Đóa Ngô Đồng Nở Rộ
-
Chương 40-4
Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Mẹ nó! Thường Tiếu ngớ ngẩn, quyết định trả thù, sau khi tắm xong cô liền len lén khóa bình nóng lạnh lại.
Quý Hiểu Đồng cũng đang tự hỏi vấn đề như thế, từ khi chuyển vào nhà trọ sống cùng cô, không hiểu sao cậu lại luôn đứng ngồi không yên, tâm tình nóng nảy.
Áo khoác vẫn còn có thể mặc lại, chỉ có sơ mi và quần nên Thường Tiếu giặt tay, nước lạnh mùa đông khiến cho người ta tỉnh táo lại, phơi phóng tử tế ngoài ban công xong lại vào dọn dẹp qua loa phòng khách, phủi sạch bụi bặm, cảm thấy mình ngày càng có tiềm chất trở thành vợ hiền mẹ đảm.
Tất cả vỏ gối chăn màn đều là đồ mới, sau khi sửa sang giường đệm xong, Thường Tiếu bèn ra ngoài nghe ngóng động tĩnh, phát hiện Quý Hiểu Đồng vẫn tự giam mình trong phòng không ra, cũng không biết đang làm gì. Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ tối, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, bản tính thích xen vào chuyện của người khác đã ngấm trong xương quyết định nhắc nhở cậu ta một câu: “Này,phòng tắm đã để trống ít nhất là nửa tiếng rồi!” Cậu ta không phải cố tình chiếm đoạt máy tính sợ cô dùng trộm chứ… Chờ hồi lâu không có phản ứng gì, cô lại gọi: “Này!” “Biết!” Lúc này Quý Hiểu Đồng mới đáp lại qua loa.
Đợi mãi cũng không thấy tiếng động nào, Thường Tiếu lần nữa từ trong phòng thò đầu ra: "Quý Hiểu Đồng, em gái đi nhờ xe ngồi đối diện nhìn cậu không dưới trăm lần.” Cửa phòng đối diện vẫn không có tiếng động nào, Thường Tiếu cũng không quan tâm nữa, thở dài: “Gieo họa.” Đột nhiên Quý Hiểu Đồng ôm một đống quần áo đi ra, chậm chạp liếc cô một cái: “Em gái đối diện nào, sau khi lên xe mắt cô mở ra lần nào?” Thường Tiếu lỡ lời chốc lát.
“Chỉ có cô chảy khoảng hơn một trăm giọt nước dãi lên áo khoác của tôi.” Người này thật thiếu ăn đòn, Thường Tiếu đang suy nghĩ có nên thay trời hành đạo, vì dân trừ hại hay không.
Cậu ta lại nhích thêm mấy bước đến phòng tắm, hừ một tiếng: “Máy tính đặt trên bàn sách, trò chơi ở ổ d, phim ổ E, làm hỏng phải đền.” “Oh…” Thường Tiếu mắt thấy cậu ta đã vào phòng tắm… Thôi xong, cô nhớ tới vừa nãy hình như đã tắt bình nóng lạnh, nhưng đúng lúc lương tâm trỗi dậy, đột nhiên Quý Hiểu Đồng lại thò mặt ra, cố ra vẻ gẩy gẩy sợi tóc bết trên trán: “Chớ nhìn lén ông đây tắm, ta sẽ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.” Thường Tiếu im lặng ba giây… MD, tỉnh lại, lập tức “Oa” một tiếng, “Phập” một tiếng đóng sầm cửa lại trước mặt cậu ta.
Lại qua ba giây, một tiếng “Tách” nhẹ nhàng rơi xuống, bên trong cũng khóa trái luôn.
Quý Hiểu Đồng đứng ở cửa phòng tắm, “Ù” một cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng thật lạnh thật lạnh, phòng tắm còn lưu lại ít nhiều mùi vị của cô sau khi tắm rửa các thứ các thứ, vệ sinh bao nhiêu còn lưu lại nhìn nàng nghỉ ngơi tắm lộ mùi vị, ý thức được điều này thần kinh toàn thân cậu đều căng thẳng, đầu tiên là bình tâm lại lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô lại mở cửa, chắc là vẫn không bỏ được máy tính của cậu. Sau đó nước lạnh thấu xương khiến cho cậu khộng chịu nổi mà kêu lên, sau đó không biết là ảo giac hay không, hình như cậu nghe được âm thanh cười trộm của cô.
Cái người khốn kiếp này, chơi máy tính của cậu, còn dám giở trò sau lưng… Được rồi, quả nhiên cậu không nên không có nguyên tắc như vậy, khẽ cắn rang kiểm tra bình nóng lạnh, sau đóc ngẩn ngơ trong làn nước ấm mà suy nghĩ mông lung, không biết cậu uống nhầm thuốc gì, mà có chút khẩn trương không rõ ràng? Sợ cô chỉ mặc mỗi quần lót viền tơ bay nhảy khắp nơi? Thôi đi, ai sợ ai chứ!
Nghĩ xong cậu hung hăng nắm tóc, mặc cho bọt trắng bắn ra bốn phía.
Cậu chỉ hận đã dùng chung phòng tắm với cô, nhìn hai cái bàn chải đánh rang cắm trên cùng một cái cốc, thế mà lại cảm thấy ấm áp.
MD, cậu bị điên rồi!
Thật vất vả dọn dẹp xong, cậu nặng nề cài chặt từng khuy, cũng xác nhận chun quần ngủ không thành vấn đề, mới lượn quanh ra khỏi phòng tắm. Tiếp theo cậu làm bộ như lơ đãng liếc về phía phòng cô một cái, xác định người không có ở đây, mới vội vã cầm quần áo mang ra ngoài, ném vào máy giặt ngoài ban công.
Vậy mà chơi đùa táy máy vài cái, thứ đồ chơi rách nát này lại không thèm nhúc nhích.
Càng điên hơn nữa là, cô gái kia tắm xong… Quần áo lót… Giờ phút này đang" tí tách" "Tí tách" nhỏ nước… Được rồi, cô ta đúng là một cô gái… Nhưng vấn đề là, cô không thể vắt kĩ một chút sao!?
Buồn bực.
Hơn nữa cái nút ghi “Bắt đầu” này ấn thế nào cũng không phản ứng, máy giặt này một bộ dáng há to miệng cười nhạo mặt của cậu, mẹ nó, ngày mai nhất định cậu sẽ đem đem đồ chơi này lột da tróc xương, để giải tỏa mối hận trong lòng!
"Cậu bị ngu à?" Một giọng nói không thể nhìn thêm nữa từ từ bay đến. d.d.l.q.d.
Quý Hiểu Đồng chợt giật mình, đôi tay đập vào trên máy giặt phát ra tiếng nổ, miệng đã phản ứng trước khi đại não làm việc: “Cô bị mù rồi, cô đã nhìn thấy người ngu ngốc đẹp trai như tôi chưa?” Gào xong chính cậu lại ngẩn ra, MD, lại bị cô làm ảnh hưởng đến vận hành của đại não, rột cuộc là cậu đã uống nhầm thuốc gì. Thường Tiếu đã cười trộm ra tiếng, liếc cậu một cái, cắm đầu cắm cổ đi lên trước, nhìn qua nút bấm, sau đó vặn liên tiếp mấy cái đinh chốt tháo vòi nước nối vào máy giặt ra, vòng ra sau, cô “phun” một tiếng: “Tôi đều giặt bằng tay.” Đầu Quý Hiểu Đồng kẹt một cái, bật thốt lên: “Cầu xin cô sau này, cô có thể vắt khô cái đồ chơi kia đi được không? Ảnh hưởng cảm xúc!" Thường Tiếu ngốc nửa ngày: “Cậu, cậu, cậu…” “Cậu cái gì mà cậu, tôi mặc còn thấy bé, cô tỉnh ngộ đi!” Quý Hiểu Đồng vừa nói xong tự mình đỏ ửng cả hai tai trước, sau đó một luồng khí nóng dâng trào, che che giấu giấu, vội vàng đi vào phòng khách.
“Cậu cậu cậu…” Thường Tiếu cũng khí huyết dâng trào: "Cậu mà mang được chắc? Cậu có cở A chắc? A a a cơ ngực lớn thì hay hớm lắm đấy! Tức chết cô!
Cho dù như thế nào, cuộc sống ở chung này cũng phải tiến hành.
Mặc dù "vợ chồng son" đối chọi gay gắt, nhưng tôi quét sân tới cậu lau cửa sổ, cậu làm cơm tôi rửa chén, phối hợp coi như ăn ý, đáng nhắc tới chính là, Quý Hiểu Đồng" không cẩn thận" sửa lại toàn bộ đồ điện trong nhà.
Hai ngày trước máy giặt xảy ra chút trục trặc nhỏ, Quý Hiểu Đồng vác toàn bộ sơ đồ nguyên lý vận hành các thứ dụng cụ đi ra chỗ máy giặt.
Khó trách người ta nói không được kích thích đàn ông. d.d.l.q.d.
Trên đời này đúng là không tìm được người thông thạo đồ điện như vậy, lại có dáng dấp đẹp trai ngu ngốc như vậy, lúc Thường Tiếu đứng ở bên cạnh nhìn cậu ta sửa máy giặt, đột nhiên hiểu vì sao người ta nói đây là: “Cơ hội vừa vặn cho đàn ông thể hiện sự mạnh mẽ cường tráng” là có ý gì, bên cạnh xếp đầy các loại dụng cụ cờ lê đinh vít cô vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Nói tóm lại một câu cúp A của cô đã được vặn rất khô rồi, bảo đảm không sũng nước.
"Này, có thấy di động của tôi đâu không?” Sau hai tuần ở chung, hai người hoàn toàn không còn khái niệm nam nữ khác biệt, cô nam quả nữ.
Thường Tiếu theo thói quen luôn mở cửa, vùi trong phong chơi điện tử, Quý Hiểu Đồng ôm ngực đứng ở cửa. Bởi vì hai bên vẫn duy trì quan hệ đối chọi gay gắt nhưng lại coi như có kề vai chiến đấu rất vi diệu, Thường Tiếu xa cách:
- Làm sao?
- Tìm không ra, lấy di động cô ra.
- Làm gì?
- Bớt nói nhảm, lấy ra!
Thường Tiếu giận dỗi liếc cậu ta một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa di động cho cậu, dù sao, ban đầu trong khoảng thời gian cô đau lòng nhất, cậu ta cũng chịu bỏ thời gian theo cô, còn ủng hộ vô điều kiện.
Quan trọng nhất là, bây giờ cô đang chiếm cứ máy tính của cậu ta để đánh điện tử… Suy nghĩ một chút thật là chột dạ:
- Tỏi tiên sinh?
Lúc Quý Hiểu Đồng bấm số điện thoại của mình mà màn hình lại tự động hiện lên ba chữ này, cậu thiếu chút nữa tức đến nổ phổi, quay đầu đạp cô một cái: “Cô có gan đấy, chờ xem!” Không lâu sau trong phòng truyền đến tiếng chuông “không tính là rất đẳng cấp”truyền từ góc nào đó, Quý Hiểu Đồng liền hấp tấp chạy đi nhặt di động.
Quay đầu lại không biết Quý Hiểu Đồng cầm điên thoại di động của cô nghiên cứu cái gì, qua hồi lâu mới lặng lẽ trả điện thoại di động lại, vốn cô cũng không có để ở trong lòng, nhưng nghĩ nghĩ không hiểu sao lại cảm thấy quỷ dị, bè cầm lên nhìn.
Mẹ nó, tên tự luyến khốn kiếp này, thế mà dám lấy ảnh tự sướng chụp cái mặt quỷ của cậu ta làm hình nền điện thoại của cô, còn trở tráo đổi tên trong danh bạ thành Quý đại soái ca đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ.
A… Ngu ngốc! Trong lòng Thường Tiếu thầm khinh thường cậu ta, vừa định đổi lại, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ngẩng đầu gào ra phòng khách: “Tỏi thối, đưa điện thoại của cậu cho tôi xem qua một chút!” Trong phòng khách chợt an tĩnh, Thường Tiếu vì phân tâm nên không chơi nữa, chỉ sau chốc lát Quý Hiểu Đồng thò đầu vào khe cửa, hai chữ rõ ràng: “Không, cho!” Xong confle lưỡi giả mặt quỷ. d.d.l.q.d.
Tức chết rồi, tại sao bộ dáng xinh xắn giả quý cũng đẹp mắt như vậy?
Thường Tiếu phân tâm, trò chơi vang lên tiếng nhạc, nhắc nhở gameover, làm cô tức tới ruột gan đứt từng khúc, a a, cô cũng muốn học trộm máy tính, ăn trộm QQ của cậu ta, mật mã của cậu ta, đem đổi tên thành tên con trai siêu cấp xấu xí vô địch vũ trụ!
Không đúng… Cô chưa quên sự đắc ý của cậu ta, đứng lên chạy vào phòng khách: “Lấy đi động ra!” Bắt đầu công việc thực tập, Thường Tiếu học được cách bận rộn, cuốc sống trôi qua cũng hài hòa phong phú, Khó trách mọi người lúc thất tình thường làm cho bản thân bận rộn để che giấu sầu não của mình.
Có lúc cô sẽ ngẩng đầu ngắm bầu trời, sau đó lại nghĩ đến Dư Phi một chút.
Chỉ là muốn nhớ, chẳng biết tại sao, bắt đầu biến thành một loại thói quen.
Cái loại đau tê liệt đó, từ từ khép lại thành vết thương nho nhỏ, lại lột xác trở thành sẹo.
Bầu trời thành phố S tràn đầy máy bay bay qua bay lại, lúc nhìn chúng xẹt qua bầu trời, đã không còn khổ sở như vậy. Vốn dĩ, cô cho rằng sẽ đau cả đời.
Mẹ nó! Thường Tiếu ngớ ngẩn, quyết định trả thù, sau khi tắm xong cô liền len lén khóa bình nóng lạnh lại.
Quý Hiểu Đồng cũng đang tự hỏi vấn đề như thế, từ khi chuyển vào nhà trọ sống cùng cô, không hiểu sao cậu lại luôn đứng ngồi không yên, tâm tình nóng nảy.
Áo khoác vẫn còn có thể mặc lại, chỉ có sơ mi và quần nên Thường Tiếu giặt tay, nước lạnh mùa đông khiến cho người ta tỉnh táo lại, phơi phóng tử tế ngoài ban công xong lại vào dọn dẹp qua loa phòng khách, phủi sạch bụi bặm, cảm thấy mình ngày càng có tiềm chất trở thành vợ hiền mẹ đảm.
Tất cả vỏ gối chăn màn đều là đồ mới, sau khi sửa sang giường đệm xong, Thường Tiếu bèn ra ngoài nghe ngóng động tĩnh, phát hiện Quý Hiểu Đồng vẫn tự giam mình trong phòng không ra, cũng không biết đang làm gì. Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ tối, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, bản tính thích xen vào chuyện của người khác đã ngấm trong xương quyết định nhắc nhở cậu ta một câu: “Này,phòng tắm đã để trống ít nhất là nửa tiếng rồi!” Cậu ta không phải cố tình chiếm đoạt máy tính sợ cô dùng trộm chứ… Chờ hồi lâu không có phản ứng gì, cô lại gọi: “Này!” “Biết!” Lúc này Quý Hiểu Đồng mới đáp lại qua loa.
Đợi mãi cũng không thấy tiếng động nào, Thường Tiếu lần nữa từ trong phòng thò đầu ra: "Quý Hiểu Đồng, em gái đi nhờ xe ngồi đối diện nhìn cậu không dưới trăm lần.” Cửa phòng đối diện vẫn không có tiếng động nào, Thường Tiếu cũng không quan tâm nữa, thở dài: “Gieo họa.” Đột nhiên Quý Hiểu Đồng ôm một đống quần áo đi ra, chậm chạp liếc cô một cái: “Em gái đối diện nào, sau khi lên xe mắt cô mở ra lần nào?” Thường Tiếu lỡ lời chốc lát.
“Chỉ có cô chảy khoảng hơn một trăm giọt nước dãi lên áo khoác của tôi.” Người này thật thiếu ăn đòn, Thường Tiếu đang suy nghĩ có nên thay trời hành đạo, vì dân trừ hại hay không.
Cậu ta lại nhích thêm mấy bước đến phòng tắm, hừ một tiếng: “Máy tính đặt trên bàn sách, trò chơi ở ổ d, phim ổ E, làm hỏng phải đền.” “Oh…” Thường Tiếu mắt thấy cậu ta đã vào phòng tắm… Thôi xong, cô nhớ tới vừa nãy hình như đã tắt bình nóng lạnh, nhưng đúng lúc lương tâm trỗi dậy, đột nhiên Quý Hiểu Đồng lại thò mặt ra, cố ra vẻ gẩy gẩy sợi tóc bết trên trán: “Chớ nhìn lén ông đây tắm, ta sẽ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.” Thường Tiếu im lặng ba giây… MD, tỉnh lại, lập tức “Oa” một tiếng, “Phập” một tiếng đóng sầm cửa lại trước mặt cậu ta.
Lại qua ba giây, một tiếng “Tách” nhẹ nhàng rơi xuống, bên trong cũng khóa trái luôn.
Quý Hiểu Đồng đứng ở cửa phòng tắm, “Ù” một cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng thật lạnh thật lạnh, phòng tắm còn lưu lại ít nhiều mùi vị của cô sau khi tắm rửa các thứ các thứ, vệ sinh bao nhiêu còn lưu lại nhìn nàng nghỉ ngơi tắm lộ mùi vị, ý thức được điều này thần kinh toàn thân cậu đều căng thẳng, đầu tiên là bình tâm lại lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô lại mở cửa, chắc là vẫn không bỏ được máy tính của cậu. Sau đó nước lạnh thấu xương khiến cho cậu khộng chịu nổi mà kêu lên, sau đó không biết là ảo giac hay không, hình như cậu nghe được âm thanh cười trộm của cô.
Cái người khốn kiếp này, chơi máy tính của cậu, còn dám giở trò sau lưng… Được rồi, quả nhiên cậu không nên không có nguyên tắc như vậy, khẽ cắn rang kiểm tra bình nóng lạnh, sau đóc ngẩn ngơ trong làn nước ấm mà suy nghĩ mông lung, không biết cậu uống nhầm thuốc gì, mà có chút khẩn trương không rõ ràng? Sợ cô chỉ mặc mỗi quần lót viền tơ bay nhảy khắp nơi? Thôi đi, ai sợ ai chứ!
Nghĩ xong cậu hung hăng nắm tóc, mặc cho bọt trắng bắn ra bốn phía.
Cậu chỉ hận đã dùng chung phòng tắm với cô, nhìn hai cái bàn chải đánh rang cắm trên cùng một cái cốc, thế mà lại cảm thấy ấm áp.
MD, cậu bị điên rồi!
Thật vất vả dọn dẹp xong, cậu nặng nề cài chặt từng khuy, cũng xác nhận chun quần ngủ không thành vấn đề, mới lượn quanh ra khỏi phòng tắm. Tiếp theo cậu làm bộ như lơ đãng liếc về phía phòng cô một cái, xác định người không có ở đây, mới vội vã cầm quần áo mang ra ngoài, ném vào máy giặt ngoài ban công.
Vậy mà chơi đùa táy máy vài cái, thứ đồ chơi rách nát này lại không thèm nhúc nhích.
Càng điên hơn nữa là, cô gái kia tắm xong… Quần áo lót… Giờ phút này đang" tí tách" "Tí tách" nhỏ nước… Được rồi, cô ta đúng là một cô gái… Nhưng vấn đề là, cô không thể vắt kĩ một chút sao!?
Buồn bực.
Hơn nữa cái nút ghi “Bắt đầu” này ấn thế nào cũng không phản ứng, máy giặt này một bộ dáng há to miệng cười nhạo mặt của cậu, mẹ nó, ngày mai nhất định cậu sẽ đem đem đồ chơi này lột da tróc xương, để giải tỏa mối hận trong lòng!
"Cậu bị ngu à?" Một giọng nói không thể nhìn thêm nữa từ từ bay đến. d.d.l.q.d.
Quý Hiểu Đồng chợt giật mình, đôi tay đập vào trên máy giặt phát ra tiếng nổ, miệng đã phản ứng trước khi đại não làm việc: “Cô bị mù rồi, cô đã nhìn thấy người ngu ngốc đẹp trai như tôi chưa?” Gào xong chính cậu lại ngẩn ra, MD, lại bị cô làm ảnh hưởng đến vận hành của đại não, rột cuộc là cậu đã uống nhầm thuốc gì. Thường Tiếu đã cười trộm ra tiếng, liếc cậu một cái, cắm đầu cắm cổ đi lên trước, nhìn qua nút bấm, sau đó vặn liên tiếp mấy cái đinh chốt tháo vòi nước nối vào máy giặt ra, vòng ra sau, cô “phun” một tiếng: “Tôi đều giặt bằng tay.” Đầu Quý Hiểu Đồng kẹt một cái, bật thốt lên: “Cầu xin cô sau này, cô có thể vắt khô cái đồ chơi kia đi được không? Ảnh hưởng cảm xúc!" Thường Tiếu ngốc nửa ngày: “Cậu, cậu, cậu…” “Cậu cái gì mà cậu, tôi mặc còn thấy bé, cô tỉnh ngộ đi!” Quý Hiểu Đồng vừa nói xong tự mình đỏ ửng cả hai tai trước, sau đó một luồng khí nóng dâng trào, che che giấu giấu, vội vàng đi vào phòng khách.
“Cậu cậu cậu…” Thường Tiếu cũng khí huyết dâng trào: "Cậu mà mang được chắc? Cậu có cở A chắc? A a a cơ ngực lớn thì hay hớm lắm đấy! Tức chết cô!
Cho dù như thế nào, cuộc sống ở chung này cũng phải tiến hành.
Mặc dù "vợ chồng son" đối chọi gay gắt, nhưng tôi quét sân tới cậu lau cửa sổ, cậu làm cơm tôi rửa chén, phối hợp coi như ăn ý, đáng nhắc tới chính là, Quý Hiểu Đồng" không cẩn thận" sửa lại toàn bộ đồ điện trong nhà.
Hai ngày trước máy giặt xảy ra chút trục trặc nhỏ, Quý Hiểu Đồng vác toàn bộ sơ đồ nguyên lý vận hành các thứ dụng cụ đi ra chỗ máy giặt.
Khó trách người ta nói không được kích thích đàn ông. d.d.l.q.d.
Trên đời này đúng là không tìm được người thông thạo đồ điện như vậy, lại có dáng dấp đẹp trai ngu ngốc như vậy, lúc Thường Tiếu đứng ở bên cạnh nhìn cậu ta sửa máy giặt, đột nhiên hiểu vì sao người ta nói đây là: “Cơ hội vừa vặn cho đàn ông thể hiện sự mạnh mẽ cường tráng” là có ý gì, bên cạnh xếp đầy các loại dụng cụ cờ lê đinh vít cô vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Nói tóm lại một câu cúp A của cô đã được vặn rất khô rồi, bảo đảm không sũng nước.
"Này, có thấy di động của tôi đâu không?” Sau hai tuần ở chung, hai người hoàn toàn không còn khái niệm nam nữ khác biệt, cô nam quả nữ.
Thường Tiếu theo thói quen luôn mở cửa, vùi trong phong chơi điện tử, Quý Hiểu Đồng ôm ngực đứng ở cửa. Bởi vì hai bên vẫn duy trì quan hệ đối chọi gay gắt nhưng lại coi như có kề vai chiến đấu rất vi diệu, Thường Tiếu xa cách:
- Làm sao?
- Tìm không ra, lấy di động cô ra.
- Làm gì?
- Bớt nói nhảm, lấy ra!
Thường Tiếu giận dỗi liếc cậu ta một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa di động cho cậu, dù sao, ban đầu trong khoảng thời gian cô đau lòng nhất, cậu ta cũng chịu bỏ thời gian theo cô, còn ủng hộ vô điều kiện.
Quan trọng nhất là, bây giờ cô đang chiếm cứ máy tính của cậu ta để đánh điện tử… Suy nghĩ một chút thật là chột dạ:
- Tỏi tiên sinh?
Lúc Quý Hiểu Đồng bấm số điện thoại của mình mà màn hình lại tự động hiện lên ba chữ này, cậu thiếu chút nữa tức đến nổ phổi, quay đầu đạp cô một cái: “Cô có gan đấy, chờ xem!” Không lâu sau trong phòng truyền đến tiếng chuông “không tính là rất đẳng cấp”truyền từ góc nào đó, Quý Hiểu Đồng liền hấp tấp chạy đi nhặt di động.
Quay đầu lại không biết Quý Hiểu Đồng cầm điên thoại di động của cô nghiên cứu cái gì, qua hồi lâu mới lặng lẽ trả điện thoại di động lại, vốn cô cũng không có để ở trong lòng, nhưng nghĩ nghĩ không hiểu sao lại cảm thấy quỷ dị, bè cầm lên nhìn.
Mẹ nó, tên tự luyến khốn kiếp này, thế mà dám lấy ảnh tự sướng chụp cái mặt quỷ của cậu ta làm hình nền điện thoại của cô, còn trở tráo đổi tên trong danh bạ thành Quý đại soái ca đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ.
A… Ngu ngốc! Trong lòng Thường Tiếu thầm khinh thường cậu ta, vừa định đổi lại, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ngẩng đầu gào ra phòng khách: “Tỏi thối, đưa điện thoại của cậu cho tôi xem qua một chút!” Trong phòng khách chợt an tĩnh, Thường Tiếu vì phân tâm nên không chơi nữa, chỉ sau chốc lát Quý Hiểu Đồng thò đầu vào khe cửa, hai chữ rõ ràng: “Không, cho!” Xong confle lưỡi giả mặt quỷ. d.d.l.q.d.
Tức chết rồi, tại sao bộ dáng xinh xắn giả quý cũng đẹp mắt như vậy?
Thường Tiếu phân tâm, trò chơi vang lên tiếng nhạc, nhắc nhở gameover, làm cô tức tới ruột gan đứt từng khúc, a a, cô cũng muốn học trộm máy tính, ăn trộm QQ của cậu ta, mật mã của cậu ta, đem đổi tên thành tên con trai siêu cấp xấu xí vô địch vũ trụ!
Không đúng… Cô chưa quên sự đắc ý của cậu ta, đứng lên chạy vào phòng khách: “Lấy đi động ra!” Bắt đầu công việc thực tập, Thường Tiếu học được cách bận rộn, cuốc sống trôi qua cũng hài hòa phong phú, Khó trách mọi người lúc thất tình thường làm cho bản thân bận rộn để che giấu sầu não của mình.
Có lúc cô sẽ ngẩng đầu ngắm bầu trời, sau đó lại nghĩ đến Dư Phi một chút.
Chỉ là muốn nhớ, chẳng biết tại sao, bắt đầu biến thành một loại thói quen.
Cái loại đau tê liệt đó, từ từ khép lại thành vết thương nho nhỏ, lại lột xác trở thành sẹo.
Bầu trời thành phố S tràn đầy máy bay bay qua bay lại, lúc nhìn chúng xẹt qua bầu trời, đã không còn khổ sở như vậy. Vốn dĩ, cô cho rằng sẽ đau cả đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook