gói nhỏ Hàm Hàm đang say ngủ, sau đó rời khỏi siêu thị.
Ngày thứ hai Hàm Hàm tỉnh lại thì phát hiện lão Ngô không ở bên cạnh, cho rằng lúc chính mình đang ngủ nướng thì lão Ngô bị mua mất, sau đó liền "anh anh anh" khóc nức nở.
Đang khóc hăng say, một anh chàng cao lớn đẹp trai đi tới trước kệ hàng, đem Hàm Hàm lấy xuống, xoa xoa trên người cậu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, tôi là lão Ngô, tôi tới mang cậu về nhà."
Được lão Ngô mang về nhà, Hàm Hàm rốt cục không cần thống khổ chịu đựng chứng sợ độ cao nữa, được ai đó coi như bảo bối mà đặt trên ghế sa lon, mỗi ngày lão Ngô đều bồi cậu nói chuyện.
Rốt cục có một buổi tối, lúc mà lão Ngô đang ngủ say, tiểu Hàm Hàm cũng tu luyện thành hình người.
Hàm Hàm hóa thân thành mỹ thiếu niên cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào gian phòng của lão Ngô, xốc chăn lên chui vào, ôm chặc lão Ngô chỉ mặc qυầи ɭóŧ.
"Ngô Diệc Phàm, tôi cũng trở thành người rồi!" Hàm Hàm lay tỉnh lão Ngô, chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn đôi mắt mông lung của người kia.
Ngô Diệc Phàm nhìn tiểu quỷ xinh đẹp trước mắt, liếc mắt liền nhận ra đây chính là thùng mỳ gói nhỏ Hàm Hàm của hắn, vội vàng đem người ôm vào trong lòng, hôn nhẹ, vô cùng vui mừng.
"Bảo bối, tôi chờ em thật lâu." Ngô Diệc Phàm hôn lên cái mũi nhỏ của Hàm Hàm, bàn tay to xoa xoa mái tóc đen nhánh.
(Vì để phù hợp với không khí dễ xương chu cheo quắn quéo từ đầu truyện, mình mạn phép sửa lại đôi từ! Nguyên văn: Bàn tay to nhu hắn đồn biện)
Vì vậy, một đêm không chợp mắt, khó quên đêm nay.
END
30/1/2022, chủ nhật lúc 7h sáng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook