Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
-
Chương 36: 36: Nguồn Cơn Tức Giận
“Lại là một cuộc liên hôn vì lợi ích của gia tộc…”
Sắc mặt của Lâm Lăng trở nên lạnh lùng, hai tay hắn chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Tuy rằng hắn cũng bị ép hôn nhưng chí ít cũng là ở rể với một thiên kim Đại tiểu thư, cũng coi như không quá khó xử.
Tuy nhiên một người phụ nữ xuất sắc như Lâm Uyển Dung lại phải làm vợ lẽ của một lão già, quả thực hơi quá đáng!
Sự oán hận trong lòng lập tức tích tụ lại trở thành nguồn cơn tức giận không thể hiểu nổi, trào dâng trong cơ thể Lâm Lăng.
Ầm!
Đột nhiên, trong tay Lâm Lăng hiện ra thanh phệ long kiếm, luồng khí đen lượn lờ và chỉ trong nháy mắt đã hóa thành chiến binh rồng.
Sau đó cầm đoạn kiếm trong tay, hắn không ngừng chém vào những chiếc rương đó một cách điên cuồng để trút giận.
Mặc dù thân kiếm của phệ long kiếm có vết gỉ nhưng nó vẫn rất sắc bén.
Những chiếc rương đồng kia dày như thế mà lại bị chém liên tục thành nhiều mảnh.
“Tên chết tiệt kia, ngươi muốn phá nát công việc buôn bán của ta ư?”
Trước cảnh tượng bất ngờ xảy ra, thợ rèn Người Lùn vừa sợ vừa giận, hắn dùng sức cầm cây búa lên và quát: “Người mau dừng tay lại, nếu không ông đây đập chết ngươi!”
Thế nhưng Lâm Lăng vẫn mặc kệ, hắn không ngừng chém vào những chiếc rương kia giống như kẻ điên.
Trông thấy thợ rèn Người Lùn lao tới, đột nhiên Công Phu Tiểu Dăng lao ra ngoài.
“Phanh!”
Chiếc búa sắt lớn không ngừng nện vào Công Phu Tiểu Dăng nhưng nó không rung chuyển chút nào.
Nếu như nhìn kỹ hơn thì có thể thấy móng vuốt của Công Phu Tiểu Dăng được bao phủ bởi áo giáp kim loại giúp nó đứng vững trước chiếc búa!
Vì nó đã tiến hóa lên cấp C, với lực chiến 4000 của nó đã hoàn toàn có thể so với sức mạnh của một chiến sĩ cấp 4.
“Sao có thể như thế được!”
Thợ rèn Người Lùn lập tức lùi lại với vẻ mặt cảnh giác, sau khi tự hắn được trải nghiệm sức mạnh của Công Phu Tiểu Dăng, trong lòng hắn vô cùng rung động.
Tuy rằng một búa kia chưa được vận dụng linh khí nhưng Thợ rèn Người Lùn biết rất rõ rằng cho dù có huy động linh khí thì cũng rất khó đánh bại Công Phu Tiểu Dăng.
“Hèn gì lần trước tên kiếm khách kia không đối phó được với con ruồi nhỏ này.
”
Thợ rèn Người Lùn thầm kinh ngạc trong lòng, khóe mắt hắn nhìn lướt qua thấy Lang Chu ở bên cạnh đang chờ thời cơ, tim đập loạn nhịp.
Lúc này, cuối cùng tiếng đánh bên trong cửa tiệm cũng ngừng lại.
Lâm Lăng khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn xoay người về phía thợ rèn và nói lời xin lỗi: “Ta xin lỗi ngươi vì hành vi vừa rồi của mình.
”
“Ta sẵn sàng bồi thường tất cả thiệt hại trong đơn đặt hàng của ngươi với Lâm gia, bao gồm cả lần tổn thất này.
”
Thái độ của Lâm Lăng vô cùng thành khẩn khiến cho vẻ tức giận trên mặt thợ rèn Người Lùn cũng giảm bớt một chút.
“Bồi thường cũng được, một trăm vạn lượng!”
Thợ rèn Người Lùn giơ một ngón tay ra, tức giận hừ hừ.
Vẻ mặt Lâm Lăng không hề thay đổi chút nào, trong lúc cất đoạn kiếm trong tay vào túi trữ vật, hắn thuận tay lấy luôn chiếc thẻ vạn kim ra.
Chỉ trong tích tắc, hắn trực tiếp quét thẻ chuyển cho người thợ rèn lùn một trăm vạn lượng.
Trông thấy Lâm Lăng thật sự không nói lời nào, vậy mà hắn lại thật sự chuyển một số tiền lớn như vậy làm cho thợ rèn Người Lùn vô cùng sửng sốt.
“Tiểu tử, dường như ngươi trông có vẻ không được ổn lắm.
”
Thợ rèn Người Lùn nhìn chằm chằm Lâm Lăng với ánh mắt quái dị, hắn ta không nhịn được dò hỏi: “Vừa rồi khi ngươi nghe tin Lâm Uyển Dung xuất giá, tính tình thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ là vì nàng ta ư?”
“Đây là chuyện riêng tư, ngươi không cần quan tâm đến làm gì.
”
Giọng nói Lâm Lăng lạnh lùng, hắn nói tiếp: “Nếu như đã bồi thường thiệt hại của Lâm gia cho ngươi rồi, vậy hiện tại ngươi rảnh thì hãy chế tạo cho ta một bộ trọng lực võ trang đi.
.
”
“Trọng lực võ trang?”
Nghe vậy, thợ rèn Người Lùn suy sụp như thể đây là lần đầu tiên hắn nghe tới một điều mới lạ như thế.
Lâm Lăng hờ hững nói: “Chính là thiết lập một số chức năng trên võ trang để có thể điều chỉnh trọng lực ta định dùng nó để rèn luyện sức bền của cơ thể.
”
Vẻ mặt của người thợ rèn lùn tràn ngập sự kinh ngạc, hắn nói: “Cứ như vậy, mặc như vậy không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của ngươi sao?”
“Không sao.
”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Ngươi cứ làm theo những gì ta nói.
Về mặt vật liệu, chẳng hạn như áo giáp mềm, tốt hơn hết là cứ mỏng với nhẹ đi một chút là được.
”
“Được, ta hiểu rồi, ba ngày nữa ngươi có thể tới lấy hàng.
”
Ánh mắt của thợ rèn Người Lùn lóe lên, sau khi nói xong, hắn bắt đầu lục tung các rương để tìm kiếm vật liệu thích hợp.
Rõ ràng hắn thích rèn những bộ võ trang mang tính kỹ thuật hơn là rèn mấy cái rương đó.
Sau khi đi ra khỏi Luyện Khí phường, Lâm Lăng tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ để cởi bỏ mặt nạ và áo choàng đen trên người rồi đi thẳng tới phía bắc thành.
Phủ đệ Lâm thị nằm ở trung tâm phía bắc thành.
Nhìn từ xa, cấu trúc bao trùm một vùng cực kỳ rộng lớn như một con quái thú khổng lồ đang nằm và đưa mắt nhìn toàn bộ thành Lạc Dương.
Kể từ khi tới Triệu phủ ở rể vào nửa năm trước, Lâm Lăng chưa từng quay về Lâm gia lần nào.
Hiện giờ khi quay lại, trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Bên trong đại gia tộc này, tình người ấm lạnh thế nào đều được thể hiện tất cả ở trong này.
Đa số con cháu đều bị coi là quân cờ, trở thành vật hy sinh vì lợi ích của gia tộc.
Là một gia tộc về võ lâu đời thâm căn cố đế, mỗi thế hệ đều lựa chọn ra những người ưu tú và loại bỏ những kẻ kém cỏi thì mới giữ được sự trường tồn của gia tộc.
Ngay cả những tên hộ vệ gác cửa cũng được lựa chọn dựa trên tiêu chuẩn tinh nhuệ nhất, ít nhất tu vi phải đạt được từ chiến sĩ cấp 3 trở lên.
Nếu như những chiến sĩ như vậy ở trong quân đội thì ít nhất cũng có thực lực của một đại trượng phu
Lúc này, tại cửa chính Lâm phủ.
Hai tên hộ vệ có dáng người vạm vỡ, tay cầm trường đao với dáng đứng oai vệ đầy khí thế ở bên trái phải cổng.
“Đứng lại!”
“Những người không phận sự thì không được tới gần Lâm phủ!”
Trông thấy Lâm Lăng đi tới, hai tên hộ vệ đều sững sờ và trầm mặc cùng một lúc, thanh âm mạnh mẽ.
“Mã Lục, Trần Hổ, mới nửa năm không gặp mà đã quên ta rồi sao?”
Lâm Lăng cười lạnh nhạt.
Tuy dựa vào thị giác của Công Phu Tiểu Dăng mà hắn không hề có ấn tượng gì với diện mạo của hai người bọn họ nhưng thanh âm quen thuộc kia khiến Lâm Lăng vẫn nhận ra ngay được.
Mã Lục và Trần Hổ đều là những đứa trẻ mồ côi được Lâm gia nhận nuôi từ nhỏ và được bồi dưỡng để trở thành hộ vệ.
Những người như vậy lại càng trung thành với gia tộc.
Dù vậy hai người bọn họ đều là người có lòng tốt và cũng là số ít người trong Lâm gia không thành kiến với hắn, bọn họ lớn lên cùng nhau nên quan hệ cũng không tồi.
“Hạo ca?”
Nghe vậy, vẻ mặt của bọn họ hơi giật mình, ánh mắt chuyển hướng tới khuôn mặt của Lâm Lăng rồi nghiêm túc quan sát.
Trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Lăng trước đây thuộc kiểu người chán nản vì thất bại, tinh thần rất kém.
Tuy nhiên hiện tại dường như thay đổi thành một người khác, mặc dù không có nhiều thay đổi về ngoại hình nhưng khí chất cả người lại thay đổi rõ rệt.
“Hạo ca, đúng thật là ngươi rồi!”
Sau khi đánh giá xong, cuối cùng Mã Lục và Trần Hổ cũng nhận ra Lâm Lăng, bọn họ ngay lập tức vui vẻ chào hỏi.
“Hạo ca, sao đột nhiên ngươi lại trở về gia tộc thế?”
Trần Hổ nhịn không được hỏi.
Mã Lục đứng ở bên cạnh nhíu mày, đột nhiên hắn ta dùng cánh tay đẩy nhẹ Trần Hổ, nháy mắt với sắc mặt kỳ quái.
Trần Hổ ngây ra, lúc này hắn ta mới giật mình rồi vội vàng chuyển sang chuyện khác, cười ha ha nói: “Không phải là nửa năm không gặp, rất nhớ bọn ta nên mới cố ý tới tìm huynh đệ chúng ta để ôn lại chuyện xưa đấy chứ?”
“Đúng vậy, đêm nay chúng ta không cần phải thay phiên gác đêm nữa.
Tối nay mấy huynh đệ chúng ta tới Túy Hiên các tụ tập đi.
”
Mã Lục cũng phụ họa cười nói.
Đối với phản ứng của hai người bọn họ, Lâm Lăng đầu thấy rõ.
Trong lòng hắn cũng hiểu được, sở dĩ hai người Trần Hổ đều như vậy là vì quan tâm tới tâm trạng của hắn.
Bởi vì vào ngày hôn lễ của nửa năm về trước, khi bước chân ra khỏi cổng lớn Lâm gia, hắn đã kéo tấm vải đỏ mà chỉ tân nương mới được đội rồi chỉ vào gia chủ Lâm gia nói với giọng điệu tràn ngập sự lạnh lùng và tức giận:
“Từ nay về sau, cho dù ở Lâm gia có xảy ra bất cứ chuyện gì đều không liên quan tới Lâm Lăng ta nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không bước vào cổng lớn Lâm gia dù chỉ nửa bước!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook