Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng
-
Chương 36: Căn nhà ma ở cảng quỷ (4)
Trên đường đi đến tầng 11, Ngũ Hạ Cửu nói những gì mình thấy được ở trong phòng bà Đặng cho Phương Tử và Lộ Nam nghe.
Cậu nói: “Tuy rằng Lý Bảo cũng không có nói bà Đặng có phải sống một mình hay không, nhưng thỉnh thoảng bà ta sẽ nhờ người khác mang cơm lên giúp, chắc chắn hơn một nửa là sống một mình.”
“Nhưng tôi nhìn thấy ở trong phòng bà Đặng có một người đàn ông cao lớn.”
“Ngay khi người này vừa nhìn thấy tôi không cẩn thận xông vào liền lập tức trốn đi, rõ ràng là không muốn người khác thấy được gã ở trong phòng bà Đặng ……”
Là loại người như thế nào mới không muốn người khác phát hiện ra gã?
Huống chi, thái độ của bà Đặng luôn cảnh giác, mở cửa cũng chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hiển nhiên bà ta cũng không muốn người khác biết sự tồn tại của người đàn ông này.
Cho nên, mối quan hệ giữa bà Đặng và người đàn ông đó là gì?
Và tại sao người đàn ông này lại trốn đi?
Lộ Nam cân nhắc, nói: “Không muốn để người ngoài nhìn thấy bộ dáng của chính mình….. Trừ bỏ một số người tin thần có vấn đề, ví dụ như không thể nhìn thấy người ngoài, một khi thấy sẽ phát bệnh.”
“Nhưng nếu là như thế, bà Đặng cũng không đến mức giấu diếm, trừ khi……”
Phương Tử nheo lại đôi mắt màu xanh biếc, tiếp lời:
“Trừ khi người này là tội phạm bị truy nã, đã từng xuất hiện trên TV hoặc báo chí, một khi xuất hiện sẽ bị người nhận ra tới.”
“Nếu như người này sau khi bị nhận ra sẽ bị bắt đi, cho nên tội của gã là gϊếŧ người hoặc là cướp bóc buôn lậu ma túy?”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu: “Nếu người này thật sự là tội phạm bị truy nã, khả năng việc phạm tội trước đó có liên quan đến khu nhà cũ Khang Nhạc hoặc toà nhà Khang Phúc.”
“Còn bà Đặng rõ ràng đang bao che người này, hai người họ là bà cháu?”
Hơn nữa, mối quan hệ này trước đây tuyệt đối không có người biết, nếu không người này cũng sẽ không ngang nhiên trắng trợn vào trốn ở trong nhà bà Đặng.
Có vẻ như cần phải lén hỏi thăm một chút.
Trong nhà bà Đặng lúc này, sau khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu rời đi, một người đàn ông cao lớn có bộ râu quai nón từ trong phòng đi ra.
Ánh mắt gã âm trầm, vẻ mặt dữ tợn, thần sắc không tốt nhìn chằm chằm vào bà Đặng, nói:
“Bà nội, người kia nhất định đã nhìn thấy cháu, có khi hắn ta đã thấy cả mặt, sao bà lại không cẩn thận như thế, để hắn ta đẩy cửa tiến vào.”
Trong ngoài lời nói, người đàn ông luôn trách cứ đổ lỗi cho bà Đặng, giọng điệu rất tệ.
Nhưng bà Đặng không những không thèm để ý, ngược lại đau lòng an ủi người đàn ông:
“Đại Tài à, đều do bà nội không tốt, nhưng cháu cứ yên tâm, hầu hết người thuê phòng trong tòa nhà này bà đều nhớ mặt.”
“Bọn họ cũng đã nói rằng chính mình là người thuê mới chuyển đến đây, có khi không biết chuyện trước đây của cháu đâu.”
“Hơn nữa, trong phòng tối như vậy, khẳng định cậu ta sẽ không thấy rõ mặt cháu trông như thế nào, Đại Tại à, bà nội nhất định sẽ không để người khác lại bắt cháu đi.”
Người đàn ông là Bành Đại Tài, là cháu trai của bà Đặng.
Sau khi nghe xong những lời của bà Đặng, sắc mặt của gã tốt hơn một chút, nhưng mặt vẫn luôn u ám, nói:
“Bà hãy nhìn chằm chằm bọn họ một chút, nếu bọn họ dám nói ra ngoài……”
Bành Đại Tài còn chưa nói xong, nhưng ánh mắt dữ tợn liếc nhìn đống thịt trong nồi.
Bà Đặng vội vàng tiện tục nói tốt, đều nghe Bành Đại Tài nói.
“Đại Tài à, cháu còn đói bụng không, số thịt này có đủ ăn không, không đủ bà lại lấy thêm cho cháu một ít nhé.”
Bà Đặng đau lòng nhìn về phía Bành Đại Tài, cảm thấy cháu trai mình chịu khổ, ăn không đủ no.
Bành Đại Tài đi đến bên cạnh nồi thịt, cầm lấy cái muỗng múc ra một miếng thịt to nhét vào trong miệng, rõ ràng là miếng thịt đầy dầu mỡ nhưng gã giống như đang ăn một món gì đó thơm ngào ngạt, giống như món ăn ngon nhất trên đời.
Hình ảnh vô cùng quái dị, nhưng bà Đặng không thấy kỳ lạ, còn cảm thấy số thịt Bành Đại Tài đang ăn không đủ, lại dong dài vài câu.
Bành Đại Tài tỏ ra không kiên nhẫn, một bên nhai thịt một bên nói:
“Hôm nay đủ ăn rồi, nhưng ngày mai thì chưa chắc, bà đừng nói nhiều nữa.”
“Không đủ thì cháu sẽ nghĩ cách làm ra thịt, bên ngoài nhiều như vậy….. Hơn nữa hôm nay còn có người mới tới, a, không lo ăn.”
Bành Đại Tài vừa nói vừa lộ ra ánh mắt tà ác, cười lạnh và dùng sức nhai miếng thịt trong miệng, dầu và nước thịt bắn tung tóe bên khoé miệng, khiến cho người khác nhìn vào càng thêm nham hiểm.
Nghe vậy, bà Đặng còn có chút do dự, nói:
“Đại Tài à, ba người mới tới kia để bà nhìn chằm chằm là được, cháu đừng nhúc nhích, rốt cuộc vừa tới liền mất tích, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, lỡ như…..”
Bành Đại Tài: “Vậy nếu bọn họ nói ra chuyện của cháu, bà muốn cháu chết sao, cháu rất vất vả mới thoát được ra ngoài, lỡ như lại bị bắt trở về thì sao.”
“Bà biết cháu bị nhốt bên trong có bao nhiêu đau khổ sao, luôn có người bắt nạt cháu.”
Bành Đại Tài còn chưa nói hết, bà Đặng đã vô cùng đau lòng, vội vàng đi lên an ủi, không nói thêm lời nào nữa.
……
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam đi thẳng một mạch từ tầng 12 xuống dưới, cho đến tầng 6 vẫn chưa phát hiện điều gì đặc biệt.
Sau khi đi vào tầng 6, bởi vì phải đổi cầu thang ở bên kia, cho nên khi chuẩn bị đi xuống, Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn qua căn phòng chú A Quý, người giấy và những món đồ bằng giấy khác vẫn được bày biện ở ven tường, giống như khi họ đi lên, không thay đổi vị trí.
Cánh cửa vẫn khép hờ, mơ hồ có thể nghe được âm thanh gấp giấy.
Lộ Nam hỏi nhỏ: “Muốn đi kiểm tra một chút không?”
Ngũ Hạ Cửu: “Tạm thời không nóng nảy, chúng ta đi tầng 1 nhìn xem ông chủ Tiền bán tiệm tạp hoá rồi tính tiếp.”
Lộ Nam gật đầu.
Nhưng trước khi xuống tầng 1, bọn họ đã bắt đầu tuần tra từ tầng 6 đến tầng 1 một lần nhưng cũng không có phát hiện vấn đề gì.
Sau đó trực tiếp đi đến tầng 1 tìm kiếm, không mất bao lâu liền tìm thấy một tấm biển với dòng chữ “Tiệm tạp hóa” đặt nghiêng bên ngoài, dưới tấm biển cũ là một cửa hàng đang mở cửa.
“Nhỏ quá.”
Phương Tử nói thầm một câu.
Cái tiệm tạp hóa này chỉ có kích thước bằng phòng khách bình thường trong nhà, bên trong chất đầy đồ vật, các kệ để hàng gần như nằm cạnh nhau, chỉ có thể chứa được một người đi qua, không thêm được nhiều hơn.
Phía dưới kệ để hàng cũng chất đống rất nhiều hàng hóa, ánh đèn mờ nhạt hơi tối.
Từ ngoài cửa nhìn vào, có một người bóng người đang ngồi sau quầy thu ngân hút thuốc, cúi đầu không biết đang làm gì.
Đây rõ ràng là một tiệm tạp hoá được cải biến từ nhà dân cư.
Ngũ Hạ Cửu mang theo Phương Tử và Lộ Nam đi vào, cậu ra hiệu cho hai người bằng vẻ mặt, Phương Tử và Lộ Nam đều tỏ ra đã hiểu, sau khi đi vào liền đi tới trước kệ để hàng, giống như đang chọn lựa vật phẩm.
Còn Ngũ Hạ Cửu thì dừng lại ở trước quầy thu ngân, liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi phía sau có bộ dạng như thế nào.
—— người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt đầy những vết sẹo giống như do bị mảnh thuỷ tinh cứa vào, gồ ghề lồi lõm, khiến cho khuôn mặt trở nên khó xem.
Ông ta đang chơi game ở phía sau quầy thu ngân, đó là một loại máy chơi game kiểu cũ, âm thanh trò chơi rất nhỏ, đến gần mới có thể mơ hồ nghe được một chút.
Ngũ Hạ Cửu chú ý tới bàn tay trái tàn tật ông ta đang cầm máy chơi game, thiếu ngón giữa, ngón áp út và ngón út.
Vì vậy khi cầm máy chơi game cũng không được thuận tiện, ông ta ngồi trên một cái ghế nhỏ, máy chơi game gác ở trên đùi, dùng hai ngón tay còn thừa cộng cả tay phải cùng nhau ấn phím.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu, người đàn ông mẫn cảm ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, hỏi:
“Có việc?”
Nghe vậy, Ngũ Hạ Cửu lộ ra gương mặt thân thiện, tươi cười hỏi:
“Lúc trước khi lên lầu, tôi có nghe đến việc chú A Quý sẽ lấy một ít món đồ bằng giấy phức tạp đến cửa hàng này bán, phải không? Ông chủ Tiền.”
“Hiện tại trong tiệm có hàng không? Ngày mốt chính là lễ Vu Lan, tôi muốn mua một ít thiêu cho người sắp chết.”
Người sắp chết?
Tiền Triệu Hoành dùng ánh mắt quái dị nhìn Ngũ Hạ Cửu, mở miệng nói: “Trong tiệm còn có một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, cậu muốn nhiều ít giấy hóa?”
Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một lúc, nói:
“Có khả năng có chút nhiều, giấy hóa bán thế nào, bao nhiêu tiền?”
Tiền Triệu Hoành báo ra con số.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sờ tay vào túi, sau đó lộ ra nụ cười xấu hổ, nói:
“Tôi quên mang tiền ra ngoài mất rồi, thôi vậy, lúc sau tôi lại đến mua.”
“Đúng rồi, ông chủ Tiền, chúng ta là người vừa chuyển đến trong tòa nhà này, trước đó khi Lý Bảo đưa chúng ta lên lầu thì đi ngang qua nhà bà Đặng, nói nhà bà ấy có bán đèn lồng.”
“Ông có biết đèn lồng của bà Đặng được làm như thế nào không? Nếu như tốt, tôi cũng muốn mua một ít.”
Giọng điệu Ngũ Hạ Cửu rất tự nhiên, chỉ vào Phương Tử và Lộ Nam, giống như là nói chuyện phiếm để che giấu sự xấu hổ khi quên mang theo tiền.
“Cũng được.”
Tiền Triệu Hoành liếc mắt nhìn Ngũ Hạ Cửu rồi nói thêm:
“Bảo sao tôi thấy mấy người lạ mắt, hoá ra là người mới chuyển đến.”
“Nếu cậu muốn mua đèn lồng thì đến nhà bà Đặng trong khu nhà cũ Khang Nhạc này mua, nếu không thì đi ra ngoài mua.”
Ngũ Hạ Cửu: “Bà Đặng hẳn là lớn tuổi rồi đúng không, trong nhà bà ấy còn có người nào phụ giúp dán đèn lồng không?”
Tiền Triệu Hoành: “Không có, từ khi bà Đặng đến đây chỉ có một mình, bà ta không có con cái, nhiều năm chỉ sống một mình như vậy, cũng không thấy người nào đến đây thăm, khả năng không có người thân.”
Tiền Triệu Hoành nói một cách thản nhiên, cúi đầu xuống tắt máy chơi game.
Ngũ Hạ Cửu ánh mắt lóe lên sau khi nghe xong.
Quả nhiên người đàn ông trốn trong phòng bà Đặng có vấn đề.
……
Bần tăng: Tâm sự nhỏ chút… tôi mới ướp thịt để kho tàu, nhưng sau khi làm xong chương này… ha hả...
Cậu nói: “Tuy rằng Lý Bảo cũng không có nói bà Đặng có phải sống một mình hay không, nhưng thỉnh thoảng bà ta sẽ nhờ người khác mang cơm lên giúp, chắc chắn hơn một nửa là sống một mình.”
“Nhưng tôi nhìn thấy ở trong phòng bà Đặng có một người đàn ông cao lớn.”
“Ngay khi người này vừa nhìn thấy tôi không cẩn thận xông vào liền lập tức trốn đi, rõ ràng là không muốn người khác thấy được gã ở trong phòng bà Đặng ……”
Là loại người như thế nào mới không muốn người khác phát hiện ra gã?
Huống chi, thái độ của bà Đặng luôn cảnh giác, mở cửa cũng chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hiển nhiên bà ta cũng không muốn người khác biết sự tồn tại của người đàn ông này.
Cho nên, mối quan hệ giữa bà Đặng và người đàn ông đó là gì?
Và tại sao người đàn ông này lại trốn đi?
Lộ Nam cân nhắc, nói: “Không muốn để người ngoài nhìn thấy bộ dáng của chính mình….. Trừ bỏ một số người tin thần có vấn đề, ví dụ như không thể nhìn thấy người ngoài, một khi thấy sẽ phát bệnh.”
“Nhưng nếu là như thế, bà Đặng cũng không đến mức giấu diếm, trừ khi……”
Phương Tử nheo lại đôi mắt màu xanh biếc, tiếp lời:
“Trừ khi người này là tội phạm bị truy nã, đã từng xuất hiện trên TV hoặc báo chí, một khi xuất hiện sẽ bị người nhận ra tới.”
“Nếu như người này sau khi bị nhận ra sẽ bị bắt đi, cho nên tội của gã là gϊếŧ người hoặc là cướp bóc buôn lậu ma túy?”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu: “Nếu người này thật sự là tội phạm bị truy nã, khả năng việc phạm tội trước đó có liên quan đến khu nhà cũ Khang Nhạc hoặc toà nhà Khang Phúc.”
“Còn bà Đặng rõ ràng đang bao che người này, hai người họ là bà cháu?”
Hơn nữa, mối quan hệ này trước đây tuyệt đối không có người biết, nếu không người này cũng sẽ không ngang nhiên trắng trợn vào trốn ở trong nhà bà Đặng.
Có vẻ như cần phải lén hỏi thăm một chút.
Trong nhà bà Đặng lúc này, sau khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu rời đi, một người đàn ông cao lớn có bộ râu quai nón từ trong phòng đi ra.
Ánh mắt gã âm trầm, vẻ mặt dữ tợn, thần sắc không tốt nhìn chằm chằm vào bà Đặng, nói:
“Bà nội, người kia nhất định đã nhìn thấy cháu, có khi hắn ta đã thấy cả mặt, sao bà lại không cẩn thận như thế, để hắn ta đẩy cửa tiến vào.”
Trong ngoài lời nói, người đàn ông luôn trách cứ đổ lỗi cho bà Đặng, giọng điệu rất tệ.
Nhưng bà Đặng không những không thèm để ý, ngược lại đau lòng an ủi người đàn ông:
“Đại Tài à, đều do bà nội không tốt, nhưng cháu cứ yên tâm, hầu hết người thuê phòng trong tòa nhà này bà đều nhớ mặt.”
“Bọn họ cũng đã nói rằng chính mình là người thuê mới chuyển đến đây, có khi không biết chuyện trước đây của cháu đâu.”
“Hơn nữa, trong phòng tối như vậy, khẳng định cậu ta sẽ không thấy rõ mặt cháu trông như thế nào, Đại Tại à, bà nội nhất định sẽ không để người khác lại bắt cháu đi.”
Người đàn ông là Bành Đại Tài, là cháu trai của bà Đặng.
Sau khi nghe xong những lời của bà Đặng, sắc mặt của gã tốt hơn một chút, nhưng mặt vẫn luôn u ám, nói:
“Bà hãy nhìn chằm chằm bọn họ một chút, nếu bọn họ dám nói ra ngoài……”
Bành Đại Tài còn chưa nói xong, nhưng ánh mắt dữ tợn liếc nhìn đống thịt trong nồi.
Bà Đặng vội vàng tiện tục nói tốt, đều nghe Bành Đại Tài nói.
“Đại Tài à, cháu còn đói bụng không, số thịt này có đủ ăn không, không đủ bà lại lấy thêm cho cháu một ít nhé.”
Bà Đặng đau lòng nhìn về phía Bành Đại Tài, cảm thấy cháu trai mình chịu khổ, ăn không đủ no.
Bành Đại Tài đi đến bên cạnh nồi thịt, cầm lấy cái muỗng múc ra một miếng thịt to nhét vào trong miệng, rõ ràng là miếng thịt đầy dầu mỡ nhưng gã giống như đang ăn một món gì đó thơm ngào ngạt, giống như món ăn ngon nhất trên đời.
Hình ảnh vô cùng quái dị, nhưng bà Đặng không thấy kỳ lạ, còn cảm thấy số thịt Bành Đại Tài đang ăn không đủ, lại dong dài vài câu.
Bành Đại Tài tỏ ra không kiên nhẫn, một bên nhai thịt một bên nói:
“Hôm nay đủ ăn rồi, nhưng ngày mai thì chưa chắc, bà đừng nói nhiều nữa.”
“Không đủ thì cháu sẽ nghĩ cách làm ra thịt, bên ngoài nhiều như vậy….. Hơn nữa hôm nay còn có người mới tới, a, không lo ăn.”
Bành Đại Tài vừa nói vừa lộ ra ánh mắt tà ác, cười lạnh và dùng sức nhai miếng thịt trong miệng, dầu và nước thịt bắn tung tóe bên khoé miệng, khiến cho người khác nhìn vào càng thêm nham hiểm.
Nghe vậy, bà Đặng còn có chút do dự, nói:
“Đại Tài à, ba người mới tới kia để bà nhìn chằm chằm là được, cháu đừng nhúc nhích, rốt cuộc vừa tới liền mất tích, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, lỡ như…..”
Bành Đại Tài: “Vậy nếu bọn họ nói ra chuyện của cháu, bà muốn cháu chết sao, cháu rất vất vả mới thoát được ra ngoài, lỡ như lại bị bắt trở về thì sao.”
“Bà biết cháu bị nhốt bên trong có bao nhiêu đau khổ sao, luôn có người bắt nạt cháu.”
Bành Đại Tài còn chưa nói hết, bà Đặng đã vô cùng đau lòng, vội vàng đi lên an ủi, không nói thêm lời nào nữa.
……
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam đi thẳng một mạch từ tầng 12 xuống dưới, cho đến tầng 6 vẫn chưa phát hiện điều gì đặc biệt.
Sau khi đi vào tầng 6, bởi vì phải đổi cầu thang ở bên kia, cho nên khi chuẩn bị đi xuống, Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn qua căn phòng chú A Quý, người giấy và những món đồ bằng giấy khác vẫn được bày biện ở ven tường, giống như khi họ đi lên, không thay đổi vị trí.
Cánh cửa vẫn khép hờ, mơ hồ có thể nghe được âm thanh gấp giấy.
Lộ Nam hỏi nhỏ: “Muốn đi kiểm tra một chút không?”
Ngũ Hạ Cửu: “Tạm thời không nóng nảy, chúng ta đi tầng 1 nhìn xem ông chủ Tiền bán tiệm tạp hoá rồi tính tiếp.”
Lộ Nam gật đầu.
Nhưng trước khi xuống tầng 1, bọn họ đã bắt đầu tuần tra từ tầng 6 đến tầng 1 một lần nhưng cũng không có phát hiện vấn đề gì.
Sau đó trực tiếp đi đến tầng 1 tìm kiếm, không mất bao lâu liền tìm thấy một tấm biển với dòng chữ “Tiệm tạp hóa” đặt nghiêng bên ngoài, dưới tấm biển cũ là một cửa hàng đang mở cửa.
“Nhỏ quá.”
Phương Tử nói thầm một câu.
Cái tiệm tạp hóa này chỉ có kích thước bằng phòng khách bình thường trong nhà, bên trong chất đầy đồ vật, các kệ để hàng gần như nằm cạnh nhau, chỉ có thể chứa được một người đi qua, không thêm được nhiều hơn.
Phía dưới kệ để hàng cũng chất đống rất nhiều hàng hóa, ánh đèn mờ nhạt hơi tối.
Từ ngoài cửa nhìn vào, có một người bóng người đang ngồi sau quầy thu ngân hút thuốc, cúi đầu không biết đang làm gì.
Đây rõ ràng là một tiệm tạp hoá được cải biến từ nhà dân cư.
Ngũ Hạ Cửu mang theo Phương Tử và Lộ Nam đi vào, cậu ra hiệu cho hai người bằng vẻ mặt, Phương Tử và Lộ Nam đều tỏ ra đã hiểu, sau khi đi vào liền đi tới trước kệ để hàng, giống như đang chọn lựa vật phẩm.
Còn Ngũ Hạ Cửu thì dừng lại ở trước quầy thu ngân, liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi phía sau có bộ dạng như thế nào.
—— người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt đầy những vết sẹo giống như do bị mảnh thuỷ tinh cứa vào, gồ ghề lồi lõm, khiến cho khuôn mặt trở nên khó xem.
Ông ta đang chơi game ở phía sau quầy thu ngân, đó là một loại máy chơi game kiểu cũ, âm thanh trò chơi rất nhỏ, đến gần mới có thể mơ hồ nghe được một chút.
Ngũ Hạ Cửu chú ý tới bàn tay trái tàn tật ông ta đang cầm máy chơi game, thiếu ngón giữa, ngón áp út và ngón út.
Vì vậy khi cầm máy chơi game cũng không được thuận tiện, ông ta ngồi trên một cái ghế nhỏ, máy chơi game gác ở trên đùi, dùng hai ngón tay còn thừa cộng cả tay phải cùng nhau ấn phím.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu, người đàn ông mẫn cảm ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, hỏi:
“Có việc?”
Nghe vậy, Ngũ Hạ Cửu lộ ra gương mặt thân thiện, tươi cười hỏi:
“Lúc trước khi lên lầu, tôi có nghe đến việc chú A Quý sẽ lấy một ít món đồ bằng giấy phức tạp đến cửa hàng này bán, phải không? Ông chủ Tiền.”
“Hiện tại trong tiệm có hàng không? Ngày mốt chính là lễ Vu Lan, tôi muốn mua một ít thiêu cho người sắp chết.”
Người sắp chết?
Tiền Triệu Hoành dùng ánh mắt quái dị nhìn Ngũ Hạ Cửu, mở miệng nói: “Trong tiệm còn có một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, cậu muốn nhiều ít giấy hóa?”
Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một lúc, nói:
“Có khả năng có chút nhiều, giấy hóa bán thế nào, bao nhiêu tiền?”
Tiền Triệu Hoành báo ra con số.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sờ tay vào túi, sau đó lộ ra nụ cười xấu hổ, nói:
“Tôi quên mang tiền ra ngoài mất rồi, thôi vậy, lúc sau tôi lại đến mua.”
“Đúng rồi, ông chủ Tiền, chúng ta là người vừa chuyển đến trong tòa nhà này, trước đó khi Lý Bảo đưa chúng ta lên lầu thì đi ngang qua nhà bà Đặng, nói nhà bà ấy có bán đèn lồng.”
“Ông có biết đèn lồng của bà Đặng được làm như thế nào không? Nếu như tốt, tôi cũng muốn mua một ít.”
Giọng điệu Ngũ Hạ Cửu rất tự nhiên, chỉ vào Phương Tử và Lộ Nam, giống như là nói chuyện phiếm để che giấu sự xấu hổ khi quên mang theo tiền.
“Cũng được.”
Tiền Triệu Hoành liếc mắt nhìn Ngũ Hạ Cửu rồi nói thêm:
“Bảo sao tôi thấy mấy người lạ mắt, hoá ra là người mới chuyển đến.”
“Nếu cậu muốn mua đèn lồng thì đến nhà bà Đặng trong khu nhà cũ Khang Nhạc này mua, nếu không thì đi ra ngoài mua.”
Ngũ Hạ Cửu: “Bà Đặng hẳn là lớn tuổi rồi đúng không, trong nhà bà ấy còn có người nào phụ giúp dán đèn lồng không?”
Tiền Triệu Hoành: “Không có, từ khi bà Đặng đến đây chỉ có một mình, bà ta không có con cái, nhiều năm chỉ sống một mình như vậy, cũng không thấy người nào đến đây thăm, khả năng không có người thân.”
Tiền Triệu Hoành nói một cách thản nhiên, cúi đầu xuống tắt máy chơi game.
Ngũ Hạ Cửu ánh mắt lóe lên sau khi nghe xong.
Quả nhiên người đàn ông trốn trong phòng bà Đặng có vấn đề.
……
Bần tăng: Tâm sự nhỏ chút… tôi mới ướp thịt để kho tàu, nhưng sau khi làm xong chương này… ha hả...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook