Thể loại: nam nam sinh tử, cổ trang, cung đình, anh tuấn công x công tử thụ, cường x cường, ngược tâm ngược thân, E…

Đôi lời nhắn nhủ: lại thêm một tác phẩm sinh tử văn đậm chất tự kỷ =]]. Không dài, đủ thỏa mãn những tình yêu của ngược. Hầyzzz ta nói, đọc giả chính là diễn viên quần chúng a. Bạn thụ bị diễn viên quần chúng trong này ngược đãi không nói, sau này gặp thêm một đám diễn viên quần chúng bên ngoài ngược nữa, tội ah…●﹏●

● Văn Án ●

Dung Phàm sinh ra vốn có một diện mạo thực tốt, dù nhìn ngang hay nhìn dọc gì cũng đều ra dáng công tử văn thư phong nhã tôn quý.

Nhưng thực chất lại là công tử trôi sông lạc chợ. Bình sinh hắn chính là một kẻ mắc bệnh trọng sĩ diện nặng, vì thế dù nghèo đến mức nào vẫn nhìn thấy hắn sang trọng, cũng khối người tưởng hắn là công tử thế gia.

Lại thêm hắn được cái diện mạo bên ngoài đẹp cùng một chút tài ăn nói đủ để đi hành nghề lừa đảo đào của người nhẹ dạ.



Hắn đi rong chơi phiêu du đây đó, túng quẩn thì tùy tiện kiếm một công tử lắm tiền nhiều của nào đó mà lừa gạt.

Qua hết một đêm xuân tự động tiền của cùng với hắn không cánh mà bay.



Không may cho Dung Phàm gặp phải Sở Lăng.

Người nọ có một bộ dáng bên ngoài quá mức thành thật, bất quá bên trong thâm độc thế nào không ai rõ được.

Người chuyên lừa người, lại bị người gạt, gạt ngươi một lần, bị ngươi gạt lại cả đời.

Còn mang theo cái nghiệt chướng thật lớn.

Cả đời này cũng không thể ly khai.



Bạn thụ hồ ly bên ngoài nhẹ dạ bên trong, đụng phải công thành thật bên ngoài hồ ly bên trong, đoạn chuyện tình này thực không biết ai đúng ai sai.

Tóm lại: cái người ta gọi là: gieo nhân nào gặt quả đó. Sống đừng nên làm điều ác, đừng nên làm bậy, có ngày phải chuốc nhục cùng khổ sở a.

Này thì sĩ diện, chết cũng còn sĩ diện ~ =]]zzzz

~ Lết nào |५(>‘o’)>~( ‘-’)~

Dung Phàm sinh ra vốn có một diện mạo thực tốt, dù nhìn ngang hay nhìn dọc gì cũng đều ra dáng công tử văn thư phong nhã tôn quý, dù cho cả lúc bận khố rách áo ôn vẫn không làm suy giảm đi hình tượng vốn có của hắn.

Thế nhưng bản thân hắn lại chính là một công tử trôi sông lạc chợ. Hắn không có phụ mẫu, không có người thân, tiền cũng không có, thế nhưng từ y trang đến phục sức trên người đều có thể nói là toát lên một vẻ đẹp tôn quý nho nhã.

Hắn bình sinh có bệnh sĩ diện rất nặng, hắn tuy thực nghèo, nhưng cũng luôn luôn không muốn bị người khác khi dễ. Bản thân lại rất có tài nói dối lừa người, lúc nói dối mắt không chớp, cư nhiên dẫn dụ người ta vào bẫy lừa gạt rồi đào của. Đổi lại, hắn sẽ để người đó cùng hắn hoang lạc một đêm, vì thế cho dù lúc người nọ phát hiện mất của cũng xem như là một cuộc trao đổi mua bán sòng phẳng.

(Đào của: chôm đồ)

Ngày đó Dung Phàm gặp Sở Lăng, trông qua bộ dáng y rõ ràng là thành thành thật thật, lời nói cũng thành thật, ánh mắt ôn hòa dễ chịu, nhìn qua tuyệt đối có thể thấy y chính là một người dễ giải. Vì thế hắn liền nảy sinh ý muốn tiếp cận, qua đôi ba câu liền đã có thể kết giao làm bằng hữu.

Đêm đến hai người cùng đối ẩm hàn quyên, Sở Lăng uống rượu được một lúc đột nhiên phát tiết, đối Dung Phàm nảy sinh du͙ƈ vọиɠ khác thường. Trong lúc bất đắc dĩ, không quản đạo lý luân thường, nhất nhất cùng nam nhân trước mắt làm chuyện điên cuồng hoang ái.

Giữa đêm thanh vắng, chỉ nghe toàn tiếng hắn thở dốc ngầm rêи ɾỉ theo từng đợt kịch liệt ra vào, giống như bức y đi vào mê cung không có lối thoát, không ngừng luật động cho đến khi cùng hắn mãnh liệt xuất ra, cuối cùng chính mình lại bắt đầu giống như rơi vào hư ảo liền gục xuống giường ngủ.

Cư nhiên sáng ngày tỉnh dậy phát hiện y trang vẫn còn, nhưng vàng bạc ngân phiếu cùng những thứ có giá trị đều theo hắn bay đi. Sở Lăng gần như phát lên cơn điên, bản thân y như vậy không ngờ lại bị lừa gạt bởi một hoa hoa công tử.

Nghĩ đến liền thấy phẫn nộ, nam tử kia quả là không có liêm sĩ, không biết sĩ diện, cư nhiên đem xuân dược hạ vào trong rượu rồi buộc y làm chuyện đó với hắn. Lẽ nào hắn thực sự muốn bị thượng đến như vậy? Chỉ cần có tiền liền có thể thượng được hắn sao? Nam tử như vậy thực vô sĩ, uổng công hắn mang trên người bộ dáng đẹp đẽ, thế nhưng phẩm chất so với kỹ nữ còn không bằng.

Điều này Sở Lăng nói không sai, Dung Phàm hắn, bất luận đối tượng là nam hay nữ, chỉ cần hắn để ý đến đều có thể dễ dàng tán tỉnh lừa gạt. Nam nhân nhìn thấy hắn bộ dáng văn thư phong nhã tôn quý như vậy liền nghĩ muốn kết giao làm bằng hữu, nữ nhân nhìn thấy hắn say mê cùng tán dương. Chỉ có điều hắn trước sau gì cũng chỉ đi lừa gạt nam nhân lắm tiền nhiều của một lần rồi cao bay xa chạy, chưa từng đối với nữ nhân gây tổn hại. Bởi vì hắn biết dính vào các nàng sẽ phải rất phiền, hắn không đủ khả năng cho các nàng một gia đình. Còn đối với nam nhân chỉ một đêm như vậy sẽ không có việc gì, xong việc có thể dễ dàng khoác áo ra đi. Cũng không thể nào vì vậy mà luyến nhớ, chung quy cũng bởi vì đồng là nam nhân.

Có lẽ bởi suy nghĩ đơn giản như thế, khinh mạng như thế nên hắn đã gặp Sở Lăng, một người thành thật ôn nhu có thừa.

Dung Phàm vốn nghĩ một đêm như vậy là xong, không ngờ mấy hôm sau đột nhiên hắn bị quan binh vô cớ bắt giữ. Trong ngục tối, hắn gặp lại Sở Lăng, y khoác trên người hoàng bào rực rỡ, càng nhìn càng chói mắt, càng thấy đau đầu. Hắn nghĩ lúc này mình thực sự xong rồi, ngay cả hoàng thượng cũng dám dụ dỗ lừa gạt.

Sở Lăng nhìn hắn còn cười thực ôn nhu nói: “Trẫm tìm ngươi thực khổ.”

Dung Phàm nhìn Sở Lăng tự biết tội chết khó thoát, dù sao cũng phải chết, liền đứng lên đi về phía đối diện với y khinh ngôn mỉm cười nói: “Nguyên lai công tử đây là đương kim thánh thượng a, Dung Phàm quả thực có mắt như mù, không thấy thái sơn bắc đẩu trước mắt, còn thỉnh hoàng thượng giáng tội.”

(khinh ngôn: khinh trong khinh xuất, khinh thường)

Sở Lăng thành thực nói: “Không cần, trẫm không trách tội ngươi là được, theo trẫm đi.”

Nói rồi y đưa tay kéo hắn rời khỏi đại lao…

Bàn tay y khi đó ma lực ghê người, kéo hắn đi một lúc dắt hắn theo cả đời.



Ngày đó, Dung Phàm được Sở Lăng đưa vào cung, đến ở một nơi khá yên tĩnh. Tuy không có người hầu cận, nhưng mỗi ngày đều có người mang thức ăn đến cho hắn, hết thảy đều là cao lương mỹ vị trước đây chưa từng được dùng qua bao giờ. Thế nhưng Dung Phàm cũng không phải vì những thứ như vậy mà cam tâm tình nguyện ở chốn quạnh hiu cô tịch này, bình thường ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Hắn vốn năng động, thích đi chu du tứ hải, thích cuộc sống lang bạc đây đó, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, khi túng thiếu thì tùy tiện tìm một ai đó lừa gạt hốt của là được, cứ thế tiêu sài cứ thế lừa gạt, tiếp tục rong chơi không có điểm dừng. Nếu đem so với cuộc sống hiện tại, tuy rằng khi xưa chịu nhiều vất vã, lang thang đói khát, thế nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ thoái mái hơn nhiều.

Chỉ là vì duy nhất có Sở Lăng, y đối với hắn rất thành thật, ôn nhu quan tâm chăm sóc. Khiến hắn quên dần đi cuộc sống phiêu bạt đó đây, nghĩ cuộc sống hiện tại cũng thực sự tốt. Lâu dần lại cảm thấy đây giống như một mái ấm nhỏ. Vừa có ăn, vừa có mặc, lại có người mỗi đêm đều đến cùng hắn hoang lạc, sau đó hắn cứ như vậy thỏa mãn rồi ở trong lòng y mà ngủ.

Hắn nghĩ y chắc là có yêu thích hắn, nhưng đôi lúc lại cảm thấy không như thế. Mỗi đêm y đến, cũng chưa từng hỏi qua bất cứ điều gì về hắn, giống như không hề quan tâm mà chỉ có điên cuồng hoang ái. Sau lại tùy tiện hỏi hắn muốn cái gì, chỉ cần hắn nói, ngày hôm sau y đều cho người mang tới. Đôi lúc hắn nói thích tự do rong chơi thoải mái, Sở Lăng mỗi lúc như thế đều luôn luôn im lặng, sau đó lại nói với hắn: “Như thế này có gì không tốt?”

Hắn không trả lời, cũng không hẳn cảm thấy không tốt. Ngoại trừ đêm đến có người chung chăn gối, thì cả ngày đều rất buồn. Mỗi ngày cứ như vậy lặp đi lặp đi trong nhàm chán, hắn đều rất mong mau mau đến đêm, chờ mong Sở Lăng tới, thời khắc đó thực sự rất khoái lạc, rất vui vẻ.

Một năm không nhanh không chậm qua đi, thời gian Sở Lăng đến gặp hắn càng lúc càng ít. Từ vài ba ngày, đến một tuần, rồi đến vài tuần, đến hiện tại là đã hơn một tháng qua đi vẫn không thấy y.

Hắn thực sự rất muốn biết nguyên nhân, vì thế có rời nơi mình đang ở để ra ngoài tìm Sở Lăng. Lúc này mới biết đến, nơi hắn đang ở thực ra là cấm cung, nơi giam giữ phi tần phạm trọng tội, người nào đã vào đó cả đời không thể trở ra, cũng không được hoàng thượng để ý đến nữa. Hắn nghe qua đầu bỗng thấy choáng váng. Thảo nào trước đây y từng nói hắn không nên tự tiện bước chân ra khỏi nơi này nửa bước tránh bị người để ý. Sở Lăng đối với hắn ôn nhu nhưng chưa từng gọi là yêu, giam cầm hắn một mình ở nơi này, mỗi đêm tìm đến chẳng qua chỉ là để cầu hoan.

Nguyên lai chính mình lâu nay ảo tưởng, bản thân được dung dưỡng trong no ấm, thì ra chỉ là sủng vật không hơn không kém. Ở trong cung này, bất quá cũng là một cái thân phận hèn người người khinh khi, chỉ sợ so với cung nữ thái giám còn không bằng. Bất cứ lúc nào Sở Lăng không còn cần đến sủng vật này nữa, hắn chỉ có thể ở nơi này chết dần chết mòn trong cô độc.

Dung Phàm nghĩ đến liền thấy run sợ, hắn nghĩ mình thật sự sai lầm rồi, ngày đó không biết trời cao đất dày mà đi lừa đảo Sở Lăng, sau còn nghĩ y có tình cảm với mình, đồng ý về đây không ngờ lại là làm sủng vật.

Khó trách lúc đó y nói, không thể danh chính ngôn thuận cho hắn một thân phận, vì thế hy vọng hắn có thể vì y mà chịu một chút ủy khúc, y nhất định sẽ không bạc đãi hắn, lại còn cho hắn cơm no áo ấm cùng một nơi yên tĩnh an nhàn sống qua ngày.

Nối dối, tất cả đều là nối dối lừa gạt người, lừa hắn cam tâm tình nguyện ở lại làm sủng vật cho y.

Hắn nghĩ thế lòng bừng bừng căm hận, chỉ tiếc lúc này đã muộn rồi, Sở Lăng hiện tại xem ra là đã phi thường chán ghét hắn.

Dù đã biết quá rõ nhưng hắn vẫn muốn đi tìm y để hỏi cho rõ.

Đứng trước Phong Hoa cung, hắn nhờ một tiểu thái giám vào bẩm báo. Tiểu thái giám trở vào rồi lại trở ra không nói gì, rất lâu sau mới có tiếng truyền đến cho hắn vào.

Hắn vừa vào đến bên trong liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa, Sở Lăng một bộ dạng y bào không chỉnh tề cùng một nam tử xinh đẹp lõα ɭồ ở trên giường, thấy hắn đi vào, nam tử kia dường như xấu hổ muốn vùng dậy kéo lấy chăn che thân, nhưng không ngờ lại bị Sở Lăng áp bức chặn lại. Hắn lúc này giống như chết đứng, còn chưa nói được gì đã nghe y lạnh giọng hỏi: “Ngươi đến đây có việc gì?”

Sở Lăng mặc dù nói nhưng cũng chưa từng nhìn mặt hắn, chỉ lo chăm chăm cắn – mút lên tiểu điểm của nam tử kia.

Dung Phàm cắn chặt răng lại suy nghĩ, phải rồi… hắn đến đây làm gì?

Hắn lắc đầu cười nói: “Không quan trọng nữa, Dung Phàm xin phép cáo lui, không phiền hoàng thượng hoang lạc.”

Xong hắn quay lưng định đi, không ngờ Sở Lăng gọi lại nói: “Ngươi sau này hãy yên phận ở đó, đừng đến đây tìm trẫm hay ra ngoài nháo sự. Những gì trẫm từng hứa, nhất định sẽ đáp ứng.”

Nghe qua lời này, hắn cảm giác được cổ họng có chút chua cay, chỉ nói: “Ân.”

“Ngươi sau này hãy yên phận ở đó???”

Dung Phàm một đường trở về cười không thôi.

Hắn nghĩ chính mình mới thực sự là kẻ ngu ngốc, còn cho rằng Sở Lăng đối với mình là thật tâm yêu thích, hóa ra là tự đề cao bản thân.

Dung Phàm nghĩ đến những chuyện trong một năm qua, hắn cố nhớ đến từng câu từng chữ mà Sở Lăng đã nói, ôn nhu của y, mọi thứ y làm cho hắn đều là giả dối. Bất quá là do hắn quá ngu ngốc bị chính bộ dáng thành thật của y đánh lừa. Sở Lăng biết hắn sau khi dâng một đêm xuân đều đòi lại rất nhiều, vì thế y luôn hỏi hắn thích cái gì, sau đó bất kể là gì cũng đều đáp ứng mang đến cho hắn, xem như thỏa mãn một cuộc trao đổi mua bán.

“Sở Lăng ngươi thực cho ta là hạng người gì? Ngươi nghĩ ta chỉ vì những thứ này mà cam tâm tình nguyện chịu giam cầm ở nơi này sao? Nếu ai cũng có thể dùng tiền để mua thân ta thì cũng chưa đến lượt ngươi đối với ta như vậy.”

Hắn cười càng lúc càng khuynh đảo điên loạn. Hắn hiện tại có thể trách được ai, chỉ có thể trách mình vận số quá kém, rơi vào kết cục này xem như cũng đáng. Gieo nhân nào gặt quả nấy, đều là do hắn tự chuốc lấy. Hắn với Sở Lăng nào có cái gì gọi là tình yêu, ta cho ngươi thân, ngươi cho ta vật chất, ta lừa ngươi, ngươi gạt ta, thế mà cái cảm giác ấm áp, vui vẻ hạnh phúc suốt một năm qua là cái gì đây? Thực sự là lừa người a.

Sở Lăng, ngươi vì cái gì đối với ta như vậy? Ta chẳng qua cũng chỉ lừa gạt ngươi một lần, ngươi cũng không phải thiệt hại gì nhiều. Còn ngươi, gạt ta đến một năm, rồi muốn chôn ta cả đời ở đây sao?

Trở lại cấm cung, nhìn đến mọi thứ đều lạnh tanh như ở giữa chốn nghĩa trang. Dung Phàm ngồi gục đầu xuống trước thềm nhà, nhìn đến những đám mây trôi ở phía trời xa xa kia bắt đầu nghĩ muốn rời đi, thế nhưng nửa lại không muốn rời đi. Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, một kẻ quen đời sống lang bạc đây đó như hắn, đột nhiên tìm thấy được một mái ấm liền đã sinh ra tính lười nhác lười đi. Hắn nghĩ đến phải rời đi, liền chỉ muốn đi ngủ.

Thân thể đã quen đường hoang lạc, quen có hơi ấm của người nọ, cho nên bây giờ không có thì bắt đầu thấy thiếu, nghĩ muốn rất nhiều. Hắn đem chăn bông cuộn tròn người lại không để một tia hàn khí lọt vào, thế nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến cơ thể muốn phát run lên, cứ như vậy khiến hắn chìm sâu vào trong giấc ngủ mơ hồ.

Dường như mỗi ngày phải ra trước cửa đợi Sở Lăng đã là một thói quen, trước đây đã vậy, bây giờ cũng thế, không thể sửa đổi được. Dù cho hiện tại biết rằng y sẽ không bao giờ đến, thế nhưng hắn vẫn cứ vô thức chờ đợi.

Tối ngủ bất kể nóng nực đến thế nào hắn cũng đều quấn chăn thật kín, bởi vì chỉ cần bỏ ra liền cảm thấy hàn khí lạnh đến thấu xương không thể chịu được.

Lúc này mới nhận ra, chính mình từ lúc nào không biết đã quá tham luyến hơi ấm người nam nhân kia. Kỳ lạ, trước đây hắn vốn không cần mà, hắn là nam nhân, vì cái gì phải chịu để nam nhân khác sủng vào lòng ôm ấp ủ ấm đây? Làm sao lại mất đi nhân cách như thế? Hắn nghĩ đến liền cười tự giễu, cực kỳ chán ghét bản thân mình.

Chỉ là trong vô thức lại nhớ đến Sở Lăng, đêm càng về khuya, sở dục lại càng hoành hoành phát tác. Hắn càng lúc càng thấy người nóng lên, nơi nọ cũng có phản ứng tự động ngẩn đầu, cứ thế hắn chịu không được đưa tay xuống tự an ủi, tự cấp cho chính mình một cái khoái lạc, thế nhưng không được, một bàn tay còn lại tự đưa xuống hậu đình đẩy hai ba ngón tay vào trong cầu thỏa mãn vẫn không xong, ngược lại càng lúc càng thấy khó chịu, hắn thở dốc không ngừng, vì thế lại nghĩ đến Sở Lăng, nghĩ đến y làm thế nào để thỏa mãn hắn, tự nghĩ rồi tự làm, mê loạn càng lúc càng tăng đến thiếu kiềm chế liền tự động bắn ra.

Dung Phàm nhìn qua lòng bàn tay mình, nhìn đến thứ dâʍ ɖịƈɦ kia liền tự mắng chính mình hạ lưu. Nghĩ đến hắn lại thở dài, đem chăn quấn kín người rồi dần dần đi vào giấc ngủ.

Thời gian dần trôi qua dường như đã khiến hắn trở thành bi kịch, mỗi ngày vô thức chờ đời, chờ y đối với mình có chút thay đổi, có chút suy nghĩ lại, rồi đến đêm lại thất vọng, nghĩ đến lại thấy điên cuồng mong nhớ.

Nếu có thể hắn thực sự mong tìm được cách nào đó để giữ lấy Sở Lăng, để y đối với hắn có chút quyến luyến. Cũng nói cho y biết, hắn đối với y là tình thật. Sau lại nhận ra điều đó là không thể, cho dù hắn thật lòng thì đã sao? Sở Lăng sẽ vì một kẻ mà y chán ghét sinh động tâm hay sao?

Không thể nào đâu…

Cứ như vậy đã ba tháng qua đi trong chờ đợi vô vọng, càng lúc càng thấy chính mình trở nên sa đọa. Dung Phàm nghĩ đến, bản thân vì quá mong nhớ Sở Lăng nên đã mắc phải chứng bệnh tương tư…

Mỗi ngày thức ăn được mang đến đều khiến hắn cảm thấy ngán ngẫm. Cao lương mỹ vị, thịt cá được đặc chế thơm phức, thế mà hắn chỉ nhìn vào đã thấy muốn nôn không thể ăn được.

Mỗi ngày hắn đều ăn rất ít, bởi vì cung nhân lúc nào cũng mang đến những món khiến hắn ăn không được. Chung quy cũng là khó chịu với cái mùi tanh hôi của thịt cá, còn những món khác xem ra ăn cũng không có việc gì. Vì thế hắn lần đầu tiên đối với cung nữ có yêu cầu, thế nhưng nàng từ chối. Nàng nói đây đều là những món từ cung nhân ăn không hết mà có, sau lại được đem đến cho hắn. Hơn nữa trong cung không có ai ăn những món đạm mạc, vì thế không thể cấp cho hắn.

Dung Phàm nghe đến chỉ thấy một hồi choáng váng cùng tim đập liên tục. Nguyên lai những thứ mang đến đây cho hắn đều là đồ thừa bỏ đi a? Thảo nào ngay cả cả nô tì thái giám cũng đối hắn khinh rẽ, trước đây chỉ là vì nể Sở Lăng mà không dám để lộ ra mặt. Hiện tại y đối với hắn thế nào, cung nhân từ trên xuống dưới ai ai cũng biết, vì thế lúc này lại càng không có chút kiêng kỵ liền tỏ ra khinh miệt.

Hắn đứng bất động một lúc hướng cung nữ cười nói: “Thôi thì đừng mang đến những thứ này, ta ăn không được. Mỗi bữa mang đến cho ta một ít cơm cùng rau cải không thịt cá là được.

Cung nữ lạnh lùng gật đầu rồi rời đi.

Dung Phàm bắt đầu cảm thấy căm giận nghĩ muốn rời đi, hắn không muốn ở lại đây, cũng không thể để bất cứ ai đối hắn khinh mạn như vậy.

Chỉ là mỗi lúc hắn có ý định này, liền cảm thấy buồn ngủ lười đi.

Hắn nghĩ muốn mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn thoải mái nằm trên giường, vừa nằm xuống đã hiu hiu muốn đi vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ màn hắn nghĩ đông nghĩ tây, nhớ đến mỗi lần tẩy trần, hắn đều cảm thấy bụng mình hơi nhô lên có chút căng tròn ngộ nghỉnh, vô thức sờ sờ vào liền cảm thấy dễ chịu thoải mái. Vì thế gần đây không rõ lý do gì cứ thích tự xoa bụng mình. Hiện tại cũng thế, hắn tự nhiên đưa tay đến xoa xoa bụng mình, được một chút thoải mái liền cứ như vậy mà đi vào giấc ngủ, quên mất cả những bực mình tức giận vừa qua.

Cứ thế mỗi ngày bụng hắn hơi nhô lên một chút. Lúc đầu không để ý đến, thế nhưng về sau không muốn chú ý cũng không được. Nhìn qua rõ là bụng hắn to hơn bình thường rất nhiều, trong khi bản thân thì vẫn một bộ dáng gầy ốm như trước. Lúc đầu còn cho là do ăn nhiều, thế nhưng hiện tại là cái gì? Hắn nghĩ đến liền cảm thấy lo lắng bất an, không biết chính mình đã trúng phải bệnh gì mà bụng cứ trướng to như thế, hơn nữa cứ mỗi lần ăn trúng phải thịt cá liền bị cái mùi tanh hôi kia hành cho một trận tơi bời, nôn ói không ngừng. Ngay cả lúc bụng rỗng cũng có cảm giác buồn nôn khó chịu.

Đôi lúc vì lo lắng vòng hai to bất thường của mình mà muốn đi đi lại lại vận động cho tiêu bớt, thế nhưng cũng chỉ là muốn. Hắn hiện tại dường như đã mắc phải chứng lười nhác nặng, chỉ cần vận động một chút liền đã thấy mệt mỏi buồn ngủ, cho dù không ngủ cũng chỉ muốn nằm một chỗ không muốn làm gì. Một phần cũng có thể là do hắn ăn không đủ nên bị thiếu dinh dưỡng, một phần chắc là vì mang cái bụng to to kia, làm nặng người không muốn vận động đi lại.

Dung Phàm cứ thế lây lất sống qua ngày, hết ăn rồi ngủ, không ngủ thì nghỉ, không nghỉ thì đi đi lại lại, trong vô thức còn đưa tay đến xoa xoa bụng chính mình, dễ chịu một chút thì cảm thấy muốn đi ngủ. Lâu lâu dần dần cũng quên mất những chuyện buồn, cũng không như ngày trước phải chờ đợi ai đó. Lại vô thức cảm thấy bên trong bụng mình đang tỏa ra hơi ấm ôm lấy hắn, khiến hắn mỗi đêm không còn lạnh như trước. Nghĩ đến cũng không phải tệ lắm, chỉ là ăn uống không được, thường xuyên sinh chứng buồn nôn thôi, còn lại đều rất tốt. Giận cũng được, không giận cũng được, chỉ cần hắn không đi ra ngoài, thì ai có thể đối hắn khinh thường.

Lại một tháng nữa qua đi, tình trạng bệnh của hắn càng ngày càng trầm trọng. Mặc dù hắn đã rất cố gắng vận động đi lại, thế nhưng ở nơi kia chỉ có to chứ không giảm. Nghĩ đến bệnh tình chính mình, nếu không phải là nam tử, hắn còn tưởng mình đang mang thai.

Mang thai?

Dung Phàm ngay lập tức từ trên giường dựng thẳng dậy nhìn qua chính mình một lượt, rõ ràng là bụng đã to hơn cả mặt rồi, căng căng tròn tròn nhìn cứ y như thai phụ, y phục bận càng ngày càng chật đến không muốn dùng cả đai lưng, làm sao có thể? Hắn đưa tay chạm vào bụng mình, cư nhiên còn cảm nhận được một chút nhịp đập vào tay.

Dung Phàm nghĩ đến hành động của chính mình trong thời gian qua đột nhiên cảm thấy đầu đau đến lợi hại, hắn là nam tử, làm sao lại có thể mang thai?

Hắn không tin, nhất định là không tin.

Hôm sau, Dung Phàm choàng một cái áo khoác đen kín bên ngoài, che đi cái bụng hơi to của mình rồi rời khỏi cấm cung tìm đến thái y nhờ chuẩn đoán.

Thái y biết hắn là sủng vật của hoàng thượng, cũng biết lúc này y đã bỏ mặc hắn rồi. Vì thế nhìn hắn cũng có bảy tám phần khinh miệt.

Dung Phàm mặc kệ, chỉ đành phải làm người mặt dày, ngồi xuống trước mặt thái y nhờ lão chuẩn đoán bệnh.

Thái y xem mạch một lúc liền kinh động, yêu cầu hắn đổi từ tay này sang tay kia mà xem, dường như nhận định được rồi sắc mặt liền khẽ biến. Dung Phàm thở dài nói: “Bụng ta… đang ngày một to hơn. Thái y, ngươi nói xem ta có phải bị trướng bụng không?”

Thái y tay có chút run rẫy nói: “Ngươi… không phải trướng bụng, mà chính là… là…”

Lão nói đến đây liền ấp úng, Dung Phàm càng lúc càng hồi hợp, chờ đợi lão nói một cái gì đó khác với những gì mình đang nghĩ, thế nhưng lão lại nói: “Ngươi đang mang thai.”

Dung Phàm nghe qua liền muốn ngã xuống ghế, dù đã sớm đoán được nhưng cũng không khỏi run sợ. Hắn nhẹ nhàng rút tay lại, trong vô thức người run lên từng đợt, phải lâu lắm mới lấy lại được bình tĩnh hỏi: “Thái y… ngươi có nhầm lẫn không?”

Thái y lắc đầu nói: “Không thể. Ngay cả bản thân ngươi cũng cảm nhận được rõ ràng như thế, còn có thể nhầm vào đâu?”

“Nhưng ta là nam nhân, làm sao có thể?”

Dung Phàm nói lời này, liền cảm nhận được sâu sắc sự khinh miệt từ ánh mắt thái y, vì thế không hỏi nữa. Hắn là nam tử, hành loại chuyện gì để mang cái nghiệt to như thế, rõ là chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta khinh thường chán ghét.

Thái y nhìn hắn khó hiểu hỏi: “Đứa trẻ này là con ai?”

Dung Phàm nghe qua kinh động, không nghĩ lão lại hỏi như thế, trong lòng cảm thấy tức giận cũng là cắn răng nói: “Ta trước giờ chỉ có hoàng thượng.”

“Thế sao? Thế thì ngươi nên bẩm báo với hoàng thượng a.”

“Ta sẽ bẩm báo, thái y phiền ngươi giữ kín chuyện này.”

“Hảo, chuyện hệ trọng như vậy, có mười cái đầu ta cũng không dám nói.”

Dung Phàm nói rồi liền một đường rời đi.

Cả ngày hôm đó hắn lo lắng đến mất ngủ. Không ngờ cái thứ mang đến cảm giác ấm áp ru ngủ hắn thời gian qua, lại chính là một tiểu hài tử âm thầm lớn lên trong bụng hắn.

Giữa lúc hắn muốn bỏ đi, nó liền muốn phản đối, nó kiếm cớ đi ngủ, bắt hắn cũng phải ngủ theo không cho đi. Rồi lại hành hạ hắn không cho ăn uống, ăn gì cũng muốn phun ra, cả ngày làm hắn khổ sở, còn nặng nề đeo bám bắt hắn đi đâu cũng phải mang theo.

Hắn nghĩ đến liền tức giận muốn đánh nó, tay giơ lên cao rồi lại âm thầm hạ xuống. Hắn lắc đầu liên tục, không đúng, đây là nghiệt chướng của hắn, là do hắn không nghĩ thân, đồng phận nam nhân lại đi dụ dỗ nam nhân mới mắc phải nghiệt lớn như vậy. Đứa trẻ không có tội, người có tội chính là hắn. Khi xưa hắn cho rằng, chỉ có nam nhân mới có thể khiến nữ nhân sinh tử, chưa từng nghe nói đến nam nhân cũng có thể sinh tử. Hắn có lẽ chính là kẻ vô sĩ duy nhất trên đời mắc phải loại nghiệt chướng này, chính là lão thiên đang trừng phạt hắn sao?

Hắn càng nghĩ đến càng bối rối, họa lớn như vậy cũng không phải chỉ một mình hắn mà có. Hắn có thể nào đối Sở Lăng giống như nữ tử đến đòi tình lang chịu trách nhiệm hay không?

Nếu Sở Lăng biết đến, có thể nào chịu trách nhiệm?

Không quản nữa, dù sao nghiệt lớn thế, Dung Phàm tự biết mình khó gánh nổi nếu tiếp tục phải sống như hiện tại. Vì thế sáng hôm sau hắn lại đến Phong Hoa cung cầu gặp Sở Lăng, muốn y cấp cho mình một cái giải pháp. Thế nhưng trong lòng đã không ngừng run lên, hắn sợ gặp phải cảnh tượng như ngày đó, nếu thế hắn thực không thể nói được gì.

Lúc đến nơi, hắn nhờ một tiểu thái giám chạy vào bẩm báo, chính mình ở bên ngoài đợi. Tiểu giám chạy vào rồi trở ra nhìn hắn khinh miệt nói: “Hoàng thượng không muốn gặp ngươi, đi về đi.”

Giữa trưa mặt trời đứng bóng giống như đem hắn ra thiêu đốt, đầu đột nhiên thấy choáng váng, lại kiên trì hướng tiểu thái giám nói: “Vị công công này, ta thật sự có việc rất quan trọng muốn vào gặp hoàng thượng, lại phiền ngươi giúp ta một lần.”

Nhìn thấy biểu tình hắn như vậy, tiểu thái giám cũng cho là thật, không dám khinh thường liền chạy vào trong, lúc chạy ra chỉ thấy hắn đỏ mặt mắng: “Ngươi đi đi, hoàng thượng không muốn gặp ngươi.”

“Ta…”

Dung Phàm còn muốn nói gì nữa, đột nhiên nghe tiểu thái giám lớn tiếng nói: “Đi mau đi, đừng nháo sự ở đây.”

Trông thấy Dung Phàm vẫn chưa có ý định đi, tiểu thái giám nhìn qua đám thị vệ, ngay lập tức cả đám người cầm khí giới xông lên đẩy hắn đi.

Dung Phàm đột ngột bị người đẩy ngã xuống, cái bụng to to kia cũng vì thế mà va chạm mạnh vào đất liền sinh ra đau âm ĩ, hắn đưa tay vào bên trong áo choàng xoa xoa bụng chính mình, hai bên thái dương mồ hôi lạnh không ngừng xuất ra, giữa lúc choáng váng chưa tỉnh được bên tai hắn lại nghe có tiếng dõng dạc nói: “Đi mau, không thì đánh chết ngươi!”

Thoáng nhìn thấy gậy muốn đổ xuống người, Dung Phàm vội đưa tay lên đỡ, liên tục nói: “Ta đi, ta đi, đừng đánh… đừng đánh!”

Bọn thị vệ nghe nói thế dừng lại động tác chờ hắn đi. Dung Phàm khó khăn đứng dậy, có lẽ vừa rồi đã làm kinh động đến đứa trẻ, hiện tại nó đang cực lực phản ứng đánh trả, hắn âm thầm vừa lê bước đi vừa đưa tay vào trong áo choàng xoa xoa an ủi nó.

Nghĩ đến thế sự đen bạc này, bỗng nhiên cảm thấy cay đắng lắm. Vì sao giữa lúc hắn đang bị hất hủi như vậy lại mang phải cái nghiệt này?

Nam tử sinh tử? Hài tử được sinh ra từ một nam tử?

Bất luận là nghe đến cụm từ nào cũng đều là khiến người cười chết.

Hơn nữa còn là nam tử hạ tiện sinh tử. Hài tử hạ tiện được sinh ra từ một nam tử hạ tiện. Chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy cay đắng trong lòng.

Hắn trước đây chỉ là sủng vật, hiện tại là phế vật bị người người xua đuổi khinh miệt, chỉ có thể an phận sống trong cấm cung, liệu sẽ có điều gì tốt đẹp khi sinh đứa trẻ này ra. Còn chưa nói đến hắn sẽ sinh đứa trẻ ra bằng cách nào?

Dung Phàm nghĩ đến thực thấy nan giải, hiện tại hắn không còn nơi nào để đi, nơi đây cũng không muốn dung hắn. Một mình hắn thì thế nào cũng được, nhưng đứa trẻ này sao có thể chịu đựng ăn uống sơ sài lâu dài như thế? Chỉ sợ đứa trẻ sớm chết trong bụng chính mình, rồi cả hai cùng nhau mà chết. Hay là nếu như nó có thể may mắn sống đến ngày hạ sinh, hắn phải sinh nó ra như thế nào? Có khi nào nó ra không được lại chết ngộp trong bụng hắn không?

Chết? Không ngờ dễ dàng đến thế. Cũng không ngờ cuộc đời này lại quá ngắn ngủi. Đứa trẻ trong bụng thực giống như một khối u ác tính, ngày đêm hành hạ hắn đến khổ sở.

Dung Phàm nghĩ đến đứa trẻ này dù sao cũng không còn cách gì lưu giữ được. Nếu Sở Lăng đã không muốn gặp hắn, không thể cấp hắn giải pháp, chi bằng hắn tự giải quyết lấy.

Hôm sau, Dung Phàm lại đến tìm thái y, lão ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn, lại có chút khinh miệt hỏi: “Công tử đã bẩm báo với hoàng thượng?”

Dung Phàm vốn trong lòng bối rối bất an, nghe qua lại này càng thêm cúi thấp đầu, sau lại hướng thái y gượng cười nói: “Đã bẩm báo… ngài nói… nói là ngươi cấp cho ta dược phá thai.”

Thái y nghe qua, đang kiểm kê dược liệu liền dừng lại động tác nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, thực nói như vậy?”

Dung Phàm gật gật đầu, thái y nói: “Ngươi đưa tay ta xem mạch.”

“Ân.” Hắn nhẹ đặt tay lên bàn.

Thái y bắt đầu chuẩn mạch rồi còn xem đến bụng hắn, suy nghĩ một lúc nói: “Thai này của ngươi lúc này ít nhất cũng được gần sáu tháng, đã có đủ hình hài rồi… nếu bỏ đi chỉ sợ ảnh hưởng đến tính mạng, mà hành động này… cũng thực vô cùng thất đức, dù sao đứa trẻ cũng là có huyết thống hoàng gia, hoàng thượng lẽ nào muốn ngươi thật sự bỏ nó?”

Dung Phàm cúi đầu không nói, nghĩ đến cũng thật tàn nhẫn, thế nhưng hiện tại giữ lại nó cũng chỉ có một con đường không sai không lệch.

Thái y nhìn qua hắn dằn vặt như thế trong mắt còn đọng chút nước, đột nhiên thấy cảm thông nói: “Ngươi đi theo ta đến gặp hoàng thượng, ta sẽ giúp ngươi nói vài câu.”

Nói xong thái y định đi, Dung Phàm kéo hắn lại lắc đầu nói: “Không… không cần đâu… thái y…”

Thái y nhìn hắn ánh mắt kỳ dị, hắn đột nhiên lại cười nói: “Thôi không sao, dù sao thì nếu sau này hoàng thượng có hỏi, ngươi cứ bảo là đã kê dược cho ta rồi, còn lại tự ta sẽ tìm cách.”

Thái y nghe qua mơ mơ hồ hồ, nhưng những chuyện như thế này trong cung đình, ít dính liếu càng nhiều càng tốt, cũng biết hoàng thượng đối nam tử này chán ghét thế nào, ngay cả hay tin hắn mang hài tử còn cư nhiên bảo phá đi…

Dung Phàm lại cười nói: “Gần đây ta thấy không được tốt, thái y giúp ta một chút, xem xem đứa trẻ bị làm sao, ta thấy hơi đau đau.”

23/8/2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương