Đoá Hoa Cao Lãnh
40: Chương 36


Cân nhắc tới việc 10 giờ là thời gian đi ngủ của Lục Tẫn, Diệp U miễn cưỡng đồng ý với đề nghị này.
Bởi vì hôm nay Lục Tẫn mặc âu phục có điểm xuyết một chút màu vàng, Diệp U đặc biệt tìm một cái váy màu sâm panh để phối cùng.

Cô chuẩn bị xong thì vừa đúng giờ, hai người đi xe của Lục Tẫn tới địa điểm.
Ở trên xe, Diệp U còn cầm di động để chỉnh sửa tóc, Lục Tẫn ngồi bên cạnh nhìn cô, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười: “Em đã rất đẹp rồi.”
Diệp U cố gắng đạt tới sự hoàn hảo: “Em vẫn chưa hài lòng với kiểu tóc này, tối nay chúng ta đi ra oai, không thể qua loa sợi tóc nào cả.”
Lục Tẫn lại nói: “Anh chỉ muốn hoàn thành dự án này một cách thuận lợi, anh không để ý đến chuyện khác.”
“Chúng ta ra oai là để anh có thể hoàn thành dự án này một cách thuận lợi.” Diệp U quay đầu nhìn anh, “Biết đâu có kẻ tiểu nhân nào đó cố ý gây rắc rối cho anh.”
Lục Tẫn ngẫm nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lý, gật đầu, hỏi cô: “Em không hài lòng chỗ nào về mái tóc? Có muốn anh giúp sửa lại không?”
Diệp U trợn mắt, nhìn anh có chút kinh ngạc: “Anh biết làm tóc?”
“Làm tóc cho anh thôi.” Lục Tẫn nói, “Em cũng có thể thử xem.”
Diệp U không nhịn được cười: “Anh quả nhiên là chàng trai tinh xảo.”
Thắp hương trong phòng, tự làm tóc, quần áo luôn luôn được ủi không có nếp nhăn nào cả.
“Hôm nay thôi đi, lần sau anh thắt bím cho em nha?”
Lục Tẫn dường như không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu này, anh khó xử một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Tuy rằng chưa từng thử, nhưng chắc không khó.”
“Ha ha em chờ đó.” Diệp U nói xong, cuối cùng cũng hài lòng với mấy sợi tóc, nhét điện thoại di động vào ví cầm tay.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức tại một khách sạn cao cấp.

Hai người vừa tới nơi, người phục vụ chờ bên ngoài nhận ra Lục Tẫn ngay: “Xin chào Lục tiên sinh.”
Lục Tẫn dừng lại, khẽ gật đầu với anh ta, người phục vụ nói với anh và Diệp U: “Lục lão tiên sinh đang chờ anh ở trong phòng, xin mời hai vị đi theo tôi.”
Diệp U và Lục Tẫn nhìn nhau, đi theo người phục vụ.
Hai người được dẫn tới một phòng dành cho khách quý, ông nội hai của Lục Tẫn và vài người lớn tuổi đang ngồi uống trà bên trong.
Sau khi Lục Tẫn bước vào, mọi người đều quay qua nhìn, có lẽ không ngờ anh còn dẫn một bạn nữ đi theo, mọi người tập trung nhìn Diệp U vài lần.

Trong đó có một người lớn tuổi quen với Diệp U, đó là chú Chung.

Thấy cô đi vào cùng với Lục Tẫn, chú Chung hơi sửng sốt: “Diệp U, sao cháu đi tới cùng Lục tiên sinh?”
Lục Tẫn chủ động giải thích: “Diệp U là bạn gái của tôi.

Tôi đặc biệt mời cô ấy đi cùng.”
Những người có mặt đều có chút kinh ngạc, mọi người đều nói Lục tiên sinh của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh thanh tâm quả dục và không gần phụ nữ.

Vừa rồi bọn họ còn bàn luận về vấn đề tình cảm của Lục Tẫn, không ngờ chỉ trong chớp mắt, người ta đã dẫn bạn gái tới.
Ông nội hai của Lục Tẫn cũng rất ngạc nhiên, nhưng ông nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười với Lục Tẫn và Diệp U: “Tốt quá, nếu đã tới, con đi chào các bác và các chú đi.”
Ông lần lượt giới thiệu những người trong phòng với Lục Tẫn, tuy hoạt động của Lục Tẫn chủ yếu ở sơn trang, nhưng khách thường trú của sơn trang hầu hết là các doanh nhân giàu có, hơn nữa sau khi buff “Viết chữ rất linh nghiệm” được lan truyền, càng nhiều người có tiền thích lên núi tìm anh xin chữ, vì vậy anh không xa lạ gì đối với người trong giới này.
Ông nội hai đích thân giới thiệu anh với mọi người ở đây, cũng muốn bọn họ quan tâm đến Lục Tẫn nhiều hơn một chút, cho dù anh có trở về nhà họ Lục hay không, anh vẫn là người nhà họ Lục.
“Sắp tới giờ rồi, chúng ta vào sảnh tiệc đi.” Ông nội hai đứng dậy, chuẩn bị dẫn Lục Tẫn đi vào.
Diệp U thấy hành động của ông, cô biết ông nội hai cũng có ý tưởng giống cô, sợ sự xuất hiện của Lục Tẫn hôm nay không danh chính ngôn thuận nên muốn đích thân kiểm soát hiện trường cho anh.
Có ông dẫn tới, ai dám nói xấu Lục Tẫn trước mặt ông?
“Ông nội hai thương anh ha.” Diệp U thì thầm với Lục Tẫn.
Lục Tẫn đương nhiên biết tâm tư của ông nội hai hôm nay, nhỏ giọng đáp lại.
Lần này vốn là một bữa tiệc nhỏ, ngoài vài người bạn tốt của nhà họ Lục, còn có những người liên quan đến dự án phát triển khu thắng cảnh.
Ông nội hai dẫn Lục Tẫn vào, đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đám cháu của nhà họ Lục đứng chung một chỗ, nhìn người đàn ông đi theo bên cạnh ông cụ Lục.
“Trời ạ, đây là anh Lục Tẫn hả?” Lục Thanh nhìn Lục Tẫn có khí chất tuyệt vời với vai rộng eo hẹp, ánh mắt đã thay đổi, “Đừng nói đến cái khác, anh ấy nhất định là người đẹp nhất trong thế hệ của chúng ta!”
Anh trai ruột của cô, Lục Dương, ở bên cạnh không hài lòng: “Em có ánh mắt kiểu gì vậy? Chỉ là một kẻ ẻo lả mà thôi.

Còn nữa, em kêu ai là anh Lục Tẫn?”

“Anh ấy vốn là anh Lục Tẫn, không phục thì anh tìm ông nội hai nói lí lẽ đi.” Lục Thanh bĩu môi với Lục Dương, ánh mắt rơi vào Diệp U bên cạnh Lục Tẫn, “Í da, anh, đó là Diệp U phải không!”
Vừa rồi mọi người lo nhìn Lục Tẫn, nhất thời không để ý Diệp U bên cạnh anh, lúc này nghe Lục Thanh nói vậy, Lục Dương quay qua nhìn: “Chà, đúng rồi! Tình huống thế nào đây?”
Lục Thanh vui vẻ khi có người gặp họa, cô nở nụ cười: “Cười chết mất, lúc trước anh từng theo đuổi người ta phải không? Kết quả người ta không thèm nhìn, mà đi thích anh Lục Tẫn.”
Lục Dương quả thật đã từng theo đuổi Diệp U, mới nửa năm trước.

Anh còn chưa hồi phục sau chuyện này, Diệp U đã tìm được bạn trai?
Anh ta nói cứng: “Em bớt nói bậy đi, cô ấy tình cờ đến dự tiệc cùng với Lục Tẫn, làm gì thích Lục Tẫn?”
Lục Thanh xuýt nữa trợn trắng mắt: “Anh mở to mắt nhìn kỹ vào, hôm nay màu váy của Diệp U phối với màu nút trên áo của anh Lục Tẫn, người ta mặc đồ cặp đôi, anh còn ở đây lừa mình dối người?”
Lục Dương: “……”
Thứ này mà gọi là đồ cặp đôi? Anh thấy giống như là một sự trùng hợp!
Lục Nghiêm không quan tâm đến chuyện tình cảm của bọn họ, anh nhìn ông nội của anh dẫn Lục Tẫn đến, đích thân giới thiệu những người trong dự án với Lục Tẫn, giơ tay nhấm nháp sâm panh: “Ông nội đích thân đưa anh ta tới đây, chứng tỏ rất coi trọng anh ta.”
Lục Dương nghe vậy, nhìn qua phía anh: “Ủa, rốt cuộc cảm thấy không thoải mái trong lòng à? Nói thật, em không quan tâm chuyện Lục Tẫn có trở về hay không, nhưng ông nội hai là ông nội ruột của anh, ông còn tốt với Lục Tẫn hơn đứa cháu nội ruột thịt như anh, ai mà không thấy, đúng không?”
Lục Thanh thầm khinh bỉ, anh trai của cô mấy năm nay không cải thiện được bản lĩnh gì khác, nhưng ngày càng giỏi đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Nghiêm đương nhiên biết anh cố ý đổ thêm dầu vào lửa, là một trong những người trẻ tuổi được coi trọng nhất nhà họ Lục, anh không bị khiêu khích chỉ vì dăm ba câu của Lục Dương.

Anh đứng dậy, đặt ly rượu xuống, nói với Lục Dương và Lục Thanh: “Chúng ta cũng qua đó chào hỏi đi, nếu không ông nội hai sẽ nói là chúng ta cố ý lạnh nhạt với anh ta.”
Lục Dương không vui lắm, nhưng Lục Thanh rất tích cực: “Được à, được à, đi thôi, đi thôi.”
Ông cụ Lục mới giới thiệu vài quản lý với Lục Tẫn thì thấy Lục Nghiêm dẫn Lục Dương và Lục Thanh tới.

Xét về tuổi tác, Lục Nghiêm nhỏ hơn Lục Tẫn một tuổi, nhưng khí chất chững chạc hơn, trông thành thạo hơn Lục Tẫn một chút.
Diệp U cũng nhìn thấy ba người đang tới gần, tức khắc chuẩn bị tinh thần.
Những người cùng thế hệ với Lục Tẫn mới là trọng điểm đề phòng của cô!

“Ông nội.” Lục Nghiêm chào ông nội hai của Lục Tẫn trước, sau đó mới nhìn Lục Tẫn bên cạnh ông, “Đây là Lục Tẫn phải không? Tôi là Lục Nghiêm, em họ của anh.”
“Xin chào anh Lục Tẫn!” Lục Nghiêm vừa nói xong, Lục Thanh gấp gáp nói chuyện với Lục Tẫn, “Em là em họ Lục Thanh của anh, anh cứ kêu em là Thanh Thanh.”
Lục Dương ở bên cạnh đảo mắt, bình thường không thấy cô đối với anh như vậy ở nhà.

Anh trai bên ngoài thơm hơn phải không?
“Xin chào.” Lục Tẫn đợi bọn họ giới thiệu xong, anh lịch sự chào lại.

Lục Thanh lấy cùi chỏ chọc Lục Dương, lúc này Lục Dương mới miễn cưỡng mở miệng: “Lục Dương.”
Lục Tẫn liếc nhìn anh ta, cũng chào lại.
Ông nội hai thấy vài người trẻ tuổi tụ tập với nhau, muốn tạo cơ hội cho bọn họ làm quen: “Vậy các con trò chuyện đi, ông đi gặp bạn cũ.”
“Dạ.” Lục Tẫn đáp lại, nhìn ông nội hai rời đi.

Lục Dương nhìn Diệp U bên cạnh anh, tặc lưỡi: “Sao em đi cùng với Lục Tẫn?”
Lục Tẫn nghe vậy thì quay lại, nhìn Lục Dương.
Ánh mắt anh rõ ràng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng Lục Dương bị anh nhìn chằm chằm rất khó chịu: “Anh nhìn tôi làm gì? Chúng tôi quen nhau sớm hơn anh.”
Lục Thanh bắt chước Lục Dương đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng đó, trước đây anh ấy có theo đuổi chị Diệp U.”
Lục Dương: “……”
Diệp U: “……”
Ánh mắt Lục Tẫn lại thay đổi, nghiêng đầu nhìn Diệp U: “Vậy à?”
“……” Diệp U ho nhẹ, “Hình như vậy á, dù sao em cũng là người ưu tú, hơi nhiều người theo đuổi, em không thể nhớ hết được.”
Lục Dương: “……?”
Lục Thanh bật cười, Lục Tẫn nhìn Diệp U một lát, quay qua nói với Lục Dương: “Xin lỗi, lúc tôi quen U U, cô ấy mới 6 tuổi.”
Lục Dương: “??”
Lục Thanh lấy tay che hờ miệng, nói nhỏ với Lục Dương: “Anh thua ở ngay vạch xuất phát.”
Lục Dương: “……”
“Xin lỗi không tiếp được.” Lục Dương thầm xấu hổ, nói xong rồi kéo Lục Thanh đi.


Lục Nghiêm thấy bọn họ đã đi nên cũng không nói gì thêm với Lục Tẫn: “Tôi không quấy rầy anh và cô Diệp nữa, sau này chúng ta sẽ nói chuyện dự án trong công ty.”
“Được.” Lục Tẫn khẽ gật đầu, nhìn Lục Nghiêm đi xa.
Hiện trường chỉ còn lại Diệp U và Lục Tẫn.

Không hiểu sao Diệp U có chút căng thẳng, cô uống một ngụm đồ uống để môi lưỡi đỡ khô.
“Em thân với Lục Dương lắm à?” Lục Tẫn nhìn cô hỏi.
Diệp U liên tục lắc đầu: “Không thân đâu, hôm nay nếu anh ta không xuất hiện ở đây, em đã quên mất có người như vậy.”
“Ờ.” Lục Tẫn nhẹ nhàng gật đầu, không biết anh tin được bao nhiêu, “Có rất nhiều người theo đuổi em?”
“……” Diệp U cảm thấy mình không thể bị động như vậy, cần nghĩ cách chuyển vấn đề cho Lục Tẫn, “Có lẽ cũng cỡ như số người theo đuổi anh.”
Lục Tẫn hơi sửng sốt một lúc, sau đó khóe miệng hiện lên ý cười: “Anh nói không lại em.”
Diệp U đắc ý ngẩng đầu, thấy đối diện có một cô gái mặc váy dài màu hồng đang nhìn Lục Tẫn.

Cô suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười mờ ám: “Tiểu Lộc, anh nhìn cô gái đối diện mặc váy dài màu hồng kìa, có biết không?”
Lục Tẫn nhìn theo hướng cô nói, quả nhiên thấy một cô gái mặc váy dài màu hồng đang đứng bên cạnh bàn.

Khí chất của cô vô cùng trầm lặng, mái tóc xoăn được để gọn gàng một bên vai, trên tóc có thắt nơ nho nhỏ.
Ngoại hình và khí chất của cô gái vô cùng xuất sắc, nhưng Lục Tẫn không biết cô.
Anh lắc đầu, nói với Diệp U: “Không biết, sao vậy?”
Diệp U nói: “Cô ấy cứ nhìn anh hoài, anh thật sự không biết à?”
Lục Tẫn khẽ cau mày, suy nghĩ kỹ hơn nhưng vẫn không có ấn tượng gì: “Anh chưa từng gặp cô ấy.”
Diệp U nhìn anh, nở nụ cười: “Nhưng em đã nhìn thấy cô ấy.”
“Hở?” Lục Tẫn nhìn cô hơi nghi ngờ.
Diệp U không úp úp mở mở thêm nữa, cô nói với anh: “Ở trong quyển sách coi mắt mà chú Hỉ chuẩn bị cho anh đó.

Cô ấy là một cô gái trong đó, em nhớ hình như tên là…… Hà Duyệt.”
Lục Tẫn: “……”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương