Đóa Hoa Tội Lỗi
-
Chương 13: Như bắt đầu cũng như kết thúc (13)
"Hôm đó người phụ nữ kia nói chồng cô ấy đẹp trai hơn tôi, tướng mạo của An Thác Hải chỉ ở mức ra đường có thể vơ một đống! Cô ấy nói với tôi chồng cô ấy đẹp trai nhất còn tôi đẹp trai thứ hai!" Bách Nguyên Tú nói liền một mạch, anh điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, nói: "Joe! Cậu nhìn kỹ tôi xem, cậu thấy dựa vào tướng mạo của An Thác Hải có thể đứng trước tôi không? Joe! Đằng sau chuyện này nhất định không đơn giản!"
Joe ngẩng đầu lên, dựa theo yêu cầu của Bách Nguyên Tú mà nhìn mặt anh từ trên xuống dưới một lần, nhưng mà anh ta không phải đang đánh giá, anh ta đang nghĩ nắm đấm của anh ta nên đấm vào chỗ nào trên mặt tên kia, vừa rồi tên này chẳng phải đã đánh người ta thành đầu heo sao?
Vậy thì sống mũi đi, sống mũi của tên đàn ông châu Á này còn đẹp hơn anh ta, Joe vung tay, "Bụp" một tiếng.
"Bách Nguyên Tú, tôi chịu hết nổi cậu rồi! Cậu chính là thằng điên!" Joe chỉ vào người đàn ông bị đánh ngã nhào ra đất: "Giống như cái biểu cảm cậu cho là đẹp nhất thể giới khi Triệu Hương Nông nheo mắt lại, còn cái gọi là biểu cảm đẹp nhất của Triệu Hương Nông trong mắt tôi chỉ là một thói quen của em gái bốn mắt khi không đeo kính thôi, nó chẳng có gì đẹp mắt cả, cậu cảm thấy An Thác Hải không đẹp trai bằng cậu, nhưng vợ người ta không cho là như vậy, cái loại tưởng tượng này người phương Đông các cậu gọi là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", cậu hẳn là biết chứ!"
Vung tay, Joe cảnh cáo Bách Nguyên Tú: "Nguyên Tú, nếu ngày mai cậu vẫn ỳ ở đây không đi, tự nhiên tôi sẽ có cách khiến cậu nhận được lệnh trục xuất của quốc gia này!"
Xe taxi đang trên đường tới sân bay, tài xế thỉnh thoảng lại liếc An Thác Hải qua gương chiếu hậu, An Thác Hải cười khổ trong lòng, anh đi một chặng đường xa đến đây chỉ vì một trận đòn no, trên đời này, luôn có một người khiến bạn tình nguyện chịu khổ, bầu trời xanh của Istanbul phản chiếu trên cửa kính xe, nỗi nhớ lẩn chốn trong tim đang bắt đầu chộn rộn.
"Bác tài." An Thác Hải gọi tài xế taxi: "Phiền bác tìm một chỗ quay đầu lại! Bây giờ tôi không muốn đến sân bay nữa, tôi muốn đến nơi khác."
Chiếc váy kiểu chiết eo không tay dài đến đầu gối màu xanh lục, người phụ nữ trong gương ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, những chỗ khác vẫn tạm ổn, Mục Hựu Ân đứng trước gương véo mặt mình khiến sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, sau khi véo mặt xong Mục Hựu Ân lại mỉm cười với chiếc gương, bên ngoài khoác chiếc áo dệt kim hở cổ tay lỡ màu ngà, lại vén mái tóc rủ trước ngực ra phía sau.
Đợi tất cả đã ổn, chạm tay lên cần cổ trống không, chốc nữa đợi An Thác Hải về cô phải bảo anh đeo chiếc vòng cổ dâu tây cho cô.
An Thác Hải đang trên đường về, về để đưa cô đi chơi đấy, nghĩ tới đây cô không kiềm chế được sự vui vẻ đang lan tràn trên khóe miệng cô, nhìn kỹ lại khuôn mặt thì nụ cười dần đần biến mất, màu môi của cô tái hơn ngày thường một chút, có lẽ là do màu sắc quần áo của cô, phần lớn thời gian Mục Hựu Ân đều mặc những bộ cánh có thể tôn sắc mặt lên, màu hồng nhạt, màu hồng đào, nhưng hôm nay cô tìm nửa ngày thì phát hiện mấy bộ quần áo có thể tôn sắc mặt đều không hợp với vòng cổ dâu tây.
Ngẫm nghĩ một lát, Mục Hựu Ân tô son lên môi mình.
Ổn hơn nhiều rồi, sau khi tô son đôi môi của cô căng mọng, hơi giống quả đào mật.
Tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên, Mục Hựu Ân đang đếm ngược, cô luôn có thể tính toán chuẩn xác tất cả những bước chân về nhà của An Thác Hải mất bao nhiêu thời gian.
Nhắm mắt lại, Mục Hựu Ân bắt đầu tận hưởng hành trình ngọt ngào, nhỏ bé trong đáy lòng:
Chiếc xe hơi màu xanh da trời đi qua trước cửa sổ căn gác, dừng xe, xuống xe, đóng cửa xe lại, sau mười mấy bước là bốn bậc cầu thang, hết bốn bậc cầu thang là hành lang bằng gỗ, đi tiếp một đoạn nữa lại là bốn bậc cầu thang, sau khi đi xuống cầu thang sẽ xuyên qua đường mòn dưới giàn nho, sau đó là nhà chính... còn lại một trăm bước, năm mươi bước... rồi dừng lại trước cửa nhà.
Lần này, cô lại tính toán chuẩn xác không sai một giây nào, tiếng mở cửa phòng vang lên, Mục Hựu Ân quay người lại, giấu tay ra phía sau, đối mặt với cửa phòng, mỉm cười với người bước vào phòng: "A Thác!"
Đóng cửa phòng lại, anh đứng ở đó nhìn cô.
Không biết vì sao Mục Hựu Ân hơi đỏ mặt, có phải là anh phát hiện hôm nay cô trang điểm tỉ mỉ không nhỉ, lại gọi một tiếng khô khốc nữa, A Thác.
"Ừm!" Anh đáp một câu, ánh mắt từ trên mặt cô rời đến cần cổ cô, nhìn lướt qua rồi rời mắt, trầm giọng nói một câu: "Đi thôi."
Mục Hựu Ân không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Anh hơi cau mày.
Bàn tay trái vẫn giấu sau lưng vươn ra phía trước, xòe tay ra, vòng cổ dâu tây xinh xắn lắc lư giữa không trung.
"A Thác, giúp em đeo lên."
Chần chừ một lát anh đi về phía cô, cô quay người lại đối mặt với chiếc gương.
Vòng cổ đã được đeo lên cổ cô, thích hợp giống như trong tưởng tượng của cô, vuốt ve chiếc vòng cổ dâu tây đỏ thắm Mục Hựu Ân quay người lại đối diện với An Thác Hải, ngẩng đầu lên: "Đẹp không anh?"
"Ừm." Anh trả lời bằng âm mũi.
Nhưng mà, anh không nhìn vòng cổ của cô mà nhìn mặt cô.
Mục Hựu Ân muốn nói A Thác vừa rồi em hỏi vòng cổ cơ mà, nhưng cô không lên tiếng, bởi vì mặt anh ghé xuống mặt cô càng lúc càng gần, gần đến mức mũi chạm mũi, gần đến mức chỉ cần có một người nghiêng mặt sang liền có thể chạm vào bờ môi đối phương, anh nghiêng mặt sang, cô nhắm mắt lại.
Hai làn môi chạm vào nhau, cô kiễng mũi chân lên, tay anh ôm lấy vòng eo cô, cô để đầu lưỡi của anh dễ dàng len vào quấn quít với môi lưỡi cô.
Cũng không biết hơi thở của ai hỗn loạn trước, cũng không biết ai bật ra tiếng trước, âm thanh đó vang vọng trong phòng, cả người cô đều dựa cả vào anh, áo khoác của cô đã bị vò loạn.
Anh buông cô ra, hai người đều cúi đầu có chút ngượng ngùng, bởi vì vừa rồi anh mắt của bọn họ đều liếc tới chiếc giường trong phòng, người tỉnh táo trước là An Thác Hải, anh chỉnh lại quần áo cho cô, sau khi chỉnh lại quần áo anh nói một câu: "Tối nay anh đã đặt phòng ở bên ngoài."
Đặt phòng bên ngoài có nghĩa là tối nay bọn họ không về nhà, Mục Hựu Ân vừa nghĩ vừa nhìn An Thác Hải, cô phát hiện lúc An Thác Hải nói câu này vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nghĩ xa hơn một chút mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, tối nay là tối thứ bảy, cũng chính là...
Đến khi ngồi lên xe, mặt Mục Hựu Ân vẫn còn đỏ ửng.
Phía nam thị trấn Yeil có một con đường bao quanh nội hải của Thổ Nhỹ Kỳ, con đường dẫn đến biển Marmara, lúc này chiếc xe đang chạy dọc theo con đường này, Mục Hựu Ân ngồi trên ghế lái phụ đội mũ và đeo kính râm, từ đầu đến cuối cô đều yên lặng, An Thác Hải cũng vậy.
"A Thác, chúng ta đang đi đâu đây?" Cuối cùng, Mục Hựu Ân không nhịn được mà lên tiếng, cô có chút tò mò cũng có chút mong đợi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thuê phòng ở bên ngoài.
Gió biển hơi lớn, An Thác Hải dừng xe lại lấy khăn lụa choàng lên cổ cô, Mục Hựu Ân cảm thấy An Thác Hải có chút ngốc, cô đang ở trong xe mà.
"Chốc nữa em sẽ biết." Giúp cô thắt khăn lụa xong anh đáp.
Cả con đường không một bóng người, chỉ có đường bờ biển dài tít tắp, biển xanh sóng bạc, cô và anh vai kề vai ngồi bên nhau khiến cõi lòng cô rất đỗi ngọt ngào, những lời ngốc nghếch tự nhiên được thoát ra khỏi miệng: "A Thác, bởi vì là lần đầu nên em rất mong chờ."
Anh ngừng một chút, nhíu mày, vươn tay cốc lên trán cô: "Mục Hựu Ân, sao lại là lần đầu?"
Mục Hựu Ân vội vàng chữa lời: "Đúng, không phải lần đầu, tuần trăng mật của chúng ta đều ở Chicago."
"Ừm!" Ngón tay anh khẽ chạm vào thái dương cô, giọng nói buồn bã: "Hựu Ân, xin lỗi em, lúc đó anh không có nhiều tiền, nên chúng ta chỉ có thể ở trong khách sạn khá rẻ tiền, khách sạn cách âm kém, em luôn bị tiếng ồn của phòng cách vách làm cho mất ngủ."
"Không đâu, không đâu, em cũng quên gần hết rồi." Cô vội vàng an ủi anh, vừa dứt lời cô liền thấy lời mình không ổn, đó chính là kỳ nghỉ trăng mật của họ: "A Thác, từ nhỏ bố mẹ đã nói với em đời người rất ngắn ngủi, chỉ nhớ những điều tốt đẹp là được rồi, A Thác, em vẫn nhớ chúng ta dạo chơi trong công viên ở Chicago, anh mua quần áo đắt tiền cho em rồi chúng ta đến nhà hát, anh đã chụp cho em rất nhiều ảnh đẹp, chúng ta đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon, những điều này em đều nhớ."
Ừm, những điều này Mục Hựu Ân đều nhớ, một ngày đẹp trời ở Chicago, tất cả những chuyện thú vị cô đều nhớ rõ.
Còn cái khách sạn cách âm kém mà An Thác Hải nói cô đã không còn nhớ lắm, trong ấn tượng mơ hồ đó là một căn phòng hơi có mùi ẩm mốc, tường nhà có chút cũ kỹ.
Bác sĩ nói với Mục Hựu Ân rằng vì cơ thể hấp thụ quá nhiều thuốc nên sẽ mất một phần nhỏ ký ức, cô cũng là một trong những người như vậy, lúc đầu, Mục Hựu Ân còn chút canh cánh trong lòng, nhưng sau khi nhớ tới lời bố mẹ nói thì cô cũng bình thường trở lại, đúng vậy, vô vàn những chuyện tốt đẹp trong cuộc đời mình cô đều nhớ rõ.
Mặt trời đã lặn, mà đêm buông xuống, tại vùng đất nối liền lục địa Á – Âu này, nơi nào có ánh đèn là lục địa, nơi nào tăm tối là đại dương, nơi đây gọi là Thổ Nhĩ Kỳ.
Đêm nay ở Thổ Nhĩ Kỳ, có một người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú đang ngủ gật trong một căn phòng khách sạn ở Istanbul, bên tay trái anh là ly rượu vang chưa uống hết, anh đang chìm trong giấc mộng.
Đêm nay ở Thổ Nhĩ Kỳ, tại một tòa kiến trúc hình tròn lấp lánh ánh đèn của vùng biển Marmara, đó là tòa kiến trúc tiêu biểu nhất trên bãi biển này, đó là một nhà hát lộ thiên, nơi đây đã từng phụ trách rất nhiều buổi biểu diễn lớn, tại cửa rạp hát, người phụ nữ tên là Mục Hựu Ân đang khoác tay chồng chờ đợi để vào trong nhà hát xem biểu diễn trượt băng nghệ thuật.
Đêm nay ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở một viện dưỡng lão cách thị trấn Yeil mấy chục cây số, cô y tá đang đau đầu với một bà cụ mãi không chịu đi ngủ, lúc này, cửa phòng bị mở ra, viện trưởng dẫn một thanh niên mặt mũi bầm giập đi vào.
"Giao bà ấy cho tôi đi." Người thanh niên nói với y tá, mấy phút sau, y tá và viện trưởng cùng rời khỏi căn phòng.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại bà cụ mắc chứng Alzheimer và người đàn ông bị người ta đánh cho thành đầu heo, chiếc chuông gió treo trước ô cửa sổ phía Nam chốc chốc lại kêu "tinh tang", bà cụ ngồi trên xe lăn ngẩn ngơ nhìn chiếc chuông gió, dường như trong thế giới của bà lão chỉ còn lại chiếc chuông gió đó, người đàn ông trẻ tuổi nhìn bóng lưng của bà lão, từng bước đi về phía bà ấy.
Dừng trước mặt bà cụ, cúi người xuống nhìn bà ấy tỉ mỉ, nhìn xong anh ta bắt đầu mỉm cười, nói: "Cháu đã đoán ra vì sao bà không chịu ngủ rồi, nhất định là do người kia cắt tóc cho bà quá xấu, bà rất không hài lòng, nhưng mấy người kia không hiểu lời của bà nên bà rất tức giận, giận đến nỗi không muốn nói không muốn ngủ, đúng không bà?"
Gió đã ngừng, chiếc chuông gió cũng lặng yên, bà cụ đang nghiêng tai lắng nghe, những âm thanh khác vọng lại từ thế giới bên ngoài.
Tiếng nói đó, giọng điệu đó, dường như đã từng vang lên trong những năm tháng quá khứ của bà, nhưng về sau đã biến mất rồi.
Tiếng người đó nói: "Bà ơi, con cắt tóc lại cho bà, con nhất định sẽ cắt giống như kiểu tóc xinh đẹp lúc trước."
Joe ngẩng đầu lên, dựa theo yêu cầu của Bách Nguyên Tú mà nhìn mặt anh từ trên xuống dưới một lần, nhưng mà anh ta không phải đang đánh giá, anh ta đang nghĩ nắm đấm của anh ta nên đấm vào chỗ nào trên mặt tên kia, vừa rồi tên này chẳng phải đã đánh người ta thành đầu heo sao?
Vậy thì sống mũi đi, sống mũi của tên đàn ông châu Á này còn đẹp hơn anh ta, Joe vung tay, "Bụp" một tiếng.
"Bách Nguyên Tú, tôi chịu hết nổi cậu rồi! Cậu chính là thằng điên!" Joe chỉ vào người đàn ông bị đánh ngã nhào ra đất: "Giống như cái biểu cảm cậu cho là đẹp nhất thể giới khi Triệu Hương Nông nheo mắt lại, còn cái gọi là biểu cảm đẹp nhất của Triệu Hương Nông trong mắt tôi chỉ là một thói quen của em gái bốn mắt khi không đeo kính thôi, nó chẳng có gì đẹp mắt cả, cậu cảm thấy An Thác Hải không đẹp trai bằng cậu, nhưng vợ người ta không cho là như vậy, cái loại tưởng tượng này người phương Đông các cậu gọi là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", cậu hẳn là biết chứ!"
Vung tay, Joe cảnh cáo Bách Nguyên Tú: "Nguyên Tú, nếu ngày mai cậu vẫn ỳ ở đây không đi, tự nhiên tôi sẽ có cách khiến cậu nhận được lệnh trục xuất của quốc gia này!"
Xe taxi đang trên đường tới sân bay, tài xế thỉnh thoảng lại liếc An Thác Hải qua gương chiếu hậu, An Thác Hải cười khổ trong lòng, anh đi một chặng đường xa đến đây chỉ vì một trận đòn no, trên đời này, luôn có một người khiến bạn tình nguyện chịu khổ, bầu trời xanh của Istanbul phản chiếu trên cửa kính xe, nỗi nhớ lẩn chốn trong tim đang bắt đầu chộn rộn.
"Bác tài." An Thác Hải gọi tài xế taxi: "Phiền bác tìm một chỗ quay đầu lại! Bây giờ tôi không muốn đến sân bay nữa, tôi muốn đến nơi khác."
Chiếc váy kiểu chiết eo không tay dài đến đầu gối màu xanh lục, người phụ nữ trong gương ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, những chỗ khác vẫn tạm ổn, Mục Hựu Ân đứng trước gương véo mặt mình khiến sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, sau khi véo mặt xong Mục Hựu Ân lại mỉm cười với chiếc gương, bên ngoài khoác chiếc áo dệt kim hở cổ tay lỡ màu ngà, lại vén mái tóc rủ trước ngực ra phía sau.
Đợi tất cả đã ổn, chạm tay lên cần cổ trống không, chốc nữa đợi An Thác Hải về cô phải bảo anh đeo chiếc vòng cổ dâu tây cho cô.
An Thác Hải đang trên đường về, về để đưa cô đi chơi đấy, nghĩ tới đây cô không kiềm chế được sự vui vẻ đang lan tràn trên khóe miệng cô, nhìn kỹ lại khuôn mặt thì nụ cười dần đần biến mất, màu môi của cô tái hơn ngày thường một chút, có lẽ là do màu sắc quần áo của cô, phần lớn thời gian Mục Hựu Ân đều mặc những bộ cánh có thể tôn sắc mặt lên, màu hồng nhạt, màu hồng đào, nhưng hôm nay cô tìm nửa ngày thì phát hiện mấy bộ quần áo có thể tôn sắc mặt đều không hợp với vòng cổ dâu tây.
Ngẫm nghĩ một lát, Mục Hựu Ân tô son lên môi mình.
Ổn hơn nhiều rồi, sau khi tô son đôi môi của cô căng mọng, hơi giống quả đào mật.
Tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên, Mục Hựu Ân đang đếm ngược, cô luôn có thể tính toán chuẩn xác tất cả những bước chân về nhà của An Thác Hải mất bao nhiêu thời gian.
Nhắm mắt lại, Mục Hựu Ân bắt đầu tận hưởng hành trình ngọt ngào, nhỏ bé trong đáy lòng:
Chiếc xe hơi màu xanh da trời đi qua trước cửa sổ căn gác, dừng xe, xuống xe, đóng cửa xe lại, sau mười mấy bước là bốn bậc cầu thang, hết bốn bậc cầu thang là hành lang bằng gỗ, đi tiếp một đoạn nữa lại là bốn bậc cầu thang, sau khi đi xuống cầu thang sẽ xuyên qua đường mòn dưới giàn nho, sau đó là nhà chính... còn lại một trăm bước, năm mươi bước... rồi dừng lại trước cửa nhà.
Lần này, cô lại tính toán chuẩn xác không sai một giây nào, tiếng mở cửa phòng vang lên, Mục Hựu Ân quay người lại, giấu tay ra phía sau, đối mặt với cửa phòng, mỉm cười với người bước vào phòng: "A Thác!"
Đóng cửa phòng lại, anh đứng ở đó nhìn cô.
Không biết vì sao Mục Hựu Ân hơi đỏ mặt, có phải là anh phát hiện hôm nay cô trang điểm tỉ mỉ không nhỉ, lại gọi một tiếng khô khốc nữa, A Thác.
"Ừm!" Anh đáp một câu, ánh mắt từ trên mặt cô rời đến cần cổ cô, nhìn lướt qua rồi rời mắt, trầm giọng nói một câu: "Đi thôi."
Mục Hựu Ân không nhúc nhích.
"Sao vậy?" Anh hơi cau mày.
Bàn tay trái vẫn giấu sau lưng vươn ra phía trước, xòe tay ra, vòng cổ dâu tây xinh xắn lắc lư giữa không trung.
"A Thác, giúp em đeo lên."
Chần chừ một lát anh đi về phía cô, cô quay người lại đối mặt với chiếc gương.
Vòng cổ đã được đeo lên cổ cô, thích hợp giống như trong tưởng tượng của cô, vuốt ve chiếc vòng cổ dâu tây đỏ thắm Mục Hựu Ân quay người lại đối diện với An Thác Hải, ngẩng đầu lên: "Đẹp không anh?"
"Ừm." Anh trả lời bằng âm mũi.
Nhưng mà, anh không nhìn vòng cổ của cô mà nhìn mặt cô.
Mục Hựu Ân muốn nói A Thác vừa rồi em hỏi vòng cổ cơ mà, nhưng cô không lên tiếng, bởi vì mặt anh ghé xuống mặt cô càng lúc càng gần, gần đến mức mũi chạm mũi, gần đến mức chỉ cần có một người nghiêng mặt sang liền có thể chạm vào bờ môi đối phương, anh nghiêng mặt sang, cô nhắm mắt lại.
Hai làn môi chạm vào nhau, cô kiễng mũi chân lên, tay anh ôm lấy vòng eo cô, cô để đầu lưỡi của anh dễ dàng len vào quấn quít với môi lưỡi cô.
Cũng không biết hơi thở của ai hỗn loạn trước, cũng không biết ai bật ra tiếng trước, âm thanh đó vang vọng trong phòng, cả người cô đều dựa cả vào anh, áo khoác của cô đã bị vò loạn.
Anh buông cô ra, hai người đều cúi đầu có chút ngượng ngùng, bởi vì vừa rồi anh mắt của bọn họ đều liếc tới chiếc giường trong phòng, người tỉnh táo trước là An Thác Hải, anh chỉnh lại quần áo cho cô, sau khi chỉnh lại quần áo anh nói một câu: "Tối nay anh đã đặt phòng ở bên ngoài."
Đặt phòng bên ngoài có nghĩa là tối nay bọn họ không về nhà, Mục Hựu Ân vừa nghĩ vừa nhìn An Thác Hải, cô phát hiện lúc An Thác Hải nói câu này vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nghĩ xa hơn một chút mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, tối nay là tối thứ bảy, cũng chính là...
Đến khi ngồi lên xe, mặt Mục Hựu Ân vẫn còn đỏ ửng.
Phía nam thị trấn Yeil có một con đường bao quanh nội hải của Thổ Nhỹ Kỳ, con đường dẫn đến biển Marmara, lúc này chiếc xe đang chạy dọc theo con đường này, Mục Hựu Ân ngồi trên ghế lái phụ đội mũ và đeo kính râm, từ đầu đến cuối cô đều yên lặng, An Thác Hải cũng vậy.
"A Thác, chúng ta đang đi đâu đây?" Cuối cùng, Mục Hựu Ân không nhịn được mà lên tiếng, cô có chút tò mò cũng có chút mong đợi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thuê phòng ở bên ngoài.
Gió biển hơi lớn, An Thác Hải dừng xe lại lấy khăn lụa choàng lên cổ cô, Mục Hựu Ân cảm thấy An Thác Hải có chút ngốc, cô đang ở trong xe mà.
"Chốc nữa em sẽ biết." Giúp cô thắt khăn lụa xong anh đáp.
Cả con đường không một bóng người, chỉ có đường bờ biển dài tít tắp, biển xanh sóng bạc, cô và anh vai kề vai ngồi bên nhau khiến cõi lòng cô rất đỗi ngọt ngào, những lời ngốc nghếch tự nhiên được thoát ra khỏi miệng: "A Thác, bởi vì là lần đầu nên em rất mong chờ."
Anh ngừng một chút, nhíu mày, vươn tay cốc lên trán cô: "Mục Hựu Ân, sao lại là lần đầu?"
Mục Hựu Ân vội vàng chữa lời: "Đúng, không phải lần đầu, tuần trăng mật của chúng ta đều ở Chicago."
"Ừm!" Ngón tay anh khẽ chạm vào thái dương cô, giọng nói buồn bã: "Hựu Ân, xin lỗi em, lúc đó anh không có nhiều tiền, nên chúng ta chỉ có thể ở trong khách sạn khá rẻ tiền, khách sạn cách âm kém, em luôn bị tiếng ồn của phòng cách vách làm cho mất ngủ."
"Không đâu, không đâu, em cũng quên gần hết rồi." Cô vội vàng an ủi anh, vừa dứt lời cô liền thấy lời mình không ổn, đó chính là kỳ nghỉ trăng mật của họ: "A Thác, từ nhỏ bố mẹ đã nói với em đời người rất ngắn ngủi, chỉ nhớ những điều tốt đẹp là được rồi, A Thác, em vẫn nhớ chúng ta dạo chơi trong công viên ở Chicago, anh mua quần áo đắt tiền cho em rồi chúng ta đến nhà hát, anh đã chụp cho em rất nhiều ảnh đẹp, chúng ta đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon, những điều này em đều nhớ."
Ừm, những điều này Mục Hựu Ân đều nhớ, một ngày đẹp trời ở Chicago, tất cả những chuyện thú vị cô đều nhớ rõ.
Còn cái khách sạn cách âm kém mà An Thác Hải nói cô đã không còn nhớ lắm, trong ấn tượng mơ hồ đó là một căn phòng hơi có mùi ẩm mốc, tường nhà có chút cũ kỹ.
Bác sĩ nói với Mục Hựu Ân rằng vì cơ thể hấp thụ quá nhiều thuốc nên sẽ mất một phần nhỏ ký ức, cô cũng là một trong những người như vậy, lúc đầu, Mục Hựu Ân còn chút canh cánh trong lòng, nhưng sau khi nhớ tới lời bố mẹ nói thì cô cũng bình thường trở lại, đúng vậy, vô vàn những chuyện tốt đẹp trong cuộc đời mình cô đều nhớ rõ.
Mặt trời đã lặn, mà đêm buông xuống, tại vùng đất nối liền lục địa Á – Âu này, nơi nào có ánh đèn là lục địa, nơi nào tăm tối là đại dương, nơi đây gọi là Thổ Nhĩ Kỳ.
Đêm nay ở Thổ Nhĩ Kỳ, có một người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú đang ngủ gật trong một căn phòng khách sạn ở Istanbul, bên tay trái anh là ly rượu vang chưa uống hết, anh đang chìm trong giấc mộng.
Đêm nay ở Thổ Nhĩ Kỳ, tại một tòa kiến trúc hình tròn lấp lánh ánh đèn của vùng biển Marmara, đó là tòa kiến trúc tiêu biểu nhất trên bãi biển này, đó là một nhà hát lộ thiên, nơi đây đã từng phụ trách rất nhiều buổi biểu diễn lớn, tại cửa rạp hát, người phụ nữ tên là Mục Hựu Ân đang khoác tay chồng chờ đợi để vào trong nhà hát xem biểu diễn trượt băng nghệ thuật.
Đêm nay ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở một viện dưỡng lão cách thị trấn Yeil mấy chục cây số, cô y tá đang đau đầu với một bà cụ mãi không chịu đi ngủ, lúc này, cửa phòng bị mở ra, viện trưởng dẫn một thanh niên mặt mũi bầm giập đi vào.
"Giao bà ấy cho tôi đi." Người thanh niên nói với y tá, mấy phút sau, y tá và viện trưởng cùng rời khỏi căn phòng.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại bà cụ mắc chứng Alzheimer và người đàn ông bị người ta đánh cho thành đầu heo, chiếc chuông gió treo trước ô cửa sổ phía Nam chốc chốc lại kêu "tinh tang", bà cụ ngồi trên xe lăn ngẩn ngơ nhìn chiếc chuông gió, dường như trong thế giới của bà lão chỉ còn lại chiếc chuông gió đó, người đàn ông trẻ tuổi nhìn bóng lưng của bà lão, từng bước đi về phía bà ấy.
Dừng trước mặt bà cụ, cúi người xuống nhìn bà ấy tỉ mỉ, nhìn xong anh ta bắt đầu mỉm cười, nói: "Cháu đã đoán ra vì sao bà không chịu ngủ rồi, nhất định là do người kia cắt tóc cho bà quá xấu, bà rất không hài lòng, nhưng mấy người kia không hiểu lời của bà nên bà rất tức giận, giận đến nỗi không muốn nói không muốn ngủ, đúng không bà?"
Gió đã ngừng, chiếc chuông gió cũng lặng yên, bà cụ đang nghiêng tai lắng nghe, những âm thanh khác vọng lại từ thế giới bên ngoài.
Tiếng nói đó, giọng điệu đó, dường như đã từng vang lên trong những năm tháng quá khứ của bà, nhưng về sau đã biến mất rồi.
Tiếng người đó nói: "Bà ơi, con cắt tóc lại cho bà, con nhất định sẽ cắt giống như kiểu tóc xinh đẹp lúc trước."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook