Edit by Thiên Bách Nguyệt


---------------


Dưới phòng khách, âm thanh tranh cãi ngày càng nghiêm trọng.


"...Cả sáng giờ rồi, tại sao cái loại hot search giả này vẫn không giảm??"


"Tôi tiêu tiền mời anh là để bên anh nghi ngờ tôi? Tất nhiên là giả! Con gái nhà tôi sao có thể bắt nạt bạn học được! Con bé không bị bắt nạt là may lắm rồi!"


"...Nhà trẻ thì có bạo lực học đường kiểu gì? Đám người này điên hết rồi à? Mấy lời kia không phải chỉ là lời nói khi tức giận thôi sao!"


"Làm gì có người bình thường sẽ ghi âm mọi lúc như vậy! Ả ta mới là người có vấn đề nhất đi!"


Bên kia điện thoại, người phụ trách công ty PR* cũng cảm thấy khó giải quyết.


(*PR là tên viết tắt của Public Relations có nghĩa là Quan hệ công chúng. Bản chất của nghề quan hệ công chúng là cải thiện cái nhìn về một người, một công ty, phát thông tin tới giới truyền thông và lôi kéo sự chú ý của họ)


Quần chúng luôn có thành kiến với mẹ kế và con gái của cô ta, họ luôn được cho là ác độc gian xảo.


Huống chi...


Cũng không thể trách người ta hiểu lầm được, Úc Lan trong bản ghi âm kiêu căng ngạo mạn, không chỉ khen con gái mình mắng người, còn châm chọc bề ngoài của phụ huynh người ta, quả thật rất giống vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình.


Nhưng Úc Lan không quan tâm nhiều như thế.


Ả phụ nữ kia cắt đi mấy lời quái gở của ả, chỉ để lại phần Úc Lan mắng người, còn cùng các phụ huynh khác quay lại video, mịt mờ tỏ vẻ không muốn để con mình học cùng con gái của tiểu tam.


Xem xong, Úc Lan lập tức bùng nổ.


Nếu không phải Cố Khải Châu ngăn cản, bà đã dùng tài khoản Weibo của mình khẩu chiến với bọn họ đến một chết một còn.


"...Được rồi, mọi việc cứ giao cho công ty PR giải quyết, em sốt ruột cũng vô dụng......"


Bên này Cố Khải Châu cũng mới nói chuyện với bạn bè xong, nghĩ muốn trấn an Úc Lan thì bị bà gạt ra.


"Anh bớt làm phiền tôi đi." Sắc mặt Úc Lan không tốt, "Cố Khải Châu, nếu được quay lại ba năm trước, tôi nhất định mang U U còn trong bụng bỏ đi, tôi ăn no rửng mỡ lắm mới đi gả cho anh để chịu ba cái đồ yêu này!"


Cố Khải Châu biết mình đuối lý, khuyên dỗ không ngừng, dỗ xong lại hỏi:


"Cái ghi âm kia, cô ta nói U U bắt nạt con ả là sao vậy?"


Úc Lan tức giận: "Sao tôi biết được? Anh cảm thấy con gái ngốc bạch ngọt kia của anh có thể bắt nạt ai được?"


...Đúng là vậy thật.


Nhưng Cố Khải Châu vẫn gọi U U đến, hỏi thăm sự việc.


"Ba hỏi con này U U, ba nghe nói lần trước lúc mẹ đi xem văn nghệ ở nhà trẻ của con thì có một dì nói con bắt nạt con nhà họ, có việc này không?"


U U mang ba lô Stella Lou (1) vừa bị thất hứa, còn đang giận dỗi, cúi đầu tức giận nhỏ giọng nói:


"Dạ có..."


"Hả!?"


"Do bọn họ mắng anh là người tàn tật trước, còn nói U U là kẻ lừa đảo nên anh chị mới giúp con mắng lại, cái này không tính là bắt nạt! Là họ! Bọn họ mới là bắt nạt người!"


Sau khi ồn ào làm rõ được chuyện này, Úc Lan đúng lý hợp tình nói:


"Đúng vậy! Việc này không đáng! Dựa vào gì mà bảo chúng ta khi dễ bọn họ!?"


Cố Khải Châu: "...Nói là vậy nhưng cũng không thể ứng đối bằng thái độ này..."


Lúc Úc Lan nóng nảy lên lý luận không thua gì U U, lập tức phân rõ với Cố Khải Châu.


Úc Lan: "Thái độ gì chứ? Tôi ăn ngay nói thật! Bọn họ xấu thì tôi mắng xấu là không đúng à!? Không chỉ ngoại hình xấu đến tâm cũng xấu! Ghi âm lại cuộc nói chuyện riêng, cái thủ đoạn hèn hạ này tôi khinh thường!"


Cố Khải Châu: "Rồi rồi, giờ có nói gì cũng vô dụng, quan trọng là phải xử lý tốt chuyện này, nếu không sau này U U đi học bị chỉ trỏ thì biết làm sao đây..."


U U không biết chuyện gì giật giật góc áo mẹ bé.


"Vì sao không đi Disney nữa ạ? Ba mẹ đã đồng ý với con, người lớn không được nuốt lời..."


Úc Lan bị phiền muốn mệt, giọng điệu nóng nảy:


"Disneyland thì lúc nào chẳng đi được? Nói có việc chính là có việc, con hiểu chuyện chút đi! Ba mẹ đang gấp việc khác!"


U U bị dọa run người.


Bé nhìn mẹ, lo sợ không biết nên làm gì.


Úc Lan bỗng nghĩ đến gì đó, ngồi xổm xuống hỏi:


"U U, con nói thật đi, có phải đám nhóc đó mọi bữa cũng bắt nạt con không?"


Cố Khải Châu nhíu mày: "Em nói cái gì vậy? Bọn trẻ mới bao lớn, làm sao mà..."


"Bọn họ không muốn chơi với con." U U nhìn mũi chân, rầu rĩ nói, "Bọn họ bảo...Bảo mẹ là đàn bà hư, con là con của người đàn bà hư...Mẹ bọn họ...Không cho họ chơi với con..."


Âm thanh trẻ con vừa dứt, bầu không khí rơi vào yên tĩnh.


Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đã nghe được động tĩnh trong phòng khách từ sớm nhưng không tới gần mà chỉ đứng ở chỗ rẽ lẳng lặng nghe.


Âm thanh cô bé rầu rĩ, hình như bé không rõ lời này tàn khốc u ám cỡ nào.


Bé chỉ không rõ một điều.


Mẹ bé rất tốt, không xấu chút nào, tại sao mọi người đều không thích Người?


Cố Khải Châu giật mình một lúc lâu.


Thế nào ông cũng không ngờ được ông lại nghe từ miệng đứa trẻ vô lo vô nghĩ một câu trả lời như vậy.


Nửa ngày Úc Lan mới lên tiếng.


"Diệu Diệu."


Bà vẫy tay gọi Cố Diệu Diệu ở chỗ rẽ, giọng điệu bình tĩnh.


"Tới đây, con với anh trai đưa em nó về phòng trước, chơi với em một lát, dì có việc cần nói với ba con."


Cố Diệu Diệu gật đầu.


Sau khi nhìn Cố Diệu Diệu dắt U U đi rồi, Úc Lan chậm rãi ngã người vào ghế sô pha mềm mại.


Bà vùi mặt vào lòng bàn tay, một hồi lâu sau truyền đến tiếng mắng mệt mỏi của bà:


"...Tôi đúng là xui tám đời mới gặp phải loại vương bát đản* như anh, nếu không bà đây đã sớm nổi tiếng, đến xách giày cho tôi anh cũng không xứng..."


(*là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ.)


"...Dựa vào gì mà bà đây là tiểu tam? Dựa vào gì ai cũng mắng tôi? Lại dựa vào gì mà U U nhỏ như vậy đã bị xa lánh? Năm đó anh khóc lóc cầu tôi gả cho anh, muốn mắng thì phải là nên mắng anh không biết xấu hổ mới đúng..."


Từ trước đến nay Úc Lan là một người kiêu ngạo, không bao giờ tỏ ra yếu thế trước người khác, dù năm đó khi gả cho Cố Khải Châu bị toàn dân mạng chửi bới bà cũng chưa nháy mắt một lần.


Lúc ấy Cố Khải Châu và Úc Lan bị mắc sâu vào trung tâm dư luận, mặc cho Cố Khải Châu có giải thích với truyền thông thế nào, dù tìm rất nhiều công ty PR hay phát đi vô số thông báo đi nữa thì càng giải thích, mọi người lại càng vững tin cái quan điểm của họ hơn.


Lên Weibo làm sáng tỏ thì bị nói là giấu đầu lòi đuôi.


Mấy thông báo của bên PR thì bị cho là đổi trắng thay đen.


Cuối cùng Úc Lan bảo Cố Khải Châu dừng cãi cùng đám người đó, bản thân bà thì ẩn mình tránh lộ diện để bên tai được yên tĩnh.


Úc Lan có thể từ bỏ sự nghiệp của mình là vì bà quả thật muốn ở bên Cố Khải Châu.


Nhưng như vậy không có nghĩa bà sẽ để con gái mình chịu uất ức vì một tên nam nhân.


"...Bà đây mặc kê, Cố Khải Châu, chúng ta ly hôn, U U đi theo tôi, bên nhà mẹ của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện quỷ này."


Úc Lan kiêu căng thì kiêu thật nhưng không phải là kiểu người sẽ giận cá chém thớt đòi ly hôn lúc cãi nhau, đây là lần đầu tiên bà đề nghị ly hôn.


Cố Khải Châu vừa nghe lời này liền rối tung cả người.


"Không không không...... Lan Lan em bình tĩnh một chút, anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, em đừng tức giận rồi nói mấy lời này, tình cảm chúng ta tốt như vậy, làm sao có thể ly hôn vì mấy lời nói nhảm nhí linh tinh của người ngoài?"


"Buổi chiều tôi liền gọi luật sư soạn bản thảo thỏa thuận ly hôn."


"Anh, anh, anh lập tức đi liên hệ một công ty PR! Ngay bây giờ!"


"Tất cả ngân sách, cổ phiếu, xe và nhà ở đều thuộc về tôi, còn tiền tiết kiệm thì anh cứ giữ để quay mấy cái phim rách nát của anh."


"Hiện hiện hiện hiện tại anh đi thương lượng với bọn họ ngay! Lập tức cho em một phương án vừa lòng!"


----Còn tiếp tại dembuon.vn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương