Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
-
Chương 120
Diệp Vinh Thu ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại trời đã tối. Anh vươn mình, đúng lúc Tiểu Triệu tới gọi anh rời giường.
Tiểu Triệu cũng vừa đánh một giấc, giờ đã tới bữa tối, Hoàng Mộ chuẩn bị cho họ một bữa tiệc phong phú đón gió tẩy trần, cho nên Tiểu Triệu vội vàng tới gọi Diệp Vinh Thu dậy ăn.
Diệp Vinh Thu thay bộ quần áo, cùng Tiểu Triệu ra ngoài. Họ đi tới đoàn, cơm nước đều đã được bày sẵn trên bàn, Hoàng Mộ và chi thư Trương Thanh đang chờ bọn họ.
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu vào chỗ, Hoàng Mộ đang rất vui, đứng dậy tự mình rót rượu cho họ: “Rượu này do một người đồng hương mang tới, uống chút đi, tối về đảm bảo ngủ rất ngon cho mà xem.” Hôm nay Diệp Vinh Thu trở về, xuyên quân và Nhật thì bắt đầu khởi chiến, quả đúng là chuyện tốt tới liên tục, anh chỉ hận không thể uống một trận say mèm.
Mọi người vội vàng đứng dậy bồi Hoàng Mộ uống rượu, sau đó vừa ăn vừa bàn chuyện về sau.
Hoàng Mộ từ từ nói chuyện, phần lớn là nói về kỳ vọng trong tương lai của anh với xưởng công binh. Xưởng công binh này không chỉ là tâm huyết của Diệp Vinh Thu mà cũng còn là tâm huyết của Hoàng Mộ, ngoài Diệp Vinh Thu ra thì Hoàng Mộ là người có nhiều cống hiến nhất cho xưởng. Mặc dù anh không có kỹ thuật, nhưng vẫn luôn nghĩ cách phát triển, anh đưa ra cách, Diệp Vinh Thu nói những điều kiện cần có, anh thỏa mãn điều kiện kia, sau đó Diệp Vinh Thu nghĩ cách hoàn thành, mấy năm này hai người họ vẫn luôn phối hợp ăn ý như vậy.
Tục ngữ nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, Hoàng Mộ và Diệp Vinh Thu mới xa nhau, nay gặp lại cũng có cảm giác như vậy, từ lúc ngồi xuống Hoàng Mộ thao thao bất tuyệt, nói vô số dự định về tương lai, lại nói về hiện tại, sau đó lại bay bổng chín tầng mây. Diệp Vinh Thu không như mọi khi, không phân tích cho anh cái nào khó ở chỗ nào, hôm nay anh chỉ lặng lẽ nghe, sau đó ậm ừ lấy lệ, thoạt như không yên lòng.
Trương Thanh nhận ra Diệp Vinh Thu thất thần, hỏi: “Chính ủy, anh làm sao vậy?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không có gì, chỉ hơi mệt một chút.”
Trương Thanh trừng mắt nhìn Hoàng Mộ: “Anh xem lại anh đi, chính ủy vừa mới về, còn chưa ngủ đủ giấc, anh lại thao thao bất tuyệt bắt người ta phải nghe như vậy.”
Hoàng Mộ ngượng ngùng gãi đầu, thôi kể chuyện, nâng ly lên: “Là tại tôi không tốt, nào, tôi tự phạt mình một chén.”
Diệp Vinh Thu miễn cưỡng cười cười, giơ ly lên chạm cốc.
Cơm nước xong xuôi, Trương Thanh đi về, Tiểu Triệu cũng bị Hoàng Mộ đuổi đi, Hoàng Mộ ôm vai Diệp Vinh Thu tản bộ trên con đường nhỏ, liên miên lải nhải những chuyện còn chưa nói xong trên bàn ăn: “Diệp Tử à, sáng nay cậu hứa sẽ toàn tâm toàn ý cho xưởng, tôi rất vui, giờ quốc quân đang chiến đấu với Nhật, tình hình ta khá hơn rồi, cậu cần gì thì cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
Diệp Vinh Thu muốn nói lại thôi liếc nhìn Hoàng Mộ, áy mắt đầy áy náy.
Hoàng Mộ uống có chút say, cũng không để ý tới sự khác thường của Diệp Vinh Thu: “Nói một chút đi. Sao không nói gì thế. À, phải rồi, đáng lẽ nên cho cậu về nghỉ ngơi mới phải, cậu xem, tôi cứ quấn lấy cậu không buông thế này!”
Hoàng Mộ thu cánh tay đang đặt trên vai Diệp Vinh Thu, đang muốn nói gì đó, lại thấy Diệp Vinh Thu cất tiếng trước: “Đoàn trưởng.”
“Sao?” Hoàng Mộ nâng mày nhìn anh.
“Đoàn trưởng. Chuyện của xưởng, nhất định tôi sẽ tận tâm tận lực.” Diệp Vinh Thu lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Mộ, “Nhưng, tôi e thi thoảng mình vẫn phải tới Vũ Xương.”
Hoàng Mộ sửng sốt, ngưng bước chân. Đột nhiên một cơn gió thổi tới, mãi đến khi gió ngừng, Hoàng Mộ mới bình tĩnh cất tiếng hỏi: “Tại sao?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi sẽ không làm lỡ chuyện của công xưởng.”
Hoàng Mộ lại yên lặng một hồi: “Tôi biết cậu cũng có chuyện muốn làm, không thể dành hết thời gian và tinh lực ở nơi đây. Không có cậu, chắc chắn xưởng ta không thể phát triển được như ngày hôm nay. Không có cậu, điều kiện chiến đấu của các chiến sĩ có lẽ sẽ vất vả hơn bây giờ nhiều. Cái tôi lo không phải cậu không làm đủ, mà là tôi lo cho cậu. Lần này cậu tới Vũ Xương chắc cũng đã biết tình hình trong đấy gian khổ hơn ngoài thành nhiều rồi phải không? Mới vài ngày mà ta đã có vài đồng chí hy sinh và bị thương. Cậu muốn vào Vũ Xương làm việc, nhưng liệu việc kia có đáng để cậu mạo hiểm tính mạng mình không?”
Diệp Vinh Thu không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Hoàng Mộ nặng nề thở dài, sự cố chấp của Diệp Vinh Thu anh đã được lãnh giáo qua. Anh nói: “Cậu đã quyết định rồi?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, tôi đã biết, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi.”
“Cảm ơn đoàn trưởng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Vinh Thu chào Hoàng Mộ, xoay người rời đi.
Lần này quân Nhật và xuyên quân xung đột, quả nhiên không giống với các trận đánh nhỏ trước kia. Mỗi ngày ở doanh trại của Diệp Vinh Thu đều có thể nghe thấy tiếng bom đạn từ xa xa vọng tới. Đám lính họ vừa nghe tiếng đạn vừa ăn cơm, ăn uống ngon miệng hơn hẳn.
Trưa hôm nay, Diệp Vinh Thu và mọi người làm việc trong xưởng cùng nhau ăn trưa, đột nhiên Tiểu Triệu hô lên: “Lại đánh rồi!”
Vừa dứt lời, từ xa vọng tới một tiếng pháo nổ.
Diệp Vinh Thu cười nói: “Tai cậu tốt thật.” Ban nãy Tiểu Triệu nghe thấy tiếng pháo bay, cho nên biết là lại đánh.
Tiểu Triệu cười ha hả, vui vẻ ăn một thìa cơm lớn.
Khang Thất nói: “Này, mọi người nói xem, sao Nhật lại đột nhiên khai hỏa với quốc quân?”
Một cậu lính tên Kim Đại Xuyên nói: “Tôi biết, tôi biết này! Tôi có một anh em ở lữ đoàn mười bốn, cậu ấy bảo chuyện này cấp trên sớm đã lên kế hoạch. Tân Tứ quân chúng ta năm nay có vài chi đoàn chuyên đánh vào cứ điểm lương thảo của Nhật, phục kích các đoàn vận tải của Nhật ngụy, ban đêm lén tập kích trại địch, đánh xong bỏ chạy nên chưa bao giờ bị bắt. Trong Nhật ngụy có người của chúng ta, cái người ‘Da trắng tim hồng’ kia báo cáo cho giặc, nói quốc quân thường xuyên cướp đồ của họ, khiến họ không thể vận chuyển lương thực cho hoàng quân được!” Da trắng tim hồng là từ dùng để chỉ những đảng viên ngầm đội lốt Nhật ngụy, trên mặt nổi họ làm việc cho Nhật, nhưng thực tế thì giúp quân cộng phá trong nội bộ Nhật ngụy.
“Ha ha!” Khang Thất cười nói: “Thật sự là quá tốt!”
“Đúng vậy, còn nhiều chuyện nữa cơ, không phải quốc quân phái đặc vụ vào đảng ngầm của chúng ta sao, cái người ‘Da trắng tim hồng’ kia bắt đặc vụ quốc quân giao cho Nhật. Quân Nhật bắt được đặc vụ, nghĩ là quốc quân đang muốn lật đổ họ, mà người của quốc quân bị Nhật bắt, lại tưởng giặc đang gây hấn với mình. Quốc quân không muốn đánh giặc thì ta buộc chúng phải đánh.”
“Bộp!” Đôi đũa trong tay Diệp Vinh Thu rơi xuống đất.
Mọi người đều quay đầu nhìn Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, sao vậy?”
Diệp Vinh Thu thất thần nhìn Kim Đại Xuyên, một lát sau lắc đầu, nhặt đôi đũa lên lau vào người: “Không, không có chuyện gì.”
“A!” Tiểu Triệu reo lên, “Chính ủy, không phải hôm đó ta thấy Yamadera Kou bắt đặc vụ quốc quân giao cho Nhật sao?”
Tim Diệp Vinh Thu đập rất nhanh, miệng lưỡi khô khốc: “À….”
Tiểu Triệu suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, khẳng định nói: “Tên Hán gian kia nhất định đã bị chúng ta bẫy! Nói không chừng tin đặc vụ này chị Như Nam tiết lộ cho tên ấy, để tên ấy đi bắt. Nhóm chị Như Nam quả nhiên rất lợi hại!”
Vài người ngồi cạnh hưng phấn lên, mọi người tranh nhau hỏi: “Yamadera Kou? Là tên Hán gian Yamadera Kou kia sao? Hai người đã thấy tên ấy trong thành sao?” “Tên ấy như thế nào? Có phải rất hung tợn độc ác không?” “Sao hai người không bắn tên ấy mấy phát?”
Diệp Vinh Thu buông bát đứng lên.
Tiểu Triệu ngẩng đầu nhìn anh: “Chính ủy, anh sao vậy?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không có chuyện gì, mọi người ăn đi, tôi no rồi, đi ra ngoài một chút.”
Diệp Vinh Thu xoay người rời đi, mọi người thấy trong bát Diệp Vinh Thu vẫn còn quá nửa, Khang Thất lo lắng hỏi: “Có phải chính ủy khó chịu trong người không? Tôi thấy sắc mặt anh ấy có vẻ không tốt.”
Tiểu Triệu lo lắng gãi đầu: “Dạo này chính ủy cứ là lạ thế nào ấy…”
Tiểu Triệu cũng vừa đánh một giấc, giờ đã tới bữa tối, Hoàng Mộ chuẩn bị cho họ một bữa tiệc phong phú đón gió tẩy trần, cho nên Tiểu Triệu vội vàng tới gọi Diệp Vinh Thu dậy ăn.
Diệp Vinh Thu thay bộ quần áo, cùng Tiểu Triệu ra ngoài. Họ đi tới đoàn, cơm nước đều đã được bày sẵn trên bàn, Hoàng Mộ và chi thư Trương Thanh đang chờ bọn họ.
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu vào chỗ, Hoàng Mộ đang rất vui, đứng dậy tự mình rót rượu cho họ: “Rượu này do một người đồng hương mang tới, uống chút đi, tối về đảm bảo ngủ rất ngon cho mà xem.” Hôm nay Diệp Vinh Thu trở về, xuyên quân và Nhật thì bắt đầu khởi chiến, quả đúng là chuyện tốt tới liên tục, anh chỉ hận không thể uống một trận say mèm.
Mọi người vội vàng đứng dậy bồi Hoàng Mộ uống rượu, sau đó vừa ăn vừa bàn chuyện về sau.
Hoàng Mộ từ từ nói chuyện, phần lớn là nói về kỳ vọng trong tương lai của anh với xưởng công binh. Xưởng công binh này không chỉ là tâm huyết của Diệp Vinh Thu mà cũng còn là tâm huyết của Hoàng Mộ, ngoài Diệp Vinh Thu ra thì Hoàng Mộ là người có nhiều cống hiến nhất cho xưởng. Mặc dù anh không có kỹ thuật, nhưng vẫn luôn nghĩ cách phát triển, anh đưa ra cách, Diệp Vinh Thu nói những điều kiện cần có, anh thỏa mãn điều kiện kia, sau đó Diệp Vinh Thu nghĩ cách hoàn thành, mấy năm này hai người họ vẫn luôn phối hợp ăn ý như vậy.
Tục ngữ nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, Hoàng Mộ và Diệp Vinh Thu mới xa nhau, nay gặp lại cũng có cảm giác như vậy, từ lúc ngồi xuống Hoàng Mộ thao thao bất tuyệt, nói vô số dự định về tương lai, lại nói về hiện tại, sau đó lại bay bổng chín tầng mây. Diệp Vinh Thu không như mọi khi, không phân tích cho anh cái nào khó ở chỗ nào, hôm nay anh chỉ lặng lẽ nghe, sau đó ậm ừ lấy lệ, thoạt như không yên lòng.
Trương Thanh nhận ra Diệp Vinh Thu thất thần, hỏi: “Chính ủy, anh làm sao vậy?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không có gì, chỉ hơi mệt một chút.”
Trương Thanh trừng mắt nhìn Hoàng Mộ: “Anh xem lại anh đi, chính ủy vừa mới về, còn chưa ngủ đủ giấc, anh lại thao thao bất tuyệt bắt người ta phải nghe như vậy.”
Hoàng Mộ ngượng ngùng gãi đầu, thôi kể chuyện, nâng ly lên: “Là tại tôi không tốt, nào, tôi tự phạt mình một chén.”
Diệp Vinh Thu miễn cưỡng cười cười, giơ ly lên chạm cốc.
Cơm nước xong xuôi, Trương Thanh đi về, Tiểu Triệu cũng bị Hoàng Mộ đuổi đi, Hoàng Mộ ôm vai Diệp Vinh Thu tản bộ trên con đường nhỏ, liên miên lải nhải những chuyện còn chưa nói xong trên bàn ăn: “Diệp Tử à, sáng nay cậu hứa sẽ toàn tâm toàn ý cho xưởng, tôi rất vui, giờ quốc quân đang chiến đấu với Nhật, tình hình ta khá hơn rồi, cậu cần gì thì cứ nói, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
Diệp Vinh Thu muốn nói lại thôi liếc nhìn Hoàng Mộ, áy mắt đầy áy náy.
Hoàng Mộ uống có chút say, cũng không để ý tới sự khác thường của Diệp Vinh Thu: “Nói một chút đi. Sao không nói gì thế. À, phải rồi, đáng lẽ nên cho cậu về nghỉ ngơi mới phải, cậu xem, tôi cứ quấn lấy cậu không buông thế này!”
Hoàng Mộ thu cánh tay đang đặt trên vai Diệp Vinh Thu, đang muốn nói gì đó, lại thấy Diệp Vinh Thu cất tiếng trước: “Đoàn trưởng.”
“Sao?” Hoàng Mộ nâng mày nhìn anh.
“Đoàn trưởng. Chuyện của xưởng, nhất định tôi sẽ tận tâm tận lực.” Diệp Vinh Thu lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Mộ, “Nhưng, tôi e thi thoảng mình vẫn phải tới Vũ Xương.”
Hoàng Mộ sửng sốt, ngưng bước chân. Đột nhiên một cơn gió thổi tới, mãi đến khi gió ngừng, Hoàng Mộ mới bình tĩnh cất tiếng hỏi: “Tại sao?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi sẽ không làm lỡ chuyện của công xưởng.”
Hoàng Mộ lại yên lặng một hồi: “Tôi biết cậu cũng có chuyện muốn làm, không thể dành hết thời gian và tinh lực ở nơi đây. Không có cậu, chắc chắn xưởng ta không thể phát triển được như ngày hôm nay. Không có cậu, điều kiện chiến đấu của các chiến sĩ có lẽ sẽ vất vả hơn bây giờ nhiều. Cái tôi lo không phải cậu không làm đủ, mà là tôi lo cho cậu. Lần này cậu tới Vũ Xương chắc cũng đã biết tình hình trong đấy gian khổ hơn ngoài thành nhiều rồi phải không? Mới vài ngày mà ta đã có vài đồng chí hy sinh và bị thương. Cậu muốn vào Vũ Xương làm việc, nhưng liệu việc kia có đáng để cậu mạo hiểm tính mạng mình không?”
Diệp Vinh Thu không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Hoàng Mộ nặng nề thở dài, sự cố chấp của Diệp Vinh Thu anh đã được lãnh giáo qua. Anh nói: “Cậu đã quyết định rồi?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, tôi đã biết, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi.”
“Cảm ơn đoàn trưởng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Vinh Thu chào Hoàng Mộ, xoay người rời đi.
Lần này quân Nhật và xuyên quân xung đột, quả nhiên không giống với các trận đánh nhỏ trước kia. Mỗi ngày ở doanh trại của Diệp Vinh Thu đều có thể nghe thấy tiếng bom đạn từ xa xa vọng tới. Đám lính họ vừa nghe tiếng đạn vừa ăn cơm, ăn uống ngon miệng hơn hẳn.
Trưa hôm nay, Diệp Vinh Thu và mọi người làm việc trong xưởng cùng nhau ăn trưa, đột nhiên Tiểu Triệu hô lên: “Lại đánh rồi!”
Vừa dứt lời, từ xa vọng tới một tiếng pháo nổ.
Diệp Vinh Thu cười nói: “Tai cậu tốt thật.” Ban nãy Tiểu Triệu nghe thấy tiếng pháo bay, cho nên biết là lại đánh.
Tiểu Triệu cười ha hả, vui vẻ ăn một thìa cơm lớn.
Khang Thất nói: “Này, mọi người nói xem, sao Nhật lại đột nhiên khai hỏa với quốc quân?”
Một cậu lính tên Kim Đại Xuyên nói: “Tôi biết, tôi biết này! Tôi có một anh em ở lữ đoàn mười bốn, cậu ấy bảo chuyện này cấp trên sớm đã lên kế hoạch. Tân Tứ quân chúng ta năm nay có vài chi đoàn chuyên đánh vào cứ điểm lương thảo của Nhật, phục kích các đoàn vận tải của Nhật ngụy, ban đêm lén tập kích trại địch, đánh xong bỏ chạy nên chưa bao giờ bị bắt. Trong Nhật ngụy có người của chúng ta, cái người ‘Da trắng tim hồng’ kia báo cáo cho giặc, nói quốc quân thường xuyên cướp đồ của họ, khiến họ không thể vận chuyển lương thực cho hoàng quân được!” Da trắng tim hồng là từ dùng để chỉ những đảng viên ngầm đội lốt Nhật ngụy, trên mặt nổi họ làm việc cho Nhật, nhưng thực tế thì giúp quân cộng phá trong nội bộ Nhật ngụy.
“Ha ha!” Khang Thất cười nói: “Thật sự là quá tốt!”
“Đúng vậy, còn nhiều chuyện nữa cơ, không phải quốc quân phái đặc vụ vào đảng ngầm của chúng ta sao, cái người ‘Da trắng tim hồng’ kia bắt đặc vụ quốc quân giao cho Nhật. Quân Nhật bắt được đặc vụ, nghĩ là quốc quân đang muốn lật đổ họ, mà người của quốc quân bị Nhật bắt, lại tưởng giặc đang gây hấn với mình. Quốc quân không muốn đánh giặc thì ta buộc chúng phải đánh.”
“Bộp!” Đôi đũa trong tay Diệp Vinh Thu rơi xuống đất.
Mọi người đều quay đầu nhìn Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, sao vậy?”
Diệp Vinh Thu thất thần nhìn Kim Đại Xuyên, một lát sau lắc đầu, nhặt đôi đũa lên lau vào người: “Không, không có chuyện gì.”
“A!” Tiểu Triệu reo lên, “Chính ủy, không phải hôm đó ta thấy Yamadera Kou bắt đặc vụ quốc quân giao cho Nhật sao?”
Tim Diệp Vinh Thu đập rất nhanh, miệng lưỡi khô khốc: “À….”
Tiểu Triệu suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, khẳng định nói: “Tên Hán gian kia nhất định đã bị chúng ta bẫy! Nói không chừng tin đặc vụ này chị Như Nam tiết lộ cho tên ấy, để tên ấy đi bắt. Nhóm chị Như Nam quả nhiên rất lợi hại!”
Vài người ngồi cạnh hưng phấn lên, mọi người tranh nhau hỏi: “Yamadera Kou? Là tên Hán gian Yamadera Kou kia sao? Hai người đã thấy tên ấy trong thành sao?” “Tên ấy như thế nào? Có phải rất hung tợn độc ác không?” “Sao hai người không bắn tên ấy mấy phát?”
Diệp Vinh Thu buông bát đứng lên.
Tiểu Triệu ngẩng đầu nhìn anh: “Chính ủy, anh sao vậy?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không có chuyện gì, mọi người ăn đi, tôi no rồi, đi ra ngoài một chút.”
Diệp Vinh Thu xoay người rời đi, mọi người thấy trong bát Diệp Vinh Thu vẫn còn quá nửa, Khang Thất lo lắng hỏi: “Có phải chính ủy khó chịu trong người không? Tôi thấy sắc mặt anh ấy có vẻ không tốt.”
Tiểu Triệu lo lắng gãi đầu: “Dạo này chính ủy cứ là lạ thế nào ấy…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook