Đoản BE
-
Chương 18: Đoản 7 + 8
Mở mắt một cách khó nhọc, cô như một cái xác không hồn nhìn trần nhà. Đầu đau như búa bổ, tay chân thì rã rời, cô cắn chặt môi để ngăn cho nước mắt không chảy ra. Đôi môi anh đào bị cắn đến bật cả máu. Nhìn qua chỗ nằm bên cạnh đã lạnh ngắt từ lâu cô vô thức lắc đầu, cố kìm nén tiếng khóc nức nở. Cố dựng dậy tấm thân mệt mỏi, chiếc chăn trượt khỏi vai để lộ thân hình nhỏ bé đầy vết bầm tím. Cô vội vã đi vào phòng tắm, vừa đặt chân xuống giường một trận đau đớn kéo đến khiến cô ngã xuống đất.
Cô ngâm mình trong bồn tắm hơn một tiếng đồng hồ. Nước ấm làm cho những dấu vết kia dịu đi rất nhiều nhưng không thêt nào làm dịu đi nỗi lòng của cô. Tại sao? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ bao nhiêu năm, hắn vẫn chưa buông bỏ được thù hận, vẫn muốn hành hạ cô. Chẳng lẽ lần này cô quay về là sai lầm. Cô cười một cách đau đớn, mỉa mai. Có lẽ hắn vẫn luôn là ác ma, nếu biết không thể đấu lại hắn thì ngàn lần sau, vạn lần sai cô sẽ không bao giờ quay về. Thà rằng để cho mọi người nghĩ cô đã chết còn tốt hơn.
Chỉnh lại tâm trạng, cô sang phòng mẹ thì thấy bà đang ngồi nghe nhạc, hộ lí vẫn đang chuẩn bị thuốc cho bà. Ngồi xuống bên mép giường, cô nắm lấy bàn tay chằng chịt dây chuyền của mẹ, mỉm cười:
- Mẹ, con xin lỗi. Thời gian qua làm mẹ lo lắng nhiều rồi.
Mẹ cô mỉm cười, lắc đầu cô nói ra những tiếng khó nhọc:
- Con biết không? Ngày con biến mất. Mẹ như phát điên lên, tìm kiếm con khắp nơi. Từ các bệnh viện cho đến các Trung tâm y tế lớn nhỏ. Dượng con còn đăng tin lên mạng, lên truyền thông mong có ai đó có chút tin tức gì về con. Nhưng con vẫn bật vô âm tín. Mẹ đi đường, thấy có ai giống con là mẹ lại lao đến. Không biết bao nhiêu lần, mẹ nhận nhầm người. Cũng không biết bao nhiêu đêm mẹ nằm mơ thấy con. Thấy con gọi mẹ, mẹ đưa tay ra nắm tay con. Nhưng chưa kịp nắm thì con đã biến mất. Đến sáng nay, khi tỉnh dậy mẹ vẫn lo chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ trong hằng trên giấc mơ mẹ từng mơ về con. Nhưng sáng nay, nghe hộ lí nói mẹ mới dám tin, tin con đã trở về.
Bà nói mà không thể kìm được nước mắt. Cô cũng vậy, nước mắt đã chảy từ bao giờ. Cứ tưởng rằng, một năm qua cô đã học được cách trở nên mạnh mẽ nhưng không hiểu sao. Trở về căn nhà này, trở về đối diện với mẹ, những người trong quá khứ cô lại trở nên mềm yếu. Vòng tay ôm lấy mẹ, cô nghẹn ngào:
- Con xin lỗi. Mẹ yên tâm, từ giờ con sẽ luôn ở bên mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ không rời đi nữa.
- Cảm ơn con, cảm ơn vì con đã trở về.
Xuống nhà bếp uống nước, cô như nhớ ra điều gì đó. Vội vã mặc quần áo dài và bịt kín mặt mũi ra khỏi nhà. Cô đi đến một hiệu thuốc gần đó mua một vỉ thuốc tránh thai. Cô nghĩ thầm: " Mình không thể mang thai con của anh ta, nếu không mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn." Trên đường về cô đi qua đài phun nước. Nhìn nó cô lại nhớ về những kí ức ngày xưa, những kí ức đau khổ mà không bao giờ cô muốn nhớ lại. Cô vội vã rời đi, rời khỏi nơi còn in đậm kỉ niệm của hai người như đang chạy trốn khỏi kí ức đau thương.
Về gần đến nhà, khi đến gần cổng cô thấy một cô gái trẻ đang dây dưa với dượng. Tuy không muốn nghe lén nhưng đi ra bây giờ rất khó xử nên cô đành đứng khuất sau hàng cây, tuy không gần nhưng cũng đủ để cô cô nghe được cuộc đối thoại của hai người.
- Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rõ ràng. Không bao giờ được xuất hiện khi chưa có sự cho phép của tôi.
Cô gái bám lấy tay dượng cô, người áp sát, nũng nịu:
- Nhưng em không liên lạc được với anh. Người ta rất nhớ anh nha.
Ông ta hất tay ra:
- Cô có biết đây là đâu không? Đừng làm tôi phải cáu.
- Nhưng mà người ta đã có thai 2 tháng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm với mẹ con em.
Cô không nghe lầm chứ. Chuyện này rốt cuộc là sao. Cô gái đó là ai. Sao lại nói dượng cô phải chịu trách nhiệm với cái thai. Chẳng lẽ, ông ta phản bội mẹ cô.
- Có trách nhiệm. Tôi chẳng phải đã nói. Tôi chu cấp cuộc sống giàu sang cho cô. Nhưng tuyệt đối không được để lại hậu quả. Bây giờ còn dám đến đòi tôi chịu trách nhiệm. Cầm tiền rồi xử lí nó đi. Nếu không cô đừng hòng sống yên.
_________
Bịch...
Túi thuốc trên tay cô rơi xuống đất. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Dượng cô ngoại tình sao, nhân tình lại là người tuổi đời còn không bằng con trai ông ta. Đúng lúc ấy, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại về phía sau. Cô định hét lên thì đã bị bàn tay người đó bịt miệng.
- ưm...ưm...
- Yên đi! Em muốn ông ta biết em nghe lén à.
- Anh biết chuyện này?
- Đương nhiên tôi biết. Cô ta không phải người duy nhất, nhưng là người đầu tiên tôi thấy dùng cách này bắt bố tôi chịu trách nhiệm. Đúng là nông cạn.
- Anh biết... Anh... Sao anh không nói?
- Sao tôi phải nói? Nói chuyện gì? Nói cho cả thành phố này biết bố tôi nuôi vài cô nhân tình bên ngoài sao? Tôi không muốn can thiệp vào đời tư của ông ta.
- Gì mà đời tư? Vậy mẹ tôi thì sao? Bà thì đang bệnh trên giường mà chồng lại đi nuôi nhân tình. Quá là nực cười.
Nhắn nhếch mép, như có như ko mỉm cười:
- Nực cười? Hừ... Tôi thấy em làm quá lên thôi. Cướp chồng người khác, trước sau cũng bị người khác cướp mất.
- Anh... Anh...
- Thôi được rồi. Họ đi rồi. Vào nhà thôi.
Hắn tính nắm tay cô vào thì bị cô giằng ra làm hắn chú ý tới gói thuốc dưới chân cô. Vội vã nhặt lên, nhưng vẫn chậm hơn hắn một chút. Vừa đọc bao bì vỏ thuốc hắn liền cau mày. Tay bóp chặt lọ thuốc. Nhìn trừng mắt nhìn cô:
- Cô giỏi lắm. Không muốn mang thai con tôi sao?
Cô giật lại túi thuốc, trừng mắt nhìn hắn:
- Con? Tại sao tôi phải có con với loại người như anh? Anh có biết một đứa bé được ra đời là sự kết tinh tình yêu của bố mẹ nó. Còn anh với tôi là gì? Là yêu chắc?
- Không phải em rất yêu anh sao?
- Yêu? Làm ơn đi. Con bé mù quáng yêu anh. Yêu đến nỗi ngu ngốc đã chết trong cái đêm sỉ nhục một năm trước rồi. Còn đêm qua, với tôi đó là sự ghê tởm mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến.
Nói rồi cô bước nhanh qua người hắn, đi vào trong nhà, tuyệt nhiên không ngoái lại một lần nào. Hắn vẫn đứng đấy, tay nắm thành quyền, hừ lạnh: "Ghê tởm sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Được, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết."
Cô đẩy cánh cửa vào phòng. Dượng đang đút cháo cho mẹ cô, cử chỉ rất ân cần, chu đáo. Nếu là ngày hôm qua, khẳng định cô sẽ cảm động rơi nước. Nhất định trong lòng sẽ vui sướng không yên, vì mẹ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng chứng kiến một màn vừa rồi thì hành động này của dượng đập vào mắt cô chỉ là một hành động giả tạo ghê sợ. Tại sao, một người vừa chối bỏ đứa con còn chưa chào đời của mình lại có thể ngồi đây mỉm cười hạnh phúc nhưa vậy. Tại sao, trong khi vợ mình đang bệnh tật nằm giường ông ta lại có thể ra ngoài tìm nhân tình, lại còn có con với cô ta. Thật nực cười. Đúng là cha nào con nấy, ích kỷ, đểu giả chỉ biết chơi đùa với tình cảm của người khác.
- Về rồi sao?
Tiếng gọi của mẹ đã giúp cô quay lại thực tế.
- Dạ! Chào mẹ, chào dượng. Dượng về lâu chưa ạ?
- Ta cũng mới về thôi. Vừa về đến nhà là ta vào thăm mẹ con ngay.
Mẹ cô cười cười, đập nhẹ vào vai dượng:
- Con thấy đấy. Ông ấy coi mẹ như trẻ con không bằng.
- Dượng thương mẹ lắm mới lo cho mẹ như thế. Người khác muốn còn không được.
- Đúng đúng. Với ta bây giờ sức khỏe của mẹ con là quan trọng nhất.
Nhìn vẻ mặt cười nói vui vẻ của dượng mà cô không khỏi cảm thấy buồn nôn. Tại sao trên đời này lại có con người giả tạo, nói dối mặt cách trắng trợn như vậy. Đợi đến lúc chỉ còn cô và mẹ trong phòng cô mới thấy thoải mái và dễ chịu hơn chút ít nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không nguôi. Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, mẹ cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đan chặt vào nhau rất căng thẳng.
- Con có chỗ nào không khỏe sao?
Cô vội lắc đầu:
- Không có đâu mẹ.
- Sao nhìn con căng thẳng thế?
- Con có chuyện muốn nói với mẹ. Nhưng thấy mẹ bệnh nên không dám nói sợ...
- Con cứ nói đi. Mẹ không sao.
- Thật ra lúc nãy. Con...con thấy dượng...đứng nói với một cô gái dưới cổng. Con không cố ý nghe lén nhưng mà...
- Cô gái đó là tình nhân của dượng con phải không?
Thấy mẹ rất bình tĩnh, cô ngạc nhiên:
- Mẹ. Sao mẹ biết? Mẹ không thấy sốc sao?
- Sốc gì chứ. Mẹ biết ông ấy đào hoa từ trước khi cưới cơ.
- Vậy...vậy...tại sao mẹ còn cưới ông ta. Ông ta rõ ràng là kẻ lăng nhăng.
Siết chặt tay của con gái, lúc này bà mới bình tĩnh mà nói:
- Con phải hết sức bình tĩnh nghe mẹ nói. Thật ra mẹ và vợ trước của ông ấy là bạn thân. Sau ngày cô ấy tự sát, mẹ đến để thu dọn đồ đạc thì thấy được cuốn nhật ký. Cô ấy viết, kể hôn với ông ta là sự sai lầm lớn nhất của cô ấy. Ông ta không chỉ lăng nhăng mà còn vũ phu gia trưởng. Nhân tình thì được cưng nựng như phượng hoàng còn vợ con thì bị đánh đạp không khác gì osin. Trong cuốn nhật ký còn có bức thư cô ấy gửi cho mẹ, cô ấy nhờ mẹ chăm sóc cho con trai bởi cô ấy không muốn sau này con trai sẽ trở thành một con người như bố nó.
CHOANG...
Một thân ảnh to lớn đứng ở cửa, dưới chân cốc nước vỡ tam tình. Cô hốt hoảng, không lẽ hắn đã nghe thấy được những mẹ cô vừa nói. Cô lắp bắp:
- Anh...anh à.
Cô ngâm mình trong bồn tắm hơn một tiếng đồng hồ. Nước ấm làm cho những dấu vết kia dịu đi rất nhiều nhưng không thêt nào làm dịu đi nỗi lòng của cô. Tại sao? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ bao nhiêu năm, hắn vẫn chưa buông bỏ được thù hận, vẫn muốn hành hạ cô. Chẳng lẽ lần này cô quay về là sai lầm. Cô cười một cách đau đớn, mỉa mai. Có lẽ hắn vẫn luôn là ác ma, nếu biết không thể đấu lại hắn thì ngàn lần sau, vạn lần sai cô sẽ không bao giờ quay về. Thà rằng để cho mọi người nghĩ cô đã chết còn tốt hơn.
Chỉnh lại tâm trạng, cô sang phòng mẹ thì thấy bà đang ngồi nghe nhạc, hộ lí vẫn đang chuẩn bị thuốc cho bà. Ngồi xuống bên mép giường, cô nắm lấy bàn tay chằng chịt dây chuyền của mẹ, mỉm cười:
- Mẹ, con xin lỗi. Thời gian qua làm mẹ lo lắng nhiều rồi.
Mẹ cô mỉm cười, lắc đầu cô nói ra những tiếng khó nhọc:
- Con biết không? Ngày con biến mất. Mẹ như phát điên lên, tìm kiếm con khắp nơi. Từ các bệnh viện cho đến các Trung tâm y tế lớn nhỏ. Dượng con còn đăng tin lên mạng, lên truyền thông mong có ai đó có chút tin tức gì về con. Nhưng con vẫn bật vô âm tín. Mẹ đi đường, thấy có ai giống con là mẹ lại lao đến. Không biết bao nhiêu lần, mẹ nhận nhầm người. Cũng không biết bao nhiêu đêm mẹ nằm mơ thấy con. Thấy con gọi mẹ, mẹ đưa tay ra nắm tay con. Nhưng chưa kịp nắm thì con đã biến mất. Đến sáng nay, khi tỉnh dậy mẹ vẫn lo chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ trong hằng trên giấc mơ mẹ từng mơ về con. Nhưng sáng nay, nghe hộ lí nói mẹ mới dám tin, tin con đã trở về.
Bà nói mà không thể kìm được nước mắt. Cô cũng vậy, nước mắt đã chảy từ bao giờ. Cứ tưởng rằng, một năm qua cô đã học được cách trở nên mạnh mẽ nhưng không hiểu sao. Trở về căn nhà này, trở về đối diện với mẹ, những người trong quá khứ cô lại trở nên mềm yếu. Vòng tay ôm lấy mẹ, cô nghẹn ngào:
- Con xin lỗi. Mẹ yên tâm, từ giờ con sẽ luôn ở bên mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ không rời đi nữa.
- Cảm ơn con, cảm ơn vì con đã trở về.
Xuống nhà bếp uống nước, cô như nhớ ra điều gì đó. Vội vã mặc quần áo dài và bịt kín mặt mũi ra khỏi nhà. Cô đi đến một hiệu thuốc gần đó mua một vỉ thuốc tránh thai. Cô nghĩ thầm: " Mình không thể mang thai con của anh ta, nếu không mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn." Trên đường về cô đi qua đài phun nước. Nhìn nó cô lại nhớ về những kí ức ngày xưa, những kí ức đau khổ mà không bao giờ cô muốn nhớ lại. Cô vội vã rời đi, rời khỏi nơi còn in đậm kỉ niệm của hai người như đang chạy trốn khỏi kí ức đau thương.
Về gần đến nhà, khi đến gần cổng cô thấy một cô gái trẻ đang dây dưa với dượng. Tuy không muốn nghe lén nhưng đi ra bây giờ rất khó xử nên cô đành đứng khuất sau hàng cây, tuy không gần nhưng cũng đủ để cô cô nghe được cuộc đối thoại của hai người.
- Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rõ ràng. Không bao giờ được xuất hiện khi chưa có sự cho phép của tôi.
Cô gái bám lấy tay dượng cô, người áp sát, nũng nịu:
- Nhưng em không liên lạc được với anh. Người ta rất nhớ anh nha.
Ông ta hất tay ra:
- Cô có biết đây là đâu không? Đừng làm tôi phải cáu.
- Nhưng mà người ta đã có thai 2 tháng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm với mẹ con em.
Cô không nghe lầm chứ. Chuyện này rốt cuộc là sao. Cô gái đó là ai. Sao lại nói dượng cô phải chịu trách nhiệm với cái thai. Chẳng lẽ, ông ta phản bội mẹ cô.
- Có trách nhiệm. Tôi chẳng phải đã nói. Tôi chu cấp cuộc sống giàu sang cho cô. Nhưng tuyệt đối không được để lại hậu quả. Bây giờ còn dám đến đòi tôi chịu trách nhiệm. Cầm tiền rồi xử lí nó đi. Nếu không cô đừng hòng sống yên.
_________
Bịch...
Túi thuốc trên tay cô rơi xuống đất. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Dượng cô ngoại tình sao, nhân tình lại là người tuổi đời còn không bằng con trai ông ta. Đúng lúc ấy, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại về phía sau. Cô định hét lên thì đã bị bàn tay người đó bịt miệng.
- ưm...ưm...
- Yên đi! Em muốn ông ta biết em nghe lén à.
- Anh biết chuyện này?
- Đương nhiên tôi biết. Cô ta không phải người duy nhất, nhưng là người đầu tiên tôi thấy dùng cách này bắt bố tôi chịu trách nhiệm. Đúng là nông cạn.
- Anh biết... Anh... Sao anh không nói?
- Sao tôi phải nói? Nói chuyện gì? Nói cho cả thành phố này biết bố tôi nuôi vài cô nhân tình bên ngoài sao? Tôi không muốn can thiệp vào đời tư của ông ta.
- Gì mà đời tư? Vậy mẹ tôi thì sao? Bà thì đang bệnh trên giường mà chồng lại đi nuôi nhân tình. Quá là nực cười.
Nhắn nhếch mép, như có như ko mỉm cười:
- Nực cười? Hừ... Tôi thấy em làm quá lên thôi. Cướp chồng người khác, trước sau cũng bị người khác cướp mất.
- Anh... Anh...
- Thôi được rồi. Họ đi rồi. Vào nhà thôi.
Hắn tính nắm tay cô vào thì bị cô giằng ra làm hắn chú ý tới gói thuốc dưới chân cô. Vội vã nhặt lên, nhưng vẫn chậm hơn hắn một chút. Vừa đọc bao bì vỏ thuốc hắn liền cau mày. Tay bóp chặt lọ thuốc. Nhìn trừng mắt nhìn cô:
- Cô giỏi lắm. Không muốn mang thai con tôi sao?
Cô giật lại túi thuốc, trừng mắt nhìn hắn:
- Con? Tại sao tôi phải có con với loại người như anh? Anh có biết một đứa bé được ra đời là sự kết tinh tình yêu của bố mẹ nó. Còn anh với tôi là gì? Là yêu chắc?
- Không phải em rất yêu anh sao?
- Yêu? Làm ơn đi. Con bé mù quáng yêu anh. Yêu đến nỗi ngu ngốc đã chết trong cái đêm sỉ nhục một năm trước rồi. Còn đêm qua, với tôi đó là sự ghê tởm mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến.
Nói rồi cô bước nhanh qua người hắn, đi vào trong nhà, tuyệt nhiên không ngoái lại một lần nào. Hắn vẫn đứng đấy, tay nắm thành quyền, hừ lạnh: "Ghê tởm sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Được, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết."
Cô đẩy cánh cửa vào phòng. Dượng đang đút cháo cho mẹ cô, cử chỉ rất ân cần, chu đáo. Nếu là ngày hôm qua, khẳng định cô sẽ cảm động rơi nước. Nhất định trong lòng sẽ vui sướng không yên, vì mẹ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng chứng kiến một màn vừa rồi thì hành động này của dượng đập vào mắt cô chỉ là một hành động giả tạo ghê sợ. Tại sao, một người vừa chối bỏ đứa con còn chưa chào đời của mình lại có thể ngồi đây mỉm cười hạnh phúc nhưa vậy. Tại sao, trong khi vợ mình đang bệnh tật nằm giường ông ta lại có thể ra ngoài tìm nhân tình, lại còn có con với cô ta. Thật nực cười. Đúng là cha nào con nấy, ích kỷ, đểu giả chỉ biết chơi đùa với tình cảm của người khác.
- Về rồi sao?
Tiếng gọi của mẹ đã giúp cô quay lại thực tế.
- Dạ! Chào mẹ, chào dượng. Dượng về lâu chưa ạ?
- Ta cũng mới về thôi. Vừa về đến nhà là ta vào thăm mẹ con ngay.
Mẹ cô cười cười, đập nhẹ vào vai dượng:
- Con thấy đấy. Ông ấy coi mẹ như trẻ con không bằng.
- Dượng thương mẹ lắm mới lo cho mẹ như thế. Người khác muốn còn không được.
- Đúng đúng. Với ta bây giờ sức khỏe của mẹ con là quan trọng nhất.
Nhìn vẻ mặt cười nói vui vẻ của dượng mà cô không khỏi cảm thấy buồn nôn. Tại sao trên đời này lại có con người giả tạo, nói dối mặt cách trắng trợn như vậy. Đợi đến lúc chỉ còn cô và mẹ trong phòng cô mới thấy thoải mái và dễ chịu hơn chút ít nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không nguôi. Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, mẹ cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đan chặt vào nhau rất căng thẳng.
- Con có chỗ nào không khỏe sao?
Cô vội lắc đầu:
- Không có đâu mẹ.
- Sao nhìn con căng thẳng thế?
- Con có chuyện muốn nói với mẹ. Nhưng thấy mẹ bệnh nên không dám nói sợ...
- Con cứ nói đi. Mẹ không sao.
- Thật ra lúc nãy. Con...con thấy dượng...đứng nói với một cô gái dưới cổng. Con không cố ý nghe lén nhưng mà...
- Cô gái đó là tình nhân của dượng con phải không?
Thấy mẹ rất bình tĩnh, cô ngạc nhiên:
- Mẹ. Sao mẹ biết? Mẹ không thấy sốc sao?
- Sốc gì chứ. Mẹ biết ông ấy đào hoa từ trước khi cưới cơ.
- Vậy...vậy...tại sao mẹ còn cưới ông ta. Ông ta rõ ràng là kẻ lăng nhăng.
Siết chặt tay của con gái, lúc này bà mới bình tĩnh mà nói:
- Con phải hết sức bình tĩnh nghe mẹ nói. Thật ra mẹ và vợ trước của ông ấy là bạn thân. Sau ngày cô ấy tự sát, mẹ đến để thu dọn đồ đạc thì thấy được cuốn nhật ký. Cô ấy viết, kể hôn với ông ta là sự sai lầm lớn nhất của cô ấy. Ông ta không chỉ lăng nhăng mà còn vũ phu gia trưởng. Nhân tình thì được cưng nựng như phượng hoàng còn vợ con thì bị đánh đạp không khác gì osin. Trong cuốn nhật ký còn có bức thư cô ấy gửi cho mẹ, cô ấy nhờ mẹ chăm sóc cho con trai bởi cô ấy không muốn sau này con trai sẽ trở thành một con người như bố nó.
CHOANG...
Một thân ảnh to lớn đứng ở cửa, dưới chân cốc nước vỡ tam tình. Cô hốt hoảng, không lẽ hắn đã nghe thấy được những mẹ cô vừa nói. Cô lắp bắp:
- Anh...anh à.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook