Người đánh lén kia kéo Diệp Vinh Thu vào trong căn nhà, lấy chân đóng cửa, từ phía sau lưng gắt gao giữ lấy Diệp Vinh Thu, đồng thời bịt kín miệng anh.

Diệp Vinh Thu ra sức giãy giụa, nắm chặt khẩu súng lục trong tay không chịu buông, tiếc là người kia đánh lén từ phía sau, Diệp Vinh Thu không thể nhắm vào mục tiêu mà nổ súng.

“Đồ hâm này, đừng động đậy! Đừng kêu!” Người phía sau lưng anh cất tiếng.

Diệp Vinh Thu cả kinh, lập tức lặng yên không động đậy.

Người bắt anh nói giọng Trùng Khánh quen thuộc, mà quan trọng hơn là, giọng nói này, có xa mười năm nữa anh cũng không thể quên.

Một tay người nọ bịt miệng anh, tay kia nắm lấy cổ tay anh, xúc cảm lạnh lẽo trên tay nhắc nhở anh nơi đó có một dị vật, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nhất thời ngây ra.

—— Trên tay anh là chiếc đồng hồ của Đức.

Chiếc đồng hồ này là món quà sinh nhật hai mươi tuổi Diệp Hướng Dân tặng anh, anh đeo nó suốt hai năm, ngay cả khi đi ngủ cũng không nỡ tháo xuống. Nhưng năm năm trước, Hắc Cẩu đưa anh đi từ Trùng Khánh tới Vũ Hán, bởi vì mất hết tiền, mà anh lại bị bệnh cần tiền mua thuốc, nên Hắc Cẩu tháo đồng hồ đeo tay của anh mang ra hiệu cầm đồ lấy tiền.

Anh từng muốn quay lại đó chuộc đồng hồ về, anh một thân một mình xa nhà, trên người không có đồ đạc gì, nếu như có thể tìm lại đồng hồ đeo tay, tốt xấu gì cũng còn vật kỉ niệm. Chỉ tiếc là mấy năm qua thứ nhất là anh không có tiền chuộc, thứ hai là không có thời gian.

Nhưng bây giờ, chiếc đồng hồ xa cách bao năm kia lại được đeo vào tay anh.

Diệp Vinh Thu trầm tĩnh lại. Anh không nhìn rõ chiếc đồng hồ kia, nước mắt đã che mờ.

Bên ngoài tiếng súng liên tục vang lên, mà người phía sau cũng không chịu buông Diệp Vinh Thu ra, không cho Diệp Vinh Thu thấy gương mặt hắn.

Pằng!

Một tiếng nổ lớn vang lên, là tiếng lựu đạn nổ.

Diệp Vinh Thu cố gắng cựa khỏi tay người kia, nhưng người kia vẫn như trước nắm chặt tay anh không cho anh động.

Thế là Diệp Vinh Thu chép miệng, ý bảo người kia hãy cho anh nói. Người kia do dự trong chốc lát, sau đó buông bàn tay che miệng Diệp Vinh Thu xuống.

“A Hắc?” Diệp Vinh Thu nhỏ giọng gọi.

Người sau lưng anh không nói gì, một lúc lâu sau khẽ cười, cuối cùng cũng buông Diệp Vinh Thu ra hoàn toàn.

“Nếu như tôi nói anh nhậm nhầm người, không biết anh có lên cơn thịnh nộ mà giết tôi không?” Diệp Vinh Thu nghe thấy ý cười trong giọng hắn.

Bên ngoài tiếng súng rung trời, mà trong phòng lại an tĩnh kì lạ. Lúc Hắc Cẩu giữ lấy Diệp Vinh Thu, tim Diệp Vinh Thu đập rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nhưng giờ Hắc Cẩu buông anh ra rồi, anh lại có chút không dám. Người cần tìm suốt bốn năm năm nay ở bên cạnh mình, nhiệt khí của người ấy phả vào lỗ tai mình, nhưng nhỡ đâu quay đầu lại.. nhỡ đâu…

Hắc Cẩu lại chẳng hề khẩn trương như anh, xa cách lâu năm nay gặp lại cũng chẳng ân cần thăm hỏi, chỉ ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Bên anh có mấy người?”

Diệp Vinh Thu đang suy nghĩ miên man lập tức hoàn hồn.

“Tám.” Diệp Vinh Thu nói, “Tính cả tôi vào là tám. Không tính tôi là bảy.”

Hắc Cẩu nói: “Tám người mà có thể khiến Vũ Xương náo loạn đến thế này, xem ra mấy năm này anh sống không tệ nhỉ.”

Có lẽ lời trêu chọc kia của Hắc Cẩu đã gỡ rối những quấn bện trong lòng Diệp Vinh Thu, anh từ từ xoay người lại, đối mặt với Hắc Cẩu. Từ chân mày cho tới đôi môi, mấy năm qua dường như Hắc Cẩu không có gì thay đổi, ngoại trừ mái tóc bị cắt gọn ra thì hắn hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ anh.

Diệp Vinh Thu từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh anh và Hắc Cẩu gặp lại, có những cảnh gặp nhau ngoài ý muốn, nhưng đều vô cùng cảm động. Chỉ là không ngờ họ lại gặp nhau trong tình cảnh như vậy, bất ngờ và ngạc nhiên thì đủ rồi, chỉ là tiếng đạn không ngừng vang lên ở ngoài kia khiến cảnh tượng không ấm áp như trong mộng.

Tiếng đạn mỗi lúc một gần, Diệp Vinh Thu nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, có một chi đội đang đi về phía này.

Hắc Cẩu do dự nhìn xung quanh, đây là một gian nhà nát, trong nhà chỉ còn vài đồ vật hư hỏng là không bị ai lấy đi. Hắn kéo Diệp Vinh Thu tới một cái tủ, nói: “Anh núp trong đây, tôi ra ngoài xem một chút.”

Diệp Vinh Thu hơi giật mình. Bên ngoài quân Nhật đang đuổi bắt, Hắc Cẩu ra ngoài nhìn, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao? Nhưng anh nhanh chóng nhớ ra, hiện Hắc Cẩu còn một thân phận khác là phần tử Nhật ngụy Yamadera Kou, chưa chắc quân Nhật đã động tới hắn.

Thế là Diệp Vinh Thu đáp một tiếng, ngoan ngoãn trốn vào trong ngăn tủ.

Hắc Cẩu đi tới cửa, mở cửa ra.

Quân Nhật ngoài kia đang cho lục soát từng nhà, nếu như không phải Hắc Cẩu mở cửa đúng lúc, chẳng mấy chốc chúng sẽ phá cửa xông vào đây.

Diệp Vinh Thu trốn trong ngăn tủ không dám lên tiếng, qua khe tủ nhỏ nhìn sự việc xảy ra bên ngoài.

Một gã mặc quan quân Nhật đi tới, nhìn quanh trong phòng. Hắc Cẩu nói với gã đôi câu, gã gật đầu đáp lại, sau đó xoay người vẫy vẫy với lính của mình rồi lui ra ngoài. Hắc Cẩu đóng cửa lại. Diệp Vinh Thu nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài, là lính Nhật bỏ đi.

Một màn vừa rồi có chút ngoài dự liệu của Diệp Vinh Thu, nhưng anh nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý. Diệp Vinh Thu từng thấy cảnh quan Nhật vào thành lục soát, từng vì bắt vài quân cộng mà chúng lật tung chém giết cả thành, thái độ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bởi vậy nên vô số người vô tội cứ như vậy mà bị giết. Nhưng những tên lính Nhật kia có vẻ rất tin tưởng Hắc Cẩu, chỉ nói chuyện đôi câu mà chúng đã bỏ qua không lục soát. —— Người khác có lẽ sẽ không làm được, nhưng với Hắc Cẩu thì không có gì là không thể, lừa giặc Nhật, với khả năng của Hắc Cẩu mà nói, nhất định không thành vấn đề!

Hắc Cẩu đi tới ngăn tủ: “Ra đi, bọn chúng đi rồi.”

Diệp Vinh Thu có hơi lo lắng. Giặc rất giảo hoạt, rút binh xong quay lại cũng không phải chuyện lạ kì, nhỡ đâu bọn chúng quay trở lại.

Hắc Cẩu nói: “Yên tâm, có tôi ở đây.”

Hắc Cẩu bảo Diệp Vinh Thu yên tâm, Diệp Vinh Thu thật sự cảm thấy an lòng. Anh tín nhiệm Hắc Cẩu, dù cho đã năm năm trôi qua nhưng sự tín nhiệm này vẫn ăn sâu bén rễ mà dung nhập vào máu thịt anh.

Diệp Vinh Thu từ ngăn tủ chui ra ngoài, hỏi Hắc Cẩu: “Cậu vừa nói với bọn chúng cái gì vậy?”

Hắc Cẩu nói: “Tôi bảo tôi nghe thấy tiếng đạn bên ngoài nên tạm tìm một chỗ tránh. Bọn chúng bảo tôi đợi chúng lục soát xong rồi hẵng đi ra, tránh bị ngộ thương.”

Diệp Vinh Thu trầm mặc một hồi, hỏi: “Cậu chính là Yamadera Kou sao?”

Hắc Cẩu từ chối cho đáp án, liếc mắt nhìn anh: “Anh vào Vũ Xương từ khi nào?”

Diệp Vinh Thu nói: “Hai ngày trước.”

Hắc Cẩu nâng mi: “Hôm nọ ở thành Nam, người trốn trong căn nhà nát là anh sao?”

Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tôi ở đó.”

Hắc Cẩu cười cười, không nói gì nữa. Hắn thầm chấp nhận thân phận của anh.

Ngực Diệp Vinh Thu ngưa ngứa, có rất nhiều điều anh muốn hỏi Hắc Cẩu. Cậu là Yamadera Kou rồi, vậy Độc Thoại thì sao? Khi ấy sao thoát khỏi tay giặc được? Mấy năm nay sống thế nào?

Tiếc là bây giờ không có thời gian để hỏi, trận chiến bên ngoài vẫn chưa kết thúc, tim anh còn đang hướng về những người đồng đội đang chạy nạn kia.

Đột nhiên Hắc Cẩu hỏi: “Anh gia nhập xích phỉ sao? Từ khi nào vậy?” (Xích phỉ: phỉ trong thổ phỉ, chỉ quân cộng)

Diệp Vinh Thu sửng sốt. Cách Hắc Cẩu gọi đảng cộng sản khiến anh cảm thấy kinh ngạc. Xích phỉ? Cho dù ngày ấy còn ở quốc quân, Hắc Cẩu cũng không gọi quân cộng sản như vậy. Dựa theo suy đoán của Diệp Vinh Thu, Hắc Cẩu cũng là một đảng viên ngầm mới phải. Tuy rằng anh biết giờ Hắc Cẩu còn một danh xấu là Hán gian, nhưng Diệp Vinh Thu tin đây không phải toàn bộ con người Hắc Cẩu. Hắn là Hắc Cẩu cơ mà, Hắc Cẩu sao có thể sợ chết được, tuy rằng bề ngoài hắn bất cần, nhưng nội tâm hắn thiện lương hơn bất cứ ai. Trước đây vì cứu mạng mợ Nga mà Hắc Cẩu đã đánh nhau với vài tên lính quốc quân, còn vì một người không mấy thân thiết là anh mà trở mặt với Hoàng Tam, hắn vốn là một người trong nóng ngoài lạnh, Diệp Vinh Thu chỉ lo vì cứu mấy A Miêu A Cẩu không quen biết mà hắn bất chấp tính mạng mình, chứ không lo Hắc Cẩu vì sự sinh tồn của bản thân mà sát hại đồng bào Trung của họ.

Mà nếu Hắc Cẩu không phải đảng viên ngầm, vậy hắn vẫn là lính quốc quân sao? Hắn đang âm thầm hoạt động cho quốc quân? Nhưng nếu đã vậy, sao ngày ấy hắn lại chĩa súng vào đầu lão Quách?

Trong lòng Diệp Vinh Thu lúc này có rất nhiều nghi vấn, lúc này anh hận tiếng súng ngoài kia không chịu ngừng, anh muốn tìm một chỗ an tĩnh để ngồi xuống nói chuyện cùng Hắc Cẩu, gặp lại Hắc Cẩu thế này khiến anh cảm thấy rất sốt ruột, anh muốn mau chóng lấp đầy khoảng trống mấy năm họ xa nhau.

Hắc Cẩu hỏi: “Sao không nói gì vậy? Mấy người đi cùng anh phải xích phỉ không?”

Diệp Vinh Thu gật đầu thừa nhận, lại hỏi: “Sao khi ấy cậu trốn được?”

Hắc Cẩu bĩu môi: “Đẩy anh xuống xong tôi cũng nhảy sông. Tôi vốn muốn làm anh hùng, nhưng cuối cùng lại nhận ra mình sợ chết.”

Sợ chết. Hai từ này được nói ra từ miệng Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh cũng không thất vọng. Có ai mong người mình yêu cầm đao liếm máu? Làm anh hùng đồng nghĩa với việc phải trả một cái giá lớn, mấy năm nay Diệp Vinh Thu vẫn luôn ngày đêm khẩn cầu Hắc Cẩu có thể ‘bình thường’ một chút. Dù cho có phải hy sinh thì cũng nên hy sinh một cách có ý nghĩa, chết một cách không minh bạch chỉ khiến kẻ thù sung sướng còn người thân thì đau khổ mà thôi.

“Mấy năm nay cậu vẫn ở Vũ Xương sao?” Diệp Vinh Thu lại hỏi.

Hắc Cẩu đáp, lời ít mà ý nhiều: “Ba năm nay.”

Diệp Vinh Thu không khỏi vui mừng. Mấy năm nay anh ở lại Ngạc Nam không đi đâu bởi vì Ngạc Nam chính là nơi mà anh và Hắc Cẩu xa nhau.Trước đây Hắc Cẩu từng nói với anh, nếu họ xa nhau, chỉ cần anh vẫn ở chỗ cũ đợi, nhất định hắn sẽ quay trở về tìm anh. Trước khi Hắc Cẩu đẩy anh xuống sông dài, hắn từng nói một câu anh không cần đợi. Nhưng anh biết, Hắc Cẩu bảo anh không cần đợi không phải vì hắn không tìm anh nữa, mà vì khi đó Hắc Cẩu đã quyết tâm hy sinh, sợ anh vĩnh viễn không đợi được. Nếu Hắc Cẩu không chết, nhất định hắn sẽ quay trở lại. Anh đánh cược, tuy rằng giá phải trả là rất lớn, anh đợi tròn năm năm, nhưng cuối cùng anh cũng đã thắng!

Một lát sau, tiếng súng thôi không dày đặc, nhưng Diệp Vinh Thu vẫn chưa nhẹ nhõm được. Tiếng đạn thưa dần, có hai loại khả năng, một là bọn chúng vẫn chưa tìm được người, chỉ đành phải thu binh còn khả năng còn lại, có thể đồng đội của anh đã sa lưới hoặc thậm chí tử trận, chúng không cần lục soát nữa.

Hắc Cẩu tựa vào tường, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Mặc dù hắn không nhìn Diệp Vinh Thu, nhưng hắn có thể cảm nhận được anh đang bất an, hắn cất tiếng: “Yên tâm đi, xích phỉ rất giảo hoạt, nghe nói bọn chúng đào nhiều địa đạo trong thành, giặc đuổi bọn chúng cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, nhưng vẫn thường xuyên để lọt. Nếu không bị bao vây thì chắc sẽ lần lượt thoát được thôi.”

Diệp Vinh Thu đi tới bên người Hắc Cẩu ngồi xuống. Cảm nhận được ôn độ của Hắc Cẩu khiến lòng anh dễ chịu hơn nhiều.

Lại qua một hồi, tiếng đạn rốt cuộc ngưng hẳn.

Diệp Vinh Thu khi thì nắm súng khi thì buông. Chờ năm phút sau tiếng súng không vang lên nữa, cuối cùng anh không nhịn được đứng lên: “Tôi.. Tôi muốn đi xem một chút.”

Anh muốn nhanh chóng đi tới địa điểm ước định, không biết các đồng đội của anh có may mắn thoát khỏi sự truy bắt không, nếu anh không xuất hiện, nhất định mọi người sẽ lo lắng anh đã bị sát hại.

Hắc Cẩu thở dài: “Đúng là gặp anh chẳng tốt lành gì, lại phải rước cục phiền toái to đùng. Một mình anh đi quá nguy hiểm, để tôi dẫn anh ra ngoài.”

Ý của Diệp Vinh Thu chính là Hắc Cẩu dẫn anh ra ngoài, vất vả lắm mới tìm được Hắc Cẩu, anh cũng không muốn nhanh như vậy đã phải xa hắn. Nhưng lời Hắc Cẩu nói khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

Lẽ nào, hắn thật sự không phải đảng viên ngầm?

Hắc Cẩu đứng dậy chuẩn bị mở cửa, Diệp Vinh Thu vội vã đội mũ lên, kéo mũ sâu xuống, tránh ra ngoài người khác nhìn thấy gương mặt anh.

Hắc Cẩu hỏi: “Bọn chúng biết mặt anh?”

Diệp Vinh Thu giật mình, lắc đầu. Tuy anh là đối tượng bị truy sát nhưng Hoàng Mộ vẫn luôn bảo vệ anh rất kĩ, không nhiều tên địch từng nhìn thấy anh.

Hắc Cẩu lấy mũ anh xuống: “Thế việc quái gì phải sợ bọn chúng nhận ra anh? Ban ngày đội mũ, anh vẫn nghĩ mình là nhị thiếu gia được nhiều người chú ý sao?”

Diệp Vinh Thu ngẩn ra.

Hắc Cẩu gấp mũ của Diệp Vinh Thu lại, cất vào lòng: “Giấu kỹ súng đi, theo tôi, tôi đưa anh tới nơi an toàn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương