Sau khi Ngũ Hạ Cửu trở lại thế giới hiện thực, cậu dự định hoàn toàn nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi lại đi Xa Hạ Thế Giới, dù sao thì bây giờ đạo trưởng Kính Chí đã tỉnh lại, cậu muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông nội của mình.

Hơn nữa, lúc trước cậu nhờ Khuông Tầm bên kia điều tra nhà họ Quý, tìm hiểu tung tích hiện tại của Quý Tư Nghị, còn có mẹ của cậu, gia đình mẹ cậu, vv,…, có lẽ sẽ mất một thời gian mới điều tra ra những việc này.

Ngoài ra, hai kẻ bắt cóc là lão Ưng và Cá Mập đã chết ở Xa Hạ Thế Giới, tất nhiên trong thế giới hiện thực cũng đã chết.

Vào thời điểm đó, Khuông Tầm đã điều tra ra một chút manh mối —— ba kẻ bắt cóc có liên quan đến mẹ của Quý Tư Nghị là Vạn Trân. Thời Thương Tả và Khuông Tầm cũng phải tìm một cơ hội để tiết lộ điều này với cảnh sát.

Hiện tại, Quý Tư Nghị vẫn còn lẩn trốn ở nước ngoài, Khuông Tầm truyền đến tin tức, nói gần đây Vạn Trân không được an phận, bà ta đang nghĩ cách thoát từ nhà cũ ra ngoài.

Bà ta không muốn bị con trai Quý Tư Nghị giam giữ nhốt lại, cũng đang lợi dụng một số thế lực ở nhà họ Quý làm một vài chuyện.

Ở Bắc Kinh Thời Thương Tả cũng có thế lực, trong khi Ngũ Hạ Cửu dành thời gian cho đạo trưởng Kính Chí, anh và Khuông Tầm cùng nhau đi Bắc Kinh, tính toán lợi dụng việc bắt cóc này đưa Vạn Trân tiến vào ngục giam.

Khi Thời Thương Tả không ở thành phố S, sau khi đạo trưởng Kính Chí tỉnh lại, thân thể cũng không có vấn đề gì lớn, sức khoẻ đang hồi phục nhanh, không bao lâu, đạo trưởng Kính Chí muốn ra viện trở về huyện Nam.

Ngũ Hạ Cửu khuyên nhủ, nói ông ấy ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Nhưng đạo trưởng Kính Chí lại nói ông ấy không muốn nhàn rỗi, trở về Thái Thanh Quan mới thoải mái.

Ngũ Hạ Cửu: “Ông nội, lúc ông đang hôn mê, con và A Tả có cùng nhau đầu tư kiếm được một ít tiền, tính toán sửa chữa lại Thái Thanh Quan, trước mắt đã tìm được đội thi công.”

“Có khi lúc ông trên đường trở về huyện Nam, Thái Thanh Quan đã bắt đầu phá bỏ và xây dựng lại, vì vậy chúng ta hãy ở lại thành phố S thêm một thời gian.”

“Con có nhà thuê ở thành phố S, nếu ông nội không thích ở bệnh viện, chúng ta liền về nhà dưỡng thân thể, được không ông?”

Nói xong, Ngũ Hạ Cửu nắm bàn tay đạo trưởng Kính Chí, giọng nói nhẹ nhàng, hiếm khi làm nũng.

Đạo trưởng Kính Chí vui tươi hớn hở, sờ đầu cháu trai đáng yêu, cười đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến thành phố S còn có Thời Thương Tả, lúc trước nghe Ngũ Hạ Cửu nói hai người sống ở đối diện, nụ cười lập tức bị dập tắt.

Đạo trưởng Kính Chí ở trên giường bệnh nghiêng người qua một bên, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói:

“Ông không muốn nhìn thấy anh ta.”

Cái từ “Anh ta” này chỉ chính là ai, Ngũ Hạ Cửu trong lòng biết rõ ràng, biết ông nội đây là đang giận dỗi, cố ý chờ cậu dỗ, cũng không phải thật sự chán ghét A Tả.

Rốt cuộc ông ấy mới tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, cháu trai nuôi ở bên người từ nhỏ đến lớn làm sao có thể bị bắt cóc dễ dàng cho được, cho nên đạo trưởng Kính Chí nhìn Thời Thương Tả không vừa mắt.

Ngũ Hạ Cửu mỉm cười tới gần dỗ dành vài câu, đạo trưởng Kính Chí quả nhiên không xụ mặt bao lâu đã vui vẻ lên.

Ngũ Hạ Cửu không muốn để cho đạo trưởng Kính Chí biết chuyện cậu bị bắt cóc trước đó, sợ ông ấy lo lắng.

Huống chi, cậu còn bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, tuy rằng đã vượt qua rất nhiều trạm điểm, nhưng vẫn còn có nguy hiểm đợi ở phía sau, lỡ như ……

Không, không có lỡ như, cậu nhất định có thể sống sót, một lần nữa đạt được sinh mệnh.

Nếu Quý Tư Nghị đã ra nước ngoài, một số việc ở trong nước sẽ nằm ngoài tầm tay của anh ta.

Ngũ Hạ Cửu không biết Thời Thương Tả và Khuông Tầm hành động như thế nào, tóm lại, khi Vạn Trân mới từ nhà cũ ra ngoài, cảnh sát đã mang theo chứng cứ tìm tới cửa.

Vạn Trân còn muốn lợi dụng những thế lực của nhà họ Quý ở Bắc Kinh để phủ nhận, nhưng đáng tiếc, chứng cứ vô cùng xác thực, tiến vào cục cảnh sát là điều chắc chắn. Sau đó, bà ta muốn tìm người nộp tiền bảo lãnh, khi xảy ra chuyện mới nhớ tới con trai Quý Tư Nghị, kêu người liên lạc với Quý Tư Nghị, nói anh ta nhanh chóng về nước nộp tiền bảo lãnh cho bà ta ra ngoài.

Đầu tiên, tuy rằng bà ta là chủ mưu của vụ án bắt cóc, nhưng ba kẻ bắt cóc đều đã chết, nói như thế nào đều phụ thuộc vào miệng của bà ta. Thứ hai, thế lực của nhà họ Quý ở Bắc Kinh không nhỏ, khắp nơi đều có thể nói chuyện.

Thứ ba chính là vụ án bắt cóc này không gây ra mạng người, mọi việc có thể dễ dàng làm.

Ông Quý là người không được việc, cho nên Vạn Trân mới muốn gọi Quý Tư Nghị về nước, nhưng Thời Thương Tả đã suy xét đến những việc này từ sớm, anh chế tạo một số phiền phức ở nước ngoài, Quý Tư Nghị xuất ngoại dễ dàng, nhưng muốn trở về lại khó khăn.

Không bao lâu, Thời Thương Tả và Khuông Tầm trở về từ Bắc Kinh.

Ba người tìm một chỗ chỗ ngồi xuống nói chuyện.

Khuông Tầm đưa cho Ngũ Hạ Cửu một chồng tài liệu, nói:

“Lúc trước cậu kêu tôi điều tra những chuyện xảy ra một năm trước của nhà họ Quý, còn có mẹ của cậu, cùng với gia đình của mẹ cậu, tất cả đều ở trong túi tài liệu này.”

Một tia cảm xúc phức tạp loé lên trong mắt Ngũ Hạ Cửu, cậu cầm túi tài liệu mở ra.

Khi Khuông Tầm điều tra những tin tức này, đúng là ở Bắc Kinh, Thời Thương Tả cũng ở Bắc Kinh xử lý vụ án bắt cóc của Vạn Trân, hai người bọn họ cùng nhau điều tra và biết một số chuyện.

Mẹ của Ngũ Hạ Cửu tên là Cố San Hà, năm đó học cùng trường với ông Quý, diện mạo của ông Quý không tệ, miệng lại ngọt, dỗ dành Cố San Hà kết hôn với mình, sinh được Ngũ Hạ Cửu, đặt tên là Quý Hi, có ý nghĩa là hy vọng.

Nhưng không lâu sau, gương mặt thật của ông Quý liền bại lộ, ông ta nɠɵạı ŧìиɦ, làm lớn bụng người phụ nữ khác, luôn ra vào quán bar, câu lạc bộ đêm.

Lúc trước vẫn luôn giấu rất khá, nhưng cho dù cho giấu kỹ đến đâu, cũng có ngày lộ ra.

Vạn Trân là người rất có mưu mô, khi đó vốn dĩ ông Quý không muốn trước khi kết hôn làm lớn bụng người phụ nữ khác, nhưng ông ta bị Vạn Trân hãm hại, cuối cùng bà ta ôm một đứa con trai đến nhà họ Quý, thành công khiến Cố San Hà đổ bệnh.

Bởi vì Quý Tư Nghị lớn hơn Ngũ Hạ Cửu một tuổi.

Có thể thấy được đứa nhỏ này sinh ra khi nào, hoá ra ông Quý đã sớm làm loạn sau lưng……

Ngũ Hạ Cửu xem kỹ thông tin.

Thời Thương Tả nhỏ giọng nói: “Ông Quý bị Vạn Trân gây rối đã trốn đi ra ngoài, lúc ấy nhà họ Quý, có chút loạn……”

Đơn giản chính là tranh đoạt quyền lực, mọi người ở khắp nơi đều tới trộn lẫn một chân, nháo đến cuối cùng, Cố San Hà phải nhập viện, con trai Vạn Trân là Quý Tư Nghị ở lại nhà họ Quý.

Sau đó, không biết vì sao, từ khi Cố San Hà nằm viện vẫn không khá hơn, sức khỏe càng ngày càng kém, sau đó được đón về nhà họ Quý để tĩnh dưỡng nhưng cũng không tốt lên, đến cuối cùng vẫn chết ở nhà họ Quý.

Đương nhiên, đây là tình huống tra được từ bên ngoài, cục cảnh sát bên kia điều tra được Vạn Trân và ba kẻ bắt cóc có liên quan với nhau, thế nhưng tra được nhiều năm trước kia.

—— Vạn Trân đã sớm quen biết ba kẻ bắt cóc này.

Và bọn họ liên lạc với nhau vào thời điểm đó, chính là ngày Cố San Hà chết.

Ngũ Hạ Cửu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Thương Tả, mím môi hỏi:

“Em, cái chết của mẹ em có liên quan đến Vạn Trân?”

Thời Thương Tả: “Rất có khả năng, nhưng còn cần tiếp tục điều tra thêm.”

Nói là rất có khả năng, nhưng cả Thời Thương Tả hay Khuông Tầm trong lòng đều chắc canh ta cái chết của Cố San Hà có liên quan tới Vạn Trân.

Còn có một việc, sau khi Cố San Hà chết, vào lúc Ngũ Hạ Cửu 6 tuổi mới đi lạc, thật ra cũng là Vạn Trân âm thầm xuống tay, bà ta sai khiến bảo mẫu nhà họ Quý bắt cóc và bán Ngũ Hạ Cửu đi.

Người bảo mẫu lúc đó họ Vương, mang theo đứa nhỏ rời xa Bắc Kinh, đi đến một huyện thành nhỏ bên cạnh huyện Nam, nhưng sau đó cũng không biết suy nghĩ như thế nào, đặt Ngũ Hạ Cửu ở dưới gầm cầu, sau đó mới được đạo trưởng Kính Chí nhặt về.

Ngũ Hạ Cửu cũng đã từng nghe đạo trưởng Kính Chí nói qua, cậu lúc đó chỉ mới 6 tuổi, nằm cuộn tròn ở dưới gầm cầu, phát ra sốt cao, ở bệnh viện hôn mê ba bốn ngày, tỉnh lại cũng là mơ màng, còn quên mất tên của mình, sốt cao đến mơ hồ, mất đi một đoạn ký ức.

Quan trọng hơn, đạo trưởng Kính Chí nói Ngũ Hạ Cửu khi còn nhỏ giọng nói không được tốt, suýt chút nữa bị người hạ độc không nói được, vẫn là nhờ đạo trưởng Kính Chí dùng thảo dược chăm sóc tốt dần lên.

Ngũ Hạ Cửu im lặng nắm chặt đống tài liệu.

Khuông Tầm nói: “Khi chúng ta còn nhỏ, thông tin còn chưa được phát triển, huống chi là từ Bắc Kinh đến huyện Nam, từ bắc đến nam, muốn tìm một đứa trẻ bị bắt cóc và cố ý vứt bỏ là rất khó.”

“Mẹ cậu Cố San Hà có một người em trai, gọi là Cố Mộ Sâm, từ khi cậu đi lạc vẫn không có từ bỏ việc tìm kiếm.”

“Năm đó nhà họ Cố có gia cảnh bình thường, mấy năm nay mới phát triển hơn chút, đối nghịch với nhà họ Quý, đến nỗi cha mẹ của mẹ cậu, thân thể họ không được tốt, không lâu sau cũng qua đời.”

“Hiện tại người thân duy nhất của cậu cũng chỉ còn có người cậu là Cố Mộ Sâm, anh ta ở Bắc Kinh, còn chưa biết chuyện của cậu.”

Thời Thương Tả ôm ngang vai Ngũ Hạ Cửu, nói:

“Anh đã sai người đi tìm kiếm bảo mẫu năm đó mang em đi ra ngoài, Vạn Trân bị nghi ngờ có liên quan đến việc gϊếŧ người, lừa bán và bắt cóc, ở tù chung thân là còn nhẹ.”

Ngũ Hạ Cửu thở dài, nói:

“Em muốn đi Bắc Kinh một chuyến.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương