Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng
-
Chương 55: Bệnh viện ma ám (03)
Hà Nghiễm Hồng, Bành Vệ cũng ở trong đó, sau khi gặp gỡ giáo sư Trần và Điền Huyên, tình huống hai bên đều đã rõ ràng.
—— bọn họ đều nhận ra bệnh viện này chính là bệnh viện họ được đưa đến cứu trị hai năm trước, cũng là bệnh viện xảy ra hoả hoạn cách đây không lâu, không có bao nhiêu người còn sống.
Điều này cũng có ý nghĩa là vào giờ phút này, tất cả mọi người trong bệnh viện này đều là người chết, đương nhiên, ngoại trừ bọn họ.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong bệnh viện và không thể ra ngoài.
Ngũ Hạ Cửu cố tình đứng bên cạnh giáo sư Trần và Điền Huyên, còn bên kia đứng đầy hành khách.
Dường như có một ranh giới vô hình ở giữa bọn họ, một bên là NPC, một bên là hành khách.
Trong khi giáo sư Trần, Bành vệ bọn họ đang thảo luận với nhau, bên kia Thời Thương Tả, Tạ Bàn vã những hành khách khác cũng đang nhỏ giọng thảo luận.
Ngũ Hạ Cửu im lặng liếc nhìn qua, bao gồm cả hai người A Tả và Tạ Bàn, tổng cộng có 7 hành khách mà cậu đã xem qua trong danh sách đăng ký đoàn tàu luân hồi lần này.
Có hai hành khách mới, cũng không biết là hai người nào trong số đó.
Đúng lúc này, một trong số những người hành khách đã đi hỏi với đám người giáo sư Trần:
“Có phải các người biết gì đó không?”
“Con đại bàng màu máu trên ngực chúng ta là chuyện như thế nào?”
Người hành khách này tên là Lạt Bá, sau khi bọn họ xuống từ trên đoàn tàu luân hồi, trước mắt chính là cảnh tượng núi Tuyết Sơn trắng xóa một mảnh.
Ngay sau đó, mọi người liền cảm giác trước ngực đau đớn khó chịu, chờ sau khi kéo cổ áo ra kiểm tra, thì thấy hiện lên đồ án chim đại bàng màu máu này.
Và ngay sau đó, bọn họ không cản được cơn choáng đột nhiên đánh úp lại, ngay lập tức đã ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện quỷ dị này.
Nghe vậy, Hà Nghiễm Hồng ánh mắt chợt lóe, trước khi giáo sư Trần mở miệng nói trả lời, anh ta đã giành trước một bước:
“Chúng tôi chỉ đến khám ở bệnh viện này vào hai năm trước.”
“Đến nỗi hoạ tiết chim đại bàng …… Chúng tôi cũng không biết vì sao lại thế này.”
“Chúng tôi đây chỉ là một đội thám hiểm vừa mới tiến vào núi tuyết đã gặp phải tuyết lở, còn bị đưa tới bệnh viện đã từng cháy và biến mất này, hiện tại chúng tôi chỉ muốn nghĩ cách rời đi.”
Lạt Bá nhíu mày nói: “Nhưng anh cũng thấy, chúng ta không có cách nào rời khỏi bệnh viện này.”
“Trừ khi chúng ta tìm được biện pháp cởi bỏ nguyền rủa của hoạt tiết chim đại bàng, các người thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Lạt Bá nghi ngờ nhìn về phía đám người giáo sư Trần, Hà Nghiễm Hồng.
Trong đó bao gồm cả Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi suy ngẫm, dựa vào thông tin bổ sung —— Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ và Điền Huyên hai năm trước đã tiến vào núi tuyết thám hiểm, còn tìm được bảo vật thần bí.
Và hai năm trước đây bọn họ đã bị nguyền rủa, chỉ còn sống được thêm ba năm.
Hiện tại bọn họ lại thành lập một đội thám hiểm với những hành khách để tiến vào núi tuyết, cũng chỉ để tìm ra biện pháp giải nguyền rủa.
Nhưng bây giờ Hà Nghiễm Hồng nói ra những lời này để che giấu việc đã từng tìm được bảo vật ở núi tuyết, cũng che giấu việc bọn họ đã bị nguyền rủa từ trước.
Nhưng là, thông tin bổ sung có nhắc tới “Bảo vật thần bí bị đánh rơi ở bệnh viện” —— núi tuyết, bệnh viện, bảo vật……
Chìa khóa giải trừ nguyền rủa tất nhiên chính là tìm được bảo vật thần bí.
Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, có xác chết tấn công.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhìn về ngoài cửa lớn của bệnh viện, bây giờ trong bệnh viện không có người còn sống ngoại trừ bọn họ, xác chết ở bên ngoài hay vẫn là bên trong?
Tạm thời không tìm được manh mối gì trên người nhóm NPC Hà Nghiễm Hồng, Thời Thương Tả đề nghị không bằng mỗi người đều đi tìm kiếm trong bệnh viện.
Tạ Bàn đồng ý, những hành khách khác cũng không có ý kiến, không lâu sau, từng người tách ra rời đi trước cửa lớn bệnh viện.
Lúc gần đi, Thời Thương Tả và Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Ngũ Hạ Cửu hiểu ý, A Tả đây là muốn tìm cơ hội trao đổi tin tức.
Mười lăm phút sau, trong một căn phòng bệnh không có bóng người ở tầng 3, Ngũ Hạ Cửu chờ được Thời Thương Tả và Tạ Bàn.
Sau khi họ đi vào liền đóng chặt cửa.
“A Tả.”
Ngũ Hạ Cửu từ trên giường bệnh đứng lên, nói: “Để em nhìn nguyền rủa trên người anh xem nào.”
Vừa nói xong, Thời Thương Tả cũng vừa lúc đi tới, Ngũ Hạ Cửu trực tiếp vươn tay muốn kéo vạt áo của anh ra.
Thời Thương Tả đứng yên tại chỗ, để mặc cho Ngũ Hạ Cửu kéo ra, khóe miệng nhịn không được cong lên một nụ cười.
Trên ngực anh cũng có đồ án hình con chim đại bàng màu máu giống như Ngũ Hạ Cửu.
Bên này, sau khi Tạ Bàn đóng cửa xong, liền nhìn thấy tư thế thân mật đứng đối diện nhau của hai người bọn họ.
Cậu ta không khỏi sờ vào ngực mình, thầm nghĩ không nên để lộ một thân thịt mỡ của bản thân, phỏng chừng Z cũng không nghĩ để Quan chủ nhìn thấy.
Vì vậy, sau khi Ngũ Hạ Cửu nhìn đến đây, Tạ Bàn cơ linh nói:
“Giống nhau giống nhau, đồ án chim đại bàng màu máu trên ngực tôi cũng giống thế.”
“Trong mắt chim đại bàng cũng có chữ ‘ vạn’.”
“Đúng rồi, cái này hẳn là ký hiệu biểu tượng của Phật giáo, vậy thì tại sao nó lại xuất hiện trong mắt chim đại bàng?”
“Chẳng lẽ chúng ta trúng nguyền rủa có liên quan đến Phật giáo?”
Ngũ Hạ Cửu ừ một tiếng, gật đầu nói:
“Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới có nói đây là bệnh viện Tây Tạng, cũng chính là Tây Tạng.”
“Núi tuyết tất nhiên cũng ở trong khu vực Tây Tạng.”
“Về nguyền rủa, tôi có một số suy đoán, cậu có biết vương quốc Tượng Hùng không?”
Tạ Bàn lắc đầu, cậu ta một chút cũng không biết.
Thời Thương Tả: “Vương quốc Tượng Hùng là một quốc gia bộ lạc thống trị cao nguyên trước đây ở Tây Tạng, ngôn ngữ của Tây Tạng có nguồn gốc từ chữ Tượng Hùng.”
“Tượng Hùng lại là cái nôi của “Phật giáo Tượng Hùng cổ đại”.”
“Có một cách nói khác —— Phật giáo Tượng Hùng cổ đại chiếm vị trí cao trong truyền thống văn hoá Tượng Hùng.”
“Một ngàn năm trước, trước khi phật giáo Ấn Độ du nhập vào Tây Tạng, Phật giáo Tượng Hùng cổ “Đạo Bon ” đã sớm truyền rộng rãi khắp nơi ở vùng cao nguyên núi tuyết, là tín ngưỡng quan trọng nhất của người dân Tây Tạng.”
“Đạo Bon có vị trí rất cao trong vương quốc Tượng Hùng.”
Tạ Bàn sửng sốt nói: “Nói như vậy, nguyền rủa mà chúng ta mắc phải có liên quan đến vương quốc Tượng Hùng cổ?”
Ngũ Hạ Cửu: “ Ban đầu ‘ung trọng’ là tên của ký hiệu chữ ‘Vạn’, Phật Tổ tâm ấn ‘Vạn’, vạn trong chữ Tây Tạng gọi là ‘ung trọng’.”
“ ‘Ung trọng bổn’ có nghĩa là ‘Phật pháp’, ‘ung’ là không sinh, ‘trọng’ là bất diệt, bổn ’ là pháp.”
“Bất sinh bất diệt chính là Phật, đạt tới bất sinh bất diệt chính là Phật pháp, nói tóm lại, đạt tới cảnh giới bất sinh bất diệt phương pháp sẽ gọi là ‘ung trọng bổn’.”
“Vương quốc Tượng Hùng cổ chú trọng nhất chính là chim đại bàng, chắc chắn sẽ lấy hình chim đại bàng làm đồ đằng.”
“Cũng có liên quan đến lời nguyền rủa hình chim đại bàng chúng ta mắc phải.”
“Tôi đoán rằng, bảo vật thần bí mà hai năm trước Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ tiến vào núi tuyết đoạt được có quan hệ với vương quốc Tượng Hùng cổ.”
Nhắc tới việc này, vẻ mặt Thời Thương Tả và Tạ Bàn không khỏi khó hiểu.
Ngũ Hạ Cửu lúc này mới nhớ tới còn không có nói về thông tin bổ sung với hai người họ.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu nói qua chuyện này, cũng tin tức của những hành khách khác.
Hai hành khách mới là hai cô gái, gọi là Lolita và Nguyệt Nha.
Hành khách cũ ngoại trừ Thời Thương Tả và Tạ Bàn, còn có ba người, Nam Hồng Đậu, Dương Công Hạc, Lạt Bá.
Người lên tiếng nói chuyện đầu tiên ở cửa bệnh viện chính là Lạt Bá.
Dương Công Hạc lại là đồng bạn ở đoàn tàu luân hồi với Quý Tư Nghị.
Nam Hồng Đậu là một người phụ nữ xinh đẹp, đồng bạn với Lạt Bá.
Tạ Bàn nói: “Chúng ta muốn xuống tay từ Dương Công Hạc, nghĩ cách làm Quý Tư Nghị bước vào đoàn tàu luân hồi sao?”
Ngũ Hạ Cửu: “Đúng vậy.”
“Ồ.”
Tạ Bàn như suy nghĩ đến cái gì đó, gật đầu, sau đó lại nói: “Quan chủ, cậu có hiểu biết gì về Phật giáo không?”
Chỉ cần dựa vào Tây Tạng, chim đại bàng, chữ “Vạn”,….đã có thể phỏng đoán ra nhiều tin tức như vậy, nếu như cái gì cậu cũng không biết.
“Vừa lúc cũng có nghiên cứu một ít về phương diện này.” Ngũ Hạ Cửu nói.
“Còn có một việc, nếu như bệnh viện này là nơi Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ thức tỉnh hai năm trước, như vậy, các thành viên khác trong đội thám hiểm họ tham gia hai năm trước lúc này cũng đang ở trong bệnh viện này.”
“Thông tin bổ sung có nhắc tới sau trận tuyết lở, bọn họ may mắn được nhân viên cứu trợ đưa tới bệnh viện, sau vụ cháy lớn, chỉ có Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ, Điền Huyên chạy thoát.”
“Nếu chúng ta có thể tìm được những đội viên may mắn được cứu trợ vào hai năm trước ở bệnh viện này, có lẽ sẽ tìm được một số tin tức hữu dụng.”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Bàn sáng lên, đúng vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện này.
Trong khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu đi tìm người, Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ và Điền Huyên cũng tụ lại ở bên nhau.
Hà Nghiễm Hồng nói: “Tôi và Bành Vệ tỉnh lại là ở trong căn phòng bệnh hai năm trước, các ngươi thì sao?”
Giáo sư Trần gật đầu: “Chúng ta giống nhau, lúc đầu chỉ cảm thấy căn phòng bệnh rất quen thuộc, sau đó tôi mới phát giác đây là căn phòng bệnh hai năm trước bị thiêu rụi.”
“Tôi nhớ rõ lúc ấy trong phòng bệnh chỉ có tôi và Điền Huyên, các ngươi thì ở căn phòng bệnh khác, trong đó còn có……”
Giáo sư Trần thật sự không muốn nhắc tới cái tên này.
Hà Nghiễm Hồng nói thay ông ta:
“Thủy Độc, sau trận tuyết lở năm đó, ngoài chúng ta ra còn có Thuỷ Độc may mắn tồn tại.”
“Anh ấy và tôi, Bành Vệ cùng ở chung một căn phòng bệnh.”
“Nhưng lúc này tỉnh lại, phòng bệnh vẫn như cũ, bệnh viện cũng là, chính là trong phòng bệnh lại không có Thuỷ Độc.”
Nếu có, khả năng vào lúc tỉnh anh ấy đã bị hoảng sợ.
Cũng không phải ra khỏi phòng bệnh nhìn những người bác sĩ y tá đã từng quen thuộc mới phát hiện bệnh viện này có kỳ lạ.
Thủy Độc là thành viên cùng đội thám hiểm năm đó với bọn họ, là một thiếu niên dân tộc Tạng.
…… Cũng là trước khi rời khỏi núi tuyết, đã phát hiện bọn họ mang đi những bảo vật thần bí, do đó phát sinh tranh chấp với bọn họ.
Cho đến khi một trận tuyết lở ập đến, chôn vùi toàn bộ bọn họ.
Cuối cùng, năm người họ được tìm thấy và đưa đến bệnh viện này.
Còn Thuỷ Độc, lại mất tích trước khi bệnh viện xảy ra vụ cháy.
Không sai, đúng là mất tích.
—— bọn họ đều nhận ra bệnh viện này chính là bệnh viện họ được đưa đến cứu trị hai năm trước, cũng là bệnh viện xảy ra hoả hoạn cách đây không lâu, không có bao nhiêu người còn sống.
Điều này cũng có ý nghĩa là vào giờ phút này, tất cả mọi người trong bệnh viện này đều là người chết, đương nhiên, ngoại trừ bọn họ.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong bệnh viện và không thể ra ngoài.
Ngũ Hạ Cửu cố tình đứng bên cạnh giáo sư Trần và Điền Huyên, còn bên kia đứng đầy hành khách.
Dường như có một ranh giới vô hình ở giữa bọn họ, một bên là NPC, một bên là hành khách.
Trong khi giáo sư Trần, Bành vệ bọn họ đang thảo luận với nhau, bên kia Thời Thương Tả, Tạ Bàn vã những hành khách khác cũng đang nhỏ giọng thảo luận.
Ngũ Hạ Cửu im lặng liếc nhìn qua, bao gồm cả hai người A Tả và Tạ Bàn, tổng cộng có 7 hành khách mà cậu đã xem qua trong danh sách đăng ký đoàn tàu luân hồi lần này.
Có hai hành khách mới, cũng không biết là hai người nào trong số đó.
Đúng lúc này, một trong số những người hành khách đã đi hỏi với đám người giáo sư Trần:
“Có phải các người biết gì đó không?”
“Con đại bàng màu máu trên ngực chúng ta là chuyện như thế nào?”
Người hành khách này tên là Lạt Bá, sau khi bọn họ xuống từ trên đoàn tàu luân hồi, trước mắt chính là cảnh tượng núi Tuyết Sơn trắng xóa một mảnh.
Ngay sau đó, mọi người liền cảm giác trước ngực đau đớn khó chịu, chờ sau khi kéo cổ áo ra kiểm tra, thì thấy hiện lên đồ án chim đại bàng màu máu này.
Và ngay sau đó, bọn họ không cản được cơn choáng đột nhiên đánh úp lại, ngay lập tức đã ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện quỷ dị này.
Nghe vậy, Hà Nghiễm Hồng ánh mắt chợt lóe, trước khi giáo sư Trần mở miệng nói trả lời, anh ta đã giành trước một bước:
“Chúng tôi chỉ đến khám ở bệnh viện này vào hai năm trước.”
“Đến nỗi hoạ tiết chim đại bàng …… Chúng tôi cũng không biết vì sao lại thế này.”
“Chúng tôi đây chỉ là một đội thám hiểm vừa mới tiến vào núi tuyết đã gặp phải tuyết lở, còn bị đưa tới bệnh viện đã từng cháy và biến mất này, hiện tại chúng tôi chỉ muốn nghĩ cách rời đi.”
Lạt Bá nhíu mày nói: “Nhưng anh cũng thấy, chúng ta không có cách nào rời khỏi bệnh viện này.”
“Trừ khi chúng ta tìm được biện pháp cởi bỏ nguyền rủa của hoạt tiết chim đại bàng, các người thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Lạt Bá nghi ngờ nhìn về phía đám người giáo sư Trần, Hà Nghiễm Hồng.
Trong đó bao gồm cả Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi suy ngẫm, dựa vào thông tin bổ sung —— Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ và Điền Huyên hai năm trước đã tiến vào núi tuyết thám hiểm, còn tìm được bảo vật thần bí.
Và hai năm trước đây bọn họ đã bị nguyền rủa, chỉ còn sống được thêm ba năm.
Hiện tại bọn họ lại thành lập một đội thám hiểm với những hành khách để tiến vào núi tuyết, cũng chỉ để tìm ra biện pháp giải nguyền rủa.
Nhưng bây giờ Hà Nghiễm Hồng nói ra những lời này để che giấu việc đã từng tìm được bảo vật ở núi tuyết, cũng che giấu việc bọn họ đã bị nguyền rủa từ trước.
Nhưng là, thông tin bổ sung có nhắc tới “Bảo vật thần bí bị đánh rơi ở bệnh viện” —— núi tuyết, bệnh viện, bảo vật……
Chìa khóa giải trừ nguyền rủa tất nhiên chính là tìm được bảo vật thần bí.
Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, có xác chết tấn công.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhìn về ngoài cửa lớn của bệnh viện, bây giờ trong bệnh viện không có người còn sống ngoại trừ bọn họ, xác chết ở bên ngoài hay vẫn là bên trong?
Tạm thời không tìm được manh mối gì trên người nhóm NPC Hà Nghiễm Hồng, Thời Thương Tả đề nghị không bằng mỗi người đều đi tìm kiếm trong bệnh viện.
Tạ Bàn đồng ý, những hành khách khác cũng không có ý kiến, không lâu sau, từng người tách ra rời đi trước cửa lớn bệnh viện.
Lúc gần đi, Thời Thương Tả và Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Ngũ Hạ Cửu hiểu ý, A Tả đây là muốn tìm cơ hội trao đổi tin tức.
Mười lăm phút sau, trong một căn phòng bệnh không có bóng người ở tầng 3, Ngũ Hạ Cửu chờ được Thời Thương Tả và Tạ Bàn.
Sau khi họ đi vào liền đóng chặt cửa.
“A Tả.”
Ngũ Hạ Cửu từ trên giường bệnh đứng lên, nói: “Để em nhìn nguyền rủa trên người anh xem nào.”
Vừa nói xong, Thời Thương Tả cũng vừa lúc đi tới, Ngũ Hạ Cửu trực tiếp vươn tay muốn kéo vạt áo của anh ra.
Thời Thương Tả đứng yên tại chỗ, để mặc cho Ngũ Hạ Cửu kéo ra, khóe miệng nhịn không được cong lên một nụ cười.
Trên ngực anh cũng có đồ án hình con chim đại bàng màu máu giống như Ngũ Hạ Cửu.
Bên này, sau khi Tạ Bàn đóng cửa xong, liền nhìn thấy tư thế thân mật đứng đối diện nhau của hai người bọn họ.
Cậu ta không khỏi sờ vào ngực mình, thầm nghĩ không nên để lộ một thân thịt mỡ của bản thân, phỏng chừng Z cũng không nghĩ để Quan chủ nhìn thấy.
Vì vậy, sau khi Ngũ Hạ Cửu nhìn đến đây, Tạ Bàn cơ linh nói:
“Giống nhau giống nhau, đồ án chim đại bàng màu máu trên ngực tôi cũng giống thế.”
“Trong mắt chim đại bàng cũng có chữ ‘ vạn’.”
“Đúng rồi, cái này hẳn là ký hiệu biểu tượng của Phật giáo, vậy thì tại sao nó lại xuất hiện trong mắt chim đại bàng?”
“Chẳng lẽ chúng ta trúng nguyền rủa có liên quan đến Phật giáo?”
Ngũ Hạ Cửu ừ một tiếng, gật đầu nói:
“Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới có nói đây là bệnh viện Tây Tạng, cũng chính là Tây Tạng.”
“Núi tuyết tất nhiên cũng ở trong khu vực Tây Tạng.”
“Về nguyền rủa, tôi có một số suy đoán, cậu có biết vương quốc Tượng Hùng không?”
Tạ Bàn lắc đầu, cậu ta một chút cũng không biết.
Thời Thương Tả: “Vương quốc Tượng Hùng là một quốc gia bộ lạc thống trị cao nguyên trước đây ở Tây Tạng, ngôn ngữ của Tây Tạng có nguồn gốc từ chữ Tượng Hùng.”
“Tượng Hùng lại là cái nôi của “Phật giáo Tượng Hùng cổ đại”.”
“Có một cách nói khác —— Phật giáo Tượng Hùng cổ đại chiếm vị trí cao trong truyền thống văn hoá Tượng Hùng.”
“Một ngàn năm trước, trước khi phật giáo Ấn Độ du nhập vào Tây Tạng, Phật giáo Tượng Hùng cổ “Đạo Bon ” đã sớm truyền rộng rãi khắp nơi ở vùng cao nguyên núi tuyết, là tín ngưỡng quan trọng nhất của người dân Tây Tạng.”
“Đạo Bon có vị trí rất cao trong vương quốc Tượng Hùng.”
Tạ Bàn sửng sốt nói: “Nói như vậy, nguyền rủa mà chúng ta mắc phải có liên quan đến vương quốc Tượng Hùng cổ?”
Ngũ Hạ Cửu: “ Ban đầu ‘ung trọng’ là tên của ký hiệu chữ ‘Vạn’, Phật Tổ tâm ấn ‘Vạn’, vạn trong chữ Tây Tạng gọi là ‘ung trọng’.”
“ ‘Ung trọng bổn’ có nghĩa là ‘Phật pháp’, ‘ung’ là không sinh, ‘trọng’ là bất diệt, bổn ’ là pháp.”
“Bất sinh bất diệt chính là Phật, đạt tới bất sinh bất diệt chính là Phật pháp, nói tóm lại, đạt tới cảnh giới bất sinh bất diệt phương pháp sẽ gọi là ‘ung trọng bổn’.”
“Vương quốc Tượng Hùng cổ chú trọng nhất chính là chim đại bàng, chắc chắn sẽ lấy hình chim đại bàng làm đồ đằng.”
“Cũng có liên quan đến lời nguyền rủa hình chim đại bàng chúng ta mắc phải.”
“Tôi đoán rằng, bảo vật thần bí mà hai năm trước Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ tiến vào núi tuyết đoạt được có quan hệ với vương quốc Tượng Hùng cổ.”
Nhắc tới việc này, vẻ mặt Thời Thương Tả và Tạ Bàn không khỏi khó hiểu.
Ngũ Hạ Cửu lúc này mới nhớ tới còn không có nói về thông tin bổ sung với hai người họ.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu nói qua chuyện này, cũng tin tức của những hành khách khác.
Hai hành khách mới là hai cô gái, gọi là Lolita và Nguyệt Nha.
Hành khách cũ ngoại trừ Thời Thương Tả và Tạ Bàn, còn có ba người, Nam Hồng Đậu, Dương Công Hạc, Lạt Bá.
Người lên tiếng nói chuyện đầu tiên ở cửa bệnh viện chính là Lạt Bá.
Dương Công Hạc lại là đồng bạn ở đoàn tàu luân hồi với Quý Tư Nghị.
Nam Hồng Đậu là một người phụ nữ xinh đẹp, đồng bạn với Lạt Bá.
Tạ Bàn nói: “Chúng ta muốn xuống tay từ Dương Công Hạc, nghĩ cách làm Quý Tư Nghị bước vào đoàn tàu luân hồi sao?”
Ngũ Hạ Cửu: “Đúng vậy.”
“Ồ.”
Tạ Bàn như suy nghĩ đến cái gì đó, gật đầu, sau đó lại nói: “Quan chủ, cậu có hiểu biết gì về Phật giáo không?”
Chỉ cần dựa vào Tây Tạng, chim đại bàng, chữ “Vạn”,….đã có thể phỏng đoán ra nhiều tin tức như vậy, nếu như cái gì cậu cũng không biết.
“Vừa lúc cũng có nghiên cứu một ít về phương diện này.” Ngũ Hạ Cửu nói.
“Còn có một việc, nếu như bệnh viện này là nơi Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ thức tỉnh hai năm trước, như vậy, các thành viên khác trong đội thám hiểm họ tham gia hai năm trước lúc này cũng đang ở trong bệnh viện này.”
“Thông tin bổ sung có nhắc tới sau trận tuyết lở, bọn họ may mắn được nhân viên cứu trợ đưa tới bệnh viện, sau vụ cháy lớn, chỉ có Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ, Điền Huyên chạy thoát.”
“Nếu chúng ta có thể tìm được những đội viên may mắn được cứu trợ vào hai năm trước ở bệnh viện này, có lẽ sẽ tìm được một số tin tức hữu dụng.”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Bàn sáng lên, đúng vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện này.
Trong khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu đi tìm người, Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, Bành Vệ và Điền Huyên cũng tụ lại ở bên nhau.
Hà Nghiễm Hồng nói: “Tôi và Bành Vệ tỉnh lại là ở trong căn phòng bệnh hai năm trước, các ngươi thì sao?”
Giáo sư Trần gật đầu: “Chúng ta giống nhau, lúc đầu chỉ cảm thấy căn phòng bệnh rất quen thuộc, sau đó tôi mới phát giác đây là căn phòng bệnh hai năm trước bị thiêu rụi.”
“Tôi nhớ rõ lúc ấy trong phòng bệnh chỉ có tôi và Điền Huyên, các ngươi thì ở căn phòng bệnh khác, trong đó còn có……”
Giáo sư Trần thật sự không muốn nhắc tới cái tên này.
Hà Nghiễm Hồng nói thay ông ta:
“Thủy Độc, sau trận tuyết lở năm đó, ngoài chúng ta ra còn có Thuỷ Độc may mắn tồn tại.”
“Anh ấy và tôi, Bành Vệ cùng ở chung một căn phòng bệnh.”
“Nhưng lúc này tỉnh lại, phòng bệnh vẫn như cũ, bệnh viện cũng là, chính là trong phòng bệnh lại không có Thuỷ Độc.”
Nếu có, khả năng vào lúc tỉnh anh ấy đã bị hoảng sợ.
Cũng không phải ra khỏi phòng bệnh nhìn những người bác sĩ y tá đã từng quen thuộc mới phát hiện bệnh viện này có kỳ lạ.
Thủy Độc là thành viên cùng đội thám hiểm năm đó với bọn họ, là một thiếu niên dân tộc Tạng.
…… Cũng là trước khi rời khỏi núi tuyết, đã phát hiện bọn họ mang đi những bảo vật thần bí, do đó phát sinh tranh chấp với bọn họ.
Cho đến khi một trận tuyết lở ập đến, chôn vùi toàn bộ bọn họ.
Cuối cùng, năm người họ được tìm thấy và đưa đến bệnh viện này.
Còn Thuỷ Độc, lại mất tích trước khi bệnh viện xảy ra vụ cháy.
Không sai, đúng là mất tích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook