Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Chương 31: 31: Cô Gia Đã Trở Lại


“Tam quản gia...”
Khi nhìn thấy Tần Trì bị chọc mù hai mắt và cắt đứt đầu lưỡi, sáu gã tay đấm Triệu gia lập tức hoảng sợ.
So với tình trạng thảm thương của Tần Trì, bọn họ cảm thấy bị chặt đứt một bàn tay vẫn còn nhẹ nhàng.
“Lúc trở lại Triệu phủ, nếu dám lật ngược phải trái, vậy kết cục sẽ giống như hắn, nghe rõ chưa?”
Lâm Lăng xoay người, đôi đồng tử xám trắng tuy không có ánh sáng, lại giống như đôi mắt tử thần nhìn chăm chú vào đám tay đấm kia.
“Nghe...!Nghe rõ.” Nghe Lâm Lăng nói thế, sáu gã tay đấm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng kinh hoảng gật đầu.
Nhưng bọn chúng đã bị đứt một bàn tay, tương đương với thân thể khuyết tật, về sau có thể tiếp tục ở lại Triệu gia không còn rất khó nói.
Lâm Lăng cũng không để ý đến chuyện này, hắn bắt đầu bước đi, rất nhanh đã rời khỏi ngõ nhỏ đó.
Khi đến Triệu phủ, chỗ cổng lớn đang tụ tập một nhóm người.

Nhưng lúc này bọn họ đang rất bận rộn, cũng không chú ý tới Lâm Lăng đã xuất hiện ở con phố đối diện.
Chỉ thấy bọn họ cầm một xấp giấy thật dày, trên đó là bức họa của Lâm Lăng, họ chuẩn bị dán chúng trên đường.
“Một tên mù lòa rác rưởi cũng có tư cách làm Triệu gia chúng ta huy động nhân lực, ta khinh!” Nhị quản gia Mã Thiên Vân nhìn bức họa trong tay, trực tiếp phun ra một cục đàm lên giấy, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy chỗ đũng quần của hắn tương đối căng đầy.

Đó là vì hai ngày trước khi ở nhà tắm, hắn bị tơ nhện bắn trúng, tuy độc tính không mạnh, nhưng lại làm phần dưới của hắn sưng to vô cùng.

May mà có dược sư kịp thời khử độc băng bó, nhưng vẫn đau đớn khó chịu.
Mà hiện tại, Mã Thiên Vân lại vì một tên mù mà phải mang theo thương tích đi ra ngoài tìm kiếm, trong lòng hắn tràn ngập oán giận.
“Dám làm bị thương thằng nhỏ của ta, ta phải tìm cơ hội làm ngươi nếm thử mùi vị đau đớn!” Mã Thiên Vân nhìn chằm chằm vào bức họa của Lâm Lăng, sắc mặt âm trầm mà nói nhỏ.
Hắn sớm đã nghe nói về chuyện Lâm Lăng gây nên ở phòng tài vụ, lập tức hiểu ra nhện độc ngày đó xuất hiện ở nhà tắm chính là sủng vật mà Lâm Lăng nuôi dưỡng.
“Coi chừng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười lạnh đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Mã Thiên Vân hơi giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lâm Lăng bình tĩnh đi tới từ con đường đối diện.
“Cô gia, là cô gia!”
“Cám ơn trời đất, cuối cùng hắn đã trở lại...”
Bọn người hầu ngoài cổng Triệu phủ lập tức mừng rỡ, tất cả đều cất tiếng hoan hô.
Sự vui sướng này cũng không phải vì Lâm Lăng bình an trở về, mà vì cuối cùng bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi.
“Tên mù chết tiệt, hai ngày này ngươi chạy đi đâu? Làm hại chúng ta tìm kiếm khắp nơi!!” Mã Thiên Vân nhăn mày lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng mà quở mắng: “Nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì ta lột da ngươi!”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, lạnh nhạt nói: “Bổn cô gia đứng ở chỗ này, có bản lĩnh thì tới đây lột thử xem.”
Nghe vậy, gương mặt béo của Mã Thiên Vân lập tức đỏ lên, phẫn nộ quát: “Thằng nhãi ranh, ngươi thật sự cho là ta không dám?!”
“Ngươi dám sao?” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười châm biếm, tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương.
Hôm nay hắn phải mượn cơ hội này mà trừng trị luôn tam quản gia và nhị quản gia của Triệu phủ, miễn cho về sau chúng lại tới gây chuyện với hắn.

“Đồ chết tiệt, ta thấy ngươi chán sống rồi!” Lâm Lăng dám khiêu khích như vậy trước mắt bao người, Mã Thiên Vân cảm thấy quá mất mặt, hắn thẹn quá thành giận mà quát lên.
Hắn duỗi bàn tay to béo ra, đang muốn tiến lên tát vào mặt Lâm Lăng thì đột nhiên nhớ lại con nhện độc kia, lập tức khẽ run trong lòng, bước chân đột nhiên khựng lại.
“Mấy ngày hôm trước Triệu phủ xuất hiện nhện độc cắn người, ta hoài nghi chính là sủng vật do hắn nuôi.”
Mã Thiên Vân nghĩ lại mà sợ, bừng tỉnh rồi lập tức lên tiếng sai bảo hai gã người hầu bên cạnh: “Vì bảo đảm an toàn cho Triệu phủ, tuyệt đối không thể để nhện độc vào phủ, hai ngươi đi lên lục soát trên người hắn...”
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì một sợi tơ nhện màu trắng đột nhiên không hề báo trước mà bắn đến.
Không biết vô tình hay cố ý mà chỗ bắn trúng vẫn nằm ở đũng quần.
“A ——!”
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trước cổng Triệu phủ.
Lần trước cấp bậc của Lang Chu chỉ có cấp D trung cấp, độc tính của tơ nhện cũng không mạnh.

Nhưng hiện tại, độc tính cấp C cao cấp lại dữ dội hơn vài lần.
Lần này cho dù có linh đan diệu dược gì thì cái thứ nằm phía dưới kia cũng không còn khả năng trị liệu, xem như hoàn toàn hỏng rồi.
“Hả...”
Nhìn thấy vị trí bị tập kích kia, đám người hầu Triệu gia chung quanh lập tức da đầu tê dại.
Cùng một vị trí mà liên tục bị thương hai lần, thật sự quá thảm!
Những người hầu Triệu gia âm thầm líu lưỡi, ánh mắt nhìn về hướng Lâm Lăng đều tràn ngập kinh sợ.

Lần này không ai còn dám đi đắc tội tên mù giống như ác ma này nữa.

“Xảy ra chuyện gì?”
Rất nhanh động tĩnh ở nơi này đã khiến người trong phủ chú ý đến.
Sau khi tiếng nói đó vang lên, một đoàn hộ vệ Triệu gia mang khí thế mãnh liệt bước nhanh ra từ cánh cổng.
Trong đám người đó có một lão già tóc xám khoanh tay mà đứng.
Người này chính là đại quản gia Triệu Vinh.
Nhìn Mã Thiên Vân ngã xuống đất miệng sùi bọt mép, lão không khỏi nhăn mày lại.

Vừa muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì ánh mắt Triệu Vinh lập tức chú ý tới một thanh niên áo trắng bên cạnh.
Lão tập trung nhìn vào, phát hiện đó là Lâm Lăng thì lập tức mặt mày hớn hở cung kính nói: “Cô gia, cuối cùng ngài cũng trở lại.”
Nhìn thấy thái độ khiêm tốn kia của đại quản gia, mọi người đều sửng sốt.
Phải biết rằng, Triệu Vinh vốn là người của dòng tộc Triệu phủ, ngoài ra còn có thêm thân phận đại quản gia nên quyền lực của lão không nhỏ, cho dù là một ít nhân vật cao tầng của Triệu gia cũng phải kính lão ba phần.
Cho nên từ trước tới nay, trừ Triệu gia chủ và Triệu Ngọc Nhi ra thì lão chưa từng thể hiện sự tôn kính với người nào khác.

Nhưng hiện tại, Lâm Lăng vừa xuất hiện lại được đại quản gia đối xử tôn trọng như vậy.
“Các ngươi còn thất thần làm gì, mau mời cô gia vào phủ!” Sắc mặt Triệu Vinh trầm xuống, nhìn bọn người hầu chung quanh mà khiển trách.
“Nhưng mà...!Nhị quản gia lại bị nhện độc cắn bị thương...”
Một người hầu thân hình thon gầy run rẩy nói: “Con nhện độc kia, là...!của cô gia.”

Triệu Vinh lạnh nhạt liếc nhìn Mã Thiên Vân một cái, hừ lạnh và nói: “Đó là hắn gieo gió gặt bão, không cần kêu dược sư tới, độc chết cũng được.”
Nghe thấy lời này, Lâm Lăng cũng hơi kinh ngạc.
Hôm nay ông lão này uống lộn thuốc à? Sao giống như cố ý nịnh bợ hắn vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì chuyện lần trước thuộc hạ trong phòng tài vụ tham ô ăn chặn?
Nhưng chỉ đơn thuần vì giữ gìn danh dự thì cách làm này lại có chút khoa trương.
Lâm Lăng âm thầm nghi ngờ trong lòng.
“Mau, mau truyền dược sư!!” Mà trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc, một tiếng kêu hoảng loạn bỗng truyền đến từ phía sau.
Chỉ thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn đi.
Ồ ——!
Vừa nhìn một cái, mọi người lập tức xanh xao mặt mày!
Từng tiếng hít hà cũng vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Chỉ thấy sáu tên hộ vệ Triệu gia chạy tới đều bị chặt đứt một bàn tay.

Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn đang hợp lực khiêng một người trở về.
Mà tình trạng bị thương của người này lại cực kỳ thê thảm.

Hai mắt máu chảy đầm đìa, miệng khẽ nhếch, đầu lưỡi như bị vũ khí sắc bén nào đó cắt đi, nhìn có vẻ vô cùng khủng bố.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương