Đoạ Tiên
-
Quyển 2 - Chương 42
Ấn Huyên đứng ở bờ cát bên cạnh biển. Sau lưng là hàng dãy núi vây quanh, trước mặt là một mảnh đại dương mênh mông. Chân trời, nơi trời nước giáp nhau, mặt trời mới mọc toả ra những tia sáng vàng nhạt, đem cả mặt biển lẫn bờ cát nhuộm một màu mênh mang mơ hồ.
Ta đang ở chỗ nào? Ta muốn làm cái gì? Hắn mờ mịt tự hỏi mình.
Trên mặt biển không một con thuyền, càng không có hải điểu, chỉ là một mảnh hỗn độn sơ khai yên tĩnh. Hắn dẫm lên bờ cát mềm mại, chậm rãi rời bãi biển, đi lên triền núi.
Triền núi cũng sắc nhợt nhạt, hoàn toàn không có thổ nhưỡng, từng phiến nham thạch lớn gác lên nửa phiến khác, cứ như vậy trải rộng ra, cứng rắn vô cùng. Ấn Huyên nương theo khe đá hướng chỗ cao leo lên. Hắn không biết tại sao phải leo lên, chỉ mơ hồ cảm giác có cỗ lực nào đó dẫn dắt hắn, giống như nghe thấy một âm thanh chí mệnh gọi hồn xiêu phách lạc trở về.
Phần lớn những phiến nham thạch nguyên vẹn, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện vết nứt cùng mảnh vỡ lớn nhỏ, từ trong lại chảy ra chất lỏng màu vàng. Một miệng vỡ lớn nhất to như hố sâu không thấy đáy, chung quanh đầy những nham thạch gãy đến thất linh bát lạc gãy, giống như sườn núi từng bị một mũi nhọn khổng lồ hung hăng xuyên thủng.
Ấn Huyên vòng qua miệng hố, tiếp tục hướng lên cao mà leo, rốt cục cũng lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi tương đối bằng phẳng, kéo thành một con đường dài vô cùng vô tận. Hắn đi dọc theo con đường này một ngày một đêm, không biết mệt mỏi mà đi mãi, cho đến khi hai bên đột nhiên xuất hiện ngọn núi cao và hiểm trở đứng sừng sững. Ngọn núi nhỏ lại cao ngất, chỉ thẳng lên trời xanh, ở giữa lại phân nhánh tựa như sừng hươu khổng lồ mà bén nhọn.
Hắn lại đi tiếp một đoạn đường, rốt cục đến cuối. Dọc theo triền đá nhô ra, trượt xuống mà đi, rồi dừng lại ở một chỗ trống, phía trước có một bãi đá kéo dài ra xa. Phía sau trên kim sắc thạch bích có một cái khe hẹp dài. Ấn Huyên không khỏi vươn tay chỉ, theo cái khe vạch tới.
Cái khe chấn động vài cái, giống như một cách cửa đá khép kín qua bao nhiêu năm tháng, cao thấp hai nửa chậm rãi mở ra –
Ấn Huyên nhìn đến sau cửa đá là một mặt kính to lớn như tường lưu ly, trên mặt kính trong sáng màu vàng thủy tinh, bên trong phảng phất có phù quang lưu chuyển. Hắn ở trên mặt kính nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của chính mình, đồng thời phát hiện ở giữa mặt kính có một cái văn lộ như mũi kiếm dựng thẳng, màu vàng càng sâu thẳm, tựa như một đồng tử khổng lồ dựng thẳng trong mắt.
Văn lộ bỗng nhiên mãnh liệt co rút lại, rồi hướng tả hữu hai bên khuếch trương, dường như vật còn sống! Ấn Huyên nghe thấy một tiếng rồng ngâm cuồn cuộn mà vang xa, như tiếng động từ khai thiên lập địa, vang vọng bên trong thần hồn của hắn–
“Tỉnh lại trở về! Giờ phút này bất tỉnh, còn muốn đến khi nào?”
Ấn Vân Mặc xuất hiện ở một tòa đình viện trang trí hoa mỹ. Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm thấy giống như nơi đã từng đến; lại nhìn đến bản thân, là một bộ dáng thiếu niên chu y kim quan, vĩnh viễn mười lăm tuổi.
Đình viện rường cột chạm trổ, đèn đuốc sáng trưng, trên bàn hai bên tràn đầy món ăn trân quý cùng hảo tửu. Giữa sân bày ra một tấm thảm đỏ rộng lớn, chắc là để cho nhạc công, vũ nữ. Phía trên là bàn chủ toạ, bàn ghế đều là màu vàng rực rỡ, càng là hoa lệ.
Nơi đây tựa hồ đang tiến hành một yến tiệc nhiệt liệt, đưa mắt nhìn lại không có một bóng người, giống như chủ nhân, tân khách, tỳ nữ, kể cả tiếng nhạc ca múa đều lặng yên biến mất, hiện ra một loại âm trầm tĩnh mịch mà quỷ dị.
Ấn Vân Mặc bước lên thảm, chậm rãi xuyên qua đình viện, ở cạnh phía trái bàn chủ tọa có kê một bàn biên, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh nam đồng nho nhỏ. Nam đồng bất quá sáu, bảy tuổi, ăn diện tinh xảo, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hai tay cầm một khay bằng gỗ lim, trên mặt khay là một cái chén mạ vàng.
Y ngẩn ra, đi qua kêu: “Huyên nhi?”
Nam đồng phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết không chút biểu tình.
Ấn Vân Mặc đem tay đặt lên trán hắn khẽ vuốt: “Huyên nhi.”
Ấn Huyên sáu tuổi hồi hồn xoay đầu lại, hỏi: “Ngươi là ai? Ở đây làm cái gì?”
Ấn Vân Mặc hỏi lại: “Ngươi ở đây làm cái gì?”
Ấn Huyên cúi đầu nhìn chén cao màu vàng trong tay, nói: “Phụ vương lệnh ta đưa thuốc cho tiểu Lục thúc.”
“Vì sao còn đứng đây, không đi đưa?”
“Không thể đưa. Nhũ mẫu nói bên trong trộn lẫn mê dược, phụ vương muốn hại tiểu Lục thúc.”
“Vậy thì đổ đi, hoặc là nói cho tiểu Lục thúc ngươi biết.”
“Làm không được.” Ấn Huyên vẻ mặt nửa khóc nửa cười, cơ hồ đến vặn vẹo “Tiểu Lục thúc đã ăn hết …”
“Sự tình đã phát sinh, nếu không thể vãn hồi, hãy để cho nó đi qua đi.”
“Không qua được.” Ấn Huyên quay đầu trở lại, tiếp tục mặt không đổi sắc mà bưng khay “Nếu không phải là ta đưa, tiểu Lục thúc liền sẽ không ăn. Phụ vương chính là nhìn trúng điểm này, mới bảo ta đi đưa. Xét đến cùng, là ta thua thiệt tiểu Lục thúc, đều là lỗi của ta. Phạm sai lầm, liền phải bị trách phạt. Ta thực có lỗi với tiểu Lục thúc, lại không thể để cho phụ thân bị phạt, cho nên chỉ có thể tự phạt chính mình.”
Trong lúc hắn nói chuyện, chén thuốc trong bát sềnh sệch dâng lên, ùng ục ùng ục mà bắn ra bọt khí. Sau khi bọt khí tan biến, từ giữa xuất ra vô số độc trùng đen ngòm, bò ra khỏi bát, hướng đến hai bàn tay hắn. Chỉ trong khoảng khắc, tay hắn đã bị độc trùng ăn mòn đến vô cùng thê thảm, không ít độc trùng thậm chí tiến vào miệng vết thương, cắn xé huyết nhục.
Một màn này nhìn cũng khiến da đầu người run lên, chính người thụ hình đau nhức càng là không thể tưởng tượng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Ấn Huyên thế nhưng lại không tỏ ra đau đớn, chỉ là hàm răng cắn chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như đối với trừng phạt này ngày qua ngày, không ngừng không nghỉ, chịu mãi thành quen.
Ấn Vân Mặc lúc này biến sắc: “Tiểu Lục thúc cũng không trách ngươi, ngươi cần gì phải ở trong thần thức tự trách chính mình chuốc khổ như thế! Mau buông tay! Buông xuống!”
“Không bỏ xuống được.” Ấn Huyên rung giọng nói, “Cho dù tiểu Lục thúc không trách ta, ta cũng không thể không trách chính mình.”
Ấn Vân Mặc nghĩ muốn phất tay đánh bay cái khay, lại bị một lực đạo vô hình ngăn trở. Nơi này là hoàn toàn là mộng cảnh của Ấn Huyên, y chỉ là một tia tàn hồn lẻn vào. Chủ cường khách yếu, đúng là không làm gì được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đối phương chịu khổ.
Y thở dài thật sâu, đem thân thể nhỏ bé của Ấn Huyên, lẫn cả đám độc trùng đồng loạt ôm vào lòng: “Tiểu Lục thúc biết rõ sự có kỳ quái, lại không cự tuyệt dược ngươi đưa tới, hãm ngươi vào hoàn cảnh hiếu nghĩa khó vẹn cả đôi đường, làm sao không có tư tâm, muốn ở trên người của ngươi gieo xuống nhân thua thiệt, tương lai thu hoạch quả gán nợ? Nói trắng ra, đầu sỏ gây tội cũng là ta! Ngươi nếu không chịu buông xuống, tiểu Lục thúc liền cùng ngươi chịu độc trùng này cắn xé.”
Ấn Huyên thân thể chấn động, mờ mịt nhìn hắn: “Tiểu Lục thúc, là ngươi? Ngươi đang nói cái gì? Ngươi mau tránh ra, không được để độc trùng này cắn!”
“Ngươi không buông, ta cũng không buông. Là tiểu Lục thúc sai, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Ngay cả đáy lòng ta đối với ‘Thiên ý’ kia ẩn oán không phục, cũng không nên trút giận vào trên người Huyên nhi! Huyên nhi là một hảo hài tử, khẩn cầu ngươi tha thứ cho tiểu Lục thúc, cũng tha thứ cho chính ngươi…” Ấn Vân Mặc gắt gao ôm chặt đứa bé trong ngực, tâm hải bình lặng ngàn năm như bị cuồng phong bạo vũ thổi qua, nhất thời nhấc lên tầng tầng sóng dữ.
Khay cùng chén thuốc biến mất, Ấn Huyên xoay tay ôm lấy Ấn Vân Mặc, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tiểu Lục thúc, ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi. Phụ vương dạy ta đối Hoàng tổ phụ nói những lời kia, sau ta mới biết được hàm nghĩa chân chính là cái gì. Năm đó nếu không là ta trợ giúp, Hoàng tổ phụ cũng không đến mức giận dữ, đem ngươi giam vào địa lao… Những lời đó nhìn như lời bình thường, lại giống như ở dưới gấm vóc giấu độc tiễn, gồm biết bao nhiêu chuyện quyền lực đấu đá, lục đục với nhau! Ta không muốn nói, nhưng lại không thể không nói. Phụ vương buộc ta, toàn bộ hoàng cung buộc ta, ta cũng bức chính mình, hy vọng có một ngày thật có thể đi lên đỉnh cao, không cần lại phải làm những chuyện mình không tình nguyện…”
“Thúc biết, thúc biết!” Ấn Vân Mặc vuốt ve tóc hắn, thở dài nói “Hiện tại đã không có ai có thể bức ngươi. Huyên nhi, ngươi thật sự có thể buông xuống.”
“Tiểu Lục thúc thật có thể tha thứ cho ta, mà còn về sau vĩnh viễn ở cùng ta sao?”
“Đương nhiên, ta không phải đã nói, đời này kiếp này, cho đến khi ngươi không yêu cầu nữa mới thôi.”
Thân thể nho nhỏ trong ngực, bốc hơi như mây mù từ từ biến mất. Chung quanh quang ảnh xoay tròn, đình viện yến hội như thấu kính mờ đi, hóa thành lưu quang yên tán.
Ấn Vân Mặc buông ra vòng tay trống rỗng, hướng sâu vào thức hải của Ấn Huyên đi tới, mở mắt phát hiện mình đứng ở trên không một vùng đại dương mênh mông, vô biên vô hạn. Mặt trời sắc vàng óng ánh, mặt biển cũng vàng rực. Bãi biển bên một dãy núi non nguy nga dài vạn dặm, đều bao trùm trong một sắc nhợt nhạt hỗn độn sơ khai.
“Tỉnh lại trở về! Giờ phút này bất tỉnh, còn muốn đến khi nào?”
Giống như sấm đánh giữa trời quang, cảnh tỉnh thần hồn Ấn Huyên mãnh liệt chấn động. Cả người giống như được một đạo lưu quang kéo lên không trung. Từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên thấy toà núi bên bờ biển mà hắn vất vả leo lên, nào phải là núi, rõ ràng là một kim sắc cự long thấy đầu không thấy đuôi!
Cự long nằm cạnh bên biển cát, tình thế bàng bạc mà yếu ớt. Thân thể nơi tầm mắt nhìn qua, trải rộng vết thương, tựa hồ đã hóa đá. Cái hố sâu không thấy đáy lúc trước kia, nguyên lai là một miệng vết thương thật lớn cơ hồ xuyên thủng thân thể.
Ấn Huyên sinh ra một cỗ mãnh liệt phẫn nộ, cùng cảm động đau đớn lây: Long thần Đông Lai! Quay quanh mặt trời mới mọc, từ vũ trụ vô cực mà đến, ngao du thiên địa, tiêu dao tam giới – ai dám đả thương hắn đến thế! Ai có thể đả thương hắn đến thế!
Tiếng rồng ngâm trong cơ thể hắn càng thêm mãnh liệt mà quanh quẩn, tiếng gầm gừ cơ hồ muốn hóa thành thực thể lao ra, mạnh mẽ đem thần hồn yếu ớt cùng thể xác phàm nhân nghiền thành bột mịn!
Trên làn da máu huyết bắt đầu tấc tấc liền lại, từng mảnh kim lân nhanh chóng sinh ra, giữa đau nhức khó nhịn, Ấn Huyên phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế–
“Thời cơ chưa đến!” Trên chín tầng trời giữa biển mây, có một thanh âm nam tử trầm trầm xa xăm nói “Nếu mạnh mẽ bài trừ phong ấn, khiến thân thể không thể chịu nổi, sẽ khiến triệt để diệt vong, tất sẽ thương cập thần hồn.”
Kim sắc cự long khí tức mặc dù uể oải, hai mắt mở lại phóng đồng quang như điện, thẳng hướng cửu tiêu: “Nuốt hận ba mươi năm, ta đã không thể nhịn được nữa!”
Thanh âm kia kiên trì nói: “Thỉnh Đông Lai thần quân nhẫn nại thêm chút nữa, chớ quên ngày đó ước hẹn.”
Kim sắc cự long liên tục rống giận, tiếng gầm khiến cho sóng thần dâng cao lên đến tận trời. Cuối cùng vẫn là tự cường áp xuống, nuốt giận không cam lòng lần nữa nhắm lại hai mắt.
Ấn Huyên thân thể đương vất vả chống đỡ đứng vững, một tia tử điện cực quang từ trời cao toả ra, bao phủ lấy hắn. Vết thương trên da biến mất, huyết nhục nhanh chóng khép lại, trong vòng chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu. Cực quang quanh người tiêu tán, hắn như ở trong mộng mới tỉnh mà mở to mắt, từ trên trời cao thẳng tắp rơi xuống.
Ấn Vân Mặc chân đạp lên sóng, bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu một cái bóng đen nện xuống, khiến chính mình đang cưỡi sóng không thể phục hồi tư thế, theo bản năng mà vươn tay tiếp được – thì ra lại là một thân long bào của đương kim thiên tử Ấn Huyên.
“Huyên nhi?” Y vỗ hai má Ấn Huyên, đem đối phương từ trong hôn mê tỉnh lại.
“… Tiểu Lục thúc? Không đúng, y không còn trẻ như vậy!” Ấn Huyên mở mắt ra, cảnh giác mà tránh khỏi y, từ trong tay áo rút ra Tần dương cổ kiếm hàn quang mãnh liệt “Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám hóa thành bộ dáng hoàng thúc khi thiếu niên, đúng là khi quân phạm thượng!”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Ta chính là tiểu Lục thúc của ngươi a, chẳng lẽ ngươi quên, giờ phút này thân đang ở trong mộng?”
“Trẫm biết đây là ảo cảnh, là ngươi đem ta tiến vào, tựa như đầu hồ yêu kia một dạng!” Ấn Huyên mũi kiếm hướng cách y một lóng tay, lạnh lùng nói, “Triệt hồi kết giới, để trẫm đi ra ngoài, nếu không sẽ khiến ngươi thân vong hồn diệt!”
Ấn Vân Mặc nói: “Ta thật là tiểu Lục thúc của ngươi, không phải là yêu tinh biến ảo. Ngươi trong tay cầm kiếm, chính là ta tặng cho, chẳng lẽ muốn dùng nó đả thương ta sao?”
Ấn Huyên hồ nghi nhìn y, lại tới gần một bước, mũi kiếm đặt lên cổ đối phương “Yêu pháp thông huyền, biết được việc riêng tư không đủ làm chứng, ngươi còn có chứng cớ gì thiết thực, chứng minh chính mình là Ấn Vân Mặc?”
“… Không cách nào chứng minh.” Ấn Vân Mặc thở dài nói, “Tiểu chất tử của Tam ca ta tâm tư sâu nặng, trong ngoài không đồng nhất, bệnh đa nghi lại nặng. Nói là có, hắn xác định chắc chắn không tin; nói là không, hắn lại cảm thấy ta có mưu đồ khác; thậm chí cái gì cũng không nói đi, hắn lại bảo ta chột dạ. Thật là không biết chứng minh ta là ta như thế nào.”
– Mấy lời ngữ khí lương bạc khiến người ta nghe xong phát hỏa, vô hình mà tổn hại người này, đúng là phong cách của tiểu Lục thúc. Ấn Huyên nửa tin nửa ngờ mà rũ mũi kiếm xuống “Ngươi nói giờ phút này thân đang ở trong mộng, là mộng của ai?”
“Tự nhiên là mộng của ngươi. Vừa là cảnh trong mơ, cũng là tâm ma cảnh. Ngươi thân thể sốt cao không lùi, nguy hiểm sớm tối. Ta dẫn nguyên thần ngươi đi ra ngoài trở về bản thể.” Ấn Vân Mặc hướng hắn vươn ra một bàn tay “Tới đây, nắm chặt tay ta.”
Ấn Huyên đề phòng mà nhìn chằm chằm cánh tay thon dài trắng nõn kia, hình dạng vẫn thanh tú của thiếu niên chưa trưởng thành. Hắn nhớ Ấn Vân Mặc trước mới vừa bị vết cắt ở tay, lúc này lòng bàn tay lại không chút thương tích. Hắn yên lặng hồi ức đôi tay đối phương khi thiếu niên đến tột cùng có phải mang bộ dáng như vậy không. Nhưng đi qua mười lăm năm, ấn tượng khi còn bé thật sự mơ hồ khó phân biệt…
Ấn Vân Mặc bất đắc dĩ mà tiến lên một bước, tóm lấy cổ tay Ấn Huyên: “Xú tiểu tử, càng lớn nội tâm càng nhiều! Liền không thể đáng yêu một chút sao?”
Ấn Huyên chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, tai ù từng trận, đột nhiên kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên giường, phía ngoài trướng phòng rèm buông lững lờ, bài trí mông lung.
Bên cạnh nằm một người, hắn cúi đầu vừa thấy, chính là gương mặt đầy mệt mỏi của Ấn Vân Mặc, đương mở hai mắt.
“- tiểu Lục thúc? Ngươi như thế nào… Như thế nào lại ngủ ở trên giường trẫm?” Ấn Huyên giật mình, lại có chút ý loạn.
“Còn nhớ rõ mới vừa mộng cái gì không?” Ấn Vân Mặc lười biếng nghiêng mình, không đầu không đuôi hỏi.
“Nằm mơ?” Ấn Huyên đỡ trán nghĩ nghĩ, “Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ liền tốt nha.” Ấn Vân Mặc sờ sờ cổ tay hắn, “Nhiệt đã lui, xác nhận không còn đáng ngại. Khát nước thì trên bàn có trà. Ta có chút mệt, để ta hảo hảo ngủ một giấc.” Âm cuối chưa dứt, y đã nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Ấn Huyên cúi đầu chăm chú nhìn Ấn Vân Mặc nhíu mày ngủ say, cảm giác y từ trong người lộ ra một loại gánh nặng mệt mỏi bất kham, nhịn không được cúi người hôn lên giữa đôi lông mày y đang cau lại.
Khi hắn cúi đầu, chỗ bên gáy bị Tập Duật Quân bắn máu tươi vào, mơ hồ hiện ra một cái hư ảnh kim long, chỉ trong khoảng khắc lại biến mất vào bên trong da thịt trơn bóng.
Ấn Vân Mặc ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Ấn Huyên vô luận thế nào cũng ngủ không được. Hắn lại không muốn rời giường, đơn giản lần nữa nằm xuống, đem đối phương ôm vào lòng.
Khoảng cách gần như vậy mà nhìn, hắn mới phát hiện, tiểu Lục thúc thật đã không còn trẻ – hình dáng ngũ quan không còn trẻ trung xinh đẹp thanh tú giống thời thiếu niên, mà hoàn toàn trở thành một loại nam tử tư thế oai hùng cùng tuấn tú; làn da cũng không còn nhẵn nhụi như ngọc.
Sau khi thoát khỏi ảo cảnh của hồ yêu, hắn không chỉ một lần mơ thấy cùng Ấn Vân Mặc phiên vân phúc vũ. Đối phương vẫn luôn ấn tượng trong bộ dáng thiếu niên mười lăm tuổi thanh xuân xinh đẹp. Hiện giờ bỗng nhiên ý thức được đối phương đã là thành niên nam tử không khác gì mình, Ấn Huyên lại không thấy quái dị không được tự nhiên, ngược lại lại sinh ra một loại thích ý khoan khoái.
Cái này ý nghĩa chính mình đối với tiểu Lục thúc tình cảm đều không phải là từ dục mà sinh, cũng không vì sắc mà giảm. Mặc dù theo năm tháng sẽ già đi, hắn cũng hy vọng Ấn Vân Mặc có thể vĩnh viễn đứng nơi hắn có thể nắm lấy, có thể tùy thời để hắn ôm vào trong ngực.
“Tiểu Lục thúc, ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi.” Ấn Huyên bên tai người trong ngực nhẹ giọng thì thầm “Đến tột cùng tới khi nào, ngươi mới bằng lòng nhìn thẳng vào điểm này, tiếp nhận ta, cũng đáp lại đồng dạng tình ý của ta?”
Ta đang ở chỗ nào? Ta muốn làm cái gì? Hắn mờ mịt tự hỏi mình.
Trên mặt biển không một con thuyền, càng không có hải điểu, chỉ là một mảnh hỗn độn sơ khai yên tĩnh. Hắn dẫm lên bờ cát mềm mại, chậm rãi rời bãi biển, đi lên triền núi.
Triền núi cũng sắc nhợt nhạt, hoàn toàn không có thổ nhưỡng, từng phiến nham thạch lớn gác lên nửa phiến khác, cứ như vậy trải rộng ra, cứng rắn vô cùng. Ấn Huyên nương theo khe đá hướng chỗ cao leo lên. Hắn không biết tại sao phải leo lên, chỉ mơ hồ cảm giác có cỗ lực nào đó dẫn dắt hắn, giống như nghe thấy một âm thanh chí mệnh gọi hồn xiêu phách lạc trở về.
Phần lớn những phiến nham thạch nguyên vẹn, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện vết nứt cùng mảnh vỡ lớn nhỏ, từ trong lại chảy ra chất lỏng màu vàng. Một miệng vỡ lớn nhất to như hố sâu không thấy đáy, chung quanh đầy những nham thạch gãy đến thất linh bát lạc gãy, giống như sườn núi từng bị một mũi nhọn khổng lồ hung hăng xuyên thủng.
Ấn Huyên vòng qua miệng hố, tiếp tục hướng lên cao mà leo, rốt cục cũng lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi tương đối bằng phẳng, kéo thành một con đường dài vô cùng vô tận. Hắn đi dọc theo con đường này một ngày một đêm, không biết mệt mỏi mà đi mãi, cho đến khi hai bên đột nhiên xuất hiện ngọn núi cao và hiểm trở đứng sừng sững. Ngọn núi nhỏ lại cao ngất, chỉ thẳng lên trời xanh, ở giữa lại phân nhánh tựa như sừng hươu khổng lồ mà bén nhọn.
Hắn lại đi tiếp một đoạn đường, rốt cục đến cuối. Dọc theo triền đá nhô ra, trượt xuống mà đi, rồi dừng lại ở một chỗ trống, phía trước có một bãi đá kéo dài ra xa. Phía sau trên kim sắc thạch bích có một cái khe hẹp dài. Ấn Huyên không khỏi vươn tay chỉ, theo cái khe vạch tới.
Cái khe chấn động vài cái, giống như một cách cửa đá khép kín qua bao nhiêu năm tháng, cao thấp hai nửa chậm rãi mở ra –
Ấn Huyên nhìn đến sau cửa đá là một mặt kính to lớn như tường lưu ly, trên mặt kính trong sáng màu vàng thủy tinh, bên trong phảng phất có phù quang lưu chuyển. Hắn ở trên mặt kính nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của chính mình, đồng thời phát hiện ở giữa mặt kính có một cái văn lộ như mũi kiếm dựng thẳng, màu vàng càng sâu thẳm, tựa như một đồng tử khổng lồ dựng thẳng trong mắt.
Văn lộ bỗng nhiên mãnh liệt co rút lại, rồi hướng tả hữu hai bên khuếch trương, dường như vật còn sống! Ấn Huyên nghe thấy một tiếng rồng ngâm cuồn cuộn mà vang xa, như tiếng động từ khai thiên lập địa, vang vọng bên trong thần hồn của hắn–
“Tỉnh lại trở về! Giờ phút này bất tỉnh, còn muốn đến khi nào?”
Ấn Vân Mặc xuất hiện ở một tòa đình viện trang trí hoa mỹ. Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm thấy giống như nơi đã từng đến; lại nhìn đến bản thân, là một bộ dáng thiếu niên chu y kim quan, vĩnh viễn mười lăm tuổi.
Đình viện rường cột chạm trổ, đèn đuốc sáng trưng, trên bàn hai bên tràn đầy món ăn trân quý cùng hảo tửu. Giữa sân bày ra một tấm thảm đỏ rộng lớn, chắc là để cho nhạc công, vũ nữ. Phía trên là bàn chủ toạ, bàn ghế đều là màu vàng rực rỡ, càng là hoa lệ.
Nơi đây tựa hồ đang tiến hành một yến tiệc nhiệt liệt, đưa mắt nhìn lại không có một bóng người, giống như chủ nhân, tân khách, tỳ nữ, kể cả tiếng nhạc ca múa đều lặng yên biến mất, hiện ra một loại âm trầm tĩnh mịch mà quỷ dị.
Ấn Vân Mặc bước lên thảm, chậm rãi xuyên qua đình viện, ở cạnh phía trái bàn chủ tọa có kê một bàn biên, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh nam đồng nho nhỏ. Nam đồng bất quá sáu, bảy tuổi, ăn diện tinh xảo, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hai tay cầm một khay bằng gỗ lim, trên mặt khay là một cái chén mạ vàng.
Y ngẩn ra, đi qua kêu: “Huyên nhi?”
Nam đồng phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết không chút biểu tình.
Ấn Vân Mặc đem tay đặt lên trán hắn khẽ vuốt: “Huyên nhi.”
Ấn Huyên sáu tuổi hồi hồn xoay đầu lại, hỏi: “Ngươi là ai? Ở đây làm cái gì?”
Ấn Vân Mặc hỏi lại: “Ngươi ở đây làm cái gì?”
Ấn Huyên cúi đầu nhìn chén cao màu vàng trong tay, nói: “Phụ vương lệnh ta đưa thuốc cho tiểu Lục thúc.”
“Vì sao còn đứng đây, không đi đưa?”
“Không thể đưa. Nhũ mẫu nói bên trong trộn lẫn mê dược, phụ vương muốn hại tiểu Lục thúc.”
“Vậy thì đổ đi, hoặc là nói cho tiểu Lục thúc ngươi biết.”
“Làm không được.” Ấn Huyên vẻ mặt nửa khóc nửa cười, cơ hồ đến vặn vẹo “Tiểu Lục thúc đã ăn hết …”
“Sự tình đã phát sinh, nếu không thể vãn hồi, hãy để cho nó đi qua đi.”
“Không qua được.” Ấn Huyên quay đầu trở lại, tiếp tục mặt không đổi sắc mà bưng khay “Nếu không phải là ta đưa, tiểu Lục thúc liền sẽ không ăn. Phụ vương chính là nhìn trúng điểm này, mới bảo ta đi đưa. Xét đến cùng, là ta thua thiệt tiểu Lục thúc, đều là lỗi của ta. Phạm sai lầm, liền phải bị trách phạt. Ta thực có lỗi với tiểu Lục thúc, lại không thể để cho phụ thân bị phạt, cho nên chỉ có thể tự phạt chính mình.”
Trong lúc hắn nói chuyện, chén thuốc trong bát sềnh sệch dâng lên, ùng ục ùng ục mà bắn ra bọt khí. Sau khi bọt khí tan biến, từ giữa xuất ra vô số độc trùng đen ngòm, bò ra khỏi bát, hướng đến hai bàn tay hắn. Chỉ trong khoảng khắc, tay hắn đã bị độc trùng ăn mòn đến vô cùng thê thảm, không ít độc trùng thậm chí tiến vào miệng vết thương, cắn xé huyết nhục.
Một màn này nhìn cũng khiến da đầu người run lên, chính người thụ hình đau nhức càng là không thể tưởng tượng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Ấn Huyên thế nhưng lại không tỏ ra đau đớn, chỉ là hàm răng cắn chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như đối với trừng phạt này ngày qua ngày, không ngừng không nghỉ, chịu mãi thành quen.
Ấn Vân Mặc lúc này biến sắc: “Tiểu Lục thúc cũng không trách ngươi, ngươi cần gì phải ở trong thần thức tự trách chính mình chuốc khổ như thế! Mau buông tay! Buông xuống!”
“Không bỏ xuống được.” Ấn Huyên rung giọng nói, “Cho dù tiểu Lục thúc không trách ta, ta cũng không thể không trách chính mình.”
Ấn Vân Mặc nghĩ muốn phất tay đánh bay cái khay, lại bị một lực đạo vô hình ngăn trở. Nơi này là hoàn toàn là mộng cảnh của Ấn Huyên, y chỉ là một tia tàn hồn lẻn vào. Chủ cường khách yếu, đúng là không làm gì được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đối phương chịu khổ.
Y thở dài thật sâu, đem thân thể nhỏ bé của Ấn Huyên, lẫn cả đám độc trùng đồng loạt ôm vào lòng: “Tiểu Lục thúc biết rõ sự có kỳ quái, lại không cự tuyệt dược ngươi đưa tới, hãm ngươi vào hoàn cảnh hiếu nghĩa khó vẹn cả đôi đường, làm sao không có tư tâm, muốn ở trên người của ngươi gieo xuống nhân thua thiệt, tương lai thu hoạch quả gán nợ? Nói trắng ra, đầu sỏ gây tội cũng là ta! Ngươi nếu không chịu buông xuống, tiểu Lục thúc liền cùng ngươi chịu độc trùng này cắn xé.”
Ấn Huyên thân thể chấn động, mờ mịt nhìn hắn: “Tiểu Lục thúc, là ngươi? Ngươi đang nói cái gì? Ngươi mau tránh ra, không được để độc trùng này cắn!”
“Ngươi không buông, ta cũng không buông. Là tiểu Lục thúc sai, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Ngay cả đáy lòng ta đối với ‘Thiên ý’ kia ẩn oán không phục, cũng không nên trút giận vào trên người Huyên nhi! Huyên nhi là một hảo hài tử, khẩn cầu ngươi tha thứ cho tiểu Lục thúc, cũng tha thứ cho chính ngươi…” Ấn Vân Mặc gắt gao ôm chặt đứa bé trong ngực, tâm hải bình lặng ngàn năm như bị cuồng phong bạo vũ thổi qua, nhất thời nhấc lên tầng tầng sóng dữ.
Khay cùng chén thuốc biến mất, Ấn Huyên xoay tay ôm lấy Ấn Vân Mặc, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tiểu Lục thúc, ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi. Phụ vương dạy ta đối Hoàng tổ phụ nói những lời kia, sau ta mới biết được hàm nghĩa chân chính là cái gì. Năm đó nếu không là ta trợ giúp, Hoàng tổ phụ cũng không đến mức giận dữ, đem ngươi giam vào địa lao… Những lời đó nhìn như lời bình thường, lại giống như ở dưới gấm vóc giấu độc tiễn, gồm biết bao nhiêu chuyện quyền lực đấu đá, lục đục với nhau! Ta không muốn nói, nhưng lại không thể không nói. Phụ vương buộc ta, toàn bộ hoàng cung buộc ta, ta cũng bức chính mình, hy vọng có một ngày thật có thể đi lên đỉnh cao, không cần lại phải làm những chuyện mình không tình nguyện…”
“Thúc biết, thúc biết!” Ấn Vân Mặc vuốt ve tóc hắn, thở dài nói “Hiện tại đã không có ai có thể bức ngươi. Huyên nhi, ngươi thật sự có thể buông xuống.”
“Tiểu Lục thúc thật có thể tha thứ cho ta, mà còn về sau vĩnh viễn ở cùng ta sao?”
“Đương nhiên, ta không phải đã nói, đời này kiếp này, cho đến khi ngươi không yêu cầu nữa mới thôi.”
Thân thể nho nhỏ trong ngực, bốc hơi như mây mù từ từ biến mất. Chung quanh quang ảnh xoay tròn, đình viện yến hội như thấu kính mờ đi, hóa thành lưu quang yên tán.
Ấn Vân Mặc buông ra vòng tay trống rỗng, hướng sâu vào thức hải của Ấn Huyên đi tới, mở mắt phát hiện mình đứng ở trên không một vùng đại dương mênh mông, vô biên vô hạn. Mặt trời sắc vàng óng ánh, mặt biển cũng vàng rực. Bãi biển bên một dãy núi non nguy nga dài vạn dặm, đều bao trùm trong một sắc nhợt nhạt hỗn độn sơ khai.
“Tỉnh lại trở về! Giờ phút này bất tỉnh, còn muốn đến khi nào?”
Giống như sấm đánh giữa trời quang, cảnh tỉnh thần hồn Ấn Huyên mãnh liệt chấn động. Cả người giống như được một đạo lưu quang kéo lên không trung. Từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên thấy toà núi bên bờ biển mà hắn vất vả leo lên, nào phải là núi, rõ ràng là một kim sắc cự long thấy đầu không thấy đuôi!
Cự long nằm cạnh bên biển cát, tình thế bàng bạc mà yếu ớt. Thân thể nơi tầm mắt nhìn qua, trải rộng vết thương, tựa hồ đã hóa đá. Cái hố sâu không thấy đáy lúc trước kia, nguyên lai là một miệng vết thương thật lớn cơ hồ xuyên thủng thân thể.
Ấn Huyên sinh ra một cỗ mãnh liệt phẫn nộ, cùng cảm động đau đớn lây: Long thần Đông Lai! Quay quanh mặt trời mới mọc, từ vũ trụ vô cực mà đến, ngao du thiên địa, tiêu dao tam giới – ai dám đả thương hắn đến thế! Ai có thể đả thương hắn đến thế!
Tiếng rồng ngâm trong cơ thể hắn càng thêm mãnh liệt mà quanh quẩn, tiếng gầm gừ cơ hồ muốn hóa thành thực thể lao ra, mạnh mẽ đem thần hồn yếu ớt cùng thể xác phàm nhân nghiền thành bột mịn!
Trên làn da máu huyết bắt đầu tấc tấc liền lại, từng mảnh kim lân nhanh chóng sinh ra, giữa đau nhức khó nhịn, Ấn Huyên phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế–
“Thời cơ chưa đến!” Trên chín tầng trời giữa biển mây, có một thanh âm nam tử trầm trầm xa xăm nói “Nếu mạnh mẽ bài trừ phong ấn, khiến thân thể không thể chịu nổi, sẽ khiến triệt để diệt vong, tất sẽ thương cập thần hồn.”
Kim sắc cự long khí tức mặc dù uể oải, hai mắt mở lại phóng đồng quang như điện, thẳng hướng cửu tiêu: “Nuốt hận ba mươi năm, ta đã không thể nhịn được nữa!”
Thanh âm kia kiên trì nói: “Thỉnh Đông Lai thần quân nhẫn nại thêm chút nữa, chớ quên ngày đó ước hẹn.”
Kim sắc cự long liên tục rống giận, tiếng gầm khiến cho sóng thần dâng cao lên đến tận trời. Cuối cùng vẫn là tự cường áp xuống, nuốt giận không cam lòng lần nữa nhắm lại hai mắt.
Ấn Huyên thân thể đương vất vả chống đỡ đứng vững, một tia tử điện cực quang từ trời cao toả ra, bao phủ lấy hắn. Vết thương trên da biến mất, huyết nhục nhanh chóng khép lại, trong vòng chớp mắt đã khôi phục như lúc ban đầu. Cực quang quanh người tiêu tán, hắn như ở trong mộng mới tỉnh mà mở to mắt, từ trên trời cao thẳng tắp rơi xuống.
Ấn Vân Mặc chân đạp lên sóng, bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu một cái bóng đen nện xuống, khiến chính mình đang cưỡi sóng không thể phục hồi tư thế, theo bản năng mà vươn tay tiếp được – thì ra lại là một thân long bào của đương kim thiên tử Ấn Huyên.
“Huyên nhi?” Y vỗ hai má Ấn Huyên, đem đối phương từ trong hôn mê tỉnh lại.
“… Tiểu Lục thúc? Không đúng, y không còn trẻ như vậy!” Ấn Huyên mở mắt ra, cảnh giác mà tránh khỏi y, từ trong tay áo rút ra Tần dương cổ kiếm hàn quang mãnh liệt “Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám hóa thành bộ dáng hoàng thúc khi thiếu niên, đúng là khi quân phạm thượng!”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Ta chính là tiểu Lục thúc của ngươi a, chẳng lẽ ngươi quên, giờ phút này thân đang ở trong mộng?”
“Trẫm biết đây là ảo cảnh, là ngươi đem ta tiến vào, tựa như đầu hồ yêu kia một dạng!” Ấn Huyên mũi kiếm hướng cách y một lóng tay, lạnh lùng nói, “Triệt hồi kết giới, để trẫm đi ra ngoài, nếu không sẽ khiến ngươi thân vong hồn diệt!”
Ấn Vân Mặc nói: “Ta thật là tiểu Lục thúc của ngươi, không phải là yêu tinh biến ảo. Ngươi trong tay cầm kiếm, chính là ta tặng cho, chẳng lẽ muốn dùng nó đả thương ta sao?”
Ấn Huyên hồ nghi nhìn y, lại tới gần một bước, mũi kiếm đặt lên cổ đối phương “Yêu pháp thông huyền, biết được việc riêng tư không đủ làm chứng, ngươi còn có chứng cớ gì thiết thực, chứng minh chính mình là Ấn Vân Mặc?”
“… Không cách nào chứng minh.” Ấn Vân Mặc thở dài nói, “Tiểu chất tử của Tam ca ta tâm tư sâu nặng, trong ngoài không đồng nhất, bệnh đa nghi lại nặng. Nói là có, hắn xác định chắc chắn không tin; nói là không, hắn lại cảm thấy ta có mưu đồ khác; thậm chí cái gì cũng không nói đi, hắn lại bảo ta chột dạ. Thật là không biết chứng minh ta là ta như thế nào.”
– Mấy lời ngữ khí lương bạc khiến người ta nghe xong phát hỏa, vô hình mà tổn hại người này, đúng là phong cách của tiểu Lục thúc. Ấn Huyên nửa tin nửa ngờ mà rũ mũi kiếm xuống “Ngươi nói giờ phút này thân đang ở trong mộng, là mộng của ai?”
“Tự nhiên là mộng của ngươi. Vừa là cảnh trong mơ, cũng là tâm ma cảnh. Ngươi thân thể sốt cao không lùi, nguy hiểm sớm tối. Ta dẫn nguyên thần ngươi đi ra ngoài trở về bản thể.” Ấn Vân Mặc hướng hắn vươn ra một bàn tay “Tới đây, nắm chặt tay ta.”
Ấn Huyên đề phòng mà nhìn chằm chằm cánh tay thon dài trắng nõn kia, hình dạng vẫn thanh tú của thiếu niên chưa trưởng thành. Hắn nhớ Ấn Vân Mặc trước mới vừa bị vết cắt ở tay, lúc này lòng bàn tay lại không chút thương tích. Hắn yên lặng hồi ức đôi tay đối phương khi thiếu niên đến tột cùng có phải mang bộ dáng như vậy không. Nhưng đi qua mười lăm năm, ấn tượng khi còn bé thật sự mơ hồ khó phân biệt…
Ấn Vân Mặc bất đắc dĩ mà tiến lên một bước, tóm lấy cổ tay Ấn Huyên: “Xú tiểu tử, càng lớn nội tâm càng nhiều! Liền không thể đáng yêu một chút sao?”
Ấn Huyên chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, tai ù từng trận, đột nhiên kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên giường, phía ngoài trướng phòng rèm buông lững lờ, bài trí mông lung.
Bên cạnh nằm một người, hắn cúi đầu vừa thấy, chính là gương mặt đầy mệt mỏi của Ấn Vân Mặc, đương mở hai mắt.
“- tiểu Lục thúc? Ngươi như thế nào… Như thế nào lại ngủ ở trên giường trẫm?” Ấn Huyên giật mình, lại có chút ý loạn.
“Còn nhớ rõ mới vừa mộng cái gì không?” Ấn Vân Mặc lười biếng nghiêng mình, không đầu không đuôi hỏi.
“Nằm mơ?” Ấn Huyên đỡ trán nghĩ nghĩ, “Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ liền tốt nha.” Ấn Vân Mặc sờ sờ cổ tay hắn, “Nhiệt đã lui, xác nhận không còn đáng ngại. Khát nước thì trên bàn có trà. Ta có chút mệt, để ta hảo hảo ngủ một giấc.” Âm cuối chưa dứt, y đã nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Ấn Huyên cúi đầu chăm chú nhìn Ấn Vân Mặc nhíu mày ngủ say, cảm giác y từ trong người lộ ra một loại gánh nặng mệt mỏi bất kham, nhịn không được cúi người hôn lên giữa đôi lông mày y đang cau lại.
Khi hắn cúi đầu, chỗ bên gáy bị Tập Duật Quân bắn máu tươi vào, mơ hồ hiện ra một cái hư ảnh kim long, chỉ trong khoảng khắc lại biến mất vào bên trong da thịt trơn bóng.
Ấn Vân Mặc ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Ấn Huyên vô luận thế nào cũng ngủ không được. Hắn lại không muốn rời giường, đơn giản lần nữa nằm xuống, đem đối phương ôm vào lòng.
Khoảng cách gần như vậy mà nhìn, hắn mới phát hiện, tiểu Lục thúc thật đã không còn trẻ – hình dáng ngũ quan không còn trẻ trung xinh đẹp thanh tú giống thời thiếu niên, mà hoàn toàn trở thành một loại nam tử tư thế oai hùng cùng tuấn tú; làn da cũng không còn nhẵn nhụi như ngọc.
Sau khi thoát khỏi ảo cảnh của hồ yêu, hắn không chỉ một lần mơ thấy cùng Ấn Vân Mặc phiên vân phúc vũ. Đối phương vẫn luôn ấn tượng trong bộ dáng thiếu niên mười lăm tuổi thanh xuân xinh đẹp. Hiện giờ bỗng nhiên ý thức được đối phương đã là thành niên nam tử không khác gì mình, Ấn Huyên lại không thấy quái dị không được tự nhiên, ngược lại lại sinh ra một loại thích ý khoan khoái.
Cái này ý nghĩa chính mình đối với tiểu Lục thúc tình cảm đều không phải là từ dục mà sinh, cũng không vì sắc mà giảm. Mặc dù theo năm tháng sẽ già đi, hắn cũng hy vọng Ấn Vân Mặc có thể vĩnh viễn đứng nơi hắn có thể nắm lấy, có thể tùy thời để hắn ôm vào trong ngực.
“Tiểu Lục thúc, ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi.” Ấn Huyên bên tai người trong ngực nhẹ giọng thì thầm “Đến tột cùng tới khi nào, ngươi mới bằng lòng nhìn thẳng vào điểm này, tiếp nhận ta, cũng đáp lại đồng dạng tình ý của ta?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook