Ánh mắt Kiều Trăn Trăn quét qua tất cả mọi người, bàn tay cầm cặp sách càng ngày càng chặt, hồi lâu sau mới bình tĩnh nói: “Cậu có bằng chứng gì cho thấy cậu ấy lấy trộm băng vệ sinh? Cậu có tư cách gì để thay tôi giải quyết? “
” Đây không phải là bằng chứng hữu ích nhất sao? ” Triệu Luyến Kiều liếc nhìn đồ vật trong tay, thở dài khuyên nhủ,” Mình biết gần đây quan hệ của cậu và cậu ấy đã dịu đi rất nhiều, nhưng bây giờ chứng cứ đã chắc chắn rồi, đang nằm trước cô mặt mọi người.

” Cậu cũng nên đối mặt với nó đi.
Trong lúc nói chuyện, cô ta nhẹ nhàng cầm tay Kiều Trăn Trăn, ánh mắt Kiều Trăn Trăn lộ vẻ chán ghét, theo ý nghĩ tách tay cô ta ra.
Cô chỉ biểu hiện phản kháng theo bản năng của mình, cũng không dùng nhiều sức, nhưng Triệu Luyến Kiều lại sửng sốt trong chốc lát, vừa che nơi cô vừa chạm vào vừa đỏ hoe mắt, nghẹn ngào lên tiếng: “Mình biết cậu suy sụp, nhưng người đã lấy trộm băng vệ sinh của cậu không phải là mình, sao cậu lại đánh mình? “
” Đúng vậy, Luyến Kiều còn cố dậy sớm một tiếng chỉ để giúp cậu bắt được trò đồi bại của tên biến thái này.

Nếu cậu không biết ơn thì thôi sao còn có thể ức hiếp cậu ấy chứ! ” Người từng có mối quan hệ tốt với Triệu Luyến Kiều đột nhiên tức giận nói.
Những người khác cũng nói giúp–
“Rõ ràng là Trì Thâm đã lấy trộm đồ của cậu, sao cậu không giải quyết dứt điểm với cậu ấy mà cậu còn còn trút giận lên Triệu Luyến Kiều được? Thật quá vô lý.”
“Chắc là thẹn quá hóa giận, gầy đây cậu ấy luôn đối tốt với Trì Thâm, vẫn luôn cùng Trì Thâm cùng nhau ăn cơm, mình đã nhìn thấy vài lần, cuối cùng hóa ra Triệu Luyến Kiều mới là người thực sự đối xử tốt với cô ấy.

Trì Thâm thật sự là một tên biến thái khốn nạn, không trừa mặt mũi cho cậu ấy.


” Nếu mọi chuyện là như vậy thì cậu ấy cũng khá ghê tởm, thật sự không xứng với lòng tốt của Triệu Luyến Kiều đối với cô ấy.


Mọi người trong lớp đang bàn tán xôn xao, nhưng Kiều Trăn Trăn chỉ im lặng nhìn Trì Thâm, cảm thấy vừa tức giận nhưng cũng vừa đau lòng.

Dù không biết rõ về anh nhưng trải qua một thời gian bên nhau, cô biết anh không phải là người nhát gan, anh cũng chưa bao giờ sợ những người này bắt nạt, vốn dĩ anh im lặng như bây giờ chỉ vì cô đang đứng ở đây.
Anh sợ rằng cô sẽ không tin anh hoặc từ tận đáy lòng anh nghĩ rằng cô sẽ không tin anh.

Khi Triệu Luyến Kiều nhìn thấy Kiều Trăn Trăn đứng ngây ngốc ở đó nhưng cũng không cãi lại những lời kia, cô ta cảm thấy rất sảng khoái,rất vui vẻ, sau khi được mọi người khen ngợi hết lời, cô ta mở miệng bố thí và nói: “Mọi người đừng nói vậy chứ, Trăn Trăn thật sự quá tốt mới có thể tin vào loại người như vậy.


“”
“Triệu Luyến Kiều, cậu đừng lúc nào cũng nói chuyện vì cậu ấy như thế chứ, cậu ấy có gì tốt chứ! “Một người không bằng lòng nói.
Triệu Luyến Kiều lại cười khổ, đang định nói gì đó thì bị Kiều Trăn Trăn đang ở bên cạnh đột nhiên cắt ngang: “Anh không nói lời nào sao?”
Triệu Luyến Kiều sửng sốt, lúc này mới nhận ra rằng cô đang nói chuyện với Trì Thâm.
Nhờ sự quảng cáo của Triệu Luyến Kiều trong những năm qua, hình ảnh Kiều Trăn Trăn ngông cuồng, tính tình như chị cả, tiểu thư đã ăn sâu vào trong tâm trí của mọi người, tuy rằng có vài lần sẽ xuất hiện lúc cùng cô ta giận dỗi nhưng vẫn có chút nể sợ, khi cô không nói lời nào còn được, một khi cô nói chuyện, trong lớp đều sẽ trở nên im lặng.
Đôi mắt rũ xuống của Trì Thâm khẽ rung lên, lông mi như cánh bướm mỏng manh.
Kiều Trăn Trăn hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước mặt anh, nhìn đôi môi mỏng không chút máu của anh, trầm giọng hỏi: “Cậu cứ để cho bọn họ đổ tội cho cậu sao?”
“ Tại sao chúng tôi lại đổ tội cho cậu ấy chứ?” Thiếu niên bên cạnh không chấp nhận lời cô nói.
Kiều Trăn Trăn liếc anh ta một cái anh ta lập tức không dám nói nữa.
Phòng học yên tĩnh trở lại, Kiều Trăn Trăn thở dài một hơi, kiên nhẫn nhìn anh: “Cậu không định giải thích sao?”
Ở một phút trước cô đã nghĩ ra biện pháp giúp anh, nhưng cuối cùng quyết định để Trì Thâm nói trước.

Nếu có thể, cô cũng hy vọng có thể bảo vệ anh cả đời, nhưng sự thật là luôn có những lúc cô không thể nhìn thấy, để tránh bị đổ tội như kiếp trước, anh nên học được cách giải thích.
Trì Thâm nghe thấy lời cô nói, đôi môi mỏng không máu mím lại thành một đường, nhưng anh vẫn không hề ngẩng lên.
Kiều Trăn Trăn cảm thấy không ổn, nhưng cô vẫn tiếp tục động viên: “Mình tin cậu, chỉ cần cậu mở miệng giải thích, mình sẽ tin những gì mà cậu nói.”
Giọng cô không lớn nhưng cả lớp đều có thể nghe rõ.

Triệu Luyến Kiều lập tức nhíu mày, “ Trăn Trăn,cậu đừng bị lừa nữa.”
Kiều Trăn Trăn không để ý đến cô ta, chỉ lặng lẽ nhìn Trì Thâm.
Nhưng mà, một phút đã trôi qua, đã hai phút trôi qua, Trì Thâmvẫn không có ý định nói chuyện,anh không nói cũng không có giá trị hảo cảm mới, điều này cho thấy anh không tin cô sẽ tin tưởng anh.

Khi anh im lặng càng lâu thì Kiều Trăn Trăn càng cảm thấy đau lòng.
Thấy giờ tập đọc buổi sáng đang đến gần, rất đông học sinh lần lượt đến lớp, các bạn trong lớp vừa đến cũng đã kéo đến, xì xào bàn tán với những bạn đến sớm.


Lớp học không còn yên tĩnh như trước, và những lời thì thầm thỉnh thoảng lọt vào tai Kiều Trăn Trăn là những câu từ rất khó nghe.
Triệu Luyến Kiều có chút bối rối nên liếc nhìn hai cậu nhóc bên cạnh Trì Thâm ám chỉ, hai bạn học lập tức bắt chuyện: ” Đều chờ được cậu ấy mở miệng thì bọn họ đều đi hết rồi, chứng tỏ có người không thể nhận biết người tốt, một hai phải cùng biến thái làm bạn, thật không thú vị gì cả.”
‘Chẳng phải đúng sao, cậu ấy đã nói rằng cậu ấy tin Trì Thâm chẳng khác gì nói chúng ta là những người xấu, thôi thôi,đi thôi.’
Bọn họ càng hùa theo, tiếng ồn ào trong lớp học đột nhiên trở nên ồn ào hơn, càng có nhiều người hưởng ứng theo, từng lời từng chữ đều nói Kiều Trăn Trăn không biết điều gì cả, hơn nữa còn nói cô cũng là cùng một loại người giống như Trì Thâm.
Hai tay Trì Thâm dần dần nắm chặt lại, trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên những đường mạch máu màu xanh nhạt, uốn lượn và ngoằn ngoèo một cách rất ghê người.
Kiều Trăn Trăn nghiêm túc nhìn anh, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ mới: ” Cậu nghe chưa? Nếu cậu không giải thích, mình cũng sẽ bị cậu làm cho liên lụy.”
Trước khi cô nói xong, Trì Thâm đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen của anh phản lại rõ ràng hình ảnh của cô.

Kiều Trăn Trăn kiên nhẫn nhìn anh và yên lặng chờ đợi lời nói của anh.
Tuy nhiên, sắc mặt của anh càng ngày càng kém, nhưng anh cũng chưa từng mở miệng nói lời nào.
… Có vẻ như cô ấy đang quá vội vàng.

Kiều Trăn Trăn thở dài và vỗ vai anh an ủi: “Mình đùa …”
“Không phải mình.” Anh nói với một giọng miễn cưỡng, giọng khô khốc như một con dao cùn gỉ.
Kiều Trăn Trăn sững sờ một lúc, đáy mắt thoáng qua một tia nhiên: “cậu nói cái gìgì?”
Cô ấy kích động cất lời lên, thu hút sự chú ý của những người khác trong lớp.
” Mình không có……”
Trì Thâm nhìn cô chăm chú, như thể anh chỉ muốn giải thích với một mình cô, nhưng những người khác trong lớp vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của họ, Trì Thâm là một người không bao giờ giải thích hành động của anh, họ không bao giờ mong đợi trong một ngày nào đó sẽ được nghe anh chính miệng không thừa nhận.
Khóe mắt Kiều Trăn Trăn nóng lên, cô nghiêm túc gật đầu: “Mình biết, không phải cậu.”
Trì Thâm giật giật khóe môi, cố gắng gượng cười với cô, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Kiều Trăn Trăn cười vì anh, nếu trong lớp không phải có quá nhiều người, cô ấy thậm chí còn muốn ôm anh ấy.


Trì Thâm cảm thấy sự thân thiện của cô, đôi tay vẫn luôn nắm chặt dần dần buông lỏng, cơ bắp cứng ngắc ở toàn thân cũng bắt đầu thả lỏng, thân thể lại cảm thấy đau nhức do dùng sức quá mức.
Bạn học xung quanh xem biểu hiện của họ, một số người bắt đầu trở nên do dự:”Có phải chúng ta đã hiểu lầm điều gì không.”
“Băng vệ sinh là tìm được ở trong cặp của cậu ấy, còn có gì để hiểu lầm, bởi vì bạn đừng vì một biến thái tự dưng giải thích mà tin cậu ấy.

”Một cậu bạn nói với vẻ khinh thường.
Một cậu bạn khác nói tiếp: “Đúng vậy, cậu ấy là dạng người như thế nào bạn còn không biết sao.

Việc ăn trộm băng vệ sinh của các bạn nữ kinh tởm như thế, cậu ấy có thể làm điều đó chứ.”
Hai bạn học này đã giúp Triệu Luyến Kiều bắt được Trì Thâm.

Giờ lại nói to thảo luận, liên tục hạ thấp Trì Thâm cũng không quên nâng cao chính mình,thấy mọi người xung quanh gật đầu lia lịa, trong lòng không khỏi đắc ý.
Kiều Trăn Trăn im lặng nghiến răng, cười an ủi Trì Thâm, trong đầu nói với Tiểu Bát: “Ta muốn tạm dừng thời gian.”
“Đây là lần thứ hai ta sử dụng nó.

Cứ 30 giây thì cần 15 điểm.

Ngài muốn dừng lại là bao lâu? ”Tiểu Bát hỏi.
Kiều Trăn Trăn: “Chúng ta còn có bao nhiêu điểm?”
“Còn 90 điểm.”
Kiều Trăn Trăn tính toán một chút và đưa ra một giá trị gần đúng: “Tạm dừng trong hai phú đi.”
“Được rồi, nó tiêu tốn 60 điểm, ngài còn 30 điểm còn lại.”
Ngay khi giọng nói Tiểu Bát vừa dứt, lớp học lập tức tĩnh lặng, Kiều Trăn Trăn thật sự không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy đến vị trí của nữ sinh đầu tiên, trực tiếp đi đến học bàn tìm băng vệ sinh.

Cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết rằng trường cấp ba có thời gian học dài và giờ tan học lại ngắn mà chất lượng băng vệ sinh bán trong trường là chất lượng trung bình,đại đa số nữ sinh đều sẽ giống cô để dưới học bàn một bao, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Cô biết băng vệ sinh của mình có lẽ đã bị Triệu Luyến Kiều lấy đi và đổ oan cho Trì Thâm, cô cũng biết Triệu Luyến Kiều làm việc sẽ không để lại khuyết điểm, cho nên cô không thèm tìm bằng chứng chứng minh lúc đầu mọi chuyện là do Triệu Luyến Kiều làm.
Cô muốn dùng một cách đơn giản hơn để chứng minh Trì Thâm vô tội.
Hai phút bảo là ngắn thì cũng không ngắn lắm, nhưng muốn chạy khắp cả lớp phải cần rất gấp, Kiều Trăn Trăn không dám dừng lại một giây phút nào, sau khi lấy băng vệ sinh ra nhét vào cặp sách của bạn học nam ở bên cạnh, cô vội vàng đi tới hàng khác.

“Còn lại hai mươi giây!” Tiểu Bát nhắc nhở.
Kiều Trăn Trăn ngay lập tức chạy nhanh hơn, sau khi đặt gói băng vệ sinh cuối cùng vào lỗ trên bàn, cô ngẩng đầu thấy hai bạn học đang nói chuyện ồn ào.

Biểu cảm của hai người đó còn đang rất tự hào,đặc biệt là biểu cảm cực kỳ ác ý của họ làm cho khó chịu.
Kiều Trăn Trăn suy nghĩ một lúc, sau đó lấy băng vệ sinh ra khỏi hộc bàn của hai người, và nhét chúng vào cặp sách của người khác.
“Năm, bốn, ba …”
Kiều Trăn Trăn quay đầu lại và lao về vị trí cũ, sau khi Tiểu Bát hét lên ” một ”, thời gian lại trở về như bình thường.

Cô phanh gấp và lao vào vòng tay của Trì Thâm.
Lớp học sinh động đã được khôi phục lại ngay lập tức yên tĩnh.
Kiều Trăn Trăn co giật khóe miệng, thở hổn hển giả vờ vô tội đứng thẳng dậy, vừa ngẫng đầu liền đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Trì Thâm.
… lại sợ hãi?
Khi cô cảm thấy không nói nên lời, cô gái bên cạnh Triệu Luyến Kiều hít hà nói: “Hai người họ thế mà đang ôm nhau!”
“Chúng tôi không ôm nhau,là bởi vì tôi không đứng vững.” Kiều Trăn Trăn giải thích.
“Bọn họ thực sự ôm nhau!” Cô gái lại lần nữa hét lên, Triệu Luyến Kiều cũng hoàn toàn sững sờ, nhất thời không nói được lời nào.
Kiều Trăn Trăn liếc mắt nhìn họ và định nói thì bạn học nam ngồi ở góc hàng ghế đầu đột nhiên khiếp sợ hết lên: “Cái gì! Cái quái gì thế này!”
Tiếng hét của cậu ta thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy cậu ta từ trong cặp đi học của mình lấy ra một bao băng vệ sinh.

Những người khác còn chưa kịp ngạc nhiên, họ lần lượt đều phát hiện ra băng vệ sinh—
“Mình nơi này cũng có!”
“Mình cũng có!”
“A! Đây là của mình!” Một cô gái nhận ra kí hiệu của mình và hét lên.
Lớp học đột nhiên trở nên lộn xộn, Kiều Trăn Trăn im lặng xem trò hề, trong lúc mọi người đều không chú ý, lặng lẽ đưa tay ra móc ngón út của Trì Thâm, khẽ an ủi.
Trì Thâm sửng sốt, nhìn xuống ngón tay của hai người đang móc vào nhau, dần dần mím môi mỏng.
“Đang suy nghĩ tìm cho mình một bệnh viện tâm thần mới?” Kiều Trăn Trăn đột ngột hỏi.
Trì Thâm do dự nhìn sang chỗ khác, vừa định khắc lên mặt mình dòng chữ ‘sao mình biết’.
Kiều Trăn Trăn cười chế nhạo, sau đó nhớ ra rằng anh lại coi mình như là bệnh tâm thần.
Đã đến lúc tìm anh tính toán..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương