Đóa Ngô Đồng Nở Rộ
-
Chương 24: Ra tay trước chiếm được lợi thế
Editor: Mỹ Manh Mẽ
Đương nhiên không được!
Thường Tiếu định đưa tay che lại miệng theo phản xạ, nhưng lại đánh giá sai hành động của Dư Phi, anh chỉ ghé sát vào tai phải của cô…
Thường Tiếu rõ ràng nghe thấy điệu cười vì thực hiện được âm mưu, còn cả âm thanh mị hoặc mà tùy ý của anh, anh nói: “Anh muốn hôn em.”
Không cho!
- “Có được hay không?”
Không được!
- “Hôn một cái.”
Nửa cái cũng không được!
Liếc thấy thái độ của anh cũng không cứng rắn, chỉ cười mà như không cười giương khóe môi, đã khiến cả người cô nóng bừng, tai phải vì hơi thở của anh mà nhồn nhột, bả vai run rẩy rụt lại một cái, vội vàng co người chạy tới bên kia ghế đá.
Thấy anh ép mặt tới gần, cô nhắm mắt lại, vẫn còn đang cân nhắc có nên dứt khoát hi sinh anh dũng hay không, lại nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, khi mở mắt ra thì thấy anh lui về.
Rồi anh lại cúi đầu dùng gạc cẩn thận dán vào miệng vết thương của cô, hỏi lại lần nữa: “Còn đau không?”
“…” Lui về rồi.
Rốt cuộc cô thở dài một hơi.
Ừm, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, lại mơ hồ cảm thấy có một chút … mất mát?
Cùng với cảm giác nóng rực trên mặt, còn có loại đau nhói do cồn i-ốt thấm vào vết thương, đều làm cho cô cảm thấy đủ loại kích thích, sau lưng cũng rịn ra mồ hôi.
Hơi nóng.
Cô khẽ hé miệng muốn nói gì đó, lại không có cách nào phát ra âm thanh, vừa hít sâu để bình ổn lại các cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, anh lại giống như lơ đãng ngẩng đầu lên, cặp mắt trong suốt nhìn cô một cái, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ.
Cô chợt ý thức được…
Anh đang trêu cô… Không, đây là đùa giỡn! Là vô lễ!
Bỗng dưng Thường Tiếu có mấy phần không vui, quang minh chính đại trừng mắt liếc anh một cái, rụt chân lại.
Dư Phi thấy vết thương đã xử lý xong, vỗ vỗ quần đứng dậy, thong thả ung dung ngồi xuống cạnh Thường Tiếu.
Cô làm như không để ý, dịch sang bên cạnh ba phần.
Anh cũng tiến tới ba phần, không hề nao núng.
Cho đến khi không còn chỗ để lùi, cô mới nghẹn giọng gọi: “Dư Phi!”
Anh liền ngừng lại, cứ duy trì tư thế thân mật như vậy, ngẩng đầu nhìn trăng thanh gió mát.
Tàn thử thiền thôi tận, tân thu nhạn đới lai*.
(*Trích bài thơ “Yến tán” của Bạch Cư Dị, Ngô Văn Phú dịch là “Tiếng ve giục cuối hè, nhạn chở mùa thu tới”.)
Đột nhiên anh nhẹ nhàng nói: “Đến mùa thu rồi.”
Cô cũng nhìn lên theo anh, mặc dù không nhìn ra lí do, nhưng vẫn gật đầu một cái, hưởng thụ một chút sự yên tĩnh của hai người.
“Muốn bỏ trốn không?” Anh không nhìn cô, lời nói nhẹ nhàng mang ý cười.
“Không muốn.” Cô tự nhiên quyết đoán từ chối, lòng lại vì lời nói nửa thật nửa giả của anh mà hơi gợn sóng. Rồi sực nhớ ra gì đó, hơi quẫn, nói: “Anh không được nhắc lại Tiểu Mỹ và Anh Tuấn nữa.”
Anh chỉ cười không nói, sau một lát lại nói: “Từ xưa mỹ nhân xứng anh hùng.”
Cô bĩu bĩu môi: “Mỹ nhân không chỉ có một người, anh gấp thay anh hùng cái gì?” Nói xong lại thêm vào một câu không thể nghe thấy: “Mỹ nhân cũng không nhất thiết phải chờ câu nói của anh hùng…”
“Ừ, đúng vậy nhỉ.” Anh thản nhiên đồng ý, lâm vào một hồi trầm mặc suy tư, bỗng dưng nâng khóe môi: “Sinh nhật em muốn quà tặng gì?”
Cô hừ một tiếng, mới đột nhiên nhớ ra sắp tới sinh nhật, nhưng mà vẫn còn một tháng nữa, không vội.
Ngẫm lại sinh nhật trước mới vừa hôm qua, mà nay thời gian trôi qua, cứ như vậy lại già thêm một tuổi. Năm trước anh cũng không hỏi cô việc này, thường thường đều có chuẩn bị trước, năm qua năm, luôn làm cho cô kinh ngạc vui mừng.
Thanh mai trúc mã là như vậy, quen thuộc chẳng muốn thay đổi.
Càng nghĩ, lại càng tò mò vì sao anh hỏi như vậy, suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì, xe, phòng, tiền bạc.”
Anh khẽ cười.
“Anh hỏi em như vậy, là có quà đặc biệt muốn tặng?” Đương nhiên cũng nhớ sinh nhật của anh, gặp nhau là duyên, chung đụng là phần, hiểu nhau là phúc, cô thỉnh thoảng cũng cảm thấy may mắn vì quen biết anh. Anh lớn hơn cô nửa năm, sinh ra ở mùa hoa nở xuân về.
“Em.” Anh cố tình dừng lại, mới nói tiếp: “… Đoán.”
“Ừm…” Cô chưa dò được ý của anh, chu mỏ: “Thần thần bí bí… Không được, em phải đòi giá cao trước!”
Anh cười không nói.
Ngàn vàng khó mua được trái tim, em đâu chỉ ngàn vàng đâu, ngốc ạ.
Lại ngồi một lúc lâu.
Bỗng một hồi gió đêm thổi qua, Thường Tiếu chà xát hai tay, vuốt vuốt lỗ mũi, cảm giác hơi lạnh, anh nghiêng nhìn cô một cái, đứng dậy, làm lại tư thế nửa ngồi lúc nãy, ý bảo cô trèo lên lưng.
“Không cần...” Cô mới vừa nói xong, không biết vì sao lại cảm nhận được sự cố chấp của anh, người liền úp sấp lên lưng anh, cô bỗng dưng cười cười, nói: “Dư Phi, anh đã già rồi còn cõng em, eo có mỏi không?”
Anh lắc lắc đầu, nhưng lại nói: “Mỏi.”
Cô bóp chặt cổ anh, kêu to: “Không cho phép mỏi!”
Anh cười.
Anh cõng thẳng một đường đến dưới lầu mới thả cô xuống, xoay người lại nhìn cô, chợt đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn đến tai của cô, ánh mắt nhu hòa.
Thường Tiếu không khỏi hơi thất thần. Hôm nay Dư Phi đúng là hơi khác với ngày thường, ban đầu cô cho rằng anh ít nhiều sẽ nói tới tiết mục kịch tối nay, nhưng giờ trực giác phụ nữ mách cho cô, không thể nhắc đến… Ừ, vậy thì không nhắc.
Ý thức được cử chỉ của anh quá thân mật, Thường Tiếu khẽ vội vàng lùi lại một bước, căng thẳng, dù sao cũng hơi lúng túng.
Là anh em, anh em tốt đó!
Dư Phi cũng không để ý, chỉ nhìn cô thật sâu, đột nhiên gọi: “Thường Tiếu.”
“Vâng…?”
… âm cuối, bỗng dưng bị che mất…
Bàn tay chạm tóc vừa nãy bỗng chuyển xuống nâng má trái của cô, vừa lúc cô đang ngẩng đầu trong nháy mắt, nghiêng người xuống, hôn tới đây.
Ừ, môi chạm môi, xúc cảm chân thật.
Có lẽ gió đêm làm cho môi anh hơi lạnh, cô nghĩ.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, mổ nhẹ liền ngừng lại, nhưng chân chân thật thật để cho cô cảm nhận được, nhẵn nhụi mà mềm mại.
Sau đó hắn đứng thẳng người, nhìn cô vẫn đang bất ngờ mơ màng, lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Ừm, quả thật lại ôm cô vào lòng.
Bên tai vang lên lời nói mang theo ý cười nhẹ nhàng của anh: “Ban đêm phải nhớ anh đấy, Thường Tiếu.”
Nhớ ai cơ?
Cô còn chưa hỏi rõ ràng, anh đã rời đi, trước khi quay người thì cúi đầu nhìn cô.
Thường Tiếu hoảng hoảng hốt hốt nhìn theo anh rời đi.
Anh hôn cô. Thời điểm đi vào kí túc xá cô bắt đầu nhìn thẳng chuyện này.
Không sai, anh thật sự hôn cô.
Thường Tiếu sờ sờ cánh môi từ từ đi lên cầu thang.
Khi móc chìa khóa mở cửa, cô cố ý va đầu vào ván cửa một phát, lặp lại tự hỏi mình là không phải đang nằm mơ.
Thấy đau, không phải là mộng.
Lúc vào cửa, chỗ lồi cạnh cửa móc vào váy, cô gỡ ra lưu loát, lại mở máy tính, đầu óc vẫn ong ong mơ hồ.
Lúc khởi động máy tính, tiếng Windows khởi đông máy nhắc nhở cô Thiến Thiến và Dung Lan vẫn chưa về.
Cô nghĩ cần phải làm gì đó phân tán lực chú ý, bèn mở phim kinh dị kinh điển lưu trong máy tính.
Cũng không mở đèn.
Nhìn nhìn mở đầu, cô đã cảm thấy không thú vị, ngay lập tức chiếu toàn màn hình, tua nhanh.
Lúc nhìn thấy quỷ trước màn hình từ từ bò về phía mình, cô không duyên cớ bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ… Cô thế mà cảm thấy gương mặt dài trắng toát này thật tốt thật đáng yêu... = =~
Gặp quỷ.
Hừm… Thật đúng là gặp quỷ.
**
Dư Phi đi một đoạn thì quay đầu lại, sau đó xoay người, nhìn ánh đèn mỗi tầng của kí túc xá, cả tòa kiến trúc đứng sững trong bóng tối, lại có loại yên tĩnh sau khi huyên náo.
Chỗ này đã không thấy được cô.
Đợi cô chủ động liên lạc, thời gian trôi qua rất chậm, một ngày mài thành từng giờ từng giờ, lại chia thành một phút lại một phút khác.
Nhưng thì ra, cô không lệ thuộc vào hắn như trong tưởng tượng.
Tối nay cô sẽ đi xem diễn kịch, anh biết. Đối với kiểu hoạt động này, cô luôn luôn ham thích, không bao giờ bỏ qua.
Đợi cô ở chỗ cũ, nhìn cô xuống lầu. Anh cũng cảm thấy kỳ quái, biển người mịt mờ, anh đều có thể ở trong đám người dễ dàng bắt được bóng dáng của cô.
Hôm nay cô mặc váy, anh biết, không phải vì anh.
Cho nên cũng không tiến lên, một đường theo phía sau cô đi vào hội trường, thấy cô không cảnh giác tẹo nào, không khỏi thở dài cô đối với bên ngoài, vẫn không hề phòng bị.
Cả buổi tối cô đều cười, có vẻ rất vui vẻ rực rỡ, ánh mắt cũng từ đầu đến cuối rơi trên sân khấu.
Thời điểm cái trên kia ra sân, cô càng cười đến điên cuồng.
Anh ôm ngực đứng cách cô không xa, dựa vào tường của lối đi nhìn cô, anh vẫn cảm thấy cô sẽ quay đầu nhìn anh, đang đợi cô phát hiện ra anh.
Nhưng không phải.
Anh có lẽ quá tự tin vào bản thân.
Mấy ngày nay anh lấy truyện “Anh hùng mỹ nhân” cô đăng trên mạng đọc cẩn thận một lần, mới phát hiện có lẽ anh đã bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ quan trọng.
Anh cho rằng, ước nguyện ban đầu của cô có lẽ là lấy Anh Hùng vì nam chủ, chỉ là vì cái gì đó, mà lựa chọn Anh Tuấn…
Nhưng dù sao vẫn là tiểu thuyết, kết cục có thể sửa.
Lúc nhìn cô đi lên tặng hoa, anh không căn cớ không vui, ít nhất cô gái anh thích, không nên tặng hoa tươi cho một tên không liên quan.
Lúc mất điện, anh không ngờ cô bị ngã.
Luôn nói đáng đời cô, cũng không nên làm bị thương mình.
Nàng viết trong văn - tình yêu không có tuyệt đối, mỹ nhân không nhất định xứng anh hùng.
Có lẽ, là nên ra tay trước chiếm được lợi thế.
Từ xưa mỹ nhân xứng anh hùng đấy, Thường Tiếu.
Hơn nữa, thật ra thì anh còn rất anh tuấn, Thường Tiếu.
Đương nhiên không được!
Thường Tiếu định đưa tay che lại miệng theo phản xạ, nhưng lại đánh giá sai hành động của Dư Phi, anh chỉ ghé sát vào tai phải của cô…
Thường Tiếu rõ ràng nghe thấy điệu cười vì thực hiện được âm mưu, còn cả âm thanh mị hoặc mà tùy ý của anh, anh nói: “Anh muốn hôn em.”
Không cho!
- “Có được hay không?”
Không được!
- “Hôn một cái.”
Nửa cái cũng không được!
Liếc thấy thái độ của anh cũng không cứng rắn, chỉ cười mà như không cười giương khóe môi, đã khiến cả người cô nóng bừng, tai phải vì hơi thở của anh mà nhồn nhột, bả vai run rẩy rụt lại một cái, vội vàng co người chạy tới bên kia ghế đá.
Thấy anh ép mặt tới gần, cô nhắm mắt lại, vẫn còn đang cân nhắc có nên dứt khoát hi sinh anh dũng hay không, lại nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, khi mở mắt ra thì thấy anh lui về.
Rồi anh lại cúi đầu dùng gạc cẩn thận dán vào miệng vết thương của cô, hỏi lại lần nữa: “Còn đau không?”
“…” Lui về rồi.
Rốt cuộc cô thở dài một hơi.
Ừm, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, lại mơ hồ cảm thấy có một chút … mất mát?
Cùng với cảm giác nóng rực trên mặt, còn có loại đau nhói do cồn i-ốt thấm vào vết thương, đều làm cho cô cảm thấy đủ loại kích thích, sau lưng cũng rịn ra mồ hôi.
Hơi nóng.
Cô khẽ hé miệng muốn nói gì đó, lại không có cách nào phát ra âm thanh, vừa hít sâu để bình ổn lại các cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, anh lại giống như lơ đãng ngẩng đầu lên, cặp mắt trong suốt nhìn cô một cái, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ.
Cô chợt ý thức được…
Anh đang trêu cô… Không, đây là đùa giỡn! Là vô lễ!
Bỗng dưng Thường Tiếu có mấy phần không vui, quang minh chính đại trừng mắt liếc anh một cái, rụt chân lại.
Dư Phi thấy vết thương đã xử lý xong, vỗ vỗ quần đứng dậy, thong thả ung dung ngồi xuống cạnh Thường Tiếu.
Cô làm như không để ý, dịch sang bên cạnh ba phần.
Anh cũng tiến tới ba phần, không hề nao núng.
Cho đến khi không còn chỗ để lùi, cô mới nghẹn giọng gọi: “Dư Phi!”
Anh liền ngừng lại, cứ duy trì tư thế thân mật như vậy, ngẩng đầu nhìn trăng thanh gió mát.
Tàn thử thiền thôi tận, tân thu nhạn đới lai*.
(*Trích bài thơ “Yến tán” của Bạch Cư Dị, Ngô Văn Phú dịch là “Tiếng ve giục cuối hè, nhạn chở mùa thu tới”.)
Đột nhiên anh nhẹ nhàng nói: “Đến mùa thu rồi.”
Cô cũng nhìn lên theo anh, mặc dù không nhìn ra lí do, nhưng vẫn gật đầu một cái, hưởng thụ một chút sự yên tĩnh của hai người.
“Muốn bỏ trốn không?” Anh không nhìn cô, lời nói nhẹ nhàng mang ý cười.
“Không muốn.” Cô tự nhiên quyết đoán từ chối, lòng lại vì lời nói nửa thật nửa giả của anh mà hơi gợn sóng. Rồi sực nhớ ra gì đó, hơi quẫn, nói: “Anh không được nhắc lại Tiểu Mỹ và Anh Tuấn nữa.”
Anh chỉ cười không nói, sau một lát lại nói: “Từ xưa mỹ nhân xứng anh hùng.”
Cô bĩu bĩu môi: “Mỹ nhân không chỉ có một người, anh gấp thay anh hùng cái gì?” Nói xong lại thêm vào một câu không thể nghe thấy: “Mỹ nhân cũng không nhất thiết phải chờ câu nói của anh hùng…”
“Ừ, đúng vậy nhỉ.” Anh thản nhiên đồng ý, lâm vào một hồi trầm mặc suy tư, bỗng dưng nâng khóe môi: “Sinh nhật em muốn quà tặng gì?”
Cô hừ một tiếng, mới đột nhiên nhớ ra sắp tới sinh nhật, nhưng mà vẫn còn một tháng nữa, không vội.
Ngẫm lại sinh nhật trước mới vừa hôm qua, mà nay thời gian trôi qua, cứ như vậy lại già thêm một tuổi. Năm trước anh cũng không hỏi cô việc này, thường thường đều có chuẩn bị trước, năm qua năm, luôn làm cho cô kinh ngạc vui mừng.
Thanh mai trúc mã là như vậy, quen thuộc chẳng muốn thay đổi.
Càng nghĩ, lại càng tò mò vì sao anh hỏi như vậy, suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì, xe, phòng, tiền bạc.”
Anh khẽ cười.
“Anh hỏi em như vậy, là có quà đặc biệt muốn tặng?” Đương nhiên cũng nhớ sinh nhật của anh, gặp nhau là duyên, chung đụng là phần, hiểu nhau là phúc, cô thỉnh thoảng cũng cảm thấy may mắn vì quen biết anh. Anh lớn hơn cô nửa năm, sinh ra ở mùa hoa nở xuân về.
“Em.” Anh cố tình dừng lại, mới nói tiếp: “… Đoán.”
“Ừm…” Cô chưa dò được ý của anh, chu mỏ: “Thần thần bí bí… Không được, em phải đòi giá cao trước!”
Anh cười không nói.
Ngàn vàng khó mua được trái tim, em đâu chỉ ngàn vàng đâu, ngốc ạ.
Lại ngồi một lúc lâu.
Bỗng một hồi gió đêm thổi qua, Thường Tiếu chà xát hai tay, vuốt vuốt lỗ mũi, cảm giác hơi lạnh, anh nghiêng nhìn cô một cái, đứng dậy, làm lại tư thế nửa ngồi lúc nãy, ý bảo cô trèo lên lưng.
“Không cần...” Cô mới vừa nói xong, không biết vì sao lại cảm nhận được sự cố chấp của anh, người liền úp sấp lên lưng anh, cô bỗng dưng cười cười, nói: “Dư Phi, anh đã già rồi còn cõng em, eo có mỏi không?”
Anh lắc lắc đầu, nhưng lại nói: “Mỏi.”
Cô bóp chặt cổ anh, kêu to: “Không cho phép mỏi!”
Anh cười.
Anh cõng thẳng một đường đến dưới lầu mới thả cô xuống, xoay người lại nhìn cô, chợt đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn đến tai của cô, ánh mắt nhu hòa.
Thường Tiếu không khỏi hơi thất thần. Hôm nay Dư Phi đúng là hơi khác với ngày thường, ban đầu cô cho rằng anh ít nhiều sẽ nói tới tiết mục kịch tối nay, nhưng giờ trực giác phụ nữ mách cho cô, không thể nhắc đến… Ừ, vậy thì không nhắc.
Ý thức được cử chỉ của anh quá thân mật, Thường Tiếu khẽ vội vàng lùi lại một bước, căng thẳng, dù sao cũng hơi lúng túng.
Là anh em, anh em tốt đó!
Dư Phi cũng không để ý, chỉ nhìn cô thật sâu, đột nhiên gọi: “Thường Tiếu.”
“Vâng…?”
… âm cuối, bỗng dưng bị che mất…
Bàn tay chạm tóc vừa nãy bỗng chuyển xuống nâng má trái của cô, vừa lúc cô đang ngẩng đầu trong nháy mắt, nghiêng người xuống, hôn tới đây.
Ừ, môi chạm môi, xúc cảm chân thật.
Có lẽ gió đêm làm cho môi anh hơi lạnh, cô nghĩ.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, mổ nhẹ liền ngừng lại, nhưng chân chân thật thật để cho cô cảm nhận được, nhẵn nhụi mà mềm mại.
Sau đó hắn đứng thẳng người, nhìn cô vẫn đang bất ngờ mơ màng, lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Ừm, quả thật lại ôm cô vào lòng.
Bên tai vang lên lời nói mang theo ý cười nhẹ nhàng của anh: “Ban đêm phải nhớ anh đấy, Thường Tiếu.”
Nhớ ai cơ?
Cô còn chưa hỏi rõ ràng, anh đã rời đi, trước khi quay người thì cúi đầu nhìn cô.
Thường Tiếu hoảng hoảng hốt hốt nhìn theo anh rời đi.
Anh hôn cô. Thời điểm đi vào kí túc xá cô bắt đầu nhìn thẳng chuyện này.
Không sai, anh thật sự hôn cô.
Thường Tiếu sờ sờ cánh môi từ từ đi lên cầu thang.
Khi móc chìa khóa mở cửa, cô cố ý va đầu vào ván cửa một phát, lặp lại tự hỏi mình là không phải đang nằm mơ.
Thấy đau, không phải là mộng.
Lúc vào cửa, chỗ lồi cạnh cửa móc vào váy, cô gỡ ra lưu loát, lại mở máy tính, đầu óc vẫn ong ong mơ hồ.
Lúc khởi động máy tính, tiếng Windows khởi đông máy nhắc nhở cô Thiến Thiến và Dung Lan vẫn chưa về.
Cô nghĩ cần phải làm gì đó phân tán lực chú ý, bèn mở phim kinh dị kinh điển lưu trong máy tính.
Cũng không mở đèn.
Nhìn nhìn mở đầu, cô đã cảm thấy không thú vị, ngay lập tức chiếu toàn màn hình, tua nhanh.
Lúc nhìn thấy quỷ trước màn hình từ từ bò về phía mình, cô không duyên cớ bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ… Cô thế mà cảm thấy gương mặt dài trắng toát này thật tốt thật đáng yêu... = =~
Gặp quỷ.
Hừm… Thật đúng là gặp quỷ.
**
Dư Phi đi một đoạn thì quay đầu lại, sau đó xoay người, nhìn ánh đèn mỗi tầng của kí túc xá, cả tòa kiến trúc đứng sững trong bóng tối, lại có loại yên tĩnh sau khi huyên náo.
Chỗ này đã không thấy được cô.
Đợi cô chủ động liên lạc, thời gian trôi qua rất chậm, một ngày mài thành từng giờ từng giờ, lại chia thành một phút lại một phút khác.
Nhưng thì ra, cô không lệ thuộc vào hắn như trong tưởng tượng.
Tối nay cô sẽ đi xem diễn kịch, anh biết. Đối với kiểu hoạt động này, cô luôn luôn ham thích, không bao giờ bỏ qua.
Đợi cô ở chỗ cũ, nhìn cô xuống lầu. Anh cũng cảm thấy kỳ quái, biển người mịt mờ, anh đều có thể ở trong đám người dễ dàng bắt được bóng dáng của cô.
Hôm nay cô mặc váy, anh biết, không phải vì anh.
Cho nên cũng không tiến lên, một đường theo phía sau cô đi vào hội trường, thấy cô không cảnh giác tẹo nào, không khỏi thở dài cô đối với bên ngoài, vẫn không hề phòng bị.
Cả buổi tối cô đều cười, có vẻ rất vui vẻ rực rỡ, ánh mắt cũng từ đầu đến cuối rơi trên sân khấu.
Thời điểm cái trên kia ra sân, cô càng cười đến điên cuồng.
Anh ôm ngực đứng cách cô không xa, dựa vào tường của lối đi nhìn cô, anh vẫn cảm thấy cô sẽ quay đầu nhìn anh, đang đợi cô phát hiện ra anh.
Nhưng không phải.
Anh có lẽ quá tự tin vào bản thân.
Mấy ngày nay anh lấy truyện “Anh hùng mỹ nhân” cô đăng trên mạng đọc cẩn thận một lần, mới phát hiện có lẽ anh đã bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ quan trọng.
Anh cho rằng, ước nguyện ban đầu của cô có lẽ là lấy Anh Hùng vì nam chủ, chỉ là vì cái gì đó, mà lựa chọn Anh Tuấn…
Nhưng dù sao vẫn là tiểu thuyết, kết cục có thể sửa.
Lúc nhìn cô đi lên tặng hoa, anh không căn cớ không vui, ít nhất cô gái anh thích, không nên tặng hoa tươi cho một tên không liên quan.
Lúc mất điện, anh không ngờ cô bị ngã.
Luôn nói đáng đời cô, cũng không nên làm bị thương mình.
Nàng viết trong văn - tình yêu không có tuyệt đối, mỹ nhân không nhất định xứng anh hùng.
Có lẽ, là nên ra tay trước chiếm được lợi thế.
Từ xưa mỹ nhân xứng anh hùng đấy, Thường Tiếu.
Hơn nữa, thật ra thì anh còn rất anh tuấn, Thường Tiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook