Đóa Hoa Tội Lỗi
-
Chương 9: Như bắt đầu cũng như kết thúc (09)
Ngọn lửa được bàn tay nóng bỏng của anh thắp lên trên người khiến cô phải gắng gượng không kêu thành tiếng mà chỉ có tiếng thở hổn hển, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, phòng của bà ở ngay bên dưới.
Trước ngực thoáng lạnh, tối nay cô mặc chiếc váy ngủ có chất liệu vô cùng mềm mại, chất liệu của loại đồ ngủ này khiến hàng cúc trên váy rất dễ bung, Mục Hựu Ân vội vàng mở mắt ra, đập vào mắt chính là chính áo lót in hình quả dâu tây của cô, quả nhiên, cúc váy ngủ của cô tự động bung ra rồi.
Một bóng đen phủ lên mặt cô, An Thác Hải lại gần cô, ánh mắt của anh rơi xuống trên chiếc áo lót của cô.
Lần này hỏng rồi, Mục Hựu Ân có loại kích động muốn đập cho mình một cái: Xem mày mặc cái thứ ấu trĩ gì này!
Saina nói phụ nữ mà mặc loại áo lót in hình là tối kỵ, bởi vì mấy cái họa tiết vớ vẩn đó sẽ làm cánh đàn ông tụt hứng vào lúc quan trọng.
Muốn cài lại những chiếc cúc đã bung ra, tay vừa đưa lên trước ngực đã bị anh nắm lại trong lòng bàn tay, giọng anh khàn khàn: "Em có thể không? Hửm?"
Cô còn đang đắm chìm trong hối hận nghe thấy lời này có chút ngẩn ngơ: "A... Thác?"
"Anh sẽ cẩn thận!" Giọng nói của anh rất khẽ khàng.
Cảm nhận được ý tứ sau câu nói này khuôn mặt Mục Hựu Ân bỗng chốc đỏ bừng, tối qua là thứ bảy, mới cách có một ngày... anh sợ cô không chịu nổi anh.
Cô gật đầu mà không dám nhìn anh, hơi thở của anh càng nặng nề hơn, buông tay cô ra, gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu cô xuống, mái tóc nhẹ buông lơi, anh cẩn thận vén mái tóc của cô về phía sau, ngón tay xuôi theo thái dương dần xuống dưới, khẽ lướt qua vành tai cô, dọc theo cần cổ, dừng trên cúc áo thứ ba chưa bị bung ra, cởi ra, đợi đến khi ngón tay của anh định cởi chiếc cúc thứ tư ra Mục Hựu Ân mới ý thức được một chuyện.
"Làm ở đây sao?" Cô cúi gằm mặt.
"Ừm." Anh trả lời bằng âm mũi.
Chiếc cúc thứ tư bị cởi ra, váy ngủ mềm mại khẽ trượt từ bả vai sang hai bên, dừng lại ở ngực cô, anh lại nhích lại gần cô hơn, nơi đầy đặn của cô gần như sắp chạm vào lồng ngực anh, áo lót hình quả dâu tây ôm lấy hai phần ba bầu ngực của cô.
Giây phút này Mục Hựu Ân có chút vui mừng vụn vặt, trông vậy mà cô cũng có chút quyến rũ đấy chứ, chính là vòng eo của cô, vòng eo của cô khiến bộ ngực không được to lắm của cô trở nên cân xứng, chính là chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ, nên lần đi nhà tắm đó Saina lại nói một câu: "Mục Hựu Ân, cô khiến tôi bất ngờ đấy."
Cho dù cô cố gắng không để mình trông có vẻ khoa trương, nhưng nơi lộ ra vẫn nhấp nhô kịch liệt, trắng đến lóa mắt, ngón tay thon dài của anh bao trọn lấy nó, dừng lại chốc lát rồi đi tìm móc khóa, chiếc áo lót rơi xuống sàn gỗ, gần như ngay lập tức Mục Hựu Ân liền dùng tay che trước ngực mình, bàn tay khác vô thức mà vén mái tóc ở sau lưng che lại trước ngực, tóc của cô vừa vặn dài đến trước ngực.
Anh nghiêng người hôn lên vành tai trái cô, khẽ ngậm lấy, theo bàn tay đang chạm vào sau lưng cô Mục Hựu Ân liền muốn nằm xuống, lúc nhận ra ý định của cô, anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Hựu Ân, anh muốn..."
Sau đó, anh dùng hành động của mình để nói lên ý muốn của anh.
Anh tựa lưng vào tường, tay nắm eo cô, ánh mắt chăm chú, gò má cô như sắp nhỏ ra máu, cô ngồi trên người anh hai tay khoác lên vai anh, một bên ngực bị những lọn tóc che khuất, một bên hoàn toàn lộ ra, đỉnh ngực khẽ cọ lên lồng ngực của anh, ánh đèn màu vàng ngà vẽ lên đường nét trọn trịa đầy đặn, những bộ phận khác ẩn mình trong bóng tối, cô giạng chân sang hai bên người anh, tạo thành tư thế nửa quỳ.
Bây giờ cô vô cùng căng thẳng, cô chưa bao giờ làm việc này, An Thác Hải cũng chưa bao giờ yêu cầu như vậy, vì căng thẳng nên cô không làm theo bước tiếp theo, dù nơi chạm vào cô đã cứng rắn như sắt, dù cô cũng muốn cho anh đi vào, thế nhưng, cơ thể cô đang run rẩy không ngừng.
Nơi chạm vào cô vô cùng mạnh mẽ khiến cô muốn lùi bước.
"A Thác..." Giọng cô đầy vẻ đáng thương.
Nếu là lúc bình thường thì lúc này An Thác Hải nhất định sẽ buông cô ra, nhưng An Thác Hải của tối nay không giống như lúc bình thường, cô cảm thấy anh không có chút dáng vẻ muốn buông tha cô.
Anh khẽ cọ chóp mũi lên mũi cô, chầm chậm dọc theo gò má cô, khẽ đẩy những lọn tóc rủ xuống trước ngực cô ra, đợi đến khi bộ ngực của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt, ngón tay khẽ trêu đùa nụ hoa một bên, ngậm lấy một nụ hoa khác, dịu dàng mút mát.
Dường như bọn họ chưa từng nếm trải giây phút như vậy, cô nhắm mắt lại, không run rẩy cũng không sợ hãi nữa, cơ thể như hóa thành nước dưới sự mút mát của anh, sau đó cô nghe được giọng nói quyến rũ ấy.
"Ngoan, ngồi lên trên."
Quần jean của anh và quyển tạp chí đặt ở một bên, một góc đệm dựa lộ ra một góc áo lót dâu tây của cô, mái tóc anh còn vương đầy hương thơm của dầu gội, chiếc áo T-shirt còn mùi bột giặt trong lành, mái tóc của cô đã bị vén hết về phía sau, một vài lọn tóc hơi ngắn rủ xuống mặt cô, chiếc váy ngủ còn đang mắc lại trên eo cô, dưới chiếc váy ngủ là hai cơ thể quấn quít không rời.
Lúc mới đi vào rất đau, giống như dáng vẻ cô sợ hãi lúc trước, anh mạnh bạo hơn bất cứ lúc nào, sự mạnh bạo đó khiến cô không kịp thích ứng, anh hôn lên môi cô rồi lướt xuống xương quai xanh đến vành tai, dùng ngôn ngữ cơ thể liên tục vỗ về cô.
Lúc ngồi trên người anh rồi bắt đầu chuyển động, Mục Hựu Ân có một ý nghĩ rất ngu ngốc, phải biết rằng trần nhà của căn gác rất thấp, lỡ cô đập đầu vào trần nhà thì làm sao đây.
Sự thật là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Lúc cặp thỏ trắng trước ngực cô nhảy nhót càng lúc càng nhanh cũng không hề xảy ra chuyện mà cô vẫn lo lắng, chỉ là cô thật sự rất mệt, nhưng cô càng lưu luyến hơn, sự vui sướng như sắp nhấn chìm người ta kia, trong sự vui sướng đó còn mang theo ý nghĩ tự chứng minh bản thân: A Thác, anh xem, em không phải thủy tinh dễ vỡ, em cũng có thể làm rất nhiều những động tác có độ khó cao giống như rất nhiều người phụ nữ khác.
Nhưng một ngày nào đó khi cô lén tiết lộ cho Saina những động tác có độ khó cao của cô, cô nàng kia cười đến gập cả người.
Cuộc yêu trên căn gác này kết thúc với cái giá là cô gần như sắp hôn mê dưới người anh, sự thật chứng minh, lời của bác sĩ là có căn cứ khoa học.
Cuối cùng, cô nằm trên sàn gỗ tiếp nhận anh, anh nắm lấy eo cô làm điểm tựa, sự chuyển động của anh mạnh bạo hơn bao giờ hết, cô cắn răng, đôi chân quấn chặt lấy eo của anh, không để tiếng "A Thác" nghẹn ngào bật ra khỏi miệng, nhiều lần lúc anh chạy nước rút cô gần như muốn đầu hàng.
Cuối cùng, dịch thể nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Cả người anh nằm rạp trên người cô, cô ngẹn ngào: "A Thác."
Tiếng "A Thác" kia của cô khiến anh giật thót, lúc anh muốn gọi điện thoại cô gắng gượng kéo anh lại, sau đó anh đã hiểu, anh lấy khăn tắm quấn lấy cô rồi ôm cô vào phòng tắm.
Lúc cơ thể được ngâm trong dòng nước nóng Mục Hựu Ân thở phào một hơi, nếu An Thác Hải mà gọi điện cho bác sĩ thì cô hết hồn rồi.
Cuối cùng, Mục Hựu Ân yếu ớt vuốt ve khuôn mặt tràn đầy vẻ tự trách của An Thác Hải, nói: "Em nghỉ một lát là ổn thôi."
Thực ra cô muốn nói với An Thác Hải là, em xin lỗi.
An Thác Hải đã dùng hết khoản tiền tích góp lên người cô, An Thác Hải một tuần chỉ có thể muốn cô một lần, An Thác Hải không thể có được một nhóc con giống anh trong một khoảng thời gian rất lâu.
Bác sĩ nói với cô vì lí do cơ thể cô nên ít nhất trong vòng năm năm tới cô không có khả năng thụ thai.
Câu "Em xin lỗi" của cô còn chưa thốt ra, ngược lại An Thác Hải đã nói xin lỗi cô.
"Anh xin lỗi, rõ ràng biết..." Giọng nói của anh đầy vẻ tự trách.
Mục Hựu Ân vươn tay ra chặn môi anh lại.
Làn nước ấm áp khiến cô buồn ngủ, trong lúc mơ màng cơ thể cô được kéo ra khỏi nước rồi lọt vào tấm chăn ấm áp, trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng An Thác Hải nói với cô, tiếng nói đó rất khẽ rất nhỏ, dường như cô chỉ nghe thấy một câu.
"Chỉ có lúc này anh mới dám gọi em như vậy."
Gọi em, gọi em cái gì chứ? Mục Hựu Ân mơ hồ nghĩ.
Màn đêm càng sâu lắng, căn phòng hướng Tây Nam của ngôi nhà lưng chừng núi vẫn còn sáng đèn, trong căn phòng chỉ còn một chiếc đèn ngủ được bật lên, nữ chủ nhân có khuôn mặt tái nhợt đang say giấc nồng, ngồi bên cạnh cô là nam chủ nhân của căn phòng, người đàn ông cầm khăn bông cẩn thận lau tóc cho người phụ nữ, thỉnh thoảng anh sẽ nói vài lời với cô, giọng nói của anh nhỏ tới nỗi giống như sợ bị người khác nghe thấy vậy.
Cuối cùng, tóc cô đã khô, anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, sau đó rời khỏi căn phòng, đóng cửa phòng lại anh đến phòng khách tắt ti vi.
Cửa bên trái phòng khách có không gian hình vuông, từng bậc cầu thang bằng gỗ dựa vào tường, đi dọc theo cầu thang anh lên trên căn gác, căn gác bình thường luôn luôn gọn gàng lúc này có chút bừa bộn, thảm trải sản bị lệch khỏi vị trí ban đầu, vài quyển sách trên tầng cao nhất của giá sách rơi xuống đất, đệm dựa cũng bị vứt tán loạn.
Anh cúi người xuống, chuyển sách về vị trí cũ, kéo thảm trải sàn về vị trí chính giữa căn gác, xếp gọn mấy cái đệm dựa vào tường, bỏ chiếc áo ngực in hình quả dâu tây và quần lót vào trong sọt đựng quần áo.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng trên chồng tạp chí song ngữ Trung – Anh kia, chồng tạp chí có năm quyển, anh rút ra quyển thứ ba không thèm nhìn mà bỏ luôn vào trong sọt đựng quần áo, sau đó anh mang sọt đựng quần áo xuống nhà.
Sọt đựng quần áo được đặt trong nhà vệ sinh, anh cầm trong tay quyển tạp chí được lấy từ căn gác, một tấm danh thiếp khẽ rơi ra từ trong quyển tạp chí, anh nhặt tấm danh thiếp rơi xuống dưới chân lên, đây là một tấm danh thiếp màu bạc mạ vàng, tấm danh thiếp có song ngữ Trung - Anh, chủ nhân của nó có tên tiếng Trung là Bách Nguyên Tú.
Ngón tay khẽ búng tấm danh thiếp, anh nở nụ cười gian xảo, bỏ tấm danh thiếp vào trong túi áo, cầm quyển tạp chí ra ngoài sân.
Anh nhìn quyển tạp chí kia với ánh mắt chán ghét.
Tiếng bật lửa vang lên trong đêm khuya thanh vắng, ánh lửa của những trang giấy bị đốt cháy hắt lên mặt anh, cơn gió hướng Nam càng khiến ngọn lửa bùng cháy nhanh hơn.
Trên mặt bìa chưa bị đốt cháy, loáng thoáng có thể nhận ra đó là quyển tạp chí Y học nổi tiếng. Các chuyên gia có địa vị sẽ truyền tải triết lý y học của mình trên quyển tạp chí này, những triết lý đó người bình thường nghe như nước đổ đầu vịt, nghe xong liền quên gần hết, dù sao thì mấy thứ đó cách cuộc sống của họ quá xa, nhưng bọn họ phát hiện chưa đến vài năm, những triết lý mà họ cho là hoang đường đã được thực hiện, đồng thời được áp dụng vào cuộc sống.
"Trên thế giới này mỗi ngày đều có kỳ tích xuất hiện." Trong lòng kẻ mạnh đều tin tưởng chân lý như vậy.
Trước ngực thoáng lạnh, tối nay cô mặc chiếc váy ngủ có chất liệu vô cùng mềm mại, chất liệu của loại đồ ngủ này khiến hàng cúc trên váy rất dễ bung, Mục Hựu Ân vội vàng mở mắt ra, đập vào mắt chính là chính áo lót in hình quả dâu tây của cô, quả nhiên, cúc váy ngủ của cô tự động bung ra rồi.
Một bóng đen phủ lên mặt cô, An Thác Hải lại gần cô, ánh mắt của anh rơi xuống trên chiếc áo lót của cô.
Lần này hỏng rồi, Mục Hựu Ân có loại kích động muốn đập cho mình một cái: Xem mày mặc cái thứ ấu trĩ gì này!
Saina nói phụ nữ mà mặc loại áo lót in hình là tối kỵ, bởi vì mấy cái họa tiết vớ vẩn đó sẽ làm cánh đàn ông tụt hứng vào lúc quan trọng.
Muốn cài lại những chiếc cúc đã bung ra, tay vừa đưa lên trước ngực đã bị anh nắm lại trong lòng bàn tay, giọng anh khàn khàn: "Em có thể không? Hửm?"
Cô còn đang đắm chìm trong hối hận nghe thấy lời này có chút ngẩn ngơ: "A... Thác?"
"Anh sẽ cẩn thận!" Giọng nói của anh rất khẽ khàng.
Cảm nhận được ý tứ sau câu nói này khuôn mặt Mục Hựu Ân bỗng chốc đỏ bừng, tối qua là thứ bảy, mới cách có một ngày... anh sợ cô không chịu nổi anh.
Cô gật đầu mà không dám nhìn anh, hơi thở của anh càng nặng nề hơn, buông tay cô ra, gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu cô xuống, mái tóc nhẹ buông lơi, anh cẩn thận vén mái tóc của cô về phía sau, ngón tay xuôi theo thái dương dần xuống dưới, khẽ lướt qua vành tai cô, dọc theo cần cổ, dừng trên cúc áo thứ ba chưa bị bung ra, cởi ra, đợi đến khi ngón tay của anh định cởi chiếc cúc thứ tư ra Mục Hựu Ân mới ý thức được một chuyện.
"Làm ở đây sao?" Cô cúi gằm mặt.
"Ừm." Anh trả lời bằng âm mũi.
Chiếc cúc thứ tư bị cởi ra, váy ngủ mềm mại khẽ trượt từ bả vai sang hai bên, dừng lại ở ngực cô, anh lại nhích lại gần cô hơn, nơi đầy đặn của cô gần như sắp chạm vào lồng ngực anh, áo lót hình quả dâu tây ôm lấy hai phần ba bầu ngực của cô.
Giây phút này Mục Hựu Ân có chút vui mừng vụn vặt, trông vậy mà cô cũng có chút quyến rũ đấy chứ, chính là vòng eo của cô, vòng eo của cô khiến bộ ngực không được to lắm của cô trở nên cân xứng, chính là chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ, nên lần đi nhà tắm đó Saina lại nói một câu: "Mục Hựu Ân, cô khiến tôi bất ngờ đấy."
Cho dù cô cố gắng không để mình trông có vẻ khoa trương, nhưng nơi lộ ra vẫn nhấp nhô kịch liệt, trắng đến lóa mắt, ngón tay thon dài của anh bao trọn lấy nó, dừng lại chốc lát rồi đi tìm móc khóa, chiếc áo lót rơi xuống sàn gỗ, gần như ngay lập tức Mục Hựu Ân liền dùng tay che trước ngực mình, bàn tay khác vô thức mà vén mái tóc ở sau lưng che lại trước ngực, tóc của cô vừa vặn dài đến trước ngực.
Anh nghiêng người hôn lên vành tai trái cô, khẽ ngậm lấy, theo bàn tay đang chạm vào sau lưng cô Mục Hựu Ân liền muốn nằm xuống, lúc nhận ra ý định của cô, anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Hựu Ân, anh muốn..."
Sau đó, anh dùng hành động của mình để nói lên ý muốn của anh.
Anh tựa lưng vào tường, tay nắm eo cô, ánh mắt chăm chú, gò má cô như sắp nhỏ ra máu, cô ngồi trên người anh hai tay khoác lên vai anh, một bên ngực bị những lọn tóc che khuất, một bên hoàn toàn lộ ra, đỉnh ngực khẽ cọ lên lồng ngực của anh, ánh đèn màu vàng ngà vẽ lên đường nét trọn trịa đầy đặn, những bộ phận khác ẩn mình trong bóng tối, cô giạng chân sang hai bên người anh, tạo thành tư thế nửa quỳ.
Bây giờ cô vô cùng căng thẳng, cô chưa bao giờ làm việc này, An Thác Hải cũng chưa bao giờ yêu cầu như vậy, vì căng thẳng nên cô không làm theo bước tiếp theo, dù nơi chạm vào cô đã cứng rắn như sắt, dù cô cũng muốn cho anh đi vào, thế nhưng, cơ thể cô đang run rẩy không ngừng.
Nơi chạm vào cô vô cùng mạnh mẽ khiến cô muốn lùi bước.
"A Thác..." Giọng cô đầy vẻ đáng thương.
Nếu là lúc bình thường thì lúc này An Thác Hải nhất định sẽ buông cô ra, nhưng An Thác Hải của tối nay không giống như lúc bình thường, cô cảm thấy anh không có chút dáng vẻ muốn buông tha cô.
Anh khẽ cọ chóp mũi lên mũi cô, chầm chậm dọc theo gò má cô, khẽ đẩy những lọn tóc rủ xuống trước ngực cô ra, đợi đến khi bộ ngực của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt, ngón tay khẽ trêu đùa nụ hoa một bên, ngậm lấy một nụ hoa khác, dịu dàng mút mát.
Dường như bọn họ chưa từng nếm trải giây phút như vậy, cô nhắm mắt lại, không run rẩy cũng không sợ hãi nữa, cơ thể như hóa thành nước dưới sự mút mát của anh, sau đó cô nghe được giọng nói quyến rũ ấy.
"Ngoan, ngồi lên trên."
Quần jean của anh và quyển tạp chí đặt ở một bên, một góc đệm dựa lộ ra một góc áo lót dâu tây của cô, mái tóc anh còn vương đầy hương thơm của dầu gội, chiếc áo T-shirt còn mùi bột giặt trong lành, mái tóc của cô đã bị vén hết về phía sau, một vài lọn tóc hơi ngắn rủ xuống mặt cô, chiếc váy ngủ còn đang mắc lại trên eo cô, dưới chiếc váy ngủ là hai cơ thể quấn quít không rời.
Lúc mới đi vào rất đau, giống như dáng vẻ cô sợ hãi lúc trước, anh mạnh bạo hơn bất cứ lúc nào, sự mạnh bạo đó khiến cô không kịp thích ứng, anh hôn lên môi cô rồi lướt xuống xương quai xanh đến vành tai, dùng ngôn ngữ cơ thể liên tục vỗ về cô.
Lúc ngồi trên người anh rồi bắt đầu chuyển động, Mục Hựu Ân có một ý nghĩ rất ngu ngốc, phải biết rằng trần nhà của căn gác rất thấp, lỡ cô đập đầu vào trần nhà thì làm sao đây.
Sự thật là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Lúc cặp thỏ trắng trước ngực cô nhảy nhót càng lúc càng nhanh cũng không hề xảy ra chuyện mà cô vẫn lo lắng, chỉ là cô thật sự rất mệt, nhưng cô càng lưu luyến hơn, sự vui sướng như sắp nhấn chìm người ta kia, trong sự vui sướng đó còn mang theo ý nghĩ tự chứng minh bản thân: A Thác, anh xem, em không phải thủy tinh dễ vỡ, em cũng có thể làm rất nhiều những động tác có độ khó cao giống như rất nhiều người phụ nữ khác.
Nhưng một ngày nào đó khi cô lén tiết lộ cho Saina những động tác có độ khó cao của cô, cô nàng kia cười đến gập cả người.
Cuộc yêu trên căn gác này kết thúc với cái giá là cô gần như sắp hôn mê dưới người anh, sự thật chứng minh, lời của bác sĩ là có căn cứ khoa học.
Cuối cùng, cô nằm trên sàn gỗ tiếp nhận anh, anh nắm lấy eo cô làm điểm tựa, sự chuyển động của anh mạnh bạo hơn bao giờ hết, cô cắn răng, đôi chân quấn chặt lấy eo của anh, không để tiếng "A Thác" nghẹn ngào bật ra khỏi miệng, nhiều lần lúc anh chạy nước rút cô gần như muốn đầu hàng.
Cuối cùng, dịch thể nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Cả người anh nằm rạp trên người cô, cô ngẹn ngào: "A Thác."
Tiếng "A Thác" kia của cô khiến anh giật thót, lúc anh muốn gọi điện thoại cô gắng gượng kéo anh lại, sau đó anh đã hiểu, anh lấy khăn tắm quấn lấy cô rồi ôm cô vào phòng tắm.
Lúc cơ thể được ngâm trong dòng nước nóng Mục Hựu Ân thở phào một hơi, nếu An Thác Hải mà gọi điện cho bác sĩ thì cô hết hồn rồi.
Cuối cùng, Mục Hựu Ân yếu ớt vuốt ve khuôn mặt tràn đầy vẻ tự trách của An Thác Hải, nói: "Em nghỉ một lát là ổn thôi."
Thực ra cô muốn nói với An Thác Hải là, em xin lỗi.
An Thác Hải đã dùng hết khoản tiền tích góp lên người cô, An Thác Hải một tuần chỉ có thể muốn cô một lần, An Thác Hải không thể có được một nhóc con giống anh trong một khoảng thời gian rất lâu.
Bác sĩ nói với cô vì lí do cơ thể cô nên ít nhất trong vòng năm năm tới cô không có khả năng thụ thai.
Câu "Em xin lỗi" của cô còn chưa thốt ra, ngược lại An Thác Hải đã nói xin lỗi cô.
"Anh xin lỗi, rõ ràng biết..." Giọng nói của anh đầy vẻ tự trách.
Mục Hựu Ân vươn tay ra chặn môi anh lại.
Làn nước ấm áp khiến cô buồn ngủ, trong lúc mơ màng cơ thể cô được kéo ra khỏi nước rồi lọt vào tấm chăn ấm áp, trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng An Thác Hải nói với cô, tiếng nói đó rất khẽ rất nhỏ, dường như cô chỉ nghe thấy một câu.
"Chỉ có lúc này anh mới dám gọi em như vậy."
Gọi em, gọi em cái gì chứ? Mục Hựu Ân mơ hồ nghĩ.
Màn đêm càng sâu lắng, căn phòng hướng Tây Nam của ngôi nhà lưng chừng núi vẫn còn sáng đèn, trong căn phòng chỉ còn một chiếc đèn ngủ được bật lên, nữ chủ nhân có khuôn mặt tái nhợt đang say giấc nồng, ngồi bên cạnh cô là nam chủ nhân của căn phòng, người đàn ông cầm khăn bông cẩn thận lau tóc cho người phụ nữ, thỉnh thoảng anh sẽ nói vài lời với cô, giọng nói của anh nhỏ tới nỗi giống như sợ bị người khác nghe thấy vậy.
Cuối cùng, tóc cô đã khô, anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, sau đó rời khỏi căn phòng, đóng cửa phòng lại anh đến phòng khách tắt ti vi.
Cửa bên trái phòng khách có không gian hình vuông, từng bậc cầu thang bằng gỗ dựa vào tường, đi dọc theo cầu thang anh lên trên căn gác, căn gác bình thường luôn luôn gọn gàng lúc này có chút bừa bộn, thảm trải sản bị lệch khỏi vị trí ban đầu, vài quyển sách trên tầng cao nhất của giá sách rơi xuống đất, đệm dựa cũng bị vứt tán loạn.
Anh cúi người xuống, chuyển sách về vị trí cũ, kéo thảm trải sàn về vị trí chính giữa căn gác, xếp gọn mấy cái đệm dựa vào tường, bỏ chiếc áo ngực in hình quả dâu tây và quần lót vào trong sọt đựng quần áo.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng trên chồng tạp chí song ngữ Trung – Anh kia, chồng tạp chí có năm quyển, anh rút ra quyển thứ ba không thèm nhìn mà bỏ luôn vào trong sọt đựng quần áo, sau đó anh mang sọt đựng quần áo xuống nhà.
Sọt đựng quần áo được đặt trong nhà vệ sinh, anh cầm trong tay quyển tạp chí được lấy từ căn gác, một tấm danh thiếp khẽ rơi ra từ trong quyển tạp chí, anh nhặt tấm danh thiếp rơi xuống dưới chân lên, đây là một tấm danh thiếp màu bạc mạ vàng, tấm danh thiếp có song ngữ Trung - Anh, chủ nhân của nó có tên tiếng Trung là Bách Nguyên Tú.
Ngón tay khẽ búng tấm danh thiếp, anh nở nụ cười gian xảo, bỏ tấm danh thiếp vào trong túi áo, cầm quyển tạp chí ra ngoài sân.
Anh nhìn quyển tạp chí kia với ánh mắt chán ghét.
Tiếng bật lửa vang lên trong đêm khuya thanh vắng, ánh lửa của những trang giấy bị đốt cháy hắt lên mặt anh, cơn gió hướng Nam càng khiến ngọn lửa bùng cháy nhanh hơn.
Trên mặt bìa chưa bị đốt cháy, loáng thoáng có thể nhận ra đó là quyển tạp chí Y học nổi tiếng. Các chuyên gia có địa vị sẽ truyền tải triết lý y học của mình trên quyển tạp chí này, những triết lý đó người bình thường nghe như nước đổ đầu vịt, nghe xong liền quên gần hết, dù sao thì mấy thứ đó cách cuộc sống của họ quá xa, nhưng bọn họ phát hiện chưa đến vài năm, những triết lý mà họ cho là hoang đường đã được thực hiện, đồng thời được áp dụng vào cuộc sống.
"Trên thế giới này mỗi ngày đều có kỳ tích xuất hiện." Trong lòng kẻ mạnh đều tin tưởng chân lý như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook