Độ Xuân Sơn
-
Chương 31
Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ đứa nhỏ này hỏi làm gì, đáp lại theo bản năng: “Không có.”
Quả thật không có.
Y nhớ rõ sách về Ma tộc ở Thanh Tĩnh Phong, hình như chỉ có mỗi mấy quyển thôi nhỉ? Hơn nữa nhiều lắm thì cũng chỉ có mấy nét bút ít ỏi, tới mức loại chỉ giới thiệu pháp thư tu luyện của Ma tộc, Tàng Thư Các Thanh Tĩnh Phong cũng không nhận vào.
Hơn nữa, nếu có cũng nhất định là sách cấm, làm sao có thể để người khác tìm đọc dễ dàng.
Nghe vậy, ánh mắt Lạc Băng Hà không thể không cứng lại một chút. Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Lạc Băng Hà không tự chủ được tiến gần một bước, cố gặng hỏi: “Sư tôn, thật sự không có ư?”
Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm đứa nhỏ này chẳng lẽ gặp Mộng Ma rồi, hạ giọng giải thích nói: “Thư tịch Ma tộc vốn là sách cấm ở Tu Chân giới, Tàng Thư Các Thanh Tĩnh Phong không chịu nhận sử dụng, cũng chẳng có gì lạ.”
Lạc Băng Hà cúi đầu rũ mi, che khuất thần sắc trong mắt: “Sư tôn, Tu Chân giới khinh thường không chấp nhận điển tịch Ma tộc, thậm chí còn cấm loại sách này, chẳng lẽ chính đạo tu tiên với Ma tộc, thật sự khinh thường không chịu nổi, không đội trời chung như thế ư?”
Ồ, xem ra thật sự gặp Mộng Ma rồi, làm đứa nhỏ này rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Thanh Thu ngừng một chút, lời giả vờ làm kinh hãi thế tục đến bên miệng, do dự.
Đời trước y chịu bao nhiêu khổ vì vấn đề này, vả mặt “bôm bốp” chưa nói, còn làm tổn thương tiểu bạch hoa, đúng là làm màu sướng nhất thời, chỉ tự chôn mình.
Cho nên lần này đối mặt với cảnh tượng như vậy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy, mình cần phải suy nghĩ cẩn thận tìm từ một chút.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Vấn đề này, vi sư cũng không thể trả lời cho ngươi. Dù sao, người phân tốt xấu, ma có thiện ác.”
Ánh mắt Lạc Băng Hà khẽ động, mím môi.
Thẩm Thanh Thu nói tiếp: “Những chính đạo ở Nhân giới trong mắt thế nhân đó chỉ có hai bàn tay trắng, thì họ thật sự đều là chính nhân quân tử? Ai biết rõ được? Đạo lý này, người như thế, Ma tộc cũng thế. Chính đạo nhân gian không nhất định là quân tử, Ma tộc chẳng lẽ đều tội ác tày trời ư? Linh lực ma lực, vốn đều do người tu đạo sử dụng, quan trọng là dùng thế nào thôi.”
Lạc Băng Hà chậm rãi cúi đầu xuống, giọng thì thào rất nhỏ: “Vậy ư? Sư tôn thật sự… Nghĩ như vậy ư?”
Ánh nến trong tay Lạc Băng Hà lay động, chiếu loáng thoáng lên thân ảnh hai người.
Thẩm Thanh Thu thở dài.
Đương nhiên là y nghĩ vậy trong lòng!
Nếu cốt truyện không vả mặt thì càng tốt!
Lạc Băng Hà nghe thấy Thẩm Thanh Thu thở dài, lòng nóng nảy, vừa muốn nhìn mặt Thẩm Thanh Thu, đã bị lời tiếp theo của Thẩm Thanh Thu làm cứng đờ tại chỗ.
“Nhưng mà, xưa nay Nhân giới và Ma giới thù sâu như biển, thế nhân mang ác ý với Ma tộc, không đội trời chung, đúng là sự thật. Đường tu luyện ma đạo đầy gập ghềnh nguy hiểm, cho dù có đạt thành công, cũng chắc chắn nhận đủ phỉ nhổ của thế nhân. Nếu có thể lựa chọn, ai lại nguyện ý thấy đệ tử bổn môn, người mà mình dùng hết sức lực tài bồi kỳ vọng cao, bước lên con đường này chứ?”
Thẩm Thanh Thu cười cười: “Hai câu đối bên điển tịch Ma tộc chúng tiên giữ kín như bưng, đây có lẽ cũng là nguyên nhân đầu tiên. Có điều, đường do mình chọn, cho dù là kẻ nào cũng không can thiệp được, trải qua gian nan vạn khổ cũng được, sau này thành công cũng thế, đều là mỗi mình gánh lấy.”
Lời này y nói ra, nói tới vô cùng xảo diệu. Đã làm rõ lập trường, lại đánh bài tình cảm, để Lạc Băng Hà sau này không cảm thấy mình hai mặt, cuối cùng còn khích lệ một chút mơ hồ—— muốn biến mạnh nên làm thế nào, là do trái tim mình chọn mà thôi.
Thẩm Thanh Thu quá rõ khát vọng trở nên mạnh mẽ của Lạc Băng Hà, nghe xong câu cuối cùng kia, có lẽ thật sự quyết tâm không quan tâm gì khác mà tu ma, đúng khớp với cốt truyện rồi.
Kỳ thật, lòng y cũng rất hụt hẫng.
Không biết vì sao, Thẩm Thanh Thu cảm thấy có đôi khi mỗi lời nói hành động của mình, đều mang theo ý tính kế Lạc Băng Hà. Tuy rằng loại chuyện này đời trước lén lút trải qua không đau lương tâm chút nào, nhưng chuyện tới giờ, y đã không thể đơn thuần coi Lạc Băng Hà là nhân vật trong sách nữa, cũng cực kỳ mâu thuẫn với loại “tính kế” này.
… Nếu không có hệ thống thì tốt rồi.
Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu nói, gợn sóng trong lòng cơ hồ muốn đẩy ngã hắn.
“Nếu có thể lựa chọn, ai lại nguyện ý thấy đệ tử bổn môn, người mà mình dùng hết sức lực tài bồi kỳ vọng cao, bước lên con đường này chứ?”
Lạc Băng Hà cảm thấy, khúc mắc không thể nào tiêu tan nhiều năm qua trong lòng mình trước sau không cách nào gỡ bỏ, giống như trong nháy mắt được cởi bỏ, nhất thời nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Hóa ra… Sư tôn kỳ thật từ ban đầu đã luôn để ý tới mình?
Sư tôn lúc trước đẩy ngã hắn xuống vực thẳm, thật sự là vô cùng đau đớn vì hắn, nhất thời xúc động phẫn nộ, chứ không phải cảm thấy dạy ra Ma tộc, bôi nhọ thanh danh Thương Khung Sơn phái, hoặc là vì nguyên nhân nào khác.
Mà mình năm đó trách lầm sư tôn, thậm chí trong một lần mất đi lý trí, nói ra lời như vậy, làm ra những chuyện kia với sư tôn. Mãi cho tới khi sư tôn trước khi tự bạo, cũng không nhìn thấy một nụ cười thật sự của mình.
Lạc Băng Hà đột nhiên ôm lấy đầu.
Hắn… Hắn thật sự…
Cảm giác hối hận thấu xương lẫn mừng như điên vừa rồi mãnh liệt va chạm vào nhau trong lòng, Lạc Băng Hà hít một hơi thật sâu, liều mạng ép ma khí không chịu khống chế làm loạn trong cơ thể xuống, nhịn tới đồng tử hơi đỏ lên, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
Sư đồ hai người đều có suy nghĩ riêng, Thẩm Thanh Thu sực tỉnh lại, thấy Lạc Băng Hà ôm đầu, thần sắc thống khổ, lòng cả kinh: “Băng Hà?”
Mà một giây ấy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy tay mình bị giữ lại. Tiếp theo một sức lực mạnh mẽ đẩy y áp lên giá xếp đầy sách, mặt Lạc Băng Hà đã gần trong gang tấc.
Thẩm Thanh Thu không đề phòng, lưng đụng phát đau.
Thân hình Lạc Băng Hà mười bốn tuổi không cao bằng y, giữ cổ tay y cơ hồ ngang ngược, nhìn gương mặt trắng nõn kia càng lúc càng gần, Thẩm Thanh Thu nhịn xúc động đau nhe răng trợn mắt, trách mắng: “Lạc Băng Hà!”
Gan cũng lớn quá nhỉ!
Thẩm Thanh Thu không biết đứa nhỏ này lại đột nhiên phát điên cái gì, đang lo lắng có nên một chân đá văng người này đi không, lại phát hiện mắt Lạc Băng Hà đỏ đậm tới đáng sợ, thân thể cũng hơi run lên.
Thẩm Thanh Thu dứt khoát ra tay, “Loạt xoạt” mấy tiếng đẩy mấy dòng linh lưu vào cơ thể Lạc Băng Hà.
Người kia run cả người, lập tức như mất lực chống đỡ, buông lỏng tay ra, mềm nhũn ngã xuống trên người y, lẩm bẩm nói: “Sư tôn…”
Lạc Băng Hà vùi đầu bên cổ Thẩm Thanh Thu, chậm rãi siết chặt cánh tay, ôm lấy Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cau mày kéo tay Lạc Băng Hà ra tra xét, lại không phát hiện ra gì khác thường. Bẻ mặt Lạc Băng Hà qua, nghiêm túc hỏi: “Băng Hà, ngươi nói vi sư nghe, có phải gần đây ngươi luyện công, gặp gì không thuận lợi không?”
Lạc Băng Hà lắc đầu theo bản năng, sau một hồi trầm mặc, tròng mắt xoay chuyển, lại gật đầu.
Thẩm Thanh Thu đoán rằng, tình huống bây giờ của Lạc Băng Hà có khả năng liên quan tới Mộng Ma, mà thời gian Lạc Băng Hà tu luyện thuật pháp Ma tộc, có lẽ sẽ đến sớm hơn so với dự đoán của y.
Trong lòng thầm đoán ra, Thẩm Thanh Thu mặc kệ luôn tư thế mất mặt của hai người, giáo huấn nghiêm khắc: “Vi sư biết ngươi xưa nay khắc khổ, nhưng chuyện tu luyện vốn dĩ là nước chảy thành sông, nếu cưỡng cầu, tẩu hỏa nhập ma, sẽ cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng mất nhiều hơn được. Đạo lý này, vi sư hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ.”
Lạc Băng Hà trầm mặc nghe, rầu rĩ nói trong lòng y: “Đệ tử hiểu rõ, làm sư tôn lo lắng rồi.”
Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ hắn: “Dậy.”
Ngữ khí Lạc Băng Hà mềm nhũn yếu ớt, ngẩng đầu nhìn y, ấm ức nói: “Sư tôn, đệ tử không còn sức nữa, không đứng lên nổi.”
… Dính.
Thật quá dính.
Thẩm Thanh Thu bị giọng điệu làm nũng ngọt lịm của Lạc Băng Hà làm nổi da gà.
Cũng không biết vì sao, lần này Lạc Băng Hà bị thương, trình độ dính y quả thực tăng lên một đỉnh cao mới, lời nói hành động, thế mà có một loại… Ái muội nói không nên lời.
Thẩm Thanh Thu nhìn tên nhóc nhão nhão dính dính trên người mình kia, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không đẩy người ra.
Loại cảm giác quỷ dị này, cứ dai dẳng suốt hai năm.
Mãi cho đến năm Lạc Băng Hà gần mười bảy tuổi, trình độ dính y lại không theo độ tuổi tăng lên mà giảm bớt.
Mấy năm nay thân hình Lạc Băng Hà cao lên nhiều, cơ hồ có thể nhìn ngang bằng với Thẩm Thanh Thu, vứt bỏ hơi thở thiếu niên non nớt xanh tươi đi, rất có dáng vẻ thân trường ngọc lập, thân hình đĩnh bạt xuất chúng sau này.
Trẻ con lớn lên, chẳng có gì không tốt. Chỉ có điều, đó là Lạc Băng Hà cũng không thể coi là đứa nhỏ ngây thơ ấu trĩ nữa, hai người nếu vẫn không cố kỵ quấn lấy nhau, quá kỳ quái.
Mà Thẩm Thanh Thu có đôi khi cố tình né tránh Lạc Băng Hà thân cận quá mức, đã thấy biểu tình trái tim thủy tinh tan nát của Lạc Băng Hà, lập tức mềm lòng, mặc kệ hắn.
Mấy năm nay sóng êm gió lặng quá mức, Thẩm Thanh Thu trải qua tháng ngày ăn no chờ chết phát ngốc trên Thanh Tĩnh Phong, thi thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ với Liễu Thanh Ca. Tuy rằng mỗi lần trở về, y đều cảm thấy Lạc Băng Hà ẩn ẩn không vui hồi lâu, lại không quá bận tâm.
Còn một chuyện, làm Thẩm Thanh Thu không thể không lo lắng.
Từ khi có được Chính Dương kiếm, Lạc Băng Hà tu luyện được giúp đỡ thêm, càng khắc khổ hơn.
Tuy rằng bình thường đứa nhỏ này quấn lấy y, luôn có kiểu nói như tiểu cô nương dính chặt, nhưng tu luyện lại không qua loa, yêu cầu với bản thân cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí có thể nói gần như tàn khốc.
Rất nhiều lần Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, thấy Lạc Băng Hà ngồi trong viện, trên người đầy sương đêm, vẫn hết sức chăm chú nghiên cứu tâm pháp.
Thẩm Thanh Thu chú ý tới cổ tay Lạc Băng Hà có vết bầm, liền vạch y phục hắn ra, phát hiện trên cánh tay và sau lưng hắn, tất cả đều có vết thương do kiếm khí quét qua.
Nhìn tới lòng Thẩm Thanh Thu run sợ.
Vì thế, Thẩm Thanh Thu lại đau lòng mà giáo huấn rất nhiều lần, sau này cơ hồ là lạnh lùng sắc bén, nhưng tình huống này vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Lạc Băng Hà thật sự như hạ quyết tâm, tu vi thật ra tiến bộ vượt bậc, bình thường che giấu vết thương, giả vờ như tiểu bạch hoa không làm sao cả, khiến Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ không thôi.
Rõ ràng đời trước đâu phải như vậy chứ. Chẳng lẽ y giáo dục thất bại, làm đứa nhỏ này tâm lý biến thái à?
Quả thật không có.
Y nhớ rõ sách về Ma tộc ở Thanh Tĩnh Phong, hình như chỉ có mỗi mấy quyển thôi nhỉ? Hơn nữa nhiều lắm thì cũng chỉ có mấy nét bút ít ỏi, tới mức loại chỉ giới thiệu pháp thư tu luyện của Ma tộc, Tàng Thư Các Thanh Tĩnh Phong cũng không nhận vào.
Hơn nữa, nếu có cũng nhất định là sách cấm, làm sao có thể để người khác tìm đọc dễ dàng.
Nghe vậy, ánh mắt Lạc Băng Hà không thể không cứng lại một chút. Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Lạc Băng Hà không tự chủ được tiến gần một bước, cố gặng hỏi: “Sư tôn, thật sự không có ư?”
Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm đứa nhỏ này chẳng lẽ gặp Mộng Ma rồi, hạ giọng giải thích nói: “Thư tịch Ma tộc vốn là sách cấm ở Tu Chân giới, Tàng Thư Các Thanh Tĩnh Phong không chịu nhận sử dụng, cũng chẳng có gì lạ.”
Lạc Băng Hà cúi đầu rũ mi, che khuất thần sắc trong mắt: “Sư tôn, Tu Chân giới khinh thường không chấp nhận điển tịch Ma tộc, thậm chí còn cấm loại sách này, chẳng lẽ chính đạo tu tiên với Ma tộc, thật sự khinh thường không chịu nổi, không đội trời chung như thế ư?”
Ồ, xem ra thật sự gặp Mộng Ma rồi, làm đứa nhỏ này rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Thanh Thu ngừng một chút, lời giả vờ làm kinh hãi thế tục đến bên miệng, do dự.
Đời trước y chịu bao nhiêu khổ vì vấn đề này, vả mặt “bôm bốp” chưa nói, còn làm tổn thương tiểu bạch hoa, đúng là làm màu sướng nhất thời, chỉ tự chôn mình.
Cho nên lần này đối mặt với cảnh tượng như vậy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy, mình cần phải suy nghĩ cẩn thận tìm từ một chút.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Vấn đề này, vi sư cũng không thể trả lời cho ngươi. Dù sao, người phân tốt xấu, ma có thiện ác.”
Ánh mắt Lạc Băng Hà khẽ động, mím môi.
Thẩm Thanh Thu nói tiếp: “Những chính đạo ở Nhân giới trong mắt thế nhân đó chỉ có hai bàn tay trắng, thì họ thật sự đều là chính nhân quân tử? Ai biết rõ được? Đạo lý này, người như thế, Ma tộc cũng thế. Chính đạo nhân gian không nhất định là quân tử, Ma tộc chẳng lẽ đều tội ác tày trời ư? Linh lực ma lực, vốn đều do người tu đạo sử dụng, quan trọng là dùng thế nào thôi.”
Lạc Băng Hà chậm rãi cúi đầu xuống, giọng thì thào rất nhỏ: “Vậy ư? Sư tôn thật sự… Nghĩ như vậy ư?”
Ánh nến trong tay Lạc Băng Hà lay động, chiếu loáng thoáng lên thân ảnh hai người.
Thẩm Thanh Thu thở dài.
Đương nhiên là y nghĩ vậy trong lòng!
Nếu cốt truyện không vả mặt thì càng tốt!
Lạc Băng Hà nghe thấy Thẩm Thanh Thu thở dài, lòng nóng nảy, vừa muốn nhìn mặt Thẩm Thanh Thu, đã bị lời tiếp theo của Thẩm Thanh Thu làm cứng đờ tại chỗ.
“Nhưng mà, xưa nay Nhân giới và Ma giới thù sâu như biển, thế nhân mang ác ý với Ma tộc, không đội trời chung, đúng là sự thật. Đường tu luyện ma đạo đầy gập ghềnh nguy hiểm, cho dù có đạt thành công, cũng chắc chắn nhận đủ phỉ nhổ của thế nhân. Nếu có thể lựa chọn, ai lại nguyện ý thấy đệ tử bổn môn, người mà mình dùng hết sức lực tài bồi kỳ vọng cao, bước lên con đường này chứ?”
Thẩm Thanh Thu cười cười: “Hai câu đối bên điển tịch Ma tộc chúng tiên giữ kín như bưng, đây có lẽ cũng là nguyên nhân đầu tiên. Có điều, đường do mình chọn, cho dù là kẻ nào cũng không can thiệp được, trải qua gian nan vạn khổ cũng được, sau này thành công cũng thế, đều là mỗi mình gánh lấy.”
Lời này y nói ra, nói tới vô cùng xảo diệu. Đã làm rõ lập trường, lại đánh bài tình cảm, để Lạc Băng Hà sau này không cảm thấy mình hai mặt, cuối cùng còn khích lệ một chút mơ hồ—— muốn biến mạnh nên làm thế nào, là do trái tim mình chọn mà thôi.
Thẩm Thanh Thu quá rõ khát vọng trở nên mạnh mẽ của Lạc Băng Hà, nghe xong câu cuối cùng kia, có lẽ thật sự quyết tâm không quan tâm gì khác mà tu ma, đúng khớp với cốt truyện rồi.
Kỳ thật, lòng y cũng rất hụt hẫng.
Không biết vì sao, Thẩm Thanh Thu cảm thấy có đôi khi mỗi lời nói hành động của mình, đều mang theo ý tính kế Lạc Băng Hà. Tuy rằng loại chuyện này đời trước lén lút trải qua không đau lương tâm chút nào, nhưng chuyện tới giờ, y đã không thể đơn thuần coi Lạc Băng Hà là nhân vật trong sách nữa, cũng cực kỳ mâu thuẫn với loại “tính kế” này.
… Nếu không có hệ thống thì tốt rồi.
Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu nói, gợn sóng trong lòng cơ hồ muốn đẩy ngã hắn.
“Nếu có thể lựa chọn, ai lại nguyện ý thấy đệ tử bổn môn, người mà mình dùng hết sức lực tài bồi kỳ vọng cao, bước lên con đường này chứ?”
Lạc Băng Hà cảm thấy, khúc mắc không thể nào tiêu tan nhiều năm qua trong lòng mình trước sau không cách nào gỡ bỏ, giống như trong nháy mắt được cởi bỏ, nhất thời nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Hóa ra… Sư tôn kỳ thật từ ban đầu đã luôn để ý tới mình?
Sư tôn lúc trước đẩy ngã hắn xuống vực thẳm, thật sự là vô cùng đau đớn vì hắn, nhất thời xúc động phẫn nộ, chứ không phải cảm thấy dạy ra Ma tộc, bôi nhọ thanh danh Thương Khung Sơn phái, hoặc là vì nguyên nhân nào khác.
Mà mình năm đó trách lầm sư tôn, thậm chí trong một lần mất đi lý trí, nói ra lời như vậy, làm ra những chuyện kia với sư tôn. Mãi cho tới khi sư tôn trước khi tự bạo, cũng không nhìn thấy một nụ cười thật sự của mình.
Lạc Băng Hà đột nhiên ôm lấy đầu.
Hắn… Hắn thật sự…
Cảm giác hối hận thấu xương lẫn mừng như điên vừa rồi mãnh liệt va chạm vào nhau trong lòng, Lạc Băng Hà hít một hơi thật sâu, liều mạng ép ma khí không chịu khống chế làm loạn trong cơ thể xuống, nhịn tới đồng tử hơi đỏ lên, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
Sư đồ hai người đều có suy nghĩ riêng, Thẩm Thanh Thu sực tỉnh lại, thấy Lạc Băng Hà ôm đầu, thần sắc thống khổ, lòng cả kinh: “Băng Hà?”
Mà một giây ấy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy tay mình bị giữ lại. Tiếp theo một sức lực mạnh mẽ đẩy y áp lên giá xếp đầy sách, mặt Lạc Băng Hà đã gần trong gang tấc.
Thẩm Thanh Thu không đề phòng, lưng đụng phát đau.
Thân hình Lạc Băng Hà mười bốn tuổi không cao bằng y, giữ cổ tay y cơ hồ ngang ngược, nhìn gương mặt trắng nõn kia càng lúc càng gần, Thẩm Thanh Thu nhịn xúc động đau nhe răng trợn mắt, trách mắng: “Lạc Băng Hà!”
Gan cũng lớn quá nhỉ!
Thẩm Thanh Thu không biết đứa nhỏ này lại đột nhiên phát điên cái gì, đang lo lắng có nên một chân đá văng người này đi không, lại phát hiện mắt Lạc Băng Hà đỏ đậm tới đáng sợ, thân thể cũng hơi run lên.
Thẩm Thanh Thu dứt khoát ra tay, “Loạt xoạt” mấy tiếng đẩy mấy dòng linh lưu vào cơ thể Lạc Băng Hà.
Người kia run cả người, lập tức như mất lực chống đỡ, buông lỏng tay ra, mềm nhũn ngã xuống trên người y, lẩm bẩm nói: “Sư tôn…”
Lạc Băng Hà vùi đầu bên cổ Thẩm Thanh Thu, chậm rãi siết chặt cánh tay, ôm lấy Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cau mày kéo tay Lạc Băng Hà ra tra xét, lại không phát hiện ra gì khác thường. Bẻ mặt Lạc Băng Hà qua, nghiêm túc hỏi: “Băng Hà, ngươi nói vi sư nghe, có phải gần đây ngươi luyện công, gặp gì không thuận lợi không?”
Lạc Băng Hà lắc đầu theo bản năng, sau một hồi trầm mặc, tròng mắt xoay chuyển, lại gật đầu.
Thẩm Thanh Thu đoán rằng, tình huống bây giờ của Lạc Băng Hà có khả năng liên quan tới Mộng Ma, mà thời gian Lạc Băng Hà tu luyện thuật pháp Ma tộc, có lẽ sẽ đến sớm hơn so với dự đoán của y.
Trong lòng thầm đoán ra, Thẩm Thanh Thu mặc kệ luôn tư thế mất mặt của hai người, giáo huấn nghiêm khắc: “Vi sư biết ngươi xưa nay khắc khổ, nhưng chuyện tu luyện vốn dĩ là nước chảy thành sông, nếu cưỡng cầu, tẩu hỏa nhập ma, sẽ cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng mất nhiều hơn được. Đạo lý này, vi sư hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ.”
Lạc Băng Hà trầm mặc nghe, rầu rĩ nói trong lòng y: “Đệ tử hiểu rõ, làm sư tôn lo lắng rồi.”
Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ hắn: “Dậy.”
Ngữ khí Lạc Băng Hà mềm nhũn yếu ớt, ngẩng đầu nhìn y, ấm ức nói: “Sư tôn, đệ tử không còn sức nữa, không đứng lên nổi.”
… Dính.
Thật quá dính.
Thẩm Thanh Thu bị giọng điệu làm nũng ngọt lịm của Lạc Băng Hà làm nổi da gà.
Cũng không biết vì sao, lần này Lạc Băng Hà bị thương, trình độ dính y quả thực tăng lên một đỉnh cao mới, lời nói hành động, thế mà có một loại… Ái muội nói không nên lời.
Thẩm Thanh Thu nhìn tên nhóc nhão nhão dính dính trên người mình kia, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không đẩy người ra.
Loại cảm giác quỷ dị này, cứ dai dẳng suốt hai năm.
Mãi cho đến năm Lạc Băng Hà gần mười bảy tuổi, trình độ dính y lại không theo độ tuổi tăng lên mà giảm bớt.
Mấy năm nay thân hình Lạc Băng Hà cao lên nhiều, cơ hồ có thể nhìn ngang bằng với Thẩm Thanh Thu, vứt bỏ hơi thở thiếu niên non nớt xanh tươi đi, rất có dáng vẻ thân trường ngọc lập, thân hình đĩnh bạt xuất chúng sau này.
Trẻ con lớn lên, chẳng có gì không tốt. Chỉ có điều, đó là Lạc Băng Hà cũng không thể coi là đứa nhỏ ngây thơ ấu trĩ nữa, hai người nếu vẫn không cố kỵ quấn lấy nhau, quá kỳ quái.
Mà Thẩm Thanh Thu có đôi khi cố tình né tránh Lạc Băng Hà thân cận quá mức, đã thấy biểu tình trái tim thủy tinh tan nát của Lạc Băng Hà, lập tức mềm lòng, mặc kệ hắn.
Mấy năm nay sóng êm gió lặng quá mức, Thẩm Thanh Thu trải qua tháng ngày ăn no chờ chết phát ngốc trên Thanh Tĩnh Phong, thi thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ với Liễu Thanh Ca. Tuy rằng mỗi lần trở về, y đều cảm thấy Lạc Băng Hà ẩn ẩn không vui hồi lâu, lại không quá bận tâm.
Còn một chuyện, làm Thẩm Thanh Thu không thể không lo lắng.
Từ khi có được Chính Dương kiếm, Lạc Băng Hà tu luyện được giúp đỡ thêm, càng khắc khổ hơn.
Tuy rằng bình thường đứa nhỏ này quấn lấy y, luôn có kiểu nói như tiểu cô nương dính chặt, nhưng tu luyện lại không qua loa, yêu cầu với bản thân cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí có thể nói gần như tàn khốc.
Rất nhiều lần Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, thấy Lạc Băng Hà ngồi trong viện, trên người đầy sương đêm, vẫn hết sức chăm chú nghiên cứu tâm pháp.
Thẩm Thanh Thu chú ý tới cổ tay Lạc Băng Hà có vết bầm, liền vạch y phục hắn ra, phát hiện trên cánh tay và sau lưng hắn, tất cả đều có vết thương do kiếm khí quét qua.
Nhìn tới lòng Thẩm Thanh Thu run sợ.
Vì thế, Thẩm Thanh Thu lại đau lòng mà giáo huấn rất nhiều lần, sau này cơ hồ là lạnh lùng sắc bén, nhưng tình huống này vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Lạc Băng Hà thật sự như hạ quyết tâm, tu vi thật ra tiến bộ vượt bậc, bình thường che giấu vết thương, giả vờ như tiểu bạch hoa không làm sao cả, khiến Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ không thôi.
Rõ ràng đời trước đâu phải như vậy chứ. Chẳng lẽ y giáo dục thất bại, làm đứa nhỏ này tâm lý biến thái à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook