Làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, không để chậm trễ hơn nữa, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu lập tức dẫn người xuất phát.

Từ xưởng công binh đi tới mỏ Hoàng Thạch mất gần một ngày rưỡi, tuy nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng họ phải đi đường núi, đường núi gập ghềnh khó đi, tới nửa đêm không nhìn thấy ngón tay, Hắc Cẩu cho toàn đội nghỉ ngơi, đợi đến hừng đông sẽ xuất phát tiếp.

Lính đóng quân trên núi, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu nhóm một ít lửa, cùng bàn bạc chiến sự ngày mai, đang nói thì Khưu Tiến Bộ cầm đuốc đi tới: “Chính ủy.”

Diệp Vinh Thu nhìn anh ta: “Sao vậy, còn không nghỉ ngơi đi? Có chuyện gì không?”

Khưu Tiến Bộ nói: “Chính ủy, tôi có lời muốn nói với anh.”

Diệp Vinh Thu liếc mắt nhìn Hắc Cẩu, Hắc Cẩu khoát khoát tay: “Anh đi đi, tôi ngủ trước.”

Diệp Vinh Thu và Khưu Tiến Bộ đi qua một bên.

“Chính ủy.” Khưu Tiến Bộ hỏi, “Cái người Chung Vô Mai này, tôi từng gặp hắn ta trong thành Vũ Xương.”

Diệp Vinh Thu không lên tiếng. Chuyện này anh đương nhiên biết, khi đó Khưu Tiến Bộ nhìn thấy Hắc Cẩu và lão Quách đầu nói chuyện với nhau, anh ta biết Hắc Cẩu là Yamadera Kou.

Quả nhiên, Khưu Tiến Bộ nói: “Hôm đó tôi có thể thấy rõ ràng, hắn ta chính là tên Hán gian đình đám ở Vũ Xương, tôi không nhận nhầm người. Sao hắn lại trở thành Chung Vô Mai chỉ huy anh em ta chiến đấu rồi?”

Nhiệm vụ lần này quá khẩn cấp, không thể tìm ai thích hợp hơn Hắc Cẩu, cho nên Hắc Cẩu mới phải mạo hiểm rời Vũ Xương mà dẫn mọi người đi đánh mỏ Hoàng Thạch. Diệp Vinh Thu hiểu được sự nghi hoặc của Khưu Tiến Bộ, nhưng có một số việc anh không thể giải thích. Chuyện Yamadera Kou và Độc Thoại là cùng một người, tới giờ Diệp Vinh Thu chưa từng nói với ai, dù sao đây cũng là chuyện cơ mật, càng ít người biết càng tốt, vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ Hắc Cẩu gặp nguy hiểm mà đảng viên ngầm cũng sẽ bị liên lụy.

Diệp Vinh Thu không thể làm gì hơn là nói: “Cậu ấy là người tham mưu trưởng chọn, có thể tin được.”

“Chính ủy.” Khưu Tiến Bộ hỏi anh: “Có phải anh biết Chung Vô Mai?”

Diệp Vinh Thu hỏi: “Có ý gì?”

“Mấy năm trước anh vẫn luôn tìm người, từ lúc chưa vào Vũ Xương tôi đã nghe thấy anh đề cập nhiều lần chuyện này với đoàn trưởng, anh còn muốn vào thành Vũ Xương, giao hết chuyện công xưởng cho Khang Thất, chắc cũng vì người bạn anh muốn tìm phải không. Tôi nghĩ, có lẽ anh đã tìm được bạn mình rồi, hơn nữa còn ở ngay trong thành Vũ Xương. Có phải người đó chính là Chung Vô Mai không?”

Diệp Vinh Thu nhíu mày: “Chuyện này không liên quan gì tới cậu. Nếu cậu muốn hỏi chuyện này, tôi không thể trả lời được, cậu về nghỉ ngơi đi, mai còn phải lên đường.”

Diệp Vinh Thu xoay người đoạn rời đi, Khưu Tiến Bộ kéo tay anh lại: “Chính ủy.”

Diệp Vinh Thu không vui nói: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Khưu Tiến Bộ hít sâu một hơi. Ánh lửa chiếu lên gương mặt phẫn nộ của anh ta, anh ta cố giữ bình tĩnh, gằn từng chữ một: “Chính ủy, tôi biết anh rất tài giỏi, cũng biết anh rất vĩ đại, với ngũ đoàn độc lập, thậm chí là toàn bộ Tân Tứ quân này mà nói, anh là người không thể thiếu, đến tham mưu trưởng cũng rất coi trọng anh. Nhưng cho một tên từng theo Nhật vào quân ta.. anh có biết trong tay hắn dính bao nhiêu máu người Trung rồi không?”

Diệp Vinh Thu ngẩn ra. Hóa ra Khưu Tiến Bộ cho rằng Hắc Cẩu có thể từ Yamadera Kou trở thành quan chỉ huy Chung Vô Mai là nhờ dựa vào quan hệ với Diệp Vinh Thu. Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, đáp lại: “Tiểu đội trưởng Khưu, cậu nghĩ sai rồi. Về chuyện của cậu ấy, tôi tạm thời không có cách giải thích với cậu. Nhưng cậu ấy không phải Nhật ngụy, càng không phải Hán gian, từ đầu tới cuối đều là người của chúng ta. Có thể cậu không tin nhân phẩm của tôi, nhưng chẳng lẽ phán đoán của tham mưu trưởng cậu cũng cho là sai lầm?” Anh lại nói, “Nếu cậu còn nghi ngờ, tôi có thể cho cậu xem công văn của tham mưu trưởng.”

Khưu Tiến Bộ sửng sốt: “Không phải anh sao? Vậy rốt cuộc đó có phải Yamadera Kou hay không? Rõ ràng hôm đấy tôi đã thấy tận mắt.”

Diệp Vinh Thu thở dài: “Cậu không nên hỏi nhiều như vậy. Chuyện nên biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết. Giờ cậu nên buông tất cả mọi thành kiến xuống, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu lần này.”

Khưu Tiến Bộ không lên tiếng.

Diệp Vinh Thu vỗ vỗ vai anh ta: “Đi nghỉ sớm một chút đi.”

Khưu Tiến Bộ hé miệng còn muốn nói gì đó, Diệp Vinh Thu lạnh lùng bổ sung một câu: “Lấy đại cục làm trọng, tiểu đội trưởng Khưu, cậu phải phục tùng quân lệnh!”

Khưu Tiến Bộ nhìn anh trân trân một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ đáp: “Vâng.”

Diệp Vinh Thu nói: “Về đơn vị, ngủ đi.”

Khưu Tiến Bộ xoay người đi.

Diệp Vinh Thu nhìn theo bóng lưng anh, thở dài. Sự nghi hoặc của Khưu Tiến Bộ anh có thể hiểu được, Yamadera Kou là thủ lĩnh Hán gian mà dân chúng căm hận nhất, người muốn lấy đầu hắn nhiều không kể xiết, chỉ cần nói đến theo giặc, nhất định sẽ có người lôi tên Yamadera Kou ra mắng chửi. Người theo Nhật có rất nhiều, có người vì vợ con bị ép buộc, những người như vậy rất đáng thương. Nhưng Hán gian như Yamadera Kou, ngay cả tên của mình cũng không cần mà lấy một cái tên Nhật, quả thật khiến người khác giận sôi.

Đừng nói Khưu Tiến Bộ, nếu như chuyện Hắc Cẩu là Yamadera Kou bị truyền đi, chỉ sợ rất nhiều người ở đây sẽ không nghe theo hắn, thậm chí còn có khả năng làm phản.

Nhưng bây giờ Diệp Vinh Thu không có thời gian giải thích với Khưu Tiến Bộ, cũng không thể nói chân tướng sự việc cho anh ta. Chỉ hy vọng anh ta có thể tự gỡ nút thắt trong lòng, một dạ tuân theo quân lệnh, hoàn thành nhiệm vụ ở đây.

Diệp Vinh Thu quay về bên người Hắc Cẩu, Hắc Cẩu hỏi anh: “Nói chuyện phiếm xong rồi? Ngủ đi.”

Diệp Vinh Thu dựa vào gốc cây nhắm mắt lại, Hắc Cẩu liền tắt đống lửa đi. Họ không thể đốt lửa cả đêm, vạn nhất giặc phát hiện, hành tung của họ sẽ bị bại lộ.

Lúc này đã cuối hè, buổi đêm trên núi có chút lạnh, nằm được một lúc Diệp Vinh Thu liền rùng mình, để hành trang gọn nhẹ, anh không mang nhiều quần áo đi, không thể làm gì hơn là xoa xoa tay chân mình, tự nói với bản thân ngủ rồi sẽ không lạnh nữa.

Đột nhiên, một cánh tay vươn ra ôm lấy bờ vai anh, kéo anh vào ***g ngực ấm áp. Hắc Cẩu ghé vào tai anh nói: “Tôi lạnh, để tôi ôm một lúc.”

Diệp Vinh Thu dịch người qua, Hắc Cẩu ôm lấy anh từ phía sau, anh tựa vào lòng Hắc Cẩu, được cánh tay hữu lực của hắn ôm chặt, cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Bóng đêm tối đen, không ai có thể thấy, chỉ khi này đây Diệp Vinh Thu mới có thể gỡ lớp ngụy trang kiên cường của mình xuống, dựa vào ***g ngực ấm áp rộng rãi kia.

Hai người cứ như vậy, mơ mơ màng màng trải qua một đêm, sáng hôm sau, ánh dương vừa ló dạng Hắc Cẩu liền gọi mọi người đang ngủ dậy, cùng nhau thu thập hành trang, tiếp tục lên đường.

Đi một ngày đường, cuối cùng họ cũng tới gần mỏ Hoàng Thạch.

Dựa theo điều tra của họ, căn cứ thí nghiệm vi khuẩn được xây cách mỏ Hoàng Thạch khoảng bảy tám dặm. Xung quanh mỏ Hoàng Thạch có lính Nhật canh gác, rất khó để lẻn vào, mà trong mỏ cũng có lính Nhật coi giữ các công nhân bốc vác. Trong mỏ có gần nghìn người bị bắt bốc vác và chừng một trăm lính Nhật coi giữ. Đến khi ấy đánh vào căn cứ, quân Nhật canh ở mỏ tới viện trợ, hành động của họ sẽ càng thêm trắc trở.

Cho nên trong chiến lược của Hắc Cẩu có hai trọng điểm quan trọng, một là nắm chắc thời gian tốc chiến tốc thắng, hai là phải ngăn chặn viện binh của Nhật, nghĩ cách làm cho căn cứ thí nghiệm tứ cố vô thân, khi đó họ có thể nhất cổ tác khí mà tiến công. (tứ cố vô thân: một thân một mình không ai giúp đỡ nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm)

Chẳng mấy mà hơn ba mươi người bọn họ đi tới phòng tuyến thứ nhất của quân Nhật.

Họ mặc quân trang, mặt có quét bùn, trên đầu còn cắm cành cây thảo diệp, chậm rãi đi tìm nơi ẩn nấp. Hắc Cẩu nấp sau một tảng đá, lấy ống nhòm ra quan sát động tĩnh của quân Nhật ở gần đó, sau đó ra hiệu cho quân cộng, điều chỉnh đội hình của mình. Giờ họ muốn tiến hành đánh lén, phải lặng yên không gây tiếng động phá thủng phòng tuyến để vào bên trong, nếu làm kinh động giặc, để chúng phòng bị được, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Cho nên họ phải cẩn thận và cẩn thận hơn.

Mọi người ngưng thở từ từ di chuyển, tổ súng máy hạng nhẹ phục kích trên gò núi, nếu không rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ họ sẽ không nổ súng, nổ súng sẽ gây đánh rắn động cổ. Những người lính đi đầu đều cất súng, nắm chặt dao trong tay, nhìn thẳng mục tiêu phía trước.

Nơi đây Nhật buông lỏng cảnh giác, không có mấy ai tập trung canh gác, còn có tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, có người thì ngồi ăn, có người thì nằm ngủ trong chiến hào. Chúng đã quen việc nơi này yên bình, chỉ cần chú ý đám công nhân trong kia là được, đó giờ không có người ngoài đánh vào đây. Nhưng chúng không thể ngờ, vì sự lơi là này mà chúng mất mạng.

Hắc Cẩu ra dấu tấn công, các chiến sĩ đã chờ lệnh từ trước lập tức xông lên, nhằm về phía mục tiêu của mình. Họ một đấu một, chuyện xảy ra trong thoáng chốc, mấy tên lính Nhật không biết đang xảy ra chuyện gì thì đã bị cắt cổ, ngay cả hét lên để nhắc nhở người của mình cũng không kịp. Giải quyết xong mục tiêu của mình, các chiến sĩ đi tới giúp đồng đội, có một tên giặc phản ứng rất nhanh, lính cộng vừa xông tới tên giặc đã la to, các chiến sĩ khác lập tức nhào tới ngăn miệng tên kia lại, tên kia cố gắng muốn nổ súng, Hắc Cẩu xông lên đâm một dao vào cổ tay tên kia, đoạt lấy khẩu súng. Một chiến sĩ khác cắt đứt cổ họng tên kia, tên kia giãy giụa vài cái, cuối cùng bất động.

Hắc Cẩu thở phào nhẹ nhõm, thu dao về, lau vết máu bắn lên mặt, ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến lên.

Bất luận ở đâu và vào khi nào, trông thấy cảnh đâm chém tàn nhẫn như vậy Diệp Vinh Thu cũng đều thấy kinh hãi, nhưng chỉ cần anh dồn hết lực chú ý lên người Hắc Cẩu, cảm giác căng thẳng sợ hãi liền dịu đi nhiều.

Chẳng mấy mà họ tiêu diệt xong hai hàng phòng tuyến ở ngoài sân của Nhật, lặng yên không một tiếng động đi tới gần mục tiêu của mình.

Đột nhiên Hắc Cẩu dừng bước, lấy tay ra hiệu: “Chia ra!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương