“Thời buổi hiện giờ tuy khắp nơi đều có theo dõi, nhưng mà theo dõi cũng có chỗ không quay tới được.

Cộng thêm đám buôn người đầy bụng ý xấu rất thông minh, vì lừa bán đứa bé biện pháp gì cũng có thể nghĩ ra được!”
“Tôi thấy loại người như vậy nên băm ra ngàn vạn đoạn, chết xong thì nên xuống mười tám tầng địa ngục!”
Bà cụ càng nói càng hăng hái, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt hai người đối diện đều bắt đầu biến thành âm trầm.

Lúc này loa trên tàu vang lên thông báo.

“Trạm kế tiếp là trạm Tây Lâm, mời các hành khách xuống xe…”
Trạm cuối của đoàn tàu này là thành phố Giang Du, trạm Tây Lâm chỉ là trạm dừng chân trên đường và cũng là một trạm nhỏ, thời gian dừng lại chỉ có hai phút.

Một khi hai phút vừa qua, đoàn tàu sẽ lập tức xuất phát, tiếp tục chạy đi.

Đương nhiên sau hai phút, người trên xe xuống xe, cũng rất khó tìm được bọn họ.

Khi loa thông báo trên đoàn tàu vang lên thì cách đến trạm còn khoảng 5 phút.

Lâm Hi đứng dậy, lễ phép nói với bà cụ một câu: “Bà à, làm phiền bà tránh ra một chút.



“À được.

” Bà cụ nghiêng người cho cô đi, lại nhiệt tình nói thêm một câu: “Cô gái, cháu đi vệ sinh à, chỉ sợ lúc này phòng vệ sinh đang đóng.


Lâm Hi lắc đầu.

“Cháu không đi vệ sinh, cháu đi tìm người.


Bà cụ vừa nghe thấy thế chỉ nghĩ cô đi tìm bạn bè hay là thân thích nào đó, đều không nghĩ nhiều.

Mà đôi nam nữ trung niên đối diện càng không chú ý tới Lâm Hi, lúc này lực chú ý của bọn họ đều ở trên loa thông báo.

Sắp dừng ở trạm Tây Lâm rồi!
Chỉ cần tới trạm Tây Lâm, tìm được người liên lạc, mọi chuyện sẽ xong xuôi!
Trong lòng hai người kích động, nhìn đứa bé trai vẫn đang ngủ say, trong mắt không che giấu được nóng bỏng và tham lam.

Năm phút trôi qua rất nhanh, theo tốc độ của đoàn tàu chậm lại, trạm Tây Lâm cũng xuất hiện trước mắt mọi người.


Đôi nam nữ trung niên xe còn chưa dừng ổn định lại, đã ôm đứa bé đi tới cửa xe, hoàn toàn không màng bà cụ phía sau dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, trong mắt chỉ có cửa xe.

Lúc này ở trong mắt hai bọn họ cửa xe đã không còn là cửa xe, mà là cánh cửa chạy trốn, cánh cửa tài phú.

Chỉ cần xuống, mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

Nhưng mà ngay khi cửa xe mở ra, mấy nhân viên bảo vệ trên tàu bất ngờ xuất hiện, vây quanh hai người, vẻ mặt nghiêm túc thông báo với bọn họ.

“Chúng tôi nhận được tố cáo, hiện giờ hoài nghi hai người có liên quan tới vụ án bắt cóc trẻ em, mời hai vị phối hợp điều tra.


Vừa nghe thấy những lời này, gương mặt của đôi nam nữ trung niên lập tức trắng bệch, trong đầu chỉ có hai chữ…
Xong rồi.


Cục cảnh sát nào đó ở Tây Lâm.

Nhân viên tàu hỏa Tiểu Lý là một trong những người báo cũng xuống tàu phối hợp điều tra, khi cảnh sát Vương người phụ trách vụ án dò hỏi phát hiện hai người kia là kẻ buôn người thế nào, Tiểu Lý nhìn thoáng qua Lâm Hi bên cạnh, vẻ mặt hoảng hốt mở miệng.

“Là, là vị hành khách này tới nói cho tôi trên xe có kẻ buôn người…”
Lúc ấy cô ấy đang làm công việc chuẩn bị cho việc dừng tàu, Lâm Hi đi tới nói với cô ấy trên xe có kẻ buôn người.

Tiểu Lý vừa nghe thấy thế lập tức hoảng sợ, nhưng kinh ngạc qua đi lại không khỏi sinh ra hoài nghi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương