Đoạn Trường Thảo FULL
-
Chương 2
Tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.(Tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.)_ Trích: Tương Tư Thập Giới - Ost Bộ Bộ Kinh Tâm _Ta đã ở nơi này nửa tháng, trong nửa tháng qua, ta không ngừng cố gắng giúp Từ Thanh nhớ lại mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là vô ích...!Trong trí nhớ của y, không có ta.Ta nhìn Từ Thanh gảy đàn trước sân, khóe mắt không nhịn được lại cay cay.
Hoa Nguyệt ơi Hoa Nguyệt, rốt cuộc chuyện lúc trước là mơ hay thật? Còn hiện tại là thật hay mơ? Ta cười khổ, lắc lắc đầu.
Cho dù mơ hay thật, chỉ cần được ở cạnh Từ Thanh là ta đã vui rồi.Tiếng đàn trong trẻo như tiếng suối, róc rách, róc rách chảy qua lòng ta.
Ta cười khẽ, tuy nửa tháng này không thể giúp Từ Thanh nhớ lại người nương tử là ta đây, nhưng ta cũng phát hiện, Từ Thanh không hề bài xích một người xa lạ đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống hằng ngày của y là ta.Cuộc sống của chúng ta cũng không khác trước là mấy, chỉ là sẽ không thân mật như trước đây...!Y sẽ không tùy tiện xoa đầu ta, sẽ không ôm lấy ta vào lòng khi màn đêm giá lạnh buông xuống, cũng sẽ không thấp giọng hát bên tai ta, sẽ không dịu dàng thay ta chải tóc...Vừa nghĩ đến điều này, lòng ta lại chùng xuống, tí xíu vui vẻ ban nãy cũng không cánh mà bay.
Ta thở dài, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh càng lúc càng ảm đạm.Dường như cảm nhận được tâm trạng của ta đi xuống, ngón tay đang lướt trên dây đàn của y khựng lại, sau đó đưa mắt nhìn ta, đôi mắt đen thẫm nhìn không rõ cảm xúc, ta thoáng giật mình, trái tim bỗng chốc loạn nhịp, trong ánh mắt không cảm xúc kia, ta lại nhìn thấy một chút âm trầm lạnh lùng.
Ta hoang mang lắc lắc đầu, sau đó lần nữa nhìn thẳng vào mắt y, vẫn là đôi mắt không chứa bất cứ cảm xúc nào, ta trong lòng không khỏi thở phào, xem ra là do bản thân tưởng tượng, một người ôn hòa dịu dàng như Từ Thanh, sao có thể lộ ra ánh mắt âm trầm sắc bén kia được.
Ánh mắt đó...!rất giống với Chiến Thần Lạc Hy mà ta từng gặp qua ở Thiên Cung, đó là lúc hắn mới dẫn thiên quân đánh bại Yêu giới trở về.
Một thân đầy sát ý, lạnh lẻo, sắc bén khiến ta không tự chủ được mà run rẩy."Hoa Nguyệt, nàng sao vậy?"Ta giật mình, lập tức lấy lại tinh thần."Muội chỉ là nhớ đến ngày xưa...""Ngày xưa..." Từ Thanh trầm ngâm lập lại lời của ta, y hơi cúi đầu, chăm chú nhìn ngón tay đang lướt nhẹ trên dây đàn của mình, từng nốt nhạc trầm bổng vang lên, rời rạc, không chút liên kết.
Ta chưa bao giờ thấy Từ Thanh như vậy, cho dù là lúc trước, khi ta và y chia ly, Từ Thanh trước mặt ta vẫn bình thản thong dong, ánh mắt vẫn kiên định như thể nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay mình.Ta nhẹ nhàng đến cạnh Từ Thanh, cẩn thận không làm y giật mình mà ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn sườn mặt tuấn mỹ của y, trong phút chốc ta lại bị mê hoặc.
Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng xóa, một khúc đàn mê hoặc lòng người, trong khoảnh khắc, ta có thể nhìn thấy muôn hoa đua sắc giữa màn tuyết trắng tựa lông vũ, đẹp đến nghẹt thở.
Mà khi đó, ta cũng ngồi cạnh y như thế này..."Nàng thật sự là nương tử của ta sao?" Từ Thanh thất thần hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Ta mím môi, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Nửa tháng qua, trong lòng ta vẫn có điều không thể giải đáp nổi.
Nếu như nói nhân gian đã qua trăm năm thì Từ Thanh chắc chắn sẽ không còn sống, nếu nói đây là Từ Thanh đã chuyển thế, thì sao có thể ngay cả tên họ dung mạo cũng không đổi, hơn nữa lại còn sinh sống ở nơi này? Còn nếu...!đây là con cháu của Từ Thanh, như vậy...!chẳng lẽ sau khi ta bị bắt đi, y đã có nương tử mới? Ta thật sự càng nghĩ càng đau đầu.
Nhưng nghĩ như thế nào thì cũng chẳng tìm được đáp án.Vì vậy bản thân ta cũng rơi vào trùng trùng mê hoặc, ta, có thật sự là nương tử của y không?"Hoa Nguyệt..."Ta ngơ ngác nhìn sang Từ Thanh, y cười khẽ, tay nhẹ nhàng vén tóc ta:"Như bây giờ rất tốt, nghĩ không ra thì đừng nghĩ."Trong lòng ta bỗng ngọt ngào lạ thường.
Từ Thanh đối với ta vẫn luôn dịu dàng chăm sóc như vậy.
Y sẽ không để ta phải nhíu mày lo lắng, càng sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến ta.Ta nghiêng người tựa đầu lên vai Từ Thanh, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy dây đàn.
Tiếng đàn không chút quy luật vang lên tựa như trái tim đang đập loạn của ta lúc này."Muội vốn nghĩ...!không còn gặp được huynh nữa." Ta dừng một chút, cười khẽ:"Bây giờ thật tốt."Không cần làm rõ Từ Thanh có phải là Từ Thanh hay không, chỉ cần trái tim vẫn nói với ta người bên cạnh này là phu quân mình là được.
Cảm giác rung động từ linh hồn, từ tâm can, sự đồng điệu của ta và y sẽ không thay đổi.Ta khép lại hai mắt, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Từ Thanh, cảm giác ấm áp này, quen thuộc biết bao nhiêu.Từ Thanh vòng tay kéo lấy ta vào lòng, ôm thật chặt, cảm giác như y đang sợ ta...!biến mất.
Nhưng trong lòng ta lại rõ hơn ai hết, ta mới chính là người sợ y biến mất hơn bất cứ người nào.
Cho dù bây giờ ta và y ở cùng rất tốt, nhưng nếu một ngày nào đó, có một người con gái khác xuất hiện, khiến trái tim y bị dao động, thì ta...!nhất định sẽ bị bỏ rơi."Dù ta không nhớ ra nàng, nhưng ta nhất định sẽ không làm nàng tổn thương." Từ Thanh như đọc được suy nghĩ của ta, y cúi người, khẽ thì thầm vào tai ta, từng âm từng chữ, đều khiến trái tim đang treo cao của ta cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Chỉ bằng một lời này của y, là đủ rồi.
Ta biết, y sẽ không nói dối.Nhưng...!có lẽ ta đã vui mừng quá sớm.Ác mộng, đã lần nữa...!lập lại.Ta quét mắt nhìn một vòng trước sân, những gương mặt này thật sự quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cả người ta run rẩy."Hoa Tiên Tử, ngươi biết tội của mình chưa?" Giọng nói này, có nhắm mắt ta cũng có thể nhận ra, chủ nhân của nó không ai khác chính là Chiến Thần Lạc Hy danh vang chín tầng mây.Ta hạ mi, nắm chặt tay Từ Thanh đang bên cạnh.
Trong lòng ta bây giờ vừa sợ hãi vừa rối như tơ vò."Hoa Nguyệt không biết mình đã phạm phải tội gì..." Ta chậm rãi nói từng chữ một, trong lòng cũng nặng nề không thôi.
Đoạn đối thoại này, lúc trước đã từng xảy ra, mà khi đoạn đối thoại này kết thúc, cũng là lúc ta và Từ Thanh chia xa.Từ Thanh dường như cảm giác được sự sợ hãi của ta, y vươn tay còn lại xoa xoa đầu ta, sau đó tiến lên chặn trước mặt ta."Không biết các vị đến nhà của ta có việc gì?" Không để Lạc Hy trả lời, y đã nói tiếp:"Nếu là khách thì mời vào uống chén trà, còn nếu muốn gây chuyện, thứ lỗi cho tại hạ không tiếp."Giọng nói vẫn thản nhiên chậm rãi, không chút sợ hãi lo lắng.
Cho dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này nhưng ta vẫn không khỏi kinh sợ.
Đứng trước mặt chúng ta bây giờ không phải chỉ một Chiến Thần sát khí nặng nề, mà còn cả trăm thiên binh bao vây xung quanh, phần khí thế này dù ta là tiên cũng hoảng sợ không thôi, nhưng Từ Thanh là một người phàm lại có thể ung dung thản nhiên đối mặt mà không chút sợ hãi.Lạc Hy nhếch môi, nụ cười trên mặt tràn đầy sát khí.
Trong phút chốc này, lòng ta hoảng loạn, chưa kịp suy nghĩ đã dùng lực đánh một chưởng về phía Từ Thanh, đẩy y cách xa nơi này.
Lạc Hy là Chiến Thần, một phàm nhân như Từ Thanh chắc chắn không có một cơ hội phản kháng nào trước mặt hắn.
Ta không thể để Từ Thanh bị tổn thương.
Nhưng đồng thời cũng vì một chưởng này, mà ta bị thiên binh của Lạc Hy bắt được...Cùng lúc đó, ta thoáng nhìn thấy nét kinh ngạc thoáng hiện qua đáy mắt Từ Thanh.
Ta lúc này mới sực tỉnh, lúc trước...!ta cũng làm như vậy, mà kết quả thì...!ta bị Lạc Hy mang về Thiên Cung.Ta hoảng hốt vùng vẫy, cố thoát khỏi tay mấy tên thiên binh đang giữ chặt mình, nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Ta chỉ là một hoa tiên nhỏ nhoi, không thể nào sánh với những thiên binh thiên tướng suốt ngày chém chém giết giết kia, vì vậy ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị bọn họ cưỡng ép đạp mây rời đi.
Mà ngay lúc này, ta cũng đồng thời nhìn thấy Lạc Hy chém một kiếm về phía Từ Thanh, ta sợ hãi gọi tên y nhưng bóng dáng y trong mắt ta lại ngày càng mờ mịt.
Ta...!vô lực thay đổi mọi thứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch lần nữa lặp lại."Từ Thanh!" Ta giật mình hoảng hốt, trong miệng không ngừng gọi tên y, nhưng lại không tài nào níu kéo được thân ảnh y, y cứ như vậy biến mất trước mặt ta.Nước mắt không biết từ bao giờ đã lăn dài trên má, theo sườn mặt mà rơi trên đôi môi bị ta cắn đến rướm máu, chỉ là ta lại không nếm được vị mặn của nước mắt, cũng không hề cảm thấy đau, tất cả đều trở nên vô vị, suy nghĩ dường như cũng trở nên trống rỗng.Y cứ như vậy, biến mất rồi.
Ngay trước mặt ta...!mà biến mất.Trước mặt bỗng nhiên tối sầm, ta cứ thế lâm vào bóng đêm tăm tối.
Đợi đến khi ta tỉnh lại, thì trước mặt đã không phải là vườn hoa nhỏ quen thuộc, xung quanh cũng không còn là rừng trúc bạt ngàn.Ta ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này thật quen thuộc, ngay cả chiếc giường bạch ngọc ta đang ngồi lên cũng thật quen.
Dùng tay vỗ vỗ trán, ta lập tức nhận ra đây chính là Đoạn Trường cung, nơi ở của ta trên Thiên Cung."Từ Thanh..." Ta thấp giọng thì thào, sau đó lại không nhịn được mà chạy như bay ra ngoài.
Ta muốn tìm Từ Thanh, muốn tìm y trở về.Lúc gần đến Thiên Môn, ta bỗng nhiên bị một toán sương mù vây chặt, sau đó kéo ngược trở về phía sau.
Ta tức giận nhìn kẻ đang phá rối mình, bất ngờ lại bắt gặp Ti Mệnh Tinh Quân mang vẻ mặt lo lắng nhìn ta, ta nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn:"Tinh Quân sao lại cản đường của ta?"Ti Mệnh Tinh Quân mím môi, nhìn ta hồi lâu mới đáp lời:"Hoa Nguyệt, nàng lại rơi vào mộng cảnh?"Ta ngẩn người, trong lúc nhất thời vẫn không thể tiêu hóa những lời Ti Mệnh Tinh Quân vừa nói.Toán sương mù trong lúc ta thất thần đã kéo ta đến đối diện Ti Mệnh Tinh Quân."Hoa Nguyệt, bao giờ nàng mới tỉnh ra.
Nàng và hắn, vốn không chung ngã."Lời này của hắn khiến ta vô cùng tức giận.
Đây là chuyện riêng của ta và Từ Thanh, liên quan gì đến hắn, hắn có tư cách gì mà xen vào."Đây là chuyện riêng của ta, không cần Tinh Quân xen vào." Dứt lời, ta lập tức niệm chú muốn cắt đứt toán sương mù này, chỉ là cuối cùng ta vẫn không thành công, so với một hoa tiên nhỏ bé thì Ti Mệnh Tinh Quân vẫn có tu vi cao hơn hẳn ta.Ti Mệnh Tinh Quân vươn tay, toán sương mù càng thêm siết chặt lấy ta, ta trừng mắt nhìn hắn, trong khoảnh khắc, ta dường như thấy trong mắt hắn chất chứa bi thương phiền não, nhưng cũng có lẽ là do ta hoa mắt.Ti Mệnh ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nói ra từng chữ một:"Hoa Nguyệt, nhân gian đã qua trăm năm, hắn cũng sớm không còn là hắn, nàng cần chi phải tự làm mình đau khổ như vậy? Hắn đã sớm quên nàng rồi.
Nàng cứ để mộng cảnh tiếp nối mộng cảnh, cho dù thân là tiên tử, e rằng cũng có ngày nhập ma."Ta khó tin nhìn Ti Mệnh Tinh Quân, lời của hắn làm cho lòng của ta đau nhói, tựa như có trăm ngàn kim châm cùng lúc đâm vào.
Ta cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng thì thào, cũng không biết là đang nói với hắn hay nói với bản thân mình."Tất cả đều là thật...!là thật.
Rõ ràng, rõ ràng...!ta vừa gặp huynh ấy, sao...!sao huynh ấy có thể không nhớ ta được chứ?"Tiếng thở dài quanh quẩn bên tai, sương mù vốn đang vây chặt ta cũng dần biến mất."Hoa Nguyệt, nàng tỉnh lại đi."Ta vẫn cúi đầu, tựa như một pho tượng hình người.
Lúc Ti Mệnh Tinh Quân nói đến nhân gian đã qua trăm năm, ta lập tức nhớ lại mọi chuyện, nhưng trong sâu thẳm thâm tâm mình, ta lại muốn đó không phải là sự thật.Mộng cảnh, mộng cảnh.
Đây vốn không phải là lần đầu ta rơi vào mộng cảnh.
Từ lúc bị Thiên Đế và Thiên Hậu phạt nhốt ở tận cùng chín tầng mây, ngày ngày không thể gặp Từ Thanh, ta đã sớm từ hoảng loạn cùng nhớ nhung mà sinh ra mộng cảnh.
Mỗi một lần đều cùng một giấc mộng đó, mỗi một lần đều là kết quả đó, nhưng ta lại nguyện mãi chìm đắm trong mộng cảnh kia, chỉ có như vậy, ta mới có thể gặp lại Từ Thanh.Mà mỗi lần ta rơi vào mộng cảnh khiến cho tâm trí trở nên hoảng loạn điên cuồng, đều là Ti Mệnh Tinh Quân kéo ta thoát ra mộng cảnh của bản thân, cũng không rõ đây là phúc hay họa, là may mắn hay xui xẻo."Hoa Nguyệt..."Không để Ti Mệnh Tinh Quân nói hết lời, ta lập tức đánh gảy lời hắn:"Đa tạ Tinh Quân nhắc nhở, Hoa Nguyệt đã không sao?"Ti Mệnh Tinh Quân khựng lại, có lẽ hắn cũng ý thức được chuyện ta đã sớm thoát khỏi mộng cảnh, chỉ là trong tâm ta vẫn cứ muốn tin mộng cảnh đó là thật, cứ theo bản năng muốn hạ trần tìm người kia.Ti Mệnh Tinh Quân cúi đầu, xoay người định rời đi, nhưng còn chưa đi được vài bước, hắn lại dừng lại."Hoa Tiên Tử, mấy ngày nữa là hội Bàn Đào, nàng chớ quên."Ta giật mình, ứng thanh một tiếng xem như đã rõ, thật sự bây giờ ta chẳng có tâm trí để ý đến mấy chuyện này, nếu không phải Ti Mệnh Tinh Quân nhắc nhở, ta sớm đã quên rồi.Ti Mệnh Tinh Quân cũng không xoay người lại, cứ như vậy một đường biến mất, ngay cả bóng lưng cũng không để lại.
Ta rũ mi, có lẽ hắn đang tức giận, nhiều lần giúp đỡ ta, lại nhiều lần bị ta gạt bỏ, trách cứ, cho dù hắn tốt tình đến đâu thì cũng sẽ nổi giận.Rất nhanh đã đến hội Bàn Đào, chúng tiên khắp nơi đều hội tụ về đại điện ở Dao Trì cùng Thiên Đế và Thiên Hậu chung vui.
Ta ngồi một góc cạnh Dao Trì, tách biệt khỏi không khí nhộn nhịp trong đại điện, lặng lẽ nhìn những đóa sen hồng thắm đang nở rộ, hương sen thơm ngát, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí khiến tâm tình của ta cũng trở nên thoải mái hơn."Ngươi vẫn còn đang trách ta sao?"Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng chứa đầy uy nghiêm vang lên phía sau lưng, ta vội vã xoay người thi lễ, sau đó cũng nhẹ giọng đáp lời:"Hoa Nguyệt không dám."Người đến là Thiên Hậu Nương Nương, nàng mặc một thân lễ phục tơ lụa hoàng kim, trên thêu phượng hoàng, thập phần cao quý.Thiên Hậu thở dài.
Ta biết nàng hiểu rõ, tuy ngoài miệng ta nói không dám, nhưng trong lòng sớm đã oán giận trăm ngàn lần.Hơn trăm ngày ở Thiên Cung, ta không ngừng rơi vào mộng cảnh, cũng đủ thấy tình cảm ta dành cho người dưới trần gian kia sâu nặng chừng nào, thậm chí nếu như không phải Ti Mệnh nhiều lần cắt ngang, cảnh tỉnh, sợ rằng ta đã sớm nhập ma."Đáng sao?"Ta giật mình, không ngờ Thiên Hậu sẽ hỏi như thế.
Tuy rằng đây chỉ là một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng ta lại biết rõ ý của nàng đang nói đến điều gì.Ta kiên định gật đầu:"Đáng."Thiên Hậu lại thở dài, trong đáy mắt ẩn chứa tiếc thương:"Đáng tiếc, ngươi và hắn không chung ngã."Thiên Hậu nói xong lời này thì xoay người trở về đại điện, để lại một mình ta ngẩn người bên Dao Trì.
Ta dĩ nhiên biết Thiên Hậu nói đúng, ta là tiên, y là người, vốn dĩ không thể bên cạnh nhau.
Nhưng sao ta thật sự không cam tâm.
Chẳng phải trên đời này có một câu gọi là: người có tình ắt nên giai ngẫu sao? Ta và y sao lại không thể.
Nhưng dù có thế nào thì ta cũng không thể trốn khỏi hội Bàn Đào của Thiên Đế, Thiên Hậu.Ta ngơ ngác bị chúng tiên nữ kéo vào trong đại điện, sau khi thi lễ với Thiên Đế, Thiên Hậu cùng chúng thần quân thì được đưa đến một chỗ ngồi cạnh Ti Mệnh Tinh Quân, không cần nói, ta cũng biết, đây là ý của Thiên Hậu.
Thiên Hậu vì muốn chặt đứt chuyện của ta và Từ Thanh, ngay cả chuyện "mai mối" này mà cũng làm được.Ti Mệnh Tinh Quân nhìn ta, cười khẽ:"Nếu nàng mệt thì về nghỉ trước, ta sẽ giúp nàng bẩm lại với Thiên Đế cùng Thiên Hậu."Ta mím môi, không đáp lời.Tiếng thở dài lập tức quanh quẩn bên tai, giữa tiếng đàn ca sáo trúc, không ngờ ta lại có thể nghe rõ đến như vậy, không biết là người bên cạnh cố ý hay vô tình.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, ta cũng không quan tâm, bây giờ ta chỉ nghĩ đến Từ Thanh và lời mà Thiên Hậu đã nói lúc trước.Người và tiên, vốn không chung đường.Y và ta, chẳng thể thành đôi.Ta bật cười, tay nâng chén rượu trên bàn ngọc nhấp một ngụm, cảm giác ngọt ngào cùng đắng chát lần lượt vươn trên đầu lưỡi, có chút khó chịu.
Đây là lần thứ hai ta uống rượu, lần thứ nhất là lúc thành thân cùng Từ Thanh, uống rượu giao bôi, nhưng vị rượu lúc đó không hiểu sao chỉ có ngọt ngào, một chút đắng chát, cay nồng đều không có.Ta lắc lắc đầu, vừa định nhấp thêm một ngụm thì chén rượu bằng ngọc trong tay đã bị giật mất.
Ta giương mắt nhìn Ti Mệnh Tinh Quân bên cạnh, nhíu mày không vui."Rượu này tuy làm từ hoa quả, nhưng đã ủ ngàn năm, tốt cho tu vi, nhưng nàng vẫn là không nên uống nhiều."Ta rũ mi, có chút chán nản:"Ta chỉ vừa uống một ngụm."Nghe nói rượu có thể giải sầu, có thể giúp người ta quên hết chuyện không vui, ta chỉ là muốn uống nhiều thêm một chút thôi, như vậy thì đêm nay cũng không cần tiếp tục phiền muộn.Ti Mệnh Tinh Quân một hơi uống cạn chén rượu của ta, thản nhiên nói:"Một ngụm cũng là quá nhiều rồi."Ta trừng mắt nhìn hắn.
Một ngụm là quá nhiều ư? Thế hắn vừa uống cả chén của ta thì ít sao? Ta bĩu môi, tỏ vẻ không vui, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu."Hoa Nguyệt, nếu nàng muốn uống, một ngụm vong tình là được."Ta cứng người, mím môi thành một đường thẳng, vong tình, vong tình, muốn ta quên Từ Thanh sao? Điều đó là không thể! Tuyệt đối không thể!Ta cười giễu, cúi đầu không nhìn Ti Mệnh Tinh Quân:"Không có khả năng."Ti Mệnh Tinh Quân vẫn không buông tha, hắn tiếp tục khuyên ta uống vong tình, chỉ là ta nghĩ, cho dù uống vong tình, thì ta nhất định cũng sẽ không quên y quá lâu.
Y, đã khảm sâu vào xương tủy của ta rồi.
Từng cử chỉ dịu dàng, từng lời nói ôn nhu, tất cả đều làm ta không thể nào quên được.Ta mệt mỏi đứng dậy, hướng Ti Mệnh Tinh Quân nhẹ nhàng thi lễ:"Phiền Tinh Quân thay Hoa Nguyệt nói một lời với Thiên Đế cùng Thiên Hậu, Hoa Nguyệt mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi."Giọng nói nhẹ nhàng như cũ, nhưng ta tin rằng Ti Mệnh Tinh Quân hiểu rõ, ta đang tức giận, hơn nữa, lửa giận này còn rất lớn.Ti Mệnh mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó với ta, nhưng cuối cùng y lại không nói, chỉ khe khẽ gật đầu đáp ứng.
Ta lập tức nói hai tiếng đa tạ rồi rời đi.Thiên Cung hôm nay đẹp hơn mọi hôm, đây là vì tiệc Bàn Đào của Thiên Hậu nương nương mà chuẩn bị.
Ta không mục đích lang thang khắp nơi, trong bất giác lại lạc đến nơi tận cùng phía Đông Thiên Cung.Phía Đông Thiên Cung bị bóng tối che phủ, mang theo cảm giác lạnh lẽo rợn người.
Ta thất thần dừng chân, không biết nên đi tiếp hay dừng lại.
Đông Thiên Cung có thể xem là một trong những "cấm địa" trên Cửu Trùng Thiên này, nhưng đặc biệt ở chỗ, nơi này không có ai canh gác, nói đúng hơn, là không ai dám đến...!Chỉ vì ở nơi này có một hồ nước xanh biếc trong suốt như ngọc bích, lại lạnh hơn băng tuyết ngàn năm – Diệp Hàn Đàm.Ta nhìn tia sáng màu ngọc bích cách mình không xa, nhịp tim bỗng nhiên gia tốc một cách bất thường.Nơi đó là Diệp Hàn Đàm.Là Diệp Hàn Đàm mà Thiên Đế cùng Thiên Hậu cũng phải kiêng kỵ không dám đến gần.Thần tiên rơi vào Diệp Hàn Đàm, tiên duyên sẽ bị hủy, nếu may mắn thì có thể giữ lại ba hồn bảy phách, đầu thai chuyển thế, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng nếu xui xẻo, hồn siêu phách tán, vĩnh viễn hóa thành cát bụi.Ta như bị mê hoặc mà tiến dần đến cạnh Diệp Hàn Đàm, nhìn bóng dáng mình phản chiếu dưới mặt nước, miệng ta khẽ cong, dường như phía sâu dưới kia, có ai đó đang gọi ta, chỉ cần một bước thôi, nghe theo tiếng gọi dưới đáy hồ xanh biếc kia, ta sẽ có thể gặp lại y, người mà ta yêu thương nhất, sau đó chúng ta sẽ lại ở bên nhau, ai cũng không thể chia cách.Đúng lúc này, bên tai bỗng thoáng tiếng gọi tên mình, ta hoảng hốt, vội vã lui về phía sau, đưa mắt tìm kiếm xung quanh mình."Hoa Nguyệt!"Tiếng gọi ngày càng rõ ràng hơn, ta cũng nghe ra đó là giọng của Ti Mệnh Tinh Quân.
Cắn chặt môi, trong lòng ta dâng lên một trận phẫn nộ, lúc nào Ti Mệnh cũng đúng lúc ngăn chặn ta, khiến ta không thể gặp lại Từ Thanh."Hoa Nguyệt." Tiếng gọi ngày một gần, nhịp tim của ta cũng càng lúc càng tăng nhanh, ta đưa mắt nhìn mặt hồ xanh biếc, trong lòng thoáng qua chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đạp mây trở về Đoạn Trường cung.Thậm chí, ngay cả khi đã trở về phòng của mình, trái tim của ta vẫn chưa bình ổn, trong đầu vẫn ẩn hiện mặt hồ xanh biếc kia.
Ở đâu đó sâu tận linh hồn mình, ta nghe thấy bản thân mình đang kêu gọi ta trở lại nơi đó.
Chỉ cần bước vào Diệp Hàn Đàm, ta sẽ có cơ hội gặp lại Từ Thanh, mặc dù cơ hội này rất nhỏ, vô cùng nhỏ.Ta ngơ ngác nhìn bản thân mình phản chiếu trên gương.
Gương mặt tại nhợt, mái tóc được búi cầu kỳ đã có chút rối.
Nếu như là lúc trước, Từ Thanh nhất định sẽ cười khẽ, rồi dịu dàng chải tóc thay ta.
Trái với tài đánh đàn của mình, y búi tóc rất tệ, xiêu xiêu vẹo vẹo, trông còn thảm hơn lúc tóc ta đang rối tung, chỉ là cho dù thế nào, trong lòng ta, tóc mà y thay ta búi, vẫn đẹp nhất từ trước đến giờ.Khóe môi khẽ cong thành một nụ cười, nhưng nước mắt lại lăn dài bên má, trượt qua sườn mặt, rơi trên mặt bàn bạch ngọc bóng loáng.
Bạch ngọc phản chiếu bóng dáng của ta, đau thương đến mức ta cũng chẳng nhận ra bản thân Hoa Tiên Tử vô ưu vô lự ngày trước..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook