Độ Xứng Đôi 99%
-
Chương 70: NT6 - Cho em một đời vô ưu vô lo!
Tạ Thần Vũ đợi một lúc vẫn không thấy cậu nhỏ nhà mình trả lời, bèn gọi một tiếng: “Cậu ơi?”
“Đừng,” Địch Tuần nói, “Về sau hãy để tôi gọi ngài là cậu.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Địch Tuần nói xong liền nắm tay dắt “cậu bạn nhỏ” hễ mở miệng ra là nói toàn mấy tin chấn động kia, chuẩn bị chuyển sang nơi khác để nói chuyện.
Nơi này là một công viên giải trí loại nhỏ, không có vòng đu quay để hai người có thể nói chuyện.
Hai người đi mua một ít đồ chơi cho mấy đứa nhỏ trong nhà xong liền dứt khoát đi thẳng về nhà.
Sau đó Địch Tuần dẫn cháu trai đi về căn biệt thự của anh, rảo bước tiến vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại. Lúc này hai người mới tiếp tục bàn luận về đề tài trước đó.
Về chuyện của huấn luyện viên và Phong Động, Tạ Thần Vũ đã kể hết cho Địch Tuần nghe rồi.
Chuyện của người trước xử lý rất dễ dàng. Tạ Thần Vũ biết địa chỉ nhà của huấn luyện viên và khoảng thời gian em trai của hắn sẽ bị bắt đi, nên đến lúc đó chỉ cần phái người âm thầm bảo hộ là được.
Dù sao cũng chỉ là một mục tiêu nhất thời cảm thấy hứng thú nên bên kia sẽ không quá chấp nhất, bắt giữ không được chắc chắn sẽ từ bỏ. Một đời này của huấn luyện viên sẽ không vì em trai mà trở nên bôn ba nữa, hẳn là sẽ tiếp tục đi làm một bộ đội đặc chủng.
So ra thì, chuyện của Phong Động có chút phiền phức hơn.
Đúng là Địch Tuần cũng có thể phái người qua cảnh báo trước, để tránh cho con trai người bạn của Phong Động không bị Sâm Đức bắt đi. Thế nhưng mục đích thật sự của Sâm Đức là muốn Phong Động tiến vào bụi gai lốc xoáy, không bắt được con tin này gã cũng sẽ đổi sang một con tin khác. Khi đó sẽ không ai biết lần này gã sẽ bắt ai, bọn họ không thể luôn căng thẳng ngồi chờ như vậy được.
Địch Tuần cũng biết đạo lý “không thể ngàn ngày phòng cướp” này.
Trước đó anh có tò mò về cái chết của Sâm Đức nên đã tỉ mỉ hỏi rõ ngọn nguồn. Khoảng thời gian đó Tạ Thần Vũ có thể ra tay được:
Một là nhờ sự kiện Silent làm tăng mâu thuẫn của Sâm Đức cùng với các gia tộc lớn.
Hai là nhờ vào mâu thuẫn trên, các gia tộc lớn nhất thời phạm phải sai lầm đã gửi một video sang cho Du Kình. Dẫn tới Du Kình nhân cơ hội này mà ép bọn họ đi đến cảnh đường cùng anh chết tôi sống, vận dụng người của các gia tộc để kiềm chân quân đội của Sâm Đức, cho nên bọn họ mới có thể liên thủ giết chết được Sâm Đức.
Nhưng hiện tại quan hệ của Sâm Đức và các gia tộc lớn vẫn chưa chạm đến ngưỡng “động vào là phát nổ ngay”. Nếu bọn họ đi qua giết người, không chỉ không có được sự trợ giúp mà có khi làm không khéo sẽ bị tứ phía bao vây.
Địch Tuần hỏi: “Cháu muốn giết như thế nào?”
Phòng làm việc có trang bị máy sưởi ấm tốt, Tạ Thần Vũ vào nhà liền tháo mũ xuống.
Anh nhéo nhẹ lên chiếc tai gấu lông xù, nói: “Khi đó vì muốn giết Sâm Đức, cháu đã từng nghiên cứu và biết được từng đường đi nước bước thoát thân của gã khi có cuộc ám sát xảy ra.”
Địch Tuần đang muốn uống một ngụm cà phê, nghe vậy bỗng nhiên giương mắt, nhất thời hiểu được ngay.
Trong vô số các cuộc ám sát, thế nào cũng sẽ có một hai cuộc vô cùng nguy hiểm. Bọn họ chỉ cần làm một con sóc ẩn náu phía sau là được. Thậm chí cũng không cần phái người ra mặt hành động, hoàn toàn có thể đặt bom trước.
Địch Tuần đặt tách cà phê xuống: “Nói cụ thể hơn đi.”
Tạ Thần Vũ liền hồi tưởng lại, đoạn liền nói cho Địch Tuần nghe về một số vụ ám sát và những sự cố đơn lẻ mà Sâm Đức sẽ gặp phải trước khoảng thời gian gã thực hiện mưu kế với Phong Động.
Địch Tuần hỏi: “Xác suất chính xác là bao nhiêu?”
Tạ Thần Vũ nói: “90% trở lên ạ.”
Cái danh “Điên rồ” và “Xảo quyệt” trên người Sâm Đức đều là dựa vào từng chuyện một mà càng ngày được nhân lên.
Gã là loại thỏ khôn có ba hang, hang ổ đã dùng qua một lần sẽ không dùng đến lần thứ hai, căn bản sẽ không quan tâm việc người bên ngoài sẽ biết vị trí hang ổ của gã. Có khi vì để tăng cái danh “Vô địch” trong ấn tượng của mọi người về gã, gã còn chủ động nhờ truyền thông đưa tin về những cuộc ám sát mà gã đã trải qua.
Đương nhiên cũng có lúc truyền thông sẽ khuếch đại sự việc, thế nhưng thời điểm Tạ Thần Vũ thu thập tư liệu anh đã sàng lọc và chỉ để lại những nơi có tính tin cậy cao, tất cả đều là những nơi ẩn thân của Sâm Đức mà chưa từng bị bại lộ ra ngoài.
Địch Tuần khẽ xoa nhẹ tay cầm của tách cà phê.
Có Bug cháu trai biết trước được chuyện tương lai ở đây, thời gian, tuyến đường và địa điểm đã có, xác suất ám sát thành công rất cao.
Địch Tuần nói: “Soạn lại một bản tư liệu gửi cho ta.”
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy đêm nay cháu ở chỗ cậu nhé.”
Địch Tuần nói: “Ừm.”
Cùng ngày ăn cơm chiều xong, Địch Tuần liền nói muốn cho cháu trai ở lại nhà anh. Tạ Thần Vũ ở bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, hiển nhiên là cũng rất muốn.
Địch Huyên biết rõ lớp thân phận khác của Địch Tuần nên nhịn không được mà âm thầm tìm em trai, nói: “Thần Vũ còn nhỏ, em đừng có thay nó ra quyết định.”
Địch Tuần nghĩ thầm: Thằng con trai cục cưng nhà chị đã không còn là một bé trai đáng yêu nữa rồi, đành nói: “Chị yên tâm đi, em chỉ dạy cháu nó vẽ tranh thôi.”
Địch Tuần nhìn chị gái nửa nghi nửa ngờ rời đi, vào nhà thấy được “cháu trai lớn” nhà anh đang ngồi uống nước trái cây dinh dưỡng, bèn cùng đối phương thảo luận sơ qua về tư liệu, bắt đầu thương lượng khái quát phương án.
Tạ Thần Vũ được Địch Tuần một tay nuôi lớn, nên suy nghĩ của hai người cũng gần giống nhau.
Hai người vừa bình tĩnh lại vừa nghiêm cẩn. Sau một hồi thảo luận, Địch Tuần phát hiện dường như bộ tài liệu phương án này có thể sử dụng được. Anh nhìn nhóc con trước mặt, buông lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Không tồi.”
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ khiêm tốn: “Đều là nhờ cậu nhỏ dạy giỏi.”
Địch Tuần cười hỏi: “Vậy lần này đến huấn luyện tại công ty lính đánh thuê của ta hay là tự có sắp xếp riêng?”
Tạ Thần Vũ nghĩ ngợi một chút: “Vẫn là đến chỗ cậu đi ạ.”
Dù sao cũng là đời trước của Tinh Thần, anh muốn một lần nữa gom đủ các tâm phúc của anh.
Địch Tuần có thể đoán ra được tính toán của cháu trai, anh sờ cằm bảo: “Chắc chắn là trong đầu cháu đang hiện lên một đám người sau này nhất định sẽ rất lợi hại mà hiện tại vẫn chưa gia nhập vào bất kỳ công ty tổ chức lính đánh thuê nào đúng không? Đừng lãng phí ưu thế này, cần phải tận dụng tối đa các lợi thế mà mình đang có.”
Tạ Thần Vũ liền bày ra vẻ mặt ngây thơ mỉm cười nói: “Cháu cũng có suy nghĩ như vậy. Cháu còn biết tương lai công ty nào thích hợp bán khống, đồ vật ở đâu có thể bán với giá trên trời.”
Địch Tuần lập tức cười một cách thân thiết: “Không uổng công cậu đây thương mi.”
Đoàn người họ Tạ ở nhà họ Địch tầm mười ngày. Trong suốt khoảng thời gian này, Tạ Thần Vũ đều ngủ lại ở chỗ Địch Tuần và dùng một bức tranh vượt quá tiêu chuẩn thông thường mà một đứa con nít có thể vẽ để Địch Huyên không phải nghi ngờ.
Trong thời gian này, hai cậu cháu cấu kết với nhau làm việc xấu đã quyết định ra vài phương án cho kế hoạch sau này. Tạ Thần Vũ lại dùng một ngày để đi dạo phố mua lễ vật, sau đó mới cùng cha mẹ rời đi.
Ngày đó trở về nhà họ Tạ là vào lúc vừa qua khỏi buổi trưa, Tạ Thần Vũ không quan tâm đến chuyện sai lệch múi giờ, gấp gáp đi đến nhà họ Tống.
Lúc này nhà họ Tống vừa mới ăn trưa xong, đang ở trong phòng khách ngồi nói chuyện phiếm.
Tạ Thần Vũ vào cửa liền nhìn thấy một nhóm người, lễ phép chào hỏi Phong Động và Tần Lan Thuần xong, anh nhìn về phía Tống Ngạn.
Vốn dĩ anh rất lo lắng sau nhiều ngày không gặp, bé con này sẽ quên anh, thế nhưng trí nhớ của Tống Ngạn cũng không tệ lắm. Lúc này nhìn thấy anh, bé con vui vẻ chập chững chạy về phía anh.
Tạ Thần Vũ sợ bé té ngã nên liền vội vàng tiến lên đón bé, bế bé lên cười hỏi: “Ngạn Ngạn có nhớ anh không?”
Tống Ngạn ôm cổ anh ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Thần Vũ vui mừng cực kỳ, đang muốn khen một câu bỗng nhiên trên mặt có thứ gì đó mềm mại chạm vào, hôn “Bẹp” một cái lên mặt anh.
Tạ Thần Vũ nhất thời sửng sốt.
Tần Lan Thuần mỉm cười giải thích: “Dì vừa mới dạy em hôn, không ngờ em lại thử nghiệm ở trên người cháu.”
Tạ Thần Vũ hoàn hồn nhìn bé con ngoan ngoãn trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là nhờ Tần Lan Thuần quay video lại để giữ làm kỷ niệm. Anh dịu dàng dỗ vài đôi câu để bé con hôn anh thêm một lần nữa.
Tần Lan Thuần lưu giữ không ít ảnh chụp cùng video của con trai nhà mình nên rất thấu hiểu tâm tình của Tạ Thần Vũ, quay xong liền chia sẻ cho đứa nhỏ này.
Tạ Thần Vũ hài lòng lưu lại, nghĩ thầm: Đợi sau này Ngạn Ngạn thức tỉnh linh hồn, mình sẽ mở video này cho em ấy xem.
Bé con không biết lòng người hiểm ác, ở trong lồng ngực anh quay đầu, phát hiện AI đang mang một món đồ chơi đi từ bên ngoài vào.
Tạ Thần Vũ thấy bé bị thu hút sự chú ý, bèn ôm người lại gần hỏi: “Em có thích không?”
Tống Ngạn rất thành thật: “Hích!” (Thích!)
Tạ Thần Vũ hỏi: “Anh mua nó cho em đó, em nên nói gì với anh đây?”
Tống Ngạn sẽ không tự hỏi vấn đề này. Bé nghiêng người xuống phía dưới muốn thoát khỏi lồng ngực của anh, giọng nói non nớt gọi anh hai tiếng: “Ăn ăn”. (Anh anh)
Tạ Thần Vũ bật cười, phối hợp thả bé xuống.
Ngoại trừ món đồ chơi anh mua cho Tống Ngạn, anh còn mang theo những lễ vật mà cha mẹ đã mua tặng cho Tần Lan Thuần và Phong Động.
Tạ Thần Vũ ngồi xổm xuống xé giấy gói thay cho Tống Ngạn. Thông qua khóe mắt anh thấy được một đứa nhỏ đang tiến lại gần, phía sau còn có mẹ của đối phương, là hai mẹ con Tống Thước.
Tống Thước ở độ tuổi này vẫn là một tờ giấy trắng, trong lòng chỉ muốn chơi cùng mà thôi.
Nhưng mẹ Tống lại biết thân phận của Tạ Thần Vũ, nên đã cố ý kéo gần quan hệ, dạy con trai gọi người ta một tiếng “Anh ơi”.
Tạ Thần Vũ nghe thấy Tống Thước nhạt nhẽo gọi mình cũng chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng, kế đó liền dời toàn bộ sự chú ý lên trên người của Tống Ngạn.
Đợi đến khi Tống Ngạn phải đi ngủ trưa anh mới trở về nhà. Về đến phòng anh liền liên lạc với cậu nhỏ, muốn thảo luận xem làm thế nào để Phong Động cắt đứt với đám người nhà họ Tống kia.
Địch Tuần nhìn cháu trai: “Trăm công ngàn việc quá ha.”
Tạ Thần Vũ cực kỳ khiêm tốn, tỏ vẻ dù sao cũng đến đây rồi, đương nhiên là muốn xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi.
Sau khi nghe được những chuyện mà nhà họ Tống đã làm từ lúc vợ chồng Phong Động gặp chuyện không may, Địch Tuần cũng có thể đoán ra được lý do vì sao hiện tại cháu trai lại muốn ra tay.
Bởi vì con người là loài động vật có tình cảm, thời gian ở chung càng lâu thì tình cảm sẽ càng sâu nặng, tổn thương cũng sẽ càng nhiều. Về phần Tống Ngạn, trước mắt chỉ là một bé con búng sữa, cho dù có bị người trong nhà đâm sau lưng cũng sẽ không để lại ấn tượng gì.
Đương nhiên nếu đời này vợ chồng Phong Động bình an không xảy ra chuyện gì thì có lẽ vĩnh viễn nhóm người này cũng sẽ tương thân tương ái với hai người họ. Thế nhưng bên cạnh có một đám tiểu nhân chỉ biết lợi ích thế này, dù sao cũng không cảm thấy thoải mái và yên tâm.
Địch Tuần trầm ngâm vài giây: “Phong Động không phải kẻ ngốc. Trước đây cháu có nói hắn đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản và công ty cho Tống Ngạn và cũng để Tống Ngạn sau khi thành niên thì kế thừa, vậy thì chắc chắn hắn cũng đã nhìn ra được mấy người nhà họ Tống chẳng đáng tin cậy.”
Tạ Thần Vũ hiểu rõ: “Vậy nên cháu sẽ gặp ngài ấy và nói “mấy lời trẻ con không đáng kiêng kị” cho ngài ấy nghe, hẳn là sẽ không sao đâu nhỉ?”
Địch Tuần lập tức hiểu rõ suy nghĩ của cháu trai, bèn “Ừ” một tiếng.
Tạ Thần Vũ nói: “Đến lúc đó cháu sẽ lấy cậu ra làm cái cớ.”
Địch Tuần nói: “Thế mà lại chẳng khách khí gì nhỉ?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Ai bảo người là cậu của cháu cơ chứ!”
Từ đó trở đi, số lần Tạ Thần Vũ đi đến nhà họ Tống càng lúc càng nhiều và nhiều lần còn gặp được đám người của nhà họ Tống.
Một tháng sau, anh chọn một cơ hội thích hợp, tìm được Phong Động nói phải tiến hành một cuộc đối thoại chỉ có hai người đàn ông với nhau.
Phong Động bị chọc cười, dẫn Tạ Thần Vũ đi vào một góc hoa viên, hỏi: “Muốn nói cái gì? Nếu là muốn cưới Ngạn Ngạn nhà ta thì khỏi nói nữa.”
“……” =)))))))
Tạ Thần Vũ đành bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, “Cậu nhỏ của cháu nói, con người sẽ vô thức bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh và những người sống bên cạnh mình, không khí gia đình cũng rất là quan trọng.”
Phong Động nhướng mày: “Cho nên?”
Tạ Thần Vũ nói: “Cho nên ngoại trừ ngài, dì Tần và ông Tần, những người còn lại tiếp xúc với Ngạn Ngạn đều là những người giả vờ tốt.”
Phong Động lập tức cảm thấy ngoài ý muốn: “Làm sao cảm nhận được?”
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ đương nhiên: “Vừa nhìn là đã cảm nhận được ạ.”
Phong Động không rõ liệu đây có phải là kết quả giáo dục của Địch Tuần hay không, nghĩ thầm: Còn nhỏ tuổi mà ánh mắt đã hiểm thế này rồi, khi trưởng thành sẽ còn phát triển hơn nữa.
Tạ Thần Vũ không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của Phong Động, tiếp tục nói: “Ở nhà cháu và nhà ông ngoại rất ít khi có loại tình huống này.”
Nói rồi liền trao cho đối phương một ánh mắt, rõ ràng tỏ vẻ: Đây là vấn đề của một gia chủ là ngài đó.
Phong Động dở khóc dở cười, tò mò hỏi: “Vậy cháu có kiến nghị gì hay không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Nếu là cháu, chắc chắn cháu sẽ ngăn chặn tổn hại kịp thời, không thể để những người này chực chờ ở bên cạnh Ngạn Ngạn. Lỡ như bọn họ dạy hư em ấy, hoặc là sau này đâm em ấy một đao thì phải làm sao bây giờ?”
Phong Động hoài nghi hỏi: “Đây thật sự là những điều mà cháu suy nghĩ ra à? Không phải người khác dạy đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ ỷ vào tuổi còn nhỏ mà giả vờ đáng yêu ngây thơ một cách không hề áp lực. Chỉ thấy anh kiêu ngạo, ưỡn thẳng chiếc ngực nhỏ lên nói: “Đương nhiên là tự cháu suy nghĩ ra rồi ạ, cháu muốn bảo vệ tốt Ngạn Ngạn, ngài không bảo vệ được thì hãy để cháu!”
Phong Động dùng sức nhấn đầu Tạ Thần Vũ xuống: “Nằm mơ đi!”
Tạ Thần Vũ cẩn thận chỉ nói đến đó, nói xong thì vào nhà chơi với Ngạn Ngạn một chút, sau đó lễ phép chào về nhà.
Phong Động lập tức đi vào phòng làm việc liên lạc với Địch Tuần, muốn biết tên thối tha này đã dạy con trẻ những gì.
Địch Tuần nghe hắn nói xong, liền cười hỏi: “Tôi có gặp người nhà anh bao giờ đâu?! Nhưng mà mấy điều Thần Vũ nói là thật hay giả?”
Phong Động trầm mặc.
Là thật, đám người nhà họ Tống đều là những người chỉ biết đến lợi ích.
Xuất thân của mẹ Phong Động không tốt nên vẫn luôn bị người trong nhà ghét bỏ. Về sau cha mẹ ly hôn, cha cưới một người vợ khác có gia cảnh tốt hơn và sinh ra một em trai. Đãi ngộ của em trai và hắn khi ở nhà như một trời một vực.
Sau đó cha và mẹ kế lại qua đời bất chợt, hai anh em được những người trong nhà chán ghét nuôi lớn. Thẳng đến khi hắn tự sáng lập ra công ty, đám người kia mới bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Địch Tuần đợi vài giây cũng đoán ra được đáp án: “Nếu là thật, vậy Thần Vũ nói cũng không có sai nha.”
Phong Động nói: “Tôi biết.”
Hiện tại bởi vì xét đến ơn dưỡng dục nên hắn mới không tỏ ra cứng rắn với bọn họ, nhưng trong lòng thì vẫn chưa bao giờ đặt sự tin tưởng.
Hắn quá bận.
Vốn dĩ theo kế hoạch là chờ tương lai ổn định sẽ tìm một cơ hội dọn sạch một hơi các tai họa ngầm, nhưng hôm nay sau khi trò chuyện cùng với Tạ Thần Vũ, bỗng dưng hắn có chút do dự. Tuy hắn có thể tin tưởng bản thân mình sẽ dạy dỗ tốt Ngạn Ngạn, nhưng lỡ như không có hắn ở bên cạnh chăm sóc, Ngạn Ngạn sẽ bị bọn họ dạy hư thì phải làm sao đây?
Địch Tuần quan sát vẻ mặt của Phong Động, đoạn nói: “Nếu không anh thử một lần đi, xem thử bọn họ có phản ứng như thế nào.”
Phong Động cũng đang suy tính chuyện này. Hắn gật đầu, chuyển đề tài quay về trên người Tạ Thần Vũ. Một chó độc thân vạn năm như Địch Tuần sẽ không thể nào kết hôn trong phút chốc được, hắn muốn biết liệu Địch Tuần có đang suy nghĩ muốn bồi dưỡng Tạ Thần Vũ thành người nối nghiệp hay không.
Địch Tuần cười: “Tôi cũng có ý đó đấy, anh cảm thấy thế nào?”
Phong Động nói: “Hẳn là so với cậu còn tai họa hơn.”
Địch Tuần nhận lấy lời khen ngợi này, hàn huyên thêm vài đôi câu liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Hơn hai tháng sau, một tin tức bất ngờ được tung ra khiến cho giới thượng lưu tinh cầu Đế Đô muốn nổ tung.
Phi thuyền của Tống gia chủ và phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đồng hành trong chuyến đi đó còn có phu nhân và con trai của Tạ gia chủ.
Có Du Kình hỗ trợ, hiện trường được dựng rất chân thật. Người nhà họ Tống nhìn một loạt mảnh vỡ li ti của phi thuyền, tất cả đều tin và cho rằng người bên trong đã bị nổ thành tro bụi.
Gia chủ và phu nhân vừa mất, công ty như rắn mất đầu.
Nếu như vẫn còn có sự thiên vị của Tạ Thần Vũ và sự quan tâm của nhà họ Tạ, có lẽ bọn họ vẫn sẽ cung phụng Tống Ngạn. Nhưng hiện tại Địch Huyên và Tạ Thần Vũ cũng đã tử vong, Tống Ngạn sẽ không còn chỗ dựa đến từ nhà họ Tạ, căn bản không có gì đáng để lo.
Vì thế những gì đã phát sinh năm đó theo lời Tạ Thần Vũ kể lại bắt đầu trình diễn lại một lần nữa, nhưng khác đó là người nhà họ Tống chỉ mới cướp được một nửa, Phong Động đã quay về lấy lại toàn bộ. Thấy những người này vì lợi ích mà không một ai quan tâm đến Ngạn Ngạn, Phong Động lập tức bùng nổ cơn giận.
Những chuyện còn lại không cần một nhóc con như Tạ Thần Vũ quản lý.
Anh vội vàng ngồi xe đi đến nhà họ Tống, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy được Tống Ngạn.
Bé con tròn trĩnh búng sữa không biết gần đây nhà mình đang xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng mọi người vẫn đang rất bận rộn. Thỉnh thoảng đêm xuống bé mới nghẹn ngào thút thít gọi mẹ, nhưng rất nhanh đã được ông Tần dỗ nín.
Lúc này Tống Ngạn đã nói chuyện trôi chảy hơn, nhìn thấy Tạ Thần Vũ, bé liền cười duỗi tay về phía anh: “Anh ơi!”
Tạ Thần Vũ liền bế bé lên, thấy bé vẫn như thường ngày không bị ảnh hưởng gì, đáy mắt chợt toát lên sự dịu dàng.
Như thế này thật tốt.
Về phía Sâm Đức, bọn họ vẫn đang chờ đợi thời cơ. Có lẽ sẽ giết được gã trước khi gã có ý muốn ra tay với Phong Động.
Đời này Ngạn Ngạn có thể lớn lên dưới sự yêu thương của cha mẹ và bên cạnh sẽ toàn là những người thật sự yêu thích em ấy.
=============
Anh Vũ dọn sạch hết mọi chướng ngại, cho em Ngạn một đời bình an:>
“Đừng,” Địch Tuần nói, “Về sau hãy để tôi gọi ngài là cậu.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Địch Tuần nói xong liền nắm tay dắt “cậu bạn nhỏ” hễ mở miệng ra là nói toàn mấy tin chấn động kia, chuẩn bị chuyển sang nơi khác để nói chuyện.
Nơi này là một công viên giải trí loại nhỏ, không có vòng đu quay để hai người có thể nói chuyện.
Hai người đi mua một ít đồ chơi cho mấy đứa nhỏ trong nhà xong liền dứt khoát đi thẳng về nhà.
Sau đó Địch Tuần dẫn cháu trai đi về căn biệt thự của anh, rảo bước tiến vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại. Lúc này hai người mới tiếp tục bàn luận về đề tài trước đó.
Về chuyện của huấn luyện viên và Phong Động, Tạ Thần Vũ đã kể hết cho Địch Tuần nghe rồi.
Chuyện của người trước xử lý rất dễ dàng. Tạ Thần Vũ biết địa chỉ nhà của huấn luyện viên và khoảng thời gian em trai của hắn sẽ bị bắt đi, nên đến lúc đó chỉ cần phái người âm thầm bảo hộ là được.
Dù sao cũng chỉ là một mục tiêu nhất thời cảm thấy hứng thú nên bên kia sẽ không quá chấp nhất, bắt giữ không được chắc chắn sẽ từ bỏ. Một đời này của huấn luyện viên sẽ không vì em trai mà trở nên bôn ba nữa, hẳn là sẽ tiếp tục đi làm một bộ đội đặc chủng.
So ra thì, chuyện của Phong Động có chút phiền phức hơn.
Đúng là Địch Tuần cũng có thể phái người qua cảnh báo trước, để tránh cho con trai người bạn của Phong Động không bị Sâm Đức bắt đi. Thế nhưng mục đích thật sự của Sâm Đức là muốn Phong Động tiến vào bụi gai lốc xoáy, không bắt được con tin này gã cũng sẽ đổi sang một con tin khác. Khi đó sẽ không ai biết lần này gã sẽ bắt ai, bọn họ không thể luôn căng thẳng ngồi chờ như vậy được.
Địch Tuần cũng biết đạo lý “không thể ngàn ngày phòng cướp” này.
Trước đó anh có tò mò về cái chết của Sâm Đức nên đã tỉ mỉ hỏi rõ ngọn nguồn. Khoảng thời gian đó Tạ Thần Vũ có thể ra tay được:
Một là nhờ sự kiện Silent làm tăng mâu thuẫn của Sâm Đức cùng với các gia tộc lớn.
Hai là nhờ vào mâu thuẫn trên, các gia tộc lớn nhất thời phạm phải sai lầm đã gửi một video sang cho Du Kình. Dẫn tới Du Kình nhân cơ hội này mà ép bọn họ đi đến cảnh đường cùng anh chết tôi sống, vận dụng người của các gia tộc để kiềm chân quân đội của Sâm Đức, cho nên bọn họ mới có thể liên thủ giết chết được Sâm Đức.
Nhưng hiện tại quan hệ của Sâm Đức và các gia tộc lớn vẫn chưa chạm đến ngưỡng “động vào là phát nổ ngay”. Nếu bọn họ đi qua giết người, không chỉ không có được sự trợ giúp mà có khi làm không khéo sẽ bị tứ phía bao vây.
Địch Tuần hỏi: “Cháu muốn giết như thế nào?”
Phòng làm việc có trang bị máy sưởi ấm tốt, Tạ Thần Vũ vào nhà liền tháo mũ xuống.
Anh nhéo nhẹ lên chiếc tai gấu lông xù, nói: “Khi đó vì muốn giết Sâm Đức, cháu đã từng nghiên cứu và biết được từng đường đi nước bước thoát thân của gã khi có cuộc ám sát xảy ra.”
Địch Tuần đang muốn uống một ngụm cà phê, nghe vậy bỗng nhiên giương mắt, nhất thời hiểu được ngay.
Trong vô số các cuộc ám sát, thế nào cũng sẽ có một hai cuộc vô cùng nguy hiểm. Bọn họ chỉ cần làm một con sóc ẩn náu phía sau là được. Thậm chí cũng không cần phái người ra mặt hành động, hoàn toàn có thể đặt bom trước.
Địch Tuần đặt tách cà phê xuống: “Nói cụ thể hơn đi.”
Tạ Thần Vũ liền hồi tưởng lại, đoạn liền nói cho Địch Tuần nghe về một số vụ ám sát và những sự cố đơn lẻ mà Sâm Đức sẽ gặp phải trước khoảng thời gian gã thực hiện mưu kế với Phong Động.
Địch Tuần hỏi: “Xác suất chính xác là bao nhiêu?”
Tạ Thần Vũ nói: “90% trở lên ạ.”
Cái danh “Điên rồ” và “Xảo quyệt” trên người Sâm Đức đều là dựa vào từng chuyện một mà càng ngày được nhân lên.
Gã là loại thỏ khôn có ba hang, hang ổ đã dùng qua một lần sẽ không dùng đến lần thứ hai, căn bản sẽ không quan tâm việc người bên ngoài sẽ biết vị trí hang ổ của gã. Có khi vì để tăng cái danh “Vô địch” trong ấn tượng của mọi người về gã, gã còn chủ động nhờ truyền thông đưa tin về những cuộc ám sát mà gã đã trải qua.
Đương nhiên cũng có lúc truyền thông sẽ khuếch đại sự việc, thế nhưng thời điểm Tạ Thần Vũ thu thập tư liệu anh đã sàng lọc và chỉ để lại những nơi có tính tin cậy cao, tất cả đều là những nơi ẩn thân của Sâm Đức mà chưa từng bị bại lộ ra ngoài.
Địch Tuần khẽ xoa nhẹ tay cầm của tách cà phê.
Có Bug cháu trai biết trước được chuyện tương lai ở đây, thời gian, tuyến đường và địa điểm đã có, xác suất ám sát thành công rất cao.
Địch Tuần nói: “Soạn lại một bản tư liệu gửi cho ta.”
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy đêm nay cháu ở chỗ cậu nhé.”
Địch Tuần nói: “Ừm.”
Cùng ngày ăn cơm chiều xong, Địch Tuần liền nói muốn cho cháu trai ở lại nhà anh. Tạ Thần Vũ ở bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, hiển nhiên là cũng rất muốn.
Địch Huyên biết rõ lớp thân phận khác của Địch Tuần nên nhịn không được mà âm thầm tìm em trai, nói: “Thần Vũ còn nhỏ, em đừng có thay nó ra quyết định.”
Địch Tuần nghĩ thầm: Thằng con trai cục cưng nhà chị đã không còn là một bé trai đáng yêu nữa rồi, đành nói: “Chị yên tâm đi, em chỉ dạy cháu nó vẽ tranh thôi.”
Địch Tuần nhìn chị gái nửa nghi nửa ngờ rời đi, vào nhà thấy được “cháu trai lớn” nhà anh đang ngồi uống nước trái cây dinh dưỡng, bèn cùng đối phương thảo luận sơ qua về tư liệu, bắt đầu thương lượng khái quát phương án.
Tạ Thần Vũ được Địch Tuần một tay nuôi lớn, nên suy nghĩ của hai người cũng gần giống nhau.
Hai người vừa bình tĩnh lại vừa nghiêm cẩn. Sau một hồi thảo luận, Địch Tuần phát hiện dường như bộ tài liệu phương án này có thể sử dụng được. Anh nhìn nhóc con trước mặt, buông lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Không tồi.”
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ khiêm tốn: “Đều là nhờ cậu nhỏ dạy giỏi.”
Địch Tuần cười hỏi: “Vậy lần này đến huấn luyện tại công ty lính đánh thuê của ta hay là tự có sắp xếp riêng?”
Tạ Thần Vũ nghĩ ngợi một chút: “Vẫn là đến chỗ cậu đi ạ.”
Dù sao cũng là đời trước của Tinh Thần, anh muốn một lần nữa gom đủ các tâm phúc của anh.
Địch Tuần có thể đoán ra được tính toán của cháu trai, anh sờ cằm bảo: “Chắc chắn là trong đầu cháu đang hiện lên một đám người sau này nhất định sẽ rất lợi hại mà hiện tại vẫn chưa gia nhập vào bất kỳ công ty tổ chức lính đánh thuê nào đúng không? Đừng lãng phí ưu thế này, cần phải tận dụng tối đa các lợi thế mà mình đang có.”
Tạ Thần Vũ liền bày ra vẻ mặt ngây thơ mỉm cười nói: “Cháu cũng có suy nghĩ như vậy. Cháu còn biết tương lai công ty nào thích hợp bán khống, đồ vật ở đâu có thể bán với giá trên trời.”
Địch Tuần lập tức cười một cách thân thiết: “Không uổng công cậu đây thương mi.”
Đoàn người họ Tạ ở nhà họ Địch tầm mười ngày. Trong suốt khoảng thời gian này, Tạ Thần Vũ đều ngủ lại ở chỗ Địch Tuần và dùng một bức tranh vượt quá tiêu chuẩn thông thường mà một đứa con nít có thể vẽ để Địch Huyên không phải nghi ngờ.
Trong thời gian này, hai cậu cháu cấu kết với nhau làm việc xấu đã quyết định ra vài phương án cho kế hoạch sau này. Tạ Thần Vũ lại dùng một ngày để đi dạo phố mua lễ vật, sau đó mới cùng cha mẹ rời đi.
Ngày đó trở về nhà họ Tạ là vào lúc vừa qua khỏi buổi trưa, Tạ Thần Vũ không quan tâm đến chuyện sai lệch múi giờ, gấp gáp đi đến nhà họ Tống.
Lúc này nhà họ Tống vừa mới ăn trưa xong, đang ở trong phòng khách ngồi nói chuyện phiếm.
Tạ Thần Vũ vào cửa liền nhìn thấy một nhóm người, lễ phép chào hỏi Phong Động và Tần Lan Thuần xong, anh nhìn về phía Tống Ngạn.
Vốn dĩ anh rất lo lắng sau nhiều ngày không gặp, bé con này sẽ quên anh, thế nhưng trí nhớ của Tống Ngạn cũng không tệ lắm. Lúc này nhìn thấy anh, bé con vui vẻ chập chững chạy về phía anh.
Tạ Thần Vũ sợ bé té ngã nên liền vội vàng tiến lên đón bé, bế bé lên cười hỏi: “Ngạn Ngạn có nhớ anh không?”
Tống Ngạn ôm cổ anh ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Thần Vũ vui mừng cực kỳ, đang muốn khen một câu bỗng nhiên trên mặt có thứ gì đó mềm mại chạm vào, hôn “Bẹp” một cái lên mặt anh.
Tạ Thần Vũ nhất thời sửng sốt.
Tần Lan Thuần mỉm cười giải thích: “Dì vừa mới dạy em hôn, không ngờ em lại thử nghiệm ở trên người cháu.”
Tạ Thần Vũ hoàn hồn nhìn bé con ngoan ngoãn trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là nhờ Tần Lan Thuần quay video lại để giữ làm kỷ niệm. Anh dịu dàng dỗ vài đôi câu để bé con hôn anh thêm một lần nữa.
Tần Lan Thuần lưu giữ không ít ảnh chụp cùng video của con trai nhà mình nên rất thấu hiểu tâm tình của Tạ Thần Vũ, quay xong liền chia sẻ cho đứa nhỏ này.
Tạ Thần Vũ hài lòng lưu lại, nghĩ thầm: Đợi sau này Ngạn Ngạn thức tỉnh linh hồn, mình sẽ mở video này cho em ấy xem.
Bé con không biết lòng người hiểm ác, ở trong lồng ngực anh quay đầu, phát hiện AI đang mang một món đồ chơi đi từ bên ngoài vào.
Tạ Thần Vũ thấy bé bị thu hút sự chú ý, bèn ôm người lại gần hỏi: “Em có thích không?”
Tống Ngạn rất thành thật: “Hích!” (Thích!)
Tạ Thần Vũ hỏi: “Anh mua nó cho em đó, em nên nói gì với anh đây?”
Tống Ngạn sẽ không tự hỏi vấn đề này. Bé nghiêng người xuống phía dưới muốn thoát khỏi lồng ngực của anh, giọng nói non nớt gọi anh hai tiếng: “Ăn ăn”. (Anh anh)
Tạ Thần Vũ bật cười, phối hợp thả bé xuống.
Ngoại trừ món đồ chơi anh mua cho Tống Ngạn, anh còn mang theo những lễ vật mà cha mẹ đã mua tặng cho Tần Lan Thuần và Phong Động.
Tạ Thần Vũ ngồi xổm xuống xé giấy gói thay cho Tống Ngạn. Thông qua khóe mắt anh thấy được một đứa nhỏ đang tiến lại gần, phía sau còn có mẹ của đối phương, là hai mẹ con Tống Thước.
Tống Thước ở độ tuổi này vẫn là một tờ giấy trắng, trong lòng chỉ muốn chơi cùng mà thôi.
Nhưng mẹ Tống lại biết thân phận của Tạ Thần Vũ, nên đã cố ý kéo gần quan hệ, dạy con trai gọi người ta một tiếng “Anh ơi”.
Tạ Thần Vũ nghe thấy Tống Thước nhạt nhẽo gọi mình cũng chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng, kế đó liền dời toàn bộ sự chú ý lên trên người của Tống Ngạn.
Đợi đến khi Tống Ngạn phải đi ngủ trưa anh mới trở về nhà. Về đến phòng anh liền liên lạc với cậu nhỏ, muốn thảo luận xem làm thế nào để Phong Động cắt đứt với đám người nhà họ Tống kia.
Địch Tuần nhìn cháu trai: “Trăm công ngàn việc quá ha.”
Tạ Thần Vũ cực kỳ khiêm tốn, tỏ vẻ dù sao cũng đến đây rồi, đương nhiên là muốn xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi.
Sau khi nghe được những chuyện mà nhà họ Tống đã làm từ lúc vợ chồng Phong Động gặp chuyện không may, Địch Tuần cũng có thể đoán ra được lý do vì sao hiện tại cháu trai lại muốn ra tay.
Bởi vì con người là loài động vật có tình cảm, thời gian ở chung càng lâu thì tình cảm sẽ càng sâu nặng, tổn thương cũng sẽ càng nhiều. Về phần Tống Ngạn, trước mắt chỉ là một bé con búng sữa, cho dù có bị người trong nhà đâm sau lưng cũng sẽ không để lại ấn tượng gì.
Đương nhiên nếu đời này vợ chồng Phong Động bình an không xảy ra chuyện gì thì có lẽ vĩnh viễn nhóm người này cũng sẽ tương thân tương ái với hai người họ. Thế nhưng bên cạnh có một đám tiểu nhân chỉ biết lợi ích thế này, dù sao cũng không cảm thấy thoải mái và yên tâm.
Địch Tuần trầm ngâm vài giây: “Phong Động không phải kẻ ngốc. Trước đây cháu có nói hắn đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản và công ty cho Tống Ngạn và cũng để Tống Ngạn sau khi thành niên thì kế thừa, vậy thì chắc chắn hắn cũng đã nhìn ra được mấy người nhà họ Tống chẳng đáng tin cậy.”
Tạ Thần Vũ hiểu rõ: “Vậy nên cháu sẽ gặp ngài ấy và nói “mấy lời trẻ con không đáng kiêng kị” cho ngài ấy nghe, hẳn là sẽ không sao đâu nhỉ?”
Địch Tuần lập tức hiểu rõ suy nghĩ của cháu trai, bèn “Ừ” một tiếng.
Tạ Thần Vũ nói: “Đến lúc đó cháu sẽ lấy cậu ra làm cái cớ.”
Địch Tuần nói: “Thế mà lại chẳng khách khí gì nhỉ?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Ai bảo người là cậu của cháu cơ chứ!”
Từ đó trở đi, số lần Tạ Thần Vũ đi đến nhà họ Tống càng lúc càng nhiều và nhiều lần còn gặp được đám người của nhà họ Tống.
Một tháng sau, anh chọn một cơ hội thích hợp, tìm được Phong Động nói phải tiến hành một cuộc đối thoại chỉ có hai người đàn ông với nhau.
Phong Động bị chọc cười, dẫn Tạ Thần Vũ đi vào một góc hoa viên, hỏi: “Muốn nói cái gì? Nếu là muốn cưới Ngạn Ngạn nhà ta thì khỏi nói nữa.”
“……” =)))))))
Tạ Thần Vũ đành bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, “Cậu nhỏ của cháu nói, con người sẽ vô thức bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh và những người sống bên cạnh mình, không khí gia đình cũng rất là quan trọng.”
Phong Động nhướng mày: “Cho nên?”
Tạ Thần Vũ nói: “Cho nên ngoại trừ ngài, dì Tần và ông Tần, những người còn lại tiếp xúc với Ngạn Ngạn đều là những người giả vờ tốt.”
Phong Động lập tức cảm thấy ngoài ý muốn: “Làm sao cảm nhận được?”
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ đương nhiên: “Vừa nhìn là đã cảm nhận được ạ.”
Phong Động không rõ liệu đây có phải là kết quả giáo dục của Địch Tuần hay không, nghĩ thầm: Còn nhỏ tuổi mà ánh mắt đã hiểm thế này rồi, khi trưởng thành sẽ còn phát triển hơn nữa.
Tạ Thần Vũ không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của Phong Động, tiếp tục nói: “Ở nhà cháu và nhà ông ngoại rất ít khi có loại tình huống này.”
Nói rồi liền trao cho đối phương một ánh mắt, rõ ràng tỏ vẻ: Đây là vấn đề của một gia chủ là ngài đó.
Phong Động dở khóc dở cười, tò mò hỏi: “Vậy cháu có kiến nghị gì hay không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Nếu là cháu, chắc chắn cháu sẽ ngăn chặn tổn hại kịp thời, không thể để những người này chực chờ ở bên cạnh Ngạn Ngạn. Lỡ như bọn họ dạy hư em ấy, hoặc là sau này đâm em ấy một đao thì phải làm sao bây giờ?”
Phong Động hoài nghi hỏi: “Đây thật sự là những điều mà cháu suy nghĩ ra à? Không phải người khác dạy đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ ỷ vào tuổi còn nhỏ mà giả vờ đáng yêu ngây thơ một cách không hề áp lực. Chỉ thấy anh kiêu ngạo, ưỡn thẳng chiếc ngực nhỏ lên nói: “Đương nhiên là tự cháu suy nghĩ ra rồi ạ, cháu muốn bảo vệ tốt Ngạn Ngạn, ngài không bảo vệ được thì hãy để cháu!”
Phong Động dùng sức nhấn đầu Tạ Thần Vũ xuống: “Nằm mơ đi!”
Tạ Thần Vũ cẩn thận chỉ nói đến đó, nói xong thì vào nhà chơi với Ngạn Ngạn một chút, sau đó lễ phép chào về nhà.
Phong Động lập tức đi vào phòng làm việc liên lạc với Địch Tuần, muốn biết tên thối tha này đã dạy con trẻ những gì.
Địch Tuần nghe hắn nói xong, liền cười hỏi: “Tôi có gặp người nhà anh bao giờ đâu?! Nhưng mà mấy điều Thần Vũ nói là thật hay giả?”
Phong Động trầm mặc.
Là thật, đám người nhà họ Tống đều là những người chỉ biết đến lợi ích.
Xuất thân của mẹ Phong Động không tốt nên vẫn luôn bị người trong nhà ghét bỏ. Về sau cha mẹ ly hôn, cha cưới một người vợ khác có gia cảnh tốt hơn và sinh ra một em trai. Đãi ngộ của em trai và hắn khi ở nhà như một trời một vực.
Sau đó cha và mẹ kế lại qua đời bất chợt, hai anh em được những người trong nhà chán ghét nuôi lớn. Thẳng đến khi hắn tự sáng lập ra công ty, đám người kia mới bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Địch Tuần đợi vài giây cũng đoán ra được đáp án: “Nếu là thật, vậy Thần Vũ nói cũng không có sai nha.”
Phong Động nói: “Tôi biết.”
Hiện tại bởi vì xét đến ơn dưỡng dục nên hắn mới không tỏ ra cứng rắn với bọn họ, nhưng trong lòng thì vẫn chưa bao giờ đặt sự tin tưởng.
Hắn quá bận.
Vốn dĩ theo kế hoạch là chờ tương lai ổn định sẽ tìm một cơ hội dọn sạch một hơi các tai họa ngầm, nhưng hôm nay sau khi trò chuyện cùng với Tạ Thần Vũ, bỗng dưng hắn có chút do dự. Tuy hắn có thể tin tưởng bản thân mình sẽ dạy dỗ tốt Ngạn Ngạn, nhưng lỡ như không có hắn ở bên cạnh chăm sóc, Ngạn Ngạn sẽ bị bọn họ dạy hư thì phải làm sao đây?
Địch Tuần quan sát vẻ mặt của Phong Động, đoạn nói: “Nếu không anh thử một lần đi, xem thử bọn họ có phản ứng như thế nào.”
Phong Động cũng đang suy tính chuyện này. Hắn gật đầu, chuyển đề tài quay về trên người Tạ Thần Vũ. Một chó độc thân vạn năm như Địch Tuần sẽ không thể nào kết hôn trong phút chốc được, hắn muốn biết liệu Địch Tuần có đang suy nghĩ muốn bồi dưỡng Tạ Thần Vũ thành người nối nghiệp hay không.
Địch Tuần cười: “Tôi cũng có ý đó đấy, anh cảm thấy thế nào?”
Phong Động nói: “Hẳn là so với cậu còn tai họa hơn.”
Địch Tuần nhận lấy lời khen ngợi này, hàn huyên thêm vài đôi câu liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Hơn hai tháng sau, một tin tức bất ngờ được tung ra khiến cho giới thượng lưu tinh cầu Đế Đô muốn nổ tung.
Phi thuyền của Tống gia chủ và phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đồng hành trong chuyến đi đó còn có phu nhân và con trai của Tạ gia chủ.
Có Du Kình hỗ trợ, hiện trường được dựng rất chân thật. Người nhà họ Tống nhìn một loạt mảnh vỡ li ti của phi thuyền, tất cả đều tin và cho rằng người bên trong đã bị nổ thành tro bụi.
Gia chủ và phu nhân vừa mất, công ty như rắn mất đầu.
Nếu như vẫn còn có sự thiên vị của Tạ Thần Vũ và sự quan tâm của nhà họ Tạ, có lẽ bọn họ vẫn sẽ cung phụng Tống Ngạn. Nhưng hiện tại Địch Huyên và Tạ Thần Vũ cũng đã tử vong, Tống Ngạn sẽ không còn chỗ dựa đến từ nhà họ Tạ, căn bản không có gì đáng để lo.
Vì thế những gì đã phát sinh năm đó theo lời Tạ Thần Vũ kể lại bắt đầu trình diễn lại một lần nữa, nhưng khác đó là người nhà họ Tống chỉ mới cướp được một nửa, Phong Động đã quay về lấy lại toàn bộ. Thấy những người này vì lợi ích mà không một ai quan tâm đến Ngạn Ngạn, Phong Động lập tức bùng nổ cơn giận.
Những chuyện còn lại không cần một nhóc con như Tạ Thần Vũ quản lý.
Anh vội vàng ngồi xe đi đến nhà họ Tống, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy được Tống Ngạn.
Bé con tròn trĩnh búng sữa không biết gần đây nhà mình đang xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng mọi người vẫn đang rất bận rộn. Thỉnh thoảng đêm xuống bé mới nghẹn ngào thút thít gọi mẹ, nhưng rất nhanh đã được ông Tần dỗ nín.
Lúc này Tống Ngạn đã nói chuyện trôi chảy hơn, nhìn thấy Tạ Thần Vũ, bé liền cười duỗi tay về phía anh: “Anh ơi!”
Tạ Thần Vũ liền bế bé lên, thấy bé vẫn như thường ngày không bị ảnh hưởng gì, đáy mắt chợt toát lên sự dịu dàng.
Như thế này thật tốt.
Về phía Sâm Đức, bọn họ vẫn đang chờ đợi thời cơ. Có lẽ sẽ giết được gã trước khi gã có ý muốn ra tay với Phong Động.
Đời này Ngạn Ngạn có thể lớn lên dưới sự yêu thương của cha mẹ và bên cạnh sẽ toàn là những người thật sự yêu thích em ấy.
=============
Anh Vũ dọn sạch hết mọi chướng ngại, cho em Ngạn một đời bình an:>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook