Hắc Cẩu cõng Diệp Vinh Thu, một giờ sau họ ra khỏi núi, phía trước có dấu của thôn trang.

Hắc Cẩu thả Diệp Vinh Thu xuống: “Chân của anh đã đỡ chưa?”

Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Cậu định đi sao?”

Hắc Cẩu nhếch môi: “Thế không thì đợi xích phỉ tới bắt à?”

Diệp Vinh Thu khẽ thở dài.

Hắc Cẩu nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân anh. Diệp Vinh Thu nhíu mày lại. Hắc Cẩu nói: “Cố chịu đựng.” Hắn tăng lực ở tay mà nắm chặt chân Diệp Vinh Thu, hỏi cảm thụ của anh, một lát sau đưa ra kết luận: “Bị bong gân, nhưng xương không bị tổn thương, điều trị vài ngày là tốt rồi.”

Hắc Cẩu đi tới ven đường, tìm một cây thân gỗ to, bẻ gãy cành cây, lấy đá mài quanh cành, đảm bảo không có thứ gì nhô ra sau đó mới cầm về đưa cho Diệp Vinh Thu: “Tiếp theo anh tự nghĩ cách đi.”

Diệp Vinh Thu trầm mặc nhận lấy cành cây.

Hắc Cẩu đứng, Diệp Vinh Thu ngồi, cả hai đều có vẻ như muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng lại không ai cất tiếng. Giằng co hồi lâu, Hắc Cẩu nói: “Tôi đi đây.”

Hắc Cẩu xoay người, vừa đi được một bước, đột nhiên cảm thấy góc áo bị kéo lại. Bước chân hắn ngưng lại, cúi đầu, trông thấy Diệp Vinh Thu vì cố sức giữ mình mà bàn tay trắng bệch nổi gân xanh.

Giằng co hồi lâu, đột nhiên Hắc Cẩu cúi người, một tay kéo lấy Diệp Vinh Thu, hắn dùng sức kéo anh vào lòng mình, như phát điên mà hôn môi anh. Hắn tựa như một con chó săn đang nóng giận, cướp hết hô hấp trong miệng Diệp Vinh Thu, hận không thể nuốt sạch anh vào bụng. Mới đầu Diệp Vinh Thu hơi hoảng sợ, nhưng nhanh chóng ôm ngược lại Hắc Cẩu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Vinh Thu cảm thấy đại não sung huyết tới choáng váng, cả người như phiêu bạt trên mây, nhờ có bàn tay ấm áp của Hắc Cẩu đang đỡ lấy mới khiến anh cảm thấy thế giới này là chân thực.

Đột nhiên, Hắc Cẩu đẩy Diệp Vinh Thu vì thiếu dưỡng khí mà mặt đỏ bừng ra, thấp giọng nói: “Tôi đi trước.”

Diệp Vinh Thu mờ mịt quay đầu, thấy đằng xa có bóng người. Đến khi anh quay đầu lại, Hắc Cẩu đã đi rất xa, bước chân khe khẽ, dần tiêu thất trong ánh mắt anh.

Diệp Vinh Thu không thể làm gì hơn là chống gậy đứng dậy, khập khiễng đi về phía thôn trang.

Nơi Hắc Cẩu đưa anh tới vừa khéo là thôn Đại Thủy. Diệp Vinh Thu vừa đi tới miếu thôn Đại Thủy, suýt chút nữa đụng phải Tiểu Triệu đang lo lắng chạy ra bên ngoài. Tiểu Triệu thấy Diệp Vinh Thu, sững sờ một chút, không thể tin dụi dụi mắt mình, một lát sau kích động hét lên: “Chính ủy?!!!!”

Diệp Vinh Thu ra dấu im lặng với cậu: “Nói bé thôi.”

Tiểu Triệu mừng rỡ, xông lên trước ôm lấy Diệp Vinh Thu, cây gậy trong tay Diệp Vinh Thu bị rơi xuống, người đứng không vững, nghiêng ngả ngã xuống đất, Tiểu Triệu vội đỡ lấy anh: “Chính ủy, chân anh bị sao vậy?”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không sao cả, chắc là bị trật thôi. Mọi người đâu cả rồi?”

Tiểu Triệu nói: “Ở trong thôn! Anh em Trịnh Thủy đi ra ngoài tìm anh, em lo cho anh, ngồi không yên nên cũng muốn đi tìm!”

Đang nói, Diệp Vinh Thu nhìn thấy Chu Thư Quyên vội vã chạy ra ngoài: “Tiểu Triêu, mau quay về!”

Chu Thư Quyên chạy đến, trông thấy Diệp Vinh Thu thì không khỏi sững sờ: “Anh về rồi?”

Diệp Vinh Thu nhìn cô gật đầu, lại liếc mắt nhìn Tiểu Triệu. Diệp Vinh Thu biết rõ, cậu ấy tám phần mười là thấy anh lạc đường, xung động làm trái lệnh muốn ra ngoài tìm người. Cái chuyện tìm người này, một người đi là đủ rồi, nếu để một người không biết đường đi, người cần tìm đã trở về, người đi tìm lại lạc mất sẽ không hay. Tiểu Triệu lè lưỡi, ngượng ngùng cúi đầu.

Chu Thư Quyên và Tiểu Triệu đỡ Diệp Vinh Thu vào trong một nhà dân. Chu Thư Quyên kiểm tra vết thương trên chân Diệp Vinh Thu một chút: “Xương không bị làm sao, gân bị tổn thương, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi tốt là được rồi.”

Diệp Vinh Thu gật đầu. Hắc Cẩu cũng nói như vậy với anh.

Chu Thư Quyên hỏi anh: “Anh tự tìm đường sao? Có gặp giặc không?”

Diệp Vinh Thu lắc đầu.

Chu Thư Quyên nói: “Trở về là tốt rồi. Anh em Trịnh Thủy tìm anh không được, buổi tối sẽ về thôi.”

Chu Thư Quyên nhờ thôn dân đun một ấm nước nóng, lấy khăn lông nóng đắp lên vết thương trên chân Diệp Vinh Thu, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp lưu thông máu.

Lo cho vết thương của Diệp Vinh Thu xong, Chu Thư Quyên ngồi xuống bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Sáng nay anh có thấy rõ không?”

Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tuy không thấy tất cả, nhưng lúc chiến đấu với giặc, bọn chúng mở rương lấy vũ khí ra, đều là hàng Anh quốc.”

Chu Thư Quyên sửng sốt: “Hàng Anh quốc? Không phải hàng của Mĩ sao?” Mĩ giúp Trung Quốc kiềm chân giặc Nhật, ủng hộ không ít vũ khí. Nếu quân trung ương coi trọng xuyên quân, đáng lẽ phát cho họ hàng Mĩ mới phải.

Diệp Vinh Thu khoanh tay: “Có lẽ bọn chúng vận chuyển vũ khí theo từng nhóm, hai thuyền kia chưa phải tất cả. Nhưng chắc chắn là hàng Anh quốc, hơn nữa còn là hàng cũ, anh chắc chắn không nhìn nhầm. Đây là hàng bị sàng lọc sau khi quân trung ương nhận được vũ khí hỗ trợ của Mĩ, chúng để trong kho không dùng tới, không bằng đưa xuống cho xuyên quân. Chỉ e không bao lâu nữa, xuyên quân sẽ bắt đầu đánh trận lớn.”

Tiểu Triệu ngồi một bên nghe kinh ngạc nói: “Cuối cùng bọn chúng cũng chuẩn bị đánh giặc sao?”

Chu Thư Quyên nhìn cậu: “Chưa chắc. Cũng có thể là để đánh chúng ta.”

Diệp Vinh Thu nói: “Đừng dán hết cái xấu lên người họ. Nếu đánh chúng ta, không cần phải đặc biệt chuyển vũ khí tới. Nhưng lúc này không có gì là chắc chắn cả. Nói chung, chúng ta hãy lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất.”

Chu Thư Quyên nhìn anh, không nói gì nữa. Chu Thư Quyên biết trong lòng Diệp Vinh Thu từ đầu đến cuối đều có hảo cảm với xuyên quân. Đoàn xuyên quân này lịch sử lâu đời, lúc lớn mạnh nhất từng có mấy trăm vạn người, từ lúc khai chiến với Nhật đến nay, xuyên quân cũng phải chịu thương vong nặng nề nhất. Trong chiến dịch Đài Nhi Trang, nếu không phải xuyên quân hy sinh lớn, có lẽ sẽ không dành được chiến thắng, khiến quân Nhật run sợ, ra lệnh rút lui, làm chậm lại bước chân xâm lược của Nhật. Trước kia Diệp Vinh Thu từng ở trong đoàn Cố Tu Qua, thật ra đó cũng là một chi nhỏ của xuyên quân, chỉ là không có tên hiệu chính thức, chịu đãi ngộ kém nhất, nhưng vẫn một lòng xông lên tiền tuyến. Cũng bởi vì đội ngũ của xuyên quân rất lộn xộn, mọi người lại không đồng lòng, cho nên ba mươi binh đoàn ở Ngạc Nam mấy năm này không có tinh thần kháng Nhật mà lại toàn tâm toàn lực diệt cộng. Những cái này, cô không cần phải tranh luận với Diệp Vinh Thu, dù sao đây cũng không nằm trong phạm vi chức trách của Diệp Vinh Thu.

Chu Thư Quyên vỗ vai Diệp Vinh Thu: “Anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Mọi người ở lại thôn Đại Thủy một đêm, chân của Diệp Vinh Thu bớt sưng đôi chút, miễn cưỡng có thể đi lại được. Hôm sau, dưới sự giúp đỡ của thôn dân Đại Thủy, họ rời thôn, lên đường về Vũ Xương.

Xung quanh đây đều là chiếm khu của Nhật, để tránh bị truy bắt, an toàn trở lại Vũ Xương, Chu Thư Quyên chọn một con đường vòng, đi vào núi để tránh sự càn quét của giặc.

Bởi chân của Diệp Vinh Thu vẫn chưa khỏi hẳn, đường lại rất khó đi, cho nên Tiểu Triệu một mực ở bên cạnh đỡ lấy anh. Đi được một lúc, đột nhiên Diệp Vinh Thu nói với Tiểu Triệu: “Ở đây cách quặng mỏ mấy dặm, mỏ cũng đã bị giặc Nhật chiếm, tôi sợ giặc tuần tra quanh đây tương đối nghiêm ngặt. Tiểu Triệu, cậu nhanh chân, thử đi lên trước điều tra xem xung quanh có giặc hay không.”

Tiểu Triệu được Diệp Vinh Thu ra lệnh, lập tức nhanh chân đi về phía trước.

Tiểu Triệu vừa đi, Tiểu Mã tiến lên định đỡ Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu khoát tay từ chối.

Anh khập khễnh đi tới bên người Chu Thư Quyên, cùng cô sóng vai, mắt nhìn thẳng đường phía trước: “Hôm qua ở bờ sông, có người ẩn nấp âm thầm giúp chúng ta bắn chết giặc. Em có biết là ai không? Có manh mối gì không?”

Chu Thư Quyên lắc đầu: “Không biết nữa, chắc là dân binh ở gần đó.”

Diệp Vinh Thu lại nói: “Hình như người kia còn theo sau ta một đoạn, trước khi lên núi anh vẫn nghe thấy tiếng súng tiểu liên.”

Chu Thư Quyên đưa mắt nhìn anh: “Anh chắc là mình không nghe nhầm chứ? Không phải súng của giặc sao?”

Diệp Vinh Thu nói: “Chắc là vậy.”

Chu Thư Quyên vẫn lắc đầu: “Em không biết. Dù sao thì cũng không phải người của chúng ta, nếu là người của chúng ta thì đã sớm đi ra rồi, việc gì phải trốn? Anh không cần lo lắng gì cả, chúng ta đuổi giặc, có rất nhiều dân chúng muốn giúp chúng ta, anh phải tin, chỉ cần chúng ta kiên định không dao động, đi tới đâu cũng sẽ có người giúp đỡ.”

Diệp Vinh Thu không nói gì nữa.

Đột nhiên Tiểu Triệu ở phía trước kêu lên: “Aaa! Chị Như Nam, hình như ở đây có người chết!”

Mọi người nhìn nhau, vội vã bước nhanh về phía âm thanh truyền tới.

Chỉ thấy Tiểu Triệu đứng dưới một gốc cây, cầm trong tay một cành cây dài, một tay vịn vào thân cây, bàn tay chỉ ra xa, gọi mọi người tới đủ: “Kia kìa, ở dưới đó, có thấy không?”

Mọi người tập trung nhìn kỹ, đúng là dưới sườn núi có một người đen thùi lùi đang nằm.

“Người chết?” Diệp Vinh Thu tiến lên trước: “Là người Trung hay Nhật?”

“Nhìn quần áo, có lẽ là người Trung.” Tiểu Triệu vươn dài cổ nhìn ra: “Hình như đã bị phân hủy rồi. Chúng ta có cần đào hố chôn người ấy không?”

“Vứt thứ trong tay cậu đi!” Đột nhiên Chu Thư Quyên hét lớn: “Tiểu Triệu! Vứt đi!”

Tiểu Triệu hoảng sợ, nhẹ buông tay, cành cây rơi xuống cái xác.

Tiểu Triệu quay đầu nhìn, vẻ mặt mờ mịt: “Chị Như Nam, sao vậy?”

Chu Thư Quyên tiến lên trước, kéo Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu lại: “Lui ra phía sau, đừng tới gần người kia.”

Chu Thư Quyên dùng lực mạnh, Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu đều bị cô kéo đến lảo đảo, trên chân Diệp Vinh Thu vốn bị thương, nay bị kéo, cả người nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may mà Tiểu Triệu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh.

Tiểu Triệu không vừa lòng nói: “Chị làm gì mà khẩn trương như vậy. Không phải chỉ là một người chết hay sao? Đã chết hẳn rồi, còn đang phân hủy nữa.”

Diệp Vinh Thu cũng không hiểu nhìn Chu Thư Quyên, thái độ Chu Thư Quyên căng thẳng như vậy, nhất định cô có lý do của mình.

Chu Thư Quyên vội vã hỏi Tiểu Triệu: “Cậu đã chạm vào cái xác kia chưa?”

Tiểu Triệu lắc đầu: “Chưa có, xa như vậy mà, ở tít dưới kìa. Em đang định lấy cành cây chọc.”

Chu Thư Quyên cau mày, không cần suy nghĩ mà lập tức ra lệnh: “Đi, đi mau, tránh xa một chút.”

Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu đều không hiểu gì, nhưng Chu Thư Quyên nói vậy, họ đành phải nghe theo.

Mãi đến khi cách rất xa cái xác kia rồi, Chu Thư Quyên mới dừng lại.

Tiểu Triệu hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Cái xác kia có gì sao?”

Chu Thư Quyên nghiêm mặt nói: “Sau này thấy xác thì tránh xa ra một chút, không được tới gần, càng không được dùng tay chạm! Trên xác có rất nhiều mầm bệnh, trước kia từng có một đồng chí của chúng ta dùng tay chạm vào xác, bị nhiễm bệnh, sống không quá hai tháng, còn có thể lây cho nhiều người khác nữa.”

Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu nhìn nhau, không thể làm gì hơn là đáp: “Hiểu rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương