Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!
-
Chương 34: Trêu chọc Tử Đồng
"Đứng lại, đừng chạy!!!!!"
"A a a a a, tránh ra!!!!!!"
Cuối tuần ở bên lề đường xuất hiện cảnh tượng làm người ta líu lưỡi như vậy, mỹ nữ tóc dài dáng người nóng bỏng với đôi cao gót 10cm đang điên cuồng đuổi theo người đàn ông mặc tây trang, bộ ngực vì vận động kịch liệt mà dao động tần số mạnh làm đám dâʍ ɭσạи nam nhân nhìn chăm chú. Người mặc tây trang dù liều mạng chạy như điên vẫn bị cô gái xinh đẹp bắt lấy, hai tay đẩy, một chân dẫm nát, cô gái tà ác cười cười, lập tức hung thần ác sát hất tung tóc một chút, đem đôi cao gót 10 cm trưởng di chuyển tới tiểu kê kê của người đàn ông, bắt đầu ép hỏi
"Ôi, muốn chạy a, mày chạy tiếp thử xem!!!"
"Tên khốn, dám theo dõi lão nương!! Trước khi hành nghề chưa hỏi qua tên Tử Đồng này?"
Người đàn ông vội vàng phất tay làm sáng tỏ:
Tử Đồng nhe răng trợn mắt nhìn tên đàn ông, túi xách trong tay không lưu tình đập túi bụi vào đầu hắn.
"Nói nghe hay ha, thả mày? Vì chạy đuổi theo mày mà làm hư váy, mày chưa nhận ra tội mày có bao nhiêu nặng sao?"
Nói xong dưới chân dùng một chút lực, tiếng kêu rên lập tức truyền đến.
Nhìn tên đàn ông quằn quại như con giun sắp chết, Tử Đồng vừa lòng cười cười
"Thật sự nếu không nói thật, tao liền cắt luôn chim mày, nói!!!!"
"Tôi -- tôi thật sự không biết -- đừng!!!!!"
Mắt thấy chân Tử Đồng sắp giáng xuống, nam nhân cả kinh sắc mặt trắng bệch nửa bò nửa quỳ:
"Tử Đồng đại tỷ, tôi thật sự không biết, người nọ quả thật không có lưu lại tên, chỉ ra lệnh cho tôi cùng một người khác theo sát đối phó cô cùng Nhị Thiếu....."
Nam nhân trong lòng thở phào, xem ra khổ nhục kế cuối cùng có tác dụng.
"A!!!!!!!!!!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu toàn bộ vùng trời, ông lão bà lão gần đó đều kinh hãi ôm lỗ tai nhìn người đàn ông lăn lộn nằm trên mặt đất.
"Lần sau nhớ đến chơi tiếp với chị nha, thái giám cũng hoan nghênh." Tử Đồng lưu lại một câu, quay đầu hừ tiểu khúc, vui vẻ tung tăng đi mất, lưu lại bóng dáng vô cùng thuần khiết thiện lương.
Vào trong bar, Tử Đồng liền vô cùng chính xác nhào vào lòng Nhị Thiếu.
"Thiếu nhi, người ta hôm nay lại bị tên khốn dâm dê theo dõi~"
Nhị Thiếu ôm lấy Tử Đồng, tay phải nhẹ nhàng khều nhẹ sóng mũi cao thẳng của nàng, cười hỏi
Không có đáp lại, Tử Đồng ghé vào lòng Nhị Thiếu nhẹ nhàng thở dốc. Thật là, mấy ngày nay tập du kích rất hao thể lực, lại còn mang giày cao gót bắt kẻ gian, phỏng chừng Tử Đồng là người duy nhất làm được. Lại gần nhìn thêm một chút, mắt nheo lại, Tử Đồng từ trong lòng Nhị Thiếu nhảy ra thuận tay nhéo lỗ tai người kia:
"Nói! Hôm nay lại có người tới quyến rũ cậu đúng không!"
Nào dám nói dối, Nhị Thiếu vội vàng gật đầu, tự nhiên nghĩ lại thấy sai sai, nhìn sang Tử Đồng sắc mặt âm liền vội lắc đầu.
"Mình không có bị mấy người đó quyến rũ!!!"
Tử Đồng nghe Nhị Thiếu giải thích, bàn tay trực tiếp túm ngực Nhị Thiếu dùng sức vuốt ve, tới gần thổi hơi bên tai:
"Thiếu nhi, tớ từng nói cậu rồi, nữ nhân câu dẫn cậu một lần, tớ liền đè cậu làm một lần."
Nhị Thiếu càng hốt hoảng:
"Là bọn họ câu dẫn mình, mình cái gì cũng chưa làm!!!"
Tử Đồng tà khí cười cười:
"Tôi mặc kệ cậu làm hay không làm, chỉ cần tôi ngửi thấy người cậu có mùi hương của người khác, đồng dạng tử hình!"
Nhị Thiếu bị khiêu khích thở hổn hển liên tục, sợ hãi nhìn chung quanh mọi người đang nhốn nháo khiêu vũ, mắt lộ ra vẻ cầu xin.
"Đừng -- về nhà, về nhà được không..."
"Không tốt."
Hơi phiền Nhị Thiếu dong dài, Tử Đồng trực tiếp đưa tay đi xuống, nhẹ nhàng khiêu khích châm ngòi.
Không thể phản kháng, Nhị Thiếu đành phải híp mắt làm bộ như hưởng thụ, chỉ hy vọng cơn ghen của người này mau chóng hạ xuống, ai ngờ chỉ chốc lát, xúc cảm dưới thân đã biến mất, Nhị Thiếu chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt đã bị dung nhan phóng đại của người kia dọa phát run.
"Đồng Đồng, lại...lại làm sao vậy?"
Tử Đồng ánh mắt ngưng trọng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, đến khi đem Nhị Thiếu cả người sợ hãi mới lùi về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trịnh trọng hỏi
"Sao mình có cảm giác chuyện lần này không liên quan đến hai ta, có khi nào con Tiểu cẩu tử xảy ra chuyện rồi không!?"
Nhị Thiếu dở khóc dở cười nhìn Tử Đồng đang ngồi trên người mình, hôm nay thật tốt, đem mình khiêu khích thành như vậy còn có tâm tư nhớ đến người khác. Nghiêng người, đem nàng đặt ở dưới thân, hít một hơi thật sâu khôi phục thanh âm trầm ấm:
"Trước tiện cứ kệ, mình muốn dạy dỗ cậu cái đồ hư hỏng này trước."
"A?!"
---------------------------------------------
Sau khi xong việc, Tử Đồng nũng nịu tựa vào người Nhị Thiếu vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi.
Nhị Thiếu tay phải ôm Tử Đồng, tay trái cầm lấy chén rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rì rì mở miệng:
"Đồng Đồng, gần đây trong quán bar có bán chất cấm."
"Bắt được rồi?" Tử Đồng đưa tay vuốt má Nhị Thiếu ôn nhu hỏi. Tuy là hỏi, nhưng trong giọng nói tràn ngập tin tưởng.
"Ừ, cái gì cũng không nói, nhưng cậu nghĩ giống mình, chuyện lần này không phải nhắm đến chúng ta."
Nhị Thiếu dừng một chút.
"Đương nhiên, cũng không phải hướng về phía Tiểu Đản, cho nên...."
***********************************
Giờ làm việc, Sở Minh ngồi ghế ngẩn người nhìn máy tính.
Không biết vì sao mấy ngày nay Tĩnh Tĩnh như trở về thời mới quen, lạnh lùng lãnh đạm, nhắn tin không trả lời, hẹn ra ngoài không rảnh, canh ở trước cửa thì người ta đạp ga cưỡi xe chạy thẳng về nhà, ngay cả nhìn mình một cái cũng không nhìn. Buồn bực muốn chết... Tức giận muốn chết.... Rút cục mình chọc ghẹo gì cậu ấy rồi?
Đang nghĩ ngợi di động bỗng nhiên vang lên, cuối đầu nhìn tên trên màn hình liền liệt miệng cười.
"Alô mẹ nuôi hả, Minh Minh rất nhớ người a!"
"Đúng lúc mẹ nuôi cũng nhớ con, đêm nay cùng tới nhà ta ăn cơm đi."
"Về nhà ăn cơm? Đêm nay sao?"
"Được."
Trầm mặc một hồi, Lâm mẹ bổ sung
"Con có thể về cũng Tĩnh Tĩnh."
Sở Minh vừa nghe lời này liền nhanh chóng tố khổ như thường ngày.
"Mẹ nuôi người không biết đâu, Tĩnh Tĩnh đang bị mãn kinh hay sao ấy, gần đây trưng cái mặt lạnh, ruồi bọ bâu vào đều trượt ra!" (tự nói mình là ruồi bọ?)
Nửa ngày không nghe Lâm mẹ trả lời, Sở Minh giơ điện thoại nhìn nhìn, thở dài tắt máy. Trời ạ, thời đại nào rồi điện thoại còn mất sóng a!
Buổi tối, Sở Minh ngồi canh ở cửa vẫn như cũ bị Lâm Tĩnh lợi dụng sơ hở chạy mất, thở dài, cúi đầu một mình một người chầm chập đi về nhà Lâm Tĩnh.
Vừa hé cửa khuôn mặt tươi cười quen thuộc lập tức hiện ra, dọa Sở Minh bật ngửa ra sau, lui về mấy bước ngó ngó coi mình có tới lộn nhà không.
"Minh Minh, nhớ mình không?"
Trầm Tư Tư mỉm cười nhìn Sở Minh, hưng phấn trong mắt chói lòa che dấu không được.
"Sao cô lại ở đây?"
"Nga, mình tới cùng anh mình."
Nghe xong lời này, Sở Minh vốn đang phát ngốc càng thêm sửng sốt.
"Anh?"
Nhìn bộ dáng ngu ngốc của Sở Minh, Trầm Tư Tư gật đầu cười vươn tay xoa đầu nàng.
Sở Minh cơ bản không để ý người nọ, một lòng tìm kiếm bóng dáng tình yêu to bự của mình, ánh mắt xoay tròn đến chín mươi độ mới tìm thấy liền đồng thời co lại.
Lâm Tĩnh ngồi ở sô pha cũng đang nhìn Sở Minh, bốn mắt gặp nhau trong nháy mắt, Sở Minh cảm nhận được người kia có chuyện, chỉ vậy thôi Sở Minh liền đau lòng, thậm chí còn không nhìn thấy người bên cạnh Lâm Tĩnh - Trầm Tung.
Nghe được động tĩnh nên Lâm mẹ đi ra, như bình thường cười vui vẻ nghênh đón.
"Ôi Minh Minh đến rồi kìa, Tĩnh Tĩnh, con cũng thật là, sao lại say mê nói chuyện với Trầm Tung không gọi mẹ một tiếng."
Giống như không nghe được mẹ Lâm nói gì, Sở Minh gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh như trước.
"Đừng thất thần, cơm đều chuẩn bị xong rồi, mau vào ăn. Lâm mẹ cố ý làm món chân gà Minh Minh yêu nhất."
Sở Minh cứng ngắc bị mẹ Lâm đặt xuống chỗ ngồi, nhìn lướt qua bữa tối phong phú trên bàn, lại nhìn Trầm Tung mỉm cười thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Lâm Tĩnh, ánh mắt có chút phát đau.
Trầm Tư Tư cười gắp chân gà bỏ vào chén Sở Minh, ôn nhu nói
"Món này tự tay mình làm, Minh Minh ăn thử xem."
Sở Minh nhìn Lâm Tĩnh máy móc lặp lại
"Tự tay làm?"
"Đúng vậy, cậu chưa biết đi, mình cùng anh hai tới từ chiều rồi, nói chuyện với dì Lâm thật lâu, Sở Minh, cậu khẳng định không tin đâu, anh mình cùng Lâm Tình hồi nhỏ từng gặp nhau!"
"Thật không......"
Trầm Tư Tư không để ý Sở Minh có lệ, cao hứng phấn chấn đem chuyện tình thanh mai trúc mã của anh mình cùng Lâm Tĩnh nhất nhất kể cho Sở Minh nghe, Sở Minh niết đũa càng lúc càng chặt, móng tay sớm nổi xanh trắng.
Lâm mẹ buông đũa, cao thấp đánh giá Trầm Tư Tư một phen, lắc đầu thở dài
"Cũng tốt, đám trẻ tuổi mấy con cứ vui vẻ tâm sự đu, ta già rồi không ngồi đây cản trở nữa, ra ngoài chơi mạt trượt."
Nói xong cầm túi thật sâu nhìn Lâm Tĩnh liếc một cái, rời khỏi nhà.
Bốn người trầm mặc một lúc lâu, Sở Minh nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, nhìn lại nhìn, lại trầm mặc một lát, quay đầu nói với Trầm Tư Tư:
"Cho nên, anh cậu lần này đến đây vì Lâm Tĩnh?"
Một câu nói khiến không khí bàn ăn kéo xuống âm độ. Lâm Tĩnh trầm mặc cũng chậm rãi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt tràn đầy tức giận kia.
"Sở Minh, hắn cùng Tư Tư là là người phụ trách Trầm thị."
"Cậu có ý gì? Muốn nói cho mình biết hai người môn đặng hộ đối?"
"Cậu..."
"Sở Minh, dù vậy thì liên quan gì tới cô?" Trầm Tung bên cạnh nãy giờ trầm mặc không nói thình lình mở miệng.
"Không liên quan đến tôi?" Sở Minh đẩy ghế đứng lên, mắt bừng bừng lửa giận thở hổn hển hỏi.
Trầm Tư Tư giận dữ nhìn Trầm Tung, tay kéo Sở Minh ý đồ an ủi
"Minh Minh, đừng để ý anh mình..."
Đem tay Trầm Tư Tư vứt ra, Sở Minh túm cổ áo Trầm Tung, âm nghiêm hung hăng nhìn.
"Trầm Tung, tôi sẽ nói rõ chuyện này có liên quan gì tới tôi!"
Dừng một chút, buông tay phải ra chỉ thẳng vào Lâm Tĩnh gằn từng chữ:
"Nàng -- Lâm Tĩnh, là nữ nhân của tôi."
Toàn bộ phòng khách phi thường yên tĩnh, Sở Minh và Trầm Tung cùng nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh như trước cúi đầu không nói, mà khóe miệng Trầm Tư Tư lại dấy lên một tia cười lạnh.
Đợi một lúc lâu không thấy Lâm Tĩnh phản ứng, Trầm Tung phủi phủi nếp áo, lơ đễnh cười lắc đầu
"Sở Minh, có ai nói qua cô thật sự rất ngây thơ chưa?"
Hết chương 34
Loài D muốn bày tỏ lòng biết ơn một chút : Thứ tự các chương đã bình thường lại rồi, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình báo lại cho mình nhé. Về sau nếu có chỗ nào sai sót hoan nghênh mọi người đóng góp ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook