Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Chương 585: C585: Chương 585

Trong đại sảnh Chấp Pháp Điện.

“Ta thấy ngươi rất thuận mắt, nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, đi vào tâm sự với ta đi.” Ông lão tóc xám cười một tiếng, nói xong thì trực tiếp xoay người, từ từ đi vào căn phòng đá.

Nghe vậy, Lâm Lăng cũng không có nghĩ nhiều mà lập tức đi theo đối phương bước vào trong nhà. Dù sao hắn cũng không rõ về thế lực bối cảnh của Trương gia, nếu có thể đạt được một ít tình báo từ chỗ ông lão tóc xám thì quá tốt rồi.

“Tiền bối, xin hỏi nên xưng hô thế nào?” Sau khi đi vào trong phòng, Lâm Lăng hơi mỉm cười, cũng không vội dò hỏi tin tức mình muốn biết.

Nhìn thấy tâm lý của Lâm Lăng vững vàng như vậy, trong mắt ông lão tóc xám hiện lên một tia thưởng thức.

Sau đó lão mang đầy thâm ý mà thản nhiên nói: “Gọi ta là ‘Mạc lão’ giống như những người khác là được.”

Mạc lão?

Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình.


Sao hắn cảm thấy xưng hô này có chút quen thuộc.

Đúng rồi.

Là Kiếm Thánh mắt mù!

Trong lòng nghĩ như vậy, rốt cuộc ánh mắt Lâm Lăng cũng cẩn thận đánh giá ông lão tóc xám trước mắt, càng xem thì càng cảm thấy hình dáng khuôn mặt cực kỳ tương tự.

Lâm Lăng cảm thấy thật nghi ngờ, nhịn không được mà nói: “Ta quen biết một ông lão mắt mù ở học viện Thiên Diễn, bình thường mọi người gọi ông ấy là Mạc lão.”

Ông lão tóc xám cười cười: “Có phải hắn còn có một danh hiệu khác, tên là Kiếm Thánh mắt mù không.”

Lâm Lăng gật đầu: “Không sai, xin hỏi các ông có quan hệ gì?”

Ông lão tóc xám xoay người, chắp tay sau lưng và nói với giọng trầm thấp: “Hắn là huynh trưởng của ta, tính thời gian thì chúng ta đã gần năm mươi năm không gặp mặt.”


Nghe thấy lời này, Lâm Lăng lập tức hít một hơi thật sâu, thì ra là quan hệ huynh đệ, khó trách hai người trông giống nhau như vậy.

“Từ nhỏ tài năng của ca ca ở kiếm đạo đã rất cao, nhưng vì hai mắt tàn tật nên không có duyên với Điện Tông.” Ông lão tóc xám cười và lắc đầu: “Dựa vào lĩnh ngộ đối với kiếm ý, ca ca trực tiếp đột phá Thánh Vực, tới hôm nay mà rất nhiều cường giả Điện Tông cũng không sánh bằng.”

“Nhưng hắn cũng không lưu luyến với các loại công danh lợi lộc, cả đời đều ẩn cư trong học viện nho nhỏ kia ở vương triều Đại Viêm.”

Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.

Nghe hàm ý trong lời này thì hình như cảnh giới võ đạo của Kiếm Thánh mắt mù không phải Thánh Vực Linh Anh như trước kia hắn đã phỏng đoán, ngược lại là cường giả cấp bậc càng cao?

Lâm Lăng không khỏi cười thầm một tiếng, xem ra mình vẫn quá coi thường ông lão kia.

“Lâm Lăng, thật ra ta cũng biết đến lai lịch của ngươi.” Mạc lão xoay người, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nặng nề mà nói: “Nể tình ngươi cũng là viện sinh của học viện Thiên Diễn, lão phu khuyên ngươi từ bỏ nhiệm vụ lần này.”

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng tập trung nhìn lại, hỏi: “Vì sao?”

“Có lẽ ngươi không biết, trước đó đã có năm chấp sự tiếp nhận nhiệm vụ điều tra Trương Ngọc Long trộm vật này.”

Vẻ mặt Mạc lão hiện lên chút nặng nề, trầm thấp mà nói: “Hơn nữa chức vị của họ đều cao cấp hơn ngươi, tất cả đều là chấp sự áo xanh.”

“Nhưng không ai sống sót!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương