Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
-
Chương 44: 44: Thịt Mỡ Dâng Tới Cửa
Sáng sớm hôm sau Lâm Lăng mới trở lại Triệu phủ.
Nhìn thấy Lâm Lăng về phủ, tất cả người hầu đều thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Lâm Lăng lại đột nhiên mất tích giống như lần trước thì chỉ sợ bọn họ phải ra ngoài tìm kiếm bất kể ngày đêm.
Cũng may ông trời phù hộ, cuối cùng cái tên này cũng trở lại.
Cảm nhận được vô số ánh mắt khác thường chung quanh, Lâm Lăng cũng không để ý tới, hắn lập tức đi vào nhà ăn.
Đã tu luyện cả đêm ở phòng thuê, hiện tại hắn đói đến khó chịu.
Sau khi đến nhà ăn, Lâm Lăng tùy tiện chọn mấy món ăn sáng, sau đó bắt đầu đánh chén.
Các thành viên của Triệu gia trong phòng không để ý gì đến sự xuất hiện của hắn, đều đang nói về hai chuyện lớn xảy ra vào tối hôm qua.
Thứ nhất là Lý gia chủ bị một người thần bí ám sát trong lúc ăn ngủ với nữ tử phong trần.
Thứ hai là Lâm gia phái ra tất cả các cao thủ của gia tộc, cả đêm chạy đến sơn trang của Lý gia ở vùng ngoại ô để đánh bất ngờ.
Tuy rằng trong sơn trang có không ít võ giả trấn thủ, mà hầu như thực lực của họ đều là chiến sĩ cấp 3.
Nhưng bọn họ toàn là đám tay đấm được vội vàng mời đến khi Lý gia phát hiện ra mỏ đá Linh Dương, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp.
Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt của đội ngũ Lâm gia, họ hầu như không chống đỡ bao lâu thì đã bị tách rời thành năm bè bảy mảng, tháo chạy khắp nơi.
Cuối cùng, mỏ đá Linh Dương bị thế lực Lâm gia chiếm cứ, đồng thời thu được mấy vạn cân phôi thô đá Linh Dương và bắt giữ không ít thợ mỏ đang khai thác làm tù binh.
Vì lo cho danh dự của gia tộc nên Lâm Hoành Khang không đại khai sát giới.
Ngược lại ông ta còn mang nhóm thợ mỏ về thành Thiên Vũ để làm chứng, thông báo cho cả thành là không phải Lâm gia cướp lấy mỏ đá, mà là Lý gia làm trái với giao kèo trước nên họ mới ra tay giành quyền khai thác.
Sáng sớm hôm sau, trong đại sảnh tiền viện Triệu phủ.
“Lần này Lâm gia thật sự lời to rồi!”
Khi Triệu Cao Liệt biết được tin này thì không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Đã không làm tổn hao gì đến thanh danh của gia tộc, lại có thể cướp được quyền khai thác mỏ đá một cách suôn sẻ.”
Ông ta cảm thấy thật kinh ngạc, lên tiếng cảm thán: “Cho dù là Lý gia có kiện lên phủ thành chủ thì cũng không thể làm gì được Lâm gia, chiêu này đúng là đủ tuyệt tình.”
Đại quản gia Triệu Vinh đứng bên cạnh gật đầu, trầm thấp mà nói: “Cũng không biết là ai tiết lộ tin tức về chuyện Lý Khuynh Thọ đã chết thảm trong phủ.”
“Hơn nữa, cách gϊếŧ người ấy cực kỳ giống người nào đó ……”
Nói đến này, Triệu Vinh hơi tạm dừng, sau đó mang đầy thâm ý mà nhìn Triệu gia chủ và nói: “Ta nghe nói hôm nay cô gia đi đến Lâm phủ.”
“Kinh Kha!”
Triệu Cao Liệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Triệu quản gia, sau đó lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Chậc chậc, ta biết ngay thằng nhãi này không đơn giản, hiện tại hắn đã trở lại chưa?”
“Sáng nay cô gia đã về phủ, lúc này hẳn đang dùng bữa ở nhà ăn.”
Nghe Triệu quản gia nói thế, Triệu Cao Liệt âm thầm gật đầu: “Cả đêm không về, hơn nữa còn là cách gϊếŧ người như vậy, rất có khả năng thích khách tối qua ám sát Lý Khuynh Thọ chính là hắn.”
Ông ta lập tức nghiêm túc sai bảo Triệu quản gia: “Thân phận của Lâm Lăng cực kỳ mẫn cảm, nếu bị phơi bày thì không có lợi ích gì cho Triệu phủ chúng ta, phải thận trọng từ lời nói đến hành động!”
“Bao gồm cả người của Lâm gia nữa, cho dù họ hỏi cái gì thì cũng đừng nói gì hết, trừ phi Lâm Lăng chính miệng thừa nhận.”
Nói xong, trong mắt Triệu Cao Liệt hiện lên một tia nặng nề.
Các loại năng lực thần bí mà trong khoảng thời gian này Lâm Lăng thể hiện đã khiến ông ta hiểu ra rằng, người này chỉ có thể kết thân, không thể đắc tội.
Nếu không rất có khả năng cuối cùng con mồi bị Lâm Lăng ám sát sẽ biến thành người của Triệu phủ bọn họ.
Huống chi có mối quan hệ là nhạc phụ này, dù thế nào cũng không tệ đến mức đó.
Triệu Vinh trịnh trọng gật đầu: “Xin gia chủ yên tâm.”
“Có khách tới.”
Đúng lúc này, một người hầu của Triệu gia dẫn theo Lâm Hoành Khang xuất hiện ở cửa đại sảnh.
“Lâm huynh, hôm nay là cơn gió nào thổi ngươi tới vậy.”
Thấy thế, Triệu Cao Liệt hơi kinh ngạc, sau đó chợt cười ha hả và nói: “Hơn nữa tới cũng không báo trước một tiếng, ta bảo bọn hạ nhân mang lên chút rượu và thức ăn.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Lâm Hoành Khang trầm giọng mà cười một tiếng, sau đó nói thẳng: “Ta có việc tìm Lâm Lăng một chút, nó có trong phủ không?”
Triệu Cao Liệt nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Ông ta rất hiểu Lâm Hoành Khang, người này mang tâm lý lợi ích là hàng đầu, từ trước đến nay không ưa thích gì tên vô dụng Lâm Lăng không có chút cống hiến nào cho gia tộc.
Tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi tính tình, tự mình tiến đến Triệu phủ tìm kiếm Lâm Lăng.
Hay là vì chuyện đêm qua mà Lâm gia đã phát hiện ra thân phận của Lâm Lăng?
Hoặc là ông ta đã sớm biết?
Trong lòng nghĩ như vậy, Triệu Cao Liệt hỏi thăm dò: “Lâm lão ca, ngươi tìm Lâm Lăng có chuyện gì?”
Ánh mắt Lâm Hoành Khang hơi lạnh lẽo, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Triệu Cao Liệt, như muốn nhìn ra thứ gì đó từ mắt đối phương.
“Ngươi thật sự không biết cái gì cả?” Lâm Hoành Khang lại hỏi ngược lại.
Triệu Cao Liệt hơi giật mình trong lòng, sau đó mặt không đổi sắc mà cười nói: “Lâm huynh thật sự biết nói đùa, ngươi không nói thì làm sao ta biết được chứ?”
Nghe thấy lời này, trong mắt Lâm Hoành Khang hiện lên một tia lạnh lẽo mịt mờ.
Ông ta cười thầm trong lòng một tiếng: “Vậy càng tốt, để tránh tạo nên phiền phức không cần thiết lúc giải trừ hôn nhân với Triệu gia.”
Từ ngày hôm qua, khi biết được Lâm Lăng là một thiên tài võ đạo song tu chiến pháp, lúc ấy Lâm Hoành Khang hoàn toàn bị chấn động đến kinh sợ.
Nhưng từ khi bắt đầu truyền thừa đến nay, Lâm gia vẫn luôn bồi hồi trong hàng ngũ gia tộc hạng ba, hiện giờ vất vả lắm mới xuất hiện một con cháu thiên tài như vậy, nhưng lại bị ông ta coi thành thứ bỏ đi mà ép tới Triệu phủ ở rể vào nửa năm trước!
Hiện tại trong lòng Lâm Hoành Khang vừa hối hận, lại vừa mừng rỡ.
Mà chuyện hiện giờ ông ta phải làm chính là đón Lâm Lăng về gia tộc lần nữa để tài dưỡng trọng điểm.
Nghĩ vậy, Lâm Hoành Khang cười nói: “Thật ra hôm nay ta tới cũng có việc muốn tìm Triệu huynh thương lượng một chút.”
“Mời Lâm huynh nói.”
Trên mặt Triệu Cao Liệt lộ ra nụ cười, nhưng hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của Lâm Hoành Khang.
Lâm Hoành Khang hỏi: “Nửa năm qua Lâm Lăng ở rể trong Triệu phủ, có tạo thành ảnh hưởng gì cho các ngươi không?”
Triệu Cao Liệt liên tục xua tay, nụ cười cũng trở nên xán lạn, tán thưởng một câu: “Tính tình Lâm Lăng trầm ổn, chưa bao giờ gặp phải tranh chấp gì trong phủ, ta rất vừa lòng với hắn.”
Nghe vậy, Lâm Hoành Khang sửng sốt, lập tức không biết nói tiếp như thế nào.
Theo ông ta biết, bởi vì lúc ấy hợp tác xây dựng hắc điếm nên Triệu phủ vẫn luôn rất có thành kiến với vị cô gia Lâm Lăng đến ở rể này.
Thậm chí sau khi Triệu Ngọc Nhi đạt được vị trí điều động nội bộ của học viện Thiên Diễn, nàng ta càng xem Lâm Lăng là chướng ngại vật, muốn gấp rút giải trừ quan hệ phu thê.
Nếu lúc này Triệu Cao Liệt có đánh giá bất mãn gì đối với Lâm Lăng thì ông ta có thể mượn cơ hội này để thuận theo tình thế, đưa ra yêu cầu để Lâm Lăng rời khỏi Triệu phủ.
Nhưng hiện tại, câu trả lời của đối phương hoàn toàn quấy rầy toàn bộ kịch bản mà Lâm Hoành Khang đã nghĩ sẵn trước đó.
“Triệu huynh cũng không cần quá khách sáo.” Lâm Hoành Khang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Nếu Lâm Lăng thực sự có làm ảnh hưởng gì đến Triệu phủ thì ta có thể xách hắn trở về vào bất cứ lúc nào!”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Triệu Cao Liệt lập tức thay đổi.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra mục đích lần này Lâm Hoành Khang đến là vì Lâm Lăng!
Hôm qua Lâm Lăng đã bày ra sức mạnh của bản thân khi đến Lâm phủ nên mới khiến Lâm Hoành Khang hoàn toàn thay đổi cách cư xử.
Nhưng hiện tại Lâm Lăng là người của Triệu phủ, sao Triệu Cao Liệt nỡ buông khối vàng này ra kia chứ?
“Lâm huynh, ta thấy ngươi cũng không phải đơn giản là muốn xách hắn trở về đúng không?”
Triệu Cao Liệt cười như không cười, lập tức nói thẳng: “Tiểu nữ và Lâm Lăng tình đầu ý hợp, lại có quan hệ phu thê, chúng ta chia rẽ đôi uyên ương này cũng không tốt lắm.”
Tâm tư của Lâm Hoành Khang bị vạch trần, vẻ mặt trở nên rất xấu hổ.
“Xem ra ngươi đã sớm biết thiên phú của Lâm Lăng.” Lâm Hoành Khang cười gượng một tiếng, chợt thở dài nặng nề: “Tuy Lâm Lăng là người mù, nhưng lấy trực giác nhiều năm của ta để phán đoán thì nếu ngày sau hắn có thể trưởng thành, tiền đồ ở phương diện võ đạo nhất định sẽ không bị giới hạn.”
“Nhưng nếu loại thiên tài này tiếp tục ở lại Triệu phủ với thân phận ở rể, chỉ sợ sẽ làm gia tăng thù hận trong lòng hắn, đều bất lợi với hai nhà chúng ta.”
Nghe thế, vẻ mặt Triệu Cao Liệt lập tức đanh lại, nhớ đến trước kia Lâm Lăng chịu đủ loại nhục nhã ở Triệu phủ, địa vị không bằng cả một hạ nhân.
Hơn nữa lần trước Triệu Ngọc Nhi còn tuyên bố muốn giải trừ hôn nhân, điều này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lâm Lăng hơn nữa.
Nếu tiếp tục như vậy thì chỉ sợ sẽ giống như lời nói của Lâm Hoành Khang, điều này cực kỳ bất lợi.
Chủ yếu chính là, sau lưng Lâm Lăng có một thế lực to lớn là Minh Các.
Sau đó trải qua một hồi trao đổi, hai bên đều nhất trí quyết định cứ duy trì hiện trạng.
Lâm Lăng đánh đố với Triệu Ngọc Nhi, hắn sẽ dùng tất cả sức mạnh để lấy lại tôn nghiêm.
Hai nhà Lâm Lý bọn họ thì dùng phương thức bồi dưỡng để trợ giúp Lâm Lăng tu luyện trưởng thành.
Nhưng họ không ngờ là trong lúc mình nói chuyện, một con kiến cường tráng đang im lặng nằm trong kẹt cửa, nghe rõ ràng được tất cả nội dung.
Không nghi ngờ gì nữa, con kiến này chính là sủng vật số 003 của Lâm Lăng - Nghĩ Nhân.
Lúc này, Lâm Lăng đã ăn uống no đủ rồi đi ra khỏi nhà ăn, trong đầu hiện ra tất cả tin tức Nghĩ Nhân nhìn thấy và nghe được.
“Trợ giúp sao.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm.
Nếu đã có hai con heo tự động dâng tới cửa thì không làm thịt cũng uổng phí.
Lâm Lăng ngậm lấy một cây tăm xỉa răng trong miệng, lao thẳng đến đại sảnh tiền viện.
Theo tin tức Nghĩ Nhân truyền lại, Lâm Lăng biết, lúc này đại quản gia Triệu Vinh vừa bước ra khỏi cửa sảnh, đang muốn đến đây tìm mình.
Quả nhiên, rất nhanh hai người bọn họ đã gặp nhau ở một hành lang trên đường đi.
“Cô gia, bữa sáng hôm nay có hợp khẩu vị không?” Nhìn thấy Lâm Lăng, Triệu Vinh lập tức tươi cười đầy mặt mà đi tới.
“Cũng tàm tạm, nhưng ăn nhiều thịt cũng ngán, nếu có thể uống một ly sữa đậu nành thì ngon miệng hơn nhiều.” Lâm Lăng thản nhiên cười, nói ra quan điểm của mình.
“Không thành vấn đề, đợi lát nữa lão phu sẽ dặn dò phòng bếp, bảo ngày mai bọn họ chuẩn bị chút sữa đậu nành.” Triệu Vinh lập tức gật đầu và đáp.
Lấy thân phận đại quản gia của lão ở Triệu phủ thì thỏa mãn Lâm Lăng ở phương diện ăn uống là chuyện rất nhỏ.
Còn về tài nguyên tu luyện thì phải dựa vào hai đại gia chủ Lâm Lý.
“Cô gia, hôm nay Lâm gia chủ tới phủ làm khách, muốn mời ngài đến phòng khách để gặp mặt.”
“Đi thôi.”
Lâm Lăng sớm đã biết chuyện này, nói xong thì đi dẫn đường ở đằng trước.
Nhìn bước chân vững vàng mạnh mẽ của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Vinh hơi giật mình.
Nếu ai không rõ tình hình thì sao tin nổi đây là một người mù kia chứ!
Sau đó Lâm Lăng đi tới phòng lớn.
Chân phải bước vào cánh cửa thì đồng thời ‘Nghĩ Nhân’ vẫn luôn nằm vùng ở đây lập tức bò từ bàn chân của Lâm Lăng lên người hắn.
“Lâm Lăng, tối hôm qua ít nhiều cũng nhờ con lộ ra tin tức, nếu không Lâm gia chúng ta vẫn chưa hay biết chuyện gì.” Nhìn thấy Lâm Lăng tiến vào, Lâm Hoành Khang vội vàng tiếp đón, ha ha cười nói, hoàn toàn không có sự cao ngạo của một gia chủ.
“Lâm huynh đã nói hết mọi chuyện đêm qua cho ta biết rồi.” Triệu Cao Liệt cũng đi tới, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, ra vẻ không vui mà nói: “Lâm Lăng, hiện tại con là một phần tử của Triệu gia chúng ta, về sau có chuyện gì nguy hiểm cũng không thể tự tiện hành động nữa, chuyện lớn đến mấy cũng có Triệu gia chúng ta chống lưng cho.”
“Còn có Lâm gia chúng ta!” Lâm Hoành Khang cũng không yếu thế chút nào, cố gắng lấy lòng Lâm Lăng để đền bù quan hệ của hai bên.
“Không có gì, ta chỉ làm chuyện ta nên làm mà thôi.” Đối mặt với sự tiếp đón nhiệt tình của hai vị gia chủ, Lâm Lăng nhất thời có chút không thích ứng, lập tức khiêm tốn nói.
“Không tồi, người trẻ tuổi hiện tại đều thiếu ý thức trách nhiệm giống như con vậy.” Triệu Cao Liệt không hề nghĩ ngợi mà tán thưởng.
“Lần này Lâm gia chúng ta thu hoạch được rất nhiều từ mỏ đá Linh Dương, công lao của con là lớn nhất.” Lâm Hoành Khang lộ ra vẻ mặt phấn khởi, nhìn Lâm Lăng mà cười nói sang sảng: “Con muốn cái gì thì cứ việc nói.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng khẽ nhúc nhích.
Thịt mỡ đã đưa tới cửa thì tất nhiên hắn sẽ không khách sáo.
“Nếu là tâm ý của gia chủ thì ta cũng không tiện chối từ.”
“Qua một thời gian, ta phải đi đến học viện Thiên Diễn để tham dự sát hạch tuyển chọn, trùng hợp lại thiếu chút lộ phí, nếu có thể thì ta muốn con số này.”
Lâm Lăng nói hết những lời đã sớm nghĩ ra, sau đó giơ năm ngón tay bên bàn tay phải lên.
“Chỉ có vậy?”
Nghe vậy, Lâm Hoành Khang sửng sốt, cảm thấy yêu cầu của Lâm Lăng cũng quá dễ thỏa mãn.
“Năm vạn quá ít, cho con năm mươi vạn!” Biểu hiện của Lâm Hoành Khang cực kỳ khẳng khái, lập tức nói: “Ngày mai ta sai người làm cho con một thẻ vàng.”
“Không cần, ta có thẻ vàng, hơn nữa con số này không phải năm vạn, cũng không phải năm mươi vạn, mà là năm ngàn vạn.”
Nhưng lời nói kế tiếp của Lâm Lăng lại làm cả Lâm gia chủ cũng nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.
“Cái gì! Năm ngàn vạn?!”
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.
Hiển nhiên, cái gọi là lộ phí này đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông ta.
“Quả nhiên thằng nhãi này đủ tàn nhẫn, vừa mở miệng đã đòi năm ngàn vạn.” Triệu Cao Liệt bên cạnh nghe thấy con số này thì cũng suýt bị sặc, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Đương nhiên, ông ta đang ôm tâm lý vui sướng khi người gặp họa trước cảnh ngộ của Lâm gia chủ.
“Nếu đưa không nổi thì ta chỉ có thể nhận tấm lòng tốt vừa rồi của gia chủ mà thôi.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Không sao cả, ta chỉ xem nó như lời khách sáo là được.”
“Không!” Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ của Lâm Lăng, hình như Lâm Hoành Khang có chút sốt ruột: “Bổn gia chủ nói được thì làm được, năm ngàn vạn đúng không, ta lập tức chuyển cho con.”
Nói xong thì ông ta lấy ra một thẻ vàng, bàn tay có chút run rẩy.
Năm ngàn vạn tương đương với chi tiêu sinh hoạt hai năm của cả gia tộc!
Ông ta đau lòng quá.
Nhưng đau lòng thì có thể làm sao, hiện giờ thiên phú võ tu của Lâm Lăng đã thức tỉnh, còn vượt xa thiên phú tu luyện chung cực của bạn cùng trang lứa.
Ngày sau nếu trưởng thành thì chắc chắn là bá chủ một phương.
Lâm gia sắp trở thành gia tộc hàng đầu rồi.
Cho nên, hiện tại chỉ cần năm ngàn vạn lượng mà thôi, căn bản không đủ nhắc tới!
Hơn nữa đêm qua ông ta đã cướp đoạt được mỏ đá Linh Dương của Lý gia, nếu dùng tiết kiệm tài nguyên thì sẽ sử dụng được rất lâu.
Lâm Hoành Khang nhanh chóng suy ngẫm trong lòng, cân nhắc ích lợi tương lai của gia tộc, bắt đầu tự an ủi chính mình.
“Đa tạ gia chủ.”
Sau khi hoàn thành chuyển tiền, nụ cười trên mặt Lâm Lăng cũng càng xán lạn lên.
Xét về lợi ích cá nhân thì hắn hoàn toàn là người có thu hoạch lớn nhất trong sự kiện Lý gia lần này.
Ba ngàn miếng đá Linh Dương, năm ngàn vạn tiền mặt, có thể nói hắn đã trở thành nhà giàu rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook