Đóa Hướng Dương Của Anh
-
1: Lần Đầu Tiên Gặp Gỡ
Tháng 9, ánh nắng chói chang trong tiết trời nóng bức.
Sau đó những cơn gió nhẹ thổi đến làm dịu đi khí trời oi nóng khó chịu.
Hôm nay các trường đại học trên cả nước bắt đầu chào đón tân sinh viên, trường Đại học A cũng không ngoại lệ, là trường đại học tốt nhất cả nước, lúc này trong khuôn viên trường đông đúc sinh viên đến từ khắp nơi trên cả nước, tất cả tụ họp lại đây và bắt đầu một cuộc sống sinh viên đại học vô cùng mới mẽ.
Tám giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu không ngừng.
Thiếu niên nằm trên giường vẫn cuộn mình trong chăn ngủ say sưa, một chân ló khỏi chăn, lộ ra làn da trắng nõn như ngọc không tỳ vết, đôi chân ấy thon dài thẳng tắp.
Tiếng đồng hồ báo thức làm xao động cơn buồn ngủ của người trên giường, khiến cậu ló mặt ra khỏi chăn, đó là một khuôn mặt rất xinh đẹp và tinh xảo, cậu có đôi mắt hạnh xinh xẻo, còn có một nốt ruồi nho nhỏ trên chiếc mũi cao thẳng, đôi môi thì đỏ mọng thu hút.
Bởi vì cuộn mình trong chăn bông nên sắc mặt cậu trở nên đỏ ửng, khuôn mặt tròn trịa vẫn còn vươn nét trẻ con.
Lúc này cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, lẩm bẩm gì đó rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Vài phút sau, cánh cửa phòng được mở ra.
Người đi vào là một mỹ nhân có mái tóc xoăn dài bồng bềnh, người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, gương mặc mộc không hề trang điểm nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, khuôn mặt người phụ nữ cùng thiếu niên ngủ trên giường có đôi nét giống nhau, nhưng người phụ nữ mang nét đẹp dịu dàng hơn.
Người đó bước đến bên giường, vỗ nhẹ vào chăn bông, nhẹ nhàng nói: "Bé con, dậy đi.
Hôm nay là ngày khai giảng đại học của con, con bị muộn rồi đó."
Sau đó người phụ nữ vén chăn bông lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, người phụ nữ nghĩ thầm: "Con trai mình sao lại dễ thương, xinh đẹp như vậy chứ." Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên từ từ mở mắt ra, nói: "Con dậy ngay mẹ ạ, mẹ có thể ra ngoài rồi."
Người phụ nữ sờ đầu con trai, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, cậu thiếu niên nhanh chóng tắm rửa, cậu mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh nhạt, mang một đôi giày vải màu trắng đơn giản.
Nhìn mình trong gương, cậu không khỏi mỉm cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt lộ ra đẹp lạ thường.
Bạch Khinh Thuật nhìn thấy con trai mình đi ra, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh thoát, nói: "Con yêu, hôm nay con rất đẹp." Thiến niên có hơi thẹn thùng nói: "Bởi vì ba rất đẹp trai nên con mới thừa hưởng nét đẹp từ ba đó."
Người đàn ông thấy con trai mình rất đáng yêu hoạt bát, ông nhẹ nhàng nói: "Hôm nay ba đã hoãn cuộc họp ở công ty, ba và mẹ sẽ đưa con đến trường."
Thiếu niên lắc đầu, xua tay nói: "Ba, mẹ, con đã 17 tuổi rồi, con sẽ tự đi."
Bạch Khinh Thuật cùng vợ Phương An Mộc đưa mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự bất đắt dĩ và dung túng trong đôi mắt đối phương.
Bạch Tĩnh An nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó cẩn thận kiểm tra những thứ cần thiết trước khi đi ra ngoài.
Hôm nay có rất nhiều người đến trường báo danh, cậu không muốn chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm, vì vậy đi taxi là lựa chọn tốt nhất, chỉ mất 20 phút để đến trường, rất thuận tiện.
Điều kiện gia đình Bạch Tĩnh An rất tốt, bố cậu là chủ tịch công ty còn mẹ cậu là nhà thiết kế, nên tiền tiêu vặt của cậu chưa bao giờ bị hạn chế mà còn được cho thêm, vì vậy cậu giống như một kho bạc nhỏ, hơn thế số tiền lại rất khả quan, còn có tiền lì xì mỗi năm.
Vì thế có thể nói cậu là một "cường hào" nhỏ.
Lúc lên xe, tài xế không khỏi có chút kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt và vẻ ngoài ưa nhìn luôn khiến người khác ấn tượng của cậu, tài xế nhiệt tình hỏi: "Đến Đại học A báo danh phải không?" Bạch Tĩnh An lịch sự đáp lại: "Dạ", con trai tài xế hình như trạc tuổi với cậu nên hai người tán gẫu suốt dọc đường.
Thành phố A là thành phố lớn, xe cộ đông đúc, nên 8, 9 giờ sáng là thời điểm ùn tắc nhất, vì thế xe chỉ đi được một lúc thì phải dừng lại.
Nhìn hàng xe dài, Bạch Tĩnh An hơi nhíu mày, mặc dù vẫn chưa đến giờ báo danh nhưng cậu vẫn muốn đến sớm để làm quen với ngôi trường đại học mà mình sẽ học trong suốt 4 năm.
Cậu chống cằm ngẩn ngơ, vô thức nhìn ra ngoài cửa xe.
Vì vậy, cậu không hề hay biết người đàn ông ở phía xe đối diện đang nhìn cậu chằm chằm.
Trong mắt người khác, bộ dáng của cậu chính là một thiếu niên vô cùng đẹp đẽ, cậu hơi bĩu môi, má phồng ra giống như cá nóc nhỏ vô cùng đáng yêu, người ở xe bên cạnh đang nhìn cậu là Nhiễm Mộ Húc.
Anh hôm nay tham dự một cuộc họp quan trọng, nhưng lại bị kẹt xe, anh có đôi lông mày sắc nét, sống mũi cao và đôi môi mỏng, tâm trạng của anh lúc này đang rất tệ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác chớ đến gần.
Thư ký Trương bên cạnh run rẩy tránh sang một bên, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn vào nhóm Wechat của công ty.
Thư ký Trương: Chủ tịch lại tức giận, tôi ở bên cạnh động cũng không dám động, bi thương quá đi...!
Thư ký Lý: Thế à, lát nữa đến công ty chúng ta lại bị mắng.
Quản lý Vương: Chủ tịch, anh ấy thật dữ tợn, sợ hãi thật ấy.
Nhân viên Tôn: Cậu còn dám xài điện thoại sao, chủ tịch mà phát hiện thì cậu chết chắc đó.
Thư ký Vương đọc tin nhắn mà trong lòng phát run, cậu ngước mắt lên thì phát hiện vị chủ tịch có vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi đang nở nụ cười, trong lòng cậu càng sợ hãi hơn, mặc dù Chủ tịch cười lên rất đẹp nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy như ngàn đao phóng ra, có thể nhìn ra chủ tịch đang nhìn cậu thiếu niên đang ngồi ngẩn ngơ trong xe bên cạnh.
Thư ký Vương phát hiện chủ tịch nhìn chăm chú không chớp mắt, trong lòng thở dài nghĩ "một nhát đao rơi xuống đầu rồi".
Sau đó lại gửi tin nhắn vào nhóm wechat công ty.
Thư kí Vương: Chủ tịch đột nhiên mỉm cười, đang nhìn một cậu thiếu niên rất dễ thương, cậu ấy hết sức đẹp đẽ có thể so sánh với vẻ ngoài của một ngôi sao hạng A.
Mọi người đọc được tin tức này đều rất ngạc nhiên.
Nhân viên A: Cây sắt vạn năm đã nở hoa sao?
Nhân viên B: Chủ tịch thật sự đã cười khi nhìn người khác à?
Nhân viên C: Tôi cũng muốn nhìn thấy người thiếu niên ấy để mở mang tầm mắt.
Nhân viên D: Cậu thiếu niên ấy thật sự rất đẹp sao.
Nhân viên D: Thiếu niên mỹ nam luôn đẹp.
Thư ký Vương xem bọn họ phát biểu, sau đó không ngừng nhắc nhở, "Chủ tịch sắp tới công ty, đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu chưa?"
Những người trong nhóm chat không khỏi lặng lẽ khóc than, vừa nghe được tin tức chấn động như vậy, không ngờ Thư ký Vương lại ném bọn họ xuống vực sâu.
Thư ký Vương thấy nhóm chat không ai lên tiếng, vì vậy lập tức đóng khung chat, kiểm tra đối chiếu tài liệu, để chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho cuộc họp, bởi vì nếu sai sót sẽ bị trừ tiền thưởng, tiền như mạng sống, huống chi lãnh đạo như một con cọp lớn.
Bạch Tĩnh An định thần lại, phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình, vì thế cũng hướng tầm mắt nhìn vào người đối diện, đối phương có vẻ ngoài ưu nhìn rất có khí chất, nổi bật giữa đám đông, có thể nhìn ra đó là diện mạo của một người thành đạt, cậu lập tức thay đổi vẻ mặt, dáng vẻ cũng nghiêm chỉnh hơn.
Cậu không biết tại sao đối phương lại nhìn mình, nghĩ thầm, cậu quyết không mất đi phong độ và chú trọng hình tượng trước mặt người khác, cho nên dù trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng cậu vẫn gật đầu, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng chào hỏi, kèm theo nụ cười ngọt ngào.
Nhiễm Mộ Húc không ngờ đối phương sẽ quay đầu lại nhìn, bởi vì anh thật sự không biết ánh mắt của bản thân vô cùng nóng bỏng khiến cho đối phương phải chú ý đến.
Anh nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như hoa hướng dương của cậu thiếu niên, nụ cười rạng rỡ mang đến cho người khác cảm giác vô cùng ấm áp và thu hút.
Anh không nhịn được cong khóe miệng, trái tim trong lồng ngực đập nhanh từng hồi, trong suốt 27 năm cuộc đời tim anh chưa bao giờ đập rộn ràng như lúc này.
Anh đang chuẩn bị đáp lại nụ cười của thiếu niên thì lúc này xe cộ lại chậm rãi di chuyển, hình ảnh tươi đẹp rạng rỡ biến mất trong tầm mắt, anh cảm thấy buồn rầu vô cùng vì đã không để lại ấn tượng tốt cho người kia.
Bạch Tĩnh An cũng không để tâm đến chuyện này, người kia khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng quá lạnh lùng nên cậu cũng không cảm thấy hứng thú.
Trong cuộc đời, ai cũng sẽ gặp vô số người xa lạ, họ không quen thuộc nhau nên vô tình gặp thì cũng nhanh chóng tách rời.
Bạch Tĩnh An xuống xe, nhìn cơ ngơi đồ sộ của trường đại học A, cảm thán: "Chà, không hổ danh là trường đại học tốt nhất." Năm thứ ba trung học, cậu nghĩ sẽ ghi danh vào trường đại học này, hiện tại đứng ở đây trong lòng cậu có chút kích động.
Nhìn xung quanh phụ huynh đưa con em đến, trong lòng cậu cảm thấy tự hào vì bản thân tự đến một mình.
Vừa bước vào cổng trường, cậu đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, có đánh giá, có kinh ngạc, có ghen ghét, cậu từ lâu đã quen với chuyện này.
Từ nhỏ, cậu luôn là người đẹp nhất lớp và cũng là kiểu con nhà người ta.
Cậu đi thẳng đến văn phòng báo danh trong trường.
Lúc này, vài cô gái xinh đẹp đi tới, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói: "Cậu là tân sinh viên sao, cần chúng tôi hỗ trợ không.
Cậu học chuyên ngành nào vậy, chắc cậu chưa quen, để chúng tôi đưa cậu đi nhé?"
Đối diện với ánh mắt của những người xung quanh và sự nhiệt tình quá mức của đàn chị, cậu bình tĩnh có chút ngượng ngùng mỉm cười: "Dạ được."
Tiếp nhận ý tốt của đàn chị, chưa đến nữa tiếng cậu báo danh xong tại Học Viện Mỹ Thuật, sau đó thoát khỏi sự nhiệt tình quá mức của đàn chị, cậu thầm nói: "Đàn chị nhiệt tình quá đi, suýt nữa thì có thêm kết giao thêm chị gái rồi."
Nghe đến kí túc xá của trường, cậu có chút tò mò về những người bạn cùng phòng sẽ ở cùng suốt bốn năm đại học, vì thế cậu tìm đến kí túc xá, lúc đến 3 người bạn cùng phòng đã có mặt ở đó.
Theo phép lịch sự cậu lên tiếng chào hỏi trước, "Xin chào, mình là Bạch Tĩnh An."
Ba người kia trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cảm thán: "Không ngờ bạn cùng phòng lại đẹp trai như vậy, còn có hy vọng tìm được bạn gái sao, giờ đổi trường không biết có kịp không."
Chàng trai cao gầy, đeo kính lên tiếng, "Mình tên là Tiên Dư", sau đó một chàng trai cao tầm 180cm, nói "Tên tớ là Lý Tráng" chàng trai còn lại trông có vẻ thanh tú, nhỏ nhắn, nói: "Tên tớ là Giang Tri Âm, rất vui được gặp mọi người."
Những người khác đã sắp xếp xong chỗ ngủ, hiện tại vẫn còn dư một chiếc giường đơn, trường đại học có vỏ chăn đệm nhưng yêu cầu sinh viên tự mình bọc vào, Bạch Tĩnh An có chút buồn rầu, 17 năm qua cậu chưa từng làm việc này.
Không phải bản thân cậu lười biếng mà là vì ba mẹ quá cưng chiều cậu, nên ngoài việc học ra cậu không hề biết làm việc nhà.
Có lần cậu tự mình xuống bếp, kết quả bị vết thương nhỏ ở tay khiến cho mẹ cậu đau lòng không thôi.
Lúc đó, cậu nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, làm nũng nói: "Con không sao, vết thương nhỏ này cũng cần phải đến bệnh viện, nếu không sẽ không mau lành đâu ạ."
Mẹ Phương bị cục cưng chọc cười, dịu dàng nhìn cậu: "Con là đứa bé mà thượng đế đã ban tặng cho mẹ.
Mẹ đã sinh ra con trong sự mong đợi và hạnh phúc.
Mẹ mong con luôn được hạnh phúc mà không bị bất cứ thương tổn nào."
Bạch Tĩnh An lúc đó mới nhẹ giọng nói: "Mẹ nuôi dưỡng con như vậy là quá cưng chiều, sau này con dâu mẹ bất mãn thì phải làm sao?"
Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cậu, nói: "Mẹ hi vọng con luôn được vui vẻ, cũng mong con sau này sẽ tìm được một người luôn chiều chuộng con, yêu thương con.
Ba và mẹ sẽ luôn đồng hành cùng con, cưng chiều con, yêu thương con và là chỗ dựa vững chắc của con." Cậu nhẹ nhàng ôm mẹ và khẽ nói: "Con yêu mẹ nhiều lắm."
Sau đó, Bạch Tĩnh An bị cấm túc làm việc nhà, mặt khác những người bạn cùng phòng thấy cậu đứng ngẩn ra không biết phải làm sao thì họ đều cùng chung khẳng định, nhất định ở nhà cậu là cục cưng được nuông chiều.
Lý Tráng là người phương bắc, tính tình thẳng thắn, cho nên trực tiếp nói: "Cậu không biết làm phải không?" Bạch Tĩnh An bị giọng nói của đối phương kéo lại ý thức, lại phát hiện đang hỏi chính mình, khiến da mặt mỏng của cậu trở nên ửng đỏ, lúng túng nói: "Tớ chưa làm bao giờ, mọi người có thể giúp tớ không, tớ cũng muốn học hỏi."
Bạn cùng phòng nhìn cậu, cảm thấy cậu vô cùng dễ thương, nghĩ đến đứa em nhỏ ở nhà, sự cưng chiều trong lòng bỗng dưng trỗi dậy, nhiệt tình đến giúp cậu.
Lúc này mọi người cùng nhau nói chuyện trao đổi, Bạch Tĩnh An và Giang Tri Âm là người địa phương sống ở thành phố A, Lý Tráng đến từ Thành phố C và Tiên Dư đến từ Thành phố B.
Sau đó có người tò mò hỏi tuổi của cậu, cậu là người nhỏ tuổi nhất, họ đều cảm thấy cậu là em nhỏ, lại rất ngoan ngoãn, nên đổi cách xưng hô gọi cậu là An An, cuối cùng mối quan hệ bạn cùng phòng của họ được thiết lập, Lý Tráng là anh cả, Tiên Dư là anh hai, Giang Tri Âm là anh ba, còn cậu là em út nhỏ nhất.
Bởi vì lãnh đạo yêu cầu mọi người cùng nhau tập hợp, sau đó thu dọn hành lý gọn gàng rồi cùng nhau lên lớp báo danh, các phòng học đều rôm rả nói chuyện, sinh viên đến từ khắp nơi rất tò mò tìm hiểu.
Lúc Bạch Tĩnh An bước vào lớp, hầu hết mọi người đều chăm chú nhìn cậu, một số cô gái trong lớp bắt đầu si mê.
Nữ sinh viên tóc ngắn đẩy vai cô gái bên cạnh, nói: "Ôi, ôi, thật dễ thương, thật xinh đẹp, không nghĩ tới ban của chúng ta lại có một nam sinh viên đẹp đến như vậy."
Cô gái khác đồng tình lên tiếng: "Huhu nhìn khuôn mặt trắng trẻo còn đẹp hơn con gái của cậu ấy kìa, hoa khôi chính là cậu ấy đấy!" Người xung quanh đều im lặng đồng ý với câu nói này.
Bạch Tĩnh An và bạn cùng phòng ngồi vào chỗ, cậu lấy tay chống cằm và bắt đầu ngẩn ngơ, cô gái nọ lấy điện thoại ra chụp được khoảng khắc đó của cậu, ánh nắng trên cửa sổ chiếu lên gương mặt cậu, nổi bật nụ cười trong sáng, xinh đẹp động lòng người.
Nữ sinh thấy bức ảnh đẹp đến mức không thốt nên lời, trong lòng thầm nghĩ tại sao Nữ Oa lại bất công trong việc tạo hóa như vậy chứ? Sau khi được cảm thán, cô gái lập tức đăng bức ảnh này lên mục "Những con người đẹp động lòng người" trên baidu, không ngờ đến bức ảnh này nhận được vô số lời cảm thán, tỏ tình, gây ra một cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi.
Lầu 1: Thật sự có người đẹp đẽ đến vậy sao?
Lầu 2: Đây thật sự là người thật sao, cậu ấy học lớp mấy vậy?"
Lầu 3: +1
Lầu 4: Liếm màn hình, đẹp quá đi, cậu ấy chính là nam thần trong lòng tôi.
Lầu 5: Đẹp trai và trắng trẻo quá, tôi thực sự muốn gặp người thật.
............!
Lầu n +, woo woo woo, rất thích em ấy, muốn rinh em ấy về.
Mọi người đều cảm thán, vẻ đẹp này chỉ muốn ôm về nhà giấu đi.
- ----------------------------------------
Lời tác giả: Truyện có chút dông dài, mong các chị em thông cảm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook