Lê Gia Minh ngồi ở trên sô pha, nhìn qua cảm thấy rất phiền lòng, nghe vậy chỉ phất tay: “Con về trước phòng đi.”

Không hề quan tâm, an ủi cô.

Mặc dù cô bởi vì thân phận bị lộ ra ngoài mà khổ sở đau lòng, mặc dù vừa rồi Cố Vân Phương ở ngay trước mặt ông ta mắng cô là đồ “Con hoang” và “Bạch nhãn lang”.

Nhưng trong lòng ông ta chỉ có mặt mũi và thanh danh của nhà họ Lê.

Trở về phòng, trong lòng Lê Sở Hề vô cùng lạnh lẽo.

Cô thong thả đánh giá bốn phía.

Trang trí của căn phòng này quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong một góc phóng có một chiếc giường em bé, bên trong có rất nhiều đồ chơi.

Đó là chiếc giường khi còn nhỏ cô đã từng ngủ, vì lưu luyến không muốn bỏ đi liền để lại trong phòng.

Có đôi khi Cố Vân Phương đi vào phòng sẽ chỉ vào chiếc giường em bé, cười nói những chuyện khi còn bé của cô.


Cô lớn lên ở chỗ này, câu đầu tiên khi mở miệng nói là: “Ba mẹ”.

Nơi này, cô đã ở suốt mười sáu năm.

Chỉ là hiện tại, những thứ này đều khiến cô có cảm giác châm chọc.

Cô biết mình không phải là con gái ruột nhà họ Lê, bởi vậy sau khi Lê Nguyệt Nghi trở cô cũng không có mong muốn gì, chỉ hy vọng ba mẹ có thể niệm tình ở chung với nhau mười sáu năm mà cho cô tình cảm gia đình...

Chung quy lại cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Sự bất lực bủa vây lấy Lê Sở Hề.

Trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra sự xúc động, muốn chạy tới nhà họ Thịnh nhận lại người thân ngay lập tức.

Mới vừa bước chân ra ngoài, đầu óc cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, thu chân trở về.

Không, không thể.

Hiện tại không phải là thời điểm.

Người ngoài không biết sẽ nghĩ, cô được nhà họ Lê nuôi dưỡng suốt mười sáu năm, đối với cô nghĩa nặng như núi.

Bọn họ cũng không biết kiếp trước đã xảy ra cái gì, cũng không biết chuyện cô ở trong nhà bị đối xử như thế nào.

Nếu bây giờ cô và nhà họ Thịnh nhận nhau, như vậy, nhà họ Thịnh mãi mãi đều thiếu nhà họ Lê một lời cảm ơn.

Nhà họ Lê sẽ vì chuyện này mà bám lấy nhà họ Thịnh, Lê Gia Minh, Cố Vân Phương thậm chí Lê Nguyệt Nghi đều sẽ được lợi.

Kiếp trước, Lê Nguyệt Nghi hãm hại cô, bôi đen cô, khiến cô ở Bắc Kinh mất hết mặt mũi.

Lại cùng Liêu Văn Bách âm thầm cấu kết qua lại, huỷ hoại gương mặt còn lái xe đâm chết cô......

Ngăn cản cô cùng nhà họ Thịnh nhận lại nhau, toàn bộ nhà họ Lê đều đáng hận!


Dựa vào cái gì mà nhà họ Lê có thể an toàn rút lui, còn khiến nhà họ Thịnh nợ bọn họ một ân tình trong khi chính họ đã hủy hoại cô?

Không, cô tuyệt đối không cho phép chuyện vớ vẩn như vậy xảy ra!

Lê Sở Hề hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên kiên định.

Chờ cô vạch trần bộ mặt thật của nhà họ Lê, cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ thì sẽ đến nhà họ Thịnh nhận người thân!

...

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, Lê Nguyệt Nghi và Lê Sở Hề đi tới trường học.

Chờ khi xe rời khỏi nhà họ Lê, Lê Nguyệt Nga mới mở miệng: “Chị gái, em đây thật sự là bội phục tố chất tâm lý của chị.

Ngày hôm qua bị mẹ nói là con hoang và bạch nhãn lang vậy mà hôm nay vẫn có thể làm như không có việc gì, không chút chột dạ!”

Xem ra cô ta biết không thể lừa được cô liền dứt khoát xé bỏ lớp vỏ ngụy trang với cô.

Lê Sở Hề nhàn nhạt nói: “Em gái không biết xấu hổ còn sống đến giờ, tại sao chị phải chột dạ?”


Vẻ mặt Lệ Nguyệt Nghi nhanh chóng trở nên tái nhợt vì tức giận.

“Cô nói ai không biết xấu hổ? Đồ tu hú chiếm tổ kia, rõ ràng là cô mới không cần mặt mũi!”

Lê Sở Hề nhướng mày.

Ngu ngốc như vậy? Tại sao kiếp trước cô lại bị cô ta bắt nạt cơ chứ?

Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc...

“Tiểu Hề, em đến rồi!”

Lê Sở Hề quay đầu lại, quả nhiên thấy được Liêu Văn Bách.

Hôm nay hắn ta thay đổi mặc một bộ đồ thể thao, nhìn qua càng ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Lê Sở Hề đang muốn nói nhưng nghĩ đến cái gì, khóe mắt lại liếc về phía Lê Nguyệt Nghi chỉ thấy cô ta thẹn thùng vén tóc qua tai, một đôi mắt đẹp nhìn về phía Liêu Văn Bách liếc mắt đưa tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương