Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
32: Có Lẽ Là Một Học Bá…


học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao
Cảnh tượng trước mắt làm cho cô ta bàng hoàng.

Sau khi Triệu Luyến Kiều ngạc nhiên xong, bỗng nhiên nhận ra được đây có lẽ là một cơ hội để cô ta có thể hoàn toàn chia rẽ gia đình của Kiều Trăn Tăn.
Nhịp tim của cô ta lập tức tăng lên, bàn tay cầm cặp sách cũng khẽ run rẩy, vừa định chuẩn bị đuổi theo lên lầu, một giọng nói kinh ngạc bỗng nhiên vang lên bên tai cô ta: “Triệu Luyến Kiều? ”
Triệu Luyến Kiều ngạc nhiên, vừa quay đầu lại nhìn thấy là giáo viên chủ nhiệm, theo tiềm thức lập tứcđứng thẳng: “Thầy, Thầy ạ.


“Tối thế này sao em không về nhà, chạy tới đây làm gì vậy?” Giáo viên chủ nhiệm cau mày.
Triệu Luyến Kiều cười gượng: “Không có việc gì ạ, em đi về ngay bây giờ ạ.

“Nói xong thì lập tức bỏ chạy.
Giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ nhìn bóng lưng vội vàng của cô ta, sau đó xách thức ăn trong tay lên lầu.
Kiều Trăn Trăn không biết mình bị theo dõi, ở nhà Trì Thâm đến hơn mười một giờ đêm mới về, cuối cùng cũng có thể ôn tập lại mấy câu hỏi trọng tâm một lần nữa, lúc xuống lầu lại hết sức nhẹ nhàng, mắt thì không mở ra nổi, Trì Thâm giao người tới tay Tần Tĩnh, mới xoay người về nhà nghỉ ngơi.
Tần Tĩnh đón người, dở khóc dở cười lái xe về nhà: “Không phải là chỉ mới học thêm hai tiếng thôi sao? Sao lại buồn ngủ như vậy? ”
“Mẹ không hiểu đâu, hiện tại trong đầu con nhồi đầy kiến thức rồi, cả người bây giờ là đầu nặng chân nhẹ.” Kiều Trăn Trăn thở dài.

Tần Tĩnh buồn cười: “Con chăm chỉ như vậy, lỡ ngày mai thi không tốt, chẳng phải sẽ thất vọng lắm sao? ”
“Phi phi phi, không cần miệng quạ đen *đâu ạ.” Kiều Trăn Trăn vội vàng ngăn cản.
Tần Tĩnh liếc mắt nhìn cô, đạp chân ga đưa cô con gái mê tín dị đoan này về nhà.
Sau khi hai người về đến nhà, ở phòng khách tối om, Tần Tĩnh còn chưa kịp bật đèn, đã nghe thấy trong bóng tối truyền đến giọng nói u ám của Kiều Kiến: “Không phải hai tiếng trước đã tan học sao, sao bây giờ mới về? ”
Tần Tĩnh ngạc nhiên, bật đèn lên nhìn thấy ông ta ngồi trên sô pha: “Không phải anh đã đi ra ngoài sao? ”
“Đây là nhà tôi, tôi muốn về khi nào thì về.” Kiều Kiến vừa mở miệng đã nổi khùng.
Tần Tĩnh cùng Kiều Trăn Trăn liếc nhau một cái, Kiều Trăn biết ý đi vào trong phòng, Kiều Kiến lập tức lạnh lùng nói: “Không thấy ba con ở đây sao?Chào cũng không thèm chào thế, không phải là mới đi nhà họ Tần được mấy ngày,mà cả giáo dưỡng cũng quên hết luôn? ”
“Con không chào ba, thì liên quan gì đến nhà họ Tần?” Kiều Trăn Trăn nhịn không được trả lời.

Kiều Kiến cười lạnh: “Sao, ăn được mấy miếng cơm nhà người ta, đã quên họ mình gì rồi sao? ”
“Anh đừng có mà kiếm chuyện, em đã nói là Trăn Trăn đi học bù, cho nên mới về trễ, anh đang làm cái gì?” Tần Tĩnh nhíu mày.
Kiều Kiến tiếp tục âm dương quái khí: “Ai mà biết được là đi học bù, hay là chạy về nhà họ Tần ké cơm, rõ ràng là tôi sinh ra, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ? ”
Tần Tĩnh lập tức muốn nổi giận, Kiều Trăn Trăn trực tiếp i kéo cô đi vào trong phòng: “Đừng cãi nhau ông ấy nữa, không đáng, chúng ta trở về phòng ngủ đi.


“Đúng vậy, Tần Tĩnh là mẹ ruột của con, ba cũng không phải cha ruột của con đâu, cãi nhau với ba đương nhiên không đáng, muốn cãi nhau thì tìm ba ruột của con…”
Kiều Kiến còn chưa nói hết một câu, Kiều Trăn Trăn liền dứt khoát lên lầu đóng cửa, ông ta nghẹn một hơi ở trong ngực lại càng thêm buồn bực, cúi đầu liền nhìn thấy tin nhắn của Triệu Anh: Mấy ngày nay em nôn mữa dữ dội, sao anh vẫn chưa vêd?
Trong lòng Kiều Kiến đang buồn bực, vừa nhìn thấy tin nhắn của bà ta lập tức tức giận trả lời: Lại nôn thì đi tìm bác sĩ, tìm anh thì có ích lợi gì?
Triệu Anh sau khi nhận được tin nhắn, tức giận phàn nàn với Triệu Luyến Kiều: “Con nhìn xem, đàn ông đúng là ai cũng như ai, lúc không có con sợ con chạy, khi nào cũng dỗ dành con, vừa có đứa bé liền cảm thấy đã ăn được con rồi, giờ lại nói chuyện với mẹ như vậy cơ đấy.


Triệu Luyến Kiều liếc mắt nhìn nội dung tin nhắn, không trả lời bà ta.
Triệu Anh phàn nàn xong, trong lòng lại bắt đầu lo sợ: “Con nói thử xem, có phải ông ấy định quỵt lời chứ? ”
“Ông ấy đã mong ngóng một đứa con trai bao nhiêu năm rồi, hiện tại đã có con trai rồi, sao lại không nhận được chứ.” Triệu Luyến Kiều thản nhiên an ủi.
Triệu Anh vẫn lo lắng: “Con trai thì chắc chắn sẽ nhận rồi, mẹ chỉ sợ ông ấy không nhận mẹ… Người phụ nữ trong nhà ông ấy cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu,lỡ như hai người họ cùng hợp sức muốn đem đứa trẻ đi, không cho mẹ cái gì cả thì làm sao bây giờ? ”
Triệu Luyến Kiều cười nhạo: “Yên tâm đi, sẽ không có tình huống này xảy ra đâu.


“Con có chắc chắn không đấy?” Triệu Anh còn đang thấp thỏm không yên, có cảm giác không được tự nhiên.
Triệu Luyến Kiều liếc mắt nhìn bà ta, bỗng nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Cô ta cảm thấy vận khí của chính mình thật sự không tốt, xuyên sách thì xuyên sách đi, còn phải kèm theo một bà nữ phụ nữ chưa, còn là một người mẹ vô dụng như vậy, nếu không phải lúc trước cô khuyến khích người phụ nữ này lấy thân phận mối tình đầu cấp ba để đi tiếp cận Kiều Kiến, lúc này có lẽ hai người bọn họ chắc vẫn đang ngủ trên cầu.
“Mẹ cứ chăm sóc cơ thể thật tốt là được, chuyện khác không cần quan tâm đâu.” Triệu Luyến Kiều nói xong, lập tức cau mày rời đi.
Triệu Anh thấy được sự chán ghét trong mắt cô, hừ lạnh một tiếng sau đó lẩm bẩm: “Con bé chết tiệt, càng ngày càng phản nghịch…”

Ngày hôm sau là kỳ thi giữa kỳ, trường trung học cả 3 khóa đều không đến lớp, chỉ cần đến đúng thời gian vào phòng thi là được.
Kiều Trăn Trăn một giấc đến tám giờ sáng, cô mới rửa mặt lên đường, vừa đến cổng trường, liền nhìn thấy Trì Thâm đang đợi sẵn ở đó.
“Buổi sáng thi hai môn, mười hai giờ kết thúc, đến ba giờ chiều mới thi môn thứ ba, chờ tan học chúng ta đi ra ngoài ăn đi, ăn xong đến chỗ cậu ngủ một chút.” Kiều Trăn Trăn vừa đi vào trường, vừa đề nghị.
Trì Thâm đương nhiên sẽ không có ý kiến, chỉ muốn cô kiểm tra xem thử đã mang đầy đủ đồ hay chưa.
Kiều Trăn Trăn không muốn kiểm tra, nhưng thấy anh vẫn cứ khăng khăng muốn kiểm, cũng đành phải lấy đồ ra.

Trì Thâm nhận lấy, ngay cả bút có ra mực không cũng kiểm tra, đảm bảo không có vấn đề gì mới trả lại cho cô.
“…… Không hổ danh là người đứng nhất lớp, trước khi thi chuẩn bị cho kỳ thi đúng là không giống với người thường.

“, Kiều Trăn cảm thán.
Trì Thâm muốn nói lại thôi liếc nhìn cô một cái.
Kiều Trăn kiên nhẫn: “Cậu muốn nói gì vậy? ”
“Mình lúc thi không kiểm tra.” Trì Thâm trả lời.
Kiều Trăn Trăn: “… Ồ.

“Tổng kết là chuyện kiểm tra này chỉ dành cho một mình cô.
Nhưng mà hình như cô là người duy nhất có thể được anh đối xử nghiêm túc như vậy.

Nghĩ như thế, Kiều Trăn Trăn lại trở nên vui vẻ.
Hai người cùng nhau đi đến khu dạy học, Trì Thâm muốn tiếp tục đi theo Kiều Trăn Trăn, lại bị cô ngăn lại: “Cậu vào phòng thi đi, mình tự đi lên được.


Các kì thi quan trọng của Thừa Đức đều được chia thành các phòng thi chính thức, mà cách thức phân chia chính là xếp hạng của các lớp theo thứ tự giảm dần, có thành tích càng tốt thì phòng thi càng gần, giống như Trì Thâm, ngay tại vị trí đầu tiên trong phòng thi đầu tiên, mà cô, thật bất hạnh ở phòng thi số mười tám trong hai mươi phòng thi.

Trì Thâm gần đây đã học được cách từ bỏ ở những lúc thích hợp, ví dụ như bây giờ, sau khi bị cô nói liền nghe lời đi vào phòng thi.

Kiều Trăn Trăn nhìn theo bóng dáng anh đi vào phòng thi, lúc này mới một mình đi lên lầu.
Phòng thi của lớp 12 phân bố từ tầng 1 đến tầng 4, mỗi tầng đều có học sinh, lúc cô đi lên tầng ba, vô tình đối mặt với Triệu Luyến Kiều.

Triệu Luyến Kiều nhìn cô rồi tiếp tục đi lên,ánh mắt kiêu ngaojc không thể che dấu.
Vẻ mặt không còn thể hiện thứ tình cảm giả dối đấy nữa, hiện tại cô ta đã hoàn toàn lười che giấu vẻ mặt tự cho mình hơn người khác của chính mình, ví dụ như bây giờ, khi cô ta nhìn Kiều Trăn Trăn đang chuẩn bị lên thi trên tầng bốn, ánh mắt giống như đang nhìn một người bị khuyết tật trí tuệ.
“……Nữ phụ xuyên sách này thật sự quá đáng ghét.

“Tiểu Bát hừ.
Kiều Trăn Trăn hít sâu một hơi: “Không sao đâu, bình tĩnh, tầng ba và tầng bốn cơ bản cũng chả có gì khác nhau.


“Ký chủ cố lên! Chiến đấu để vượt qua cô ta lần này nào! “Tiểu Bát ở trong đầu cỗ vũ.
Kiều Trăn Trăn nhếch khóe môi, tỏ vẻ không ôm kỳ vọng lắm.

Cô mới nghiêm túc học tậ cóp hơn một tháng, mà Triệu Luyến Kiều lại lén lút học thêm một- hai năm nay, cô cũng không tự tin mình có thể vượt qua.
Kiều Trăn Trăn thở dài một tiếng, sau khi tìm được chỗ ngồi thì ngồi xuống, thời gian chờ phát đề thi lâu càng lâu lại càng khẩn trương, không nhịn được hỏi Tiểu Bát: “Kho lưu trữ kiến thức của mi như thế nào, mi có thể hỗ trợ cho tôi được không? ”
“…… Tiểu Bát không phải là một hệ thống học tập.”” Tiểu Bát uyển chuyển nói.
Kiều Trăn Trăn gật gật đầu: “Hiểu rồi, ý chính là cái gì cũng không biết chứ gì.


“Tiểu Bát là hệ thống thông minh, có suy nghĩ riêng, có thể cùng ký chủ nói chuyện!” Tiểu Bát phản đối.
Kiều Trăn Trăn: “Chính là một kẻ thất học nói nhiều.


Tiểu Bát: “…”
Sau khi trêu ghẹo Tiểu Bát vài câu, Kiều Trăn Trăn đã bớt căng thẳng hơn trước rất nhiều, chỉ là khi đề thi được phát lòng bàn tay của cô vẫn còn đẫm mồ hôi, cũng may sau khi điền tên xong, tâm trạng của cô đã dần dần bình tĩnh lại.
Đề thi đầu tiên là đề thi ngữ văn, cũng được xem như là môn học mà cô tương đối giỏi.

Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lướt qua đề thi một lần, đầu tiên tìm được câu điền vào chỗ trống của những bài thơ, bài văn cổ, bắt đầu viết.

Gần đây mỗi buổi sáng cô đều tập trung vào việc học tiếng Trung và tiếng Anh, cô đã ghi nhớ rất tốt những bài quan trọng trong cuốn sách, có thể hoàn thành sáu trong tám câu điền vào chỗ trống.
Sau khi viết xong, cuối cùng cô cũng thấy tự tin, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc làm những đề khác.

Giám thị là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 của cô, cũng là giáo viên dạy ngữ văn, lần đầu tiên nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, không thể không chú ý cô thêm vài lần.
Kỳ thi giữa kỳ của trường Thừa Đức dành cho ba lớp, giờ phút này trong khuôn viên trường yên tĩnh, ngay cả không khí cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Trì Thâm hiếm khi rơi vào trạng thái bồn chồn không yên như vậy, nhìn chằm chằm vào từng câu khỏi trong mỗi đề thi mỗi khi đọc một đề, sẽ tự hỏi Kiều Trăn Trăn có thể làm ra hay không.

Trong khoảng thời gian này vẫn luôn là anh dạy thêm cho cô, cô có điểm yếu gì, anh còn rõ ràng hơn cô, mỗi khi nhìn thấy đề có chút khó, trong lòng anh sẽ trùng xuống.
Giám thị nam trong lớp học nhìn thấy bộ dạng bồn chồn của anh, không thể không hỏi nữ giáo viên bên cạnh: “Đề thi tiếng Trung lần này có khó không?” ”
“Không khó a, mới là kỳ thi quan trọng đầu tiên thôi, ai mà dám ra quá khó, lỡ như đả kích học sinh thì phải làm sao bây giờ.” Nữ giáo viên thì thầm.
Nam giáo viên nhíu nhíu mày: “Vậy tại sao người luôn đứng đầu của chúng ta lại căng thẳng như vậy? ”
Nữ giáo viên dừng một chút, đi qua nhìn lướt qua bài làm của Trì Thâm, rất nhanh lại quay lại: “Yên tâm đi, cậu ấy rất ổn.


Câu nào làm cũng đúng hết, căng thẳng chỗ nào vậy?
Lúc này giáo viên nam mới yên tâm, mở chén giữ ấm uống một ngụm trà nóng.
Hai cậu thi buổi sáng nhanh chóng kết thúc, khi Kiều Trăn Trăn xuống tìm Trì Thâm, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: “Toán rất nhiều câu mình không biết làm.


Đây chỉ là cuốn sách đầu, nhưng vẫn còn nhiều sáchkhác.
“Không sao đâu, những người khác cũng sẽ không.” Trì Thâm cố gắng an ủi.
Kiều Trăn Trăn luôn luôn tin tưởng anh không chút nghi ngờ, nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật sao? ”
“Trí nhớ về tri thức có tính chu kỳ, đại đa số mọi người sẽ không, nếu chưa ôn tập qua.” Trì Thâm gật đầu.
Kiều Trăn Trăn: “Còn cậu thì sao? ”
Trì Trì dừng lại một chút: “Mình có thể.”
“Kiều Trăn Trăn: “…” Hiểu rồi, trí nhớ về tri thức có tính chu kỳ, nhưng học bá thì không..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương