Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
-
Chương 56
Điền Cường khinh thường nhổ nước bọt về phía bóng lưng của anh ta: “Thằng khốn đấy, tôi chỉ hận không thể đập chết nó. Nếu không có bọn cặn bã kia, lão Quảng Đông.. con mẹ nó Trung Hoa đã không bị đánh thành ra như vậy!”
Hắc Cẩu hỏi Điền Cường: “Sao lại nói như vậy?”
Điền Cường nói: “Cấp trên ra lệnh cho đoàn trưởng tới bờ sông phòng thủ nửa tháng, nhưng lại không cấp đủ lương thực và đạn dược cho chúng ta. Cấp trên nói là cứ đi trước lương thảo sẽ được chuyển tới sau.”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Binh mã vị động, lương thảo tiên hành.” (Muốn phát động binh mã thì trước tiên phải chuẩn bị lương thảo)
Điền Cường nói: “Đúng thế, ai cũng biết điều này, không có lương thảo không có đạn dược thì sao mà đánh được khác quái nào bảo ta đến đấy làm bia ngắm cho bọn chúng luyện tập? Nhưng mà ngoài bờ cần có người phòng thủ, đây là một nơi quan trọng, thật ra phòng thủ ở đó cũng không khó, dù sao cũng cách một con sông mà! Nhưng nếu không thủ được cũng phải cố kéo dài thời gian giữ chân bọn chúng, rồi càng như vậy thì lại càng khó đánh. Có lẽ đoàn trưởng đã sớm biết chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng vẫn dẫn ta đi.”
Hắc Cẩu hỏi: “Như vậy.. chuyện này có liên quan gì tới Đinh Hoành Lỗi?”
Điền Cường lại mắng chửi: “Thì tôi không có bằng chứng, nếu có tôi đã giết chết mẹ thằng cha đấy rồi. Nhất định nó đã giở trò phía sau, cố ý giữ quân nhu, không cho người chuyển tới chỗ ta.”
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đều rất giật mình. Dù sao hai người họ cũng mới nhập ngũ, có rất nhiều chuyện còn mờ mịt. Diệp Vinh Thu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại vậy? Lẽ nào anh ta bị giặc Nhật mua chuộc rồi?”
Bì Hồ đứng bên cạnh cười nhạt: “So với bọn Hán gian, kiểu người như thằng kia còn đáng sợ, còn khốn nạn hơn nhiều.”
Hắc Cẩu hỏi: “Sao lại thế?”
Điền Cường lầm bầm nói: “Mới nghĩ thôi đã thấy tức lộn ruột lên rồi. Phạm sư trưởng lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, hai năm nữa sẽ về hưu, mà về hưu rồi thì phải có người mới lên thay. Thằng khốn kia có ông cậu làm thượng thướng, nó ỷ vào cậu mình giỏi mà hung hăng càn quấy khắp quân bộ, ngay cả Phạm sư trưởng cũng không coi ra gì. Phạm sư trưởng thích đoàn trưởng của chúng ta nhất, đoàn trưởng ta cầm quân chỉ huy giỏi, đáng ra phải được thăng lên làm đoàn trưởng từ tám trăm năm trước rồi, nhưng bởi vì thằng khốn kia ra sức chèn ép nên vẫn cứ làm doanh trưởng. Mãi đến khi giặc Nhật đánh tới An Khánh, một đoàn trưởng họ Trương bị hy sinh, trong sư đoàn không còn ai tài giỏi nữa mới được thăng chức. Thằng khốn họ Đinh kia ngoài có một ông cậu ghê gớm ra thì chẳng được cái tích sự gì, nó cóc biết đánh giặc, cho nó quân bị binh lính lợi hại nhất cũng đi tong dưới tay giặc Nhật. Đoàn trưởng ta ấy, từ cầm quân đánh giặc cho đến thái độ làm người đều hơn nó tám trăm lần, cho nên nó coi đoàn trưởng như cái gai trong mắt, sợ đến lúc ấy bị giành mất chức sư trưởng.”
Diệp Vinh Thu nghe đến đây là đủ hiểu rồi, nhưng vẫn không thể tin chuyện đạn dược và lương thảo là do Đinh Hoành Lỗi âm thầm phá cản: “Nhưng.. dù gì cũng đều là người Trung Quốc, đều phải đánh giặc Nhật, có muốn tranh quyền đi nữa cũng đâu thể làm loại chuyện này? Cho dù như vậy có thể hạ được họ Cố.. à đoàn trưởng, nhưng như vậy sẽ mất đê sông, khiến giặc Nhật đánh tới, làm như vậy thì anh ta được lợi lộc gì?”
Bì Hồ cười nhạt: “Cậu hiền lành quá nên không hiểu, ở đời không thiếu những kẻ như vậy. Nó muốn quyền lợi, địa vị cho nên quốc gia, nhân dân, trong mắt nó đều như cỏ rác. Vậy mới nói kiểu người như vậy còn đáng sợ hơn Hán gian nhiều.”
Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đều quá sửng sốt mà trầm mặc. Điền Cường vẫn còn bất bình chỉ trích những kẻ đặt ích lợi của bản thân lên trên an nguy quốc gia đại sự. Nếu phải so ra thì Diệp Vinh Thu còn ghét bọn chúng hơn cả Cố Tu Qua. Tuy là có vài thủ đoạn và việc làm của Cố Tu Qua khiến anh thấy bất bình không phục, nhưng dù sao Cố Tu Qua làm vậy cũng chỉ vì muốn giữ nước cứu quốc.
Sau khi trị thương xong, mọi người đều tự đi về nghỉ ngơi, mãi đến giờ cơm chiều mới lại đi ra, họ tập hợp lại trong sân rồi lần lượt nhận cơm.
Đoàn bọn họ là đoàn nhận đồ ăn cuối cùng trong bếp có một người lính cầm muỗng lớn đứng bên cạnh mấy chiếc nồi to lấy cơm cho bọn họ. Diệp Vinh Thu xếp ở gần cuối hàng, đến lượt anh thì trong nồi đã chẳng còn cái gì, viên phụ bếp kia vét dưới đáy nồi một vòng, chỉ múc được một bát canh và vài cọng rau nát. Anh ta nhìn Diệp Vinh Thu áy náy cười, sau đó rót canh vào trong bát Diệp Vinh Thu.
Hắc Cẩu xếp ở hàng khác, nhưng vị trí cũng không khác Diệp Vinh Thu là bao, đến phiên hắn, trong nồi cũng chẳng còn thứ gì, chỉ có ít rau nát.
Thật ra, cho dù có đứng phía trên cũng chẳng hơn được là bao, tìm trong mười mấy cái bát cũng không thấy miếng thịt nào, cơm thì chưa chín kỹ, rau thì nát. Ngay cả người bị thương cũng không khá khẩm hơn mấy, chỉ là nhiều rau nhiều canh hơn một chút. Vốn cũng không có gì, so với khi ở chiến trường thì nhiêu đây đã hơn nhiều rồi, lẽ ra phải thấy vừa lòng, nhưng khi vô tình nhìn thấy đồ trong bát mấy tên lính ăn chậm ở đoàn khác, rồi lại nhìn lại bát của mình, quả thật khác nhau một trời một vực.
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đi qua một bên bắt đầu tìm chỗ ăn, gần đó có một đoàn lính — chính là người trong đoàn của Đinh Hoành Lỗi đang ngồi ăn, không nói đến rau ngon, trong bát bọn họ còn có thịt kho tàu hoặc thịt gà. Đám lính kia, quần áo tay chân đều sạch sẽ, không như đám lính trong đoàn của Cố Tu Qua, trên người ai nấy đều thương tích, quân trang thì chẳng bộ nào lành lặn tử tế.
Nếu như là trước kia, có khi Diệp Vinh Thu còn chê thịt trong bát họ không đủ hương đủ sắc, nhưng từ khi bị Cố Tu Qua ép làm lính, anh chưa từng được nhìn thấy miếng thịt nào, cho nên anh cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm vào bát của đám người đó, trên mặt viết đầy bất mãn và oán trách — dựa vào cái gì mà bọn họ đánh trận vất vả trở về, đãi ngộ còn không bằng những tên lính không ra chiến trường?
Những tên kia nhận ra oán khí của anh, ngẩng đầu lên nhìn. Người trên vai có hai vạch thẳng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vinh Thu, thấy Diệp Vinh Thu gầy teo, vừa nhìn đã biết là yếu ớt dễ bắt nạt, cho nên nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ: “Ồ, lính nhà ai thế kia, đói đến mặt mũi tái xanh rồi. Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Mấy anh em, đều là lính với nhau cả, ta cho họ ít thịt ăn đi.”
Diệp Vinh Thu không thích loại ngữ khí này, chân mày càng nhíu chặt, nhìn tên kia đầy cảnh giác. Hắc Cẩu ngẩng đầu lạnh lùng đánh giá tên trung úy và đồng bọn của hắn, sau đó ngồi dịch đến bên người Diệp Vinh Thu.
Tên trung úy kia nói liền làm, gắp một miếng thịt gà trong bát ra, nhưng không bỏ vào bát của Diệp Vinh Thu mà trực tiếp ném xuống đất, như cho chó cho gà ăn. Tên kia nhìn miếng thịt dưới đất rồi chép miệng: “Nào, ăn đi, đừng khách sáo, không cần cảm ơn đâu.” Sau khi nói xong, cả đám bọn chúng bắt đầu cười cợt. Mọi người xung quanh đều dừng việc trong tay nhìn về phía bên đây, mọi người lặng như tờ khiến điệu cười của bọn chúng càng thêm trơ tráo vô sỉ.
Diệp Vinh Thu sửng sốt, nhất thời lửa giận xông lên đầu. Anh đặt bát trong tay xuống, đứng mạnh dậy, gương mặt trắng mịn bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên: “Mi!”
Hắc Cẩu kéo tay anh, cũng từ từ đứng lên.
Tên trung úy kia không sợ Diệp Vinh Thu, nhưng Hắc Cẩu đứng bên cạnh anh, vóc dáng cao lớn, nét mặt lại lạnh lùng, nhãn thần toát lên vẻ tàn bạo, rất có lực uy hiếp, khiến tên kia cũng phải đặt bát xuống đứng lên để lấy khí thế. Đám lính đứng bên cạnh tên kia cũng không cam lòng mà đứng lên.
Tên trung úy tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ vào miếng thịt gà dính cát dưới mặt đất: “Ăn đi, đừng lãng phí.”
Tên đứng bên cạnh giúp hắn ra oai: “Sao, cái vẻ mặt gì thế kia? Muốn đánh nhau hả?”
Diệp Vinh Thu vô cùng tức giận. Anh vốn là một thiếu gia sống trong nhung lụa được cưng chiều từ bé, tuy hai cuộc chiến tranh đã mài đi ít nhiều nhuệ khí của anh, nhưng anh biết đó là ở chiến trường, đối mặt với mình là đám ác ma không có đạo lý. Nhưng bây giờ, đối mặt với anh lại chính là quân nhân Trung Quốc, hơn nữa, anh cũng không làm gì sai, thậm chí còn hết mình góp sức vì nước vì dân, dựa vào đâu mà bọn chúng dám miệt thị vũ nhục anh?
Hắc Cẩu tiến lên phía trước, bảo hộ Diệp Vinh Thu ở phía sau, môi hắn nhếch lên nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng: “Đánh nhau gì chứ. Bọn tôi vừa đánh giặc Nhật xong, mệt mỏi rồi, đâu có được nhàn hạ thoải mái như mấy người.”
Tên trung úy sửng sốt một chút, cả giận nói: “Có ý gì? Đánh được giặc Nhật thì giỏi lắm à? Cậu nghĩ chúng tôi không biết đánh chắc?”
Hắc Cẩu cười nhưng không nói.
Tên trung úy kia nhìn quân hàm trên vai hắn, cười lạnh nói: “Ồ, binh nhất hả? Sao, mới đánh có tí trận đã ti toe tưởng mình giỏi lắm chứ gì?” Tên kia cố tình nghiêng người cho Hắc Cẩu thấy rõ quân hàm trên vai mình, lười biếng nói: “Tôi đánh giặc Nhật nhiều rồi, nhưng chưa từng đánh đến nỗi bụi đất bám đầy người, mặt mũi ra sao cũng không nhìn rõ.”
Đám lính đứng cạnh tên kia cười ồ lên.
Hắc Cẩu không tức giận, quét mắt nhìn một lượt, thấy trong đám người kia, quân hàm thấp nhất cũng là hạ sĩ quan. Đột nhiên hắn cất tiếng hỏi tên trung úy: “Anh làm lính bao năm rồi?”
Tên trung úy kia sửng sốt, dương dương tự đắc nói: “Ba năm, sao?”
Hắc Cẩu gật đầu: “Nếu ba năm sau anh còn sống, bất kể anh lên thứ bậc gì, tôi cũng mời anh ăn gà cay Trùng Khánh.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Tên trung úy kia ngớ người ra một hồi mới hiểu ý tứ trong câu “Bất kể anh lên thứ bậc gì” của Hắc Cẩu. Nói cách khác, Hắc Cẩu nghĩ ba năm sau cấp bậc của hắn sẽ cao hơn anh ta. Cũng không phải cao hơn trung úy, mà cao hơn chính anh ta khi ấy.
Mặt tên trung úy nhất thời đen lại, lạnh lùng quan sát Hắc Cẩu: “Dựa vào cậu? Cái loại cậu thì có cái gì?”
Diệp Vinh Thu tức giận cực kỳ, từ phía sau Hắc Cẩu đi lên, sóng vai cùng với hắn: “Thế anh nghĩ anh có cái gì?”
Hắc Cẩu kéo tay anh, ý bảo anh bình tĩnh chớ giận dữ. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tên trung úy, trong mắt lóe lên tia hưng phấn: “Vậy đi, chờ xem thế nào?”
Tên trung úy kia nhìn Hắc Cẩu, lại nhìn Diệp Vinh Thu, lạnh lùng nói: “Binh nhất, binh nhì, tôi nhớ hai cậu rồi. Cứ chờ xem!”
Hắc Cẩu nhún vai, kéo Diệp Vinh Thu ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ của mình. Lúc này Bì Hồ và Điền Cường cũng mới chen tới, bọn họ lấy cơm muộn hơn Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu, thấy bên này ầm ĩ liền chạy tới xem.
Nam tử hán Đông Bắc – Điền Cường đã sớm chướng mắt mấy tên ở đoàn kia, anh ta cười cười nói với Hắc Cẩu: “Ban nãy thấy bên này ồn ào lắm cơ, cậu nói gì với đám rùa kia vậy?” Anh ta liếc mắt nhìn miếng thịt gà dưới đất: “Con rùa nào tự cắt thịt mình ra thế kia?”
Mấy tên lính kia lập tức ngẩng đầu lên, một tên thượng sĩ ngồi trong đó cười nhạt: “Thịt rùa thưởng cho rùa ăn đó. Mau ăn đi, không biết sau này còn có cơ hội sống để mà ăn thịt nữa hay không.”
Đột nhiên Điền Cường sải một bước dài đi đến nhặt miếng thịt, sau đó bổ nhào về phía tên thượng sĩ vừa nói kia rồi ngã xuống đất, nhét miếng thịt bẩn vào trong mồm tên đó: “Nào nào, để tôi đút thịt rùa cho rùa con ăn nào.”
Tên thượng sĩ kia không kịp đề phòng bị anh ta nhào tới, lập tức giãy ra, mọi người xung quanh lấy lại tinh thần, vội vã xông lên kéo Điền Cường ra. Trên vai Điền Cường có vết thương, bị bọn họ ra sức kéo đau không chịu được, lảo đảo ngã xuống. Tên thượng sĩ kia tức giận bò dậy, nhổ miếng thịt trong miệng ra, rút khẩu súng lục bên hông rồi chĩa vào người Điền Cường: “Mày muốn chết hả?!”
Tên trung úy kia đứng lên, nhìn Điền Cường bị đè dưới đất, cười lạnh nói: “Hạ sĩ quèn mà dám mạo phạm thượng sĩ. Có biết trong quân đội kỷ luật là quan trọng nhất không? Xem ra đám lính cặn bã chúng mày không hiểu được!”
Điền Cường hung tợn trừng hắn, nhưng tay chân đều bị đè chặt không nhúc nhích được.
Đột nhiên tên trung úy kia lảo đảo chúi người về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Có người đạp mạnh vào mông tên đó từ phía sau. Trung úy quay đầu lại, tức giận quát: “Thằng khốn nào muốn chết?!” Vừa dứt lời, cả người liền ngây ra —— một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu hắn.
Cố Tu Qua chĩa súng về phía tên trung úy, Lưu Văn và Quách Võ theo phía sau, gã nghiêm mặt nói: “Trung úy quèn mà dám nhục mạ một trung tá? Kỷ luật quân đội đâu hết cả rồi? Não này là não heo hả?” Ánh mắt gã sắc lẹm, liếc về phía tên thượng sĩ rút súng ra đầu tiên kia, tên thượng sĩ bị khí thế của gã làm cho kinh hãi, không nhịn được mà run lên, buông tay cầm súng xuống. Đám lính giữ chặt người Điền Cường cũng nhanh chóng thả anh ta ra.
Cố Tu Qua thu súng về lấy tay áo lau lau, cười hì hì nói: “Lý liên trưởng, tôi chỉ đùa chút thôi. Súng đâu dùng thế này? Súng dùng để đuổi giặc bảo vệ quốc gia mà!”
Tên trung úy phẫn nộ lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm Cố Tu Qua cười lạnh nói: “Cố đoàn trưởng, tôi nhớ bản mặt anh rồi.”
Cố Tu Qua cười nói: “Lý liên trưởng, tôi cũng nhớ mặt cậu rồi.”
Tên trung úy nhổ nước bọt xuống đất, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dẫn người của mình rời đi.
Hắc Cẩu hỏi Điền Cường: “Sao lại nói như vậy?”
Điền Cường nói: “Cấp trên ra lệnh cho đoàn trưởng tới bờ sông phòng thủ nửa tháng, nhưng lại không cấp đủ lương thực và đạn dược cho chúng ta. Cấp trên nói là cứ đi trước lương thảo sẽ được chuyển tới sau.”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Binh mã vị động, lương thảo tiên hành.” (Muốn phát động binh mã thì trước tiên phải chuẩn bị lương thảo)
Điền Cường nói: “Đúng thế, ai cũng biết điều này, không có lương thảo không có đạn dược thì sao mà đánh được khác quái nào bảo ta đến đấy làm bia ngắm cho bọn chúng luyện tập? Nhưng mà ngoài bờ cần có người phòng thủ, đây là một nơi quan trọng, thật ra phòng thủ ở đó cũng không khó, dù sao cũng cách một con sông mà! Nhưng nếu không thủ được cũng phải cố kéo dài thời gian giữ chân bọn chúng, rồi càng như vậy thì lại càng khó đánh. Có lẽ đoàn trưởng đã sớm biết chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng vẫn dẫn ta đi.”
Hắc Cẩu hỏi: “Như vậy.. chuyện này có liên quan gì tới Đinh Hoành Lỗi?”
Điền Cường lại mắng chửi: “Thì tôi không có bằng chứng, nếu có tôi đã giết chết mẹ thằng cha đấy rồi. Nhất định nó đã giở trò phía sau, cố ý giữ quân nhu, không cho người chuyển tới chỗ ta.”
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đều rất giật mình. Dù sao hai người họ cũng mới nhập ngũ, có rất nhiều chuyện còn mờ mịt. Diệp Vinh Thu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại vậy? Lẽ nào anh ta bị giặc Nhật mua chuộc rồi?”
Bì Hồ đứng bên cạnh cười nhạt: “So với bọn Hán gian, kiểu người như thằng kia còn đáng sợ, còn khốn nạn hơn nhiều.”
Hắc Cẩu hỏi: “Sao lại thế?”
Điền Cường lầm bầm nói: “Mới nghĩ thôi đã thấy tức lộn ruột lên rồi. Phạm sư trưởng lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, hai năm nữa sẽ về hưu, mà về hưu rồi thì phải có người mới lên thay. Thằng khốn kia có ông cậu làm thượng thướng, nó ỷ vào cậu mình giỏi mà hung hăng càn quấy khắp quân bộ, ngay cả Phạm sư trưởng cũng không coi ra gì. Phạm sư trưởng thích đoàn trưởng của chúng ta nhất, đoàn trưởng ta cầm quân chỉ huy giỏi, đáng ra phải được thăng lên làm đoàn trưởng từ tám trăm năm trước rồi, nhưng bởi vì thằng khốn kia ra sức chèn ép nên vẫn cứ làm doanh trưởng. Mãi đến khi giặc Nhật đánh tới An Khánh, một đoàn trưởng họ Trương bị hy sinh, trong sư đoàn không còn ai tài giỏi nữa mới được thăng chức. Thằng khốn họ Đinh kia ngoài có một ông cậu ghê gớm ra thì chẳng được cái tích sự gì, nó cóc biết đánh giặc, cho nó quân bị binh lính lợi hại nhất cũng đi tong dưới tay giặc Nhật. Đoàn trưởng ta ấy, từ cầm quân đánh giặc cho đến thái độ làm người đều hơn nó tám trăm lần, cho nên nó coi đoàn trưởng như cái gai trong mắt, sợ đến lúc ấy bị giành mất chức sư trưởng.”
Diệp Vinh Thu nghe đến đây là đủ hiểu rồi, nhưng vẫn không thể tin chuyện đạn dược và lương thảo là do Đinh Hoành Lỗi âm thầm phá cản: “Nhưng.. dù gì cũng đều là người Trung Quốc, đều phải đánh giặc Nhật, có muốn tranh quyền đi nữa cũng đâu thể làm loại chuyện này? Cho dù như vậy có thể hạ được họ Cố.. à đoàn trưởng, nhưng như vậy sẽ mất đê sông, khiến giặc Nhật đánh tới, làm như vậy thì anh ta được lợi lộc gì?”
Bì Hồ cười nhạt: “Cậu hiền lành quá nên không hiểu, ở đời không thiếu những kẻ như vậy. Nó muốn quyền lợi, địa vị cho nên quốc gia, nhân dân, trong mắt nó đều như cỏ rác. Vậy mới nói kiểu người như vậy còn đáng sợ hơn Hán gian nhiều.”
Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đều quá sửng sốt mà trầm mặc. Điền Cường vẫn còn bất bình chỉ trích những kẻ đặt ích lợi của bản thân lên trên an nguy quốc gia đại sự. Nếu phải so ra thì Diệp Vinh Thu còn ghét bọn chúng hơn cả Cố Tu Qua. Tuy là có vài thủ đoạn và việc làm của Cố Tu Qua khiến anh thấy bất bình không phục, nhưng dù sao Cố Tu Qua làm vậy cũng chỉ vì muốn giữ nước cứu quốc.
Sau khi trị thương xong, mọi người đều tự đi về nghỉ ngơi, mãi đến giờ cơm chiều mới lại đi ra, họ tập hợp lại trong sân rồi lần lượt nhận cơm.
Đoàn bọn họ là đoàn nhận đồ ăn cuối cùng trong bếp có một người lính cầm muỗng lớn đứng bên cạnh mấy chiếc nồi to lấy cơm cho bọn họ. Diệp Vinh Thu xếp ở gần cuối hàng, đến lượt anh thì trong nồi đã chẳng còn cái gì, viên phụ bếp kia vét dưới đáy nồi một vòng, chỉ múc được một bát canh và vài cọng rau nát. Anh ta nhìn Diệp Vinh Thu áy náy cười, sau đó rót canh vào trong bát Diệp Vinh Thu.
Hắc Cẩu xếp ở hàng khác, nhưng vị trí cũng không khác Diệp Vinh Thu là bao, đến phiên hắn, trong nồi cũng chẳng còn thứ gì, chỉ có ít rau nát.
Thật ra, cho dù có đứng phía trên cũng chẳng hơn được là bao, tìm trong mười mấy cái bát cũng không thấy miếng thịt nào, cơm thì chưa chín kỹ, rau thì nát. Ngay cả người bị thương cũng không khá khẩm hơn mấy, chỉ là nhiều rau nhiều canh hơn một chút. Vốn cũng không có gì, so với khi ở chiến trường thì nhiêu đây đã hơn nhiều rồi, lẽ ra phải thấy vừa lòng, nhưng khi vô tình nhìn thấy đồ trong bát mấy tên lính ăn chậm ở đoàn khác, rồi lại nhìn lại bát của mình, quả thật khác nhau một trời một vực.
Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đi qua một bên bắt đầu tìm chỗ ăn, gần đó có một đoàn lính — chính là người trong đoàn của Đinh Hoành Lỗi đang ngồi ăn, không nói đến rau ngon, trong bát bọn họ còn có thịt kho tàu hoặc thịt gà. Đám lính kia, quần áo tay chân đều sạch sẽ, không như đám lính trong đoàn của Cố Tu Qua, trên người ai nấy đều thương tích, quân trang thì chẳng bộ nào lành lặn tử tế.
Nếu như là trước kia, có khi Diệp Vinh Thu còn chê thịt trong bát họ không đủ hương đủ sắc, nhưng từ khi bị Cố Tu Qua ép làm lính, anh chưa từng được nhìn thấy miếng thịt nào, cho nên anh cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm vào bát của đám người đó, trên mặt viết đầy bất mãn và oán trách — dựa vào cái gì mà bọn họ đánh trận vất vả trở về, đãi ngộ còn không bằng những tên lính không ra chiến trường?
Những tên kia nhận ra oán khí của anh, ngẩng đầu lên nhìn. Người trên vai có hai vạch thẳng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vinh Thu, thấy Diệp Vinh Thu gầy teo, vừa nhìn đã biết là yếu ớt dễ bắt nạt, cho nên nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ: “Ồ, lính nhà ai thế kia, đói đến mặt mũi tái xanh rồi. Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Mấy anh em, đều là lính với nhau cả, ta cho họ ít thịt ăn đi.”
Diệp Vinh Thu không thích loại ngữ khí này, chân mày càng nhíu chặt, nhìn tên kia đầy cảnh giác. Hắc Cẩu ngẩng đầu lạnh lùng đánh giá tên trung úy và đồng bọn của hắn, sau đó ngồi dịch đến bên người Diệp Vinh Thu.
Tên trung úy kia nói liền làm, gắp một miếng thịt gà trong bát ra, nhưng không bỏ vào bát của Diệp Vinh Thu mà trực tiếp ném xuống đất, như cho chó cho gà ăn. Tên kia nhìn miếng thịt dưới đất rồi chép miệng: “Nào, ăn đi, đừng khách sáo, không cần cảm ơn đâu.” Sau khi nói xong, cả đám bọn chúng bắt đầu cười cợt. Mọi người xung quanh đều dừng việc trong tay nhìn về phía bên đây, mọi người lặng như tờ khiến điệu cười của bọn chúng càng thêm trơ tráo vô sỉ.
Diệp Vinh Thu sửng sốt, nhất thời lửa giận xông lên đầu. Anh đặt bát trong tay xuống, đứng mạnh dậy, gương mặt trắng mịn bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên: “Mi!”
Hắc Cẩu kéo tay anh, cũng từ từ đứng lên.
Tên trung úy kia không sợ Diệp Vinh Thu, nhưng Hắc Cẩu đứng bên cạnh anh, vóc dáng cao lớn, nét mặt lại lạnh lùng, nhãn thần toát lên vẻ tàn bạo, rất có lực uy hiếp, khiến tên kia cũng phải đặt bát xuống đứng lên để lấy khí thế. Đám lính đứng bên cạnh tên kia cũng không cam lòng mà đứng lên.
Tên trung úy tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ vào miếng thịt gà dính cát dưới mặt đất: “Ăn đi, đừng lãng phí.”
Tên đứng bên cạnh giúp hắn ra oai: “Sao, cái vẻ mặt gì thế kia? Muốn đánh nhau hả?”
Diệp Vinh Thu vô cùng tức giận. Anh vốn là một thiếu gia sống trong nhung lụa được cưng chiều từ bé, tuy hai cuộc chiến tranh đã mài đi ít nhiều nhuệ khí của anh, nhưng anh biết đó là ở chiến trường, đối mặt với mình là đám ác ma không có đạo lý. Nhưng bây giờ, đối mặt với anh lại chính là quân nhân Trung Quốc, hơn nữa, anh cũng không làm gì sai, thậm chí còn hết mình góp sức vì nước vì dân, dựa vào đâu mà bọn chúng dám miệt thị vũ nhục anh?
Hắc Cẩu tiến lên phía trước, bảo hộ Diệp Vinh Thu ở phía sau, môi hắn nhếch lên nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng: “Đánh nhau gì chứ. Bọn tôi vừa đánh giặc Nhật xong, mệt mỏi rồi, đâu có được nhàn hạ thoải mái như mấy người.”
Tên trung úy sửng sốt một chút, cả giận nói: “Có ý gì? Đánh được giặc Nhật thì giỏi lắm à? Cậu nghĩ chúng tôi không biết đánh chắc?”
Hắc Cẩu cười nhưng không nói.
Tên trung úy kia nhìn quân hàm trên vai hắn, cười lạnh nói: “Ồ, binh nhất hả? Sao, mới đánh có tí trận đã ti toe tưởng mình giỏi lắm chứ gì?” Tên kia cố tình nghiêng người cho Hắc Cẩu thấy rõ quân hàm trên vai mình, lười biếng nói: “Tôi đánh giặc Nhật nhiều rồi, nhưng chưa từng đánh đến nỗi bụi đất bám đầy người, mặt mũi ra sao cũng không nhìn rõ.”
Đám lính đứng cạnh tên kia cười ồ lên.
Hắc Cẩu không tức giận, quét mắt nhìn một lượt, thấy trong đám người kia, quân hàm thấp nhất cũng là hạ sĩ quan. Đột nhiên hắn cất tiếng hỏi tên trung úy: “Anh làm lính bao năm rồi?”
Tên trung úy kia sửng sốt, dương dương tự đắc nói: “Ba năm, sao?”
Hắc Cẩu gật đầu: “Nếu ba năm sau anh còn sống, bất kể anh lên thứ bậc gì, tôi cũng mời anh ăn gà cay Trùng Khánh.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Tên trung úy kia ngớ người ra một hồi mới hiểu ý tứ trong câu “Bất kể anh lên thứ bậc gì” của Hắc Cẩu. Nói cách khác, Hắc Cẩu nghĩ ba năm sau cấp bậc của hắn sẽ cao hơn anh ta. Cũng không phải cao hơn trung úy, mà cao hơn chính anh ta khi ấy.
Mặt tên trung úy nhất thời đen lại, lạnh lùng quan sát Hắc Cẩu: “Dựa vào cậu? Cái loại cậu thì có cái gì?”
Diệp Vinh Thu tức giận cực kỳ, từ phía sau Hắc Cẩu đi lên, sóng vai cùng với hắn: “Thế anh nghĩ anh có cái gì?”
Hắc Cẩu kéo tay anh, ý bảo anh bình tĩnh chớ giận dữ. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tên trung úy, trong mắt lóe lên tia hưng phấn: “Vậy đi, chờ xem thế nào?”
Tên trung úy kia nhìn Hắc Cẩu, lại nhìn Diệp Vinh Thu, lạnh lùng nói: “Binh nhất, binh nhì, tôi nhớ hai cậu rồi. Cứ chờ xem!”
Hắc Cẩu nhún vai, kéo Diệp Vinh Thu ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ của mình. Lúc này Bì Hồ và Điền Cường cũng mới chen tới, bọn họ lấy cơm muộn hơn Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu, thấy bên này ầm ĩ liền chạy tới xem.
Nam tử hán Đông Bắc – Điền Cường đã sớm chướng mắt mấy tên ở đoàn kia, anh ta cười cười nói với Hắc Cẩu: “Ban nãy thấy bên này ồn ào lắm cơ, cậu nói gì với đám rùa kia vậy?” Anh ta liếc mắt nhìn miếng thịt gà dưới đất: “Con rùa nào tự cắt thịt mình ra thế kia?”
Mấy tên lính kia lập tức ngẩng đầu lên, một tên thượng sĩ ngồi trong đó cười nhạt: “Thịt rùa thưởng cho rùa ăn đó. Mau ăn đi, không biết sau này còn có cơ hội sống để mà ăn thịt nữa hay không.”
Đột nhiên Điền Cường sải một bước dài đi đến nhặt miếng thịt, sau đó bổ nhào về phía tên thượng sĩ vừa nói kia rồi ngã xuống đất, nhét miếng thịt bẩn vào trong mồm tên đó: “Nào nào, để tôi đút thịt rùa cho rùa con ăn nào.”
Tên thượng sĩ kia không kịp đề phòng bị anh ta nhào tới, lập tức giãy ra, mọi người xung quanh lấy lại tinh thần, vội vã xông lên kéo Điền Cường ra. Trên vai Điền Cường có vết thương, bị bọn họ ra sức kéo đau không chịu được, lảo đảo ngã xuống. Tên thượng sĩ kia tức giận bò dậy, nhổ miếng thịt trong miệng ra, rút khẩu súng lục bên hông rồi chĩa vào người Điền Cường: “Mày muốn chết hả?!”
Tên trung úy kia đứng lên, nhìn Điền Cường bị đè dưới đất, cười lạnh nói: “Hạ sĩ quèn mà dám mạo phạm thượng sĩ. Có biết trong quân đội kỷ luật là quan trọng nhất không? Xem ra đám lính cặn bã chúng mày không hiểu được!”
Điền Cường hung tợn trừng hắn, nhưng tay chân đều bị đè chặt không nhúc nhích được.
Đột nhiên tên trung úy kia lảo đảo chúi người về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Có người đạp mạnh vào mông tên đó từ phía sau. Trung úy quay đầu lại, tức giận quát: “Thằng khốn nào muốn chết?!” Vừa dứt lời, cả người liền ngây ra —— một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu hắn.
Cố Tu Qua chĩa súng về phía tên trung úy, Lưu Văn và Quách Võ theo phía sau, gã nghiêm mặt nói: “Trung úy quèn mà dám nhục mạ một trung tá? Kỷ luật quân đội đâu hết cả rồi? Não này là não heo hả?” Ánh mắt gã sắc lẹm, liếc về phía tên thượng sĩ rút súng ra đầu tiên kia, tên thượng sĩ bị khí thế của gã làm cho kinh hãi, không nhịn được mà run lên, buông tay cầm súng xuống. Đám lính giữ chặt người Điền Cường cũng nhanh chóng thả anh ta ra.
Cố Tu Qua thu súng về lấy tay áo lau lau, cười hì hì nói: “Lý liên trưởng, tôi chỉ đùa chút thôi. Súng đâu dùng thế này? Súng dùng để đuổi giặc bảo vệ quốc gia mà!”
Tên trung úy phẫn nộ lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm Cố Tu Qua cười lạnh nói: “Cố đoàn trưởng, tôi nhớ bản mặt anh rồi.”
Cố Tu Qua cười nói: “Lý liên trưởng, tôi cũng nhớ mặt cậu rồi.”
Tên trung úy nhổ nước bọt xuống đất, ngẩng cao đầu ưỡn ngực dẫn người của mình rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook