Cả người Hứa Thi Nhân bết máu, cô mơ hồ cảm nhận được chất dịch ấm trào ra khỏi cơ thể mình. Đau đớn quằn quại hồi lâu rồi hẫng một cái, có thứ gì đó như thoát khỏi bụng. Người nhẹ hẫng, còn đầu trống rỗng, thân đau đến tê dại, muốn mở mắt mà chẳng mở nổi. Có tiếng còi xe vang vọng, có tiếng gào thét ầm ĩ. Tất cả quyện loại thành một thứ âm thanh hỗn tạp. Câu duy nhất lọt được vào tai cô lúc bây giờ là " Đừng bỏ anh." Ai nói thế, ai đang nói thế. Miệng chẳng thể động đậy đành lặng thinh, mi mắt khẽ rung nhẹ. Bất chợt có thứ gì đó ùa về, cái cảm xúc mất mát chẳng rõ tên làm cô bật khóc. Giọt lệ to tròn đổ xuống, kéo một vệt nước dài bên má phải. Xúc cảm ran rát, khô nóng và ươn ướt truyền tới làm Hứa Thi Nhân biết rằng mình chưa chết nhưng nó vẫn nhấn chìm cô trong cơn mộng dài.

Nặng nề mở mắt, cô mơ màng thấy có bóng người đàn ông trước mặt. Phải chăng là mơ, cô mê man thấy vài giọt nước mắt từ gương mặt cương nghị của Mạn Trác Luân.Mơ mơ thực thực lẫn lộn với nhau thành một đống, trước khi thiếp đi lần nữa, cô yếu ớt phun ra một câu:

- Cứu nó.

Câu nói mỏng manh như gió của Hứa Thi Nhân làm thân ảnh cao lớn kia hơi khựng lại, hắn đau đớn nắm chặt tay cô, đáp rất nhẹ:

- Nhất định, nhất định là vậy.

Câu nói vừa thoát khỏi miệng, cơn mộng lại kéo tới nhấn chìm cô. An tâm nhắm mắt lại nhưng Hứa Thi Nhân nào hay, trong mắt người kia là một mảnh chua xót và hối hận.

Trên hành lang bệnh viện, Mạn Trác Luân trầm ngâm ôm đầu ngồi lặng một góc. Cái mùi máu tanh nồng của chiều đông hôm ấy vẫn bám chặt lấy tâm can hắn chẳng buông.

Nó... chẳng thế cứu được nữa rồi ư? Con hắn, đứa con bé bỏng chưa kịp thành hình của hắn. Con Hắn. Và hắn đã... Làm gì thế này? Nếu không cứu được con có phải, có phải cô sẽ rất hận hắn. Không được, không thể được. Mạn Trác Luân như kẻ điên tự lẩm bẩm một mình, hắn chìm vào suy nghĩ của riêng mình lâu tới mức bác sĩ lay gọi đến lần thứ n vẫn chưa thanh tỉnh nổi đầu óc.
1

Trong cơn quẫn trí, tiếng nói của vị bác sĩ già kia dường như lúc có lúc không. Duy chỉ lọt vào tai hắn vài câu ngắn ngủi:

" Đứa bé không giữ được"

" Đề nghị người nhà bệnh nhân kí giấy làm phẫu thuật cho sản phụ"


" Để lâu dài có thể ảnh hưởng tới sức khỏe của bệnh nhân"

Mắt hắn dại đi, cơ hàm muốn đanh lại, cái gì mà chết, cái gì là ảnh hưởng tới sức khỏe? Đầu Mạn Trác Luân giờ đây là một mảnh hỗn độn, hắn gắt gao tóm chặt lấy vị bác sĩ già, cất giọng khàn khàn:

- Không thể như thế được, ông nói dối!

Bác sĩ Lưu nghiêm mặt nhìn người đàn ông trước mắt. Ông từ tốn gỡ bàn tay ở trên cổ áo mình xuống đáp:

- Đề nghị người nhà bệnh nhân tuyệt đối bình tĩnh. Tôi biết rất khó khăn để đối mặt với chuyện này. Nhưng cái gì qua thì cũng đã qua rồi, anh bắt buộc phải đối mặt với nó, đừng nên trốn tránh làm gì. Bây giờ mời anh theo tôi để kí đơn làm phẫu thuật.

YOULL ALSO LIKE
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90.1K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
《Full - Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P...
1M
68.2K
➤Tên gốc: 和反派离婚之后 - Cùng phản phái ly hôn chi hậu ➤Tác giả: 木妖娆 - Mộc Yêu Nhiêu ➤Số chương: 101 chương ➤Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên không ➤Convert: Tiểu Lê Nh...
criminal | kth
464K
30.2K

Chúng ta sinh ra đều không thể nào quyết định số phận của riêng mình. Em cũng vậy, anh ta, gã ta hay cô ta cũng thế. Số phận vốn dĩ đã an bài, chỉ là một trong số chúng...
《EDIT - HOÀN - ĐANG BETA》 DƯ ÂM - TRẦN VỊ MÃN
87.1K
3.6K
*TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de Ihortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: DƯ ÂM 余音 TÁC GIẢ: TRẦN VỊ MÃN 陈未满 ĐỘ DÀI: 30 CHƯƠNG + 5 PHIÊN NGOẠI NHÂN VẬ...
Cực Phẩm Tiểu Thư
341K
4.7K
Cực Phẩm Tiểu Thư ( Mỹ nữ dâm đãng trời sinh ) Tác giả: Ốc sên 🐌 Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, lãng mạn, SM, NP. Câu chuyện kể về Mã San San - một tiểu thư ăn trắn...
Cách nuôi dưỡng bệnh kiều
51.4K
3.8K
Tác giả: Phế Danh Quân Convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểm Edit: nhtt1225 Một chuyện ngoài ý muốn làm Diệp Trăn Trăn xuyên đến cổ đại, còn ngơ ngác rơi vào một cái...

Mạn Trác Luân cơ hồ cảm thấy bản thân đang bị rơi vào một cái hố sâu không đáy. Hắn biết chứ, chỉ là vẫn hy vọng, hy vọng con hắn bình an.Mà giờ chẳng thể cứu vãn nữa rồi. Hắn thất thểu bước từng bước chậm rãi về phía văn phòng của bác sĩ Lưu. Khi đặt nét bút cuối cùng xuống tờ đơn đồng ý tiến hành phẫu thuật, Mạn Trác Luân biết cơ hội cuối của hắn cũng mất thật rồi.

Ngước nhìn bầu trời chiều xám xịt, Mạn Trác Luân khẽ trút ra một hơi thở dài, hắn nặng nề đặt mình đánh phịch một tiếng xuống chiếc ghế sắt cạnh giường bệnh. Nhìn người con gái yếu ớt nằm dài trên giường, bản thân hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này đây. Giá như cô đừng trọc tức hắn, giá như hắn đừng tức giận, giá như cô đừng sảy thai. Giá như... hắn không gặp cô. Ừ đúng vậy, nhưng đời đâu có hai chữ "giá như".
4

Lại nhớ lần đầu tiên Mạn Trác Luân hắn gặp cô là một ngày buồn, cái ngày mà hắn nhận được tin Hạ Mạc Nhiên không có khả năng làm mẹ. Đêm ấy, Hạ Mạc Nhiên khóc đến ngất lịm còn hắn hết lòng an ủi vợ mình. Buồn chán, chán nản, hắn lao vào rượu chè. Rồi cơ duyên thế nào, ông trời cho hắn được gặp cô vào ngày bão ấy, một cô gái lương thiện, một cô gái ấm áp với ánh mắt trong vắt như làn nước mùa thu. Chẳng nhớ nổi rốt cục đã có chuyện gì chỉ thấy sáng dậy hắn đã lõa thể nằm cạnh cô, nhìn thấy vệt máu khô trên drap giường, hắn tự cảm thấy bản thân mắc lỗi rất lớn . Và thế rồi, một lời cầu hôn chóng vánh được đưa ra. Mặc cho sự phản đối từ phía gia đình mình, Hứa Thi Nhân vẫn chấp thuận lấy hắn làm chồng, từ một cô tiểu thư đài các về làm vợ người giống bao phụ nữ khác, sống một cuộc sống tuy chẳng dư dả nhưng cũng có thể coi là hạnh phúc suốt hai năm ròng.


Cô chưa bao giờ đòi hỏi ở hắn bất cứ một điều gì, lúc nào cũng như cái bóng lẽo đẽo phía sau. Có phải hắn quá vô tình rồi không? Nhiều khi hắn tự vấn bản thân là vậy để rồi lại bỏ ngỏ câu hỏi ở đó. Cho đến tận bây giờ nhắc lại, hắn mới thấy bản thân mình chẳng khác gì một thằng hèn, hắn quả thật chẳng có tư cách yêu Hứa Thi Nhân, hắn chẳng xứng là một thằng đàn ông. Hắn đã tự tay phá hủy cuộc đời của hai người phụ nữ cùng một lúc. Là hắn sai, đúng là hắn. Là lỗi của hắn khi yêu một lúc hai người đàn bà.

Trên giường bệnh, tay Hứa Thi Nhân khẽ động, mí mắt khẽ rung nhẹ. Lúc bấy giờ Mạn Trác Luân ngồi bên cạnh vội vàng đứng phắt dậy. Mắt ưng cũng vội che đi một phân nửa cảm xúc lo lắng ban đầu thay vào đó là ánh mắt mờ mịt, chẳng nhận biết được một tia cảm xúc.

- Tỉnh rồi?

Nghe thanh âm đều đều phát ra từ trên đỉnh đầu, Hứa Thi Nhân như người say thoát khỏi cơn mê, tay ngọc nhẹ nhàng đưa xuống bụng. Nơi đó, phẳng lì.

Tách

Từng giọt nước mắt nóng ấm tuôn chầm chậm từ hai bên hốc mắt. Môi bạc khẽ mấp máy, cô run rẩy hỏi:

- Đâu rồi, con em đâu rồi?

Đưa ánh nhìn ngây dại lên nhìn Mạn Trác Luân, Hứa Thi Nhân lầm bẩm nói trong vô thức:

- Anh đã hứa sẽ cứu nó, nhất định sẽ cứu nó. Anh đã hứa mà, hứa thì phải giữ lời...

" ANH ĐÃ HỨA SẼ CỨU CON CHÚNG TA. Vậy giờ nó đâu rồi? Trả lời đi!"

Hứa Thi Nhân bất chợt gào lên, xé nát mảnh yên tĩnh ban đầu. Cổ họng tê rần còn đầu trống rỗng, điên cuồng đánh thật mạnh vào người trước mắt.

Tuyệt vọng chỉ muốn chết đi.

Đau khổ đến cùng cực.


Mắt khô rát lại .

Hóa ra đây là cảm giác sống không bằng chết mà người đời hay nhắc tới.

Hứa Thi Nhân như người điên cười một tràng dài, mặc cho hai hàng nước mắt vẫn chảy ướt đẫm gương mặt thanh tú. Cô quắc mắt, ném ánh nhìn hoang dại về phía Mạn Trác Luân:

- Chính anh, anh đã giết con tôi. Tôi hận anh, hận anh sao không chết luôn đi cho rồi. Hận anh hại chết nó, hận vợ chồng các người ép tôi phải đau khổ thế này.
Tôi hận Mạn Trác Luân anh!

Từng lời từng câu từng chữ như cứa vào lòng Mạn Trác Luân, hắn thống khổ, bạc môi run rẩy khẽ hé mở:

- Cô điên rồi.

-Phải tôi điên rồi, điên rồi, điên rồi mới cùng anh ân ân ái ái suốt hai năm. Tôi không những điên mà còn ngu ngốc nữa. Ngu ngốc chờ đợi anh, ngu ngốc tin tưởng anh. Tôi hận bản thân sao ngu ngốc yêu anh để chuốc lấy thương đau đến nhường này. Con tôi không còn nữa thì các người cũng đừng mong sống an ổn!

Mi mắt Mạn Trác Luân run lên, cổ họng điếng lại. Hắn ngoảnh vội mặt đi, giấu đi đôi mắt nóng đỏ. Xong xoay mình thật nhanh như trốn chạy khỏi Hứa Thi Nhân.

Bắt gặp bóng hình quen thuộc của Hạ Mạc Nhiên nơi công bệnh viện, hắn như người người mê, mờ mịt lao đến ôm chầm lấy cô ta, miệng lẩm bẩm :

- Về thôi.

Hạ Mạc Nhiên ngoan ngoãn quay người, đuôi mắt cong lên như vui sướng xong cũng bước vội theo những bước dài của Mạn Trác Luân.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương