Đoạn Tình Kết
-
Chương 31
Ngôn Phi Ly cả người chấn động, mắt mở lớn nhìn Bắc Đường Ngạo. Còn Bắc Đường Ngạo khi nhìn thấy vẻ mặt này của y, liền hiểu lời mình nói đã chạm vào đúng nỗi lòng người đối diện.
“Môn chủ, ngài có ý gì?” Thanh âm của Ngôn Phi Ly thoáng run rẩy.
“Ý bản tọa là, có thể để ngươi gặp hài tử kia.”
Ngôn Phi Ly ôm lấy cánh tay hắn: “Môn chủ…”
Bắc Đường Ngạo nhìn dáng vẻ kích động mừng rỡ của y, trong lòng có chút phấn khởi, nói với y: “Phi Ly, chỉ cần ngươi đỡ hơn, cùng bản tọa quay về Tổng đà, ngươi đương nhiên có thể gặp nó.”
Ngôn Phi Ly mấy ngày trời cứ nghe quay về Tổng đà, là có chút rùng mình, nhưng giờ đây, chỉ một lòng mong ngóng có thể trở về. Ý nghĩ về Ly nhi hiện lên, cũng không nhịn được hỏi:
“Ly nhi nó, nó có khỏe không? Nó trông như thế nào? Môn chủ có gặp nó không?”
“Ân. Con rất khỏe. Không những mũm mĩm, mà phi thường khả ái. Bản tọa trước khi đi có gặp.”
Tâm Ngôn Phi Ly như nhảy múa, trong đầu tràn ngập tưởng tượng dáng vẻ của Ly nhi. Nhớ tới tiểu thân thể mềm mại từng nằm trong lòng mình, khuôn mặt nhiu nhíu vào, cũng nắm tay mập mập, giờ không biết trông thế nào. Lớn lên có giống y nhiều không, giống môn chủ chút nào không?
Ngôn Phi Ly kích động không biết phải nói gì, chợt nghĩ ra, mở miệng muốn nói lại bị Bắc Đường Ngạo chặn lại.
“Đừng nói với bản tọa là ngươi giờ đã không vấn đề, dậy còn không nổi nữa là đi đường.”
“Môn chủ, ta…” Ngôn Phi Ly còn muốn thuyết phục.
“Không. Phi Ly, đừng để ta đổi ý.”
Ngôn Phi Ly cả kinh, lập tức im lặng. Thế nhưng thần sắc lại có vẻ lo lắng bất an.
Bắc Đường Ngạo cười cười, vươn tay giữ y, “Ly nhi sắp được một tuổi rồi, một tháng trước ta gặp đã lên cân, mắt vừa to vừa tròn, còn có thể cười. Chỉ cần ngươi mau chóng hồi phục là có thể gặp nó.”
Thần sắc Ngôn Phi Ly khẽ động.
“Chuyện gì vậy?” Bắc Đường Ngạo nháy mắt trông thấy vẻ do dự của y.
“Môn chủ, Ly nhi… Có giống ta không?” Kì thực y muốn hỏi Ly nhi giống y hay giống môn chủ. Nhưng câu hỏi không thể thoát ra.
“Rất giống.” Bắc Đường Ngạo nhìn ánh mắt chờ mong của y, suy nghĩ thêm, lại cẩn thận nói: “Mắt con rất giống ngươi, vẻ cười rộ lên cũng rất giống, còn lại khá giống ta.”
Ngôn Phi Ly vốn kìm nén nỗi nhớ đứa con đã lâu, lúc này nghe Bắc Đường Ngạo miêu tả, tình cảm trong lòng như bài sơn đảo hải mà dâng trào, kích động không kiềm chế được mình. Ngay cả lúc bị Bắc Đường Ngạo ôm vào ngực cũng không chú ý.
Bắc Đường Ngạo nói sẽ để y gặp con cũng chỉ tính là kế tạm, muốn y có thêm một hi vọng, sớm khỏe lại. Đợi trở về Tổng đà, gặp hài tử một lần cũng được. Nhưng thấy dáng vẻ xúc động của y, tâm trạng không khỏi động lòng.
Hài tử cũng là con đẻ của Ngôn Phi Ly, để hắn gặp hài tử, sao lại không được?
Bắc Đường Ngạo ngẫm nghĩ thoáng qua, rồi lại nhìn y. Lúc này vì đang kích động, khuôn mặt gầy gò của Ngôn Phi Ly có chút ửng hồng. Năm nay kì thực y đã 29 tuổi rồi, nhiều tháng nay lăn lộn sa trường tới kiệt sức, tóc mai vài sợi đã chuyển bạc. Càng ngày càng gầy, tâm lực tiều tụy, khóe mắt cũng có mấy đường hằn nhạt. Trước đây y dù không phải là phi thường tuấn mỹ, nhưng cũng mang một vẻ đẹp ôn nhu, cương trực như trúc. Giờ vì bệnh, lại đã từng sinh con, ngược lại còn có vẻ vị đạo (hứng thú =)) – ôi Ngạo ca~).
Bắc Đường Ngạo nhìn nhìn, không thể nhịn được động tình, hạ môi, hôn y.
Ngôn Phi Ly cả kinh, chợt tỉnh, lúng túng nhìn hắn.
Bắc Đường Ngạo bị đôi con ngươi đen nhánh như ban lộc làm không thể nhẫn được, ghé vào tai y, lẩm bẩm: “Phi Ly, ta muốn ôm ngươi.”
Ngôn Phi Ly toàn thân cứng đơ.
Hai thân ngươi tương đương. Tỉ mĩ ngắm còn thấy Ngôn Phi Ly cao hơn một chút. Nhưng y giờ gầy lắm, được Bắc Đường Ngạo ôm, trông cũng chẳng có vẻ cao lớn gì.
Ngôn Phi Ly đương nhiên hiểu ý tứ của hắn. Vừa rời Tổng đà, có lúc cũng không nhịn được động tình. Nhưng giờ đây, sau khi mất hài tử, y trăm triệu không muốn.
“Không! Không thể!” Ngôn Phi Ly nhất mực cự tuyệt.
Đôi mắt Bắc Đường Ngạo nheo lại: “Vì sao? Thu đại phu đã nói thân thể ngươi không còn đáng ngại.”
“Không thể.” Ngôn Phi Ly muốn đẩy hắn, nhưng gốc bệnh khiến y không thoát được đôi tay như sắt kia.
“Môn chủ, ngài, ngài đã thành thân…” Ngôn Phi Ly hoảng loạn tìm cớ.
“Vậy thì sao?” Bắc Đường Ngạo nhíu nhíu đôi mi dài. Lâm Yên Yên tuy là thê tử của hắn, nhưng quan hệ của hắn và Ngôn Phi Ly không liên quan đến nàng.
Ngôn Phi Ly thấy hắn không để tâm, vẫn siết chặt lấy mình, tâm trạng vốn đang nhảy loạn giờ liền nguội lạnh.
Bắc Đường Ngạo vẫn rất gần, còn muốn hôn y, nhưng khi vừa hạ môi liền bị y né tránh, nụ hôn rơi xuống gò má. Nhãn thần Bắc Đường Ngạo nhất lãnh, chằm chằm nhìn y. Cười gằn một tiếng:
“Chúng ta ngay cả con cũng đã sinh, giờ còn nói gì chuyện nên hay không?”
Ngữ khí thoáng trào phúng khiến sắc mặt Ngôn Phi Ly tái nhợt. Y cứng ngắc lại, rồi đột ngột trầm thanh: “Môn chủ, ngài còn nhớ đã nói gì với ta không?”
Bắc Đường Ngạo chấn động, vòng tay nới lỏng.
“Ngài từng nói, có những việc đương đoạn bất đoạn, kỳ đoạn tự loạn. Bây giờ, ta đã hiểu rồi.” Y dừng lại một chút, lại chậm rãi nói: “Ta đạ hạ quyết tâm, phải cắt đứt nghiệt duyên này với ngài, từ nay về sau, sẽ không nghĩ tới nữa.”
“Môn chủ, ngài có ý gì?” Thanh âm của Ngôn Phi Ly thoáng run rẩy.
“Ý bản tọa là, có thể để ngươi gặp hài tử kia.”
Ngôn Phi Ly ôm lấy cánh tay hắn: “Môn chủ…”
Bắc Đường Ngạo nhìn dáng vẻ kích động mừng rỡ của y, trong lòng có chút phấn khởi, nói với y: “Phi Ly, chỉ cần ngươi đỡ hơn, cùng bản tọa quay về Tổng đà, ngươi đương nhiên có thể gặp nó.”
Ngôn Phi Ly mấy ngày trời cứ nghe quay về Tổng đà, là có chút rùng mình, nhưng giờ đây, chỉ một lòng mong ngóng có thể trở về. Ý nghĩ về Ly nhi hiện lên, cũng không nhịn được hỏi:
“Ly nhi nó, nó có khỏe không? Nó trông như thế nào? Môn chủ có gặp nó không?”
“Ân. Con rất khỏe. Không những mũm mĩm, mà phi thường khả ái. Bản tọa trước khi đi có gặp.”
Tâm Ngôn Phi Ly như nhảy múa, trong đầu tràn ngập tưởng tượng dáng vẻ của Ly nhi. Nhớ tới tiểu thân thể mềm mại từng nằm trong lòng mình, khuôn mặt nhiu nhíu vào, cũng nắm tay mập mập, giờ không biết trông thế nào. Lớn lên có giống y nhiều không, giống môn chủ chút nào không?
Ngôn Phi Ly kích động không biết phải nói gì, chợt nghĩ ra, mở miệng muốn nói lại bị Bắc Đường Ngạo chặn lại.
“Đừng nói với bản tọa là ngươi giờ đã không vấn đề, dậy còn không nổi nữa là đi đường.”
“Môn chủ, ta…” Ngôn Phi Ly còn muốn thuyết phục.
“Không. Phi Ly, đừng để ta đổi ý.”
Ngôn Phi Ly cả kinh, lập tức im lặng. Thế nhưng thần sắc lại có vẻ lo lắng bất an.
Bắc Đường Ngạo cười cười, vươn tay giữ y, “Ly nhi sắp được một tuổi rồi, một tháng trước ta gặp đã lên cân, mắt vừa to vừa tròn, còn có thể cười. Chỉ cần ngươi mau chóng hồi phục là có thể gặp nó.”
Thần sắc Ngôn Phi Ly khẽ động.
“Chuyện gì vậy?” Bắc Đường Ngạo nháy mắt trông thấy vẻ do dự của y.
“Môn chủ, Ly nhi… Có giống ta không?” Kì thực y muốn hỏi Ly nhi giống y hay giống môn chủ. Nhưng câu hỏi không thể thoát ra.
“Rất giống.” Bắc Đường Ngạo nhìn ánh mắt chờ mong của y, suy nghĩ thêm, lại cẩn thận nói: “Mắt con rất giống ngươi, vẻ cười rộ lên cũng rất giống, còn lại khá giống ta.”
Ngôn Phi Ly vốn kìm nén nỗi nhớ đứa con đã lâu, lúc này nghe Bắc Đường Ngạo miêu tả, tình cảm trong lòng như bài sơn đảo hải mà dâng trào, kích động không kiềm chế được mình. Ngay cả lúc bị Bắc Đường Ngạo ôm vào ngực cũng không chú ý.
Bắc Đường Ngạo nói sẽ để y gặp con cũng chỉ tính là kế tạm, muốn y có thêm một hi vọng, sớm khỏe lại. Đợi trở về Tổng đà, gặp hài tử một lần cũng được. Nhưng thấy dáng vẻ xúc động của y, tâm trạng không khỏi động lòng.
Hài tử cũng là con đẻ của Ngôn Phi Ly, để hắn gặp hài tử, sao lại không được?
Bắc Đường Ngạo ngẫm nghĩ thoáng qua, rồi lại nhìn y. Lúc này vì đang kích động, khuôn mặt gầy gò của Ngôn Phi Ly có chút ửng hồng. Năm nay kì thực y đã 29 tuổi rồi, nhiều tháng nay lăn lộn sa trường tới kiệt sức, tóc mai vài sợi đã chuyển bạc. Càng ngày càng gầy, tâm lực tiều tụy, khóe mắt cũng có mấy đường hằn nhạt. Trước đây y dù không phải là phi thường tuấn mỹ, nhưng cũng mang một vẻ đẹp ôn nhu, cương trực như trúc. Giờ vì bệnh, lại đã từng sinh con, ngược lại còn có vẻ vị đạo (hứng thú =)) – ôi Ngạo ca~).
Bắc Đường Ngạo nhìn nhìn, không thể nhịn được động tình, hạ môi, hôn y.
Ngôn Phi Ly cả kinh, chợt tỉnh, lúng túng nhìn hắn.
Bắc Đường Ngạo bị đôi con ngươi đen nhánh như ban lộc làm không thể nhẫn được, ghé vào tai y, lẩm bẩm: “Phi Ly, ta muốn ôm ngươi.”
Ngôn Phi Ly toàn thân cứng đơ.
Hai thân ngươi tương đương. Tỉ mĩ ngắm còn thấy Ngôn Phi Ly cao hơn một chút. Nhưng y giờ gầy lắm, được Bắc Đường Ngạo ôm, trông cũng chẳng có vẻ cao lớn gì.
Ngôn Phi Ly đương nhiên hiểu ý tứ của hắn. Vừa rời Tổng đà, có lúc cũng không nhịn được động tình. Nhưng giờ đây, sau khi mất hài tử, y trăm triệu không muốn.
“Không! Không thể!” Ngôn Phi Ly nhất mực cự tuyệt.
Đôi mắt Bắc Đường Ngạo nheo lại: “Vì sao? Thu đại phu đã nói thân thể ngươi không còn đáng ngại.”
“Không thể.” Ngôn Phi Ly muốn đẩy hắn, nhưng gốc bệnh khiến y không thoát được đôi tay như sắt kia.
“Môn chủ, ngài, ngài đã thành thân…” Ngôn Phi Ly hoảng loạn tìm cớ.
“Vậy thì sao?” Bắc Đường Ngạo nhíu nhíu đôi mi dài. Lâm Yên Yên tuy là thê tử của hắn, nhưng quan hệ của hắn và Ngôn Phi Ly không liên quan đến nàng.
Ngôn Phi Ly thấy hắn không để tâm, vẫn siết chặt lấy mình, tâm trạng vốn đang nhảy loạn giờ liền nguội lạnh.
Bắc Đường Ngạo vẫn rất gần, còn muốn hôn y, nhưng khi vừa hạ môi liền bị y né tránh, nụ hôn rơi xuống gò má. Nhãn thần Bắc Đường Ngạo nhất lãnh, chằm chằm nhìn y. Cười gằn một tiếng:
“Chúng ta ngay cả con cũng đã sinh, giờ còn nói gì chuyện nên hay không?”
Ngữ khí thoáng trào phúng khiến sắc mặt Ngôn Phi Ly tái nhợt. Y cứng ngắc lại, rồi đột ngột trầm thanh: “Môn chủ, ngài còn nhớ đã nói gì với ta không?”
Bắc Đường Ngạo chấn động, vòng tay nới lỏng.
“Ngài từng nói, có những việc đương đoạn bất đoạn, kỳ đoạn tự loạn. Bây giờ, ta đã hiểu rồi.” Y dừng lại một chút, lại chậm rãi nói: “Ta đạ hạ quyết tâm, phải cắt đứt nghiệt duyên này với ngài, từ nay về sau, sẽ không nghĩ tới nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook