Đoạn Tình Kết
Chương 45

Ban đêm, giờ hợi, rừng rậm.

Bắc Đường Ngạo dựa vào ám hiệu do Tây Môn Việt lưu lại, tìm được một vật được giấu dưới gốc cây khô.

“Môn chủ, xảy ra chuyện gì?”

“Sự tình có biến.” Bắc Đường Ngạo dương dương mật hàm trong tay. “Chúng ta phải đến biên cảnh Việt quốc gặp bọn họ.”

Thiên Môn phân đà đóng ở trong Hoa Thành nhiều năm, bàn chi thác tiết (*), kéo dài nhiều nhánh, không phải dễ dàng một sớm một chiều toàn bộ có thể di tản. Hiện tại nếu cùng Việt quốc phát sinh xung đột chính diện, để đảm bảo toàn bộ người của Thiên Môn an toàn rút lui, Tây Môn Việt phải mang theo mấy trăm danh huynh đệ đi đến biên cảnh trước. Ven đường lưu lại tín hiệu, bảo trì liên lạc.

(*) bàn chi thác tiết: quan hệ rộng và phức tạp, liên quan đến nhiều đối tượng khác (tham khảo tangthuvien).

Bắc Đường Ngạo nhìn khu rừng tối đen, đột nhiên có một khẩu tiếu (trạm gác) phát ra ánh sáng. Chỉ một lúc sau, giữa màn đêm, một tuấn mã như tuyết phi đến, theo sau là một tuấn mã màu mận nữa.

Tây Môn Việt thật chu đáo, giữ ngựa lại cho bọn họ.

Bắc Đường Ngạo đến gần Mặc Tuyết, vuốt vuốt lông mao của nó, xoay người lên ngựa. Ngôn Phi Ly cũng sải bước đến con ngựa kia.

“Đi.”

Tuấn mã phi băng băng, nháy mắt đã mất hút trong rừng rậm sâu thẳm.

Hai người một mạch phi đến bình minh, cuối cùng cũng tạm thoát khỏi phạm vi truy bắt của Hoa Thành.

Sơn lâm buổi sớm mai, sương giăng dày đặc, mang theo hơi lạnh, không khí cũng ướt át.

Đi qua một dòng suối, Bắc Đường Ngạo nhìn Phi Ly, nói:

“Phi Ly, chúng ta nghỉ ở đây một lát đã.”

“Vâng.”

Dắt ngựa đến bên suối uống nước. Nước suối lạnh buốt, hai người chỉ đơn giản tẩy rửa một chút.

Bắc Đường Ngạo cảm thấy sắc mặt Ngôn Phi Ly không tốt lắm. Y vừa mới khỏi bệnh, lại phải chạy thục mạng suốt một đêm, tuy nội lực đã khôi phục, nhưng thể lực vẫn chưa được như trước.

Ngôn Phi Ly tháo bao phục trên lưng ngựa mà Tây Môn Việt để lại xuống, bên trong có ngân lượng, dược vật, y phục cần thiết, còn có lương khô. Chuẩn bị thật đầy đủ.

Ngôn Phi Ly mang bao phục về phía đại thụ gần dòng suối chờ Bắc Đường Ngạo, đột nhiên thấy hoa mắt.

“Phi Ly!” Bắc Đường Ngạo cả kinh, vội đỡ lấy y.

“Ngươi làm sao vậy?” Thấy thần sắc y khác thường, nhanh chóng đỡ y ngồi xuống dưới táng cây.

“Thuộc hạ không sao.” Ngôn Phi Ly tỉnh lại một chút, muốn mở bao phục, nhưng tay run rẩy kịch liệt, dĩ nhiên không mở nổi. Run rẩy một lát, thật vất vả mới tháo gỡ được, cầm lấy một cái màn thầu, muốn đưa cho Bắc Đường Ngạo, nhưng vẫn cứ run lên, màn thầu rơi xuống đất.

Ngôn Phi Ly không ngờ dược tính lại phát tác mau vậy. Có lẽ đêm qua nội lực đã hao hụt, lại phải một mạch chạy nhanh, máu tuần hoàn cũng nhanh hơn, thôi động dược tính.

Bắc Đường Ngạo thấy dáng vẻ của y, đã nhận ra.

“Phi Ly, có phải dược tính phát tác?”

Ngôn Phi Ly khó khăn gật đầu.

Bắc Đường Ngạo thấy y cắn môi, thân thể không ngừng lẩy bẩy, hai tay nắm chặt, dường như đang cố nén thống khổ.

“Môn, môn chủ, nếu, nếu như thuộc hạ, không, không chống đỡ được, thỉnh ngài trói, trói ta lại…”

Bởi vì đây là lần đầu phát tác, cả hai đều chưa chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ dược tính của Mê Đà Tiên đến không báo trước thế này, phát tác rất mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, toàn bộ bắp thịt của Ngôn Phi Ly bị khống chế đến cứng ngắc. Khó khăn phun ra mấy chữ, Ngôn Phi Ly đã hết sức rồi. Y biết bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh, bản thân vô luận thế nào cũng phải chịu đựng được.

Bắc Đường Ngạo không thể điểm huyết đạo của y, như vậy chỉ khiến kinh mạch vận hành không mau, độc tố sẽ lắng lại khó thoát ra, buộc lòng phải để y tự sinh kháng. Nhưng dù biết vậy, nhìn thấy dáng vẻ đó của y, hắn sao có thể ngồi yên được.

Toàn thân Ngôn Phi Ly khó chịu muốn chết, nói không nên lời, chỉ cảm thấy vô pháp kiềm chế bản thân. Hai tay siết chặt, móng tay bấm vào thịt đến chảy máu, cơ thể run rẩy càng lúc càng ác liệt.

Bắc Đường Ngạo thấy thần chí y bắt đầu mê loạn, thống khổ tăng lên, sợ y không chịu nổi độc tính phát tác, khả năng sẽ tự làm hại bản thân. Cuối cùng không nhịn được, từ sau ôm lấy y, dùng sức tách hai nắm tay ra, để y nắm lấy tay mình.

Thái dương dần dần lên cao, không gian cũng trở nên ấm áp hơn. Dưới tán cây thông rậm rạp, nước chảy bên suối, Bắc Đường Ngạo gắt gao ôm chặt Ngôn Phi Ly, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại.

Qua hai ba canh giờ, cơn phát tác cuối cùng cũng dần dừng lại. Ngôn Phi Ly không biết từ lúc nào đã mê man trong lồng ngực Bắc Đường Ngạo.

Bắc Đường Ngạo bắt mạch cho y, tạm yên lòng rồi. Cẩn thận để y dựa vào thân cây, đứng dậy. Toàn thân Bắc Đường Ngạo cũng có chút cứng ngắc, huống hồ là Phi Ly.

Lấy quần áo từ trong bao ra, đắp lên cho Ngôn Phi Ly. Bắc Đường Ngạo nhìn y trầm ngủ, biết y vừa mới tiêu hao phần lớn tinh lực. Mình cũng bị cảm giác mỗ hôi thấm ướt cả người làm khó chịu.

Đi đến dòng suối, thấy chỗ này hẻo lánh, chung quanh chỉ có hai người hai ngựa an tĩnh, Bắc Đường Ngạo không lo nghĩ nhiều, cởi hết y vật, đi xuống suối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương