Đoạ Tiên
-
Quyển 2 - Chương 51
Thánh giá rời Phủ minh trấn đi đến Vụ châu hôm nay đã là ngày thứ ba.
Con diều hâu được mục tử kia thả ra, bay dọc theo lộ tuyến bình yên xuyên qua cánh đồng tuyết, cuối cùng dừng ở một cứ điểm của Ưng Tiếu tại Chấn châu phủ Minh quân trấn. Lập tức có điệp báo phụ trách gỡ ống đồng xuống, đưa đến trước mặt Ấn Vân Mặc. Ấn Huyên lúc gần đi không chỉ để cho y làm giám quân, còn đem toàn bộ quyền điều động “Ưng Tiếu” cũng trao cho y.
Ấn Vân Mặc mở ống đồng, rút ra mật báo vừa xem, lập tức sai người đi thỉnh Tần Dương Vũ.
Tần Dương Vũ vội vàng chạy tới, Ấn Vân Mặc đem mật báo đưa cho hắn, cười khổ nói: “Túc vương xem ra trúng kế. Nhưng cũng không trách được hắn, Huyên nhi sớm hoài nghi thư phòng có người lạ tiến vào. Là ta không để ý, xem ra xác thực là có người lẻn vào giả tạo chỉ dụ, đem Trấn bắc quân dời đến Vụ châu, khiến địch quân thừa cơ mà vào.”
Tần Dương Vũ lúc này biến sắc: “Hoàng thượng đi Hoài sóc! Hoài sóc tiếp giáp biên quan hai mươi bốn bảo, chỉ sợ quân địch có ý đồ xâm lấn, Hoài sóc sẽ đứng mũi chịu sào! Mạt tướng tức khắc điểm binh mười vạn, đi đến Vụ châu cứu giá! Chấn sơn quan có Hạ Liên Tập cùng Lý Bí hai người đồng thủ, cũng đủ rồi.” Nói xong cũng không chờ Ấn Vân Mặc đáp lại, lập tức sải bước đi ra.
Ấn Vân Mặc dựa trên tháp La Hán, khi có khi không sờ băng gạc trên cần cổ, thầm nghĩ: Hảo huyền tôn của ta lãnh binh đi cứu giá, Huyên nhi chắc là không việc gì đi… Huyên nhi đã đi ba ngày rồi, không biết khi Tần Dương đuổi đến, hắn đã tiến tới Hoài sóc chưa… Từ sau khi Đồng ngô giang phong thần, chỉ cần sự tình liên quan đến Huyên nhi, bốc thuật của ta liền bắt đầu không chuẩn, ngay cả mộng cảnh của hắn cũng khó xâm nhập. Xem ra hiệu lực phong ấn giảm dần, chỉ sợ thân thể phàm nhân khó có thể chịu được Long thần hồn phách…
Y nghĩ qua nghĩ lại, đáy lòng dần dần sinh ra một tia nôn nóng. Bèn đơn giản nhắm mắt bế thần, trực tiếp nằm xuống ngủ. Ngủ cũng không say, chập chờn như ngủ mà không ngủ. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tiểu nhi đồng ba bốn tuổi phấn nộn tròn trĩnh, ngón tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay trỏ y, chảy nước miếng kêu “Tưởng lưu trư (tiểu lục thúc-nói ngọng), ta cũng muốn ăn”; bỗng nhiên lại lớn lên thành tiểu hài nhi năm sáu tuổi, ôm lấy chạc cây không dám xuống dưới, giọng nói mang theo tiếng nức nở “Tiểu Lục thúc, ngươi gạt ta, tổ chim trống không”; bỗng nhiên lại là hai người cùng ở hoa viên thả diều, dây diều mắc vào giả sơn, chính mình bò lên gỡ ra không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, tiểu Huyên nhi một bên gào khóc, một bên cố gắng thò tay ra kéo y, ngã xuống hồ nước suýt nữa chết đuối cả hai, y gian nan giãy dụa bò lên bờ, khiến một đời này liền sợ nước…
Mộng cảnh tan thành mảnh nhỏ, phép thuật lại mang theo y xuyên qua từng cảnh tượng, giống như đem thân lâm vào kỳ cảnh, chuyện xưa lại trải qua một lần nữa.
“Chờ trở về kinh, cũng còn ba tháng là đến xuân, Linh kiều liễu rủ trên sông, Giới Sơn đào hoa nở rộ, chúng ta cùng đi đạp thanh. Được chứ?” Y thấy Thiên tử trẻ tuổi trên lưng ngựa cúi đầu nói với y, ngữ khí bình thản, đuôi lông mày khóe mắt lại ẩn ẩn ôn nhu.
Y bỗng nhiên quay đầu, trông thấy sơn thủy nơi kinh thành Lạc lăng, bên Linh kiều liễu từng cành héo rũ, Giới Sơn hoa đào đều tàn úa-
Một cái dự triệu trong mộng… điềm báo chẳng lành!
Ấn Vân Mặc đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngực như trầm xuống, trái tim giống như bị một áp lực mạc danh kỳ diệu chịu không nổi. Y không tự chủ được nhảy xuống tháp La Hán, xỏ vội đôi giày liền chạy ra khỏi phòng.
Tiền quân mở đường đã ra khỏi Phủ minh trấn, Tần Dương Vũ dẫn trung quân mới ra khỏi quân doanh, liền gặp Ấn Vân Mặc một mình giục ngựa chạy như bay mà đến. Lịch Vương nổi tiếng là sợ lạnh, kẻ nào ở bên cạnh y phần lớn đều biết, giờ phút này Tần Dương Vũ thấy y không mang mũ, ngay cả áo khoác cũng không mặc, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ấn Vân Mặc ở trước mặt hắn ghìm ngựa, thở hồng hộc nói: “Ta cũng đi.”
Tần Dương Vũ giương mi, không chút khách khí nói: “Điện hạ, ngươi cũng đừng mang thêm phiền toái cho ta. Đây là hành quân đánh giặc, đầu đao liếm huyết, ngươi cho là đi săn bắn dã ngoại sao?”
“Ta vừa mới tính toán, Huyên nhi lần này có đại kiếp nạn. Nghĩ tới nghĩ lui lo lắng, vẫn là muốn đích thân đi một chuyến. Ta mang theo năm nghìn Thần cơ doanh cùng hỏa khí, sẽ không mang thêm phiền toái cho ngươi. Hảo tôn nhi, ngươi cũng đừng cản trở.” Ấn Vân Mặc nói.
Tần Dương Vũ tức hộc máu đáp: “Tổ gia gia! xin ngươi thương xót đi! Đừng lại lộng thành cái bộ dáng từ trên trời giáng xuống giữa chiến trường kia nữa. Khiến cho ta một bên cứu giá, một bên còn phải bảo hộ ngươi!”
“Là chúng ta cùng đi cứu giá. Đừng coi khinh chính mình a. Tổ tiên ngươi cũng là tiên nhân mà ra, chẳng lẽ ngươi không cẩn thận xem qua gia phả?”
“Ta làm sao lại coi khinh chính mình -” rõ ràng là coi khinh ngươi! Tần Dương Vũ đem nửa câu đại bất kính phía sau miễn cưỡng nuốt trở vào, thất bại nói: “Điện hạ nếu nhất định muốn đi, liền thỉnh đi theo sau trung quân đi.”
“Không, trung quân cước trình quá chậm, ta cùng với tiền quân một đường.” Ấn Vân Mặc nói xong giơ roi giục ngựa “Thiên cơ doanh đã ở ngoài trấn đợi mệnh, hảo tôn nhi, ngươi nhanh lên mới theo kịp.”
“Ngươi!” Tần Dương Vũ vừa căm tức lại vừa bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh trung quân sáu vạn tinh kỵ binh xuất phát, đuổi theo Lịch Vương đại phiền toái mà đi.
Lại hai ngày sau, Trấn bắc quân tiền quân đã tới cảnh nội Chấn châu. Thám báo báo phía trước có một đội nhân mã mang cờ hiệu “Thiên cơ doanh”, chủ tướng Ấn Huy ngạc nhiên: “Thiên cơ doanh? Thiên cơ doanh không phải nên bảo vệ bên cạnh Thánh giá, như thế nào lại gặp ở chỗ này. Hay là Hoàng thượng rời Chấn châu, muốn tới Vụ châu? Không phải nói có phản loạn vây hãm Chấn sơn quan, mới hướng ta cầu viện sao?”
Hắn ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, toàn lực giục ngựa về phía trước. Xa xa thấy một đội kỵ binh nghênh diện chạy như bay mà đến, đầu lĩnh là một tuấn mã sắc như sương tuyết, người cưỡi trên đó, thân không mặc chiến giáp, chỉ khoác một áo choàng màu nguyệt sắc, hành vân lưu thủy, đầu đội đạo quan, tóc đen theo gió tung bay, tán phía sau như một dải lụa.
Ấn Huy ngẩn ra, đem dung mạo đối phương ở trong đầu lật tới lật lui một lúc, mới trong hồi ức mười lăm năm trước nhớ lại, bật thốt kêu lên: “- Mặc hoàng thúc?”
Ấn Vân Mặc dừng ngựa ở trước mặt hắn, cao thấp đánh giá người này tay vượn lưng hùm, khí thế võ tướng hùng hồn anh tuấn: “Là Trọng Hách? Thế mà lại lớn như vậy!”
Ấn Huy cười nói: “Lời này ta nói mới phải, ngươi còn so với ta nhỏ hơn hai tháng.”
Ấn Vân Mặc cười, lại nghiêm mặt nói: “Trấn bắc tướng quân, nói chuyện đại sự trước!”
———
Trời chiều dần tàn, chỉ còn chút nắng chiếu lên dãy núi xa xa. Ngoài thành khắp nơi lửa cháy tận trời, ánh lửa át cả ánh tà dương.
Ấn Huyên từ khi đến Hoài sóc, luôn tay luôn chân cùng các tướng lĩnh thương thảo chuẩn bị bố trí phòng thủ. Hắn hạ lệnh đem thương dân rải rác ngoài thành gom vào trong trấn, rồi sau đó đốt trụi toàn bộ nhà cửa phòng ốc ngoài trấn, khiến cho khắp nơi vườn không nhà trống, làm cho đại quân Uyển Úc bị vây trong giá lạnh. Lại phái người dẫn dắt dân chúng bên trong thành chuẩn bị vật liệu, vận chuyển tên đạn hỏa dược chờ sẵn. Quân dân ở ngoài tường thành tát nước, sau khi đông kết thành băng bền vững vô cùng, phòng ngừa địch quân leo lên.
Bố trí chưa hoàn thành, tảng sáng hôm sau, bảy vạn đại quân Uyển Úc dưới sự chỉ huy của nhiếp chính vương Đô Lam, xếp thành quân trận nghiêm mật, như thủy triều tối đen vô tận hướng Hoài sóc tiến tới.
Lục Phùng Xuân ngay cả đã quyết ý tử thủ, cũng nhịn không được kinh hồn táng đảm – địch quân nhân số quá nhiều! Chân chính địch đông ta ít, xem ra Uyển Úc là dốc toàn lực, đối Vụ châu nhất định phải đoạt được a.
Ấn Huyên thay đổi một thân huyền sắc chiến bào không hề trang sức, giống như một thanh vô phong trọng kiếm, đứng ở thành biên quan sát nguy cấp triều dâng, thần sắc lạnh buốt mà bình tĩnh.
Một trận chiến trọng yếu trong lịch sử Đại quốc cứ như vậy rầm rộ mà khai hỏa!
Đô Lam phát ra một tiếng hiệu lệnh, vạn cung tên cùng bắn một lượt. Không trung bị vũ tiễn dày đặc bao trùm, nhất thời nhật nguyệt vô quang, mưa gió mịt mù. Trên thành quân thủ thành ầm ầm dựng thẳng khiên mộc, mũi tên soạt soạt cắm vào lá chắn giống như lông nhím. Không ít quân sĩ dưới mưa tên ngã xuống, người thay thế lập tức đẩy lá chắn lên che tiếp.
Vũ tiễn đầy trời ngập đất qua đi, Uyển Úc bộ kỵ hướng quân trấn góc Tây Nam tập trung tiến công. Đánh tiền đạo chính là những bộ binh tinh nhuệ, vóc người lực lưỡng, cầm trong tay búa lớn, mặc trọng giáp. Trên thành tên bắn không trúng, chính là một pháp bảo khác của Uyển Úc ngoài lang kỵ công thành chiếm đất gọi là “Thiết giáp kim nhân”. Phía sau là bộ binh đẩy xa thuẫn (*) có khiên che cùng móc dài, dưới loạn tiễn đi tới. Chỉ cần vọt tới dưới tường thành, Hoài sóc liền tràn ngập nguy cơ!
[(*): loại xe có khiên che xung quanh]
Lục Phùng Xuân sắc mặt ngưng trọng, một lần nữa khuyên can: “Đầu thành quá nguy hiểm, thỉnh Hoàng thượng quay về lại trong trấn, nơi này có vi thần trú đóng, thề cùng Hoài sóc sinh tử!”
Ấn Huyên không để ý tới, nheo mắt yên lặng tính toán, đợi đến khoảng cách thích hợp, hạ lệnh: “Nã pháo!”
Trên thành mười khẩu hồng y đại pháo mãnh liệt nổ vang. Binh lính Uyển Úc công thành còn chưa đi tới nửa đường, bị nổ tung như nấm. Đô Lam ở trung quân thất thanh nói: “Làm sao có thể? Cái này còn chưa tới tầm bắn của hỏa pháo!”
“… Là tân pháo! Tân pháo của Đại Quốc còn uy lực lớn hơn nữa!” Một gã tướng lĩnh bên cạnh kêu lên.
Đô Lam sau khi giật mình, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, “Hỏa khí chỉ là là Đại quốc cường hạng, chỉ cần hướng quá tầm bắn, đánh tới dưới thành, bọn họ sẽ trở thành sơn dương đợi làm thịt. Tiếp tục xung phong!”
Uyển Úc bộ kỵ cùng xa thuẫn kết trận ùa lên, mặc lửa đạn mãnh liệt, bước lên thi thể đồng bọn hướng đến dưới thành đẩy mạnh tới.
Hoài sóc quân thủ thành đồng phát pháo, hỏa dược cùng lôi thạch không ngừng ném xuống. Uyển Úc nhân mã đông đảo, rốt cục vẫn là phá tan hỏa lực, mặc dù tử thương thảm trọng vẫn có rất nhiều thang dây, móc sắt đặt được lên tường thành.
Lúc này ngay cả hộ giá Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn cũng đổi sắc, dưới tình thế cấp bách một mặt đem Hoàng đế đẩy ra phía sau, một mặt khổ gián: “Trên thành nguy hiểm, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, không thể khinh thân mạo hiểm! Mau theo vi thần đi xuống!”
Ấn Huyên hỏi lại: “Trẫm nếu hoảng sợ lui về phía sau, quân tâm ở đâu?” Tay đẩy hắn ra, lại nói: “Còn chút khí lực này, không bằng cùng công thượng đầu thành vật lộn với quân địch!” Lúc này hạ lệnh Tử y vệ xông vào yếu điểm trên đầu thành, cùng thủ quân đang triển khai vật lộn.
Lục Phùng Xuân trú đóng ở đầu thành, một đao đánh chết hai gã bộ binh Uyển Úc, đỏ mắt hướng thủ quân hét lớn: “Thánh thượng thân vệ đều đã ra trận liều mạng, các ngươi còn tiếc gì bản thân?!”
Nhóm quân sĩ nghe được, bộc phát ra một tiếng gầm hùng dũng, sôi nổi liều mình lao về phía quân địch đang leo lên đầu tường. Lấy thiết mâu đâm, đại đao chém, mất vũ khí liền dùng quyền cước cùng răng nanh, thậm chí có quân sĩ trọng thương tóm lấy chân binh sĩ Uyển Úc cùng nhảy xuống tường thành, đồng quy vu tận.
Trên tường thành máu chảy thành sông, người chết như ngả rạ. Móc câu bị dầu hỏa tưới vào, đốt binh sĩ Uyển Úc thành hoả nhân kêu thảm thiết giữa không trung rớt xuống. Binh khí, lửa đạn, máu tươi, tay chân gãy đứt, tiếng kêu vang thảm thiết… Chiến trường giống như một cái máy xay thịt khổng lồ, đem huyết nhục bay tứ tung, tử vong đầy đất. Thanh thế cực lớn bày ra trước mặt mỗi người.
Ô Kỳ Khả Hãn lần đầu ra trận, ở trong quân nhìn lên cảnh tượng như A Tì địa ngục, há mồm muốn nôn, sắc mặt trắng bệch.
Người Đại quốc, khi nào lại trở nên dũng mãnh như thế? Đô Lam âm thầm kinh tâm, trấn an vỗ vỗ bả vai Ô Kỳ, nói: “Lần đầu tiên ra chiến trường, mỗi người đều là như vậy, Khả Hãn đã xem là dũng cảm. Chờ trải qua mấy trận sẽ thành thói quen.”
Ô Kỳ xấu hổ mà phẫn nộ hất tay hắn ra, “Không được đụng vào ta! Ta ra trận này giết địch cho ngươi xem!”
Đô Lam nhìn ánh mắt của hắn như mãnh hổ nhìn hổ con, nghiêm khắc mà không mất thân thiết: “Không được, trận này công thành chiến, Khả Hãn chỉ có thể nhìn, không thể lên. Đợi cho công phá tường thành, ta mang Khả Hãn vào thành giết địch.”
Ô Kỳ cắn răng, hung hăng trừng hắn.
Chiến trường thế cục giằng co, Hoài sóc thủ quân tử chiến không lùi, lần lượt đứng vững trước những đợt tiến công hung mãnh, dưới tường thành thi thể tích tụ như núi. Uyển Úc tử thương vô số, lại chậm chạp không thể phá thành.
Bảy vạn đối hai vạn, lại vẫn không công thành được!
Đô Lam nổi giận, lệnh cho bộ phận binh mã dời mũi tấn công sang thành Nam, nơi thủ quân ít ỏi, lấy xa thuẫn che dấu, thiết giáp kim nhân mang theo búa tạ tiếp theo, dần dần đem tường thành đập thành một cái hố vuông cỡ hai trượng. Một khi hoàn toàn xuyên thủng tường thành, đại quân thừa dịp chen vào, Hoài sóc lập tức bị đánh bại!
Nhận được chiến báo, Lục Phùng Xuân mồ hôi lạnh ướt hết y phục. Hắn biết một khi thành phá, Vụ châu cùng Thiên tử chắc chắn mất theo. Đại quốc sau đó bấp bênh, tình cảnh thảm thương không thể tưởng tượng. Hắn lúc này thông suốt đi ra ngoài, tự mình lãnh binh khuân vác đất đá, đi trám lại chỗ thủng trên tường thành.
Ngư Từ Tuấn cũng không còn tâm trí mà khuyên can, thầm nghĩ quân nhục thần tử (*), lại thấy hoả pháo gặp bất lợi, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, nghĩ ra biện pháp đối phó với việc đục thành của quân địch.
[(*): vua bị nhục bầy tôi phải chết để tạ tội]
Ấn Huyên lập tức tiếp thu đề nghị của hắn, sai người thu thập củi khô, thêm vào hỏa dược, tưới dầu lên trên, dùng xích sắt thả xuống tường thành, sau đó lấy hỏa tiễn dẫn lửa. Xa thuẫn Uyển Úc cùng khiên đều là bằng gỗ, gặp lửa lập tức bốc cháy, nhất thời đốt thành một dãy biển lửa thật dài, binh lính tránh ở phía sau xe bị đốt cháy gào khóc thảm thiết.
Trận công thành này dị thường tàn khốc, từ tảng sáng đánh tận đến đêm. Song phương tử vong thảm trọng, Hoài sóc quân trấn lại giống hải đăng trong bão tố; lần lượt lung lay sắp đổ, rồi lại lần lượt ương ngạnh đứng thẳng!
Đô Lam đương lúc nôn nóng không thôi, bỗng nhiên nhìn thấy một khối hắc ám từ phía chân trời dâng lên, đến gần lại phát ra dầy đặc điểm đen- là vô số ngàn vạn chim ưng, từ phương Bắc kết thành đàn vỗ cánh bay tới. Trong hoang dã, vang lên từng đợt sói tru liên tiếp khiến người ta kinh hãi, da diết không dứt.
“Thông linh khu thú thuật! Là Tát Mãn trưởng lão ra tay!” binh sĩ Uyển Úc vang lên tiếng hoan hô, Đô Lam trong mắt toả ra hào quang.
Hoài sóc trấn công mãi không thành, hắn rốt cục xuất động ra con át chủ bài chưa lật của bộ lạc – ba trưởng lão Tát Mãn, pháp lực cao thâm, tinh thông khu thú thuật. Chỉ tiếc Đầu lang Tát Mãn đã chết vì bệnh, con gái duy nhất là A Lộc năng lực còn thấp, thân lại là Khả Đôn, không tiện đi đến chiến trường, nếu không không chỉ có thể sử dụng càng nhiều bầy lang, thậm chí ngay cả linh báo ẩn sâu trong Tuyết sơn cũng có thể triệu tập đến.
Đàn chim ưng như che lấp mặt trời, hướng đến tường thành mãnh liệt nhào xuống, lấy mỏ nhọn, móng vuốt sắc bén tập kích thủ quân. Những con ác điểu này được vu thuật chi phối, hung bạo vô cùng. Lợi trảo quắp xuống là da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng. Mỏ nhọn lại chuyên mổ mắt người ta. Quân sĩ bị mổ đi con mắt ôm mặt kêu thảm, té xuống tường thành.
Bầy sói từ bốn phương tám hướng lao đến, ùn ùn bổ nhào vào người đám binh sĩ Uyển Úc dưới thành. Nháy mắt bỗng toả ra một vầng sương khói màu xanh thật lớn. Khi sương khói tán đi, xuất hiện tại chỗ lại là một quái vật, đầu giống như sói, thân giống như người, cả cơ thể cường kiện dũng mãnh, tay như móc câu, răng như cưa sắt, trong mắt toả ra hồng quang quỷ dị.
Những lang nhân này sức lực mạnh mẽ vô cùng, hành động nhanh nhẹn, một bước liền có thể nhảy cao hơn trượng, lợi trảo bám vào tường đá. Chỉ hai ba lần liền nhảy lên đến trên tường thành, tru lên lao thẳng tới binh sĩ Đại quốc.
Trong khoảng khắc, vô số thủ quân chết dưới móng vuốc ác điểu dị thú, trên tường thành tay chân gãy lìa, máu tươi ngập đất!
Ấn Huyên được mấy chục tên Tử y vệ vây quanh bên trong, cũng khó thoát chim ưng tấn công, may mắn trên tay cầm một thanh Tần Dương cổ kiếm chém sắt như chém bùn, những con chim ưng đến gần đều bị chết dưới kiếm phong.
Uyển Úc lấy vu cổ thuật tham chiến, trận chiến này nhất thời biến đổi, từ chiến tranh của phàm nhân thăng cấp thành cuộc đấu của tu sĩ.
Thế cục xoay chuyển, chỉ sợ không được bao lâu, Hoài sóc thủ quân tử vong hầu như không còn. Ấn Huyên trong lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy thân vệ bên người từng người lần lượt ngã xuống, khí huyết cuồn cuộn, đầu đau muốn vỡ ra!
Ấn ký hình rồng trên cổ một lần nữa hiện lên, toả sáng chớp động. Ấn Huyên đau đớn khó nhịn đưa tay che gáy. Kim quang càng lúc càng mạnh mẽ, theo khe hở bắn ra, trong cơ thể một cỗ uy năng giống như đến từ vũ trụ hồng hoang lần thứ hai bắt đầu điên cuồng khởi động. Hắn không khỏi ngửa đầu hướng lên trời cao, phát ra một tiếng thét dài rung động vạn vật!
Rồng ngâm vang lên, chấn động khắp nơi! Quang âm lôi động, thiên địa biến sắc!
Trên tường thành kim quang toả ra khắp nơi, giống như ngàn vạn kiếm quang chói mắt đâm thẳng lên bầu trời đêm. Một hư ảnh cự long, từ trên trời rủ xuống, uốn lượn trong kim quang như ẩn như hiện, giữa trời cao vần vũ rống giận. Cả tòa Hoài sóc quân trấn dưới trảo của nó như một viên đá sỏi bé nhỏ không đáng kể; nhưng cho dù bé nhỏ không đáng kể, cũng không cho phép người khác nhúng chàm!
Như ánh mặt trời nóng rực chiếu lên tuyết đọng, trong kim quang đầy trời, bóng chim ưng nhanh chóng tan rã. Đám quái vật lang nhân ngay cả âm thanh kêu gào cũng không kịp phát ra, đùng đùng nổ tan xác mà chết, toả ra thành đám sương khói lục sắc bị gió mạnh mẽ thổi tan tác.
Trên chiến trường mấy vạn nhân mã ngửa đầu nhìn hư ảnh kim long kinh thế hãi tục trên bầu trời kia, không kẻ nào không hồn tiêu phách lạc, tâm thần cơ hồ tê liệt, máu huyết theo tai, mũi, miệng trào ra ngoài.
Con diều hâu được mục tử kia thả ra, bay dọc theo lộ tuyến bình yên xuyên qua cánh đồng tuyết, cuối cùng dừng ở một cứ điểm của Ưng Tiếu tại Chấn châu phủ Minh quân trấn. Lập tức có điệp báo phụ trách gỡ ống đồng xuống, đưa đến trước mặt Ấn Vân Mặc. Ấn Huyên lúc gần đi không chỉ để cho y làm giám quân, còn đem toàn bộ quyền điều động “Ưng Tiếu” cũng trao cho y.
Ấn Vân Mặc mở ống đồng, rút ra mật báo vừa xem, lập tức sai người đi thỉnh Tần Dương Vũ.
Tần Dương Vũ vội vàng chạy tới, Ấn Vân Mặc đem mật báo đưa cho hắn, cười khổ nói: “Túc vương xem ra trúng kế. Nhưng cũng không trách được hắn, Huyên nhi sớm hoài nghi thư phòng có người lạ tiến vào. Là ta không để ý, xem ra xác thực là có người lẻn vào giả tạo chỉ dụ, đem Trấn bắc quân dời đến Vụ châu, khiến địch quân thừa cơ mà vào.”
Tần Dương Vũ lúc này biến sắc: “Hoàng thượng đi Hoài sóc! Hoài sóc tiếp giáp biên quan hai mươi bốn bảo, chỉ sợ quân địch có ý đồ xâm lấn, Hoài sóc sẽ đứng mũi chịu sào! Mạt tướng tức khắc điểm binh mười vạn, đi đến Vụ châu cứu giá! Chấn sơn quan có Hạ Liên Tập cùng Lý Bí hai người đồng thủ, cũng đủ rồi.” Nói xong cũng không chờ Ấn Vân Mặc đáp lại, lập tức sải bước đi ra.
Ấn Vân Mặc dựa trên tháp La Hán, khi có khi không sờ băng gạc trên cần cổ, thầm nghĩ: Hảo huyền tôn của ta lãnh binh đi cứu giá, Huyên nhi chắc là không việc gì đi… Huyên nhi đã đi ba ngày rồi, không biết khi Tần Dương đuổi đến, hắn đã tiến tới Hoài sóc chưa… Từ sau khi Đồng ngô giang phong thần, chỉ cần sự tình liên quan đến Huyên nhi, bốc thuật của ta liền bắt đầu không chuẩn, ngay cả mộng cảnh của hắn cũng khó xâm nhập. Xem ra hiệu lực phong ấn giảm dần, chỉ sợ thân thể phàm nhân khó có thể chịu được Long thần hồn phách…
Y nghĩ qua nghĩ lại, đáy lòng dần dần sinh ra một tia nôn nóng. Bèn đơn giản nhắm mắt bế thần, trực tiếp nằm xuống ngủ. Ngủ cũng không say, chập chờn như ngủ mà không ngủ. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tiểu nhi đồng ba bốn tuổi phấn nộn tròn trĩnh, ngón tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay trỏ y, chảy nước miếng kêu “Tưởng lưu trư (tiểu lục thúc-nói ngọng), ta cũng muốn ăn”; bỗng nhiên lại lớn lên thành tiểu hài nhi năm sáu tuổi, ôm lấy chạc cây không dám xuống dưới, giọng nói mang theo tiếng nức nở “Tiểu Lục thúc, ngươi gạt ta, tổ chim trống không”; bỗng nhiên lại là hai người cùng ở hoa viên thả diều, dây diều mắc vào giả sơn, chính mình bò lên gỡ ra không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, tiểu Huyên nhi một bên gào khóc, một bên cố gắng thò tay ra kéo y, ngã xuống hồ nước suýt nữa chết đuối cả hai, y gian nan giãy dụa bò lên bờ, khiến một đời này liền sợ nước…
Mộng cảnh tan thành mảnh nhỏ, phép thuật lại mang theo y xuyên qua từng cảnh tượng, giống như đem thân lâm vào kỳ cảnh, chuyện xưa lại trải qua một lần nữa.
“Chờ trở về kinh, cũng còn ba tháng là đến xuân, Linh kiều liễu rủ trên sông, Giới Sơn đào hoa nở rộ, chúng ta cùng đi đạp thanh. Được chứ?” Y thấy Thiên tử trẻ tuổi trên lưng ngựa cúi đầu nói với y, ngữ khí bình thản, đuôi lông mày khóe mắt lại ẩn ẩn ôn nhu.
Y bỗng nhiên quay đầu, trông thấy sơn thủy nơi kinh thành Lạc lăng, bên Linh kiều liễu từng cành héo rũ, Giới Sơn hoa đào đều tàn úa-
Một cái dự triệu trong mộng… điềm báo chẳng lành!
Ấn Vân Mặc đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngực như trầm xuống, trái tim giống như bị một áp lực mạc danh kỳ diệu chịu không nổi. Y không tự chủ được nhảy xuống tháp La Hán, xỏ vội đôi giày liền chạy ra khỏi phòng.
Tiền quân mở đường đã ra khỏi Phủ minh trấn, Tần Dương Vũ dẫn trung quân mới ra khỏi quân doanh, liền gặp Ấn Vân Mặc một mình giục ngựa chạy như bay mà đến. Lịch Vương nổi tiếng là sợ lạnh, kẻ nào ở bên cạnh y phần lớn đều biết, giờ phút này Tần Dương Vũ thấy y không mang mũ, ngay cả áo khoác cũng không mặc, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ấn Vân Mặc ở trước mặt hắn ghìm ngựa, thở hồng hộc nói: “Ta cũng đi.”
Tần Dương Vũ giương mi, không chút khách khí nói: “Điện hạ, ngươi cũng đừng mang thêm phiền toái cho ta. Đây là hành quân đánh giặc, đầu đao liếm huyết, ngươi cho là đi săn bắn dã ngoại sao?”
“Ta vừa mới tính toán, Huyên nhi lần này có đại kiếp nạn. Nghĩ tới nghĩ lui lo lắng, vẫn là muốn đích thân đi một chuyến. Ta mang theo năm nghìn Thần cơ doanh cùng hỏa khí, sẽ không mang thêm phiền toái cho ngươi. Hảo tôn nhi, ngươi cũng đừng cản trở.” Ấn Vân Mặc nói.
Tần Dương Vũ tức hộc máu đáp: “Tổ gia gia! xin ngươi thương xót đi! Đừng lại lộng thành cái bộ dáng từ trên trời giáng xuống giữa chiến trường kia nữa. Khiến cho ta một bên cứu giá, một bên còn phải bảo hộ ngươi!”
“Là chúng ta cùng đi cứu giá. Đừng coi khinh chính mình a. Tổ tiên ngươi cũng là tiên nhân mà ra, chẳng lẽ ngươi không cẩn thận xem qua gia phả?”
“Ta làm sao lại coi khinh chính mình -” rõ ràng là coi khinh ngươi! Tần Dương Vũ đem nửa câu đại bất kính phía sau miễn cưỡng nuốt trở vào, thất bại nói: “Điện hạ nếu nhất định muốn đi, liền thỉnh đi theo sau trung quân đi.”
“Không, trung quân cước trình quá chậm, ta cùng với tiền quân một đường.” Ấn Vân Mặc nói xong giơ roi giục ngựa “Thiên cơ doanh đã ở ngoài trấn đợi mệnh, hảo tôn nhi, ngươi nhanh lên mới theo kịp.”
“Ngươi!” Tần Dương Vũ vừa căm tức lại vừa bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh trung quân sáu vạn tinh kỵ binh xuất phát, đuổi theo Lịch Vương đại phiền toái mà đi.
Lại hai ngày sau, Trấn bắc quân tiền quân đã tới cảnh nội Chấn châu. Thám báo báo phía trước có một đội nhân mã mang cờ hiệu “Thiên cơ doanh”, chủ tướng Ấn Huy ngạc nhiên: “Thiên cơ doanh? Thiên cơ doanh không phải nên bảo vệ bên cạnh Thánh giá, như thế nào lại gặp ở chỗ này. Hay là Hoàng thượng rời Chấn châu, muốn tới Vụ châu? Không phải nói có phản loạn vây hãm Chấn sơn quan, mới hướng ta cầu viện sao?”
Hắn ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, toàn lực giục ngựa về phía trước. Xa xa thấy một đội kỵ binh nghênh diện chạy như bay mà đến, đầu lĩnh là một tuấn mã sắc như sương tuyết, người cưỡi trên đó, thân không mặc chiến giáp, chỉ khoác một áo choàng màu nguyệt sắc, hành vân lưu thủy, đầu đội đạo quan, tóc đen theo gió tung bay, tán phía sau như một dải lụa.
Ấn Huy ngẩn ra, đem dung mạo đối phương ở trong đầu lật tới lật lui một lúc, mới trong hồi ức mười lăm năm trước nhớ lại, bật thốt kêu lên: “- Mặc hoàng thúc?”
Ấn Vân Mặc dừng ngựa ở trước mặt hắn, cao thấp đánh giá người này tay vượn lưng hùm, khí thế võ tướng hùng hồn anh tuấn: “Là Trọng Hách? Thế mà lại lớn như vậy!”
Ấn Huy cười nói: “Lời này ta nói mới phải, ngươi còn so với ta nhỏ hơn hai tháng.”
Ấn Vân Mặc cười, lại nghiêm mặt nói: “Trấn bắc tướng quân, nói chuyện đại sự trước!”
———
Trời chiều dần tàn, chỉ còn chút nắng chiếu lên dãy núi xa xa. Ngoài thành khắp nơi lửa cháy tận trời, ánh lửa át cả ánh tà dương.
Ấn Huyên từ khi đến Hoài sóc, luôn tay luôn chân cùng các tướng lĩnh thương thảo chuẩn bị bố trí phòng thủ. Hắn hạ lệnh đem thương dân rải rác ngoài thành gom vào trong trấn, rồi sau đó đốt trụi toàn bộ nhà cửa phòng ốc ngoài trấn, khiến cho khắp nơi vườn không nhà trống, làm cho đại quân Uyển Úc bị vây trong giá lạnh. Lại phái người dẫn dắt dân chúng bên trong thành chuẩn bị vật liệu, vận chuyển tên đạn hỏa dược chờ sẵn. Quân dân ở ngoài tường thành tát nước, sau khi đông kết thành băng bền vững vô cùng, phòng ngừa địch quân leo lên.
Bố trí chưa hoàn thành, tảng sáng hôm sau, bảy vạn đại quân Uyển Úc dưới sự chỉ huy của nhiếp chính vương Đô Lam, xếp thành quân trận nghiêm mật, như thủy triều tối đen vô tận hướng Hoài sóc tiến tới.
Lục Phùng Xuân ngay cả đã quyết ý tử thủ, cũng nhịn không được kinh hồn táng đảm – địch quân nhân số quá nhiều! Chân chính địch đông ta ít, xem ra Uyển Úc là dốc toàn lực, đối Vụ châu nhất định phải đoạt được a.
Ấn Huyên thay đổi một thân huyền sắc chiến bào không hề trang sức, giống như một thanh vô phong trọng kiếm, đứng ở thành biên quan sát nguy cấp triều dâng, thần sắc lạnh buốt mà bình tĩnh.
Một trận chiến trọng yếu trong lịch sử Đại quốc cứ như vậy rầm rộ mà khai hỏa!
Đô Lam phát ra một tiếng hiệu lệnh, vạn cung tên cùng bắn một lượt. Không trung bị vũ tiễn dày đặc bao trùm, nhất thời nhật nguyệt vô quang, mưa gió mịt mù. Trên thành quân thủ thành ầm ầm dựng thẳng khiên mộc, mũi tên soạt soạt cắm vào lá chắn giống như lông nhím. Không ít quân sĩ dưới mưa tên ngã xuống, người thay thế lập tức đẩy lá chắn lên che tiếp.
Vũ tiễn đầy trời ngập đất qua đi, Uyển Úc bộ kỵ hướng quân trấn góc Tây Nam tập trung tiến công. Đánh tiền đạo chính là những bộ binh tinh nhuệ, vóc người lực lưỡng, cầm trong tay búa lớn, mặc trọng giáp. Trên thành tên bắn không trúng, chính là một pháp bảo khác của Uyển Úc ngoài lang kỵ công thành chiếm đất gọi là “Thiết giáp kim nhân”. Phía sau là bộ binh đẩy xa thuẫn (*) có khiên che cùng móc dài, dưới loạn tiễn đi tới. Chỉ cần vọt tới dưới tường thành, Hoài sóc liền tràn ngập nguy cơ!
[(*): loại xe có khiên che xung quanh]
Lục Phùng Xuân sắc mặt ngưng trọng, một lần nữa khuyên can: “Đầu thành quá nguy hiểm, thỉnh Hoàng thượng quay về lại trong trấn, nơi này có vi thần trú đóng, thề cùng Hoài sóc sinh tử!”
Ấn Huyên không để ý tới, nheo mắt yên lặng tính toán, đợi đến khoảng cách thích hợp, hạ lệnh: “Nã pháo!”
Trên thành mười khẩu hồng y đại pháo mãnh liệt nổ vang. Binh lính Uyển Úc công thành còn chưa đi tới nửa đường, bị nổ tung như nấm. Đô Lam ở trung quân thất thanh nói: “Làm sao có thể? Cái này còn chưa tới tầm bắn của hỏa pháo!”
“… Là tân pháo! Tân pháo của Đại Quốc còn uy lực lớn hơn nữa!” Một gã tướng lĩnh bên cạnh kêu lên.
Đô Lam sau khi giật mình, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, “Hỏa khí chỉ là là Đại quốc cường hạng, chỉ cần hướng quá tầm bắn, đánh tới dưới thành, bọn họ sẽ trở thành sơn dương đợi làm thịt. Tiếp tục xung phong!”
Uyển Úc bộ kỵ cùng xa thuẫn kết trận ùa lên, mặc lửa đạn mãnh liệt, bước lên thi thể đồng bọn hướng đến dưới thành đẩy mạnh tới.
Hoài sóc quân thủ thành đồng phát pháo, hỏa dược cùng lôi thạch không ngừng ném xuống. Uyển Úc nhân mã đông đảo, rốt cục vẫn là phá tan hỏa lực, mặc dù tử thương thảm trọng vẫn có rất nhiều thang dây, móc sắt đặt được lên tường thành.
Lúc này ngay cả hộ giá Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn cũng đổi sắc, dưới tình thế cấp bách một mặt đem Hoàng đế đẩy ra phía sau, một mặt khổ gián: “Trên thành nguy hiểm, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, không thể khinh thân mạo hiểm! Mau theo vi thần đi xuống!”
Ấn Huyên hỏi lại: “Trẫm nếu hoảng sợ lui về phía sau, quân tâm ở đâu?” Tay đẩy hắn ra, lại nói: “Còn chút khí lực này, không bằng cùng công thượng đầu thành vật lộn với quân địch!” Lúc này hạ lệnh Tử y vệ xông vào yếu điểm trên đầu thành, cùng thủ quân đang triển khai vật lộn.
Lục Phùng Xuân trú đóng ở đầu thành, một đao đánh chết hai gã bộ binh Uyển Úc, đỏ mắt hướng thủ quân hét lớn: “Thánh thượng thân vệ đều đã ra trận liều mạng, các ngươi còn tiếc gì bản thân?!”
Nhóm quân sĩ nghe được, bộc phát ra một tiếng gầm hùng dũng, sôi nổi liều mình lao về phía quân địch đang leo lên đầu tường. Lấy thiết mâu đâm, đại đao chém, mất vũ khí liền dùng quyền cước cùng răng nanh, thậm chí có quân sĩ trọng thương tóm lấy chân binh sĩ Uyển Úc cùng nhảy xuống tường thành, đồng quy vu tận.
Trên tường thành máu chảy thành sông, người chết như ngả rạ. Móc câu bị dầu hỏa tưới vào, đốt binh sĩ Uyển Úc thành hoả nhân kêu thảm thiết giữa không trung rớt xuống. Binh khí, lửa đạn, máu tươi, tay chân gãy đứt, tiếng kêu vang thảm thiết… Chiến trường giống như một cái máy xay thịt khổng lồ, đem huyết nhục bay tứ tung, tử vong đầy đất. Thanh thế cực lớn bày ra trước mặt mỗi người.
Ô Kỳ Khả Hãn lần đầu ra trận, ở trong quân nhìn lên cảnh tượng như A Tì địa ngục, há mồm muốn nôn, sắc mặt trắng bệch.
Người Đại quốc, khi nào lại trở nên dũng mãnh như thế? Đô Lam âm thầm kinh tâm, trấn an vỗ vỗ bả vai Ô Kỳ, nói: “Lần đầu tiên ra chiến trường, mỗi người đều là như vậy, Khả Hãn đã xem là dũng cảm. Chờ trải qua mấy trận sẽ thành thói quen.”
Ô Kỳ xấu hổ mà phẫn nộ hất tay hắn ra, “Không được đụng vào ta! Ta ra trận này giết địch cho ngươi xem!”
Đô Lam nhìn ánh mắt của hắn như mãnh hổ nhìn hổ con, nghiêm khắc mà không mất thân thiết: “Không được, trận này công thành chiến, Khả Hãn chỉ có thể nhìn, không thể lên. Đợi cho công phá tường thành, ta mang Khả Hãn vào thành giết địch.”
Ô Kỳ cắn răng, hung hăng trừng hắn.
Chiến trường thế cục giằng co, Hoài sóc thủ quân tử chiến không lùi, lần lượt đứng vững trước những đợt tiến công hung mãnh, dưới tường thành thi thể tích tụ như núi. Uyển Úc tử thương vô số, lại chậm chạp không thể phá thành.
Bảy vạn đối hai vạn, lại vẫn không công thành được!
Đô Lam nổi giận, lệnh cho bộ phận binh mã dời mũi tấn công sang thành Nam, nơi thủ quân ít ỏi, lấy xa thuẫn che dấu, thiết giáp kim nhân mang theo búa tạ tiếp theo, dần dần đem tường thành đập thành một cái hố vuông cỡ hai trượng. Một khi hoàn toàn xuyên thủng tường thành, đại quân thừa dịp chen vào, Hoài sóc lập tức bị đánh bại!
Nhận được chiến báo, Lục Phùng Xuân mồ hôi lạnh ướt hết y phục. Hắn biết một khi thành phá, Vụ châu cùng Thiên tử chắc chắn mất theo. Đại quốc sau đó bấp bênh, tình cảnh thảm thương không thể tưởng tượng. Hắn lúc này thông suốt đi ra ngoài, tự mình lãnh binh khuân vác đất đá, đi trám lại chỗ thủng trên tường thành.
Ngư Từ Tuấn cũng không còn tâm trí mà khuyên can, thầm nghĩ quân nhục thần tử (*), lại thấy hoả pháo gặp bất lợi, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, nghĩ ra biện pháp đối phó với việc đục thành của quân địch.
[(*): vua bị nhục bầy tôi phải chết để tạ tội]
Ấn Huyên lập tức tiếp thu đề nghị của hắn, sai người thu thập củi khô, thêm vào hỏa dược, tưới dầu lên trên, dùng xích sắt thả xuống tường thành, sau đó lấy hỏa tiễn dẫn lửa. Xa thuẫn Uyển Úc cùng khiên đều là bằng gỗ, gặp lửa lập tức bốc cháy, nhất thời đốt thành một dãy biển lửa thật dài, binh lính tránh ở phía sau xe bị đốt cháy gào khóc thảm thiết.
Trận công thành này dị thường tàn khốc, từ tảng sáng đánh tận đến đêm. Song phương tử vong thảm trọng, Hoài sóc quân trấn lại giống hải đăng trong bão tố; lần lượt lung lay sắp đổ, rồi lại lần lượt ương ngạnh đứng thẳng!
Đô Lam đương lúc nôn nóng không thôi, bỗng nhiên nhìn thấy một khối hắc ám từ phía chân trời dâng lên, đến gần lại phát ra dầy đặc điểm đen- là vô số ngàn vạn chim ưng, từ phương Bắc kết thành đàn vỗ cánh bay tới. Trong hoang dã, vang lên từng đợt sói tru liên tiếp khiến người ta kinh hãi, da diết không dứt.
“Thông linh khu thú thuật! Là Tát Mãn trưởng lão ra tay!” binh sĩ Uyển Úc vang lên tiếng hoan hô, Đô Lam trong mắt toả ra hào quang.
Hoài sóc trấn công mãi không thành, hắn rốt cục xuất động ra con át chủ bài chưa lật của bộ lạc – ba trưởng lão Tát Mãn, pháp lực cao thâm, tinh thông khu thú thuật. Chỉ tiếc Đầu lang Tát Mãn đã chết vì bệnh, con gái duy nhất là A Lộc năng lực còn thấp, thân lại là Khả Đôn, không tiện đi đến chiến trường, nếu không không chỉ có thể sử dụng càng nhiều bầy lang, thậm chí ngay cả linh báo ẩn sâu trong Tuyết sơn cũng có thể triệu tập đến.
Đàn chim ưng như che lấp mặt trời, hướng đến tường thành mãnh liệt nhào xuống, lấy mỏ nhọn, móng vuốt sắc bén tập kích thủ quân. Những con ác điểu này được vu thuật chi phối, hung bạo vô cùng. Lợi trảo quắp xuống là da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng. Mỏ nhọn lại chuyên mổ mắt người ta. Quân sĩ bị mổ đi con mắt ôm mặt kêu thảm, té xuống tường thành.
Bầy sói từ bốn phương tám hướng lao đến, ùn ùn bổ nhào vào người đám binh sĩ Uyển Úc dưới thành. Nháy mắt bỗng toả ra một vầng sương khói màu xanh thật lớn. Khi sương khói tán đi, xuất hiện tại chỗ lại là một quái vật, đầu giống như sói, thân giống như người, cả cơ thể cường kiện dũng mãnh, tay như móc câu, răng như cưa sắt, trong mắt toả ra hồng quang quỷ dị.
Những lang nhân này sức lực mạnh mẽ vô cùng, hành động nhanh nhẹn, một bước liền có thể nhảy cao hơn trượng, lợi trảo bám vào tường đá. Chỉ hai ba lần liền nhảy lên đến trên tường thành, tru lên lao thẳng tới binh sĩ Đại quốc.
Trong khoảng khắc, vô số thủ quân chết dưới móng vuốc ác điểu dị thú, trên tường thành tay chân gãy lìa, máu tươi ngập đất!
Ấn Huyên được mấy chục tên Tử y vệ vây quanh bên trong, cũng khó thoát chim ưng tấn công, may mắn trên tay cầm một thanh Tần Dương cổ kiếm chém sắt như chém bùn, những con chim ưng đến gần đều bị chết dưới kiếm phong.
Uyển Úc lấy vu cổ thuật tham chiến, trận chiến này nhất thời biến đổi, từ chiến tranh của phàm nhân thăng cấp thành cuộc đấu của tu sĩ.
Thế cục xoay chuyển, chỉ sợ không được bao lâu, Hoài sóc thủ quân tử vong hầu như không còn. Ấn Huyên trong lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy thân vệ bên người từng người lần lượt ngã xuống, khí huyết cuồn cuộn, đầu đau muốn vỡ ra!
Ấn ký hình rồng trên cổ một lần nữa hiện lên, toả sáng chớp động. Ấn Huyên đau đớn khó nhịn đưa tay che gáy. Kim quang càng lúc càng mạnh mẽ, theo khe hở bắn ra, trong cơ thể một cỗ uy năng giống như đến từ vũ trụ hồng hoang lần thứ hai bắt đầu điên cuồng khởi động. Hắn không khỏi ngửa đầu hướng lên trời cao, phát ra một tiếng thét dài rung động vạn vật!
Rồng ngâm vang lên, chấn động khắp nơi! Quang âm lôi động, thiên địa biến sắc!
Trên tường thành kim quang toả ra khắp nơi, giống như ngàn vạn kiếm quang chói mắt đâm thẳng lên bầu trời đêm. Một hư ảnh cự long, từ trên trời rủ xuống, uốn lượn trong kim quang như ẩn như hiện, giữa trời cao vần vũ rống giận. Cả tòa Hoài sóc quân trấn dưới trảo của nó như một viên đá sỏi bé nhỏ không đáng kể; nhưng cho dù bé nhỏ không đáng kể, cũng không cho phép người khác nhúng chàm!
Như ánh mặt trời nóng rực chiếu lên tuyết đọng, trong kim quang đầy trời, bóng chim ưng nhanh chóng tan rã. Đám quái vật lang nhân ngay cả âm thanh kêu gào cũng không kịp phát ra, đùng đùng nổ tan xác mà chết, toả ra thành đám sương khói lục sắc bị gió mạnh mẽ thổi tan tác.
Trên chiến trường mấy vạn nhân mã ngửa đầu nhìn hư ảnh kim long kinh thế hãi tục trên bầu trời kia, không kẻ nào không hồn tiêu phách lạc, tâm thần cơ hồ tê liệt, máu huyết theo tai, mũi, miệng trào ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook